Chương 94: Bạn trai
“Đứa trẻ thích.”
Về đến phòng, Lê Chiêu ngồi trên sofa, lặng lẽ lấy quyển “Hướng dẫn yêu đương” trong ngăn kéo ra.
Chỉ cần cố gắng ra tay, nhất định Đình Đình sẽ động lòng.
Còn chưa lật được hai trang sách, Lê Chiêu đã nhận được tin nhắn của Diêu Vũ Quang.
【Diêu Vũ Quang: Đại ca, em lại tìm được một bức ảnh, anh xem một chút.】
Mở bức ảnh chụp Diêu Vũ Quang gửi, Lê Chiêu trầm mặc. Đây là bức ảnh chụp chung của đại gia đình, ở giữa có một đôi vợ chồng già tóc đã ngả sang màu hoa râm, bên cạnh có một cậu bé đứng thẳng người, như một thiên sứ xinh đẹp, trên gương mặt không thấy chút non nớt trẻ con nào.
Phía sau cậu là một đôi vợ chồng trẻ, người đàn ông mỉm cười, mà người phụ nữ mặc xường xám, hơi cúi đầu, ánh mắt dường như đang nhìn cậu bé đứng phía trước, nhưng dường như lại trĩu nặng tâm sự.
【Diêu Vũ Quang: Em phải cạy tủ trang sức trong phòng mẹ em mới tìm được bức ảnh này đấy.】
【Chiêu Chiêu có vận may: Cảm ơn.】
Cậu chăm chú nhìn bức ảnh này lâu thật lâu, dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh cắt ảnh Đình Đình riêng ra, sau đó lưu lại.
Cậu chỉ muốn nhìn dáng vẻ Đình Đình khi còn nhỏ, còn những ký ức quá khứ đáng sợ kia, cậu không muốn giữ lại cho Đình Đình.
Quan tâm và làm mấy việc thừa thãi tự cho mình là đúng, âu cũng chỉ để thỏa mãn cái tôi mà thôi.
【Diêu Vũ Quang: Thấy em cố gắng như vậy, anh có thể thu nhận em làm đệ tử không, không được thì để lần sau em hỏi lại.】
【Chiêu Chiêu có vận may: Cút!】
【Diêu Vũ Quang: Được rồi!】
Đuổi Diêu Vũ Quang đi rồi, Lê Chiêu tiếp tục xem quyển sách hướng dẫn yêu đương, cuối cùng đưa ra một kết luận, cái người viết ra quyển sách này, nhất định chưa từng yêu đương.
Nếu cậu thực sự làm theo các bước trong quyển sách này, không cần Đình Đình mở miệng, tự cậu đã chết vì buồn nôn trước rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lê Chiêu nhìn mình vẫn mặc thường phục, nhớ ban nãy lúc lên tầng mình kêu là đi tắm rửa, giờ thì đến quần áo cũng chưa thay.
Cậu vội vàng thay áo ngủ.
Án Đình gõ cửa đợi một lúc, Lê Chiêu vẫn không ra mở cửa cho anh.
Trên gương mặt bình tĩnh có vẻ ảo não và tự trách, Chiêu Chiêu giận anh rồi à? Anh quay đầu nhìn về phía cầu thang, quản gia đang đứng đó cười híp mắt nhìn anh, ngay cả cô đầu bếp cũng đứng dưới tầng, dáng vẻ đợi mong kết quả.
Mấy người trong nhà này đều bị Chiêu Chiêu dạy hư, ai nấy cũng bắt đầu nhiễm cái tính hóng hớt. Một năm trước họ không dám nói nhiều hơn một câu trước mặt anh, bây giờ lại học được cách đứng hóng hớt.
Lê Chiêu thay đồ, kéo cửa phòng ra nhìn Án Đình, khiến cậu ngạc nhiên là, trong tay Án Đình ôm một bó hoa baby.
Hoa baby?
Cuối cùng Án Đình cũng nhìn thấy bài chia sẻ cậu chỉ hiển thị với một mình Đình Đình rồi? Cho nên anh ấy ôm bó hoa baby đi tới, muốn từ chối tình cảm của cậu?
Không, không đúng.
Bó hoa này không phải bó hoa cậu tặng Đình Đình, bó hoa này thoạt nhìn to hơn bó hoa cậu tặng gấp hai lần lận.
“Bó hoa này…. tặng cho em,” Án Đình không dám xác định tình cảm của Lê Chiêu liệu có giống như anh nghĩ không. Nhưng nhỡ đúng thì sao?
Anh sợ không trả lời sẽ khiến Chiêu Chiêu đau lòng.
Lê Chiêu nhận lấy bó hoa, mũi chân đá đá xuống sàn nhà: “Anh có biết.. ngôn ngữ hoa baby là gì không?”
“Biết.”
“Liệu có cùng ý nghĩa với bó hoa baby em tặng anh không?” Trong mắt Lê Chiêu ánh lên tia sáng lấp lánh.
Án Đình chưa từng căng thẳng như giờ phút này đây: “Anh…”
Lời còn chưa được nói ra khỏi miệng, Lê Chiêu đã nắm lấy tay anh: “Anh đừng nói trước.”
Án Đình dừng lại, nhìn cậu.
“Em cảm thấy.. quan hệ anh em đã không thể thỏa mãn nhu cầu tình cảm của chúng ta nữa.” Lê Chiêu khẽ ho một tiếng, “Anh đã nhận thẻ tiền tiết kiệm của em rồi, không thể không cần người, có đúng không?”
Án Đình hé miệng muốn nói, anh muốn sống bên cậu trọn đời, nhưng vào thời điểm quan trọng này, anh lại không nói được dù chỉ một chữ.
Hy vọng xa vời quá lâu rồi, đến khi nó trở thành sự thực, trong lòng Án Đình bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ tất cả chỉ là do anh tưởng tượng ra.
Giống như hồi còn nhỏ, mỗi khi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, anh luôn nhìn thấy người mẹ đã qua đời từ lâu, ngồi bên đầu giường thủ thỉ chuyện trò với anh.
Anh kể chuyện này cho ông bà, ánh mắt họ nhìn anh đầy mâu thuẫn, hai dòng cảm xúc chán ghét và thương hại đan bện lại với nhau.
Sau này anh dần dần hiểu được, anh đã không còn mẹ từ lâu rồi.
Đầu óc anh như bị chia ra làm hai nửa, một nửa luôn tưởng tượng ra các hình ảnh hư ảo, một nửa lại tỉnh táo nói với anh, phần lớn mọi chuyện trên đời đều là giả dối.
Có lẽ… Chiêu Chiêu chủ động tỏ tình với anh, cũng do anh tưởng tượng ra.
Thấy Án Đình chỉ ngơ ngác nhìn mình không nói lời nào, Lê Chiêu cười: “Im lặng là ngầm thừa nhận, ngầm thừa nhận nghĩa là đồng ý, cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn là anh em tốt, mà là quan hệ nam nam không thuần khiết, có đúng không?”
Án Đình gật đầu.
Lê Chiêu đặt bó hoa baby xuống mặt đất, dang đôi tay ra: “Để ăn mừng tình cảm hôm nay thăng cấp, nên ôm một cái chúc mừng chứ nhỉ?”
Nhìn Lê Chiêu dang cánh tay về phía mình, Án Đình đưa tay ôm cậu vào lòng.
Dù tất cả chỉ là anh tưởng tượng ra, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Trước kia kề vai sát cánh với Án Đình cũng không thấy có gì, bây giờ lại thấy ngượng ngùng một chút xíu, Lê Chiêu đưa tay vòng lấy eo Án Đình.
Con thuyền phiêu bạt khắp chốn, cuối cùng cũng tìm được bến cảng thích hợp với mình, quyết định dừng chân ở đây.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, Lê Chiêu cười híp mắt nhìn Án Đình: “Tốt quá.”
Quả nhiên ông trời đối xử rất tốt với cậu, lúc cậu thích Đình Đình, Đình Đình cũng vừa khéo thích cậu.
Cậu để ý thế mà bác quản gia lại đứng trong góc nhìn lén, sau khi bị cậu phát hiện, còn giơ ngón cái lên.
Lê Chiêu: “……….”
Bác quản gia à, bác nghịch quá.
Đưa tay kéo Án Đình vào phòng, Lê Chiêu đóng cửa lại, ấn Án Đình ngồi xuống giường.
Án Đình nhìn giường một chút, nhìn Lê Chiêu đứng nhìn mình từ trên cao xuống, Chiêu Chiêu anh tưởng tượng ra có vẻ hơi phóng túng, nhanh như vậy đã muốn…
“Vẫn đang ngẩn người à?” Lê Chiêu chọc tay vào mặt Án Đình, đột nhiên cúi người, khóe môi nhẹ nhàng chạm lên gương mặt anh.
Án Đình sững người vì kinh ngạc.
“Hahahaha, Đình Đình à, anh đáng yêu quá.” Lê Chiêu bị bộ dạng ngoan ngoãn của Án Đình chọc cười: “Nhìn anh như vậy, em chỉ muốn nhét anh vào trong túi áo.”
Án Đình vẫn luôn biết rõ, mình không liên quan gì tới đáng yêu.
“Anh không đọc quyển sách “Ngôn ngữ loài hoa” em đưa anh chứ gì?”
Án Đình nhớ mình tiện tay lật xem mấy lần, đinh ninh rằng Lê Chiêu thích hoa hoét, vậy ra hoa tươi trong nhà mấy hôm nay đều có ý nghĩa riêng.
“Cả đôi dép em tặng anh nữa, anh không nghĩ nó có ý nghĩa khác à?” Lê Chiêu cảm thấy mình đã ám chỉ rất rõ ràng rồi.
“Năm ngoái em cũng mua hai bộ đồ anh em.” Án Đình nhìn Lê Chiêu, anh nào dám nghĩ đi đâu, chỉ sợ nghĩ tới nghĩ lui lại thành công cốc, cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc, làm tổn thương tới Chiêu Chiêu.
Lê Chiêu: “……………….”
Hình như có chuyện này thật, hóa ra cậu tự hại bản thân.
“Chiêu Chiêu à.” Án Đình nhìn Lê Chiêu: “Anh thích em.”
Bất kể lúc này em là thật hay giả, chỉ có lúc này anh mới dám nói ra tiếng lòng mình.
“Trùng hợp thật, em cũng thích anh lắm.” Lê Chiêu cười không thấy tổ quốc đâu, “Em thích anh nhất luôn ấy.”
Án Đình cười.
“Anh đừng cười.” Lê Chiêu che mắt lại, “Anh cười như vậy, trong lòng em lại trở nên xấu xa, xấu xa rồi lại làm mấy chuyện từ cổ trở xuống. Mình vừa mới yêu nhau, không thể nhanh như vậy được.”
Án Đình kéo bàn tay Lê Chiêu che mắt ra, nhìn cậu hết sức nghiêm túc: “Chiêu Chiêu à, từ hôm nay trở đi, anh sẽ không để em ra đi nữa.”
Dù đây là hiện thực hay là tưởng tượng, con dã thú trong lòng anh đã xổng ra ngoài, bất kể ai cũng không thể ngăn cản được.
“Thế anh đừng để lạc mất em đấy.” Lê Chiêu cười hớn hở, “Không thì em tự đi tìm về.”
Án Đình nắm chặt tay Lê Chiêu.
Tỏ tình thành công rồi, Lê Chiêu hớn hở qua nửa đêm rồi vẫn không ngủ được, cậu ném quyển “Hướng dẫn yêu đương”, “Ba mươi sáu kế tỏ tình” vào thùng rác.
Máy móc không có tiền đồ, thực tiễn mới tạo ra kỳ tích!
Án Đình trở lại phòng của mình, lấy thuốc bác sĩ kê đơn trong ngăn kéo u tối ra, mở nắp lọ ra nhưng không uống.
Nếu tất cả chỉ là anh tưởng tượng ra, anh cũng muốn ảo giác này kéo dài thêm chút nữa, thêm chút nữa.
Bỏ thuốc xuống, anh mở đoạn ghi âm trong điện thoại ra.
“Một cái bánh sủi cảo…”
Anh giật mình nhớ lại, anh và Chiêu Chiêu quen nhau một năm, đoạn ghi âm này đã bầu bạn cùng anh trải qua vô số đêm, để anh có thể ngủ yên khi màn đêm buông xuống.
Chiêu Chiêu tốt như vậy, sao anh có thể để cậu rời đi, để cậu thuộc về người khác.
Buổi sáng tỉnh giấc, Án Đình kéo rèm cửa ra, ánh mắt dừng vào Lê Chiêu đứng trong sân.
Giấc mơ thôi, tỉnh lại đi.
“Đình Đình à.” Lê Chiêu thấy Án Đình ở trong phòng kéo rèm cửa ra, dừng chạy bộ vẫy tay về phía anh: “Xuống chạy với em đi.”
Án Đình thay đồ, vừa xuống tầng Lê Chiêu đã đi tới trước mặt anh, hôn lên gương mặt anh một cái: “Buổi sáng tốt lành, bạn trai em.”
Trên mặt cảm thấy mềm mại dịu dàng, lại vô cùng chân thực.
Tất cả.. không phải anh tưởng tượng ra?
Chiêu Chiêu cũng thích anh thật ư?
“Lại ngớ người ra rồi?” Lê Chiêu nắm lấy tay anh đi ra ngoài, xem ra mình quá hấp dẫn, khiến Đình Đình bị hào quang tình yêu bao phủ, trông đến là ngốc nghếch.
Án Đình ngơ ngác chạy bộ với Lê Chiêu, rồi lại dùng bữa sáng trong sự kinh ngạc và mừng rỡ, cuối cùng nằng nặc đòi đưa Lê Chiêu tới đoàn phim, không muốn Lê Chiêu đi một mình.
“Mới yêu đương vẫn phải có chút cảm giác nghi thức.” Lê Chiêu hiểu ý gật đầu, “Hôm nay anh đưa em tới đoàn phim, tối em đón anh tan làm.”
“Ừm.”
Án Đình nhìn mặt trời dần lên bên ngoài cửa sổ, nắm lấy tay Lê Chiêu.
Dọc đường tới đoàn phim, hai bên đường cây cối tươi tốt um tùm, trong bồn hoa nở rộ, các em nhỏ chạy tung tăng theo người lớn, trông mũm mĩm đáng yêu.
Hóa ra thế giới này đẹp như vậy.
Đến đoàn phim, Lê Chiêu nhân lúc các nhân viên làm việc không chú ý, xoay người dựa vào cửa sổ xe, nhỏ giọng nói với Án Đình: “Anh thân yêu, tối gặp lại nhé.”
Thân.. thân…..
Gương mặt Án Đình ưng ửng đỏ, gật đầu lia lịa: “Ừm.”
“Hì hì.” Lê Chiêu nhảy chân sáo đi xa, đi được một khoảng vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay với Án Đình, như một chú cún husky ăn vụng được thức ăn ngon.
“Trạng thái đóng phim của Lê Chiêu hôm nay rất tốt, tôi còn sợ mới đóng cảnh chia tay, hôm nay không nhập vai được, không ngờ đóng cảnh yêu đương lại ngọt ngào như vậy.” Đạo diễn nhìn hình ảnh trong máy quan sát, “Đợi phim công chiếu, không biết có bao nhiêu cô gái hò hét muốn cậu ấy làm bạn trai mình.”
“Thế thì tốt, càng nhiều người thích cậu ấy, doanh thu phòng vé của chúng ta lại càng cao.” Trợ lý trêu chọc, “Dù sao cũng kiếm cho đoàn làm phim.”
Bộ phim này tên là “Bảy người bạn trai”, nhưng chỉ có bốn người bạn trai lên hình nhiều, ba người bạn trai còn lại chỉ có mấy cảnh quay, đáng lý đất diễn của Lê Chiêu xếp thứ ba trong số bốn người bạn trai này, nhưng quay một hồi, đạo diễn và biên kịch cho cậu ấy thêm mấy đất diễn, phân cảnh đã xếp thứ hai.
Đóng cảnh buổi sáng xong, Lưu Phân thấy Lê Chiêu ăn mà không rời tay khỏi điện thoại, trên mặt thì cứ cười tươi phơ lớ, nhỏ giọng hỏi cậu: “Vui như vậy, có chuyện tốt gì à? Nói ra để chị chia vui cái nào?”
“Hì hì hì.” Lê Chiêu xoa đầu cười.
“Chị hiểu rồi.” Lưu Phân chắp tay lại, “Chúc mừng chúc mừng.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Lê Chiêu lại càng cười tươi rạng rỡ.
Thấy Lê Chiêu cười tươi roi rói, Lưu Phân không nhịn được cười theo, cô đã nhìn ra từ trước, anh chàng kia có không ít tình cảm với Lê Chiêu, Lê Chiêu đến với anh ấy cũng là chuyện không sớm thì muộn thôi.
Có lẽ chỉ có mỗi cậu ngốc Lê Chiêu này không biết, anh ấy đã có tình cảm với cậu từ lâu rồi.
Ầy, cẩu lương nhà người ta cứ ngọt lạ lùng, dễ ăn no.
Vừa tới công ty, Tần Tiêu đã nhận được thông báo chuyển khoản, người chuyển khoản là Án Đình.
Mặc dù Tần Tiêu không hiểu vậy là có ý gì, nhưng vẫn nhận tiền. Tiền của sếp, ngu gì mà không nhận, chỉ cần không phải phí nghỉ việc là được rồi.
Đến buổi chiều Tần Tiêu cảm thấy không ổn, đã sắp tới giờ cơm tối rồi mà sao sếp vẫn chưa trở về nhà ăn cơm tối với Lê Chiêu?
“Thưa sếp, đã sáu giờ rồi, có cần tôi sắp xếp xe cho anh trở về không ạ?”
“Không cần.” Án Đình ngẩng đầu lên nhìn Tần Tiêu, “Bạn trai tôi tới đón.”
Bàn tay Tần Tiêu đẩy kính mắt suýt chút nữa chọc vào hốc mắt mình, bạn trai ư?
“Chúc mừng sếp thoát kiếp độc thân, người đàn ông ưu tú như sếp, nhất định người bạn trai kia rất thích sếp.”
“Ừm.” Án Đình gập tài liệu lại, “Em ấy nói muốn sống bên tôi trọn đời.”
Tần Tiêu: “……….”
Còn chưa kịp khen thêm mấy câu, điện thoại của sếp đổ chuông, nghe giọng anh dịu dàng, Tần Tiêu biết, Lê Chiêu tới dưới tầng rồi.
Tối hôm đó, Tần Tiêu thấy trong vòng bạn bè của sếp mình lại có một bài viết, là một bức ảnh chụp bữa tối.
Ai nói người thành công thì không thích khoe khoang?
Sở dĩ họ không muốn khoe khoang, là bởi vì họ không gặp được thứ muốn khoe khoang, một khi gặp được rồi..
Đều hóa thân thành kẻ cuồng khoe.
Anh len lén mò vào tài khoản weibo kể từ khi làm chứng nhận cho sếp thì không mò vào nữa.
Hai mươi mấy phút trước, tài khoản tên Án tiên sinh này đăng weibo đầu tiên, là ảnh chụp bữa tối dưới ánh nến lung linh.
Quả nhiên là vậy, anh không ngạc nhiên một chút nào.
Trong bình luận đều là nhân viên Thương Hoàn khen ngợi, gì mà ảnh chụp rất đẹp, đồ ăn trông rất ngon mắt.
Hừ! Toàn là mấy kẻ không có tiền đồ, khen cũng không biết đường khen cho chính xác.
Anh gõ bình luận tanh tách.
【Tần Tiêu: Thưa sếp, sếp chụp ảnh dùng bữa với người yêu, bức ảnh thật ấm áp, cẩu lương hôm nay thật ngọt ngào!】
Cái đám gà mờ kia, mau học tập đi!
【Án tiên sinh trả lời Tần Tiêu: Đứa trẻ thích.】
Nhân viên Thương Hoàn:???
Sếp mình có người yêu rồi ư?!
Còn là trợ lý Tần có dấu chứng nhận nữa?!
Thương Hoàn của họ có bà chủ rồi á?
Mọi người xôn xao, nửa đêm nửa hôm mà ầm ĩ suy đoán về bà chủ tương lai, từ tổng công ty truyền xuống mỗi nhân viên trong công ty, ngay cả các chi nhánh cũng biết tin tức sếp mình yêu rồi.
Có thể được lòng sếp tổng thần bí, lại còn có thể khiến sếp tổng đăng ảnh lên weibo show ân ái, rốt cuộc là nhân vật lợi hại đến thế nào cơ chứ?
Nhìn cách sếp tổng xưng hô với người yêu đi, đứa trẻ.
Ôi phải yêu thương chiều chuộng bao nhiêu, mới có thể dùng cách xưng hô “đứa trẻ” này chứ.
Bà chủ tương lai bá đạo quá, bá đạo quá chừng luôn!
Ngay cả các phóng viên giải trí cũng đến góp vui, thông báo tin tức Thương Hoàn sắp có bà chủ rồi. Tiếc là mặc dù Thương Hoàn là tổng công ty nổi tiếng, nhưng chẳng mấy ai hứng thú với tin tức sếp tổng bọn họ yêu đương, bọn họ chỉ hứng thú với ân oán giới nhà giàu.
Ngược lại các fan len lén ship cặp sếp tổng Thương Hoàn với Lê Chiêu đều tan nát cõi lòng, CP này hoa còn chưa kịp nở rộ đã héo tàn rồi.
Đương nhiên cũng có nhiều fan CP giỏi suy nghĩ biểu thị, xưng hô “đứa trẻ” này không thể chứng minh giới tính người yêu sếp tổng Thương Hoàn, biết đâu “đứa trẻ” này chính là Chiêu Chiêu thì sao?
Nghĩ như vậy rồi lại càng cảm thấy ngọt ngào hơn.
Suy đoán này quá hoang đường, ngay cả các fan CP cũng không lừa được mình.
Ôi, chèo thuyền thật khó.
Diêu Vũ Quang muốn ôm bắp đùi Lê Chiêu thấy weibo này bị dọa nhảy dựng lên.
Án Đình thế mà lại chủ động show ân ái, cái này khác nào mặt trời mọc ở đằng tây đâu?
Lê Chiêu bá đạo thật đấy!!
Nghĩ tới khoảng thời gian trước Cẩu Thịnh nảy sinh xung đột với Lê Chiêu, dạo này việc làm ăn trong nhà liên tục gặp khó khăn, cậu lắc đầu thở dài, chọc phải ai không chọc, lại chọc đúng vào người đàn ông của Án Đình.
Đúng là chán sống rồi.
Tống Dụ cũng thấy weibo này, hắn còn phát hiện ra weibo của Án Đình chỉ theo dõi mười tài khoản, trong đó có tài khoản của Lê Chiêu.
Không biết có phải các blogger và các phóng viên giải trí không dám tung tin đồn về Án Đình hay không, thế mà không có ai dám đưa tin chuyện này.
Thế cũng tốt, tránh để các antifan nói Lê Chiêu dựa vào mặt để leo cao.
Hắn an tâm chưa được bao lâu, Lê Chiêu cũng đăng weibo mới.
Lê Chiêu V: Trăng đêm nay đẹp quá.
Nội tâm Tống Dụ: Aaaaaaaaaaaaaa!!
Cái joke quê mùa như vậy, Lê Chiêu đăng weibo làm cái gì chứ?
Giờ ai mà chẳng biết, trăng đêm nay đẹp quá còn có hàm nghĩa khác?!
(“Trăng đêm nay đẹp quá” là một cách tỏ tình trong tiếng Nhật.)
Nếu chuyện này ầm ĩ ra ngoài, con đường tiến thân của Lê Chiêu coi như xong rồi!
Bàn tay run run mở bình luận ra, Tống Dụ: …………
Cái nhóm fan này bị sao vậy, sao lại đi gửi ảnh trăng cho Lê Chiêu???
Kể cũng đúng, trừ những người biết chuyện ra, ai mà nghĩ được Lê Chiêu và sếp tổng Thương Hoàn là một cặp chứ?
Để có nhiều thời gian chơi với Án Đình, mấy hôm nay Lê Chiêu bạt mạng đóng phim, tranh thủ quay xong sớm, để trống vài ngày trước khi khai giảng khóa huấn luyện quân sự.
Ngay lúc cậu sắp hết cảnh quay thì đột nhiên lên hot search.
Bởi vì có một bạch phú mỹ, trên weibo điểm tên muốn Lê Chiêu làm nam chính trong bộ phim mới của cô ta.
Bạch phú mỹ này vừa có tiền vừa có thế, ngoại hình lại xinh đẹp, trong nhà còn có một công ty giải trí rất lớn, rất nhiều người trong giới cũng phải nể cô ta mấy phần.
Hai năm trước đại tiểu thư này đầu tư cho một bộ phim truyền hình, sắm vai nữ chính khuynh quốc khuynh thành, nam chính nam phụ đều chết vì cô ấy, vì cô ấy mà đánh nhau um tỏi.
Chỉ tiếc là mặc dù cô ta có ngoại hình, nhưng diễn xuất lại đáng lo, cho nên bộ phim này flop dập mặt.
Ngoài kính nghiệp nghiêm túc ra thì chẳng có gì đáng khen cả, cũng không thể khen cô ta diễn hay.
“Cái cô Tiền Kiều này làm việc buồn cười thật đấy, muốn hợp tác với cậu lại không gửi kịch bản cho studio, không bàn bạc với quản lý của cậu, lại thông báo trước truyền thông là sao?” Lưu Phân phát tởm với hành động này, không có sự tôn trọng cơ bản nhất.
Có lẽ trong mắt vị đại tiểu thư này, một diễn viên không có bối cảnh thì không có giá trị tôn trọng.
Nếu Lê Chiêu dám nói không hợp tác với cô ta, cô ta sẽ khiến Lê Chiêu không thể sống nổi trong showbiz.
Còn nếu Lê Chiêu nhận lời, sau này có lẽ mọi người sẽ lấy chuyện này ra chế giễu Lê Chiêu.
Dưới ánh mắt thông cảm của mọi người trong đoàn phim, phòng làm việc của Lê Chiêu đăng weibo.
Phòng làm việc Lê Chiêu V: Kế hoạch làm việc của Chiêu Chiêu đã xếp tới sang năm. Nếu có ý định hợp tác xin hãy liên hệ với phòng làm việc, xin đừng đồn đại, cũng chớ tin các tin vịt.Lời tác giả:
Năm giờ chiều, nhà trẻ tan học, bé Đình Đình lại không muốn ra khỏi lớp học.
Cô giáo hỏi: Đình Đình à, sao em vẫn chưa đi?
Bé Đình Đình: Hôm nay có người tới đón em, em muốn chờ bạn ấy.
Cô giáo: Ai vậy?
Bé Đình Đình kiêu ngạo ưỡn ngực nói: Bạn choai của em ạ.
Về đến phòng, Lê Chiêu ngồi trên sofa, lặng lẽ lấy quyển “Hướng dẫn yêu đương” trong ngăn kéo ra.
Chỉ cần cố gắng ra tay, nhất định Đình Đình sẽ động lòng.
Còn chưa lật được hai trang sách, Lê Chiêu đã nhận được tin nhắn của Diêu Vũ Quang.
【Diêu Vũ Quang: Đại ca, em lại tìm được một bức ảnh, anh xem một chút.】
Mở bức ảnh chụp Diêu Vũ Quang gửi, Lê Chiêu trầm mặc. Đây là bức ảnh chụp chung của đại gia đình, ở giữa có một đôi vợ chồng già tóc đã ngả sang màu hoa râm, bên cạnh có một cậu bé đứng thẳng người, như một thiên sứ xinh đẹp, trên gương mặt không thấy chút non nớt trẻ con nào.
Phía sau cậu là một đôi vợ chồng trẻ, người đàn ông mỉm cười, mà người phụ nữ mặc xường xám, hơi cúi đầu, ánh mắt dường như đang nhìn cậu bé đứng phía trước, nhưng dường như lại trĩu nặng tâm sự.
【Diêu Vũ Quang: Em phải cạy tủ trang sức trong phòng mẹ em mới tìm được bức ảnh này đấy.】
【Chiêu Chiêu có vận may: Cảm ơn.】
Cậu chăm chú nhìn bức ảnh này lâu thật lâu, dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh cắt ảnh Đình Đình riêng ra, sau đó lưu lại.
Cậu chỉ muốn nhìn dáng vẻ Đình Đình khi còn nhỏ, còn những ký ức quá khứ đáng sợ kia, cậu không muốn giữ lại cho Đình Đình.
Quan tâm và làm mấy việc thừa thãi tự cho mình là đúng, âu cũng chỉ để thỏa mãn cái tôi mà thôi.
【Diêu Vũ Quang: Thấy em cố gắng như vậy, anh có thể thu nhận em làm đệ tử không, không được thì để lần sau em hỏi lại.】
【Chiêu Chiêu có vận may: Cút!】
【Diêu Vũ Quang: Được rồi!】
Đuổi Diêu Vũ Quang đi rồi, Lê Chiêu tiếp tục xem quyển sách hướng dẫn yêu đương, cuối cùng đưa ra một kết luận, cái người viết ra quyển sách này, nhất định chưa từng yêu đương.
Nếu cậu thực sự làm theo các bước trong quyển sách này, không cần Đình Đình mở miệng, tự cậu đã chết vì buồn nôn trước rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lê Chiêu nhìn mình vẫn mặc thường phục, nhớ ban nãy lúc lên tầng mình kêu là đi tắm rửa, giờ thì đến quần áo cũng chưa thay.
Cậu vội vàng thay áo ngủ.
Án Đình gõ cửa đợi một lúc, Lê Chiêu vẫn không ra mở cửa cho anh.
Trên gương mặt bình tĩnh có vẻ ảo não và tự trách, Chiêu Chiêu giận anh rồi à? Anh quay đầu nhìn về phía cầu thang, quản gia đang đứng đó cười híp mắt nhìn anh, ngay cả cô đầu bếp cũng đứng dưới tầng, dáng vẻ đợi mong kết quả.
Mấy người trong nhà này đều bị Chiêu Chiêu dạy hư, ai nấy cũng bắt đầu nhiễm cái tính hóng hớt. Một năm trước họ không dám nói nhiều hơn một câu trước mặt anh, bây giờ lại học được cách đứng hóng hớt.
Lê Chiêu thay đồ, kéo cửa phòng ra nhìn Án Đình, khiến cậu ngạc nhiên là, trong tay Án Đình ôm một bó hoa baby.
Hoa baby?
Cuối cùng Án Đình cũng nhìn thấy bài chia sẻ cậu chỉ hiển thị với một mình Đình Đình rồi? Cho nên anh ấy ôm bó hoa baby đi tới, muốn từ chối tình cảm của cậu?
Không, không đúng.
Bó hoa này không phải bó hoa cậu tặng Đình Đình, bó hoa này thoạt nhìn to hơn bó hoa cậu tặng gấp hai lần lận.
“Bó hoa này…. tặng cho em,” Án Đình không dám xác định tình cảm của Lê Chiêu liệu có giống như anh nghĩ không. Nhưng nhỡ đúng thì sao?
Anh sợ không trả lời sẽ khiến Chiêu Chiêu đau lòng.
Lê Chiêu nhận lấy bó hoa, mũi chân đá đá xuống sàn nhà: “Anh có biết.. ngôn ngữ hoa baby là gì không?”
“Biết.”
“Liệu có cùng ý nghĩa với bó hoa baby em tặng anh không?” Trong mắt Lê Chiêu ánh lên tia sáng lấp lánh.
Án Đình chưa từng căng thẳng như giờ phút này đây: “Anh…”
Lời còn chưa được nói ra khỏi miệng, Lê Chiêu đã nắm lấy tay anh: “Anh đừng nói trước.”
Án Đình dừng lại, nhìn cậu.
“Em cảm thấy.. quan hệ anh em đã không thể thỏa mãn nhu cầu tình cảm của chúng ta nữa.” Lê Chiêu khẽ ho một tiếng, “Anh đã nhận thẻ tiền tiết kiệm của em rồi, không thể không cần người, có đúng không?”
Án Đình hé miệng muốn nói, anh muốn sống bên cậu trọn đời, nhưng vào thời điểm quan trọng này, anh lại không nói được dù chỉ một chữ.
Hy vọng xa vời quá lâu rồi, đến khi nó trở thành sự thực, trong lòng Án Đình bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ tất cả chỉ là do anh tưởng tượng ra.
Giống như hồi còn nhỏ, mỗi khi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, anh luôn nhìn thấy người mẹ đã qua đời từ lâu, ngồi bên đầu giường thủ thỉ chuyện trò với anh.
Anh kể chuyện này cho ông bà, ánh mắt họ nhìn anh đầy mâu thuẫn, hai dòng cảm xúc chán ghét và thương hại đan bện lại với nhau.
Sau này anh dần dần hiểu được, anh đã không còn mẹ từ lâu rồi.
Đầu óc anh như bị chia ra làm hai nửa, một nửa luôn tưởng tượng ra các hình ảnh hư ảo, một nửa lại tỉnh táo nói với anh, phần lớn mọi chuyện trên đời đều là giả dối.
Có lẽ… Chiêu Chiêu chủ động tỏ tình với anh, cũng do anh tưởng tượng ra.
Thấy Án Đình chỉ ngơ ngác nhìn mình không nói lời nào, Lê Chiêu cười: “Im lặng là ngầm thừa nhận, ngầm thừa nhận nghĩa là đồng ý, cho nên từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn là anh em tốt, mà là quan hệ nam nam không thuần khiết, có đúng không?”
Án Đình gật đầu.
Lê Chiêu đặt bó hoa baby xuống mặt đất, dang đôi tay ra: “Để ăn mừng tình cảm hôm nay thăng cấp, nên ôm một cái chúc mừng chứ nhỉ?”
Nhìn Lê Chiêu dang cánh tay về phía mình, Án Đình đưa tay ôm cậu vào lòng.
Dù tất cả chỉ là anh tưởng tượng ra, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Trước kia kề vai sát cánh với Án Đình cũng không thấy có gì, bây giờ lại thấy ngượng ngùng một chút xíu, Lê Chiêu đưa tay vòng lấy eo Án Đình.
Con thuyền phiêu bạt khắp chốn, cuối cùng cũng tìm được bến cảng thích hợp với mình, quyết định dừng chân ở đây.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, Lê Chiêu cười híp mắt nhìn Án Đình: “Tốt quá.”
Quả nhiên ông trời đối xử rất tốt với cậu, lúc cậu thích Đình Đình, Đình Đình cũng vừa khéo thích cậu.
Cậu để ý thế mà bác quản gia lại đứng trong góc nhìn lén, sau khi bị cậu phát hiện, còn giơ ngón cái lên.
Lê Chiêu: “……….”
Bác quản gia à, bác nghịch quá.
Đưa tay kéo Án Đình vào phòng, Lê Chiêu đóng cửa lại, ấn Án Đình ngồi xuống giường.
Án Đình nhìn giường một chút, nhìn Lê Chiêu đứng nhìn mình từ trên cao xuống, Chiêu Chiêu anh tưởng tượng ra có vẻ hơi phóng túng, nhanh như vậy đã muốn…
“Vẫn đang ngẩn người à?” Lê Chiêu chọc tay vào mặt Án Đình, đột nhiên cúi người, khóe môi nhẹ nhàng chạm lên gương mặt anh.
Án Đình sững người vì kinh ngạc.
“Hahahaha, Đình Đình à, anh đáng yêu quá.” Lê Chiêu bị bộ dạng ngoan ngoãn của Án Đình chọc cười: “Nhìn anh như vậy, em chỉ muốn nhét anh vào trong túi áo.”
Án Đình vẫn luôn biết rõ, mình không liên quan gì tới đáng yêu.
“Anh không đọc quyển sách “Ngôn ngữ loài hoa” em đưa anh chứ gì?”
Án Đình nhớ mình tiện tay lật xem mấy lần, đinh ninh rằng Lê Chiêu thích hoa hoét, vậy ra hoa tươi trong nhà mấy hôm nay đều có ý nghĩa riêng.
“Cả đôi dép em tặng anh nữa, anh không nghĩ nó có ý nghĩa khác à?” Lê Chiêu cảm thấy mình đã ám chỉ rất rõ ràng rồi.
“Năm ngoái em cũng mua hai bộ đồ anh em.” Án Đình nhìn Lê Chiêu, anh nào dám nghĩ đi đâu, chỉ sợ nghĩ tới nghĩ lui lại thành công cốc, cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc, làm tổn thương tới Chiêu Chiêu.
Lê Chiêu: “……………….”
Hình như có chuyện này thật, hóa ra cậu tự hại bản thân.
“Chiêu Chiêu à.” Án Đình nhìn Lê Chiêu: “Anh thích em.”
Bất kể lúc này em là thật hay giả, chỉ có lúc này anh mới dám nói ra tiếng lòng mình.
“Trùng hợp thật, em cũng thích anh lắm.” Lê Chiêu cười không thấy tổ quốc đâu, “Em thích anh nhất luôn ấy.”
Án Đình cười.
“Anh đừng cười.” Lê Chiêu che mắt lại, “Anh cười như vậy, trong lòng em lại trở nên xấu xa, xấu xa rồi lại làm mấy chuyện từ cổ trở xuống. Mình vừa mới yêu nhau, không thể nhanh như vậy được.”
Án Đình kéo bàn tay Lê Chiêu che mắt ra, nhìn cậu hết sức nghiêm túc: “Chiêu Chiêu à, từ hôm nay trở đi, anh sẽ không để em ra đi nữa.”
Dù đây là hiện thực hay là tưởng tượng, con dã thú trong lòng anh đã xổng ra ngoài, bất kể ai cũng không thể ngăn cản được.
“Thế anh đừng để lạc mất em đấy.” Lê Chiêu cười hớn hở, “Không thì em tự đi tìm về.”
Án Đình nắm chặt tay Lê Chiêu.
Tỏ tình thành công rồi, Lê Chiêu hớn hở qua nửa đêm rồi vẫn không ngủ được, cậu ném quyển “Hướng dẫn yêu đương”, “Ba mươi sáu kế tỏ tình” vào thùng rác.
Máy móc không có tiền đồ, thực tiễn mới tạo ra kỳ tích!
Án Đình trở lại phòng của mình, lấy thuốc bác sĩ kê đơn trong ngăn kéo u tối ra, mở nắp lọ ra nhưng không uống.
Nếu tất cả chỉ là anh tưởng tượng ra, anh cũng muốn ảo giác này kéo dài thêm chút nữa, thêm chút nữa.
Bỏ thuốc xuống, anh mở đoạn ghi âm trong điện thoại ra.
“Một cái bánh sủi cảo…”
Anh giật mình nhớ lại, anh và Chiêu Chiêu quen nhau một năm, đoạn ghi âm này đã bầu bạn cùng anh trải qua vô số đêm, để anh có thể ngủ yên khi màn đêm buông xuống.
Chiêu Chiêu tốt như vậy, sao anh có thể để cậu rời đi, để cậu thuộc về người khác.
Buổi sáng tỉnh giấc, Án Đình kéo rèm cửa ra, ánh mắt dừng vào Lê Chiêu đứng trong sân.
Giấc mơ thôi, tỉnh lại đi.
“Đình Đình à.” Lê Chiêu thấy Án Đình ở trong phòng kéo rèm cửa ra, dừng chạy bộ vẫy tay về phía anh: “Xuống chạy với em đi.”
Án Đình thay đồ, vừa xuống tầng Lê Chiêu đã đi tới trước mặt anh, hôn lên gương mặt anh một cái: “Buổi sáng tốt lành, bạn trai em.”
Trên mặt cảm thấy mềm mại dịu dàng, lại vô cùng chân thực.
Tất cả.. không phải anh tưởng tượng ra?
Chiêu Chiêu cũng thích anh thật ư?
“Lại ngớ người ra rồi?” Lê Chiêu nắm lấy tay anh đi ra ngoài, xem ra mình quá hấp dẫn, khiến Đình Đình bị hào quang tình yêu bao phủ, trông đến là ngốc nghếch.
Án Đình ngơ ngác chạy bộ với Lê Chiêu, rồi lại dùng bữa sáng trong sự kinh ngạc và mừng rỡ, cuối cùng nằng nặc đòi đưa Lê Chiêu tới đoàn phim, không muốn Lê Chiêu đi một mình.
“Mới yêu đương vẫn phải có chút cảm giác nghi thức.” Lê Chiêu hiểu ý gật đầu, “Hôm nay anh đưa em tới đoàn phim, tối em đón anh tan làm.”
“Ừm.”
Án Đình nhìn mặt trời dần lên bên ngoài cửa sổ, nắm lấy tay Lê Chiêu.
Dọc đường tới đoàn phim, hai bên đường cây cối tươi tốt um tùm, trong bồn hoa nở rộ, các em nhỏ chạy tung tăng theo người lớn, trông mũm mĩm đáng yêu.
Hóa ra thế giới này đẹp như vậy.
Đến đoàn phim, Lê Chiêu nhân lúc các nhân viên làm việc không chú ý, xoay người dựa vào cửa sổ xe, nhỏ giọng nói với Án Đình: “Anh thân yêu, tối gặp lại nhé.”
Thân.. thân…..
Gương mặt Án Đình ưng ửng đỏ, gật đầu lia lịa: “Ừm.”
“Hì hì.” Lê Chiêu nhảy chân sáo đi xa, đi được một khoảng vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay với Án Đình, như một chú cún husky ăn vụng được thức ăn ngon.
“Trạng thái đóng phim của Lê Chiêu hôm nay rất tốt, tôi còn sợ mới đóng cảnh chia tay, hôm nay không nhập vai được, không ngờ đóng cảnh yêu đương lại ngọt ngào như vậy.” Đạo diễn nhìn hình ảnh trong máy quan sát, “Đợi phim công chiếu, không biết có bao nhiêu cô gái hò hét muốn cậu ấy làm bạn trai mình.”
“Thế thì tốt, càng nhiều người thích cậu ấy, doanh thu phòng vé của chúng ta lại càng cao.” Trợ lý trêu chọc, “Dù sao cũng kiếm cho đoàn làm phim.”
Bộ phim này tên là “Bảy người bạn trai”, nhưng chỉ có bốn người bạn trai lên hình nhiều, ba người bạn trai còn lại chỉ có mấy cảnh quay, đáng lý đất diễn của Lê Chiêu xếp thứ ba trong số bốn người bạn trai này, nhưng quay một hồi, đạo diễn và biên kịch cho cậu ấy thêm mấy đất diễn, phân cảnh đã xếp thứ hai.
Đóng cảnh buổi sáng xong, Lưu Phân thấy Lê Chiêu ăn mà không rời tay khỏi điện thoại, trên mặt thì cứ cười tươi phơ lớ, nhỏ giọng hỏi cậu: “Vui như vậy, có chuyện tốt gì à? Nói ra để chị chia vui cái nào?”
“Hì hì hì.” Lê Chiêu xoa đầu cười.
“Chị hiểu rồi.” Lưu Phân chắp tay lại, “Chúc mừng chúc mừng.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Lê Chiêu lại càng cười tươi rạng rỡ.
Thấy Lê Chiêu cười tươi roi rói, Lưu Phân không nhịn được cười theo, cô đã nhìn ra từ trước, anh chàng kia có không ít tình cảm với Lê Chiêu, Lê Chiêu đến với anh ấy cũng là chuyện không sớm thì muộn thôi.
Có lẽ chỉ có mỗi cậu ngốc Lê Chiêu này không biết, anh ấy đã có tình cảm với cậu từ lâu rồi.
Ầy, cẩu lương nhà người ta cứ ngọt lạ lùng, dễ ăn no.
Vừa tới công ty, Tần Tiêu đã nhận được thông báo chuyển khoản, người chuyển khoản là Án Đình.
Mặc dù Tần Tiêu không hiểu vậy là có ý gì, nhưng vẫn nhận tiền. Tiền của sếp, ngu gì mà không nhận, chỉ cần không phải phí nghỉ việc là được rồi.
Đến buổi chiều Tần Tiêu cảm thấy không ổn, đã sắp tới giờ cơm tối rồi mà sao sếp vẫn chưa trở về nhà ăn cơm tối với Lê Chiêu?
“Thưa sếp, đã sáu giờ rồi, có cần tôi sắp xếp xe cho anh trở về không ạ?”
“Không cần.” Án Đình ngẩng đầu lên nhìn Tần Tiêu, “Bạn trai tôi tới đón.”
Bàn tay Tần Tiêu đẩy kính mắt suýt chút nữa chọc vào hốc mắt mình, bạn trai ư?
“Chúc mừng sếp thoát kiếp độc thân, người đàn ông ưu tú như sếp, nhất định người bạn trai kia rất thích sếp.”
“Ừm.” Án Đình gập tài liệu lại, “Em ấy nói muốn sống bên tôi trọn đời.”
Tần Tiêu: “……….”
Còn chưa kịp khen thêm mấy câu, điện thoại của sếp đổ chuông, nghe giọng anh dịu dàng, Tần Tiêu biết, Lê Chiêu tới dưới tầng rồi.
Tối hôm đó, Tần Tiêu thấy trong vòng bạn bè của sếp mình lại có một bài viết, là một bức ảnh chụp bữa tối.
Ai nói người thành công thì không thích khoe khoang?
Sở dĩ họ không muốn khoe khoang, là bởi vì họ không gặp được thứ muốn khoe khoang, một khi gặp được rồi..
Đều hóa thân thành kẻ cuồng khoe.
Anh len lén mò vào tài khoản weibo kể từ khi làm chứng nhận cho sếp thì không mò vào nữa.
Hai mươi mấy phút trước, tài khoản tên Án tiên sinh này đăng weibo đầu tiên, là ảnh chụp bữa tối dưới ánh nến lung linh.
Quả nhiên là vậy, anh không ngạc nhiên một chút nào.
Trong bình luận đều là nhân viên Thương Hoàn khen ngợi, gì mà ảnh chụp rất đẹp, đồ ăn trông rất ngon mắt.
Hừ! Toàn là mấy kẻ không có tiền đồ, khen cũng không biết đường khen cho chính xác.
Anh gõ bình luận tanh tách.
【Tần Tiêu: Thưa sếp, sếp chụp ảnh dùng bữa với người yêu, bức ảnh thật ấm áp, cẩu lương hôm nay thật ngọt ngào!】
Cái đám gà mờ kia, mau học tập đi!
【Án tiên sinh trả lời Tần Tiêu: Đứa trẻ thích.】
Nhân viên Thương Hoàn:???
Sếp mình có người yêu rồi ư?!
Còn là trợ lý Tần có dấu chứng nhận nữa?!
Thương Hoàn của họ có bà chủ rồi á?
Mọi người xôn xao, nửa đêm nửa hôm mà ầm ĩ suy đoán về bà chủ tương lai, từ tổng công ty truyền xuống mỗi nhân viên trong công ty, ngay cả các chi nhánh cũng biết tin tức sếp mình yêu rồi.
Có thể được lòng sếp tổng thần bí, lại còn có thể khiến sếp tổng đăng ảnh lên weibo show ân ái, rốt cuộc là nhân vật lợi hại đến thế nào cơ chứ?
Nhìn cách sếp tổng xưng hô với người yêu đi, đứa trẻ.
Ôi phải yêu thương chiều chuộng bao nhiêu, mới có thể dùng cách xưng hô “đứa trẻ” này chứ.
Bà chủ tương lai bá đạo quá, bá đạo quá chừng luôn!
Ngay cả các phóng viên giải trí cũng đến góp vui, thông báo tin tức Thương Hoàn sắp có bà chủ rồi. Tiếc là mặc dù Thương Hoàn là tổng công ty nổi tiếng, nhưng chẳng mấy ai hứng thú với tin tức sếp tổng bọn họ yêu đương, bọn họ chỉ hứng thú với ân oán giới nhà giàu.
Ngược lại các fan len lén ship cặp sếp tổng Thương Hoàn với Lê Chiêu đều tan nát cõi lòng, CP này hoa còn chưa kịp nở rộ đã héo tàn rồi.
Đương nhiên cũng có nhiều fan CP giỏi suy nghĩ biểu thị, xưng hô “đứa trẻ” này không thể chứng minh giới tính người yêu sếp tổng Thương Hoàn, biết đâu “đứa trẻ” này chính là Chiêu Chiêu thì sao?
Nghĩ như vậy rồi lại càng cảm thấy ngọt ngào hơn.
Suy đoán này quá hoang đường, ngay cả các fan CP cũng không lừa được mình.
Ôi, chèo thuyền thật khó.
Diêu Vũ Quang muốn ôm bắp đùi Lê Chiêu thấy weibo này bị dọa nhảy dựng lên.
Án Đình thế mà lại chủ động show ân ái, cái này khác nào mặt trời mọc ở đằng tây đâu?
Lê Chiêu bá đạo thật đấy!!
Nghĩ tới khoảng thời gian trước Cẩu Thịnh nảy sinh xung đột với Lê Chiêu, dạo này việc làm ăn trong nhà liên tục gặp khó khăn, cậu lắc đầu thở dài, chọc phải ai không chọc, lại chọc đúng vào người đàn ông của Án Đình.
Đúng là chán sống rồi.
Tống Dụ cũng thấy weibo này, hắn còn phát hiện ra weibo của Án Đình chỉ theo dõi mười tài khoản, trong đó có tài khoản của Lê Chiêu.
Không biết có phải các blogger và các phóng viên giải trí không dám tung tin đồn về Án Đình hay không, thế mà không có ai dám đưa tin chuyện này.
Thế cũng tốt, tránh để các antifan nói Lê Chiêu dựa vào mặt để leo cao.
Hắn an tâm chưa được bao lâu, Lê Chiêu cũng đăng weibo mới.
Lê Chiêu V: Trăng đêm nay đẹp quá.
Nội tâm Tống Dụ: Aaaaaaaaaaaaaa!!
Cái joke quê mùa như vậy, Lê Chiêu đăng weibo làm cái gì chứ?
Giờ ai mà chẳng biết, trăng đêm nay đẹp quá còn có hàm nghĩa khác?!
(“Trăng đêm nay đẹp quá” là một cách tỏ tình trong tiếng Nhật.)
Nếu chuyện này ầm ĩ ra ngoài, con đường tiến thân của Lê Chiêu coi như xong rồi!
Bàn tay run run mở bình luận ra, Tống Dụ: …………
Cái nhóm fan này bị sao vậy, sao lại đi gửi ảnh trăng cho Lê Chiêu???
Kể cũng đúng, trừ những người biết chuyện ra, ai mà nghĩ được Lê Chiêu và sếp tổng Thương Hoàn là một cặp chứ?
Để có nhiều thời gian chơi với Án Đình, mấy hôm nay Lê Chiêu bạt mạng đóng phim, tranh thủ quay xong sớm, để trống vài ngày trước khi khai giảng khóa huấn luyện quân sự.
Ngay lúc cậu sắp hết cảnh quay thì đột nhiên lên hot search.
Bởi vì có một bạch phú mỹ, trên weibo điểm tên muốn Lê Chiêu làm nam chính trong bộ phim mới của cô ta.
Bạch phú mỹ này vừa có tiền vừa có thế, ngoại hình lại xinh đẹp, trong nhà còn có một công ty giải trí rất lớn, rất nhiều người trong giới cũng phải nể cô ta mấy phần.
Hai năm trước đại tiểu thư này đầu tư cho một bộ phim truyền hình, sắm vai nữ chính khuynh quốc khuynh thành, nam chính nam phụ đều chết vì cô ấy, vì cô ấy mà đánh nhau um tỏi.
Chỉ tiếc là mặc dù cô ta có ngoại hình, nhưng diễn xuất lại đáng lo, cho nên bộ phim này flop dập mặt.
Ngoài kính nghiệp nghiêm túc ra thì chẳng có gì đáng khen cả, cũng không thể khen cô ta diễn hay.
“Cái cô Tiền Kiều này làm việc buồn cười thật đấy, muốn hợp tác với cậu lại không gửi kịch bản cho studio, không bàn bạc với quản lý của cậu, lại thông báo trước truyền thông là sao?” Lưu Phân phát tởm với hành động này, không có sự tôn trọng cơ bản nhất.
Có lẽ trong mắt vị đại tiểu thư này, một diễn viên không có bối cảnh thì không có giá trị tôn trọng.
Nếu Lê Chiêu dám nói không hợp tác với cô ta, cô ta sẽ khiến Lê Chiêu không thể sống nổi trong showbiz.
Còn nếu Lê Chiêu nhận lời, sau này có lẽ mọi người sẽ lấy chuyện này ra chế giễu Lê Chiêu.
Dưới ánh mắt thông cảm của mọi người trong đoàn phim, phòng làm việc của Lê Chiêu đăng weibo.
Phòng làm việc Lê Chiêu V: Kế hoạch làm việc của Chiêu Chiêu đã xếp tới sang năm. Nếu có ý định hợp tác xin hãy liên hệ với phòng làm việc, xin đừng đồn đại, cũng chớ tin các tin vịt.Lời tác giả:
Năm giờ chiều, nhà trẻ tan học, bé Đình Đình lại không muốn ra khỏi lớp học.
Cô giáo hỏi: Đình Đình à, sao em vẫn chưa đi?
Bé Đình Đình: Hôm nay có người tới đón em, em muốn chờ bạn ấy.
Cô giáo: Ai vậy?
Bé Đình Đình kiêu ngạo ưỡn ngực nói: Bạn choai của em ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất