Chương 39:
Nhan Văn Khải hoài nghi: "Thật hay giả?"
"Thật đấy." Nhan Văn Huy nhấc tay làm chứng.
Nhan Văn Khải quyết định thật nhanh: "Vậy huynh cũng muốn ăn."
Nhan Văn Huy: "Còn có nương đệ, nương đệ cũng muốn ăn."
Nhan Văn Đào: "Còn có tổ mẫu, tổ mẫu răng miệng không tốt, cũng phải ăncanh."
Nhan Văn Khải lập tức tiếp lời: "Còn có đại ca, đại ca mỗi ngày đều bù đầu đọc sách, cũng phải bổ não..."
Nghe vậy, trán Nhan Văn Tu đầy nếp nhăn.
Đệ đệ ngốc này của hắn, rốt cuộc là nghe được từ đâu mà món canh này có thể bổ não?
Những người khác trong phòng:
Không phải hình ảnh cảm động khi hai mẹ con gặp lại sao?
Sao thoáng cái phong cách đã thay đổi?
Nhan Trí Viễn đứng bên cạnh Nhan lão thái thái, nghiêm túc đánh giá cháu gái chưa từng gặp mặt kia một chút.
Rất không tệ, nói mấy câu liền chuyển dời lực chú ý của mọi người từ trên người hắn ra, còn chỉ ra hiếu thuận của lão Tam, cháu gái này ngược lại là người thông minh.
Nhan lão thái thái cười nhìn các tôn tử tôn nữ đang vui đùa ầm ĩ ở bên cạnh, sau đó phất phất tay với Tam nhi.
Nhan Trí Cường lập tức đi tới: "Nương!"
Nhan lão thái thái nhìn Tam nhi, kéo tay hắn vỗ vỗ: "Vất vả rồi."
Nhan Trí Cường gắng gượng nhếch miệng cười: "Không vất vả, chỉ là không đón được nương, để nương phải vất vả."
Nhan lão thái thái: "Nương không bị mệt, Văn Đào cõng nương suốt dọc đường."
Sau đó, thấy mẫu tử ba người nói không sai biệt lắm, Lý phu nhân kéo Đạo Hoa đi tới trước mặt Nhan Trí Viễn: "Đạo Hoa, mau gặp qua nhị thúc của con."
Trong lòng Đạo Hoa thở dài một hơi.
Được rồi, lại phải quỳ.
Ở thời cổ đại này, những thứ khác nàng đều có thể nhịn, duy chỉ có cái này động một chút là muốn quỳ, để nàng rất là không tiếp thu được.
Đáng tiếc, hình thức mạnh hơn người, nàng không thể không cúi đầu.
"Đạo Hoa thỉnh an nhị thúc, nhị thúc đi đường vất vả."
Nhan Trí Viễn tươi cười đỡ Đạo Hoa dậy, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt: "Đây là Đạo Hoa sao, trông rất đẹp, trông còn tốt hơn quý nữ thế gia kia vài phần."
Lý phu nhân khẽ nhíu mày: "Nhị thúc quá khen, một tiểu nha đầu, sao có thể đánh đồng với tiểu thư thế gia? Ngày sau chớ có nói như thế."
Dung mạo nữ tử quá tốt, nếu không có một gia thế cường đại, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Lão gia tuy là huyện lệnh thất phẩm, nhưng quan lớn hơn hắn thật sự rất nhiều.
Cảm giác được Lý phu nhân không vui, Nhan Trí Viễn cười liên tục nói phải.
Lúc này Nhan Trí Cao mở miệng: "Nhị đệ, tam đệ, sao các ngươi về muộn thế? Dọc đường gặp chuyện gì thế?"
Nhan Trí Viễn lập tức xoay người đi về phía Nhan Trí Cao: "Đại ca, thật đúng là như vậy, sau khi chúng ta đến phủ thành, lúc tìm kiếm nương, nghe được một tin tức, nói là triều đình phái người xuống cứu trợ thiên tai, chúng ta liền ở lại phủ thành hỏi thăm một chút."
Nhan Trí Cao gật đầu: "Ta đã biết chuyện này, vài ngày trước huyện nha đã nhận được tin tức."
Nhan Trí Viễn lại cười nói: "Đại ca, vậy huynh có biết triều đình phái bao nhiêu quan tới cứu trợ thiên tai không?"
Nhan Trí Cao: "Hả?" Cái này hắn thật sự không biết, hắn không có nhiều quan hệ trong quan trường, tin tức có chút bế tắc.
Nhan Trí Viễn kích động: "Là đệ đệ của hoàng thượng Thụy Vương."
Nhan Trí Cao lập tức kinh hãi đứng bật dậy: "Cái gì?!" Một vị vương gia tự mình xuống cứu trợ thiên tai, đây là chuyện hiếm lạ nha!
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt, Đạo Hoa đã đến huyện Lâm Nghi hơn một tháng.
Trong một tháng này, nàng cũng đại khái thăm dò tình huống hậu viện huyện nha, đối với hoàn cảnh của đám người Nhan gia cũng có chút hiểu biết.
Các trưởng bối đối với nàng coi như bao dung, về phần các tiểu bối, trừ ngẫu nhiên nói vài câu chua chát ra, cũng không có chuyện gì khác.
Tổng thể mà nói, nàng ở chỗ này coi như vui vẻ.
Một buổi chiều, ba tỷ muội Nhan Di Hoan, Nhan Di Song, Nhan Di Nhạc kết thúc chương trình học ngày hôm đó, đi về phía Tùng Hạc Viện của Nhan lão thái thái, còn chưa vào viện, trong viện đã truyền đến tiếng cười đùa giỡn.
"Thật đấy." Nhan Văn Huy nhấc tay làm chứng.
Nhan Văn Khải quyết định thật nhanh: "Vậy huynh cũng muốn ăn."
Nhan Văn Huy: "Còn có nương đệ, nương đệ cũng muốn ăn."
Nhan Văn Đào: "Còn có tổ mẫu, tổ mẫu răng miệng không tốt, cũng phải ăncanh."
Nhan Văn Khải lập tức tiếp lời: "Còn có đại ca, đại ca mỗi ngày đều bù đầu đọc sách, cũng phải bổ não..."
Nghe vậy, trán Nhan Văn Tu đầy nếp nhăn.
Đệ đệ ngốc này của hắn, rốt cuộc là nghe được từ đâu mà món canh này có thể bổ não?
Những người khác trong phòng:
Không phải hình ảnh cảm động khi hai mẹ con gặp lại sao?
Sao thoáng cái phong cách đã thay đổi?
Nhan Trí Viễn đứng bên cạnh Nhan lão thái thái, nghiêm túc đánh giá cháu gái chưa từng gặp mặt kia một chút.
Rất không tệ, nói mấy câu liền chuyển dời lực chú ý của mọi người từ trên người hắn ra, còn chỉ ra hiếu thuận của lão Tam, cháu gái này ngược lại là người thông minh.
Nhan lão thái thái cười nhìn các tôn tử tôn nữ đang vui đùa ầm ĩ ở bên cạnh, sau đó phất phất tay với Tam nhi.
Nhan Trí Cường lập tức đi tới: "Nương!"
Nhan lão thái thái nhìn Tam nhi, kéo tay hắn vỗ vỗ: "Vất vả rồi."
Nhan Trí Cường gắng gượng nhếch miệng cười: "Không vất vả, chỉ là không đón được nương, để nương phải vất vả."
Nhan lão thái thái: "Nương không bị mệt, Văn Đào cõng nương suốt dọc đường."
Sau đó, thấy mẫu tử ba người nói không sai biệt lắm, Lý phu nhân kéo Đạo Hoa đi tới trước mặt Nhan Trí Viễn: "Đạo Hoa, mau gặp qua nhị thúc của con."
Trong lòng Đạo Hoa thở dài một hơi.
Được rồi, lại phải quỳ.
Ở thời cổ đại này, những thứ khác nàng đều có thể nhịn, duy chỉ có cái này động một chút là muốn quỳ, để nàng rất là không tiếp thu được.
Đáng tiếc, hình thức mạnh hơn người, nàng không thể không cúi đầu.
"Đạo Hoa thỉnh an nhị thúc, nhị thúc đi đường vất vả."
Nhan Trí Viễn tươi cười đỡ Đạo Hoa dậy, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt: "Đây là Đạo Hoa sao, trông rất đẹp, trông còn tốt hơn quý nữ thế gia kia vài phần."
Lý phu nhân khẽ nhíu mày: "Nhị thúc quá khen, một tiểu nha đầu, sao có thể đánh đồng với tiểu thư thế gia? Ngày sau chớ có nói như thế."
Dung mạo nữ tử quá tốt, nếu không có một gia thế cường đại, cũng không phải là chuyện tốt gì.
Lão gia tuy là huyện lệnh thất phẩm, nhưng quan lớn hơn hắn thật sự rất nhiều.
Cảm giác được Lý phu nhân không vui, Nhan Trí Viễn cười liên tục nói phải.
Lúc này Nhan Trí Cao mở miệng: "Nhị đệ, tam đệ, sao các ngươi về muộn thế? Dọc đường gặp chuyện gì thế?"
Nhan Trí Viễn lập tức xoay người đi về phía Nhan Trí Cao: "Đại ca, thật đúng là như vậy, sau khi chúng ta đến phủ thành, lúc tìm kiếm nương, nghe được một tin tức, nói là triều đình phái người xuống cứu trợ thiên tai, chúng ta liền ở lại phủ thành hỏi thăm một chút."
Nhan Trí Cao gật đầu: "Ta đã biết chuyện này, vài ngày trước huyện nha đã nhận được tin tức."
Nhan Trí Viễn lại cười nói: "Đại ca, vậy huynh có biết triều đình phái bao nhiêu quan tới cứu trợ thiên tai không?"
Nhan Trí Cao: "Hả?" Cái này hắn thật sự không biết, hắn không có nhiều quan hệ trong quan trường, tin tức có chút bế tắc.
Nhan Trí Viễn kích động: "Là đệ đệ của hoàng thượng Thụy Vương."
Nhan Trí Cao lập tức kinh hãi đứng bật dậy: "Cái gì?!" Một vị vương gia tự mình xuống cứu trợ thiên tai, đây là chuyện hiếm lạ nha!
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt, Đạo Hoa đã đến huyện Lâm Nghi hơn một tháng.
Trong một tháng này, nàng cũng đại khái thăm dò tình huống hậu viện huyện nha, đối với hoàn cảnh của đám người Nhan gia cũng có chút hiểu biết.
Các trưởng bối đối với nàng coi như bao dung, về phần các tiểu bối, trừ ngẫu nhiên nói vài câu chua chát ra, cũng không có chuyện gì khác.
Tổng thể mà nói, nàng ở chỗ này coi như vui vẻ.
Một buổi chiều, ba tỷ muội Nhan Di Hoan, Nhan Di Song, Nhan Di Nhạc kết thúc chương trình học ngày hôm đó, đi về phía Tùng Hạc Viện của Nhan lão thái thái, còn chưa vào viện, trong viện đã truyền đến tiếng cười đùa giỡn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất