Chương 34: Xe buýt
“Giết bằng cái gì,” Thời Sơn Diên cúi người lấy bia ra, “tiếng mèo kêu hả?”
Giữa khúc nhạc nhí nhảnh, máy bán hàng lại không đúng lúc “meo” một tiếng, nhấp nháy ánh đèn rực rỡ. Mấy đứa trẻ con đuổi theo chó chạy lại gần, túm tụm quanh cái máy, học theo nó “meo” loạn lên rồi phá ra cười ngặt nghẽo.
Nét ửng đỏ trên gương mặt trắng nõn của Yến Quân Tầm không sao giấu được, cậu ôm túi đồ ăn lui lại phía sau mấy bước, có vẻ như bị tiếng cười của đám trẻ con hù dọa, mà cũng giống bị Thời Sơn Diên hù dọa.
Lon bia phát ra tiếng “tách”, hơi lạnh tỏa ra từ miệng lon. Thời Sơn Diên đưa bia tới trước mặt Yến Quân Tầm, hắn không muốn giọng mình nghe có vẻ quá hưng phấn nên chỉ có thể cố gắng đè thấp giọng rồi nói thật chậm: “Tôi mời cậu, uống mấy ngụm đi.”
Yến Quân Tầm nhìn như sẽ bốc hơi khỏi đây trong chớp mắt. Ánh mắt cậu vòng tới vòng lui hết từ Thời Sơn Diên sang tới lon bia, gượng gạo từ chối: “Cảm ơn, thôi khỏi, tôi phải về nhà. Gặp sau!”
Cậu nói “Gặp sau” rõ là mạnh bạo, giọng nghe chẳng khác gì hờn dỗi.
“Vậy tôi vứt đi đây,” Thời Sơn Diên dang tay trên miệng thùng rác, “tôi không uống bia rượu.”
Máy bán hàng tự động phụ họa ngay: “Ôi trời, lãng phí quá đi meo—”
Yến Quân Tầm ôm chặt túi bảo vệ môi trường, ánh mắt cậu dừng lại trên lon bia, không khỏi cảm thấy hơi hận nó.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Qua giữa trưa ánh nắng gay gắt, hun cho mặt đường mới đổ nhựa ra một mùi kỳ lạ. Yến Quân Tầm vừa nhíu mày với cái mùi này vừa ngồi trên băng ghế uống bia. Tay còn lại của cậu giữ khư khư cái túi bảo vệ môi trường, cứ như thả tay ra thì nó sẽ mọc chân chạy mất vậy.
Thời Sơn Diên ngồi trên một băng ghế khác, chống tay nhìn Yến Quân Tầm uống bia.
Mắt Yến Quân Tầm bỗng liếc qua, cậu nói: “Tôi sẽ gọi cho Khương Liễm.”
“Cậu gọi đi,” Thời Sơn Diên chẳng hề để ý, “lúc gọi nhớ thay tôi hỏi thăm hệ thống cẩn thận.”
“Anh muốn làm không?” Yến Quân Tầm hỏi. Suy nghĩ trong đầu cậu đã rối thành mớ bòng bong rồi, sắp bị mặt trời làm nóng chảy mất, nó như một cỗ máy lười biếng chẳng muốn động đậy chút nào.
“Ừm…” năm ngón tay Thời Sơn Diên để trên ghế dài gõ gõ không theo quy luật gì, hắn nhìn về bãi đất trống trước băng ghế. Trông hắn có vẻ còn chưa nghĩ ra, nói: “Gì nhỉ… Nghỉ ngơi chán quá, tôi muốn tìm vài trò vui.” Hắn lại nhìn sang Yến Quân Tầm, “Chợ thực phẩm không tiện đứng nhỉ?”
“Chen chúc,” Yến Quân Tầm nói xong thì ngừng một lát, rồi mới thêm một câu, “nóng nữa.”
“Khổ thế. Có tiện cho tôi xem đồ cậu mua không?” Thời Sơn Diên chỉ tay vào túi bảo vệ môi trường của Yến Quân Tầm, “Lúc bị giam tôi toàn phải ăn hồ dán thôi, gần bốn năm rồi chưa thấy rau củ gì tươi đấy.”
Không tiện.
Yến Quân Tầm nắm chặt góc túi.
“Không tiện cũng chẳng sao,” Thời Sơn Diên rất thoải mái, “tôi chỉ muốn tâm sự với cậu thôi, nhân tiện uống với cậu lon bia.”
Hắn giơ lon bia lên, cứ như làm nổ hệ thống camera chỉ để đến uống bia với Yến Quân Tầm.
Bia trong cổ Yến Quân Tầm bị nuốt cái “ực”, cậu đối diện với ánh mắt “vô tư” của Thời Sơn Diên, lòng không động nhưng tay thì động. Cậu đẩy cái túi qua cho Thời Sơn Diên.
Đám trẻ con kia vẫn đang chạy giỡn, nhốn nhốn nháo nháo, chẳng hề sợ nắng gắt.
Lúc Thời Sơn Diên nhìn vào túi thì Yến Quân Tầm cũng tu một ngụm hết sạch lon bia. Cậu ném lon bia đi, nói với Thời Sơn Diên: “Tôi phải về nhà đây.”
“Gặp sau.” Thời Sơn Diên chủ động nói.
Yến Quân Tầm bị chặn lời, ngón trỏ của cậu cọ cọ chân, nói: “Tôi có thể giúp anh gọi xe, anh phải về đi.”
“Gặp sau,” Thời Sơn Diên cao giọng hơn một chút, hắn nghếch cằm, “tôi muốn ở đây. Hệ thống đó cứ như mẹ tôi không bằng, chẳng thà đêm nay tôi ngủ trên ghế kia.”
Yến Quân Tầm khựng lại: “Mẹ anh ồn ào lắm à?”
Thời Sơn Diên thích nghe Yến Quân Tầm nói từ láy[1], nghe rất ngoan, khiến một góc trong đáy lòng hắn râm ran. Lúc này hắn chỉ muốn làm gì đó, khiến Yến Quân Tầm tức giận để cắn hắn đau điếng, ngăn hắn không chìm đắm quá sâu trong cái khoái cảm ngứa ngáy này.
1.
Từ mẹ trong tiếng Trung có cách đọc là mama.
“Cậu nói gì cơ?” Thời Sơn Diên cố ý nói, “tôi nghe không rõ.”
“Tôi bảo,” Yến Quân Tầm nhìn đám nhóc kia, “mẹ anh ồn ào lắm à?
“Cái gì?”
“Mẹ anh…” Yến Quân Tầm mãi mới nhận ra, “mẹ anh!”
Thời Sơn Diên cười ra tiếng, hắn nói: “Không biết nữa, tôi chưa từng gặp bà ấy, cũng chưa từng nói chuyện với bà ấy bao giờ. Nhưng tôi thấy chắc bà ấy cũng bị điên thôi, mấy người bệnh tâm thần ai cũng ồn ào.”
“Tại sao lại bị điên?”
Thời Sơn Diên chống đầu, hắn không hứng thú với chủ đề này lắm. Nhưng vẫn rất hợp tác: “Bởi vì tôi là kẻ điên.”
Trong chợ đã qua thời gian giành giật, người đã vãn, chỉ có mấy ông chú bán hàng phanh hết áo xống ra để lộ bụng, đang đứng chen vào chỗ râm ở cổng chợ tán gẫu. Đám trẻ con kia thì cứ như một cơn gió, chạy loáng cái đã mất dạng.
Dù có xảy ra chuyện gì thì Thời Sơn Diên cũng luôn vui vẻ. Dường như hắn sinh ra đã không biết “đau buồn”, hơn nữa cũng thiếu hụt lòng thương, đồng cảm thì càng không thể nào. Hắn tỏ ra lạnh lùng với rất nhiều chuyện, là kiểu lạnh lùng sinh ra trong nỗi chán chường. Hắn là kẻ cầm trịch duy nhất, dù là “mẹ” thì cũng chỉ là nhân vật bên lề với hắn, tính cách cũng phải theo tưởng tượng của hắn.
Yến Quân Tầm không hỏi nữa, cậu cũng chẳng có hứng thú lắm với chủ đề này. Cậu đứng thẳng người, lại ôm túi bảo vệ môi trường lên rồi nói với Thời Sơn Diên: “Gặp sau.”
Thời Sơn Diên trả lời: “Gặp sau.”
Yến Quân Tầm quay người rời đi, cậu mới đi hai bước bên cạnh đã có một đứa trẻ chạy qua, đá một quả bóng đã xịt. Cậu đi đến lề đường, tự nhủ đừng quay lại, xong quay đầu lại.
Thời Sơn Diên không nhìn Yến Quân Tầm, hắn chống tay lên mặt nhìn đứa trẻ kia đá bóng, thỉnh thoảng còn huýt sáo khen hay. Chân của hắn được ánh mặt trời xiên qua soi sáng, nửa người trên thì vẫn ở trong bóng râm, trên người chẳng có đồ đạc gì. Nhưng hắn rõ ràng cũng chẳng có vẻ gì chán chường, cứ như đang ngồi đó chờ người ta tới đưa đi.
Thi thoảng.
Yến Quân Tầm muốn cắt ngang mạch suy nghĩ của mình. Mẹ nó chứ lại.
Thi thoảng chỉ nội việc không biết đau buồn đã là đủ đau buồn rồi, nhìn con sư tử vui vẻ kia đi, hắn ngồi ở ven một con đường lụp xụp ở cái chốn chó ăn đá gà ăn sỏi như Đình Bạc, làm chẳng ai đành lòng bỏ lại hắn.
Liên quan cóc gì đến mình.
Yến Quân Tầm cảm thấy cái túi bảo vệ môi trường trong ngực đã sắp rơi xuống rồi, lưng cũng bị nắng chiếu khó chịu, nhưng cậu không nhấc nổi chân.
Lỗi đều do cái lon bia kia hết.
Yến Quân Tầm tự kiểm điểm, sau đó cậu mở miệng kêu: “Này.”
Thời Sơn Diên chờ câu sau của cậu.
Yến Quân Tầm chán nản nhìn đôi giày trắng của mình, nói giọng uể oải: “Đi thôi.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm đã báo xe mình hỏng rồi, cục Thanh tra nói sẽ giúp cậu xin bảo hiểm. Tóm lại giờ cậu không có xe, nên chỉ có thể lên xe buýt thông hành trong Đình Bạc với Thời Sơn Diên.
Với khu đang phát triển như Quang Quỹ thì xe buýt chỉ có trong sách giáo khoa, nhưng đối với khu Đình Bạc thì nó là phương tiện công cộng duy nhất có thể sử dụng. Nó không có nhân viên bán vé, chỉ có hệ thống kiểm tra sẽ phân loại thông tin để tự động thu phí,
“Khương Liễm đưa anh số hiệu dùng tạm hả?” người xung quanh rất đông, chen chúc đến nỗi Yến Quân Tầm phải ngửa mặt lên nói chuyện.
Thời Sơn Diên cúi thấp đầu nghe cậu nói, hắn sờ soạng trong túi một hồi, gật đầu.
Yến Quân Tầm bị chen quá làm hơi khó thở, cơ thể cậu không làm quen được với thời tiết ở Đình Bạc, cái đó thì ai cũng thấy. Lúc xe đến trạm tiếng rất vang, nghe hơi giống bên Quang Quỹ. Lúc mở cửa Thời Sơn Diên chậm một bước, đứng sau lưng Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm cảm giác mình không phải đang đi, mà là bị dòng người đẩy vào. Trong xe càng nóng hơn, gió lạnh từ máy điều hòa không xua được mùi mồ hôi. Yến Quân Tầm đứng ở chỗ cửa sổ, nếu cậu không muốn bị ép vào cái rèm cửa bẩn thỉu kia thì phải áp sát lại Thời Sơn Diên.
Toa xe đã chật cứng rồi mà dòng người còn chưa dứt.
Yến Quân Tầm thấy khoảng cách giữa mình và rèm cửa càng ngày càng ngắn, cậu nâng cao cái túi bảo vệ môi trường hơn một chút để đồ ăn chen giữa mình và cánh cửa. Máy liên lạc của cậu còn trong túi quần, nhưng cậu không lấy đâu ra tay để cầm. Cậu quyết định từ nay sẽ ghét bí đỏ, gấu trúc bắt cậu mua đến tận bốn quả, chúng rơi xuống đáy túi, nặng như sắt.
“Tôi…” Yến Quân Tầm còn chưa dứt lời, cửa xe đã đóng lại tiếng “kít—”
Hệ thống giao thông nhẹ nhàng nói: “Chào mừng lên…”
Nhưng cái xe này khởi hành không được êm, cứ như bị người ta đạp sau lưng một cú, chưa kịp chào hỏi gì đã lao vọt đi.
Tiếng “Úi da” vang lên liên tiếp, mọi người bị va thành một cục, xô hết về hướng ngược lại.
Mặt Yến Quân Tầm suýt thì chôn trong túi thức ăn. Cậu ngửa đầu ra sau, còn chưa kịp mở miệng đã thấy bên tai và cổ mình vừa nóng vừa nhột.
Một tay Thời Sơn Diên chống bên thân Yến Quân Tầm, một tay cầm bình sữa. Hắn cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Máy liên lạc trong túi.”
Đừng hít thở!
Yến Quân Tầm không ngăn được ửng đỏ lan ra, lỗ tai cậu đã đỏ bừng trong hơi thở của Thời Sơn Diên. Cậu muốn thở dốc, nhưng lại nghĩ thế không hay lắm, như kiểu mình là đồ biến thái vậy. Cậu vừa nói chuyện vừa nghĩ đến panda, nghĩ đến rùa đen, nghĩ đến mẹ nó một đống thứ linh tinh, chỉ cần không phải Thời Sơn Diên là được.
“Cậu cần dùng à?” Thời Sơn Diên dán vào tai Yến Quân Tầm nói.
Thế này lại y chang hồi trước, hai bọn họ dính sát vào một chỗ.
Yến Quân Tầm có thể nghe rõ ràng ý cười trong giọng Thời Sơn Diên, nó khiến cậu — khiến cậu nghĩ đến âm thanh Thời Sơn Diên uống nước.
Phải rồi.
Có lẽ mình chính là một tên bệnh hoạn.
Yến Quân Tầm nghĩ, tâm trạng vừa phức tạp vừa hoang mang.
Mẹ nó ai mà chẳng uống nước? Đến rùa đen còn uống nước. Nhưng mà không, không một ai có thể giống như Thời Sơn Diên, uống làm Yến Quân Tầm không sao quên được, uống làm Yến Quân Tầm thấy “gợi cảm.”
Tiếng nuốt kia quá tuyệt vời.
Yến Quân Tầm nghe trong đầu có tiếng nói.
Giọng cũng tuyệt, dáng người cũng tuyệt, cả gương mặt nữa.
Thời Sơn Diên chăm chú nhìn vết ửng hồng của Yến Quân Tâm, ánh mắt hắn rất nguy hiểm, nhưng giọng hắn vẫn không nhanh không chậm như cũ, như thể chẳng hề phát hiện ra điều gì. Hắn giấu một tẹo dụ dỗ trong kẹo, còn lột giấy gói kẹo, để viên kẹo nằm trong lòng bàn tay Yến Quân Tầm.
Suy nghĩ của Yến Quân Tầm va vấp, lăn lộn trong đầu cậu, lăn qua lăn lại. Cậu đã quên mình vừa mới nói gì, trước tiên cậu phải bắt những giọng nói rối bời trong đầu ngậm miệng đã. Mọi việc y như suy đoán trước đây của cậu! Bây giờ đã lộn xộn hết cả. Cậu muốn cầu cứu bảng đen, cả tiếng mưa nữa, hoặc là Arte—
Xe bỗng phanh lại đột ngột, mặt Yến Quân Tầm chút nữa thì dính vào cửa xe. Trong tiếng còi cậu chảy mồ hôi, nhưng không thở ra, cũng không cọ vào rèm cửa trên cửa sổ xe. Bởi vì tay Thời Sơn Diên đã bưng kín mặt mũi cậu, như là không cho phép cái rèm cửa kia được đụng chạm vào Yến Quân Tầm.
“Cậu cần à?” Thời Sơn Diên nho nhã lệ độ hỏi, có vẻ biếng nhác như một con sư tử chưa tỉnh ngủ.
Cần gì cơ?
Hơi thở của Yến Quân Tầm rối loạn trong lòng bàn tay hắn.
Giữa khúc nhạc nhí nhảnh, máy bán hàng lại không đúng lúc “meo” một tiếng, nhấp nháy ánh đèn rực rỡ. Mấy đứa trẻ con đuổi theo chó chạy lại gần, túm tụm quanh cái máy, học theo nó “meo” loạn lên rồi phá ra cười ngặt nghẽo.
Nét ửng đỏ trên gương mặt trắng nõn của Yến Quân Tầm không sao giấu được, cậu ôm túi đồ ăn lui lại phía sau mấy bước, có vẻ như bị tiếng cười của đám trẻ con hù dọa, mà cũng giống bị Thời Sơn Diên hù dọa.
Lon bia phát ra tiếng “tách”, hơi lạnh tỏa ra từ miệng lon. Thời Sơn Diên đưa bia tới trước mặt Yến Quân Tầm, hắn không muốn giọng mình nghe có vẻ quá hưng phấn nên chỉ có thể cố gắng đè thấp giọng rồi nói thật chậm: “Tôi mời cậu, uống mấy ngụm đi.”
Yến Quân Tầm nhìn như sẽ bốc hơi khỏi đây trong chớp mắt. Ánh mắt cậu vòng tới vòng lui hết từ Thời Sơn Diên sang tới lon bia, gượng gạo từ chối: “Cảm ơn, thôi khỏi, tôi phải về nhà. Gặp sau!”
Cậu nói “Gặp sau” rõ là mạnh bạo, giọng nghe chẳng khác gì hờn dỗi.
“Vậy tôi vứt đi đây,” Thời Sơn Diên dang tay trên miệng thùng rác, “tôi không uống bia rượu.”
Máy bán hàng tự động phụ họa ngay: “Ôi trời, lãng phí quá đi meo—”
Yến Quân Tầm ôm chặt túi bảo vệ môi trường, ánh mắt cậu dừng lại trên lon bia, không khỏi cảm thấy hơi hận nó.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Qua giữa trưa ánh nắng gay gắt, hun cho mặt đường mới đổ nhựa ra một mùi kỳ lạ. Yến Quân Tầm vừa nhíu mày với cái mùi này vừa ngồi trên băng ghế uống bia. Tay còn lại của cậu giữ khư khư cái túi bảo vệ môi trường, cứ như thả tay ra thì nó sẽ mọc chân chạy mất vậy.
Thời Sơn Diên ngồi trên một băng ghế khác, chống tay nhìn Yến Quân Tầm uống bia.
Mắt Yến Quân Tầm bỗng liếc qua, cậu nói: “Tôi sẽ gọi cho Khương Liễm.”
“Cậu gọi đi,” Thời Sơn Diên chẳng hề để ý, “lúc gọi nhớ thay tôi hỏi thăm hệ thống cẩn thận.”
“Anh muốn làm không?” Yến Quân Tầm hỏi. Suy nghĩ trong đầu cậu đã rối thành mớ bòng bong rồi, sắp bị mặt trời làm nóng chảy mất, nó như một cỗ máy lười biếng chẳng muốn động đậy chút nào.
“Ừm…” năm ngón tay Thời Sơn Diên để trên ghế dài gõ gõ không theo quy luật gì, hắn nhìn về bãi đất trống trước băng ghế. Trông hắn có vẻ còn chưa nghĩ ra, nói: “Gì nhỉ… Nghỉ ngơi chán quá, tôi muốn tìm vài trò vui.” Hắn lại nhìn sang Yến Quân Tầm, “Chợ thực phẩm không tiện đứng nhỉ?”
“Chen chúc,” Yến Quân Tầm nói xong thì ngừng một lát, rồi mới thêm một câu, “nóng nữa.”
“Khổ thế. Có tiện cho tôi xem đồ cậu mua không?” Thời Sơn Diên chỉ tay vào túi bảo vệ môi trường của Yến Quân Tầm, “Lúc bị giam tôi toàn phải ăn hồ dán thôi, gần bốn năm rồi chưa thấy rau củ gì tươi đấy.”
Không tiện.
Yến Quân Tầm nắm chặt góc túi.
“Không tiện cũng chẳng sao,” Thời Sơn Diên rất thoải mái, “tôi chỉ muốn tâm sự với cậu thôi, nhân tiện uống với cậu lon bia.”
Hắn giơ lon bia lên, cứ như làm nổ hệ thống camera chỉ để đến uống bia với Yến Quân Tầm.
Bia trong cổ Yến Quân Tầm bị nuốt cái “ực”, cậu đối diện với ánh mắt “vô tư” của Thời Sơn Diên, lòng không động nhưng tay thì động. Cậu đẩy cái túi qua cho Thời Sơn Diên.
Đám trẻ con kia vẫn đang chạy giỡn, nhốn nhốn nháo nháo, chẳng hề sợ nắng gắt.
Lúc Thời Sơn Diên nhìn vào túi thì Yến Quân Tầm cũng tu một ngụm hết sạch lon bia. Cậu ném lon bia đi, nói với Thời Sơn Diên: “Tôi phải về nhà đây.”
“Gặp sau.” Thời Sơn Diên chủ động nói.
Yến Quân Tầm bị chặn lời, ngón trỏ của cậu cọ cọ chân, nói: “Tôi có thể giúp anh gọi xe, anh phải về đi.”
“Gặp sau,” Thời Sơn Diên cao giọng hơn một chút, hắn nghếch cằm, “tôi muốn ở đây. Hệ thống đó cứ như mẹ tôi không bằng, chẳng thà đêm nay tôi ngủ trên ghế kia.”
Yến Quân Tầm khựng lại: “Mẹ anh ồn ào lắm à?”
Thời Sơn Diên thích nghe Yến Quân Tầm nói từ láy[1], nghe rất ngoan, khiến một góc trong đáy lòng hắn râm ran. Lúc này hắn chỉ muốn làm gì đó, khiến Yến Quân Tầm tức giận để cắn hắn đau điếng, ngăn hắn không chìm đắm quá sâu trong cái khoái cảm ngứa ngáy này.
1.
Từ mẹ trong tiếng Trung có cách đọc là mama.
“Cậu nói gì cơ?” Thời Sơn Diên cố ý nói, “tôi nghe không rõ.”
“Tôi bảo,” Yến Quân Tầm nhìn đám nhóc kia, “mẹ anh ồn ào lắm à?
“Cái gì?”
“Mẹ anh…” Yến Quân Tầm mãi mới nhận ra, “mẹ anh!”
Thời Sơn Diên cười ra tiếng, hắn nói: “Không biết nữa, tôi chưa từng gặp bà ấy, cũng chưa từng nói chuyện với bà ấy bao giờ. Nhưng tôi thấy chắc bà ấy cũng bị điên thôi, mấy người bệnh tâm thần ai cũng ồn ào.”
“Tại sao lại bị điên?”
Thời Sơn Diên chống đầu, hắn không hứng thú với chủ đề này lắm. Nhưng vẫn rất hợp tác: “Bởi vì tôi là kẻ điên.”
Trong chợ đã qua thời gian giành giật, người đã vãn, chỉ có mấy ông chú bán hàng phanh hết áo xống ra để lộ bụng, đang đứng chen vào chỗ râm ở cổng chợ tán gẫu. Đám trẻ con kia thì cứ như một cơn gió, chạy loáng cái đã mất dạng.
Dù có xảy ra chuyện gì thì Thời Sơn Diên cũng luôn vui vẻ. Dường như hắn sinh ra đã không biết “đau buồn”, hơn nữa cũng thiếu hụt lòng thương, đồng cảm thì càng không thể nào. Hắn tỏ ra lạnh lùng với rất nhiều chuyện, là kiểu lạnh lùng sinh ra trong nỗi chán chường. Hắn là kẻ cầm trịch duy nhất, dù là “mẹ” thì cũng chỉ là nhân vật bên lề với hắn, tính cách cũng phải theo tưởng tượng của hắn.
Yến Quân Tầm không hỏi nữa, cậu cũng chẳng có hứng thú lắm với chủ đề này. Cậu đứng thẳng người, lại ôm túi bảo vệ môi trường lên rồi nói với Thời Sơn Diên: “Gặp sau.”
Thời Sơn Diên trả lời: “Gặp sau.”
Yến Quân Tầm quay người rời đi, cậu mới đi hai bước bên cạnh đã có một đứa trẻ chạy qua, đá một quả bóng đã xịt. Cậu đi đến lề đường, tự nhủ đừng quay lại, xong quay đầu lại.
Thời Sơn Diên không nhìn Yến Quân Tầm, hắn chống tay lên mặt nhìn đứa trẻ kia đá bóng, thỉnh thoảng còn huýt sáo khen hay. Chân của hắn được ánh mặt trời xiên qua soi sáng, nửa người trên thì vẫn ở trong bóng râm, trên người chẳng có đồ đạc gì. Nhưng hắn rõ ràng cũng chẳng có vẻ gì chán chường, cứ như đang ngồi đó chờ người ta tới đưa đi.
Thi thoảng.
Yến Quân Tầm muốn cắt ngang mạch suy nghĩ của mình. Mẹ nó chứ lại.
Thi thoảng chỉ nội việc không biết đau buồn đã là đủ đau buồn rồi, nhìn con sư tử vui vẻ kia đi, hắn ngồi ở ven một con đường lụp xụp ở cái chốn chó ăn đá gà ăn sỏi như Đình Bạc, làm chẳng ai đành lòng bỏ lại hắn.
Liên quan cóc gì đến mình.
Yến Quân Tầm cảm thấy cái túi bảo vệ môi trường trong ngực đã sắp rơi xuống rồi, lưng cũng bị nắng chiếu khó chịu, nhưng cậu không nhấc nổi chân.
Lỗi đều do cái lon bia kia hết.
Yến Quân Tầm tự kiểm điểm, sau đó cậu mở miệng kêu: “Này.”
Thời Sơn Diên chờ câu sau của cậu.
Yến Quân Tầm chán nản nhìn đôi giày trắng của mình, nói giọng uể oải: “Đi thôi.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm đã báo xe mình hỏng rồi, cục Thanh tra nói sẽ giúp cậu xin bảo hiểm. Tóm lại giờ cậu không có xe, nên chỉ có thể lên xe buýt thông hành trong Đình Bạc với Thời Sơn Diên.
Với khu đang phát triển như Quang Quỹ thì xe buýt chỉ có trong sách giáo khoa, nhưng đối với khu Đình Bạc thì nó là phương tiện công cộng duy nhất có thể sử dụng. Nó không có nhân viên bán vé, chỉ có hệ thống kiểm tra sẽ phân loại thông tin để tự động thu phí,
“Khương Liễm đưa anh số hiệu dùng tạm hả?” người xung quanh rất đông, chen chúc đến nỗi Yến Quân Tầm phải ngửa mặt lên nói chuyện.
Thời Sơn Diên cúi thấp đầu nghe cậu nói, hắn sờ soạng trong túi một hồi, gật đầu.
Yến Quân Tầm bị chen quá làm hơi khó thở, cơ thể cậu không làm quen được với thời tiết ở Đình Bạc, cái đó thì ai cũng thấy. Lúc xe đến trạm tiếng rất vang, nghe hơi giống bên Quang Quỹ. Lúc mở cửa Thời Sơn Diên chậm một bước, đứng sau lưng Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm cảm giác mình không phải đang đi, mà là bị dòng người đẩy vào. Trong xe càng nóng hơn, gió lạnh từ máy điều hòa không xua được mùi mồ hôi. Yến Quân Tầm đứng ở chỗ cửa sổ, nếu cậu không muốn bị ép vào cái rèm cửa bẩn thỉu kia thì phải áp sát lại Thời Sơn Diên.
Toa xe đã chật cứng rồi mà dòng người còn chưa dứt.
Yến Quân Tầm thấy khoảng cách giữa mình và rèm cửa càng ngày càng ngắn, cậu nâng cao cái túi bảo vệ môi trường hơn một chút để đồ ăn chen giữa mình và cánh cửa. Máy liên lạc của cậu còn trong túi quần, nhưng cậu không lấy đâu ra tay để cầm. Cậu quyết định từ nay sẽ ghét bí đỏ, gấu trúc bắt cậu mua đến tận bốn quả, chúng rơi xuống đáy túi, nặng như sắt.
“Tôi…” Yến Quân Tầm còn chưa dứt lời, cửa xe đã đóng lại tiếng “kít—”
Hệ thống giao thông nhẹ nhàng nói: “Chào mừng lên…”
Nhưng cái xe này khởi hành không được êm, cứ như bị người ta đạp sau lưng một cú, chưa kịp chào hỏi gì đã lao vọt đi.
Tiếng “Úi da” vang lên liên tiếp, mọi người bị va thành một cục, xô hết về hướng ngược lại.
Mặt Yến Quân Tầm suýt thì chôn trong túi thức ăn. Cậu ngửa đầu ra sau, còn chưa kịp mở miệng đã thấy bên tai và cổ mình vừa nóng vừa nhột.
Một tay Thời Sơn Diên chống bên thân Yến Quân Tầm, một tay cầm bình sữa. Hắn cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
“Máy liên lạc trong túi.”
Đừng hít thở!
Yến Quân Tầm không ngăn được ửng đỏ lan ra, lỗ tai cậu đã đỏ bừng trong hơi thở của Thời Sơn Diên. Cậu muốn thở dốc, nhưng lại nghĩ thế không hay lắm, như kiểu mình là đồ biến thái vậy. Cậu vừa nói chuyện vừa nghĩ đến panda, nghĩ đến rùa đen, nghĩ đến mẹ nó một đống thứ linh tinh, chỉ cần không phải Thời Sơn Diên là được.
“Cậu cần dùng à?” Thời Sơn Diên dán vào tai Yến Quân Tầm nói.
Thế này lại y chang hồi trước, hai bọn họ dính sát vào một chỗ.
Yến Quân Tầm có thể nghe rõ ràng ý cười trong giọng Thời Sơn Diên, nó khiến cậu — khiến cậu nghĩ đến âm thanh Thời Sơn Diên uống nước.
Phải rồi.
Có lẽ mình chính là một tên bệnh hoạn.
Yến Quân Tầm nghĩ, tâm trạng vừa phức tạp vừa hoang mang.
Mẹ nó ai mà chẳng uống nước? Đến rùa đen còn uống nước. Nhưng mà không, không một ai có thể giống như Thời Sơn Diên, uống làm Yến Quân Tầm không sao quên được, uống làm Yến Quân Tầm thấy “gợi cảm.”
Tiếng nuốt kia quá tuyệt vời.
Yến Quân Tầm nghe trong đầu có tiếng nói.
Giọng cũng tuyệt, dáng người cũng tuyệt, cả gương mặt nữa.
Thời Sơn Diên chăm chú nhìn vết ửng hồng của Yến Quân Tâm, ánh mắt hắn rất nguy hiểm, nhưng giọng hắn vẫn không nhanh không chậm như cũ, như thể chẳng hề phát hiện ra điều gì. Hắn giấu một tẹo dụ dỗ trong kẹo, còn lột giấy gói kẹo, để viên kẹo nằm trong lòng bàn tay Yến Quân Tầm.
Suy nghĩ của Yến Quân Tầm va vấp, lăn lộn trong đầu cậu, lăn qua lăn lại. Cậu đã quên mình vừa mới nói gì, trước tiên cậu phải bắt những giọng nói rối bời trong đầu ngậm miệng đã. Mọi việc y như suy đoán trước đây của cậu! Bây giờ đã lộn xộn hết cả. Cậu muốn cầu cứu bảng đen, cả tiếng mưa nữa, hoặc là Arte—
Xe bỗng phanh lại đột ngột, mặt Yến Quân Tầm chút nữa thì dính vào cửa xe. Trong tiếng còi cậu chảy mồ hôi, nhưng không thở ra, cũng không cọ vào rèm cửa trên cửa sổ xe. Bởi vì tay Thời Sơn Diên đã bưng kín mặt mũi cậu, như là không cho phép cái rèm cửa kia được đụng chạm vào Yến Quân Tầm.
“Cậu cần à?” Thời Sơn Diên nho nhã lệ độ hỏi, có vẻ biếng nhác như một con sư tử chưa tỉnh ngủ.
Cần gì cơ?
Hơi thở của Yến Quân Tầm rối loạn trong lòng bàn tay hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất