Chương 30
Chủ nhật, tôi đi phòng vẽ tranh. Dì quét dọn đã lâu không gặp tôi, thấy tôi đến có hơi kinh ngạc. Bà đi nhanh về phía tôi, tôi nghe bà nói, "Thầy Triệu, cậu cuối cùng cũng đến rồi, một tháng nay Thẩm tiên sinh luôn tìm cậu." Bà kéo tôi vào trong, chỉ vào cửa, "Luôn đứng ở chỗ đó, mỗi lần đứng là đứng cả buổi trời."
Tôi ngây ngẩn cả người, nhíu mày, lòng đầy buồn bực.
Tôi nói với dì: "Nếu anh ta hỏi cháu, dì đừng nói gì với anh ta cả."
Tôi đi vào trong, đứng trước bức tranh mới hoàn thành một nửa. Khoảng thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện, tôi ngồi dưới đất, co người nhìn bức tranh chưa hoàn thành, cầm dao cạo trong tay, từ trên xuống, rạch nát bức vẽ. Tôi đứng dậy, lật bàn vẽ lên, "ầm" một tiếng thật lớn, dì quét dọn gõ cửa gọi tôi, thế nhưng tôi không nghe thấy gì cả.
Tôi đem tất cả những thứ trong phòng vẽ phá hủy hết thảy, thế giới tôi mất bao nhiêu ngày đêm không ngủ miêu tả lại bị tôi tự tay vứt bỏ, tôi như đem mình giẫm nát trên mặt đất.
Cuối cùng tôi nằm giữa những mảnh sắc màu kia, dùng tay che mắt, tôi kêu to tên Thẩm Yến, khóc không thành tiếng.
Cửa bị phá tan, tôi chậm rãi cuộn mình lại, nghe thấy có người đi về phía tôi, cánh tay tôi bị dùng sức nắm lấy, đau quá.
Khuôn mặt Thẩm Yến rơi vào trong tầm mắt tôi, hắn rất tức giận, nắm cằm tôi, "Triệu Ôn Gia cậu điên rồi à?"
"Không cần anh quan tâm." Tôi hất tay hắn, gần như dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra. Tôi ngã xuống đất, nắm một nắm giấy vụn vứt vào mặt hắn, hắn sững sờ, tựa hồ không phản ứng.
Viền mắt tôi nóng lên, ôm nửa bên mặt, tôi nói: "Tôi hận anh."
Ba chữ nói ra, hắn ngơ ngác nhìn tôi.
Rõ ràng là kết quả hắn từng tìm đủ mọi cách để thực hiện, thế nhưng giờ khắc này, hắn lại giống bên đau đớn hơn, oan ức hơn. Hắn cúi đầu, ngón tay nắm lại, luống cuống đặt ở bên người, hắn gọi tôi Ôn Gia, rồi há miệng, nhưng một câu cũng không nói ra.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, bắt đầu khóc. Như một tên ăn mày, tôi bò đến bên chân hắn, nắm lấy chân hắn cầu xin, "Thẩm Yến, em rất nhớ anh, anh ra đây đi, được không? Anh trở về bên cạnh em được không? Xin anh."
Cả người hắn cứng đờ, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, hắn đỡ tôi dậy. Tôi đứng không vững, bị hắn ôm lấy, tay đặt lên lưng tôi, tim hắn đập rất nhanh. Tôi nghe hắn nói: "Triệu Ôn Gia, đừng khóc, hắn vẫn ở đây."
Tôi ngây ngẩn cả người, nhíu mày, lòng đầy buồn bực.
Tôi nói với dì: "Nếu anh ta hỏi cháu, dì đừng nói gì với anh ta cả."
Tôi đi vào trong, đứng trước bức tranh mới hoàn thành một nửa. Khoảng thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện, tôi ngồi dưới đất, co người nhìn bức tranh chưa hoàn thành, cầm dao cạo trong tay, từ trên xuống, rạch nát bức vẽ. Tôi đứng dậy, lật bàn vẽ lên, "ầm" một tiếng thật lớn, dì quét dọn gõ cửa gọi tôi, thế nhưng tôi không nghe thấy gì cả.
Tôi đem tất cả những thứ trong phòng vẽ phá hủy hết thảy, thế giới tôi mất bao nhiêu ngày đêm không ngủ miêu tả lại bị tôi tự tay vứt bỏ, tôi như đem mình giẫm nát trên mặt đất.
Cuối cùng tôi nằm giữa những mảnh sắc màu kia, dùng tay che mắt, tôi kêu to tên Thẩm Yến, khóc không thành tiếng.
Cửa bị phá tan, tôi chậm rãi cuộn mình lại, nghe thấy có người đi về phía tôi, cánh tay tôi bị dùng sức nắm lấy, đau quá.
Khuôn mặt Thẩm Yến rơi vào trong tầm mắt tôi, hắn rất tức giận, nắm cằm tôi, "Triệu Ôn Gia cậu điên rồi à?"
"Không cần anh quan tâm." Tôi hất tay hắn, gần như dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra. Tôi ngã xuống đất, nắm một nắm giấy vụn vứt vào mặt hắn, hắn sững sờ, tựa hồ không phản ứng.
Viền mắt tôi nóng lên, ôm nửa bên mặt, tôi nói: "Tôi hận anh."
Ba chữ nói ra, hắn ngơ ngác nhìn tôi.
Rõ ràng là kết quả hắn từng tìm đủ mọi cách để thực hiện, thế nhưng giờ khắc này, hắn lại giống bên đau đớn hơn, oan ức hơn. Hắn cúi đầu, ngón tay nắm lại, luống cuống đặt ở bên người, hắn gọi tôi Ôn Gia, rồi há miệng, nhưng một câu cũng không nói ra.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, bắt đầu khóc. Như một tên ăn mày, tôi bò đến bên chân hắn, nắm lấy chân hắn cầu xin, "Thẩm Yến, em rất nhớ anh, anh ra đây đi, được không? Anh trở về bên cạnh em được không? Xin anh."
Cả người hắn cứng đờ, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, hắn đỡ tôi dậy. Tôi đứng không vững, bị hắn ôm lấy, tay đặt lên lưng tôi, tim hắn đập rất nhanh. Tôi nghe hắn nói: "Triệu Ôn Gia, đừng khóc, hắn vẫn ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất