Hàn Môn Đích Nữ Có Không Gian

Chương 8:

Trước Sau
Tiếng ca non nớt thanh thúy rất nhanh đã vang lên trên quan đạo .

Đi một chút dừng một chút, Nhan lão thái thái cũng không thúc giục Tôn bá lên đường.

Tôn nữ cùng tôn nhi lớn như vậy còn chưa ra khỏi huyện thành, để bọn họ nhìn nhiều một chút, tăng thêm kiến thức cũng tốt.

Trên đường đi, bọn họ gặp được nhà trọ liền nghỉ ngơi, gặp được thành trấn, hào hứng còn muốn đi vào dạo một vòng.

Nhưng mà, nửa tháng sau, khi bọn họ bắt đầu bước vào địa giới phương bắc, cơ hội như vậy liền không nhiều.

Càng đi về phía bắc, nạn dân trên đường càng ngày càng nhiều.

Nhìn dân chạy nạn gầy trơ cả xương trên đường, Nhan lão thái thái không nhịn được thở dài:

"Ài, xem ra đại hạn phương bắc năm ngoái còn rất nghiêm trọng."

Đạo Hoa thấy cả một mảnh ruộng khô héo nứt nẻ, tâm tình cũng không tốt lắm, dọc đường lời nói cũng ít đi rất nhiều, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đóa lúa hoa xanh biếc tựa như một nốt ruồi trong lòng bàn tay, không biết đang suy nghĩ gì.

"Lão thái thái, phía trước có một khách điếm, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây sao?" Giọng Tôn bá dò hỏi vang lên.

Nhan lão thái thái vén rèm xe lên nhìn khách điếm, thấy khách điếm coi như không tệ, liền gật đầu đồng ý, mang theo Đạo Hoa và Nhan Văn Đào xuống xe ngựa.

Khách điểm được xây dựng ở ngoài cửa thành, người qua lại tương đối nhiều, hai bên đường đều là xe ngựa xe bò, vô cùng náo nhiệt.

Đạo hoa đối với mọi thứ ở cổ đại hết sức tò mò, vừa xuống xe ngựa đã hết nhìn đông tới nhìn tây.



"Nơi này người khá nhiều, mọi người theo sát ta, Văn Đào, bảo vệ muội muội của ngươi." Nhan lão thái thái gắt gao kéo tay Đạo Hoa, vẫn không quên nhắc nhở tam tôn tử nhìn kỹ một chút.

Lúc này, Đạo Hoa rất ngoan ngoãn, một tay kéo tay Nhan lão thái thái, tay kia kéo tay Nhan Văn Đào.

Ở thôn Nhan gia, nàng cũng nghe không ít chuyện về bọn buôn người.

Ở thời cổ đại này, nếu như bị bọn buôn người bắt, vậy gần như là không có khả năng trở về .

Đi ra ngoài, cẩn thận nhiều cũng không bao giờ thừa .

"Ô ô."

Khi sắp tiến vào cửa lớn khách điếm , Đạo Hoa đột nhiên nghe thấy một trận nức nở nghẹn ngào cùng tiếng kêu rên từ trong xe ngựa bên cạnh truyền ra, theo bản năng liền quay đầu nhìn sang.

Trước dòng người qua lại không dứt, trên xe ngựa, một đôi mắt mang theo vẻ nồng đậm khẩn cầu cứ như vậy mà xâm nhập vào trong tầm mắt của Đạo Hoa .

"Đạo Hoa , muội nhìn cái gì vậy ? Nên vào khách điếm rồi."

Nhan Văn Đào thấy Đạo Hoa cứ quay đầu nhìn ra sau, kéo tay nàng, đồng thời nhích lại gần bên cạnh nàng, cẩn thận che chở nàng, không cho người xung quanh đụng vào nàng.

Đạo Hoa sinh ra đã xinh đẹp , mặc dù hiện tại nữ giả nam trang, mặc vải thô áo gai, vẫn là phấn điêu ngọc trác, vô cùng hết làm người ta chú ý, sau khi xuống xe ngựa, rất nhiều người đều đang nhìn về phía bọn họ bên này.

Nhan lão thái thái cũng nhìn lại: "Đừng nhìn đông nhìn tây."

Trong lúc hai người lôi kéo, Đạo Hoa nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đè xuống cảm giác khó chịu sự trong lòng, không dám quay đầu nhìn nhiều.

Nàng không phải tiểu hài tử chân chính, xuyên thấu qua màn xe bị xốc lên lộ ra gương mặt non nớt sưng bầm tím , nàng thoáng cái liền ý thức được không thích hợp.



Nhưng nàng không dám đi dò xét chân tướng.

Không có gì khác, bên cạnh chiếc xe ngựa kia có hai nam nhân trung niên cao lớn.

Rất nhanh, Đạo Hoa đã bị Nhan lão thái thái kéo vào khách điếm , lúc này, phu phụ lão Tôn đi đặt xe ngựa cũng trở về.

Nhan lão thái thái thuê hai gian phòng, một gian phòng là bà mang theo Đạo Hoa và Tôn mụ ở, một gian phòng là Tôn bá dẫn theo Nhan Văn Đào ở.

"Đi một ngày đường, tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Nhan lão thái thái kéo Đạo Hoa đi về phía phòng, trong lúc đó, Đạo Hoa có chút nhịn không được, lại quay đầu nhìn ra ngoài khách điếm.

Đáng tiếc, màn xe chiếc xe ngựa kia đã hoàn toàn buông xuống, từ bên ngoài nhìn vào, nhìn không ra bất kỳ cái gì bất thường .

Nhưng mà, hai người đàn ông trung niên kia vẫn canh giữ ở bên cạnh.

Đạo Hoa nhìn lướt qua bên hông phồng lên của hai người, ánh mắt lóe lên bất định.

Sau khi trở về phòng, Đạo Hoa cũng có chút không lơ đãng , tiểu nhị đưa đồ ăn tới, cũng chỉ là qua loa dùng mấy miếng.

Thấy vậy, Nhan lão thái thái cho rằng tôn nữ đi đường mệt mỏi, liền giục nàng nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi.

Buổi tối, hoa lúa lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, mỗi khi nàng nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra gương mặt non nớt bầm tím sưng tấy.

Là bọn buôn người?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau