Hãn Thê Đồ Tể Của Thủ Phụ

Chương 18:

Trước Sau
Nhưng Khương Hà đối đãi chính mình không tệ, nếu không phải ông ta mua chính mình từ tay kẻ buôn người, hắn còn không biết liệu mình có sống sót đến khi Tống gia được sửa án oan hay không.

Việc nào ra việc đó, mạng của Khương Xuân chắc chắn là hắn sẽ lấy đi, nhưng tiền dưỡng lão của Khương Hà thì hắn không thể yên tâm mà thoải mái tiêu xài.

Cho nên hắn mua bút và mực, dự định chép sách để bán kiếm tiền.

Đương nhiên, hắn cũng có thể viết chút văn bát cổ và toan thơ để bán, kiếm được nhiều hơn so với chép sách.

*Văn bát cổ: là một thể loại văn xuôi cổ điển Trung Quốc, được sử dụng chủ yếu trong các kỳ thi khoa cử từ triều đại nhà Minh và nhà Thanh.

*Toan thơ: có thể được hiểu là "thơ chua," một thuật ngữ ám chỉ những bài thơ mang phong cách văn chương, nhưng thường quá cầu kỳ, rườm rà hoặc quá lý thuyết, khiến cho chúng trở nên khó hiểu hoặc không chân thực.

Nhưng vì để tránh bị phe Liễu quý phi tìm cớ gán tội lên đầu, hắn vẫn không dám mạo hiểm.

Tuy nhiên, ngay cả giấy Vạch Miên và mực xám rẻ nhất cũng có giá lên tới 110 văn.

Tâm can Khương Xuân co giật.

Nghĩ thầm nuôi nam nhân thật tốn kém, nuôi một nam nhân ốm yếu biết đọc biết viết còn plus tốn kém.

Nhưng cô vẫn móc túi tiền ra thanh toán.

Trên trời sẽ không rơi bánh có nhân, muốn có được cái gì thì phải trả giá tương xứng.

Nàng không gọi đó là tiêu tiền như rác, mà gọi là đầu tư.



Tương lai chắc chắn sẽ phải đòi lại gấp bội, thậm chí gấp trăm lần từ trên người Tống Thời An.

Ra khỏi cửa hàng Thi hoạ, Khương Xuân mới để ý thấy bên cạnh cửa hàng thi hoạ chính là một tiệm trang sức, mà bên cạnh tiệm trang sức là một tiền trang.

Nàng quyết định đăng ký đánh dấu điểm danh từng nơi một.

[Đinh! Đã điểm danh thành công tại “Tiền trang huyện Hồng Diệp”, nhận được 6 chỉ bạc.]

[Đinh! Đã điểm danh thành công tại “Tiệm trang sức huyện Hồng Diệp”, nhận được 1 đôi bông tai vàng và 1 vòng tay bạc.]

Một lượng bạc tương đương với một nghìn văn, tương đương với mười chỉ, sáu chỉ bạc tương đương với sáu trăm văn, thực sự không phải là ít.

Dù sao thì mỗi ngày hai cha con họ giết một con lợn, trừ đi chi phí, cũng chỉ kiếm được hơn một trăm văn.

Còn phần thưởng từ tiệm trang sức thì càng lợi hại hơn, đó là một đôi bông tai vàng và một vòng tay bạc.

Nếu đem bán ở tiệm cầm đồ, phỏn chừng có thể bán được tám mười lượng bạc.

Hoàn toàn có thể trang trải hết phí xem khám bệnh và tiền thuốc hôm nay của Tống Thời An, chưa kể còn dư lại ba năm lượng bạc.

Khương Xuân tức khắc vui vẻ ra mặt, khoé miệng sắp cười đến mang tai.

Tống Thời An kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau