Hạn Thời Thú Liệp

Chương 23: Hoài nghi

Trước Sau
Khương Liễm gặp Trình Lập Tân trong cục Thanh tra, anh quan sát vẻ mặt Trình Lập Tân qua một lớp kính, hỏi điều tra viên bên cạnh: “Cậu tìm được hắn trong camera ở cổng nhà Lịch Kiến Hoa à?”

“‘Giác’ phát hiện ra nửa năm trước khi tên Trình Lập Tân này thiếu nợ đã từng đến nhà Lịch Kiến Hoa.” Điều tra viên tên Phác Lận, là cộng sự của “Giác”, nghe đồn anh ta đã nhìn là sẽ không quên, trong việc thẩm vấn tra hỏi và kiểm tra đối chiếu thông tin chưa bao giờ phạm sai lầm. Phác Lận chỉnh màn hình tối đi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trình Lập Tân trong phòng: “Hắn thiếu tiền quán mạt chược chỗ Lưu Hâm Trình làm, chính là Lịch Kiến Hoa trả thay. Dựa theo lời khai của chính hắn thì nửa năm trước có người bạn trên mạng đã cho hắn mấy hạng mục đầu tư y tế, hắn muốn tham gia nhưng không có tiền, đối phương bèn giới thiệu quán mạt chược bên chung cư Huệ Hợp cho hắn, vừa hay đó cũng là nơi làm việc của Lưu Hâm Trình. Hắn mượn tiền ở đó, nhưng cuối cùng vụ đầu tư kia lại là lừa đảo, tiền của hắn đổ xuống sông xuống biển hết.”

Trình Lập Tân ngồi nhà lo nghĩ đủ đường, cứ cảm giác mình bị người ta đặt bẫy, cho là cái tên bạn trên mạng kia của hắn cũng cùng một hội với quán mạt chược. Nhưng mà hắn đạp dưới luồn trên, nghe đồn rằng hồi trước Lưu Hâm Trình là trưởng phòng tài vụ cấp cao trong xưởng, đã vậy còn từng ngồi tù, không chừng đen trắng chơi tất nên mới không dám chạy xe chở hàng nữa, cả ngày trốn trong nhà không ra khỏi cửa.

“Mẹ hắn Dương Ngọc lúc ấy vừa hay là nhân viên cứu trợ của trạm phục vụ, từng làm nhân viên quét dọn ở chung cư Phổ Lợi,” Phác Lận nói, phóng to màn hình cho Khương Liễm xem, “Giác, cho anh Khương xem thông tin về Dương Ngọc một chút.”

“Vâng,” Giác trả lời, “đây là thông tin về Dương Ngọc. Anh thấy đấy, nửa năm trước chị ta bị khách khiếu nại bốn lần, đều liên quan đến việc làm lộ thông tin.”

Khương Liễm nhìn tư liệu về Dương Ngọc, trông thấy chữ tống tiền.

“Trình Lập Tân lấy được một ít thông tin khách hàng từ chỗ Dương Ngọc; mật mã phòng, cài đặt hệ thống, số ID các kiểu. Hắn vào các nhóm chat trên mạng, nhờ mấy kẻ cao tay giúp hắn đào sâu hơn mạng lưới tài khoản của những khách hàng này, sau đó tống tiền họ.” Phác Lận nói đến đây thì đan ngón tay vào nhau cảm thán, “Khu chúng ta trình độ bảo mật thông tin vẫn còn kém lắm, không giống như mấy khu phát triển kiểu bên Quang Quỹ, ở đây số ID chính là chìa khóa giải mã thế giới riêng tư rồi. Trình Lập Tân dựa vào cái này mà kiếm cả đống tiền.”

“Đúng vậy,” Giác rất thích tiếp lời Phác Lận, nó nói, “Trình Lập Tân cố tình nhắm sẵn đối tượng để tống tiền, trong đó chủ yếu liên quan đến bí mật của khách hàng, bao gồm những vấn đề như trùng hôn, ngoại tình, tài chính bất thường; những thứ này không tiện nói cho bên ‘Dọn Dẹp Đúng Giờ’, cũng không thể báo cho chúng ta, cho nên rất ít người báo án. Vì thế Trình Lập Tân mới càng kiêu ngạo, bắt đầu mượn dùng số của Dương Ngọc để tán gẫu với đồng nghiệp của chị ta nhằm lấy thông tin khách hàng của họ. Trong đó có cả thông tin về Lịch Kiến Hoa.”

“Lịch Kiến Hoa đã từng lên báo, Lưu Thần còn theo dõi và đưa tin về hắn ta nữa, vì vậy hắn ta có thể xem như đối tượng tiềm năng trong mắt Trình Lập Tân. Hơn nữa cha mẹ Lịch Kiến Hoa lại giàu, việc đó càng khiến Trình Lập Tân động lòng,” Phác Lận nhớ rất rõ những thông tin này, “khi ấy số nợ của Trình Lập Tân còn hai trăm ngàn, hắn đã tìm đến Lịch Kiến Hoa.”

Nhà Lịch Kiến Hoa ai cũng có thể vào được, hắn không có ý thức bảo vệ chỗ ở của mình, thậm chí còn nói chuyện với bên vật tư của chung cư để tạo điều kiện cho lũ bạn không ra gì của hắn ra vào tùy ý. Yến Quân Tầm đoán hung thủ đã từng vào đây, mà Trình Lập Tân cũng vậy.

“Hắn lấy những cái video kia ra uy hiếp Lịch Kiến Hoa, còn đòi tiền từ cha mẹ Lịch Kiến Hoa nữa, bởi vậy nên mới trả sạch được nợ bên quán mạt chược chỗ Lưu Hâm Trình. Tôi ngờ rằng mẹ Lịch Kiến Hoa bị chuyện này làm tức chết. Nhưng theo như thông tin mà ‘Giác’ tìm được thì Lịch Kiến Hoa không hề thù ghét gì Trình Lập Tân, ngược lại còn giữ quan hệ với hắn.”

Lịch Kiến Hoa định nhờ Trình Lập Tân giúp hắn tìm một ít thông tin tài khoản. Hắn thường hay lướt mạng, xem lịch sử thì đều là các trang web chụp lén và diễn đàn hẹn hò; nhưng hắn cũng tỏ ra hứng thú với ảnh chụp ngày thường của các hotgirl trên mấy diễn đàn giao lưu tử tế.

“Trình Lập Tân không biết cách tra thông tin, nhưng hắn muốn được Lịch Kiến Hoa cho tiền, vì vậy nên đã ăn dầm nằm dề trong các phòng chat và liên tục đăng bài viết kêu gọi những chuyên gia tìm thông tin.” Phác Lận ra hiệu cho Giác lấy mấy tấm ảnh chụp màn hình ra, “Hắn làm quen được với một gã đàn anh trong phòng chat của Lưu Thần, trước đó người kia đã nói chuyện với hắn được mấy tháng rồi. Theo như lời Trình Lập Tân thì gã đàn anh này coi hắn như em trai ruột, đồng ý giúp hắn làm chuyện này miễn phí. Trình Lập Tân bèn dựa vào gã đàn anh này để liên tục giúp Lịch Kiến Hoa lấy thông tin cá nhân của những cô gái kia, trong đó có cả địa chỉ và trường học của các cô ấy, rồi sau đó sẽ theo dõi tin tức về họ.”



Nhưng mà Lịch Kiến Hoa hết hứng với vụ này rất nhanh, bởi vì Trình Lập Tân ra giá quá cao.

“Trình Lập Tân ra giá cắt cổ làm Lịch Kiến Hoa chịu không nổi, hắn còn phải trả nợ cho Trình Lập Tân nữa, nên không bao lâu đã thấy chán. Trình Lập Tân lấy video ra uy hiếp hắn, nhưng Lịch Kiến Hoa không giống mẹ hắn, hắn chẳng thèm quan tâm.”

Lịch Kiến Hoa không có ý thức đạo đức, hắn coi mình và coi cả người khác đều là những con vật đi bằng hai chân. Trình Lập Tân có công khai những cái video kia thì cũng chẳng làm hại được đến một cọng lông của hắn. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Trình Lập Tân chỉ còn cách tìm đường khác, gã đàn anh trong phòng chat giới thiệu hắn làm quen rất nhiều bạn bè trên mạng, trong đó có một kẻ sống ở chung cư Đê Bá, gã này cũng là kẻ thất nghiệp cùng một phường với Trình Lập Tân. Hai người họ mỗi ngày đều hẹn nhau lúc 8 giờ rưỡi rồi cùng chơi game thâu đêm. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

“Về sau người bạn này nói có một công việc tốt muốn giới thiệu, mới đi gặp Trình Lập Tân,” Phác Lận mở bình giữ nhiệt nhấp một ngụm nước nóng rồi nói tiếp, “hai kẻ này đi lừa đảo khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra Hoắc Khánh Quân sống sát vách, ông ta còn đang trong quá trình kiện tụng. Bọn chúng cho rằng để thưa kiện thì phải dùng đến tiền, vì vậy mới cho rằng trong tài khoản Hoắc Khánh Quân cũng có kha khá, thế là bắt đầu nghĩ trăm phương ngàn kế bắt chẹt Hoắc Khánh Quân.”

Hoắc Khánh Quân ở ngay gần, không chạy đi đằng nào được. Y làm gì có tiền, vốn liếng y còn mấy đồng thì đã tiêu hết để thưa kiện rồi, cả ví lẫn mặt mũi đều mất sạch sẽ.

“Thái độ không hợp tác của Hoắc Khánh Quân làm bọn chúng bực mình, khóa nhà ông ta từng bị chúng nạy ra, còn bị chặn đánh ở gần chung cư. Nhưng mà Trình Lập Tân luôn nói, sau khi hắn đánh xong thì không đi làm phiền Hoắc Khánh Quân nữa. Lúc đó cái chết của Lưu Hâm Trình được lên báo, sau khi hắn thấy tin trên bảng tin trực tiếp của Lưu Thần thì sợ chúng ta điều tra ra hắn nên vẫn luôn ở trong nhà,” Phác Lận đặt cốc nước xuống, “nhưng Giác đã phát hiện ra hắn nói dối, hắn và tên bạn ở chung cư Đê Bá kia lần lượt xuất hiện đến mấy lần ở quán mạt chược, đều là vào ban đêm. Hai bọn chúng nghiện đánh bạc, còn đánh cả trên mạng.”

Khương Liễm đã xem xong kết quả điều tra sáng nay, anh trầm mặc, không phát biểu gì cả.

“Điều cuối cùng nữa, trong máy liên lạc anh đã bảo chúng tôi kiểm tra cái xe đạp ở cửa nhà Lịch Kiến Hoa. Trên đó bọn tôi phát hiện ra vân tay của Trình Lập Tân, ngoài ra trên xe có treo một cái giày đá bóng, nó cùng cỡ với giày của Trình Lập Tân.”

Phác Lận biết tại sao Khương Liễm lại im lặng. Khương Liễm rất tin tưởng tay chuyên viên lập hồ sơ tâm lý nọ, những vụ án trước đây Khương Liễm tham dự đều có bóng dáng của cậu ta, vài phạm vi điều tra cũng là cậu ta cung cấp. Phác Lận thấy khả năng xác định thông tin của người kia rất chuẩn xác, chuẩn đến nỗi như không phải người, điều đó ngược lại lại khiến anh ta không dám tin tưởng.

Con người là loài động vật sẽ mắc sai lầm, người có giỏi đến đâu thì cũng sẽ sai sót, nhất là loại nghề nghiệp như lập hồ sơ tâm lý, có đôi khi kinh nghiệm cũng sẽ biến thành vật cản đường họ.

“Anh có thể nói những điều này với người lập hồ sơ,” Phác Lận nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói thêm một câu, “dù kết quả cuối cùng có chứng minh phương hướng suy luận của cậu ta là sai thì cũng bảo cậu ta đừng nản chí. Dựa vào tỷ lệ đoán đúng của cậu ta trước kia thì tôi vẫn tin vào phán đoán của cậu ta.”

“Ảnh gia đình của Hoắc Khánh Quân đâu,” Khương Liễm đột nhiên hỏi, “vân tay của Trình Lập Tân có khớp được không?”



“Cái đó hả,” Phác Lận nói, “không khớp, vân tay trên bức ảnh không phải của Trình Lập Tân.”

“Hỏi kỹ hắn lần nữa đi,” Khương Liễm nhìn Trình Lập Tân sau tấm kính, nhớ đến những phỏng đoán của Yến Quân Tầm, “tốt nhất phải hỏi được xe đạp kia có phải của hắn hay không.”

***

Tô Hạc Đình hơi muốn tắt điện thoại, thông tin cậu cung cấp thế mà lại sai rồi. Nhưng cảm giác bị đối phương chơi xỏ thì vẫn ổn, cậu cũng không đến nỗi không vượt qua được, dù sao thì người bị chơi cũng có phải mình cậu đâu.

“Báo cảnh sát đi,” Yến Quân Tầm chui ra dưới cánh tay Thời Sơn Diên, nhặt cây gậy thép của mình lên từ đống kính vỡ, “chiếc xe này là gã ta lấy trộm.”

“Chắc không đấy?” Tô Hạc Đình nghi ngờ, “đụng một cái xe tư nhân đến nỗi này rồi, cục Thanh tra sẽ thay cậu bồi thường hả?” cậu ta ngừng lời, thâm tâm cũng hơi sờ sợ, rồi nhỏ giọng bảo, “nếu mấy người cần thì tôi có thể giúp một tay xóa video trong hệ thống giám sát, vậy thì chẳng ai biết là cậu làm đâu. Miễn phí nha.”

“Gây chuyện thì phải chịu trách nhiệm thôi,” Thời Sơn Diên rút cái bút cắm trong xe ra, nhón một tờ giấy rồi lật qua mặt kia viết lên chỗ trống, “nếu muốn đòi bồi thường thì xin hãy gọi tới số—”

Hắn viết lên đó số ID của Tô Hạc Đình.

“Mẹ anh,” Tô Hạc Đình chửi, “sau này đừng hòng tôi giúp mấy người nữa.”

“Giúp cái gì,” giọng mỉa mai của Yến Quân Tầm ngập mùi thuốc súng, “thêm phiền phức hả?”

“Cho xin đi mấy anh, em đây cũng có cố ý quái đâu,” Tô Hạc Đình tắt màn hình của mình đi, “tôi nghi đối phương biết thói quen truy đuổi của tôi á, hơn nữa nhìn tài liệu về tôi mấy người không có cảm giác gì hả?”

“Có lẽ là khả năng của cậu có hạn.” Thời Sơn Diên nói vẻ nghiền ngẫm.

Tô Hạc Đình thế mà lại im lặng, cậu ngã vào ghế rồi ngửa người suy nghĩ một hồi mới nói: “Hắn ta rất hiểu hệ thống, biết vài ngón nghề ngụy trang không tồi.” Cậu do dự hỏi Yến Quân Tầm, “Cậu cảm thấy Artemis liệu có con riêng không? Ý tôi là, hệ thống liệu có tòm tem gì bên ngoài không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau