Chương 36:
Tôn Nữ :
Nhan Di Nhất, cũng chính là Đạo Hoa, đứng hàng lão đại, hiện nay đã 9 tuổi, sinh ra đã thanh tú xinh đẹp, tự nhiên hào phóng.
Nhan Di Hoan, Hành Nhị, hiện giờ đã 8 tuổi rưỡi, thanh lệ tú khí, nhã nhặn ôn nhu.
Nhan Di Song, Hành Tam, hiện giờ đã 8 tuổi, tướng mạo mảnh mai, nhạy bén mà hiếu học, bởi vì có thiên phú về văn thơ nên rất được Nhan Trí Cao yêu thích.
Nhan Di Nhạc, Hành Tứ, hiện nay đã 7 tuổi, mồm miệng lanh lợi, phóng khoáng hoạt bát.
Đạo Hoa đánh giá huynh đệ tỷ muội trong nhà một lần, sau đó liền đứng dậy chào hỏi.
"Đại ca."
"Đại muội muội."
Đạo Hoa trước tiên cúi người chào Nhan Văn Tu, sau đó Nhan Văn Tu đứng dậy hành lễ.
Nhan Văn Tu cười nhìn thân muội muội trước mặt: "Phụ mẫu đã sớm ngóng trông tổ mẫu và muội tới đây, bây giờ thì hay rồi, người một nhà chúng ta cuối cùng cũng được đoàn viên, ngày sau nếu muội gặp phải chuyện phiền toái gì, cứ tới tìm đại ca."
Đối với muội muội được nuôi dưỡng ở nông thôn này, trong lòng hắn cũng rất thương yêu.
Nhìn đại ca tao nhã, Đạo Hoa chớp chớp mắt, cười dí dỏm hỏi: "Chỉ có gặp chuyện phiền toái mới có thể đi tìm đại ca sao?"
Nhan Văn Tu bị đôi mắt to tròn của muội muội làm cho có chút hoảng hốt, sửng sốt vài giây, sau đó mới cười nói: "Lúc nào muội đến tìm đại ca cũng được."
Đạo Hoa nghiêm túc gật đầu: "Đây là đại ca tự nói đấy nhé, sau này huynh đừng chê muội rắc rối nha."
Nhan Văn Tu cười gật đầu.
Hắn là trưởng tôn Nhan gia, vì muốn làm gương cho đệ đệ muội muội bên dưới, từ trước đến nay hắn luôn giữ lễ tiết, không dễ dàng để lộ cảm xúc, nhưng đối diện với đại muội muội xinh đẹp dễ thương, ngữ khí thân mật, khóe miệng liền không nhịn được mà nhếch lên.
Tiếp theo, Đạo Hoa nhìn về phía Nhan Văn Kiệt.
"Nhị ca!"
Đạo Hoa chào hỏi xong, Nhan Văn Kiệt cười nói: "Đại muội muội ngươi đến rồi, nhà chúng ta càng náo nhiệt hơn."
Đạo Hoa gật đầu, sau đó đi về phía Nhan Văn Đào.
Bởi vì quá thân với Nhan Văn Đào, hai người cùng hành lễ, nhìn nhau cười, không có ra vẻ hàn huyên mà đi thẳng qua.
“Tiểu ca!"
Đạo Hoa đi đến trước mặt Nhan Văn Khải, còn chưa chào hỏi thì Nhan Văn Khải đã cười tủm tỉm vươn móng vuốt ra, nhéo nhéo đôi má có chút mập mạp trẻ con của Đạo Hoa: "Cuối cùng cũng bóp được rồi."
Từ lúc đại muội muội vừa vào cửa, hắn đã muốn làm như vậy.
Mặt của đại muội muội thật là non thật trơn tru.
Cuối cùng hắn cũng có muội muội để bóp mặt, nhìn những tiểu đồng bọn có muội muội kia còn khoe khoang thế nào ở trước mặt hắn.
"Chát!"
Cán quạt trong tay Nhan Văn Tu đập vào ma trảo của Nhan Văn Khải, nghiêm mặt nói: "Ngươi là ca ca, chú ý lời nói và việc làm."
Nhan Văn Khải bĩu môi, lẩm bẩm: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Ta không phải cao hứng sao?" Nói xong, trên mặt lại nở nụ cười ha hả, rất là tự mình kéo tay Đạo Hoa.
"Quả nhiên là muội muội ruột của ta, lớn lên thật đẹp."
Vừa nói xong, Nhan Văn Kiệt lập tức tiếp lời: "Tứ đệ, ngươi nói không đúng, trong phòng có người nào không phải muội muội ruột của ngươi?"
"Tất cả mọi người đều là thân muội muội, nhưng chỉ có Đạo Hoa là ruột thịt." Nhan Văn Khải nói không chút che giấu, cũng là chuyện đương nhiên.
Tiếp theo, Nhan Văn Khải cũng không để ý tới Nhan Văn Kiệt, sờ soạng trên người một hồi, sau đó móc ra một đóa hoa lụa màu xanh:
"Biết muội tới, ca ca ta cố ý đi chọn hoa lụa cho muội." Nói xong, liền nhét vào trong tay Đạo Hoa.
Nhìn hoa lụa đã bị ép tới không thành hình trong tay, tuy Đạo Hoa có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vẫn hơi ấm áp.
"Thế nào? Có thích hay không?" Nhan Văn Khải nhìn Đạo Hoa hỏi.
Đạo Hoa cười gật đầu: "Thích, muội rất thích, cảm ơn tiểu ca."
Nhan Văn Khải có chút không hài lòng với cách gọi của Đạo Hoa, vội vàng sửa lại: "Nếu gọi phải là Tứ ca, vừa rồi không phải muội gọi bọn họ là đại ca, nhị ca, tam ca sao? Sao giờ ta lại thành tiểu ca rồi?"
Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Đạo Hoa cũng không gây chuyện với hắn, nhu thuận gật đầu.
"Thật ngoan!"
Nói xong, lại nhéo nhéo gương mặt Đạo Hoa.
Đối với việc này, vẻ mặt của Đạo Hoa xám xịt.
Nhưng mà, lại không phản cảm.
Sau khi chào hỏi bốn ca ca, Đạo Hoa quay lại bên cạnh Nhan lão thái thái một cách tự nhiên.
Lớn hơn nàng, nàng chủ động tiến lên chào
Nhưng nhỏ hơn nàng, sẽ đến lượt bọn họ chủ động chào nàng.
Quy củ này trước khi đến nàng đã cố ý đi thỉnh giáo Tam thúc công trong tộc.
Thật ra thì, nàng cũng không phải là cứ nhất quyết phải xoắn xuýt chuyện này, thật sự là nàng không dám xem thường đứa trẻ cổ đại này, nhất là đứa trẻ lớn lên trong đại viện nhà cao cửa rộng, cái vòng vo trong bụng kia, nàng không nhất định có thể so sánh được.
Nàng chủ động tiến lên thân cận bọn họ, mặt ngoài bọn họ có lẽ sẽ nói nàng hiền lành gì đó, nhưng bí mật lại sẽ cảm thấy nàng không hiểu quy củ, dễ khi dễ.
Vì để tránh cho phiền toái ngày sau, lần đầu tiên gặp mặt, mọi người vẫn nên theo quy củ thì tốt hơn.
Nhan Di Nhất, cũng chính là Đạo Hoa, đứng hàng lão đại, hiện nay đã 9 tuổi, sinh ra đã thanh tú xinh đẹp, tự nhiên hào phóng.
Nhan Di Hoan, Hành Nhị, hiện giờ đã 8 tuổi rưỡi, thanh lệ tú khí, nhã nhặn ôn nhu.
Nhan Di Song, Hành Tam, hiện giờ đã 8 tuổi, tướng mạo mảnh mai, nhạy bén mà hiếu học, bởi vì có thiên phú về văn thơ nên rất được Nhan Trí Cao yêu thích.
Nhan Di Nhạc, Hành Tứ, hiện nay đã 7 tuổi, mồm miệng lanh lợi, phóng khoáng hoạt bát.
Đạo Hoa đánh giá huynh đệ tỷ muội trong nhà một lần, sau đó liền đứng dậy chào hỏi.
"Đại ca."
"Đại muội muội."
Đạo Hoa trước tiên cúi người chào Nhan Văn Tu, sau đó Nhan Văn Tu đứng dậy hành lễ.
Nhan Văn Tu cười nhìn thân muội muội trước mặt: "Phụ mẫu đã sớm ngóng trông tổ mẫu và muội tới đây, bây giờ thì hay rồi, người một nhà chúng ta cuối cùng cũng được đoàn viên, ngày sau nếu muội gặp phải chuyện phiền toái gì, cứ tới tìm đại ca."
Đối với muội muội được nuôi dưỡng ở nông thôn này, trong lòng hắn cũng rất thương yêu.
Nhìn đại ca tao nhã, Đạo Hoa chớp chớp mắt, cười dí dỏm hỏi: "Chỉ có gặp chuyện phiền toái mới có thể đi tìm đại ca sao?"
Nhan Văn Tu bị đôi mắt to tròn của muội muội làm cho có chút hoảng hốt, sửng sốt vài giây, sau đó mới cười nói: "Lúc nào muội đến tìm đại ca cũng được."
Đạo Hoa nghiêm túc gật đầu: "Đây là đại ca tự nói đấy nhé, sau này huynh đừng chê muội rắc rối nha."
Nhan Văn Tu cười gật đầu.
Hắn là trưởng tôn Nhan gia, vì muốn làm gương cho đệ đệ muội muội bên dưới, từ trước đến nay hắn luôn giữ lễ tiết, không dễ dàng để lộ cảm xúc, nhưng đối diện với đại muội muội xinh đẹp dễ thương, ngữ khí thân mật, khóe miệng liền không nhịn được mà nhếch lên.
Tiếp theo, Đạo Hoa nhìn về phía Nhan Văn Kiệt.
"Nhị ca!"
Đạo Hoa chào hỏi xong, Nhan Văn Kiệt cười nói: "Đại muội muội ngươi đến rồi, nhà chúng ta càng náo nhiệt hơn."
Đạo Hoa gật đầu, sau đó đi về phía Nhan Văn Đào.
Bởi vì quá thân với Nhan Văn Đào, hai người cùng hành lễ, nhìn nhau cười, không có ra vẻ hàn huyên mà đi thẳng qua.
“Tiểu ca!"
Đạo Hoa đi đến trước mặt Nhan Văn Khải, còn chưa chào hỏi thì Nhan Văn Khải đã cười tủm tỉm vươn móng vuốt ra, nhéo nhéo đôi má có chút mập mạp trẻ con của Đạo Hoa: "Cuối cùng cũng bóp được rồi."
Từ lúc đại muội muội vừa vào cửa, hắn đã muốn làm như vậy.
Mặt của đại muội muội thật là non thật trơn tru.
Cuối cùng hắn cũng có muội muội để bóp mặt, nhìn những tiểu đồng bọn có muội muội kia còn khoe khoang thế nào ở trước mặt hắn.
"Chát!"
Cán quạt trong tay Nhan Văn Tu đập vào ma trảo của Nhan Văn Khải, nghiêm mặt nói: "Ngươi là ca ca, chú ý lời nói và việc làm."
Nhan Văn Khải bĩu môi, lẩm bẩm: "Nghiêm túc như vậy làm gì? Ta không phải cao hứng sao?" Nói xong, trên mặt lại nở nụ cười ha hả, rất là tự mình kéo tay Đạo Hoa.
"Quả nhiên là muội muội ruột của ta, lớn lên thật đẹp."
Vừa nói xong, Nhan Văn Kiệt lập tức tiếp lời: "Tứ đệ, ngươi nói không đúng, trong phòng có người nào không phải muội muội ruột của ngươi?"
"Tất cả mọi người đều là thân muội muội, nhưng chỉ có Đạo Hoa là ruột thịt." Nhan Văn Khải nói không chút che giấu, cũng là chuyện đương nhiên.
Tiếp theo, Nhan Văn Khải cũng không để ý tới Nhan Văn Kiệt, sờ soạng trên người một hồi, sau đó móc ra một đóa hoa lụa màu xanh:
"Biết muội tới, ca ca ta cố ý đi chọn hoa lụa cho muội." Nói xong, liền nhét vào trong tay Đạo Hoa.
Nhìn hoa lụa đã bị ép tới không thành hình trong tay, tuy Đạo Hoa có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vẫn hơi ấm áp.
"Thế nào? Có thích hay không?" Nhan Văn Khải nhìn Đạo Hoa hỏi.
Đạo Hoa cười gật đầu: "Thích, muội rất thích, cảm ơn tiểu ca."
Nhan Văn Khải có chút không hài lòng với cách gọi của Đạo Hoa, vội vàng sửa lại: "Nếu gọi phải là Tứ ca, vừa rồi không phải muội gọi bọn họ là đại ca, nhị ca, tam ca sao? Sao giờ ta lại thành tiểu ca rồi?"
Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Đạo Hoa cũng không gây chuyện với hắn, nhu thuận gật đầu.
"Thật ngoan!"
Nói xong, lại nhéo nhéo gương mặt Đạo Hoa.
Đối với việc này, vẻ mặt của Đạo Hoa xám xịt.
Nhưng mà, lại không phản cảm.
Sau khi chào hỏi bốn ca ca, Đạo Hoa quay lại bên cạnh Nhan lão thái thái một cách tự nhiên.
Lớn hơn nàng, nàng chủ động tiến lên chào
Nhưng nhỏ hơn nàng, sẽ đến lượt bọn họ chủ động chào nàng.
Quy củ này trước khi đến nàng đã cố ý đi thỉnh giáo Tam thúc công trong tộc.
Thật ra thì, nàng cũng không phải là cứ nhất quyết phải xoắn xuýt chuyện này, thật sự là nàng không dám xem thường đứa trẻ cổ đại này, nhất là đứa trẻ lớn lên trong đại viện nhà cao cửa rộng, cái vòng vo trong bụng kia, nàng không nhất định có thể so sánh được.
Nàng chủ động tiến lên thân cận bọn họ, mặt ngoài bọn họ có lẽ sẽ nói nàng hiền lành gì đó, nhưng bí mật lại sẽ cảm thấy nàng không hiểu quy củ, dễ khi dễ.
Vì để tránh cho phiền toái ngày sau, lần đầu tiên gặp mặt, mọi người vẫn nên theo quy củ thì tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất