Chương 35: Đồng tính
Cửa xe mở ra, có người xuống cũng có người lên, khiến hành khách trong toa xe lại di chuyển. Thời Sơn Diên bị đẩy nghiêng về phía trước, vây Yến Quân Tầm trong khe hở của cánh tay và lồng ngực, mặc dù chỉ có mấy giây ngắn ngủi nhưng lại cảm nhận được mồ hôi sau lưng Yến Quân Tầm.
“Không cần,” Yến Quân Tầm quay đầu, rời khỏi tay Thời Sơn Diên, “bây giờ tôi không cần nữa.”
Thời Sơn Diên chẳng nghe vào câu sau, tay của hắn vươn ra đằng trước, lại ấn vào thành xe lần nữa. Cửa sổ xe mở một nửa, lúc đi không ngừng có cát bay điên cuồng va vào kính, khiến cho cả cánh cửa nhìn rõ bẩn thỉu. Yến Quân Tầm thầm tính lộ trình, bọn họ phải qua năm bến nữa mới được xuống xe.
Mẹ. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm bị ánh nắng len qua rèm cửa làm chói mắt, bên tóc mai cậu có mồ hôi, cảnh vật bên ngoài cửa xe đều bị nhuộm màu vàng sáng. Cậu không thích nắng, so với mưa thì ánh nắng khiến cậu cảm giác không có nơi lẩn trốn. Giống như bây giờ, cậu cũng cảm giác mình bị phô bày trước Thời Sơn Diên.
Mẹ nó chứ.
Phiền muộn của Yến Quân Tầm không có chỗ xả. Cậu ôm chặt túi đồ, mắt cụp xuống, nghe trong xe tiếng trò chuyện và tiếng ho khan, nỗi phiền muộn mang đến nóng nảy mạnh mẽ tấn công cả đầu óc lẫn thân thể cậu.
“Lúc đi cậu cũng đi chuyến này à?” Thời Sơn Diên đột nhiên hỏi.
“Ờ,” Yến Quân Tầm nhìn cửa sổ, trong khe cửa có một con bọ bị kẹt lại, cậu nói, “Đình Bạc có mỗi chuyến này thôi.”
Lúc xe chạy có hơi lắc lư, Thời Sơn Diên hơi dịch chân một chút. Hắn không thể không cúi đầu để tránh bị vòng tay nắm trên thanh xà đụng phải. Hắn ngửi thấy mùi sữa trên áo phông của Yến Quân Tầm, mùi kia rất nhạt ẩn trong mùi mồ hôi, giống như một món quà dành riêng cho Thời Sơn Diên vậy. Ở đây chỉ mình hắn có thể ngửi thấy.
Mùi sữa chắc chắn là do gấu trúc chọn cho Yến Quân Tầm.
“Tối nay Panda định làm món gì?” Thời Sơn Diên hỏi tiếp.
“Súp bí đỏ,” Yến Quân Tầm cảm giác mồ hôi đang chảy xuống, cậu bị hấp chín rồi, “hoặc là thịt bò hầm.”
Cậu cố hướng mình nghĩ đến đồ ăn, chỉ làm vậy cậu mới có chút không gian để thở dốc. Nhưng máy liên lạc trong túi quần đổ chuông, âm thanh oanh tạc tai nghe của cậu, cậu chỉ có thể nghiêng đầu, cọ bên mặt ướt sũng vào vai, định bắt máy.
Thời Sơn Diên giơ tay nhấn tai nghe cho Yến Quân Tầm.
“Cảm ơn.” Trong một thoáng này Yến Quân Tầm đã ở rất sát Thời Sơn Diên, hàng mi quá dài của cậu như sắp quét lên mặt hắn.
Thời Sơn Diên hình như cũng nhận ra, hắn lễ phép ngẩng đầu một chút, nhìn về phía cửa sổ, để mặc cằm và yết hầu của mình lộ trước mắt Yến Quân Tầm. Hắn mỉm cười, nói: “Không cần khách khí.”
Yến Quân Tầm bị kích thích bởi hình ảnh Thời Sơn Diên vừa để lộ, cậu lập tức quay đầu lại nói vào đầu kia: “Việc gì?”
“Biết ngay,” tiếng game quen thuộc của Tô Hạc Đình lại truyền tới, “Thời Sơn Diên ở chỗ cậu đúng không, tôi biết anh ta muốn tìm cậu mà. Sao mấy người lại dừng giữa đường thế kia?”
“Kẹt xe,” Yến Quân Tầm nói, “cậu báo cho Khương Liễm đi, không anh ta lại lo.”
Dạo này Yến Quân Tầm không muốn nhận điện thoại của cục Thanh tra, cậu đang nghỉ ngơi.
“Việc có nặng có nhẹ chứ, gọi cho cậu quan trọng hơn gọi cho Khương Liễm, dù sao cậu cũng liên quan đến Thời Sơn Diên mà,” Tô Hạc Đình nói một tràng dài, “dạo này tôi cũng đang nghỉ phép, Phó Thừa Huy cho đóng băng trang nhiệm vụ của tôi rồi, muốn tôi ngồi nhà chơi với mấy người. Mấy người đang chơi gì đấy?”
Bọn tôi đang chơi gì chứ?
Yến Quân Tầm cảm giác được xe xóc nảy, và cả cơ bắp rắn chắc của Thời Sơn Diên. Cậu lấy hơi, nói: “Tự tìm việc mà làm, đừng có gọi tôi nữa!”
Tô Hạc Đình nói chắc nịch: “Thời Sơn Diên chọc giận cậu chứ gì, tốt nhất là cậu còng tay hắn lại đi.”
Yến Quân Tầm không trả lời, Thời Sơn Diên áp sát lại tai nghe, nói: “Cậu đi chết đi.”
“A,” Tô Hạc Đình không thèm quan tâm, “tôi gọi cho Yến Quân Tầm mà, sao hai người lại dùng chung một cái tai nghe vậy? Đợi chút, rốt cuộc mấy người đang làm gì hả?” cậu ta nghi ngờ nhìn màn hình, “định vị của hai người đang chồng lên nhau kia.”
“Đang đi xe!”
“Đúng vậy.”
“Không, không phải,” Tô Hạc Đình hoảng sợ nói, “mấy người gạt tôi. Trời, định vị chồng lên nhau thật kìa, mấy người rốt cuộc đang làm gì hả? Tôi phải báo cáo!”
Yến Quân Tầm sắp tan chảy trong hơi thở của Thời Sơn Diên rồi, cậu cảm giác mồ hôi của mình đã xuyên qua áo phông thấm ướt áo sơ mi của Thời Sơn Diên. Cậu hạ giọng, có ý cảnh cáo: “Đang, đi, xe! Mau cúp máy đi!”
“Cậu cúp cũng được mà,” Tô Hạc Đình nhìn ra ngay trọng tâm, “sao cậu không cúp? Tay cậu đâu? Tay Thời Sơn Diên đâu? Tay các người đâu rồi hả?!”
Thời Sơn Diên lại giơ tay lên, lần này hắn kéo luôn tai nghe của Yến Quân Tầm xuống, mặc kệ Tô Hạc Đình có còn nói hay không. Hắn nói: “Tôi bỏ tai nghe vào túi cậu nhé?”
Không muốn.
Không cần. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm bị nắng chiếu váng đầu rồi, cậu nói: “Vất đi đi!”
Nhưng tiếng còi xe bên ngoài cứ vang từng hồi, dường như Thời Sơn Diên không nghe thấy. Tay của hắn trượt hờ bên mặt Yến Quân Tầm xuống túi quần, nhưng Yến Quân Tầm lại cảm giác mình bị chạm vào.
Cứ như đang bị vuốt ve vậy, cứ như thôi.
Yến Quân Tầm cũng từng vuốt mèo như vậy.
Yến Quân Tầm tự cắn rứt bản thân trong mấy giây dài dằng dặc ấy. Cậu không nên đeo tai nghe, không, đáng nhẽ ra hôm nay cậu đừng nên mang máy liên lạc, hoặc có khi cậu đừng ra ngoài luôn cho rồi.
Giữa người với người rốt cuộc phải vạch giới hạn thế nào? Câu hỏi này đối với Yến Quân Tầm là quá khó khăn. Nhưng Thời Sơn Diên làm gì chứ? Hắn chỉ đang giúp cộng sự tháo tai nghe, rồi bỏ vào túi quần thôi mà.
Yến Quân Tầm cũng từng làm vậy, cậu từng lấy bật lửa trong túi quần Thời Sơn Diên ra, nhưng cảm giác khi ấy hoàn toàn khác bây giờ.
Yến Quân Tầm nhìn cái cửa xe bẩn thỉu, trong đầu trống rỗng. Trong sách từng nói dị tính hấp dẫn lẫn nhau, nhưng chưa từng nhắc đến mối quan hệ đồng tính. Yến Quân Tầm chiếu lại những thước phim phổ cập khoa học kia trong đầu, cố gắng tìm ra vài thông tin hữu dụng từ những dòng ghi chép của cậu và người, những thứ có liên quan đến những cảm giác kia.
Trả lời tôi đi Artemis.
Yến Quân Tầm thầm nghĩ.
Đồng tính cũng giống như dị tính ư? Sao cô không nói cho tôi biết, nói gì đó ngoài mấy thứ phổ cập khoa học khô không khốc kia ấy. Mẹ kiếp. Sao trước giờ cô chưa từng uống nước? Tại cô mà ngày nào tôi cũng ngơ ngẩn vì cái video uống nước đó đấy.
Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, kéo tấm bảng đen trong đầ
u đi. Thứ này thật vô dụng, nó không thể trả lời câu hỏi lúc này của Yến Quân Tầm. Thực tế là nó đã không trả lời được rất nhiều câu hỏi của Yến Quân Tầm từ lâu rồi. Yến Quân Tầm mở mắt ra, thấy trong mắt nhức nhối.
Cậu giống như một con chim non mới ra đời, giở ra bài thi không làm được. A, không chừng cái bài thi này bất cứ đứa trẻ nào lên cấp hai cũng biết làm ấy chứ.
Thời Sơn Diên kéo rèm cửa lại, ngăn nắng chiếu vào Yến Quân Tầm. Tay hắn xuất hiện trước mặt cậu. Mồ hôi Yến Quân Tầm vã như tắm, ánh mắt rơi vào mu bàn tay hắn, lướt qua cổ tay hắn, rồi lại luồn vào lòng bàn tay hắn.
Mau đến bến với. Đệch mẹ.
Yến Quân Tầm thầm nhẩm câu này, tâm trạng rất tồi tệ.
Lúc xe đến bến, Yến Quân Tầm cứ như vừa bị vớt ra từ trong nước. Cậu ôm túi đồ ăn xuống xe, mặc cho ánh nắng đuổi theo lưng mình. Cậu chỉ muốn về nhà. Thời Sơn Diên ôm sữa đi bên cạnh cậu, có vẻ chẳng mảy may biết gì về những thứ mình đã khơi ra.
Thời Sơn Diên nói rồi mà.
Hắn ngoan lắm.
“Không cần,” Yến Quân Tầm quay đầu, rời khỏi tay Thời Sơn Diên, “bây giờ tôi không cần nữa.”
Thời Sơn Diên chẳng nghe vào câu sau, tay của hắn vươn ra đằng trước, lại ấn vào thành xe lần nữa. Cửa sổ xe mở một nửa, lúc đi không ngừng có cát bay điên cuồng va vào kính, khiến cho cả cánh cửa nhìn rõ bẩn thỉu. Yến Quân Tầm thầm tính lộ trình, bọn họ phải qua năm bến nữa mới được xuống xe.
Mẹ. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm bị ánh nắng len qua rèm cửa làm chói mắt, bên tóc mai cậu có mồ hôi, cảnh vật bên ngoài cửa xe đều bị nhuộm màu vàng sáng. Cậu không thích nắng, so với mưa thì ánh nắng khiến cậu cảm giác không có nơi lẩn trốn. Giống như bây giờ, cậu cũng cảm giác mình bị phô bày trước Thời Sơn Diên.
Mẹ nó chứ.
Phiền muộn của Yến Quân Tầm không có chỗ xả. Cậu ôm chặt túi đồ, mắt cụp xuống, nghe trong xe tiếng trò chuyện và tiếng ho khan, nỗi phiền muộn mang đến nóng nảy mạnh mẽ tấn công cả đầu óc lẫn thân thể cậu.
“Lúc đi cậu cũng đi chuyến này à?” Thời Sơn Diên đột nhiên hỏi.
“Ờ,” Yến Quân Tầm nhìn cửa sổ, trong khe cửa có một con bọ bị kẹt lại, cậu nói, “Đình Bạc có mỗi chuyến này thôi.”
Lúc xe chạy có hơi lắc lư, Thời Sơn Diên hơi dịch chân một chút. Hắn không thể không cúi đầu để tránh bị vòng tay nắm trên thanh xà đụng phải. Hắn ngửi thấy mùi sữa trên áo phông của Yến Quân Tầm, mùi kia rất nhạt ẩn trong mùi mồ hôi, giống như một món quà dành riêng cho Thời Sơn Diên vậy. Ở đây chỉ mình hắn có thể ngửi thấy.
Mùi sữa chắc chắn là do gấu trúc chọn cho Yến Quân Tầm.
“Tối nay Panda định làm món gì?” Thời Sơn Diên hỏi tiếp.
“Súp bí đỏ,” Yến Quân Tầm cảm giác mồ hôi đang chảy xuống, cậu bị hấp chín rồi, “hoặc là thịt bò hầm.”
Cậu cố hướng mình nghĩ đến đồ ăn, chỉ làm vậy cậu mới có chút không gian để thở dốc. Nhưng máy liên lạc trong túi quần đổ chuông, âm thanh oanh tạc tai nghe của cậu, cậu chỉ có thể nghiêng đầu, cọ bên mặt ướt sũng vào vai, định bắt máy.
Thời Sơn Diên giơ tay nhấn tai nghe cho Yến Quân Tầm.
“Cảm ơn.” Trong một thoáng này Yến Quân Tầm đã ở rất sát Thời Sơn Diên, hàng mi quá dài của cậu như sắp quét lên mặt hắn.
Thời Sơn Diên hình như cũng nhận ra, hắn lễ phép ngẩng đầu một chút, nhìn về phía cửa sổ, để mặc cằm và yết hầu của mình lộ trước mắt Yến Quân Tầm. Hắn mỉm cười, nói: “Không cần khách khí.”
Yến Quân Tầm bị kích thích bởi hình ảnh Thời Sơn Diên vừa để lộ, cậu lập tức quay đầu lại nói vào đầu kia: “Việc gì?”
“Biết ngay,” tiếng game quen thuộc của Tô Hạc Đình lại truyền tới, “Thời Sơn Diên ở chỗ cậu đúng không, tôi biết anh ta muốn tìm cậu mà. Sao mấy người lại dừng giữa đường thế kia?”
“Kẹt xe,” Yến Quân Tầm nói, “cậu báo cho Khương Liễm đi, không anh ta lại lo.”
Dạo này Yến Quân Tầm không muốn nhận điện thoại của cục Thanh tra, cậu đang nghỉ ngơi.
“Việc có nặng có nhẹ chứ, gọi cho cậu quan trọng hơn gọi cho Khương Liễm, dù sao cậu cũng liên quan đến Thời Sơn Diên mà,” Tô Hạc Đình nói một tràng dài, “dạo này tôi cũng đang nghỉ phép, Phó Thừa Huy cho đóng băng trang nhiệm vụ của tôi rồi, muốn tôi ngồi nhà chơi với mấy người. Mấy người đang chơi gì đấy?”
Bọn tôi đang chơi gì chứ?
Yến Quân Tầm cảm giác được xe xóc nảy, và cả cơ bắp rắn chắc của Thời Sơn Diên. Cậu lấy hơi, nói: “Tự tìm việc mà làm, đừng có gọi tôi nữa!”
Tô Hạc Đình nói chắc nịch: “Thời Sơn Diên chọc giận cậu chứ gì, tốt nhất là cậu còng tay hắn lại đi.”
Yến Quân Tầm không trả lời, Thời Sơn Diên áp sát lại tai nghe, nói: “Cậu đi chết đi.”
“A,” Tô Hạc Đình không thèm quan tâm, “tôi gọi cho Yến Quân Tầm mà, sao hai người lại dùng chung một cái tai nghe vậy? Đợi chút, rốt cuộc mấy người đang làm gì hả?” cậu ta nghi ngờ nhìn màn hình, “định vị của hai người đang chồng lên nhau kia.”
“Đang đi xe!”
“Đúng vậy.”
“Không, không phải,” Tô Hạc Đình hoảng sợ nói, “mấy người gạt tôi. Trời, định vị chồng lên nhau thật kìa, mấy người rốt cuộc đang làm gì hả? Tôi phải báo cáo!”
Yến Quân Tầm sắp tan chảy trong hơi thở của Thời Sơn Diên rồi, cậu cảm giác mồ hôi của mình đã xuyên qua áo phông thấm ướt áo sơ mi của Thời Sơn Diên. Cậu hạ giọng, có ý cảnh cáo: “Đang, đi, xe! Mau cúp máy đi!”
“Cậu cúp cũng được mà,” Tô Hạc Đình nhìn ra ngay trọng tâm, “sao cậu không cúp? Tay cậu đâu? Tay Thời Sơn Diên đâu? Tay các người đâu rồi hả?!”
Thời Sơn Diên lại giơ tay lên, lần này hắn kéo luôn tai nghe của Yến Quân Tầm xuống, mặc kệ Tô Hạc Đình có còn nói hay không. Hắn nói: “Tôi bỏ tai nghe vào túi cậu nhé?”
Không muốn.
Không cần. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm bị nắng chiếu váng đầu rồi, cậu nói: “Vất đi đi!”
Nhưng tiếng còi xe bên ngoài cứ vang từng hồi, dường như Thời Sơn Diên không nghe thấy. Tay của hắn trượt hờ bên mặt Yến Quân Tầm xuống túi quần, nhưng Yến Quân Tầm lại cảm giác mình bị chạm vào.
Cứ như đang bị vuốt ve vậy, cứ như thôi.
Yến Quân Tầm cũng từng vuốt mèo như vậy.
Yến Quân Tầm tự cắn rứt bản thân trong mấy giây dài dằng dặc ấy. Cậu không nên đeo tai nghe, không, đáng nhẽ ra hôm nay cậu đừng nên mang máy liên lạc, hoặc có khi cậu đừng ra ngoài luôn cho rồi.
Giữa người với người rốt cuộc phải vạch giới hạn thế nào? Câu hỏi này đối với Yến Quân Tầm là quá khó khăn. Nhưng Thời Sơn Diên làm gì chứ? Hắn chỉ đang giúp cộng sự tháo tai nghe, rồi bỏ vào túi quần thôi mà.
Yến Quân Tầm cũng từng làm vậy, cậu từng lấy bật lửa trong túi quần Thời Sơn Diên ra, nhưng cảm giác khi ấy hoàn toàn khác bây giờ.
Yến Quân Tầm nhìn cái cửa xe bẩn thỉu, trong đầu trống rỗng. Trong sách từng nói dị tính hấp dẫn lẫn nhau, nhưng chưa từng nhắc đến mối quan hệ đồng tính. Yến Quân Tầm chiếu lại những thước phim phổ cập khoa học kia trong đầu, cố gắng tìm ra vài thông tin hữu dụng từ những dòng ghi chép của cậu và người, những thứ có liên quan đến những cảm giác kia.
Trả lời tôi đi Artemis.
Yến Quân Tầm thầm nghĩ.
Đồng tính cũng giống như dị tính ư? Sao cô không nói cho tôi biết, nói gì đó ngoài mấy thứ phổ cập khoa học khô không khốc kia ấy. Mẹ kiếp. Sao trước giờ cô chưa từng uống nước? Tại cô mà ngày nào tôi cũng ngơ ngẩn vì cái video uống nước đó đấy.
Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, kéo tấm bảng đen trong đầ
u đi. Thứ này thật vô dụng, nó không thể trả lời câu hỏi lúc này của Yến Quân Tầm. Thực tế là nó đã không trả lời được rất nhiều câu hỏi của Yến Quân Tầm từ lâu rồi. Yến Quân Tầm mở mắt ra, thấy trong mắt nhức nhối.
Cậu giống như một con chim non mới ra đời, giở ra bài thi không làm được. A, không chừng cái bài thi này bất cứ đứa trẻ nào lên cấp hai cũng biết làm ấy chứ.
Thời Sơn Diên kéo rèm cửa lại, ngăn nắng chiếu vào Yến Quân Tầm. Tay hắn xuất hiện trước mặt cậu. Mồ hôi Yến Quân Tầm vã như tắm, ánh mắt rơi vào mu bàn tay hắn, lướt qua cổ tay hắn, rồi lại luồn vào lòng bàn tay hắn.
Mau đến bến với. Đệch mẹ.
Yến Quân Tầm thầm nhẩm câu này, tâm trạng rất tồi tệ.
Lúc xe đến bến, Yến Quân Tầm cứ như vừa bị vớt ra từ trong nước. Cậu ôm túi đồ ăn xuống xe, mặc cho ánh nắng đuổi theo lưng mình. Cậu chỉ muốn về nhà. Thời Sơn Diên ôm sữa đi bên cạnh cậu, có vẻ chẳng mảy may biết gì về những thứ mình đã khơi ra.
Thời Sơn Diên nói rồi mà.
Hắn ngoan lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất