Hắn Ở Trên Mạng Chuyển Chính Thức
Chương 37: Huyết áp tăng rồi
Chóp mũi vấn vương mùi thịt nhàn nhạt, kéo ý thức Hứa Liêm về thực tại.
Y ngồi trên sofa, nhìn Đoạn Trù nấu xong sủi cảo bày lên bàn, còn lấy thêm một ít giấm đổ vào chén nhỏ. Sắc trời đã hoàn toàn tối mù, trong nhà sáng lên ánh đèn ấm áp.
Hứa Liêm chớp chớp mắt.
Đoạn Trù vừa vặn trông thấy, cười búng tay một cái trước mặt y, " Tỉnh?"
Bắt đầu từ khi nói ra " Thiếu bạn trai", Hứa Liêm cả người đều mơ mơ hồ hồ, Đoạn Trù trước giờ không biết lời này có ảnh hưởng lớn với y đến vậy, vừa đau lòng vừa buồn cười, kéo người nọ ngồi xuống đợi y từ từ tiêu hoá xong, còn bản thân đi nấu sủi cảo.
" Mau ăn, còn nóng. " Đoạn Trù đưa đôi đũa qua.
Hứa Liêm nhận lấy, máy móc gắp thức ăn lên, chắc là do mẹ Tô tự tay gói, các mép nếp uốn nặn không được cân xứng lắm, nhưng được cái nhân nhiều thịt, mập mạp núng nính đáng yêu, Hứa Liêm nhẹ cắn một ngụm, nhân thịt heo cải thảo, ăn rất ngon.
Chờ một đĩa sủi cảo hết hơn nửa, Hứa Liêm đột nhiên hỏi: " Thượng tướng, chúng ta bây giờ..... Tính là gì? "
Thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, mang theo chút không xác định, trực tiếp chọc thẳng vào tim người ta. (Lên wattpad đọc thì còn có chương mới, đọc trộm hoài dỗi drop.)
Đoạn Trù nghiêm túc nghĩ nghĩ, " Ý tứ của anh là trạng thái yêu đương, đương nhiên nếu em cảm thấy gấp gáp vậy thì anh có thể theo đuổi em một thời gian. "
" Không. " Hứa Liêm lắc đầu, ánh mắt càng ngày cáng sáng rõ. " Em cảm thấy yêu đương nghe rất được. "
Hai tên đàn ông, nói thích chính là thích.
Đoạn Trù cao hứng trong lòng, đem sủi cảo dư lại gắp hết cho Hứa Liêm: " Mau ăn. "
Tình lữ bình thường bất kể bắt đầu có ngượng ngùng thế nào, sau đó đi dạo phố hẹn hò xem phim, cơ bản đều là quá trình như vậy, nhưng Đoạn Trù và Hứa Liêm chú định không đi con đường tầm thường.
Hai người cứ như có thép buộc vào cơ thể, tuy trong lòng ngọt như bôi mật, nhưng động tác tôi so với anh anh so với em còn cứng ngắc hơn.
Hứa Liêm muốn đi rửa nồi, Đoạn Trù nói để hắn làm, kết quả trong quá trình " tranh đoạt " hai người vì không muốn để đối phương quá xấu hổ nên đồng thời buông tay, "phanh" một tiếng, sứ bọc ngoài nồi sứ rớt ra một mảnh lớn.
Bầu không khí tức khắc càng xấu hổ.
Đoạn Trù cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không được nữa, hắn và Hứa Liêm giữa hai người buộc phải có người cường thế hơn chút, vì thế Đoạn Thượng tướng cúi người nhặt cái nồi đáng thương lên, " Để anh rửa, em đi tắm đi, đồ bên trong tuỳ tiện dùng."
Hứa Liêm theo bản năng gật đầu: " Được. "
Y nhìn chằm chằm bóng dáng Đoạn Trù vài giây, xoay người vào trong phòng ngủ.
Đừng nói là Hứa Liêm, ngay cả Đoạn Trù đều vô cùng không có cảm giác chân thật, cái kiểu mà thứ mình ngày nhớ đêm mong bỗng tới tay, nóng hổi đến nỗi trái tim và lòng bàn tay có chút không chịu nổi, Đoạn Trù trầm mặc một lát, đốt một điếu thuốc sau đó mở trí não gọi video.
Ba tiếng chuông chờ vang lên, bên kia nhận máy: " Alo? Anh à. "
Đoạn Trạch mặc áo ngủ nằm trên giường, nhóc đem hình chiếu kéo gần trước mặt, cười hỏi: " Hôm nay có thời gian gọi cho em cơ á? "
" Ừm." Đoạn Trù ngậm thuốc lá tranh thủ nhả khói, cầm khăn lông lau bên ngoài nồi.
Đoạn Trạch trông thấy hỏi, " Anh còn rửa nồi á? Máy rửa đâu? "
Nhóc ranh Đoạn Trạch này có một lự kính siêu dày đối với anh trai, tuy bình thường phải sủa hai câu với Đoạn Trù, nhưng trong tư tưởng vẫn luôn cảm thấy anh trai nhóc trên trời dưới đất độc nhất vô nhị, đôi tay kia nên cầm vũ khí chém bay dị chủng chứ sao lại đi rửa nồi?
" Tự rửa để lấy lại bình tĩnh. " Ngữ điệu Đoạn Trù bình thường.
Đoạn Trạch nghe vậy thấp giọng hỏi, " Anh, có phải anh gặp chuyện gì phiền lòng không? "
" Không phiền, anh trai là đang cao hứng. " Đoạn Trù đem nồi đã rửa sạch cất dưới tủ, vẫy vẫy đôi tay, ném cho Đoạn Trù một ánh mắt thong dong thản nhiên, " Anh đang định muốn nói với em, anh vừa tìm cho em một chị dâu. "
" Ồ chị dâu......." Đoạn Trạch lặp lại, sau đó hình ảnh như bị ấn pause, nửa phút sau Đoạn Trạch đột nhiên nhảy dựng lên, dáng vé hận không thể bay chọc thủng trời, " Cái gì?! Anh tìm cho em cái gì cơ?! "
" Tìm cho em một chị dâu. " Đoạn Trù lộ ra một nụ cười đắc ý khoe khoang.
Tâm tình Đoạn Trạch lần đầu tiên phức tạp đến vậy, rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhóc, có chút tâm sự là giấu không được, bật thốt lên hỏi: " Không phải là cái người tên Mira Canlinger gì đó chứ? Vậy Hứa Liêm phải làm sao bây giờ? "
Đoạn Trù rít một hơi thuốc, " Chính là Hứa Liêm đó. "
Đoạn Trạch: "...... Hở? "
Đoạn Trù nhướn mày, " Ban nãy vừa tỏ tình thành công, Hứa Liêm chính là chị dâu mới tìm cho em đấy. "
Đoạn Trạch: "............"
*
Bên kia Hứa Liêm ngâm mình đến da sắp nhũn ra, mãi cho đến khi đầu óc có hơi choáng vàng mới bừng tỉnh, khoác áo tắm đi ra.
Áo tắm màu xám có chút rộng, Hứa Liêm đứng ở trước gương, tóc còn đang nhỏ bọt nước, y nhìn chằm chằm một hồi, bỗng nhiên không nhịn được giơ tay che kín mặt, vành tai lặng lẽ đỏ bừng.
Chỗ này là phòng ngủ của Đoạn Trù, đồ đạc trong này đương nhiên đều là của hắn bao gồm cả chiếc áo tắm. Áo tắm rộng là bởi vì mua theo kích cỡ của Đoạn Trù, cho nên hiện tại.....
Mình đang mặc áo tắm của Thượng tướng......
Trong não Hứa Liêm lại bắt đầu chạy làn đạn, y cảm thấy nhiệt khí trong người dâng cao sắp sửa nổ tung, vì để giảm bớt loại cảm xúc này, Hứa Liêm đánh một hồi quân thể quyền.
Hứa Liêm lưu luyến cởi ra áo tắm, mặc lại quần, thời điểm chuẩn bị mặc áo thì Đoạn Trù đẩy cửa đi vào.
Tên thượng tướng nào đó cũng không ngờ vừa bước vào đã gặp cảnh xuân đập vô mặt, vừa mới một chữ "Em" ra miệng liền kẹt.
Thân hình Hứa Liêm đơn bạc, nhưng khung xương thon dài cân xứng, hơn nữa hằng ngày thường xuyên rèn luyện, tuy không có cơ bắp vạm vỡ như đám đàn ông trong quân đội, nhưng cái gì cần có đều có, tuyến nhân ngư* vô cùng xinh đẹp, lúc hơi cúi người có thể trông thấy bụng sáu múi, không hề lộ vẻ gân guốc, đặc biết tuyến rãnh sâu nhất kia theo rốn chạy dọc xuống, lặng lẽ biến mất trong mép quần.
*cho ai đến giờ vẫn không biết nó là gì thì nó là hai đường rãnh (cơ bụng) từ hai bên xương chậu (hông) kéo xuống dưới tạo thành hình V của phái nam, nói chung có múi có cơ mới hiện ra cái đó.
Gợi cảm lại thần bí.
Ánh mắt Đoạn Trù dần xuất hiện tính xâm lược, hắn gian nan dời tầm mắt, giọng nói hơi ách: " Rất đẹp. "
Hứa Liêm: "....." Y lại muốn biến thành cà chua đỏ.
Đoạn Trù hoàn toàn đông cứng bầu không khí.
Đêm nay nhịp tim Hứa Liêm không giữ nổi nữa rồi.
Thời gian này đã sớm quá giờ gác cổng, ba tên con cháu thế gia trong phòng ký túc bị sâu cắn nốt lớn nốt nhỏ trên người, tìm niềm vui trong đau khổ nói: " Chúng ta ít ra còn được ngủ một giấc, tên Hứa Liêm kia thật đáng thương, còn phải đi đứng gác cho Thượng tướng cả đêm không được ngủ ai da ~ "
Còn chẳng phải ư? Hứa Liêm đứng gác, gác lên đến giường của Đoạn Trù luôn rồi.
Đêm nay Đoạn Trù không dám làm bậy, hắn biết giới hạn của Hứa Liêm ở đâu, người này không sợ sinh tử, nhưng mà da mặt lại mỏng như tờ giấy, lúc trước không ai phá vỡ ranh giới này ngủ cùng nhau cũng chẳng làm sao, nhưng nếu đã phá vỡ thì phải đổi cách khác.
" Anh vẫn còn chút công tác cần xử lý. " Một tay của Đoạn Trù đè lên đèn ngủ nhỏ trên đầu giường, một tay khác kéo chăn cho Hứa Liêm, " Em ngủ của em, không cần quản anh, anh ở ngay bên ngoài này. "
Đoạn Trù tắt đèn, vừa muốn lùi người lại liền bị Hứa Liên bắt lấy cổ tay.
" Làm sao vậy? "
Bốn phía tối đen, Hứa Liêm dựa vào loại che chở này, lớn gan nói: " Ngày mai...... Em còn có thể gặp Thượng tướng không? "
" Đương nhiên. " Đoạn Trù nhẹ nhàng trả lời: " Mỗi ngày sau này, em đều có thể gặp anh. "
" Chúc em có một giấc mộng đẹp. " Đoạn Trù cũng nhờ loại che chở này bạo dạn giơ tay nhẹ vuốt ve mặt mày Hứa Liêm: " Bạn trai. "
Hứa Liêm: "......"
Nếu bây giờ y học theo mấy cô gái nhỏ trên Tinh Võng la hét " A a ahhhhh " liệu có phải ngây thơ quá hay không?
Hứa Liêm cứ nghĩ mình sẽ hưng phấn cả đêm, nhưng sự thật chứng minh không gian thuộc về Đoạn Trù là nơi khiến lòng y an tâm nhất, mệt mỏi trong cơ thể như lũ lụt vọt tới, không bao lâu y liền rơi vào trong mơ —— ánh mặt trời, ruộng lúa mạch, còn có rừng cây phía xa xôi hoà với bầu trời xanh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió, dường như ngay cả trong không khí cũng thấy được hương vị ngọt ngào.
Tựa như lời Thượng tướng nói, một đêm mộng đẹp.
*
Tô Việt Nhiên tới vào 6 giờ sáng, vừa lúc tập hợp huấn luyện, vừa mở cửa liền đụng phải Hứa Liêm, chàng trai vẫn như trước trầm ổn thong dong, nhưng toàn thân không rõ nguyên do sáng bừng thêm mấy độ, khiến ngũ quan càng thêm đẹp đẽ, mặc dù Tô Việt Nhiên là một tên trai thẳng cũng có hơi không dời được mắt.
" Chào buổi sáng Thượng tá. " Hứa Liêm gật đầu chào hỏi, bước chân nhẹ tênh.
" Chào......." Tô Việt Nhiên kinh ngạc nhìn bóng dáng Hứa Liêm, mãi cho đến khi trên đầu vang tiếng cảnh cao của tên Tu La.
" Cậu nhìn cái gì hả? "
Tô Việt Nhiên giật mình tỉnh táo lại, " Không phải chứ, cậu đã làm gì hả? Hứa Liêm cậu ta......"
Rõ ràng ngày hôm qua còn u ám nặng nề, khẳng khái nói " Không" với Đoạn Trù, phát giận các kiểu, hôm nay đúng là nét mặt toả sáng luôn.
" Không phải chứ đại ca? " Tô Việt Nhiên cảm thấy ruột mình rầu sắp phát thúi rồi, " Bây giờ ai cũng biết Hứa Liêm bị cậu bắt đứng gác ở đây, nhưng cậu nhìn lại bộ dáng của Hứa Liêm đi, đấy mà là đứng gác hả? Y trốn ở chỗ cậu ngủ đến no nê, các người đừng có mà lòi đấy nhé. "
" Quản trời quản đất còn muốn quản tôi sắp xếp ai đứng gác nữa à? " Đoạn Trù cười nhạo một tiếng, cả người tản ra hương vị kiêu ngạo đắc ý, như là bị một đống cơm chó tạt vào mặt, còn có chút ý tứ công kích khó nhận ra.
Tô Việt Nhiên đột nhiên no rồi, chỉ đành nhắc nhở: " Nhân từ với tui chút đi đại ca, tôi là huynh đệ của cậu đấy. "
" Biết rồi anh em tốt. " Đoạn Trù thương lượng với anh ta, " Sủi cảo bác gái gói Hứa Liêm thích lắm, lần sau lại mang thêm chút nhé, xe huyền phù đời mới nhất bên trên vừa cấp cho cậu cầm dùng. "
" Được luôn! " Tô Việt Nhiên vội nói: " Nói giữ lời đấy nhé! "
Nhưng vào hai tiếng sau, Đoạn Trù có xúc động muốn bóp chết Tô Việt Nhiên.
Đôi anh em Gerry và Mira lại tới nữa.
Chỉ có điều lần này Mira không mặc trang phục lộng lẫy nữa, mà thay vào đó là một bộ quân phục tinh xảo đặc biệt được may riêng, tóc cắt ngắn uốn quăn, đứng ở trước mặt Đoạn Trù làm động tác chào quân đội không được chuẩn cho lắm.
Việc Tô Việt Nhiên bịa chuyện lừa Mira Đoạn Trù có biết đến, vốn tưởng cô gái này sẽ biết khó mà lui, ai ngờ thành ra như vậy.
Sắc mặt Đoạn Trù không ổn lắm, hắn cảm thấy bản thân đã nói tới mức này rồi, Gerry vẫn còn có thể dung túng Mira làm càn, chỉ có thể chứng tỏ một điều: Thân phận từ gia tộc Canlinger khiến bọn họ tự tin tuyệt đối.
Gerry đang muốn mở miệng nói liền bị Đoạn Trù giơ tay cắt ngang, " Được rồi. " Hắn không có tâm tình chạy theo những người này chơi đùa, " Muốn huấn luyện như thế nào? "
Mira cúi đầu nhẹ giọng, " Loại mà có thể...... có thể lên chiến trường ạ. "
Đoạn Trù lạnh lùng câu môi.
Gerry thấy tình thế không ổn, kéo Đoạn Trù sang một bên, " Mira về nhà nói với mẹ tôi, hai người bọn họ cùng nhau mở lời, tôi và cha tôi không từ chối được. " Gerry dừng một chút, " Đây là ý của Thủ tướng Perth. "
" Được thôi. " Đoạn Trù ngoài cười trong không cười, " Quân lệnh như núi, nếu các người nhất định phải quậy thế này, vậy tôi đành phụng bồi*."
*từ cũ ý chỉ chiều theo ý/ việc người khác làm, tiếp giúp, ví dụ liều mình bồi quân tử chẳng hạn, kính tiếp bồi khách, vv
Gerry trong lòng giật thót, tình huống anh ta lo lắng nhất đã xảy ra, Đoạn Trù không chỉ không động lòng, mà còn cảm thấy bọn họ lạm dụng tư quyền, có ý đồ quấy rối, khơi dậy tâm lý phản nghịch của người kia.
" Thượng tướng. " Lúc này thủ vệ gõ cửa bước vào, " Nghị viên Chu Đống cùng con gái đến thăm, nghị viên Lục Tư Ân và phu nhân đến thăm. "
Gân xanh trên thái dương Đoạn Trù hung hăng co giật.
Tô Việt Nhiên lùi về sau một bước, không được rồi, anh ta muốn kiếm cái cớ đào tẩu, trận này quá là kinh khủng rồi.
" Tô Thượng tá. " Đoạn Trù lành lạnh nhìn về phía anh ta, " Đi đi, đón hai vị nghiên cùng người nhà vào đây. "
Tô Việt Nhiên: "......"
Chu Đống thì tạm không nói đến, nếu Lục Tư Ân đã tới Đoạn Trù khẳng định phải tiếp đón, quan hệ liên minh giữa bọn họ đã dần hình thành.
" Đây chính là doanh địa huấn luyện ư? " Julian kinh ngạc ngẩng đầu đánh giá, cô nhịn không được kéo tay Chu Mính Tình cảm thán, " Thoạt trông rất vất vả đó, cậu xác định muốn ở lại à? "
Chu Mính Tình mặc một thân quân trang, " Đương nhiên rồi, tục ngữ nói rất đúng, gần quan sẽ được ban lộc! "
Julian nắm tay, " Cố lên! "
Chu Mính Tình tiếp nhận cổ vũ từ chị em, " Nhất định rồi! "
Vừa vặn lúc đó nhóm đầu tiên chạy cự ly dài đã trở về, chạy đầu tiên không ai khác ngoài Hứa Liêm.
Trên cổ và mặt chàng trai đẫm mồ hôi, tóc vuốt ra sau lộ ra cái trán trơn bóng.
Chu Mính Tình lập tức hoa si* không thể đứng thẳng nữa, " Anh anh anh~**, quá soái! "
*hoa si, si hán những từ này quá quen rồi, miêu tả đội mê trai mê gái đến không thể làm gì được nữa đấy
** từ phổ biến trên mạng Tq, bính âm đọc là ying ying ying, diễn tả tiếng kêu yếu ớt tinh tế, chủ yếu là bán manh và làm nũng rớt mùng tơi =)) Nghe mấy thánh ying ying ying mà cười ẻ.
Cô nàng si dại nhìn Hứa Liêm chằm chằm, vặn tới vặn lui như là rắn nước.
Đoạn Trù đứng ở lầu hai trông thấy rõ ràng: "....."
Huyết áp tăng rồi.
Y ngồi trên sofa, nhìn Đoạn Trù nấu xong sủi cảo bày lên bàn, còn lấy thêm một ít giấm đổ vào chén nhỏ. Sắc trời đã hoàn toàn tối mù, trong nhà sáng lên ánh đèn ấm áp.
Hứa Liêm chớp chớp mắt.
Đoạn Trù vừa vặn trông thấy, cười búng tay một cái trước mặt y, " Tỉnh?"
Bắt đầu từ khi nói ra " Thiếu bạn trai", Hứa Liêm cả người đều mơ mơ hồ hồ, Đoạn Trù trước giờ không biết lời này có ảnh hưởng lớn với y đến vậy, vừa đau lòng vừa buồn cười, kéo người nọ ngồi xuống đợi y từ từ tiêu hoá xong, còn bản thân đi nấu sủi cảo.
" Mau ăn, còn nóng. " Đoạn Trù đưa đôi đũa qua.
Hứa Liêm nhận lấy, máy móc gắp thức ăn lên, chắc là do mẹ Tô tự tay gói, các mép nếp uốn nặn không được cân xứng lắm, nhưng được cái nhân nhiều thịt, mập mạp núng nính đáng yêu, Hứa Liêm nhẹ cắn một ngụm, nhân thịt heo cải thảo, ăn rất ngon.
Chờ một đĩa sủi cảo hết hơn nửa, Hứa Liêm đột nhiên hỏi: " Thượng tướng, chúng ta bây giờ..... Tính là gì? "
Thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, mang theo chút không xác định, trực tiếp chọc thẳng vào tim người ta. (Lên wattpad đọc thì còn có chương mới, đọc trộm hoài dỗi drop.)
Đoạn Trù nghiêm túc nghĩ nghĩ, " Ý tứ của anh là trạng thái yêu đương, đương nhiên nếu em cảm thấy gấp gáp vậy thì anh có thể theo đuổi em một thời gian. "
" Không. " Hứa Liêm lắc đầu, ánh mắt càng ngày cáng sáng rõ. " Em cảm thấy yêu đương nghe rất được. "
Hai tên đàn ông, nói thích chính là thích.
Đoạn Trù cao hứng trong lòng, đem sủi cảo dư lại gắp hết cho Hứa Liêm: " Mau ăn. "
Tình lữ bình thường bất kể bắt đầu có ngượng ngùng thế nào, sau đó đi dạo phố hẹn hò xem phim, cơ bản đều là quá trình như vậy, nhưng Đoạn Trù và Hứa Liêm chú định không đi con đường tầm thường.
Hai người cứ như có thép buộc vào cơ thể, tuy trong lòng ngọt như bôi mật, nhưng động tác tôi so với anh anh so với em còn cứng ngắc hơn.
Hứa Liêm muốn đi rửa nồi, Đoạn Trù nói để hắn làm, kết quả trong quá trình " tranh đoạt " hai người vì không muốn để đối phương quá xấu hổ nên đồng thời buông tay, "phanh" một tiếng, sứ bọc ngoài nồi sứ rớt ra một mảnh lớn.
Bầu không khí tức khắc càng xấu hổ.
Đoạn Trù cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không được nữa, hắn và Hứa Liêm giữa hai người buộc phải có người cường thế hơn chút, vì thế Đoạn Thượng tướng cúi người nhặt cái nồi đáng thương lên, " Để anh rửa, em đi tắm đi, đồ bên trong tuỳ tiện dùng."
Hứa Liêm theo bản năng gật đầu: " Được. "
Y nhìn chằm chằm bóng dáng Đoạn Trù vài giây, xoay người vào trong phòng ngủ.
Đừng nói là Hứa Liêm, ngay cả Đoạn Trù đều vô cùng không có cảm giác chân thật, cái kiểu mà thứ mình ngày nhớ đêm mong bỗng tới tay, nóng hổi đến nỗi trái tim và lòng bàn tay có chút không chịu nổi, Đoạn Trù trầm mặc một lát, đốt một điếu thuốc sau đó mở trí não gọi video.
Ba tiếng chuông chờ vang lên, bên kia nhận máy: " Alo? Anh à. "
Đoạn Trạch mặc áo ngủ nằm trên giường, nhóc đem hình chiếu kéo gần trước mặt, cười hỏi: " Hôm nay có thời gian gọi cho em cơ á? "
" Ừm." Đoạn Trù ngậm thuốc lá tranh thủ nhả khói, cầm khăn lông lau bên ngoài nồi.
Đoạn Trạch trông thấy hỏi, " Anh còn rửa nồi á? Máy rửa đâu? "
Nhóc ranh Đoạn Trạch này có một lự kính siêu dày đối với anh trai, tuy bình thường phải sủa hai câu với Đoạn Trù, nhưng trong tư tưởng vẫn luôn cảm thấy anh trai nhóc trên trời dưới đất độc nhất vô nhị, đôi tay kia nên cầm vũ khí chém bay dị chủng chứ sao lại đi rửa nồi?
" Tự rửa để lấy lại bình tĩnh. " Ngữ điệu Đoạn Trù bình thường.
Đoạn Trạch nghe vậy thấp giọng hỏi, " Anh, có phải anh gặp chuyện gì phiền lòng không? "
" Không phiền, anh trai là đang cao hứng. " Đoạn Trù đem nồi đã rửa sạch cất dưới tủ, vẫy vẫy đôi tay, ném cho Đoạn Trù một ánh mắt thong dong thản nhiên, " Anh đang định muốn nói với em, anh vừa tìm cho em một chị dâu. "
" Ồ chị dâu......." Đoạn Trạch lặp lại, sau đó hình ảnh như bị ấn pause, nửa phút sau Đoạn Trạch đột nhiên nhảy dựng lên, dáng vé hận không thể bay chọc thủng trời, " Cái gì?! Anh tìm cho em cái gì cơ?! "
" Tìm cho em một chị dâu. " Đoạn Trù lộ ra một nụ cười đắc ý khoe khoang.
Tâm tình Đoạn Trạch lần đầu tiên phức tạp đến vậy, rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhóc, có chút tâm sự là giấu không được, bật thốt lên hỏi: " Không phải là cái người tên Mira Canlinger gì đó chứ? Vậy Hứa Liêm phải làm sao bây giờ? "
Đoạn Trù rít một hơi thuốc, " Chính là Hứa Liêm đó. "
Đoạn Trạch: "...... Hở? "
Đoạn Trù nhướn mày, " Ban nãy vừa tỏ tình thành công, Hứa Liêm chính là chị dâu mới tìm cho em đấy. "
Đoạn Trạch: "............"
*
Bên kia Hứa Liêm ngâm mình đến da sắp nhũn ra, mãi cho đến khi đầu óc có hơi choáng vàng mới bừng tỉnh, khoác áo tắm đi ra.
Áo tắm màu xám có chút rộng, Hứa Liêm đứng ở trước gương, tóc còn đang nhỏ bọt nước, y nhìn chằm chằm một hồi, bỗng nhiên không nhịn được giơ tay che kín mặt, vành tai lặng lẽ đỏ bừng.
Chỗ này là phòng ngủ của Đoạn Trù, đồ đạc trong này đương nhiên đều là của hắn bao gồm cả chiếc áo tắm. Áo tắm rộng là bởi vì mua theo kích cỡ của Đoạn Trù, cho nên hiện tại.....
Mình đang mặc áo tắm của Thượng tướng......
Trong não Hứa Liêm lại bắt đầu chạy làn đạn, y cảm thấy nhiệt khí trong người dâng cao sắp sửa nổ tung, vì để giảm bớt loại cảm xúc này, Hứa Liêm đánh một hồi quân thể quyền.
Hứa Liêm lưu luyến cởi ra áo tắm, mặc lại quần, thời điểm chuẩn bị mặc áo thì Đoạn Trù đẩy cửa đi vào.
Tên thượng tướng nào đó cũng không ngờ vừa bước vào đã gặp cảnh xuân đập vô mặt, vừa mới một chữ "Em" ra miệng liền kẹt.
Thân hình Hứa Liêm đơn bạc, nhưng khung xương thon dài cân xứng, hơn nữa hằng ngày thường xuyên rèn luyện, tuy không có cơ bắp vạm vỡ như đám đàn ông trong quân đội, nhưng cái gì cần có đều có, tuyến nhân ngư* vô cùng xinh đẹp, lúc hơi cúi người có thể trông thấy bụng sáu múi, không hề lộ vẻ gân guốc, đặc biết tuyến rãnh sâu nhất kia theo rốn chạy dọc xuống, lặng lẽ biến mất trong mép quần.
*cho ai đến giờ vẫn không biết nó là gì thì nó là hai đường rãnh (cơ bụng) từ hai bên xương chậu (hông) kéo xuống dưới tạo thành hình V của phái nam, nói chung có múi có cơ mới hiện ra cái đó.
Gợi cảm lại thần bí.
Ánh mắt Đoạn Trù dần xuất hiện tính xâm lược, hắn gian nan dời tầm mắt, giọng nói hơi ách: " Rất đẹp. "
Hứa Liêm: "....." Y lại muốn biến thành cà chua đỏ.
Đoạn Trù hoàn toàn đông cứng bầu không khí.
Đêm nay nhịp tim Hứa Liêm không giữ nổi nữa rồi.
Thời gian này đã sớm quá giờ gác cổng, ba tên con cháu thế gia trong phòng ký túc bị sâu cắn nốt lớn nốt nhỏ trên người, tìm niềm vui trong đau khổ nói: " Chúng ta ít ra còn được ngủ một giấc, tên Hứa Liêm kia thật đáng thương, còn phải đi đứng gác cho Thượng tướng cả đêm không được ngủ ai da ~ "
Còn chẳng phải ư? Hứa Liêm đứng gác, gác lên đến giường của Đoạn Trù luôn rồi.
Đêm nay Đoạn Trù không dám làm bậy, hắn biết giới hạn của Hứa Liêm ở đâu, người này không sợ sinh tử, nhưng mà da mặt lại mỏng như tờ giấy, lúc trước không ai phá vỡ ranh giới này ngủ cùng nhau cũng chẳng làm sao, nhưng nếu đã phá vỡ thì phải đổi cách khác.
" Anh vẫn còn chút công tác cần xử lý. " Một tay của Đoạn Trù đè lên đèn ngủ nhỏ trên đầu giường, một tay khác kéo chăn cho Hứa Liêm, " Em ngủ của em, không cần quản anh, anh ở ngay bên ngoài này. "
Đoạn Trù tắt đèn, vừa muốn lùi người lại liền bị Hứa Liên bắt lấy cổ tay.
" Làm sao vậy? "
Bốn phía tối đen, Hứa Liêm dựa vào loại che chở này, lớn gan nói: " Ngày mai...... Em còn có thể gặp Thượng tướng không? "
" Đương nhiên. " Đoạn Trù nhẹ nhàng trả lời: " Mỗi ngày sau này, em đều có thể gặp anh. "
" Chúc em có một giấc mộng đẹp. " Đoạn Trù cũng nhờ loại che chở này bạo dạn giơ tay nhẹ vuốt ve mặt mày Hứa Liêm: " Bạn trai. "
Hứa Liêm: "......"
Nếu bây giờ y học theo mấy cô gái nhỏ trên Tinh Võng la hét " A a ahhhhh " liệu có phải ngây thơ quá hay không?
Hứa Liêm cứ nghĩ mình sẽ hưng phấn cả đêm, nhưng sự thật chứng minh không gian thuộc về Đoạn Trù là nơi khiến lòng y an tâm nhất, mệt mỏi trong cơ thể như lũ lụt vọt tới, không bao lâu y liền rơi vào trong mơ —— ánh mặt trời, ruộng lúa mạch, còn có rừng cây phía xa xôi hoà với bầu trời xanh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió, dường như ngay cả trong không khí cũng thấy được hương vị ngọt ngào.
Tựa như lời Thượng tướng nói, một đêm mộng đẹp.
*
Tô Việt Nhiên tới vào 6 giờ sáng, vừa lúc tập hợp huấn luyện, vừa mở cửa liền đụng phải Hứa Liêm, chàng trai vẫn như trước trầm ổn thong dong, nhưng toàn thân không rõ nguyên do sáng bừng thêm mấy độ, khiến ngũ quan càng thêm đẹp đẽ, mặc dù Tô Việt Nhiên là một tên trai thẳng cũng có hơi không dời được mắt.
" Chào buổi sáng Thượng tá. " Hứa Liêm gật đầu chào hỏi, bước chân nhẹ tênh.
" Chào......." Tô Việt Nhiên kinh ngạc nhìn bóng dáng Hứa Liêm, mãi cho đến khi trên đầu vang tiếng cảnh cao của tên Tu La.
" Cậu nhìn cái gì hả? "
Tô Việt Nhiên giật mình tỉnh táo lại, " Không phải chứ, cậu đã làm gì hả? Hứa Liêm cậu ta......"
Rõ ràng ngày hôm qua còn u ám nặng nề, khẳng khái nói " Không" với Đoạn Trù, phát giận các kiểu, hôm nay đúng là nét mặt toả sáng luôn.
" Không phải chứ đại ca? " Tô Việt Nhiên cảm thấy ruột mình rầu sắp phát thúi rồi, " Bây giờ ai cũng biết Hứa Liêm bị cậu bắt đứng gác ở đây, nhưng cậu nhìn lại bộ dáng của Hứa Liêm đi, đấy mà là đứng gác hả? Y trốn ở chỗ cậu ngủ đến no nê, các người đừng có mà lòi đấy nhé. "
" Quản trời quản đất còn muốn quản tôi sắp xếp ai đứng gác nữa à? " Đoạn Trù cười nhạo một tiếng, cả người tản ra hương vị kiêu ngạo đắc ý, như là bị một đống cơm chó tạt vào mặt, còn có chút ý tứ công kích khó nhận ra.
Tô Việt Nhiên đột nhiên no rồi, chỉ đành nhắc nhở: " Nhân từ với tui chút đi đại ca, tôi là huynh đệ của cậu đấy. "
" Biết rồi anh em tốt. " Đoạn Trù thương lượng với anh ta, " Sủi cảo bác gái gói Hứa Liêm thích lắm, lần sau lại mang thêm chút nhé, xe huyền phù đời mới nhất bên trên vừa cấp cho cậu cầm dùng. "
" Được luôn! " Tô Việt Nhiên vội nói: " Nói giữ lời đấy nhé! "
Nhưng vào hai tiếng sau, Đoạn Trù có xúc động muốn bóp chết Tô Việt Nhiên.
Đôi anh em Gerry và Mira lại tới nữa.
Chỉ có điều lần này Mira không mặc trang phục lộng lẫy nữa, mà thay vào đó là một bộ quân phục tinh xảo đặc biệt được may riêng, tóc cắt ngắn uốn quăn, đứng ở trước mặt Đoạn Trù làm động tác chào quân đội không được chuẩn cho lắm.
Việc Tô Việt Nhiên bịa chuyện lừa Mira Đoạn Trù có biết đến, vốn tưởng cô gái này sẽ biết khó mà lui, ai ngờ thành ra như vậy.
Sắc mặt Đoạn Trù không ổn lắm, hắn cảm thấy bản thân đã nói tới mức này rồi, Gerry vẫn còn có thể dung túng Mira làm càn, chỉ có thể chứng tỏ một điều: Thân phận từ gia tộc Canlinger khiến bọn họ tự tin tuyệt đối.
Gerry đang muốn mở miệng nói liền bị Đoạn Trù giơ tay cắt ngang, " Được rồi. " Hắn không có tâm tình chạy theo những người này chơi đùa, " Muốn huấn luyện như thế nào? "
Mira cúi đầu nhẹ giọng, " Loại mà có thể...... có thể lên chiến trường ạ. "
Đoạn Trù lạnh lùng câu môi.
Gerry thấy tình thế không ổn, kéo Đoạn Trù sang một bên, " Mira về nhà nói với mẹ tôi, hai người bọn họ cùng nhau mở lời, tôi và cha tôi không từ chối được. " Gerry dừng một chút, " Đây là ý của Thủ tướng Perth. "
" Được thôi. " Đoạn Trù ngoài cười trong không cười, " Quân lệnh như núi, nếu các người nhất định phải quậy thế này, vậy tôi đành phụng bồi*."
*từ cũ ý chỉ chiều theo ý/ việc người khác làm, tiếp giúp, ví dụ liều mình bồi quân tử chẳng hạn, kính tiếp bồi khách, vv
Gerry trong lòng giật thót, tình huống anh ta lo lắng nhất đã xảy ra, Đoạn Trù không chỉ không động lòng, mà còn cảm thấy bọn họ lạm dụng tư quyền, có ý đồ quấy rối, khơi dậy tâm lý phản nghịch của người kia.
" Thượng tướng. " Lúc này thủ vệ gõ cửa bước vào, " Nghị viên Chu Đống cùng con gái đến thăm, nghị viên Lục Tư Ân và phu nhân đến thăm. "
Gân xanh trên thái dương Đoạn Trù hung hăng co giật.
Tô Việt Nhiên lùi về sau một bước, không được rồi, anh ta muốn kiếm cái cớ đào tẩu, trận này quá là kinh khủng rồi.
" Tô Thượng tá. " Đoạn Trù lành lạnh nhìn về phía anh ta, " Đi đi, đón hai vị nghiên cùng người nhà vào đây. "
Tô Việt Nhiên: "......"
Chu Đống thì tạm không nói đến, nếu Lục Tư Ân đã tới Đoạn Trù khẳng định phải tiếp đón, quan hệ liên minh giữa bọn họ đã dần hình thành.
" Đây chính là doanh địa huấn luyện ư? " Julian kinh ngạc ngẩng đầu đánh giá, cô nhịn không được kéo tay Chu Mính Tình cảm thán, " Thoạt trông rất vất vả đó, cậu xác định muốn ở lại à? "
Chu Mính Tình mặc một thân quân trang, " Đương nhiên rồi, tục ngữ nói rất đúng, gần quan sẽ được ban lộc! "
Julian nắm tay, " Cố lên! "
Chu Mính Tình tiếp nhận cổ vũ từ chị em, " Nhất định rồi! "
Vừa vặn lúc đó nhóm đầu tiên chạy cự ly dài đã trở về, chạy đầu tiên không ai khác ngoài Hứa Liêm.
Trên cổ và mặt chàng trai đẫm mồ hôi, tóc vuốt ra sau lộ ra cái trán trơn bóng.
Chu Mính Tình lập tức hoa si* không thể đứng thẳng nữa, " Anh anh anh~**, quá soái! "
*hoa si, si hán những từ này quá quen rồi, miêu tả đội mê trai mê gái đến không thể làm gì được nữa đấy
** từ phổ biến trên mạng Tq, bính âm đọc là ying ying ying, diễn tả tiếng kêu yếu ớt tinh tế, chủ yếu là bán manh và làm nũng rớt mùng tơi =)) Nghe mấy thánh ying ying ying mà cười ẻ.
Cô nàng si dại nhìn Hứa Liêm chằm chằm, vặn tới vặn lui như là rắn nước.
Đoạn Trù đứng ở lầu hai trông thấy rõ ràng: "....."
Huyết áp tăng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất