Chương 28:
Đánh Tào bà tử đến kêu cha gọi mẹ, gào thét la to: "Giết người! Giết người! Cứu mạng! Lão bà tử ta sắp bị tẩn chết rồi!"
Thực ra Khương Xuân không chỉ muốn đánh Tào bà tử, mà còn muốn đánh cả nãi nãi Lý Thị, thậm chí là cả đại cô Khương Khê.
Năm đó khi Khương Khê được làm mai, Lý Thị muốn đớp nhiều nên đòi 10 lượng bạc tiền sính lễ, hứa hẹn sẽ đưa năm lượng bạc của hồi môn, kết quả thành thân thì chẳng những không có lấy một đồng hồi môn, mà thậm chí còn không cho một bị hỉ phục tử tế.
Khương Khê cứ thế một thân mặc bộ quần áo vải thô đen thui, mang theo một tay nải chứa vài bộ y phục cũ của mình, bước lên xe bò rước dâu.
Người ưa thể diện như Tào bà tử đương nhiên bị chọc tức đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Từ đó về sau, mụ già này liền không coi Khương Khê là con dâu, bắt bà ấy làm trâu làm ngựa Vương gia, thậm chí không cho bà ấy ngồi chung bàn ăn, chỉ được ăn cơm thừa.
Còn Khương Khê lại là một người không có cốt khí, bị nương đẻ đối xử như vậy mà chẳng những không oán trách, mỗi khi gặp Khương Hà còn khuyên ông ấy đừng so đo với nương ruột, mà phải hiếu thảo linh tinh.
Điều này khiến Khương Hà không thích gặp bà ấy, có việc gì thì cũng đẩy khuê nữ ra mặt.
Vì vậy, Khương Xuân mới nói bà ấy đúng là vừa đáng thương lại đáng giận.
Nhưng Khương Khê có ơn với đại phòng nhà bọn họ.
Khi Khương mẫu bệnh nặng, Khương Hà phải giết lợn bán thịt để kiếm tiền mua thuốc, còn những người khác trong nhà thì ngồi yên phớt lờ, là Khương Khê mỗi ngày đều chạy đi chạy lại giữa trấn và thôn Đại Liễu Thụ để nấu cơm nấu nước, đổ phân đổ tiwwur cho đệ muội.
Vì việc đó mà bà ấy đã không ít lần bị Tào bà tử đánh mắng.
Nếu không vì chuyện này, Khương Xuân cũng không thèm dính vào mớ hỗn độn này.
Vương Ngân Nhi tiến đến kéo Khương Xuân, gấp gáp khuyên nhủ: "Nãi ta lớn tuổi rồi, nếu tỷ đánh bà ấy xảy ra chuyện gì, còn phải tốn một khoản tiền thuốc lớn."
Khương Xuân liền đẩy nàng ta ra xa nửa trượng, lạnh lùng nói: "Tiền thuốc cái gì, ta sẽ đánh chết bà ta luôn, trực tiếp đưa tiền ma chay là được, vậy là nhà ngươi đỡ được một miệng ăn!"
Bị đẩy ra, Vương Ngân Nhi liền chạy ngược trở lại.
Khương Xuân trợn mắt nhìn nàng ta: "Nếu ngươi còn cản đường, ta sẽ đánh luôn cả ngươi, mà chỉ đánh vào mặt."
Vương Ngân Nhi lập tức dừng bước.
Cái người biểu tỷ này tay quá khỏe, lại chẳng biết nặng nhẹ, ngày mai mình còn phải đến trước mặt tiểu thư, nếu mặt bị thương thì không biết ăn nói thế nào với nàng ấy.
Thực ra Khương Xuân không chỉ muốn đánh Tào bà tử, mà còn muốn đánh cả nãi nãi Lý Thị, thậm chí là cả đại cô Khương Khê.
Năm đó khi Khương Khê được làm mai, Lý Thị muốn đớp nhiều nên đòi 10 lượng bạc tiền sính lễ, hứa hẹn sẽ đưa năm lượng bạc của hồi môn, kết quả thành thân thì chẳng những không có lấy một đồng hồi môn, mà thậm chí còn không cho một bị hỉ phục tử tế.
Khương Khê cứ thế một thân mặc bộ quần áo vải thô đen thui, mang theo một tay nải chứa vài bộ y phục cũ của mình, bước lên xe bò rước dâu.
Người ưa thể diện như Tào bà tử đương nhiên bị chọc tức đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Từ đó về sau, mụ già này liền không coi Khương Khê là con dâu, bắt bà ấy làm trâu làm ngựa Vương gia, thậm chí không cho bà ấy ngồi chung bàn ăn, chỉ được ăn cơm thừa.
Còn Khương Khê lại là một người không có cốt khí, bị nương đẻ đối xử như vậy mà chẳng những không oán trách, mỗi khi gặp Khương Hà còn khuyên ông ấy đừng so đo với nương ruột, mà phải hiếu thảo linh tinh.
Điều này khiến Khương Hà không thích gặp bà ấy, có việc gì thì cũng đẩy khuê nữ ra mặt.
Vì vậy, Khương Xuân mới nói bà ấy đúng là vừa đáng thương lại đáng giận.
Nhưng Khương Khê có ơn với đại phòng nhà bọn họ.
Khi Khương mẫu bệnh nặng, Khương Hà phải giết lợn bán thịt để kiếm tiền mua thuốc, còn những người khác trong nhà thì ngồi yên phớt lờ, là Khương Khê mỗi ngày đều chạy đi chạy lại giữa trấn và thôn Đại Liễu Thụ để nấu cơm nấu nước, đổ phân đổ tiwwur cho đệ muội.
Vì việc đó mà bà ấy đã không ít lần bị Tào bà tử đánh mắng.
Nếu không vì chuyện này, Khương Xuân cũng không thèm dính vào mớ hỗn độn này.
Vương Ngân Nhi tiến đến kéo Khương Xuân, gấp gáp khuyên nhủ: "Nãi ta lớn tuổi rồi, nếu tỷ đánh bà ấy xảy ra chuyện gì, còn phải tốn một khoản tiền thuốc lớn."
Khương Xuân liền đẩy nàng ta ra xa nửa trượng, lạnh lùng nói: "Tiền thuốc cái gì, ta sẽ đánh chết bà ta luôn, trực tiếp đưa tiền ma chay là được, vậy là nhà ngươi đỡ được một miệng ăn!"
Bị đẩy ra, Vương Ngân Nhi liền chạy ngược trở lại.
Khương Xuân trợn mắt nhìn nàng ta: "Nếu ngươi còn cản đường, ta sẽ đánh luôn cả ngươi, mà chỉ đánh vào mặt."
Vương Ngân Nhi lập tức dừng bước.
Cái người biểu tỷ này tay quá khỏe, lại chẳng biết nặng nhẹ, ngày mai mình còn phải đến trước mặt tiểu thư, nếu mặt bị thương thì không biết ăn nói thế nào với nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất