Chương 43:
Lý thị nghẹn cổ nói: “Lão bà tử ta có thể nói được chuyện hôn sự ở trấn trên có nhà có cửa hàng, chắc chắn sẽ không gả cho nhà ngươi.”
Khương Xuân đột nhiên cảm thấy chán nản.
Đối với loại người ích kỷ, giả ngu, không quan tâm đến sống chết của khuê nữ mình như Lý thị, bản thân nàng nói nhiều như vậy để làm gì?
Chẳng lẽ có thể cảm hóa bà ta, khiến bà ta tỉnh ngộ, khóc lóc thảm thiết, từ đó coi nữ nhi như châu như bảo?
Nực cười, tin vào điều đó còn không bằng tin rằng trên trời sẽ rơi bánh có nhân.
Nàng lạnh lùng nói: "Cháu đã đánh người nhà họ Vương, nhưng đó là chuyện giữa cháu và Vương gia, bọn họ không phục thì có thể đến huyện nha gõ trống kiện cháu, hoặc tụ tập một đám người đến tìm cháu tính sổ, cháu đều phụng bồi.
Còn chưa đến lượt nãi nãi bà đi đòi công bằng cho bọn họ, dù sao Vương gia đã sớm cắt đứt quan hệ với bên nhà cũ rồi, nãi nãi bà muốn xum xoe, người nhà họ Vương còn chê xui xẻo."
Khương Xuân không phải loại người đầu nóng, ngu ngốc tuỳ tiện đánh bất cứ ai.
Trước khi đánh Tào bà tử và Vương Tam, nàng đã suy tính kỹ.
Thứ nhất, Vương gia không quyền không thế, dù bị đánh cũng không dám làm ầm lên đến quan phủ.
Dù sao quan phủ là nơi, bất kể có lý hay không, vào đó là phải lột một lớp “da”.
Thứ hai, nhân khẩu Vương gia đơn bạc, từ phụ thân của Vương Tam là Vương Đại Lực đã là độc đinh, không phải là gia đình đông đúc.
Nghĩ đến việc gọi người đến báo thù, nhưng không có tộc nhân giúp đỡ, nhiều nhất là tụ tập vài tên cẩu bằng hữu ăn chơi của hắn, cũng chưa đủ để nàng đánh bằng một bàn tay.
Đánh bọn họ, hậu quả nhiều nhất chỉ là mất chút tiền thuốc men.
Vì vậy nàng mới xắn tay áo lên mà đánh.
Thực tế chứng minh nàng đã đánh giá cao Vương Tam, từ lúc bọn họ rời khỏi Vương gia đã nửa ngày, cũng không thấy hắn dẫn theo cẩu bằng hữu đến tìm nàng.
Đúng là kẻ yếu chỉ biết ức hiếp người nhà!
“Ngươi nói ai xui xẻo hả? Con nha đầu chết tiệt ngươi, không biết lớn nhỏ, dám mắng cả nãi nãi ngươi, ta xem ngươi đây là phản thiên rồi!”
Lý thị nhảy dựng lên, từng bước từng bước tiến tới, dáng vẻ muốn đối đầu với Khương Xuân.
Khương Xuân nghe thấy động tĩnh, quay đầu liếc nhìn bà ta, “tốt bụng” cảnh cáo: “Nãi nãi cẩn thận chút, đừng lại gần cháu quá, bà biết cháu mà, trời sinh sức mạnh lớn, nếu không cẩn thận làm gãy tay bà, đừng trách cháu không nhắc trước.”
Lý thị như con sâu róm, lập tức dừng lại.
Khương Xuân đột nhiên cảm thấy chán nản.
Đối với loại người ích kỷ, giả ngu, không quan tâm đến sống chết của khuê nữ mình như Lý thị, bản thân nàng nói nhiều như vậy để làm gì?
Chẳng lẽ có thể cảm hóa bà ta, khiến bà ta tỉnh ngộ, khóc lóc thảm thiết, từ đó coi nữ nhi như châu như bảo?
Nực cười, tin vào điều đó còn không bằng tin rằng trên trời sẽ rơi bánh có nhân.
Nàng lạnh lùng nói: "Cháu đã đánh người nhà họ Vương, nhưng đó là chuyện giữa cháu và Vương gia, bọn họ không phục thì có thể đến huyện nha gõ trống kiện cháu, hoặc tụ tập một đám người đến tìm cháu tính sổ, cháu đều phụng bồi.
Còn chưa đến lượt nãi nãi bà đi đòi công bằng cho bọn họ, dù sao Vương gia đã sớm cắt đứt quan hệ với bên nhà cũ rồi, nãi nãi bà muốn xum xoe, người nhà họ Vương còn chê xui xẻo."
Khương Xuân không phải loại người đầu nóng, ngu ngốc tuỳ tiện đánh bất cứ ai.
Trước khi đánh Tào bà tử và Vương Tam, nàng đã suy tính kỹ.
Thứ nhất, Vương gia không quyền không thế, dù bị đánh cũng không dám làm ầm lên đến quan phủ.
Dù sao quan phủ là nơi, bất kể có lý hay không, vào đó là phải lột một lớp “da”.
Thứ hai, nhân khẩu Vương gia đơn bạc, từ phụ thân của Vương Tam là Vương Đại Lực đã là độc đinh, không phải là gia đình đông đúc.
Nghĩ đến việc gọi người đến báo thù, nhưng không có tộc nhân giúp đỡ, nhiều nhất là tụ tập vài tên cẩu bằng hữu ăn chơi của hắn, cũng chưa đủ để nàng đánh bằng một bàn tay.
Đánh bọn họ, hậu quả nhiều nhất chỉ là mất chút tiền thuốc men.
Vì vậy nàng mới xắn tay áo lên mà đánh.
Thực tế chứng minh nàng đã đánh giá cao Vương Tam, từ lúc bọn họ rời khỏi Vương gia đã nửa ngày, cũng không thấy hắn dẫn theo cẩu bằng hữu đến tìm nàng.
Đúng là kẻ yếu chỉ biết ức hiếp người nhà!
“Ngươi nói ai xui xẻo hả? Con nha đầu chết tiệt ngươi, không biết lớn nhỏ, dám mắng cả nãi nãi ngươi, ta xem ngươi đây là phản thiên rồi!”
Lý thị nhảy dựng lên, từng bước từng bước tiến tới, dáng vẻ muốn đối đầu với Khương Xuân.
Khương Xuân nghe thấy động tĩnh, quay đầu liếc nhìn bà ta, “tốt bụng” cảnh cáo: “Nãi nãi cẩn thận chút, đừng lại gần cháu quá, bà biết cháu mà, trời sinh sức mạnh lớn, nếu không cẩn thận làm gãy tay bà, đừng trách cháu không nhắc trước.”
Lý thị như con sâu róm, lập tức dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất