Chương 7:
Sau khi đặt bát sứ xuống, hắn dùng ngón tay xanh nhạt thon dài gắp một chiếc bánh bao chay từ trong túi giấy dầu, nhẹ nhàng đưa lên miệng cắn một miếng.
Chậm rãi nhai nuốt trong miệng.
Khương Xuân nhìn đến mức suýt ngây người.
Nghĩ thầm: “Không hổ là ta, thế mà viết ra một mỹ nhân như vậy,nhất cử nhất động đều là cảnh đẹp ý vui, quả thực chính là tú sắc khả xan, nhìn hắn như vậy cũng thấy no rồi!"
*Tú sắc khả xan: Chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn”
Ai mà chẳng thích cái đẹp, Khương Xuân cũng không ngoại lệ, huống chi mỹ nhân trước mặt lại là nhân vật mà nàng tự tay tạo nên?
Nhưng nàng không phải kiểu não yêu đương (yêu đương mù quáng).
Tình yêu chỉ là gia vị trong cuộc sống của nàng, không phải tất cả.
Nếu một ngày nào đó hai người xảy ra xung đột, dù lòng có không nỡ, nàng vẫn sẽ lựa chọn hoà ly với Tống Thời An.
Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
Trước mắt mà nói, nàng vẫn sẽ đối xử tốt với Tống Thời An, nỗ lực điều trị thân thể của hắn thật tốt, tương lai có thể lấy ân báo đáp, nhờ hắn đưa hai cha con bọn họ vào kinh thành hưởng phúc.
Phải biết rằng, năm đó thời điểm viết cuốn sách này, nàng đã mô tả kinh thành Đại Chu dựa theo hình ảnh của Biện Lương thời Bắc Tống, còn tái hiện lại sự phồn hoa của Biện Kinh.
Là một người hiện đại, ai mà chẳng muốn tận mắt thấy cảnh thực của "Thanh minh thượng hà đồ"?
*Thanh minh thượng hà đồ: Tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng, là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh.
Huống hồ, sinh hoạt ở kinh thành hiển nhiên tiện lợi hơn nhiều so với sống ở cái thôn Đại Liễu Thụ chim không thèm ị này.
Khương Xuân thu tay về, trực tiếp nhét luôn chiếc bánh bao thịt vào miệng mình.
Mỹ nhân có đẹp đến đâu thì chiếc bánh bao trong tay vẫn thực tế hơn.
Nàng một hơi ăn sạch cả một lồng bánh bao lớn, rồi uống cạn bát tào phớ nóng, thế mà vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Chẳng còn cách nào khác, thân thể này sinh ra đã có sức mạnh hơn người, đến con lợn béo nặng hai trăm cân nàng cũng có thể khiêng vác nhẹ nhàng.
*1 cân TQ = 596,8 gam VN trong đó 1kg = 1000gam.
Sức lực lớn thì ăn nhiều, màn thầu to bằng miệng bát như vậy, nàng một hơi có thể ăn bảy tám cái, còn cháo thì phải dùng bát sứ lớn mới đủ.
Tống Thời An bị sức ăn của nàng làm cho kinh ngạc, nếu không phải kiếp trước đã quen với sóng to gió lớn mà ổn định tâm thế, chỉ sợ bánh bao trong tay đã rơi xuống đất rồi.
Chậm rãi nhai nuốt trong miệng.
Khương Xuân nhìn đến mức suýt ngây người.
Nghĩ thầm: “Không hổ là ta, thế mà viết ra một mỹ nhân như vậy,nhất cử nhất động đều là cảnh đẹp ý vui, quả thực chính là tú sắc khả xan, nhìn hắn như vậy cũng thấy no rồi!"
*Tú sắc khả xan: Chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là “sắc đẹp có thể thay thế món ăn”
Ai mà chẳng thích cái đẹp, Khương Xuân cũng không ngoại lệ, huống chi mỹ nhân trước mặt lại là nhân vật mà nàng tự tay tạo nên?
Nhưng nàng không phải kiểu não yêu đương (yêu đương mù quáng).
Tình yêu chỉ là gia vị trong cuộc sống của nàng, không phải tất cả.
Nếu một ngày nào đó hai người xảy ra xung đột, dù lòng có không nỡ, nàng vẫn sẽ lựa chọn hoà ly với Tống Thời An.
Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
Trước mắt mà nói, nàng vẫn sẽ đối xử tốt với Tống Thời An, nỗ lực điều trị thân thể của hắn thật tốt, tương lai có thể lấy ân báo đáp, nhờ hắn đưa hai cha con bọn họ vào kinh thành hưởng phúc.
Phải biết rằng, năm đó thời điểm viết cuốn sách này, nàng đã mô tả kinh thành Đại Chu dựa theo hình ảnh của Biện Lương thời Bắc Tống, còn tái hiện lại sự phồn hoa của Biện Kinh.
Là một người hiện đại, ai mà chẳng muốn tận mắt thấy cảnh thực của "Thanh minh thượng hà đồ"?
*Thanh minh thượng hà đồ: Tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng, là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh.
Huống hồ, sinh hoạt ở kinh thành hiển nhiên tiện lợi hơn nhiều so với sống ở cái thôn Đại Liễu Thụ chim không thèm ị này.
Khương Xuân thu tay về, trực tiếp nhét luôn chiếc bánh bao thịt vào miệng mình.
Mỹ nhân có đẹp đến đâu thì chiếc bánh bao trong tay vẫn thực tế hơn.
Nàng một hơi ăn sạch cả một lồng bánh bao lớn, rồi uống cạn bát tào phớ nóng, thế mà vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Chẳng còn cách nào khác, thân thể này sinh ra đã có sức mạnh hơn người, đến con lợn béo nặng hai trăm cân nàng cũng có thể khiêng vác nhẹ nhàng.
*1 cân TQ = 596,8 gam VN trong đó 1kg = 1000gam.
Sức lực lớn thì ăn nhiều, màn thầu to bằng miệng bát như vậy, nàng một hơi có thể ăn bảy tám cái, còn cháo thì phải dùng bát sứ lớn mới đủ.
Tống Thời An bị sức ăn của nàng làm cho kinh ngạc, nếu không phải kiếp trước đã quen với sóng to gió lớn mà ổn định tâm thế, chỉ sợ bánh bao trong tay đã rơi xuống đất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất