Chương 18: Hệ thống
Yến Quân Tầm mở cửa xe, rồng cam nhỏ còn đang trong chế độ tu sửa nên không lộ mặt. Nó bật đèn đỏ trên trần xe, đổi thành giọng đáng yêu: “Chào buổi tối cậu Yến, hệ thống xe sẵn sàng phục vụ cậu, chúng ta có thể từ từ trải nghiệm thời gian đi đường ban đêm…”
Yến Quân Tầm tắt chế độ lái tự động của rồng cam, hỏi: “Thời Sơn Diên đang ở ký túc xá của cục Thanh tra à?”
“Thân phận anh Thời đặc biệt,” bé rồng không phản ứng nhanh như bình thường, tốn vài giây đồng hồ mới trả lời được câu hỏi, “anh ta đang ở khu cách ly của cục Thanh tra.”
Yến Quân Tầm biết chỗ này, trước chiến tranh đó là bệnh viện tâm thần của khu Đình Bạc.
“Bật hệ thống định vị,” Yến Quân Tầm đánh tay lái, “tìm tuyến đường nhanh nhất.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Khu Đình Bạc hiện tại đang là trạm trung chuyển của thuyền chở vật liệu cỡ lớn, trong thời chiến thì Liên minh muốn tiếp tế vật tư cho tiền tuyến đều phải đi qua nơi này, đường sắt quang điện lúc ấy rất hữu dụng. Khu cách ly của cục Thanh tra cũng được lập ra vào thời gian đó, trở thành nơi chuyên để tiếp đón người của quân đội. Sau chiến tranh những thành viên nòng cốt của quân đội rút khỏi Đình Bạc, khu cách ly của cục Thanh tra cũng vì thế mà bị bỏ trống, có điều cục Thanh tra không tiến hành tu sửa gì nơi này cả.
Việc Khương Liễm để Thời Sơn Diên ở lại đây là ý của Phó Thừa Huy. Chỗ này thoạt nhìn thì tưởng không một bóng người, nhưng thực ra một nhóm hệ thống công của Đình Bạc vẫn đang ở đây. Ngoài công việc thường ngày thì chúng nó còn quản lý các tòa nhà của toàn khu, chẳng gió thổi cỏ lay gì có thể thoát khỏi camera của chúng.
Nơi này là bản sao của khu 01 nhà tù Đình Bạc, chỉ có điều đối tượng mà tất cả các hệ thống giám sát đều là Thời Sơn Diên mà thôi.
Thời Sơn Diên đã bị giám sát liên tục một thời gian quá dài, đã rất quen với những “con mắt” này rồi. Lúc hắn tắm rửa thì lớp kính mờ chỉ có thể che lại vùng từ eo đến bắp đùi, phần còn lại đều bại lộ trước camera của hệ thống giám sát. Cứ mỗi mười giây hệ thống sẽ tiến hành xác nhận thông tin một lần, dùng cách này để đảm bảo người đứng trước camera thực sự là Thời Sơn Diên.
Thời Sơn Diên vén tóc lên dưới vòi sen, để lộ cái trán. Hắn dội nước lạnh, ánh mắt chiếu thẳng vào camera bên ngoài cửa kính, cười với nó một điệu hư hỏng: “Tao muốn quay tay.”
Ở ngay giữa camera của hệ thống lóe lên ánh sáng đỏ, nó vô cảm trả lời: “Đếm ngược sáu mươi giây, mời số 01AE86 nhanh chóng giải quyết vấn đề sinh lý.”
Thời Sơn Diên không để ý câu trả lời của nó, hắn treo vòi sen lên rồi xoay người quay mặt vào tường. Cơ bắp toàn thân hắn cực kỳ rắn chắc, những đường cong đầy sức mạnh đi dọc theo phần lưng hướng xuống dưới đến tận bụng bắp chân đều được giữ gìn rất tốt. Hắn đưa tay sờ đến dưới ngực mình, nơi đó vẫn in nguyên số hiệu của hắn lúc còn ở Báo Đen, có điều hắn đã tự tiện thêm vào đó mấy vệt ngang, khiến hình xăm trở nên rối tung lộn xộn.
Trong này có một cái chip định vị.
Thời Sơn Diên nghĩ những bộ phận trong cơ thể mình cũng có chip Báo Đen, chỉ là trước mắt thì không xác định được chúng ở đâu. Hắn nghĩ đến điều này, bèn không nhịn được nhắm mắt lại.
Yến Quân Tầm cũng có ư?
Lưu lại dấu vết trên người Yến Quân Tầm chắc chắn rất thích.
Làn da mềm mại kia nhìn là biết chưa từng phải chịu gian nan vất vả, trắng đến nỗi người ta không kìm được nhộn nhạo. Lúc xăm số chắc chắn cậu sẽ nhíu mày, trong mắt còn chớm vẻ sốt ruột. Giả sử có ai dám nắm cằm cậu lúc cậu bị đau thì sẽ thấy rõ nốt ruồi nơi đuôi mắt kia. Nếu vì thế mà cậu ta không vui thì lại càng tốt, Thời Sơn Diên thích cái vẻ mặt khó chịu ấy của Yến Quân Tầm.
Vòi nước bỗng nhiên dừng.
Hệ thống nói: “Đã đến giờ, mời số 01AE86 quay về phòng mình.”
Thời Sơn Diên vẩy hết nước trong tóc rồi kéo khăn tắm và khăn mặt qua. Hắn đi ra khỏi phòng tắm, nước ở nửa người trên vẫn chưa được lau khô nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, tóc xòa xuống che hết cả mắt cũng không buồn vén lên. Hắn đẩy cửa ra, bước chân lên hàng lang tối tăm không một bóng người.
Cả khu cách ly chỉ có mình Thời Sơn Diên là người sống, gian phòng của hắn nằm ở tận cuối hành lang. Nếu không phải do hệ thống quá nghiêm ngặt thì Thời Sơn Diên thậm chí còn muốn mỗi ngày lại đổi một phòng. Hắn khoái tìm trò vui, dù những căn phòng này cũng chẳng khác gì phòng giam của hắn lúc ở Quang Đồng.
Hệ thống đã làm kiểm tra ngay trước khi hắn bước qua cửa, sau đó hắn vào phòng. Trong phòng chỉ có độc một giường đơn, đến cả bàn ghế cũng không có. Thời Sơn Diên ngồi bên giường lau tóc, nghe tiếng máy liên lạc Khương Liễm đưa cho vang lên.
Năm giây sau, máy liên lạc tự động kết nối.
“Hỏi thăm hàng ngày,” Tô Hạc Đình đang thức đêm chơi game, “anh zai còn sống không?” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Dạ thưa thằng em bỏ đi của anh,” Thời Sơn Diên đội khăn lau mặt, “anh đây vẫn sống khỏe lắm.”
“Vậy thì tiếc quá,” ngón tay Tô Hạc Đình vẫn chiến kịch liệt, cậu nhìn màn hình không chớp mắt, “tôi còn tưởng sẽ có người tới xử anh chứ.”
“Ai đến được chứ,” Thời Sơn Diên ngẩng đầu lên một chút, đôi mắt ẩn dưới mái tóc đen lộ vẻ nguy hiểm khác thường, “có đến cũng bị đây ăn hết.”
“Anh chặn camera cho Yến Quân Tầm khiến đối phương giận quá mới đi trả thù đấy, hắn công khai hình của anh,” Tô Hạc Đình nói đến đây thì hình như cũng qua màn rồi, nghe giọng tươi hơn hẳn, “cơ mà tốc độ lấy tin của hắn quá gà, còn chưa kịp tìm ra ngô ra khoai tư liệu về anh thì đã bị bọn tôi chặn lại rồi.”
Thời Sơn Diên “Ừ hử” một tiếng, xem như trả lời.
Tô Hạc Đình chậm tay lại, nói: “Có điều anh biết đấy, đầu Phó Thừa Huy bị chập, không chừng ngày nào đó mấy người trở mặt hoàn toàn thì ổng sẽ ném hết tài liệu về nhiệm vụ hồi xưa của anh cho liên minh ‘Vùng Đen’, đến lúc đó thì chẳng ai cứu được anh đâu.”
“Vùng Đen” là một diễn đàn hậu chiến cho các thành viên trong lực lượng đặc biệt của liên minh Nam Bắc “kết bạn”, thù oán của bọn họ từ hồi chiến tranh còn chưa giải quyết xong, bình thường ngay cả khi không cần đi săn lùng mục tiêu thì cũng sẽ đến đây cãi nhảm. Số hiệu của Thời Sơn Diên ở Báo Đen đến giờ vẫn còn là bí mật, tài liệu về nhiệm vụ của hắn đều bị khóa trong tay Phó Thừa Huy. Nhưng dựa vào đánh giá nhiệm vụ của Báo Đen từ năm 2160 đến năm 2162 thì những nhiệm vụ hắn hoàn thành trong hai năm này đều liên quan chặt chẽ tới cuộc chiến Nam – Bắc.
“Ông ta sẽ không làm vậy đâu,” Thời Sơn Diên bỏ khăn mặt ra, “cậu biết tại sao cậu chỉ thi được hạng sáu không?”
“Bởi vì tôi đáng yêu như một người bình thường á.” Tô Hạc Đình trả lời đơn giản.
“Bởi vì trông cậu như bị ngốc ấy.” Thời Sơn Diên nhặt cái máy liên lạc trên giường lên để gần miệng, “Cậu không thấy Phó Thừa Huy còn giống hệ thống hơn cả một cái hệ thống à? Ông ta sẽ không làm như thế, quá lỗ vốn, ông ta đã cầm mấy con bài tẩy là chúng ta xong còn muốn thắng thật đẹp cơ. Tôi cóc quan tâm ai đi lấy tư liệu về nhiệm vụ của tôi, càng chẳng thèm để ý ai đọc được nó, không quan trọng. Bây giờ tôi chỉ muốn biết tất cả thông tin về Yến Quân Tầm ở Báo Đen. Tôi muốn cái đó cơ, cậu hiểu không?”
“Đừng bảo tôi không nhắc nhở anh,” ngón tay đang chơi game của Tô Hạc Đình dừng lại, “Yến Quân Tầm không giống tôi và anh, cậu ta thậm chí còn chẳng giống bất kỳ thành viên nào khác của Báo Đen. Số hiệu của cậu ta là 001, nhưng mà trên trang web chính thức của Báo Đen lại chưa từng cập nhật ghi chép về nhiệm vụ của cậu ta. Tôi hack vào hệ thống trong nhà của Phó Thừa Huy rồi dạo một lượt thì thấy ông ta cài thêm tận ba tầng bảo mật cho thông tin về Yến Quân Tầm.”
“Vậy cậu cũng biết vài thứ đúng không,” Thời Sơn Diên hạ thấp giọng trong bóng tối, “ngoài sinh nhật của cậu ấy.”
“Số hiệu 7-001, họ và tên Yến Quân Tầm, chiều cao 175cm, cân nặng 62kg. Năm 2163 vượt qua kỳ kiểm tra Báo Đen, gia nhập đội đặc nhiệm, năm 2164 bị khai trừ khỏi đội. Đánh giá nhiệm vụ của đội đặc nhiệm cho thấy năng lực tổng thể tương đối kém, không thể thích ứng với các nhiệm vụ nguy hiểm, không có khả năng tấn công.” Tô Hạc Đình đọc đoạn tài liệu kia lên, “Trước mắt thì đây là thông tin dễ tra được nhất, nếu như anh muốn biết nhiều hơn thì xin mời chuyển tiền đến tài khoản của tôi.”
Thời Sơn Diên đáp: “Cậu đi chết đi.”
“Tìm thông tin cũng nguy hiểm lắm chứ bộ,” Tô Hạc Đình nhìn về phía máy liên lạc, “anh có hứng thú với cậu ta thì phải trả tiền thôi. Nhân tiện nhắc anh một câu, Yến Quân Tầm đang đến chỗ anh đó.”
“Tự rút từ tài khoản của tôi đi,” Thời Sơn Diên liếm răng nanh, “nói mau.”
“Tài liệu về Yến Quân Tầm bị khóa cùng chỗ với Artemis, Phó Thừa Huy cũng không giải bảo mật của Artemis,” Tô Hạc Đình lướt màn hình, “là con gái của hệ thống ‘Zeus’ nên tính cách của Artemis cũng rất nổi bật trong ‘Mười hai hệ thống chủ’. Lúc đầu nó cũng được dùng để theo dõi thông tin như các hệ thống chủ khác, nhưng kỳ lạ là sau một thời gian ngắn, đội ghi chép số liệu của mười hai hệ thống chủ không còn cập nhật tin tức liên quan đến Artemis nữa. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại là Artemis biến thành hệ thống dạy học, nó từng dạy Yến Quân Tầm, ngoài ra nội dung bài dạy được giữ bí mật không để ai biết.”
“Yến Quân Tầm lúc làm kiểm tra Báo Đen đã được điểm tuyệt đối bài thi viết, tôi ngờ rằng có lẽ là do cậu ta bị thiếu hụt cảm xúc. Thí nghiệm sớm nhất về hệ thống dạy học trong nội bộ liên minh cho thấy những đứa trẻ bị ngăn cách hoàn toàn với người ngoài như thế này đều có vấn đề, chúng rất khó hòa nhập với cuộc sống của con người, đã quen với không gian yên tĩnh, khép kín và biệt lập. Đánh giá nhiệm vụ sẽ không nói dối, nó đã nói năng lực tổng thể của Yến Quân Tầm khá kém và không thể thích ứng với các nhiệm vụ nguy hiểm thì hẳn là thật. Những mà sức tấn công thì mỗi người lại thấy một khác, tôi nghiêng về giả thuyết cái ngăn cậu ta phát huy là việc tự kiềm chế bản thân. Cậu ta rất giống mười hai hệ thống chủ, có ý thức đề phòng rất mạnh với chính mình.”
Tô Hạc Đình nói xong thì cắn ống hút, hút ừng ực nước coca lạnh.
“Đây là cái anh thiếu đấy. Vốn anh đã chẳng hiểu tự kiềm chế là cái khỉ gì, có khi Phó Thừa Huy muốn để cậu ta rèn anh cũng nên.”
“Artemis bị xóa bỏ thật à?” Thời Sơn Diên gẩy tóc che trước mắt, “liên minh đổ một đống tiền vào mấy cái hệ thống này, Phó Thừa Huy không nỡ đâu.”
“Vậy phải xem anh nhìn nhận sao,” Tô Hạc Đình nhìn chấm sáng đại diện cho Yến Quân Tầm đứng ở cửa khu cách ly, “trên lý thuyết thì đúng là Artemis đã bị xóa bỏ, nhưng tôi phát hiện ra lỗ hổng do bị tấn công trên hệ thống của Yến Quân Tầm đã được sửa thành công. Hệ thống ‘Giác’ kia không làm được vậy, đó là dữ liệu bảo vệ của Artemis. Sự bảo vệ của nó cho Yến Quân Tầm đã vượt khỏi phạm vi cài đặt rồi, giống…” Tô Hạc Đình tìm cách hình dung chuẩn hơn, “… xuất phát từ nội tâm hơn.”
Câu nói này khiến bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Mười hai hệ thống chủ là sự mở rộng từ phát kiến đầu tiên của con người là “Zeus”, khả năng tính toán của chúng rất mạnh, nhưng chúng dù sao cũng không phải con người, không có tình cảm cá nhân. “Nội tâm” của chúng là kho dữ liệu khổng lồ, chúng chỉ dựa vào việc sàng lọc dữ liệu để đáp ứng kỳ vọng của con người.
“Thời gian trưng cầu ý kiến đã hết, khách của anh đến rồi đấy,” Tô Hạc Đình vừa nói vừa mở tài khoản của Thời Sơn Diên, “… Mẹ anh, anh có tiền quái đâu!”
“Cảm ơn.” Thời Sơn Diên hài lòng cúp máy liên lạc.
Yến Quân Tầm đi qua kiểm tra của hệ thống, cậu còn chưa gõ cửa thì cửa phòng đã mở ra. Thời Sơn Diên chặn tầm mắt cậu.
“Tôi tìm máy liên lạc,” Yến Quân Tầm ngẩng đầu lên một chút mới nhìn qua được lồng ngực để trần của Thời Sơn Diên, “gọi cho Khương Liễm đi, mau lên.”
“Quên vứt chỗ nào rồi,” Thời Sơn Diên thích góc độ này, ai mà lại không thích được Yến Quân Tầm ngước mắt lên nhìn chứ? Hắn cố ý nói: “Cậu vào mà tìm.”
Yến Quân Tầm tắt chế độ lái tự động của rồng cam, hỏi: “Thời Sơn Diên đang ở ký túc xá của cục Thanh tra à?”
“Thân phận anh Thời đặc biệt,” bé rồng không phản ứng nhanh như bình thường, tốn vài giây đồng hồ mới trả lời được câu hỏi, “anh ta đang ở khu cách ly của cục Thanh tra.”
Yến Quân Tầm biết chỗ này, trước chiến tranh đó là bệnh viện tâm thần của khu Đình Bạc.
“Bật hệ thống định vị,” Yến Quân Tầm đánh tay lái, “tìm tuyến đường nhanh nhất.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Khu Đình Bạc hiện tại đang là trạm trung chuyển của thuyền chở vật liệu cỡ lớn, trong thời chiến thì Liên minh muốn tiếp tế vật tư cho tiền tuyến đều phải đi qua nơi này, đường sắt quang điện lúc ấy rất hữu dụng. Khu cách ly của cục Thanh tra cũng được lập ra vào thời gian đó, trở thành nơi chuyên để tiếp đón người của quân đội. Sau chiến tranh những thành viên nòng cốt của quân đội rút khỏi Đình Bạc, khu cách ly của cục Thanh tra cũng vì thế mà bị bỏ trống, có điều cục Thanh tra không tiến hành tu sửa gì nơi này cả.
Việc Khương Liễm để Thời Sơn Diên ở lại đây là ý của Phó Thừa Huy. Chỗ này thoạt nhìn thì tưởng không một bóng người, nhưng thực ra một nhóm hệ thống công của Đình Bạc vẫn đang ở đây. Ngoài công việc thường ngày thì chúng nó còn quản lý các tòa nhà của toàn khu, chẳng gió thổi cỏ lay gì có thể thoát khỏi camera của chúng.
Nơi này là bản sao của khu 01 nhà tù Đình Bạc, chỉ có điều đối tượng mà tất cả các hệ thống giám sát đều là Thời Sơn Diên mà thôi.
Thời Sơn Diên đã bị giám sát liên tục một thời gian quá dài, đã rất quen với những “con mắt” này rồi. Lúc hắn tắm rửa thì lớp kính mờ chỉ có thể che lại vùng từ eo đến bắp đùi, phần còn lại đều bại lộ trước camera của hệ thống giám sát. Cứ mỗi mười giây hệ thống sẽ tiến hành xác nhận thông tin một lần, dùng cách này để đảm bảo người đứng trước camera thực sự là Thời Sơn Diên.
Thời Sơn Diên vén tóc lên dưới vòi sen, để lộ cái trán. Hắn dội nước lạnh, ánh mắt chiếu thẳng vào camera bên ngoài cửa kính, cười với nó một điệu hư hỏng: “Tao muốn quay tay.”
Ở ngay giữa camera của hệ thống lóe lên ánh sáng đỏ, nó vô cảm trả lời: “Đếm ngược sáu mươi giây, mời số 01AE86 nhanh chóng giải quyết vấn đề sinh lý.”
Thời Sơn Diên không để ý câu trả lời của nó, hắn treo vòi sen lên rồi xoay người quay mặt vào tường. Cơ bắp toàn thân hắn cực kỳ rắn chắc, những đường cong đầy sức mạnh đi dọc theo phần lưng hướng xuống dưới đến tận bụng bắp chân đều được giữ gìn rất tốt. Hắn đưa tay sờ đến dưới ngực mình, nơi đó vẫn in nguyên số hiệu của hắn lúc còn ở Báo Đen, có điều hắn đã tự tiện thêm vào đó mấy vệt ngang, khiến hình xăm trở nên rối tung lộn xộn.
Trong này có một cái chip định vị.
Thời Sơn Diên nghĩ những bộ phận trong cơ thể mình cũng có chip Báo Đen, chỉ là trước mắt thì không xác định được chúng ở đâu. Hắn nghĩ đến điều này, bèn không nhịn được nhắm mắt lại.
Yến Quân Tầm cũng có ư?
Lưu lại dấu vết trên người Yến Quân Tầm chắc chắn rất thích.
Làn da mềm mại kia nhìn là biết chưa từng phải chịu gian nan vất vả, trắng đến nỗi người ta không kìm được nhộn nhạo. Lúc xăm số chắc chắn cậu sẽ nhíu mày, trong mắt còn chớm vẻ sốt ruột. Giả sử có ai dám nắm cằm cậu lúc cậu bị đau thì sẽ thấy rõ nốt ruồi nơi đuôi mắt kia. Nếu vì thế mà cậu ta không vui thì lại càng tốt, Thời Sơn Diên thích cái vẻ mặt khó chịu ấy của Yến Quân Tầm.
Vòi nước bỗng nhiên dừng.
Hệ thống nói: “Đã đến giờ, mời số 01AE86 quay về phòng mình.”
Thời Sơn Diên vẩy hết nước trong tóc rồi kéo khăn tắm và khăn mặt qua. Hắn đi ra khỏi phòng tắm, nước ở nửa người trên vẫn chưa được lau khô nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, tóc xòa xuống che hết cả mắt cũng không buồn vén lên. Hắn đẩy cửa ra, bước chân lên hàng lang tối tăm không một bóng người.
Cả khu cách ly chỉ có mình Thời Sơn Diên là người sống, gian phòng của hắn nằm ở tận cuối hành lang. Nếu không phải do hệ thống quá nghiêm ngặt thì Thời Sơn Diên thậm chí còn muốn mỗi ngày lại đổi một phòng. Hắn khoái tìm trò vui, dù những căn phòng này cũng chẳng khác gì phòng giam của hắn lúc ở Quang Đồng.
Hệ thống đã làm kiểm tra ngay trước khi hắn bước qua cửa, sau đó hắn vào phòng. Trong phòng chỉ có độc một giường đơn, đến cả bàn ghế cũng không có. Thời Sơn Diên ngồi bên giường lau tóc, nghe tiếng máy liên lạc Khương Liễm đưa cho vang lên.
Năm giây sau, máy liên lạc tự động kết nối.
“Hỏi thăm hàng ngày,” Tô Hạc Đình đang thức đêm chơi game, “anh zai còn sống không?” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Dạ thưa thằng em bỏ đi của anh,” Thời Sơn Diên đội khăn lau mặt, “anh đây vẫn sống khỏe lắm.”
“Vậy thì tiếc quá,” ngón tay Tô Hạc Đình vẫn chiến kịch liệt, cậu nhìn màn hình không chớp mắt, “tôi còn tưởng sẽ có người tới xử anh chứ.”
“Ai đến được chứ,” Thời Sơn Diên ngẩng đầu lên một chút, đôi mắt ẩn dưới mái tóc đen lộ vẻ nguy hiểm khác thường, “có đến cũng bị đây ăn hết.”
“Anh chặn camera cho Yến Quân Tầm khiến đối phương giận quá mới đi trả thù đấy, hắn công khai hình của anh,” Tô Hạc Đình nói đến đây thì hình như cũng qua màn rồi, nghe giọng tươi hơn hẳn, “cơ mà tốc độ lấy tin của hắn quá gà, còn chưa kịp tìm ra ngô ra khoai tư liệu về anh thì đã bị bọn tôi chặn lại rồi.”
Thời Sơn Diên “Ừ hử” một tiếng, xem như trả lời.
Tô Hạc Đình chậm tay lại, nói: “Có điều anh biết đấy, đầu Phó Thừa Huy bị chập, không chừng ngày nào đó mấy người trở mặt hoàn toàn thì ổng sẽ ném hết tài liệu về nhiệm vụ hồi xưa của anh cho liên minh ‘Vùng Đen’, đến lúc đó thì chẳng ai cứu được anh đâu.”
“Vùng Đen” là một diễn đàn hậu chiến cho các thành viên trong lực lượng đặc biệt của liên minh Nam Bắc “kết bạn”, thù oán của bọn họ từ hồi chiến tranh còn chưa giải quyết xong, bình thường ngay cả khi không cần đi săn lùng mục tiêu thì cũng sẽ đến đây cãi nhảm. Số hiệu của Thời Sơn Diên ở Báo Đen đến giờ vẫn còn là bí mật, tài liệu về nhiệm vụ của hắn đều bị khóa trong tay Phó Thừa Huy. Nhưng dựa vào đánh giá nhiệm vụ của Báo Đen từ năm 2160 đến năm 2162 thì những nhiệm vụ hắn hoàn thành trong hai năm này đều liên quan chặt chẽ tới cuộc chiến Nam – Bắc.
“Ông ta sẽ không làm vậy đâu,” Thời Sơn Diên bỏ khăn mặt ra, “cậu biết tại sao cậu chỉ thi được hạng sáu không?”
“Bởi vì tôi đáng yêu như một người bình thường á.” Tô Hạc Đình trả lời đơn giản.
“Bởi vì trông cậu như bị ngốc ấy.” Thời Sơn Diên nhặt cái máy liên lạc trên giường lên để gần miệng, “Cậu không thấy Phó Thừa Huy còn giống hệ thống hơn cả một cái hệ thống à? Ông ta sẽ không làm như thế, quá lỗ vốn, ông ta đã cầm mấy con bài tẩy là chúng ta xong còn muốn thắng thật đẹp cơ. Tôi cóc quan tâm ai đi lấy tư liệu về nhiệm vụ của tôi, càng chẳng thèm để ý ai đọc được nó, không quan trọng. Bây giờ tôi chỉ muốn biết tất cả thông tin về Yến Quân Tầm ở Báo Đen. Tôi muốn cái đó cơ, cậu hiểu không?”
“Đừng bảo tôi không nhắc nhở anh,” ngón tay đang chơi game của Tô Hạc Đình dừng lại, “Yến Quân Tầm không giống tôi và anh, cậu ta thậm chí còn chẳng giống bất kỳ thành viên nào khác của Báo Đen. Số hiệu của cậu ta là 001, nhưng mà trên trang web chính thức của Báo Đen lại chưa từng cập nhật ghi chép về nhiệm vụ của cậu ta. Tôi hack vào hệ thống trong nhà của Phó Thừa Huy rồi dạo một lượt thì thấy ông ta cài thêm tận ba tầng bảo mật cho thông tin về Yến Quân Tầm.”
“Vậy cậu cũng biết vài thứ đúng không,” Thời Sơn Diên hạ thấp giọng trong bóng tối, “ngoài sinh nhật của cậu ấy.”
“Số hiệu 7-001, họ và tên Yến Quân Tầm, chiều cao 175cm, cân nặng 62kg. Năm 2163 vượt qua kỳ kiểm tra Báo Đen, gia nhập đội đặc nhiệm, năm 2164 bị khai trừ khỏi đội. Đánh giá nhiệm vụ của đội đặc nhiệm cho thấy năng lực tổng thể tương đối kém, không thể thích ứng với các nhiệm vụ nguy hiểm, không có khả năng tấn công.” Tô Hạc Đình đọc đoạn tài liệu kia lên, “Trước mắt thì đây là thông tin dễ tra được nhất, nếu như anh muốn biết nhiều hơn thì xin mời chuyển tiền đến tài khoản của tôi.”
Thời Sơn Diên đáp: “Cậu đi chết đi.”
“Tìm thông tin cũng nguy hiểm lắm chứ bộ,” Tô Hạc Đình nhìn về phía máy liên lạc, “anh có hứng thú với cậu ta thì phải trả tiền thôi. Nhân tiện nhắc anh một câu, Yến Quân Tầm đang đến chỗ anh đó.”
“Tự rút từ tài khoản của tôi đi,” Thời Sơn Diên liếm răng nanh, “nói mau.”
“Tài liệu về Yến Quân Tầm bị khóa cùng chỗ với Artemis, Phó Thừa Huy cũng không giải bảo mật của Artemis,” Tô Hạc Đình lướt màn hình, “là con gái của hệ thống ‘Zeus’ nên tính cách của Artemis cũng rất nổi bật trong ‘Mười hai hệ thống chủ’. Lúc đầu nó cũng được dùng để theo dõi thông tin như các hệ thống chủ khác, nhưng kỳ lạ là sau một thời gian ngắn, đội ghi chép số liệu của mười hai hệ thống chủ không còn cập nhật tin tức liên quan đến Artemis nữa. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại là Artemis biến thành hệ thống dạy học, nó từng dạy Yến Quân Tầm, ngoài ra nội dung bài dạy được giữ bí mật không để ai biết.”
“Yến Quân Tầm lúc làm kiểm tra Báo Đen đã được điểm tuyệt đối bài thi viết, tôi ngờ rằng có lẽ là do cậu ta bị thiếu hụt cảm xúc. Thí nghiệm sớm nhất về hệ thống dạy học trong nội bộ liên minh cho thấy những đứa trẻ bị ngăn cách hoàn toàn với người ngoài như thế này đều có vấn đề, chúng rất khó hòa nhập với cuộc sống của con người, đã quen với không gian yên tĩnh, khép kín và biệt lập. Đánh giá nhiệm vụ sẽ không nói dối, nó đã nói năng lực tổng thể của Yến Quân Tầm khá kém và không thể thích ứng với các nhiệm vụ nguy hiểm thì hẳn là thật. Những mà sức tấn công thì mỗi người lại thấy một khác, tôi nghiêng về giả thuyết cái ngăn cậu ta phát huy là việc tự kiềm chế bản thân. Cậu ta rất giống mười hai hệ thống chủ, có ý thức đề phòng rất mạnh với chính mình.”
Tô Hạc Đình nói xong thì cắn ống hút, hút ừng ực nước coca lạnh.
“Đây là cái anh thiếu đấy. Vốn anh đã chẳng hiểu tự kiềm chế là cái khỉ gì, có khi Phó Thừa Huy muốn để cậu ta rèn anh cũng nên.”
“Artemis bị xóa bỏ thật à?” Thời Sơn Diên gẩy tóc che trước mắt, “liên minh đổ một đống tiền vào mấy cái hệ thống này, Phó Thừa Huy không nỡ đâu.”
“Vậy phải xem anh nhìn nhận sao,” Tô Hạc Đình nhìn chấm sáng đại diện cho Yến Quân Tầm đứng ở cửa khu cách ly, “trên lý thuyết thì đúng là Artemis đã bị xóa bỏ, nhưng tôi phát hiện ra lỗ hổng do bị tấn công trên hệ thống của Yến Quân Tầm đã được sửa thành công. Hệ thống ‘Giác’ kia không làm được vậy, đó là dữ liệu bảo vệ của Artemis. Sự bảo vệ của nó cho Yến Quân Tầm đã vượt khỏi phạm vi cài đặt rồi, giống…” Tô Hạc Đình tìm cách hình dung chuẩn hơn, “… xuất phát từ nội tâm hơn.”
Câu nói này khiến bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Mười hai hệ thống chủ là sự mở rộng từ phát kiến đầu tiên của con người là “Zeus”, khả năng tính toán của chúng rất mạnh, nhưng chúng dù sao cũng không phải con người, không có tình cảm cá nhân. “Nội tâm” của chúng là kho dữ liệu khổng lồ, chúng chỉ dựa vào việc sàng lọc dữ liệu để đáp ứng kỳ vọng của con người.
“Thời gian trưng cầu ý kiến đã hết, khách của anh đến rồi đấy,” Tô Hạc Đình vừa nói vừa mở tài khoản của Thời Sơn Diên, “… Mẹ anh, anh có tiền quái đâu!”
“Cảm ơn.” Thời Sơn Diên hài lòng cúp máy liên lạc.
Yến Quân Tầm đi qua kiểm tra của hệ thống, cậu còn chưa gõ cửa thì cửa phòng đã mở ra. Thời Sơn Diên chặn tầm mắt cậu.
“Tôi tìm máy liên lạc,” Yến Quân Tầm ngẩng đầu lên một chút mới nhìn qua được lồng ngực để trần của Thời Sơn Diên, “gọi cho Khương Liễm đi, mau lên.”
“Quên vứt chỗ nào rồi,” Thời Sơn Diên thích góc độ này, ai mà lại không thích được Yến Quân Tầm ngước mắt lên nhìn chứ? Hắn cố ý nói: “Cậu vào mà tìm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất