Chương 26:
“Biểu tỷ.” Vương Ngân Nhi vung khăn, hành lễ tiêu chuẩn.
Sau khi đứng dậy, ánh mắt rơi trên người Tống Thời An, không chút e dè đánh giá từ đầu đến chân hắn vài lần.
Rồi cười nói khinh miệt: “Không nghĩ tới người thô thiển như biểu tỷ, lại chỉ nhìn mặt, nhìn người phu quân của tỷ tới cửa này, ốm yếu như vậy, chỉ có khuôn mặt còn trông được, thì có thể dùng cái gì?”
Khương Xuân cũng không tức giận, cười hì hì nói: “Ta phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, phu quân phụ trách xinh đẹp như hoa, đôi ta quả thật là một đôi trời định.”
Không đợi Vương Ngân Nhi đáp lại, nàng lại nhướng mày: “Làm sao, muội có ý kiến? Có ý kiến cũng phải nuốt vào, dù sao ta cũng không nghe muội đâu.”
Vương Nhân Nhi: “Tỷ…”
Bị đáp trả đến nói không ra lời.
Khương Khê thấy hai người cãi nhau, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Xuân nương, đừng đứng bên ngoài gió lạnh, đi, vào trong ngồi đi.”
Thời điểm ánh mắt dừng lại trên người Khương Xuân, bà mới để ý đến lễ vật trong tay nàng.
Bà vội vã đưa tay ra mời, còn bảo Vương Ngân Nhi nhận lấy: “Bạc tỷ nhi, mau nhận lấy đồ trong tay biểu tỷ đi.”
Vương Ngân Nhi chưa kịp nói gì, Tào bà tử đã lên tiếng: “Đừng để con bé nhận, sợ làm bẩn xiêm y đẹp của con bé.”
Khương Xuân nhếch mép cười đầy mỉa mai.
Tào bà tử này quả là người biết chiều gió nào theo chiều ấy.
Trước kí Vương Ngân Nhi còn là một thứ vô dụng, Tào bà tử động tí là đánh chửi, không cho ăn no, cuối cùng đã gọi bọn buôn người tới, bán người đi.
Hiện giờ Vương Nhân Nhi được tiểu thư nhà gia chủ xem trọng, mặc vàng đeo bạc, còn tìm việc cho huynh tẩu mình ở trong huyện, lập tức trở thành cực cưng bảo bối được Tào bà tử nâng niu.
Khương Xuân và Tống Thời An được Khương khê dẫn vào ngồi ở nhà chính.
Khương Khê định đi pha trà thì bị Tào bà tử gọi lại, yêu cầu bà ấy dùng ấm trà mà mình và Vương Ngân Nhi đã dùng đến.
Nhìn ấm trà rót ra nước trà nhạt nhẽo, Khương Khê xấu hổ cười: “Nhà không còn trà, Xuân nương và cháu rể cố gắng uống tạm nhé.”
Khương Xuân biết Khương Khê có tình cảnh không tốt ở Vương gia, không muốn làm bà ấy khó xử, nên không nói thêm gì.
Chờ Khương Khê mang cơm trưa lên, Tào bà tử và Vương Ngân Nhi ngồi ở chỗ trên, còn cho hai vị khách bọn họ ngồi ở chỗ dưới.
Khách nghe theo chủ, Khương Xuân cũng không quá so đo, coi như là kính già yêu trẻ.
Nhưng Tào bà tử không cho đầu bếp trong nhà là Khương Khê ngồi vào bàn, khiến Khương Xuân nhất thời không thể giữ được bình tĩnh.
Sau khi đứng dậy, ánh mắt rơi trên người Tống Thời An, không chút e dè đánh giá từ đầu đến chân hắn vài lần.
Rồi cười nói khinh miệt: “Không nghĩ tới người thô thiển như biểu tỷ, lại chỉ nhìn mặt, nhìn người phu quân của tỷ tới cửa này, ốm yếu như vậy, chỉ có khuôn mặt còn trông được, thì có thể dùng cái gì?”
Khương Xuân cũng không tức giận, cười hì hì nói: “Ta phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, phu quân phụ trách xinh đẹp như hoa, đôi ta quả thật là một đôi trời định.”
Không đợi Vương Ngân Nhi đáp lại, nàng lại nhướng mày: “Làm sao, muội có ý kiến? Có ý kiến cũng phải nuốt vào, dù sao ta cũng không nghe muội đâu.”
Vương Nhân Nhi: “Tỷ…”
Bị đáp trả đến nói không ra lời.
Khương Khê thấy hai người cãi nhau, vội vàng lên tiếng hòa giải: “Xuân nương, đừng đứng bên ngoài gió lạnh, đi, vào trong ngồi đi.”
Thời điểm ánh mắt dừng lại trên người Khương Xuân, bà mới để ý đến lễ vật trong tay nàng.
Bà vội vã đưa tay ra mời, còn bảo Vương Ngân Nhi nhận lấy: “Bạc tỷ nhi, mau nhận lấy đồ trong tay biểu tỷ đi.”
Vương Ngân Nhi chưa kịp nói gì, Tào bà tử đã lên tiếng: “Đừng để con bé nhận, sợ làm bẩn xiêm y đẹp của con bé.”
Khương Xuân nhếch mép cười đầy mỉa mai.
Tào bà tử này quả là người biết chiều gió nào theo chiều ấy.
Trước kí Vương Ngân Nhi còn là một thứ vô dụng, Tào bà tử động tí là đánh chửi, không cho ăn no, cuối cùng đã gọi bọn buôn người tới, bán người đi.
Hiện giờ Vương Nhân Nhi được tiểu thư nhà gia chủ xem trọng, mặc vàng đeo bạc, còn tìm việc cho huynh tẩu mình ở trong huyện, lập tức trở thành cực cưng bảo bối được Tào bà tử nâng niu.
Khương Xuân và Tống Thời An được Khương khê dẫn vào ngồi ở nhà chính.
Khương Khê định đi pha trà thì bị Tào bà tử gọi lại, yêu cầu bà ấy dùng ấm trà mà mình và Vương Ngân Nhi đã dùng đến.
Nhìn ấm trà rót ra nước trà nhạt nhẽo, Khương Khê xấu hổ cười: “Nhà không còn trà, Xuân nương và cháu rể cố gắng uống tạm nhé.”
Khương Xuân biết Khương Khê có tình cảnh không tốt ở Vương gia, không muốn làm bà ấy khó xử, nên không nói thêm gì.
Chờ Khương Khê mang cơm trưa lên, Tào bà tử và Vương Ngân Nhi ngồi ở chỗ trên, còn cho hai vị khách bọn họ ngồi ở chỗ dưới.
Khách nghe theo chủ, Khương Xuân cũng không quá so đo, coi như là kính già yêu trẻ.
Nhưng Tào bà tử không cho đầu bếp trong nhà là Khương Khê ngồi vào bàn, khiến Khương Xuân nhất thời không thể giữ được bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất