Chương 47:
Sau khi dọn thức ăn lên bàn, Khương Xuân gọi Khương Hà và Tống Thời An ra ăn cơm.
Nàng đẩy món trứng chiên hành đến trước mặt Tống Thời An, khoe công: “Dầu đậu nành chưa ép xong, món này thiếp dùng dầu mè chiên cho chàng.”
“Xì.” Khương Hà xót xa rít một hơi, nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch của con rể còn hơn cả vôi trên tường, cuối cùng cũng không nói gì.
Tống Thời An chờ Khương Hà gắp một miếng thịt ngỗng trước, sau đó mới cầm đũa, gắp một miếng trứng chiên hành cho vào miệng.
Lông mày hắn lập tức nhíu lại không tự chủ được.
Hắn liếc nhìn Khương Xuân đang cầm một chân ngỗng cắn một cách thích thú, không biết nàng đã đổ bao nhiêu dầu mè vào đó, mùi dầu mè đậm đến mức át cả vị trứng.
Nhưng thời thế giờ đã khác, hắn cũng không còn tư cách để kén chọn nữa.
Cắn một miếng bánh bao trắng, hắn lại gắp thêm một đũa trứng chiên cho vào miệng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn về nhà họ Khương, hắn được ăn món có hương vị.
Trước đây Khương Xuân luôn dùng dầu mỡ để xào nấu, chẳng hề bận tâm hắn có ăn được hay không.
Bây giờ hắn có thể ăn món trứng chiên hành hoa dù không mấy ngon miệng, cũng là nhờ vào Khương Xuân hiện tại.
Hai người Khương Xuân này có phải cùng một người hay không, có liên quan gì đến nhau, hiện tại hắn vẫn chưa hiểu rõ.
Nhưng không sao, còn hai năm nữa là nhà họ Tống được phục hồi thanh danh, hắn sẽ trở về kinh thành. Thời gian đó đủ để hắn điều tra mọi thứ.
Dù là Khương Xuân trước đây hay bây giờ, kỹ năng nấu nướng đều ở mức trung bình, nhưng nhờ nguyên liệu ngon, con ngỗng lớn được nuôi bằng ngũ cốc thuần chất, lại dùng bếp củi hầm nấu, hương vị ngon đến nỗi Khương Xuân suýt nuốt luôn cả lưỡi.
Một nồi lớn thịt ngỗng, Khương Hà ăn bốn phần, sáu phần còn lại đều vào bụng Khương Xuân, chưa kể đến năm cái bánh bao đen to như miệng bát.
Vậy mà Khương Hà còn ngạc nhiên: “Con hôm nay ăn ít hơn mọi khi đấy.”
Tống Thời An: “…”
Thế mà còn gọi là ít?
Một bữa ăn của nàng ta có thể bằng ba ngày của những tiểu thư khuê các ở kinh thành, thậm chí còn dư.
Khương Hà dù có thương con gái đến mấy, cũng không thể nào nói dối trắng trợn như thế chứ?
Hắn thật không biết nên nói gì cho phải.
*
Sau bữa tối, Khương Xuân dọn dẹp sạch sẽ nồi niêu, bát đũa, rồi mang ra một chiếc nồi đất nhỏ để sắc thuốc cho Tống Thời An.
Căn nhà dần chìm vào bóng tối, Tống Thời An định thắp đèn để chép sách, liền đi ra tìm Khương Xuân xin nến.
Khương Xuân liếc nhìn hắn từ khóe mắt: “Nến? Chàng tưởng nhà ta là đại hộ phú gia à?”
Nàng đẩy món trứng chiên hành đến trước mặt Tống Thời An, khoe công: “Dầu đậu nành chưa ép xong, món này thiếp dùng dầu mè chiên cho chàng.”
“Xì.” Khương Hà xót xa rít một hơi, nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch của con rể còn hơn cả vôi trên tường, cuối cùng cũng không nói gì.
Tống Thời An chờ Khương Hà gắp một miếng thịt ngỗng trước, sau đó mới cầm đũa, gắp một miếng trứng chiên hành cho vào miệng.
Lông mày hắn lập tức nhíu lại không tự chủ được.
Hắn liếc nhìn Khương Xuân đang cầm một chân ngỗng cắn một cách thích thú, không biết nàng đã đổ bao nhiêu dầu mè vào đó, mùi dầu mè đậm đến mức át cả vị trứng.
Nhưng thời thế giờ đã khác, hắn cũng không còn tư cách để kén chọn nữa.
Cắn một miếng bánh bao trắng, hắn lại gắp thêm một đũa trứng chiên cho vào miệng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn về nhà họ Khương, hắn được ăn món có hương vị.
Trước đây Khương Xuân luôn dùng dầu mỡ để xào nấu, chẳng hề bận tâm hắn có ăn được hay không.
Bây giờ hắn có thể ăn món trứng chiên hành hoa dù không mấy ngon miệng, cũng là nhờ vào Khương Xuân hiện tại.
Hai người Khương Xuân này có phải cùng một người hay không, có liên quan gì đến nhau, hiện tại hắn vẫn chưa hiểu rõ.
Nhưng không sao, còn hai năm nữa là nhà họ Tống được phục hồi thanh danh, hắn sẽ trở về kinh thành. Thời gian đó đủ để hắn điều tra mọi thứ.
Dù là Khương Xuân trước đây hay bây giờ, kỹ năng nấu nướng đều ở mức trung bình, nhưng nhờ nguyên liệu ngon, con ngỗng lớn được nuôi bằng ngũ cốc thuần chất, lại dùng bếp củi hầm nấu, hương vị ngon đến nỗi Khương Xuân suýt nuốt luôn cả lưỡi.
Một nồi lớn thịt ngỗng, Khương Hà ăn bốn phần, sáu phần còn lại đều vào bụng Khương Xuân, chưa kể đến năm cái bánh bao đen to như miệng bát.
Vậy mà Khương Hà còn ngạc nhiên: “Con hôm nay ăn ít hơn mọi khi đấy.”
Tống Thời An: “…”
Thế mà còn gọi là ít?
Một bữa ăn của nàng ta có thể bằng ba ngày của những tiểu thư khuê các ở kinh thành, thậm chí còn dư.
Khương Hà dù có thương con gái đến mấy, cũng không thể nào nói dối trắng trợn như thế chứ?
Hắn thật không biết nên nói gì cho phải.
*
Sau bữa tối, Khương Xuân dọn dẹp sạch sẽ nồi niêu, bát đũa, rồi mang ra một chiếc nồi đất nhỏ để sắc thuốc cho Tống Thời An.
Căn nhà dần chìm vào bóng tối, Tống Thời An định thắp đèn để chép sách, liền đi ra tìm Khương Xuân xin nến.
Khương Xuân liếc nhìn hắn từ khóe mắt: “Nến? Chàng tưởng nhà ta là đại hộ phú gia à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất