Chương 46: Lệ Hành
“Đây là danh sách nhân viên vào làm việc cùng đợt với Bạch Tinh Tinh,” Giác không nhìn thấy bên trong phòng thay đồ, nó nói, “rất nhiều người.”
Trong phòng thay đồ chất đống quần áo lộn xộn, Yến Quân Tầm tìm một chỗ vắng người ngồi xuống. Cậu nhờ đống quần áo chất thành núi che chắn, kích hoạt màn hình của mình rồi xem những cái tên kia.
“Cậu nhớ ảnh họ đi.” Tô Hạc Đình chuyển tài liệu. “Những đối tượng quan trọng cần điều tra đều đã đánh dấu cho cậu hết rồi, phiền cậu ghi nhớ cho kỹ bọn họ trong vòng năm phút.”
Yến Quân Tầm trượt đến cuối, đáp: “Tôi nhớ hết rồi.”
“Ông chủ của ‘Lệ Hành’ tên là Lý Hồ.” Phác Lận ôn lại thông tin trong đầu. “Hồi phi vụ ‘Ve’ chúng tôi đã từng điều tra hắn, có điều hắn tẩy trắng bản thân rất sạch sẽ. Lần này cậu trà trộn vào phải cực kỳ cẩn thận, tốt nhất là đừng tiếp xúc trực tiếp với hắn, tôi lo hắn phát hiện ra sẽ coi vụ trà trộn này là cục Thanh tra lẻn vào điều tra hắn.”
“Anh phải tin tưởng khả năng diễn xuất của 7-001 chứ,” Tô Hạc Đình khui cho mình một lon Coca nữa, “một trong những điều kiện của nằm vùng chính là phải biết diễn, nhiệm vụ này dễ như bỡn ấy à.”
Yến Quân Tầm gỡ máy liên lạc ra, bắt đầu thay quần áo.
“Lúc chiến tranh các cậu thực sự phải làm những nhiệm vụ như vậy à?” Giác tò mò hỏi Tô Hạc Đình.
“Chuyện cơm bữa,” Tô Hạc Đình nhìn dòng người ra ra vào vào cửa đại sảnh Lệ Hành, “làm nằm vùng có đôi khi cũng rất giống với bắn tỉa, tất cả mọi người đều phải chịu áp lực rất nặng nề, lúc nào cũng phải giữ vững tỉnh táo, lại còn phải tập trung cao độ nữa. Nhưng có lúc nằm vùng không chỉ phải giữ tỉnh táo mà còn phải ép bản thân luôn nhập vai diễn mà nhiệm vụ yêu cầu. Cứ đổi qua đổi lại giữa thực và ảo vậy cũng khó chịu lắm… nói không chừng ngày nào đó người nằm vùng cũng chẳng phân biệt được mình rốt cuộc là ai.”
Cửa phòng thay quần áo mở ra.
Hai mắt Ngọc Lan phát sáng, chỉ tiếc không thể kéo Yến Quân Tầm đến trước mặt mình: “Đẹp quá! Chị ghen với cưng chết mất! Cưng còn chẳng cần cạo lông chân nhỉ?” Hai tay y làm dáng ôm ngực. “Chị muốn làm mẹ cưng ghê! Chị cứ mong sinh được một bé như cưng mãi thôi!”
Yến Quân Tầm nhặt quần áo của mình lên, gấp gọn lại rồi đặt lên chỗ cao. Chiều cao của cậu không chiếm được ưu thế gì ở Báo Đen và cục Thanh tra, nhưng bây giờ cao như vậy lại là vừa hợp. Cậu đứng trước gương trang điểm đeo tai thỏ, chỉnh lại nó cho ngay ngắn rồi vén tóc mái lên.
Tô Hạc Đình nhớ lại đánh giá nhiệm vụ của đội đặc nhiệm, lý do Báo Đen khai trừ Yến Quân Tầm là vì cậu không thể thích ứng với các nhiệm vụ nguy hiểm, thế là cậu ta nói: “So với việc cho cậu ngồi dạng chân trên đùi mấy thằng cha lắm tiền thì nhiệm vụ này đã là ở cấp nhà trẻ rồi. Đừng để đồng nghiệp mới của cậu nghi ngờ nghiệp vụ của Báo Đen, rèn ra cậu…”
Con mẹ nó cậu ồn chết được!
“Cứ vậy đi, không cần trang điểm,” Ngọc Lan muốn sờ lỗ tai Yến Quân Tầm quá thôi, “chị khuyên cưng theo style Viviandan&MiuMiu[1] đi, kiểu ấy làm bật được ngoại hình của cưng đó,” y vỗ ngực nhè nhẹ, “như chị này, thì là cục cưng cơ bắp, rất được yêu thích trong sảnh đó.”
1.
Style Viviandan& MiuMiu: Tên gốc 呛口小辣椒, là biệt danh của 2 blogger thời trang nổi tiếng của Trung Quốc. Hai người họ là chị em sinh đôi, tên thật là Uý Đan và Uý Thanh, quê quán Trùng Khánh, phong cách thời trang chủ đạo là ngọt ngào quyến rũ. Thông tin tham khảo ở các trang mạng Trung Quốc.
“Thật hả?” Yến Quân Tầm nhìn Ngọc Lan, “Lên sàn nhanh mẹ nó đi — tôi phải theo style vậy hả?”
“Đúng rồi, cứ vậy đi, tốt lắm luôn, cưng có tố chất diễn đấy!” Ngọc Lan nói rồi xoay người, chống nạnh đi, giẫm giày cao gót cỡ lớn rõ kêu, “theo chị lên sàn nào bé cưng ơi!”
“Anh ta tự tin thật,” Giác nói to, “tôi thích anh ta rồi đấy!”
“Gã này hả?” Phác Lận giật mình. “Cô nghiêm túc đấy à?”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Lệ Hành rất sôi nổi tổ chức những hoạt động kiểu này, hồi Bạch Tinh Tinh còn ở đây, mỗi lần ra diễn cũng đều là sự kiện tương tự. Ông chủ Lý Hồ nhất nhất coi con người là hàng hóa, nhưng đánh giá chung quanh dành cho kẻ này cũng có khen có chê không thống nhất, những cô gái và tay chân trong nội bộ Lệ Hành đều cho rằng hắn rất trọng nghĩa, hắn có ưu điểm là nói được làm được.
Ngọc Lan quay đầu lại trong hành lang, mỗi động tác của y đều rất quyến rũ, và cả ánh mắt: “Bảng hiệu của Lệ Hành chính là ông chủ, những người đến đây tìm hắn bán thanh xuân nhiều lắm, nhất là những em bé như cưng ấy.”
“Anh gặp hắn chưa?” Yến Quân Tầm theo phía sau. Tay cậu dán lấy bên mé đùi, lúc đi lại có cảm giác lạnh buốt.
Ngọc Lan nói mập mờ: “Tụi chị quen lắm. Nếu cưng muốn quen hắn thì chị có thể giới thiệu, hắn thích máu mới.”
“Tôi tưởng kẻ xâm nhập sẽ không được hoan nghênh.”
Yến Quân Tầm không phớt lờ dò xét từ những kẻ xa lạ. Giữa mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, mỗi con mắt nhìn cậu đều chất chứa ý so sánh đánh giá. Yến Quân Tầm còn chưa ra đến sảnh tiệc mà đã phải chịu không ít ánh mắt khinh thường.
“Vậy phải xem người chui vào đây là hạng gì, nhiều người lườm cưng như vậy,” Ngọc Lan vén rèm cho Yến Quân Tầm, “cho thấy cưng là một bảo bối hiếm có. Cưng biết cách trả giá với họ không? Đừng để bị mấy vạn tệ lừa mất. Phải rồi, mục tiêu của cưng là chị gái hay là anh trai nhỉ?”
Yến Quân Tầm nhìn Ngọc Lan, một lát sau cậu ngẩng khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ của mình lên, trong ánh mắt có vẻ tham lam khi ngã vào nơi trụy lạc và cả sự kiêu ngạo của kẻ biết mình đẹp đẽ: “Tôi muốn người nhiều tiền nhất.”
Chữ “nhất” này đã chạm đến lòng Ngọc Lan, y cười ha hả: “Chị thích cưng đấy! Đứa trẻ hư này, cưng đi đi, cho bọn chúng quỳ gối dưới đế giày cưng, để chúng phải dốc sạch túi mình đi.”
Yến Quân Tầm bước vào sảnh tiệc, tiếng nhạc ồn ào đinh tai nhức óc.
Ngọc Lan ném cho cậu một cái hôn gió yêu kiều, y nói lớn: “Sau đêm nay đừng quên chị nhé, chị là người dẫn đường cho cưng đấy!”
Chỉ nháy mắt Yến Quân Tầm đã bị đám người bao phủ, trong sảnh tiệc thực sự là thác loạn điên cuồng.
Mục đích của Lệ Hành rất rõ ràng, bọn họ chính là mua bán xác thịt đấy, chẳng việc gì phải giả vờ đoan trang. Hệ thống Aphrodite có thể cho người ta trải nghiệm điên cuồng sa đọa như vậy ư? Đừng có ngớ ngẩn, chỉ có Lệ Hành mới làm được thôi. Những kiểu chơi nhà giàu ưa thích Lệ Hành đều có hết, chỉ cần anh đưa cho nó đủ tiền thì tầng cao nhất của tòa nhà sẽ mở ra cho anh. Thiếu nam thiếu nữ ở đây cứ chọn thỏa thích, thậm chí còn chẳng giới hạn số người.
“Đứa nhóc mới đến đấy à!” Một gã đàn ông trẻ tuổi đeo mặt nạ cúi người trước Yến Quân Tầm, gã dùng sức hét lên giữa tiếng nhạc: “Em bao nhiêu tiền thế?”
Tai thỏ trên đỉnh đầu hơi đung đưa một chút. Cậu lạnh mặt, đan hai ngón tay thành hình chữ thập.
Gã đàn ông tiếc rẻ hét: “Mười vạn thì đắt quá!”
Yến Quân Tầm lại vòng thêm hai số không
“Bao nhiêu cơ—” gã đàn ông hơi lạc giọng. “Một triệu?! Em điên rồi!”
Yến Quân Tầm nhếch miệng cười như một đứa trẻ đương đắc ý huênh hoang, hai chữ “Xéo đi” đã viết hẳn lên mặt.
“Em chờ đó,” gã ta chỉ vào Yến Quân Tầm, gã đã uống say, nấc một cái rồi kéo đồng bạn bên cạnh, ghé vào tai người kia hét, “tao còn đủ một triệu không?”
Đối phương đáp câu gì đó, nhưng chờ gã quay đầu lại đã không thấy Yến Quân Tầm đâu.
“Một bé…” Gã đàn ông khua tay vào không khí, giải thích với bạn mình: “Không thấy bé thỏ đâu nữa!”
***
“Mục tiêu số một tên là Lệ Hoa, cô ta cung cấp manh mối về ông chủ xưởng thép cho cục Thanh tra, nhưng về sau lại đổi ý,” Giác quay lại với danh sách tiết mục, “cô ta có tiết mục diễn chung với Bạch Tinh Tinh, hiện giờ đang nhảy thoát y ở đây.”
Yến Quân Tầm không nghe rõ lắm: “Nhảy cái gì?”
“Nhảy thoát y,” Phác Lận không ngờ Yến Quân Tầm kính nghiệp như thế, anh thấy mấy cái giày cao gót thôi là đủ hãi rồi, sau khi trầm mặc một thoáng anh khôn khéo chêm vào một câu, “anh Tầm ạ.”
Yến Quân Tầm đẩy đôi nam nữ vừa nhảy đến trước mặt mình ra. Cậu vẫn luôn cảnh giác nhưng cứ có người muốn vỗ mông, hoặc không thì cũng là muốn sờ đuôi cậu.
“Lệ Hoa là trụ cột của ‘Lệ Hành’, có lời đồn rằng cô ta là tình nhân của ông chủ Lý Hồ, lúc trước chúng tôi liên lạc với cô ta đều bị Lý Hồ từ chối.” Giác cũng muốn sờ tai Yến Quân Tầm, nhưng nó không dám nói ra. “Thông tin duy nhất chúng tôi biết là sau khi xong suất diễn cô ta sẽ uống vài chén trong sảnh tiệc. Tiết mục của cô ta vẫn chưa bắt đầu đâu, cậu cứ tìm chỗ nào ngồi chờ trước, đến lúc đó anh Thời sẽ bắt chuyện với cô ta.”
Yến Quân Tầm càng lúc càng bực bội, cậu biết mình đang làm gì, Thời Sơn Diên nói chuyện với mục tiêu, cậu đảm nhận việc ngăn người khác làm phiền.
“Căn bản Lý Hồ sẽ không xuất hiện, nhưng Lệ Hoa rất được yêu thích, mà tiền của chúng ta có hạn nên chỉ mời được cô ta uống hai chén rượu thôi, vì vậy hai chén này cực kỳ quan trọng đấy.”
“Mẹ nó chứ cậu mong chờ Lệ Hoa uống hai chén vào bụng xong là có thể mở lòng với Thời Sơn Diên hả?”
“Trao đổi cách thức liên lạc cũng được,” Tô Hạc Đình nghĩ ngợi, “Thời Sơn Diên chắc là biết đấy.”
“Mục tiêu số hai tên là Tề Thạch, hắn từng hẹn hò với Bạch Tinh Tinh lúc ở ‘Lệ Hành’, đây là mục tiêu đêm nay của cậu Yến,” Giác nói, “người này là bisexual, ở chỗ này gã có tiếng tốt là ‘thương người như thể thương thân’, thường giúp đỡ những thiếu nam đến đây làm ăn, hiện giờ gã đang làm vệ sĩ cho Lệ Hoa. Cậu Yến, cậu nhân lúc Lệ Hoa còn ở đây thì tìm gã, nói chuyện với gã về Bạch Tinh Tinh một chút.”
“Có vài cô gái sẽ chỉ xuất hiện trong sảnh tiệc,” Phác Lận bổ sung, “trước khi xong việc có thể tìm được.”
Âm nhạc quá ồn, Yến Quân Tầm tìm kiếm trong sảnh nhưng dường như tất cả mọi người đều mang mặt nạ, có vẻ ma quái. Tề Thạch là vệ sĩ, gã ta không cần mang mặt nạ cũng không cần trang điểm, nhưng hắn cẩn thận hơn người bình thường nhiều, cho dù có thể tìm được thì cũng rất khó để gã nói chuyện với Yến Quân Tầm về Bạch Tinh Tinh trong thời gian ngắn như vậy.
Bên trong sảnh tiệc có thiết bị thông gió nhưng không khí vẫn không dễ chịu lắm. Yến Quân Tầm bắt đầu đổ mồ hôi, cậu cảm thấy phi tiêu đang trượt xuống, nhưng cậu không thể chạm vào nó được, vì có người đang nhìn cậu chằm chằm — có rất nhiều người đang nhìn cậu chằm chằm.
“Lệ Hoa có phòng hóa trang riêng, để tôi xem nào,” Tô Hạc Đình chuyển ống kính xem xét một lượt, “Tề Thạch có khả năng cao là sẽ ở cùng với cô ta, nhưng cậu không thể qua đó được, còn phải chờ đã.”
Yến Quân Tầm cảm thấy mỗi lần hít thở đều nực nội.
Cậu không quen những nhiệm vụ vào nơi nguy hiểm, cũng không thạo giao thiệp với người khác. Vậy nhưng cậu đứng ở đây mặc người ta thưởng thức cũng chẳng có cảm giác bứt rứt, bởi vì cậu biết đây là mùi vị gì.
Cút mẹ mày đi, thế này thì có gì ghê gớm chứ?
Yến Quân Tầm nhớ đến lồng kính của Artemis. Cậu đã từng đứng trong đó, như một món hàng được niêm yết giá công khai. Cậu biết nên quản lý cảm xúc như nào để mình trông càng giống một món hàng hơn. Cậu đi theo sau nhân viên phục vụ, nhận khay của đối phương rồi lấy điếu thuốc cuối cùng trên đó xuống.
Yến Quân Tầm đi đến chỗ rẽ của hành lang, bên cạnh có người châm lửa cho cậu.
“Mới tới à?” đối phương lặp lại lời thoại mà Yến Quân Tầm đã nghe đến nhàm, “bao nhiêu tiền…”
“Một triệu.” Yến Quân Tầm nhìn người kia, miệng cắn điếu thuốc của mình. Ánh mắt cậu chìm trong bóng tối, trong mắt có nét gì bỡn cợt. “Cho sờ một chút.”
Nhưng cậu quả thực là rất đặc biệt, cái trán trơn bóng xinh đẹp lộ ra, nốt ruồi lệ như ẩn như hiện trong sương khói mờ ảo. Cậu phẩy tàn thuốc vào ngực đối phương giữa giọng nói huênh hoang của kẻ kia.
“Không trả nổi thì cút đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi.”
Âm nhạc bên tai như muốn thủng màng nhĩ, sau khi đối phương bỏ đi Yến Quân Tầm nói vào máy liên lạc: “Tìm nhanh lên.”
Tầm mắt cậu di động giữa sảnh tiệc, chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Thời Sơn Diên đứng trong bóng tối, chỉ qua một cái liếc mắt là đã khóa chặt mục tiêu. Hắn nhìn lũ rác rưởi không nhớ nổi mặt vo ve quanh Yến Quân Tầm, chậm rãi nhếch ra một nụ cười, nhưng cũng không rõ là vui hay không vui. Hắn nhìn Yến Quân Tầm đi xuyên qua đám người chăm chú, chờ cậu nhìn về phía mình rồi giơ ngón tay lên trong ánh mắt Yến Quân Tầm, cách khoảng không bắn về phía mục tiêu của mình một phát súng.
Pằng.
Giữa những ồn ào hỗn loạn, Thời Sơn Diên còn vui vẻ phối âm thêm cho động tác tay của mình, hắn làm khẩu hình miệng cho Yến Quân Tầm xem, cứ như là đang trách sao cậu không nhìn về phía mình sớm hơn một chút.
Yến Quân Tầm vừa trúng đạn nghiêng đầu, cậu dụi thuốc lá của mình, nốt ruồi bé xíu nơi khóe mắt lộ ra dưới ánh sáng. Cậu thấy rất phiền, nhưng lạ thay cái phiền muộn này lại khiến cậu chỉ muốn cắn Thời Sơn Diên chứ chẳng phải cắn bất kỳ ai khác. Cậu mỉm một nụ cười cổ vũ với Thời Sơn Diên, cứ như là chế giễu hắn đã mấy lần thất bại.
Bunny girl.
Vẻ mặt Thời Sơn Diên đứng đắn, nhưng ánh mắt lại ngả ngớn.
Chân dài thật đấy.
Yến Quân Tầm ném đầu thuốc lá đi trong ánh nhìn đăm đăm của Thời Sơn Diên, cậu tắt tiếng của máy liên lạc, cầm khay lên rồi đi về phía hắn.
Đây là một cách hưởng thụ. Thời Sơn Diên cởi áo khoác âu phục ra để lộ áo trong, hôm nay hắn rất nghiêm túc ăn mặc chỉnh tề. Hắn cứ như vậy mà nghênh đón cậu, như thể mình mở hai chân ra là để Yến Quân Tầm ngồi xuống bất kỳ lúc nào.
Lúc Yến Quân Tầm xoay người thì tai thỏ trên đỉnh đầu cụp xuống. Cậu lễ phép nói với Thời Sơn Diên: “Nhìn nữa là giết anh đấy, lần này tôi nghiêm túc.”
“Cho tôi một ly sữa,” Thời Sơn Diên hơi nghiêng đầu, ngửi thấy mùi hương bên cổ Yến Quân Tầm, giọng điệu hắn mập mờ, “hoặc là giết tôi luôn đi.”
“Khoan đã,” Tô Hạc Đình hết kiểm tra đi rồi lại xem xét lại, hỏi Giác: “cô chắc chắn là đêm nay sẽ có suất diễn của Lệ Hoa à?”
“Tài liệu cục Thanh tra đưa tôi ghi vậy, chúng tôi có người trong này,” Giác nhận ra có điều không ổn, nó hỏi lại Tô Hạc Đình, “sao vậy?”
Bên Tô Hạc Đình chỉ có tiếng gõ bàn phím, qua một lúc lâu, cậu nói: “Chúc mừng mấy người, trúng thưởng rồi, phần thưởng do ‘gã điên’ ban cho đấy. Đêm nay vốn không hề có suất diễn của Lệ Hoa cũng chẳng phải vũ hội hóa trang gì, trên báo cáo chuẩn bị của hệ thống ‘Lệ Hành’ viết đây là một buổi đấu giá.”
Giác đáp ngay: “Không thể nào.”
“Ai đưa cô thông tin về Lệ Hành? Khương Liễm à? Vậy cũng chúc mừng Khương Liễm, máy liên lạc của anh ta cũng bị đột nhập rồi. Mẹ nó cái này chỉ là vỏ bọc thôi. Này? Yến Quân Tầm, nghe thấy không? Cậu đi lừa cái thằng sâu rượu vừa rồi một triệu đi, nếu không đêm nay lỗ lớn rồi!”
Tô Hạc Đình còn chưa dứt lời, âm nhạc trong sảnh đã ngừng, sau đó ánh đèn ở giữa sảnh “tách” một tiếng lóe sáng.
“Đêm nay là buổi đấu giá đã lâu không gặp,” hình chiếu của gã hề đứng ở trung tâm, gã toét miệng cười hở cả lợi, “có cả bé thỏ cao giá đến cả mấy trăm triệu nha.”
Đệch!
Yến Quân Tầm còn chưa quay đầu lại đã bị Thời Sơn Diên túm vào ngực.
“Xuỵt—” Thời Sơn Diên hỏi nghiêm túc vào tai cậu, “cậu trả lời tôi trước đã, cái đuôi của cậu là thật à?”
Trong phòng thay đồ chất đống quần áo lộn xộn, Yến Quân Tầm tìm một chỗ vắng người ngồi xuống. Cậu nhờ đống quần áo chất thành núi che chắn, kích hoạt màn hình của mình rồi xem những cái tên kia.
“Cậu nhớ ảnh họ đi.” Tô Hạc Đình chuyển tài liệu. “Những đối tượng quan trọng cần điều tra đều đã đánh dấu cho cậu hết rồi, phiền cậu ghi nhớ cho kỹ bọn họ trong vòng năm phút.”
Yến Quân Tầm trượt đến cuối, đáp: “Tôi nhớ hết rồi.”
“Ông chủ của ‘Lệ Hành’ tên là Lý Hồ.” Phác Lận ôn lại thông tin trong đầu. “Hồi phi vụ ‘Ve’ chúng tôi đã từng điều tra hắn, có điều hắn tẩy trắng bản thân rất sạch sẽ. Lần này cậu trà trộn vào phải cực kỳ cẩn thận, tốt nhất là đừng tiếp xúc trực tiếp với hắn, tôi lo hắn phát hiện ra sẽ coi vụ trà trộn này là cục Thanh tra lẻn vào điều tra hắn.”
“Anh phải tin tưởng khả năng diễn xuất của 7-001 chứ,” Tô Hạc Đình khui cho mình một lon Coca nữa, “một trong những điều kiện của nằm vùng chính là phải biết diễn, nhiệm vụ này dễ như bỡn ấy à.”
Yến Quân Tầm gỡ máy liên lạc ra, bắt đầu thay quần áo.
“Lúc chiến tranh các cậu thực sự phải làm những nhiệm vụ như vậy à?” Giác tò mò hỏi Tô Hạc Đình.
“Chuyện cơm bữa,” Tô Hạc Đình nhìn dòng người ra ra vào vào cửa đại sảnh Lệ Hành, “làm nằm vùng có đôi khi cũng rất giống với bắn tỉa, tất cả mọi người đều phải chịu áp lực rất nặng nề, lúc nào cũng phải giữ vững tỉnh táo, lại còn phải tập trung cao độ nữa. Nhưng có lúc nằm vùng không chỉ phải giữ tỉnh táo mà còn phải ép bản thân luôn nhập vai diễn mà nhiệm vụ yêu cầu. Cứ đổi qua đổi lại giữa thực và ảo vậy cũng khó chịu lắm… nói không chừng ngày nào đó người nằm vùng cũng chẳng phân biệt được mình rốt cuộc là ai.”
Cửa phòng thay quần áo mở ra.
Hai mắt Ngọc Lan phát sáng, chỉ tiếc không thể kéo Yến Quân Tầm đến trước mặt mình: “Đẹp quá! Chị ghen với cưng chết mất! Cưng còn chẳng cần cạo lông chân nhỉ?” Hai tay y làm dáng ôm ngực. “Chị muốn làm mẹ cưng ghê! Chị cứ mong sinh được một bé như cưng mãi thôi!”
Yến Quân Tầm nhặt quần áo của mình lên, gấp gọn lại rồi đặt lên chỗ cao. Chiều cao của cậu không chiếm được ưu thế gì ở Báo Đen và cục Thanh tra, nhưng bây giờ cao như vậy lại là vừa hợp. Cậu đứng trước gương trang điểm đeo tai thỏ, chỉnh lại nó cho ngay ngắn rồi vén tóc mái lên.
Tô Hạc Đình nhớ lại đánh giá nhiệm vụ của đội đặc nhiệm, lý do Báo Đen khai trừ Yến Quân Tầm là vì cậu không thể thích ứng với các nhiệm vụ nguy hiểm, thế là cậu ta nói: “So với việc cho cậu ngồi dạng chân trên đùi mấy thằng cha lắm tiền thì nhiệm vụ này đã là ở cấp nhà trẻ rồi. Đừng để đồng nghiệp mới của cậu nghi ngờ nghiệp vụ của Báo Đen, rèn ra cậu…”
Con mẹ nó cậu ồn chết được!
“Cứ vậy đi, không cần trang điểm,” Ngọc Lan muốn sờ lỗ tai Yến Quân Tầm quá thôi, “chị khuyên cưng theo style Viviandan&MiuMiu[1] đi, kiểu ấy làm bật được ngoại hình của cưng đó,” y vỗ ngực nhè nhẹ, “như chị này, thì là cục cưng cơ bắp, rất được yêu thích trong sảnh đó.”
1.
Style Viviandan& MiuMiu: Tên gốc 呛口小辣椒, là biệt danh của 2 blogger thời trang nổi tiếng của Trung Quốc. Hai người họ là chị em sinh đôi, tên thật là Uý Đan và Uý Thanh, quê quán Trùng Khánh, phong cách thời trang chủ đạo là ngọt ngào quyến rũ. Thông tin tham khảo ở các trang mạng Trung Quốc.
“Thật hả?” Yến Quân Tầm nhìn Ngọc Lan, “Lên sàn nhanh mẹ nó đi — tôi phải theo style vậy hả?”
“Đúng rồi, cứ vậy đi, tốt lắm luôn, cưng có tố chất diễn đấy!” Ngọc Lan nói rồi xoay người, chống nạnh đi, giẫm giày cao gót cỡ lớn rõ kêu, “theo chị lên sàn nào bé cưng ơi!”
“Anh ta tự tin thật,” Giác nói to, “tôi thích anh ta rồi đấy!”
“Gã này hả?” Phác Lận giật mình. “Cô nghiêm túc đấy à?”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Lệ Hành rất sôi nổi tổ chức những hoạt động kiểu này, hồi Bạch Tinh Tinh còn ở đây, mỗi lần ra diễn cũng đều là sự kiện tương tự. Ông chủ Lý Hồ nhất nhất coi con người là hàng hóa, nhưng đánh giá chung quanh dành cho kẻ này cũng có khen có chê không thống nhất, những cô gái và tay chân trong nội bộ Lệ Hành đều cho rằng hắn rất trọng nghĩa, hắn có ưu điểm là nói được làm được.
Ngọc Lan quay đầu lại trong hành lang, mỗi động tác của y đều rất quyến rũ, và cả ánh mắt: “Bảng hiệu của Lệ Hành chính là ông chủ, những người đến đây tìm hắn bán thanh xuân nhiều lắm, nhất là những em bé như cưng ấy.”
“Anh gặp hắn chưa?” Yến Quân Tầm theo phía sau. Tay cậu dán lấy bên mé đùi, lúc đi lại có cảm giác lạnh buốt.
Ngọc Lan nói mập mờ: “Tụi chị quen lắm. Nếu cưng muốn quen hắn thì chị có thể giới thiệu, hắn thích máu mới.”
“Tôi tưởng kẻ xâm nhập sẽ không được hoan nghênh.”
Yến Quân Tầm không phớt lờ dò xét từ những kẻ xa lạ. Giữa mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, mỗi con mắt nhìn cậu đều chất chứa ý so sánh đánh giá. Yến Quân Tầm còn chưa ra đến sảnh tiệc mà đã phải chịu không ít ánh mắt khinh thường.
“Vậy phải xem người chui vào đây là hạng gì, nhiều người lườm cưng như vậy,” Ngọc Lan vén rèm cho Yến Quân Tầm, “cho thấy cưng là một bảo bối hiếm có. Cưng biết cách trả giá với họ không? Đừng để bị mấy vạn tệ lừa mất. Phải rồi, mục tiêu của cưng là chị gái hay là anh trai nhỉ?”
Yến Quân Tầm nhìn Ngọc Lan, một lát sau cậu ngẩng khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ của mình lên, trong ánh mắt có vẻ tham lam khi ngã vào nơi trụy lạc và cả sự kiêu ngạo của kẻ biết mình đẹp đẽ: “Tôi muốn người nhiều tiền nhất.”
Chữ “nhất” này đã chạm đến lòng Ngọc Lan, y cười ha hả: “Chị thích cưng đấy! Đứa trẻ hư này, cưng đi đi, cho bọn chúng quỳ gối dưới đế giày cưng, để chúng phải dốc sạch túi mình đi.”
Yến Quân Tầm bước vào sảnh tiệc, tiếng nhạc ồn ào đinh tai nhức óc.
Ngọc Lan ném cho cậu một cái hôn gió yêu kiều, y nói lớn: “Sau đêm nay đừng quên chị nhé, chị là người dẫn đường cho cưng đấy!”
Chỉ nháy mắt Yến Quân Tầm đã bị đám người bao phủ, trong sảnh tiệc thực sự là thác loạn điên cuồng.
Mục đích của Lệ Hành rất rõ ràng, bọn họ chính là mua bán xác thịt đấy, chẳng việc gì phải giả vờ đoan trang. Hệ thống Aphrodite có thể cho người ta trải nghiệm điên cuồng sa đọa như vậy ư? Đừng có ngớ ngẩn, chỉ có Lệ Hành mới làm được thôi. Những kiểu chơi nhà giàu ưa thích Lệ Hành đều có hết, chỉ cần anh đưa cho nó đủ tiền thì tầng cao nhất của tòa nhà sẽ mở ra cho anh. Thiếu nam thiếu nữ ở đây cứ chọn thỏa thích, thậm chí còn chẳng giới hạn số người.
“Đứa nhóc mới đến đấy à!” Một gã đàn ông trẻ tuổi đeo mặt nạ cúi người trước Yến Quân Tầm, gã dùng sức hét lên giữa tiếng nhạc: “Em bao nhiêu tiền thế?”
Tai thỏ trên đỉnh đầu hơi đung đưa một chút. Cậu lạnh mặt, đan hai ngón tay thành hình chữ thập.
Gã đàn ông tiếc rẻ hét: “Mười vạn thì đắt quá!”
Yến Quân Tầm lại vòng thêm hai số không
“Bao nhiêu cơ—” gã đàn ông hơi lạc giọng. “Một triệu?! Em điên rồi!”
Yến Quân Tầm nhếch miệng cười như một đứa trẻ đương đắc ý huênh hoang, hai chữ “Xéo đi” đã viết hẳn lên mặt.
“Em chờ đó,” gã ta chỉ vào Yến Quân Tầm, gã đã uống say, nấc một cái rồi kéo đồng bạn bên cạnh, ghé vào tai người kia hét, “tao còn đủ một triệu không?”
Đối phương đáp câu gì đó, nhưng chờ gã quay đầu lại đã không thấy Yến Quân Tầm đâu.
“Một bé…” Gã đàn ông khua tay vào không khí, giải thích với bạn mình: “Không thấy bé thỏ đâu nữa!”
***
“Mục tiêu số một tên là Lệ Hoa, cô ta cung cấp manh mối về ông chủ xưởng thép cho cục Thanh tra, nhưng về sau lại đổi ý,” Giác quay lại với danh sách tiết mục, “cô ta có tiết mục diễn chung với Bạch Tinh Tinh, hiện giờ đang nhảy thoát y ở đây.”
Yến Quân Tầm không nghe rõ lắm: “Nhảy cái gì?”
“Nhảy thoát y,” Phác Lận không ngờ Yến Quân Tầm kính nghiệp như thế, anh thấy mấy cái giày cao gót thôi là đủ hãi rồi, sau khi trầm mặc một thoáng anh khôn khéo chêm vào một câu, “anh Tầm ạ.”
Yến Quân Tầm đẩy đôi nam nữ vừa nhảy đến trước mặt mình ra. Cậu vẫn luôn cảnh giác nhưng cứ có người muốn vỗ mông, hoặc không thì cũng là muốn sờ đuôi cậu.
“Lệ Hoa là trụ cột của ‘Lệ Hành’, có lời đồn rằng cô ta là tình nhân của ông chủ Lý Hồ, lúc trước chúng tôi liên lạc với cô ta đều bị Lý Hồ từ chối.” Giác cũng muốn sờ tai Yến Quân Tầm, nhưng nó không dám nói ra. “Thông tin duy nhất chúng tôi biết là sau khi xong suất diễn cô ta sẽ uống vài chén trong sảnh tiệc. Tiết mục của cô ta vẫn chưa bắt đầu đâu, cậu cứ tìm chỗ nào ngồi chờ trước, đến lúc đó anh Thời sẽ bắt chuyện với cô ta.”
Yến Quân Tầm càng lúc càng bực bội, cậu biết mình đang làm gì, Thời Sơn Diên nói chuyện với mục tiêu, cậu đảm nhận việc ngăn người khác làm phiền.
“Căn bản Lý Hồ sẽ không xuất hiện, nhưng Lệ Hoa rất được yêu thích, mà tiền của chúng ta có hạn nên chỉ mời được cô ta uống hai chén rượu thôi, vì vậy hai chén này cực kỳ quan trọng đấy.”
“Mẹ nó chứ cậu mong chờ Lệ Hoa uống hai chén vào bụng xong là có thể mở lòng với Thời Sơn Diên hả?”
“Trao đổi cách thức liên lạc cũng được,” Tô Hạc Đình nghĩ ngợi, “Thời Sơn Diên chắc là biết đấy.”
“Mục tiêu số hai tên là Tề Thạch, hắn từng hẹn hò với Bạch Tinh Tinh lúc ở ‘Lệ Hành’, đây là mục tiêu đêm nay của cậu Yến,” Giác nói, “người này là bisexual, ở chỗ này gã có tiếng tốt là ‘thương người như thể thương thân’, thường giúp đỡ những thiếu nam đến đây làm ăn, hiện giờ gã đang làm vệ sĩ cho Lệ Hoa. Cậu Yến, cậu nhân lúc Lệ Hoa còn ở đây thì tìm gã, nói chuyện với gã về Bạch Tinh Tinh một chút.”
“Có vài cô gái sẽ chỉ xuất hiện trong sảnh tiệc,” Phác Lận bổ sung, “trước khi xong việc có thể tìm được.”
Âm nhạc quá ồn, Yến Quân Tầm tìm kiếm trong sảnh nhưng dường như tất cả mọi người đều mang mặt nạ, có vẻ ma quái. Tề Thạch là vệ sĩ, gã ta không cần mang mặt nạ cũng không cần trang điểm, nhưng hắn cẩn thận hơn người bình thường nhiều, cho dù có thể tìm được thì cũng rất khó để gã nói chuyện với Yến Quân Tầm về Bạch Tinh Tinh trong thời gian ngắn như vậy.
Bên trong sảnh tiệc có thiết bị thông gió nhưng không khí vẫn không dễ chịu lắm. Yến Quân Tầm bắt đầu đổ mồ hôi, cậu cảm thấy phi tiêu đang trượt xuống, nhưng cậu không thể chạm vào nó được, vì có người đang nhìn cậu chằm chằm — có rất nhiều người đang nhìn cậu chằm chằm.
“Lệ Hoa có phòng hóa trang riêng, để tôi xem nào,” Tô Hạc Đình chuyển ống kính xem xét một lượt, “Tề Thạch có khả năng cao là sẽ ở cùng với cô ta, nhưng cậu không thể qua đó được, còn phải chờ đã.”
Yến Quân Tầm cảm thấy mỗi lần hít thở đều nực nội.
Cậu không quen những nhiệm vụ vào nơi nguy hiểm, cũng không thạo giao thiệp với người khác. Vậy nhưng cậu đứng ở đây mặc người ta thưởng thức cũng chẳng có cảm giác bứt rứt, bởi vì cậu biết đây là mùi vị gì.
Cút mẹ mày đi, thế này thì có gì ghê gớm chứ?
Yến Quân Tầm nhớ đến lồng kính của Artemis. Cậu đã từng đứng trong đó, như một món hàng được niêm yết giá công khai. Cậu biết nên quản lý cảm xúc như nào để mình trông càng giống một món hàng hơn. Cậu đi theo sau nhân viên phục vụ, nhận khay của đối phương rồi lấy điếu thuốc cuối cùng trên đó xuống.
Yến Quân Tầm đi đến chỗ rẽ của hành lang, bên cạnh có người châm lửa cho cậu.
“Mới tới à?” đối phương lặp lại lời thoại mà Yến Quân Tầm đã nghe đến nhàm, “bao nhiêu tiền…”
“Một triệu.” Yến Quân Tầm nhìn người kia, miệng cắn điếu thuốc của mình. Ánh mắt cậu chìm trong bóng tối, trong mắt có nét gì bỡn cợt. “Cho sờ một chút.”
Nhưng cậu quả thực là rất đặc biệt, cái trán trơn bóng xinh đẹp lộ ra, nốt ruồi lệ như ẩn như hiện trong sương khói mờ ảo. Cậu phẩy tàn thuốc vào ngực đối phương giữa giọng nói huênh hoang của kẻ kia.
“Không trả nổi thì cút đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi.”
Âm nhạc bên tai như muốn thủng màng nhĩ, sau khi đối phương bỏ đi Yến Quân Tầm nói vào máy liên lạc: “Tìm nhanh lên.”
Tầm mắt cậu di động giữa sảnh tiệc, chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Thời Sơn Diên đứng trong bóng tối, chỉ qua một cái liếc mắt là đã khóa chặt mục tiêu. Hắn nhìn lũ rác rưởi không nhớ nổi mặt vo ve quanh Yến Quân Tầm, chậm rãi nhếch ra một nụ cười, nhưng cũng không rõ là vui hay không vui. Hắn nhìn Yến Quân Tầm đi xuyên qua đám người chăm chú, chờ cậu nhìn về phía mình rồi giơ ngón tay lên trong ánh mắt Yến Quân Tầm, cách khoảng không bắn về phía mục tiêu của mình một phát súng.
Pằng.
Giữa những ồn ào hỗn loạn, Thời Sơn Diên còn vui vẻ phối âm thêm cho động tác tay của mình, hắn làm khẩu hình miệng cho Yến Quân Tầm xem, cứ như là đang trách sao cậu không nhìn về phía mình sớm hơn một chút.
Yến Quân Tầm vừa trúng đạn nghiêng đầu, cậu dụi thuốc lá của mình, nốt ruồi bé xíu nơi khóe mắt lộ ra dưới ánh sáng. Cậu thấy rất phiền, nhưng lạ thay cái phiền muộn này lại khiến cậu chỉ muốn cắn Thời Sơn Diên chứ chẳng phải cắn bất kỳ ai khác. Cậu mỉm một nụ cười cổ vũ với Thời Sơn Diên, cứ như là chế giễu hắn đã mấy lần thất bại.
Bunny girl.
Vẻ mặt Thời Sơn Diên đứng đắn, nhưng ánh mắt lại ngả ngớn.
Chân dài thật đấy.
Yến Quân Tầm ném đầu thuốc lá đi trong ánh nhìn đăm đăm của Thời Sơn Diên, cậu tắt tiếng của máy liên lạc, cầm khay lên rồi đi về phía hắn.
Đây là một cách hưởng thụ. Thời Sơn Diên cởi áo khoác âu phục ra để lộ áo trong, hôm nay hắn rất nghiêm túc ăn mặc chỉnh tề. Hắn cứ như vậy mà nghênh đón cậu, như thể mình mở hai chân ra là để Yến Quân Tầm ngồi xuống bất kỳ lúc nào.
Lúc Yến Quân Tầm xoay người thì tai thỏ trên đỉnh đầu cụp xuống. Cậu lễ phép nói với Thời Sơn Diên: “Nhìn nữa là giết anh đấy, lần này tôi nghiêm túc.”
“Cho tôi một ly sữa,” Thời Sơn Diên hơi nghiêng đầu, ngửi thấy mùi hương bên cổ Yến Quân Tầm, giọng điệu hắn mập mờ, “hoặc là giết tôi luôn đi.”
“Khoan đã,” Tô Hạc Đình hết kiểm tra đi rồi lại xem xét lại, hỏi Giác: “cô chắc chắn là đêm nay sẽ có suất diễn của Lệ Hoa à?”
“Tài liệu cục Thanh tra đưa tôi ghi vậy, chúng tôi có người trong này,” Giác nhận ra có điều không ổn, nó hỏi lại Tô Hạc Đình, “sao vậy?”
Bên Tô Hạc Đình chỉ có tiếng gõ bàn phím, qua một lúc lâu, cậu nói: “Chúc mừng mấy người, trúng thưởng rồi, phần thưởng do ‘gã điên’ ban cho đấy. Đêm nay vốn không hề có suất diễn của Lệ Hoa cũng chẳng phải vũ hội hóa trang gì, trên báo cáo chuẩn bị của hệ thống ‘Lệ Hành’ viết đây là một buổi đấu giá.”
Giác đáp ngay: “Không thể nào.”
“Ai đưa cô thông tin về Lệ Hành? Khương Liễm à? Vậy cũng chúc mừng Khương Liễm, máy liên lạc của anh ta cũng bị đột nhập rồi. Mẹ nó cái này chỉ là vỏ bọc thôi. Này? Yến Quân Tầm, nghe thấy không? Cậu đi lừa cái thằng sâu rượu vừa rồi một triệu đi, nếu không đêm nay lỗ lớn rồi!”
Tô Hạc Đình còn chưa dứt lời, âm nhạc trong sảnh đã ngừng, sau đó ánh đèn ở giữa sảnh “tách” một tiếng lóe sáng.
“Đêm nay là buổi đấu giá đã lâu không gặp,” hình chiếu của gã hề đứng ở trung tâm, gã toét miệng cười hở cả lợi, “có cả bé thỏ cao giá đến cả mấy trăm triệu nha.”
Đệch!
Yến Quân Tầm còn chưa quay đầu lại đã bị Thời Sơn Diên túm vào ngực.
“Xuỵt—” Thời Sơn Diên hỏi nghiêm túc vào tai cậu, “cậu trả lời tôi trước đã, cái đuôi của cậu là thật à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất