Hàn Môn Đích Nữ Có Không Gian

Chương 22:

Trước Sau
"Còn không phải sao, nghe nói còn mang theo thật nhiều binh sĩ tới. Chúng ta phương bắc gặp hạn hán, đại quan trong kinh tới còn không phải đến cứu trợ thiên tai sao."

Nghe nói như thế, những người khác đều lộ ra vẻ mặt phấn chấn, mà Tiêu Giác Dương thì ánh mắt lấp lóe, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Giữa trưa, trong thành có quan binh đi ra, khiêng thùng cơm bốc hơi nghi ngút.

Bọn họ vừa xuất hiện, dân chạy nạn liền chạy qua.

Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa thành đã xếp thành hàng dài như rồng rắn.

Đạo Hoa bảo Tôn mụ trông coi Nhan lão thái thái, nàng thì lôi kéo Nhan Văn Đào, cùng Tôn bá, Tiêu Giác Dương, Triệu Nhị Cẩu cùng đi xếp hàng.

Không có cách nào, bao quần áo của bọn họ đều ném đi, mặc dù trên người còn có ngân phiếu, nhưng không vào được thành, cũng không có cách nào đổi, chỉ có thể xếp hàng lĩnh cháo.

Xếp hàng chờ đợi, Tiêu Giác Dương không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên chạy ra khỏi đội ngũ, sau khi Triệu Nhị Cẩu nhìn thấy, đảo mắt một vòng, nhìn thoáng qua Đạo Hoa đang xếp hàng lĩnh cháo, cắn răng, nhanh chóng đi theo.

Đợi đến khi Nhan Văn Đào nói cho Đạo Hoa, nàng quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng hai người biến mất trong đám dân chạy nạn chen chúc.

Đạo Hoa nhíu mày:

"Hai người bọn họ muốn làm gì?"

Nhan Văn Đào lắc đầu:

"Không biết, Giác Dương giống như nhìn thấy cái gì đó."

Thần sắc của Đạo Hoa khẽ động:

"Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi lĩnh cháo, tổ mẫu đã đói bụng một đêm."

Nhan Văn Đào đương nhiên không có gì.

Trong mắt hắn, Tiêu Giác Dương và Triệu Nhị Cẩu chỉ là hai người khách qua đường, làm sao so được với tổ mẫu và muội tử nhà mình.



Xếp hơn nửa canh giờ, Đạo Hoa, Nhan Văn Đào, Tôn bá lĩnh được ba bát cháo loãng, bưng về, chia cho Nhan lão thái thái và tôn mụ.

Nhan lão thái thái đau lòng nhìn tôn tử tôn nữ: "Có kinh nghiệm lần này cũng tốt, để cho các con nếm thử cuộc sống gian nan trước."

Nói xong thở dài một hơi, quan sát trái phải một chút.

"Dương tiểu tử và Nhị Cẩu Tử sao còn chưa về, chắc không phải xảy ra chuyện gì chứ?"

Đạo Hoa cũng không chắc chắn lắm:

"Chắc là không đâu, tên Tiêu Giác Dương kia nhìn qua rất thông minh."

Nhan lão thái thái lắc đầu:

"Thông minh đến mấy thì bây giờ nó cũng chỉ là một đứa trẻ choai choai, gặp người lớn chỉ có chịu thiệt."

Nhan Văn Đào:

"Hay là con và Tôn bá đi tìm thử xem?"

Nhan lão thái thái trầm tư một chút:

"Không cần đi xa, xem phụ cận kiện thôi. Nếu thật sự mất người thì cũng là mạng của bọn họ."

Nhan Văn Đào và Tôn bá rời đi, Đạo Hoa ngồi lại bên cạnh Nhan lão thái thái, thầm nói: "Không xui xẻo như vậy chứ."

Bất quá nghĩ đến Tiêu Giác Dương tùy tiện đi một chút cũng có thể xui xẻo gặp phải bọn buôn người, lại không xác định.

Một thời gian sau, Nhan Văn Đào và Tôn Bá ủ rũ quay lại.

Hai người lắc đầu với Nhan lão thái thái và Đạo Hoa.

Đạo Hoa miễn cưỡng cười nói:

"Không thể Tiêu Giác Dương đã nhìn thấy người nào đó? Có lẽ là người nhà hắn, hiện tại hắn không chừng đã về nhà, Triệu Nhị Cẩu đi theo hắn, cũng sẽ không có việc gì."



Nhan lão thái thái thở dài:

"Chỉ mong vậy."

Nói thì nói vậy, nhưng mấy người vẫn ngóng trông hai người có thể trở về.

Bất kể như thế nào, ở chung thời gian dài như vậy, không nhìn thấy hai người có bình an hay không bọn họ đều lo lắng.

Đáng tiếc, vào ban đêm, Tiêu Giác Dương và Triệu Nhị Cẩu chưa trở về.

Ngày hôm sau, vẫn không thấy bóng dáng hai người.

Đạo Hoa nhìn cổng thành vẫn đóng chặt, lại nhìn Nhan lão thái thái gầy gò không ít:

"Tổ mẫu, cổng thành này không biết còn phải chờ bao lâu mới có thể mở ra, Tiêu Giác Dương và Triệu Nhị Cẩu hơn phân nửa cũng sẽ không trở về, hay là, chúng ta đi thôi?"

Nhan lão thái thái im lặng một chút, cuối cùng gật đầu:

"Đi, từ từ đi, chúng ta dù đi ăn xin dọc đường cũng phải đi đến huyện Lâm Nghi."

Đạo Hoa cười cười, thấp giọng nói:

"Đó là đương nhiên, người quên trên người tôn nữ còn có ngân phiếu."

Không vào được phủ thành, những thành trì khác trên đường không có khả năng không vào được.

Lui một vạn bước mà nói, coi như những thành trì này đều không vào được, vậy cũng có thể gặp được một hai phú hộ đi, đến lúc đó, cùng lắm thì ăn chút thiệt thòi, nhất định vẫn có thể đổi được bạc.

Dù lui thêm một bước, không đổi được bạc, Đạo Hoa cũng có thể cam đoan bọn họ có thể bình yên tới huyện Lâm Nghi, đừng quên, nàng còn có không gian, làm sao cũng có thể vụng trộm lấy ra chút đồ ăn, để cho mọi người không chết đói.

Ngày thứ ba, trời hơi sáng, mấy người Đạo Hoa rời khỏi phủ thành, đi về phía huyện Lâm Nghi.

Sau khi bọn họ đi không lâu, một đội binh sĩ mặc áo giáp đột nhiên đi tới ngoài cửa thành, những binh lính này tìm tòi một đoạn thời gian trong dân chạy nạn, cuối cùng không công mà lui.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau