Chương 34: Nửa đêm đầu óc không bình thường
Lần này Nhã Hàn đến đây một phần là muốn bàn chuyện hợp tác, một phần là muốn tìm hiểu về nữ nhân xuất hiện bên cạnh Bạc lão đại. Gần đây xuất hiện một tin đồn rằng Silberne đã tìm thấy “bạch nguyệt quang” của hắn. Nhã Hàn đương nhiên biết nữ nhân mà Bạc Quân vẫn luôn tìm kiếm là ai, anh âm thầm liên hệ với Kim Thục Phong, ngỏ ý muốn hợp tác.
Rốt cuộc là ba ông trùm của lĩnh vực chẳng liên quan gì nhau hội tụ tại Sun Las Vegas Casino. Người thì làm bên vũ khí, người thì buôn chất cấm, người lại hoạt động về mặt giải trí truyền thông, thế lực nào mà đưa họ lại ngồi cùng một chỗ trò chuyện như vậy.
“Tôi nghĩ váy dài màu trắng là hợp nhất.”
“Không? Đùa à, váy ngắn có thêu hoa đẹp hơn.”
“Ầy, Nhã tổng đúng là quê mùa, váy đuôi cá xẻ tà là sang trọng nhất.”
Ba người Nhã Âm, Mộ Trùng và Thanh Yên ngồi ở bàn bên cạnh, nghe các nhân vật lớn bàn về chuyện chọn váy. Vẻ mặt có chút không tả được.
Nguyên nhân là do lúc nãy bọn họ nghe nói Nhã Hàn đã ổn định quyền lực, muốn lựa thời điểm thích hợp để công khai người thừa kế. Nhưng trước tiên phải làm lễ ra mắt trước đã, dù sao đùng một cái xuất hiện nữ nhân duy nhất mang dòng máu Nhã gia không biết sẽ gây ra chấn động gì nữa. Vốn là nói về ngày lành tháng tốt, không biết từ bao giờ mà chuyển qua chọn trang phục.
Mà Nhã Âm ngơ ngác chưa biết chuyện gì, người thừa kế tại sao lại đẩy qua cô vậy! Hơn nữa từ đầu tại sao thân phận Nhã tiểu thư của cô không ai biết đến.
Có thể giải thích trước được không hả!
___
Ước chừng khoảng vài phút sau, cuối cùng ba vị lão đại mới thống nhất được kiểu trang phục và cách bố trí. Bạc Quân đang chuẩn bị đứng lên lại phát hiện có gì đó khác thường, đại sảnh tầng mười lúc bấy giờ chỉ còn đám người bọn họ. Nhã Âm nhận ra sắc mặt Bạc Quân không đúng lắm, cô đi đến bên cạnh hắn. Kéo theo đó là Thanh Yên và Mộ Trùng theo sau.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có khí độc.”
Ngay khi nghe Bạc Quân dứt lời, tất cả bọn họ theo phản xạ che mũi lại. Thảo nào suốt từ nãy giờ, cứ có một cỗ mùi hương ngọt ngọt trong khắp gian phòng.
Thanh Yên nhíu mày một chút rồi âm trầm nói:
“Là benzene.”
Mắt của Thanh Yên nãy giờ đã cảm thấy nóng rát khó chịu, da cũng bắt đầu ngứa ngáy. Mộ Trùng và Kim Thục Phong cũng có biểu hiện tương tự.
Benzen là một hydrocacbon thơm, trong điều kiện bình thường là một chất lỏng không màu, mùi dịu ngọt dễ chịu, dễ cháy.
Benzene có trong thành phần các chất dùng để chế tạo các vật dụng bằng nhựa plastic, cao su, nilông và các loại sợi tổng hợp.
Benzene còn được dùng để chế tạo thuốc nổ, thuốc nhuộm, keo dán, sơn, chất tẩy rửa, thuốc và hóa chất diệt côn trùng.
Trong tự nhiên benzene được sản sinh từ các vụ phun núi lửa hay các đám cháy rừng. Chúng cũng thành phần tự nhiên có trong dầu thô, xăng dầu và khói xe, đặc biệt là khói thuốc lá.
Benzene nếu hít phải một lượng lớn sẽ gây tử vong. Nhẹ thì hôn mê, liệt, choáng tạm thời, nôn mửa, tim đập nhanh, khó thở. Nếu dính vào da thì sẽ gây ngứa sưng đỏ, dính vào mắt gây đau rát tổn thương giác mạc.
Ba người Nhã Âm, Bạc Quân và Nhã Hàn liếc nhìn nhau. Bọn họ ai cũng nhìn ra đối phương có hệ thống nên nhận được đặc quyền khác với người thường. Nhã Âm lần đầu cảm thấy yêu hệ thống của mình như vậy.
Đại sảnh chỉ còn nhóm bọn họ, rất có thể cửa đã bị khóa, mà mùi hương này cứ ngày càng nồng đậm. Người sở hữu hệ thống thì không sao nhưng mà không thể để người khác cứ chờ ở đây được. Bạc Quân nhắm mắt, gọi đi một cuộc điện thoại.
Không đến ba mươi giây, bên ngoài đã vang lên tiếng cạy cửa, còn có tiếng súng và tiếng nổ lớn.
Người của Nhã gia ập vào, cán cứu thương, mặt nạ dưỡng khí cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Khắp nơi đều có dấu vết người của Bạc gia, Nhã Âm chưa nghĩ tới chỉ một cuộc điện thoại mà có thể giải quyết được tình hình như vậy, cô thoáng chút ngơ ngác. Lúc sau sơ tán xuống tầng dưới, Nhã Âm vẫn ngơ ngác nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bọn họ. Cứ như thể mấy vụ tính kế này bọn họ gặp qua nhiều lần rồi, ừm, là do Nhã Âm quá non nớt.
Mấy người cùng nằm trên cán cứu thương nhìn nhau, đột nhiên thấy cảnh này cũng thú vị.
___
Nhiều ngày trôi qua không có biến động gì lớn. Đùng một cái Nhã gia tổ chức lễ ra mắt cho nữ chủ nhân, công bố người thừa kế. Làm hại bốn phương không trừ người Nhã gia đều ù ù cạc cạc, cái gì gọi là nữ chủ nhân. Nhã gia bọn họ làm gì có con gái để thừa kế?
Sợ rằng kẻ nào đó cố tình che giấu, đợi tới thời điểm này mới công khai.
Mấy ngày trôi qua Nhã Âm được bổ não cho nhiều thứ liên quan đến lễ nghĩa, pháp tắc gia tộc, nghe. Càng không thể ngờ gia tộc của mình lại đang che giấu bí mật lớn như thế, cứ như một lời nguyền kéo dài vậy. Nhã Âm xem như là đứa trẻ may mắn thoát khỏi lời nguyền, được trao cho quyền thừa kế.
Nhưng mà Nhã Âm biết, lần này dù có thế lực của anh hai cô chống lưng nhưng bè phái của Nhã gia vẫn đang ngấm ngầm tính kế. Điều Nhã Âm cần làm hiện tại là trao dồi kĩ năng, nếu không chỉ sợ đang ngủ cũng chết.
Ta muốn bỏ trốn!
Nhã Âm đúng thật là túng quẫn, đêm trước ngày làm lễ, Nhã Âm nằm trong phòng lăn qua lăn lại. Lần đầu ngủ tại chỗ khác sau một thời gian ôm ấp Bạc Quân khiến Nhã Âm thức trắng mấy đêm liền. Vào cái ngày căng thẳng như hôm nay, Nhã Âm càng không ngủ được.
Tốc độ suy nghĩ của Nhã Âm vì vậy mà bị đình trệ, lí lẽ cũng không giống người thường. Tỉ như bây giờ cô đang dùng tài khoản ẩn danh để lên mạng xã hội đặt câu hỏi. Kì thật Nhã Âm cũng không trông mong gì, nhưng mà thôi đi, cô quá buồn chán, đủ áp lực rồi. Không phải người ta hay nói người ngoài nhìn vào sẽ rõ hơn sao, Nhã Âm xin phép hỏi mấy chục vạn người đang online ở trang web này.
Tài khoản ẩn danh #1256: [Ngủ một giấc tỉnh dậy, ta đột nhiên phát hiện mình là người thừa kế của đại gia tộc.]
[Xin cách giải quyết, online chờ gấp!!!]
Thời gian này có nhiều cú đêm vẫn còn chưa ngủ, bọn họ nhanh chóng thấy được bài đăng của Nhã Âm. Dân cư mạng đều ngơ ra một mặt.
Mười triệu một đêm: [Vị đại ca này đang nằm mơ hay vừa đọc tiểu thuyết xong vậy?]
Không cần mặc quần: [Ta thấy ngươi đang bị ảo rồi, nếu thật sự có chuyện tốt như vậy, chỉ sợ ta là đứa con thất lạc của tổng thống]
Dài tận 20cm: [Ta không biết có thật hay không, nhưng mà vị đại ca bên kia còn nhớ ta không đó? Ta là người trước kia từng chia cho ngươi nửa ổ bánh mì]
Áo bay quần cũng bay: [Người anh em còn nhớ ta không? Từng mang ngươi qua phó bản trong game]
Tiểu mỹ thụ: [Ấy ấy, lâu rồi mới gặp, ta là em trai thất lạc của ngươi]
Câu trả lời đáng tin thì không thấy, chỉ thấy một đám dân tình kéo vào nhận người thân. Nhã Âm hoài nghi mình có bị chập mạch không mà lại lên đây hỏi. Nhất thời, Nhã Âm nhìn chằm chằm màn hình, có chút buồn cười.
Bồn bồn phúc tử: [Nếu như ngươi thật sự là người thừa kế đại gia tộc chắc ta là Nhã tiểu thư sắp lộ diện quá!]
Khi nhìn thấy cái bình luận này, Nhã Âm giật giật mắt, cô có nên trả lời đó chính là cô không nhỉ?
Chỉ có ta là hảo soái: [Không cần lo anh bạn ạ, theo ta thấy sau khi nhận quyền thừa kế, ngươi sẽ một bước lên mây, lo thận tốt để có dàn hậu cung đi!]
Fan của Nhã đế: [Lầu trên ảo truyện rồi, người ta đùng một cái thừa kế cả đại gia tộc, ta nghĩ không đơn giản, xem chừng là bị tính kế gì đó?]
[+1023]
Nhã Âm lướt lướt một hồi, vẫn không tìm thấy cái bình luận nào ra hồn. Xa Bạc Quân một ngày, Nhã Âm liền khó chịu đến phát điên. Chẳng lẽ cô bị cái tính của hắn lây sang rồi, đáng sợ!
Nhã Âm lại sử dụng tế bào não còn sót lại của mình, gửi đi một tin nhắn. Sau đó liền tắt điện thoại ngủ khò khò.
Bé cưng: [Bạc Quân em nhớ anh ngủ không được, cứu em]
Bé cưng: [Nếu bây giờ gặp được anh, em sẽ ôm hôn anh ngủ ngon tới sáng luôn!]
Không biết ai là người vừa nhắn ngủ không được, chứ Nhã Âm vì đầu óc quá mệt mỏi mà miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ luôn rồi.
Nửa đêm điện thoại tư mật của Bạc lão đại vang lên hai tiếng.
Bạc Quân kì thật vẫn chưa ngủ, hắn không cam tâm tình nguyên rời xa bé cưng của hắn thì làm sao có thể ngủ được. Nhưng mà tình huống bắt buộc, hơn nữa sau này còn phải gây ấn tượng tốt với bên nhà vợ nữa, Bạc Quân cũng rất khổ sở. Bạc Quân hắn nghĩ sức nhẫn nhịn của mình rất tốt, dù sau mấy ngày nay hắn cũng rất tiết chế, không làm ra gì chuyện gì.
Nhưng mà bé cưng nhà hắn không nghĩ nhiều như vậy, nửa đêm gửi đi một tin nhắn như thế này, lời lẽ câu dẫn hắn không buông tha. Khiến cho Bạc Quân gấp gáp đến không chịu được, nửa đêm phóng xe đi đến Nhã gia.
Được rồi, thay đổi cái gì thì không biết, rốt cuộc Bạc lão đại vẫn là một kẻ không kháng cự nổi câu dẫn của bé cưng.
Vì hai dòng tin nhắn trong lúc đầu óc không được minh mẩn, hại đêm đó Nhã Âm ngủ không được.
Một chút cũng không.
Ai bảo ôm hắn ngủ sẽ ngủ ngon hơn!
Hắn là không cho ta ngủ.
Rốt cuộc là ba ông trùm của lĩnh vực chẳng liên quan gì nhau hội tụ tại Sun Las Vegas Casino. Người thì làm bên vũ khí, người thì buôn chất cấm, người lại hoạt động về mặt giải trí truyền thông, thế lực nào mà đưa họ lại ngồi cùng một chỗ trò chuyện như vậy.
“Tôi nghĩ váy dài màu trắng là hợp nhất.”
“Không? Đùa à, váy ngắn có thêu hoa đẹp hơn.”
“Ầy, Nhã tổng đúng là quê mùa, váy đuôi cá xẻ tà là sang trọng nhất.”
Ba người Nhã Âm, Mộ Trùng và Thanh Yên ngồi ở bàn bên cạnh, nghe các nhân vật lớn bàn về chuyện chọn váy. Vẻ mặt có chút không tả được.
Nguyên nhân là do lúc nãy bọn họ nghe nói Nhã Hàn đã ổn định quyền lực, muốn lựa thời điểm thích hợp để công khai người thừa kế. Nhưng trước tiên phải làm lễ ra mắt trước đã, dù sao đùng một cái xuất hiện nữ nhân duy nhất mang dòng máu Nhã gia không biết sẽ gây ra chấn động gì nữa. Vốn là nói về ngày lành tháng tốt, không biết từ bao giờ mà chuyển qua chọn trang phục.
Mà Nhã Âm ngơ ngác chưa biết chuyện gì, người thừa kế tại sao lại đẩy qua cô vậy! Hơn nữa từ đầu tại sao thân phận Nhã tiểu thư của cô không ai biết đến.
Có thể giải thích trước được không hả!
___
Ước chừng khoảng vài phút sau, cuối cùng ba vị lão đại mới thống nhất được kiểu trang phục và cách bố trí. Bạc Quân đang chuẩn bị đứng lên lại phát hiện có gì đó khác thường, đại sảnh tầng mười lúc bấy giờ chỉ còn đám người bọn họ. Nhã Âm nhận ra sắc mặt Bạc Quân không đúng lắm, cô đi đến bên cạnh hắn. Kéo theo đó là Thanh Yên và Mộ Trùng theo sau.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có khí độc.”
Ngay khi nghe Bạc Quân dứt lời, tất cả bọn họ theo phản xạ che mũi lại. Thảo nào suốt từ nãy giờ, cứ có một cỗ mùi hương ngọt ngọt trong khắp gian phòng.
Thanh Yên nhíu mày một chút rồi âm trầm nói:
“Là benzene.”
Mắt của Thanh Yên nãy giờ đã cảm thấy nóng rát khó chịu, da cũng bắt đầu ngứa ngáy. Mộ Trùng và Kim Thục Phong cũng có biểu hiện tương tự.
Benzen là một hydrocacbon thơm, trong điều kiện bình thường là một chất lỏng không màu, mùi dịu ngọt dễ chịu, dễ cháy.
Benzene có trong thành phần các chất dùng để chế tạo các vật dụng bằng nhựa plastic, cao su, nilông và các loại sợi tổng hợp.
Benzene còn được dùng để chế tạo thuốc nổ, thuốc nhuộm, keo dán, sơn, chất tẩy rửa, thuốc và hóa chất diệt côn trùng.
Trong tự nhiên benzene được sản sinh từ các vụ phun núi lửa hay các đám cháy rừng. Chúng cũng thành phần tự nhiên có trong dầu thô, xăng dầu và khói xe, đặc biệt là khói thuốc lá.
Benzene nếu hít phải một lượng lớn sẽ gây tử vong. Nhẹ thì hôn mê, liệt, choáng tạm thời, nôn mửa, tim đập nhanh, khó thở. Nếu dính vào da thì sẽ gây ngứa sưng đỏ, dính vào mắt gây đau rát tổn thương giác mạc.
Ba người Nhã Âm, Bạc Quân và Nhã Hàn liếc nhìn nhau. Bọn họ ai cũng nhìn ra đối phương có hệ thống nên nhận được đặc quyền khác với người thường. Nhã Âm lần đầu cảm thấy yêu hệ thống của mình như vậy.
Đại sảnh chỉ còn nhóm bọn họ, rất có thể cửa đã bị khóa, mà mùi hương này cứ ngày càng nồng đậm. Người sở hữu hệ thống thì không sao nhưng mà không thể để người khác cứ chờ ở đây được. Bạc Quân nhắm mắt, gọi đi một cuộc điện thoại.
Không đến ba mươi giây, bên ngoài đã vang lên tiếng cạy cửa, còn có tiếng súng và tiếng nổ lớn.
Người của Nhã gia ập vào, cán cứu thương, mặt nạ dưỡng khí cũng được chuẩn bị đầy đủ.
Khắp nơi đều có dấu vết người của Bạc gia, Nhã Âm chưa nghĩ tới chỉ một cuộc điện thoại mà có thể giải quyết được tình hình như vậy, cô thoáng chút ngơ ngác. Lúc sau sơ tán xuống tầng dưới, Nhã Âm vẫn ngơ ngác nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bọn họ. Cứ như thể mấy vụ tính kế này bọn họ gặp qua nhiều lần rồi, ừm, là do Nhã Âm quá non nớt.
Mấy người cùng nằm trên cán cứu thương nhìn nhau, đột nhiên thấy cảnh này cũng thú vị.
___
Nhiều ngày trôi qua không có biến động gì lớn. Đùng một cái Nhã gia tổ chức lễ ra mắt cho nữ chủ nhân, công bố người thừa kế. Làm hại bốn phương không trừ người Nhã gia đều ù ù cạc cạc, cái gì gọi là nữ chủ nhân. Nhã gia bọn họ làm gì có con gái để thừa kế?
Sợ rằng kẻ nào đó cố tình che giấu, đợi tới thời điểm này mới công khai.
Mấy ngày trôi qua Nhã Âm được bổ não cho nhiều thứ liên quan đến lễ nghĩa, pháp tắc gia tộc, nghe. Càng không thể ngờ gia tộc của mình lại đang che giấu bí mật lớn như thế, cứ như một lời nguyền kéo dài vậy. Nhã Âm xem như là đứa trẻ may mắn thoát khỏi lời nguyền, được trao cho quyền thừa kế.
Nhưng mà Nhã Âm biết, lần này dù có thế lực của anh hai cô chống lưng nhưng bè phái của Nhã gia vẫn đang ngấm ngầm tính kế. Điều Nhã Âm cần làm hiện tại là trao dồi kĩ năng, nếu không chỉ sợ đang ngủ cũng chết.
Ta muốn bỏ trốn!
Nhã Âm đúng thật là túng quẫn, đêm trước ngày làm lễ, Nhã Âm nằm trong phòng lăn qua lăn lại. Lần đầu ngủ tại chỗ khác sau một thời gian ôm ấp Bạc Quân khiến Nhã Âm thức trắng mấy đêm liền. Vào cái ngày căng thẳng như hôm nay, Nhã Âm càng không ngủ được.
Tốc độ suy nghĩ của Nhã Âm vì vậy mà bị đình trệ, lí lẽ cũng không giống người thường. Tỉ như bây giờ cô đang dùng tài khoản ẩn danh để lên mạng xã hội đặt câu hỏi. Kì thật Nhã Âm cũng không trông mong gì, nhưng mà thôi đi, cô quá buồn chán, đủ áp lực rồi. Không phải người ta hay nói người ngoài nhìn vào sẽ rõ hơn sao, Nhã Âm xin phép hỏi mấy chục vạn người đang online ở trang web này.
Tài khoản ẩn danh #1256: [Ngủ một giấc tỉnh dậy, ta đột nhiên phát hiện mình là người thừa kế của đại gia tộc.]
[Xin cách giải quyết, online chờ gấp!!!]
Thời gian này có nhiều cú đêm vẫn còn chưa ngủ, bọn họ nhanh chóng thấy được bài đăng của Nhã Âm. Dân cư mạng đều ngơ ra một mặt.
Mười triệu một đêm: [Vị đại ca này đang nằm mơ hay vừa đọc tiểu thuyết xong vậy?]
Không cần mặc quần: [Ta thấy ngươi đang bị ảo rồi, nếu thật sự có chuyện tốt như vậy, chỉ sợ ta là đứa con thất lạc của tổng thống]
Dài tận 20cm: [Ta không biết có thật hay không, nhưng mà vị đại ca bên kia còn nhớ ta không đó? Ta là người trước kia từng chia cho ngươi nửa ổ bánh mì]
Áo bay quần cũng bay: [Người anh em còn nhớ ta không? Từng mang ngươi qua phó bản trong game]
Tiểu mỹ thụ: [Ấy ấy, lâu rồi mới gặp, ta là em trai thất lạc của ngươi]
Câu trả lời đáng tin thì không thấy, chỉ thấy một đám dân tình kéo vào nhận người thân. Nhã Âm hoài nghi mình có bị chập mạch không mà lại lên đây hỏi. Nhất thời, Nhã Âm nhìn chằm chằm màn hình, có chút buồn cười.
Bồn bồn phúc tử: [Nếu như ngươi thật sự là người thừa kế đại gia tộc chắc ta là Nhã tiểu thư sắp lộ diện quá!]
Khi nhìn thấy cái bình luận này, Nhã Âm giật giật mắt, cô có nên trả lời đó chính là cô không nhỉ?
Chỉ có ta là hảo soái: [Không cần lo anh bạn ạ, theo ta thấy sau khi nhận quyền thừa kế, ngươi sẽ một bước lên mây, lo thận tốt để có dàn hậu cung đi!]
Fan của Nhã đế: [Lầu trên ảo truyện rồi, người ta đùng một cái thừa kế cả đại gia tộc, ta nghĩ không đơn giản, xem chừng là bị tính kế gì đó?]
[+1023]
Nhã Âm lướt lướt một hồi, vẫn không tìm thấy cái bình luận nào ra hồn. Xa Bạc Quân một ngày, Nhã Âm liền khó chịu đến phát điên. Chẳng lẽ cô bị cái tính của hắn lây sang rồi, đáng sợ!
Nhã Âm lại sử dụng tế bào não còn sót lại của mình, gửi đi một tin nhắn. Sau đó liền tắt điện thoại ngủ khò khò.
Bé cưng: [Bạc Quân em nhớ anh ngủ không được, cứu em]
Bé cưng: [Nếu bây giờ gặp được anh, em sẽ ôm hôn anh ngủ ngon tới sáng luôn!]
Không biết ai là người vừa nhắn ngủ không được, chứ Nhã Âm vì đầu óc quá mệt mỏi mà miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ luôn rồi.
Nửa đêm điện thoại tư mật của Bạc lão đại vang lên hai tiếng.
Bạc Quân kì thật vẫn chưa ngủ, hắn không cam tâm tình nguyên rời xa bé cưng của hắn thì làm sao có thể ngủ được. Nhưng mà tình huống bắt buộc, hơn nữa sau này còn phải gây ấn tượng tốt với bên nhà vợ nữa, Bạc Quân cũng rất khổ sở. Bạc Quân hắn nghĩ sức nhẫn nhịn của mình rất tốt, dù sau mấy ngày nay hắn cũng rất tiết chế, không làm ra gì chuyện gì.
Nhưng mà bé cưng nhà hắn không nghĩ nhiều như vậy, nửa đêm gửi đi một tin nhắn như thế này, lời lẽ câu dẫn hắn không buông tha. Khiến cho Bạc Quân gấp gáp đến không chịu được, nửa đêm phóng xe đi đến Nhã gia.
Được rồi, thay đổi cái gì thì không biết, rốt cuộc Bạc lão đại vẫn là một kẻ không kháng cự nổi câu dẫn của bé cưng.
Vì hai dòng tin nhắn trong lúc đầu óc không được minh mẩn, hại đêm đó Nhã Âm ngủ không được.
Một chút cũng không.
Ai bảo ôm hắn ngủ sẽ ngủ ngon hơn!
Hắn là không cho ta ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất