Chương 65: Con chip
Dưới cơn mưa tầm tã mái nhà này đã nối đuôi nhau thành một tấm phao nổi, trong lúc chạy trốn Yến Quân Tầm thấy một loại ảo giác, dường như cơ thể và tâm trí cậu đều đang dần chìm xuống. Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã nhận ra đây không phải ảo giác, con chip đã ảnh hưởng đến năng lực nhận biết thực tại của cậu, mặt đất đang sụp đổ ngay trước mắt cậu.
Cái cảm giác choáng váng ấy là thực.
Đại não là nơi khống chế lý trí, nhưng nó rất dễ bị lừa gạt. Như người bình thường chơi game thực tế ảo, cảnh tượng giả lập nhìn thật đến một mức nhất định nào đó sẽ làm nhiễu sức phán đoán bình thường của con người. Dưới ảnh hưởng của con chip do hệ thống thông minh thiết kế, Yến Quân Tầm không hề có trải nghiệm “mắt thấy là thật”. Bất kỳ cảnh tượng nào cậu nhìn thấy cũng đều chỉ có thể là nhận thức mà não bộ đã bị chip lừa gạt.
Trí nhớ của một người nói cho người đó hay, sáng nay anh ăn rồi, nhưng chip lại nói không phải, nó không chỉ cung cấp hình ảnh anh chưa hề ăn mà còn cho anh cảm giác đói bụng.
Vậy rốt cuộc là anh đã ăn hay chưa?
Yến Quân Tầm chạm vào mặt đất. Thật khó tin, trời đang đổ mưa, nhưng cảm giác của cậu lại nói với cậu rằng mặt đất đang khô ráo.
Cảm giác sai lệch càng ngày càng trở nên nghiêm trọng theo sự vận hành của con chip, quấy nhiễu cậu chính là nhiệm vụ của Hephaestus.
Quyền hạn của Hephaestus thậm chí còn vượt qua cả hệ thống chủ Ares của khu Quang Quỹ, nó phụ trách xử lý tất cả trục trặc trong hệ thống. Trong thần thoại Hy Lạp, Hephaestus đã chế tạo được người máy, mà ở liên minh phía Bắc, “Hephaestus” có thể tạo ra chip vận hành trong cơ thể Yến Quân Tầm, đó là món quà nó trao cho Artemis.
7-004 mang Hephaestus đến đối phó với Yến Quân Tầm, chẳng khác gì lấy lửa đốt một rừng đầy lá. Nó là khắc tinh của “Yến Quân Tầm”.
Tóc trên trán Yến Quân Tầm đang ướt, cậu nhất định phải nhớ rõ điều này! Nhận thức còn sót lại từ thế giới thực đang nhạt dần, nếu cậu bị chip lừa gạt thì dù chỉ một giây thôi cậu cũng sẽ mất năng lực chống cự.
“Phía trước,” Thời Sơn Diên phát giác được Yến Quân Tầm đang bất ổn, hắn nắm chặt tay cậu như dẫn lối, “nhảy về phía trước!”
Yến Quân Tầm không nghe thấy, nhưng cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ của Thời Sơn Diên, thế là nhảy theo.
Hai người nhảy từ mái nhà xuống mái hiên ở góc chéo, lưới sắt làm đứt bắp chân Yến Quân Tầm, suýt nữa cậu đã ngã nhào. Cơn đau này đã giúp cậu khôi phục lại thính giác như bình thường, cậu bò lên mái che mưa, trong lúc truy tìm mục tiêu cấp tốc tự nhắc đi nhắc lại với chính mình, trời mưa mới là thực tại!
“7-004 là tay bắn tỉa số một, hắn ta đứng ở điểm B là nơi có vị trí cao nhất, phạm vi quan sát không bị giới hạn.” Tạp âm lại vang lên dày đặc như tiếng côn trùng, lưới sắt Yến Quân Tầm đang bám vào cũng bắt đầu méo, tốc độ nói của cậu càng lúc càng nhanh, “Điểm D là điểm trinh sát di động, lập ra từ tiểu đội tác chiến của cục Thanh Tra, trong số thành viên có cả Phác Lận. Phác Lận cầm máy liên lạc, nhưng Giác không ở đó. Trợ thủ hệ thống Báo Đen sai tới không phải Artemis — nằm xuống!”
Bom cháy rơi từ trên cao xuống, nổ tung ngay cạnh người bọn họ, nhưng chỉ vang tiếng thế thôi chứ không bốc cháy.
Yến Quân Tầm nằm trên đống rác, nước mưa đầy mặn. Thông tin trong đầu cậu tựa hằng sa số hình ảnh bị đập vỡ rồi lại ghép lại lướt qua trước mắt, mà tốc độ cậu cóp nhặt chúng thì nhanh một cách bất thường.
“Nó có quyền can thiệp của Artemis, tôi đã từng gặp nó, nhưng mẹ kiếp tôi không nhớ ra!”
Khi Yến Quân Tầm đang nói thì đống rác rưởi trước mắt đã biển thành những con chuột trắng giữa làn mưa xối xả. Hình ảnh kỳ quái này giống phép thuật thách thức sức phán đoán của Yến Quân Tầm. Cậu muốn xé rách thế giới giả dối do chip tạo ra, bèn giơ tay ra tóm lấy một con chuột trắng!
Con chuột trong tay Yến Quân Tầm phát ra âm thanh của một cái túi bóng, nhưng cậu đã hoàn toàn bị chip che mắt, dù cậu nhìn thế nào chăng nữa nó vẫn có hình dạng của con chuột.
Từ cổ họng của Yến Quân Tầm phát ra một tiếng “Đệt” đau đớn, chính lúc này cậu hỏi Thời Sơn Diên: “Những vì sao đêm ấy có thật không?”
Thời Sơn Diên nhìn Yến Quân Tầm siết chặt cái túi bóng kia, hắn cúi người xuống, dùng ngón tay thô bạo lau đi nước mưa trên mặt Yến Quân Tầm: “Nhìn tôi này!”
Yến Quân Tầm bị ép nhìn sang, là gương mặt của Thời Sơn Diên.
Máu của Thời Sơn Diên rơi xuống mặt của Yến Quân Tầm, còn cả hạt mưa dọc theo chóp mũi hắn gõ xuống mu bàn tay cậu. Ánh mắt hắn chứa đựng sức mạnh không kẻ nào có thể phủ nhận, trả lời Yến Quân Tầm: “Là thật.”
Yến Quân Tầm lập tức ném cái túi bóng đi, nói: “Điểm D có một tay súng TAC-50 đang nhắm vào anh tốt nhất nên cúi đầu—”
Hai người đồng loạt cúi thấp đầu xuống, viên đạn “vèo” một tiếng ghim vào vách tường, biến cái hình người vẽ bậy trên đó thành một tên chột mắt.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Phác Lận ngồi trong xe, nhìn hình ảnh theo dõi. Trong tai nghe anh đeo toàn là các câu lệnh, tất cả mọi người đều đang hô hào vây bắt Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên.
“Bọn họ có quan hệ gì với tổ chức khu Đình Trệ?” Phác Lận hỏi đội viên ngồi bên cạnh, “tài liệu tôi có không đề cập đến.”
“Quan hệ chặt chẽ,” gã đội viên vén tay áo lên, nhét bánh mỳ vào miệng, “hai tên đó chính là nằm vùng do tổ chức khu Đình Trệ phái tới.”
Phác Lận gật đầu một cái, hỏi: “Anh có thấy chứng cứ gì không?”
Gã kia ăn mà vãi cả vụn bánh mỳ, nói: “Hệ thống chủ bảo thế.”
“Hệ thống chủ còn tắt cả Giác đi,” Phác Lận nói, “vốn chúng ta còn chưa từng điều tra tí gì.”
Lúc bọn họ nói chuyện nóc xe đột nhiên vang lên tiếng “ầm”, có thứ gì đó đã rơi xuống đấy. Gã đội viên bị dọa suýt sặc, hai người trong xe ngẩng đầu nhìn lên trên. Cửa kính bên cạnh bỗng vỡ xoảng, gã đội viên đội tác chiến còn chưa kịp phản ứng thì đã bị quật ngã.
“Lái xe đi!” Thời Sơn Diên bảo Phác Lận, “tông vào cái tường đổ kia ấy.”
Tay mò súng của Phác Lận kẹt giữa đường, anh do dự một giây, trong tai nghe có mệnh lệnh của hệ thống chủ.
Hệ thống chủ nói: “Bắn xe.”
Hai bên cửa sổ xe đồng thời nổ tung, Phác Lận ôm đầu bật thốt một tiếng “Đậu má”, bị chấn động xô lệch cả người. Anh nói vào tai nghe: “Mẹ nó có tao là con tin mà!”
“Không kiểm tra thấy có nhân viên phe ta trong xe,” hệ thống chủ nói lạnh lùng, “cho nổ xe ngay lập tức.”
Yến Quân Tầm kéo cổ áo Phác Lận lại, đẩy anh vào chỗ tài xế: “Lái xe luôn đi!”
Thân xe lại rung lên kịch liệt lần thứ hai, Phác Lận hạ quyết tâm, xoay chìa khóa xe.
“Hệ thống lái xe sẵn sàng phục vụ ngài…”
Giữa tiếng nhạc êm tai, chiếc xe xiêu vẹo chạy về phía tường đổ.
“Tôi đang phạm pháp,” đầu Phác Lận toàn mồ hôi, anh đạp chân ga, “tôi sẽ vào tù mất thôi!”
“Phá cái tường bên kia đi,” Thời Sơn Diên xé toạc ống tai áo, “không thì anh sẽ đi đời nhà ma trước khi vào tù đấy.”
Như muốn chứng thực câu nói của Thời Sơn Diên, đèn sau đuôi xe đều bị đạn bắn vỡ, nhân viên phía sau đang bắn vào lốp xe.
Yến Quân Tầm đẩy đống đồ lộn xộn trên ghế sang một bên, lấy hộp thuốc từ dưới đáy ra, lúc xé bỏ băng gạc cậu cũng ngậm một con dao găm nhỏ trong miệng, mồ hôi chảy dọc theo tóc mai.
“Các cậu thực sự có quan hệ với tổ chức à?” Phác Lận nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu, “không phải chứ, các cậu không phải Báo Đen à!”
Yến Quân Tầm khử trùng cho dao, không có thuốc tê, chỉ có một cái nhíp.
“Báo Đen đã nói gì với anh?” Thời Sơn Diên ngẩng đầu lên, mồ hôi chảy xuống cổ hắn, “đừng có để 7-004 lừa, đây là vấn đề lập trường đấy.”
“Cái gì?” Phác Lận không hiểu, “là sao?” Từ kính chiếu hậu anh nhìn thấy Yến Quân Tầm dùng dao rạch tay Thời Sơn Diên: “Cậu trúng đạn rồi!”
Cái nhíp của Yến Quân Tầm đã chạm vào đạn. cậu muốn ngăn tất cả những thứ quấy nhiễu, nhưng tay vẫn run lên vì cảm giác kỳ lạ.
Thời Sơn Diên hạ mắt xuống, nói với cậu: “Cứ gắp nó ra thôi, Quân Tầm, cậu nhìn được mà.”
Trước mắt Yến Quân Tầm chỉ toàn ảnh động, cậu nói: “Nhưng tôi không phân biệt được!”
“Cậu chạm vào nó rồi,” Thời Sơn Diên nói, “phán đoán của cậu không sai!”
Đúng lúc này lốp sau bị bắn trúng. Thân xe nghiêng cả đi, lốp sau mài xuống đất phát ra tiếng “kít”, Phác Lận đánh tay lái thật mạnh.
Hộp thuốc đổ nhào sang bên cạnh, Yến Quân Tầm đã gắp được đạn ra, cậu còn phải băng lại vết thương cho Thời Sơn Diên.
Xe khó lái nhưng không phải là không lái được nữa. Cửa xe đã móp, nhưng đạn vẫn chưa bắn trúng. Phác Lận chưa bao giờ thấy biết ơn Khương Liễm như vậy, may mà Khương Liễm đã thay xe tác chiến của cục Thanh tra, không thì bọn họ đã sớm bị bắn thành cái sàng rồi.
Sau này anh sẽ coi Khương Liễm là anh ruột!
“Tôi sẽ tông đổ cái tường kia,” Phác Lận lại nhìn kính chiếu hậu một lần nữa, “các cậu tốt nhất là ngồi cho vững vào.”
Xe tác chiến giống như một con bò rừng đang bào móng, đầu tiên nó xô đổ bức tường đã xác định, sau đó — sau đó bị tông trúng! Một chiếc xe tác chiến khác từ bên cạnh va vào, Phác Lận không thể chỉnh hướng kịp, đầu xe lao qua bức tường đổ, sượt qua tòa chung cư rồi bay ra ngoài. Xe tiến vào một con ngõ nhỏ hẹp, hai bên xe mấp mé sát tường. Cửa xe cào tróc một lớp vữa trên tường, nóc xe còn va vào vài cái dây phơi quần áo.
Phác Lận hét lên giữa lúc xóc nảy kịch liệt: “Đi hướng nào giờ?!”
Yến Quân Tầm đang cố tập trung khâu vết thương, xe xóc làm cậu sắp nôn đến nơi rồi!
Không ai trả lời Phác Lận, anh chẳng còn cách nào khác đành đi theo đường mình biết. Anh vừa nhẩm lại địa điểm cục Thanh tra đã bố trí vừa chạy khỏi con đường hẹp. Trí nhớ phi thường của anh khiến anh nắm rõ đường trong khu Đình Bạc như lòng bàn tay, chỉ dựa vào tháp nước ở khu cũ là có thể xác định được phương hướng.
Thời Sơn Diên nhìn Yến Quân Tầm khâu cho mình.
“Đừng nhìn,” Yến Quân Tầm khâu rất chậm, bởi vì cậu luôn bị những hình ảnh xa lạ nhảy ra trước mắt làm phiền, cậu nói dữ tợn, “đừng có nhìn!”
Hệ thống chủ nói với Hephaestus: “Yến Quân Tầm đang…” chất giọng máy móc của nó chập chờn, “tôi yêu cầu sự trợ giúp…”
Camera theo dõi ở điểm trinh sát B đột nhiên nổ tung, giống hệt như chuyện xảy ra tối đó ở Lệ Hành. 7-004 thấy màn hình trên camera giám sát đã nhiễu toàn bộ, đây là chuyện xảy ra trong chớp mắt, không hề có dấu hiệu báo trước nào. Y cũng nhận ra tai nghe có trục trặc, không khỏi than một tiếng: “Kinh, tay này hơi bị ghê gớm đấy. Này, cậu ta ảo vãi chưởng.”
Hephaestus đang ghi chép, nó nói: “Đây là ‘chức năng’ của 7-001, bản thân cậu ta được ra đời chính là để giám sát và phản giám sát. Tiếp tục đuổi theo cậu ta đi, tôi muốn xem cậu ta đã tiến hóa đến mức nào rồi.” Nói xong nó lại làm nhiễu chíp một lần nữa, “Tâm trạng cậu ta rất ít dao động, điểm này quá xuất sắc, vừa nãy đối diện với sự truy lùng như vậy cậu ta thậm chí còn chẳng sốt ruột. Có điều khả năng cao đây là ‘thiết lập’ của Artemis, cậu ta và gã hề là hai thái cực khác nhau. Tôi thử làm nhiễu giác quan của cậu ta, nhưng cậu ta đều phản ứng lại rất nhanh.”
Nó ghi chép tỉ mỉ, rồi đưa ra kết luận.
“Chắc chắn Artemis đã cho cậu ta huấn luyện có liên quan.”
Cái cảm giác choáng váng ấy là thực.
Đại não là nơi khống chế lý trí, nhưng nó rất dễ bị lừa gạt. Như người bình thường chơi game thực tế ảo, cảnh tượng giả lập nhìn thật đến một mức nhất định nào đó sẽ làm nhiễu sức phán đoán bình thường của con người. Dưới ảnh hưởng của con chip do hệ thống thông minh thiết kế, Yến Quân Tầm không hề có trải nghiệm “mắt thấy là thật”. Bất kỳ cảnh tượng nào cậu nhìn thấy cũng đều chỉ có thể là nhận thức mà não bộ đã bị chip lừa gạt.
Trí nhớ của một người nói cho người đó hay, sáng nay anh ăn rồi, nhưng chip lại nói không phải, nó không chỉ cung cấp hình ảnh anh chưa hề ăn mà còn cho anh cảm giác đói bụng.
Vậy rốt cuộc là anh đã ăn hay chưa?
Yến Quân Tầm chạm vào mặt đất. Thật khó tin, trời đang đổ mưa, nhưng cảm giác của cậu lại nói với cậu rằng mặt đất đang khô ráo.
Cảm giác sai lệch càng ngày càng trở nên nghiêm trọng theo sự vận hành của con chip, quấy nhiễu cậu chính là nhiệm vụ của Hephaestus.
Quyền hạn của Hephaestus thậm chí còn vượt qua cả hệ thống chủ Ares của khu Quang Quỹ, nó phụ trách xử lý tất cả trục trặc trong hệ thống. Trong thần thoại Hy Lạp, Hephaestus đã chế tạo được người máy, mà ở liên minh phía Bắc, “Hephaestus” có thể tạo ra chip vận hành trong cơ thể Yến Quân Tầm, đó là món quà nó trao cho Artemis.
7-004 mang Hephaestus đến đối phó với Yến Quân Tầm, chẳng khác gì lấy lửa đốt một rừng đầy lá. Nó là khắc tinh của “Yến Quân Tầm”.
Tóc trên trán Yến Quân Tầm đang ướt, cậu nhất định phải nhớ rõ điều này! Nhận thức còn sót lại từ thế giới thực đang nhạt dần, nếu cậu bị chip lừa gạt thì dù chỉ một giây thôi cậu cũng sẽ mất năng lực chống cự.
“Phía trước,” Thời Sơn Diên phát giác được Yến Quân Tầm đang bất ổn, hắn nắm chặt tay cậu như dẫn lối, “nhảy về phía trước!”
Yến Quân Tầm không nghe thấy, nhưng cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ của Thời Sơn Diên, thế là nhảy theo.
Hai người nhảy từ mái nhà xuống mái hiên ở góc chéo, lưới sắt làm đứt bắp chân Yến Quân Tầm, suýt nữa cậu đã ngã nhào. Cơn đau này đã giúp cậu khôi phục lại thính giác như bình thường, cậu bò lên mái che mưa, trong lúc truy tìm mục tiêu cấp tốc tự nhắc đi nhắc lại với chính mình, trời mưa mới là thực tại!
“7-004 là tay bắn tỉa số một, hắn ta đứng ở điểm B là nơi có vị trí cao nhất, phạm vi quan sát không bị giới hạn.” Tạp âm lại vang lên dày đặc như tiếng côn trùng, lưới sắt Yến Quân Tầm đang bám vào cũng bắt đầu méo, tốc độ nói của cậu càng lúc càng nhanh, “Điểm D là điểm trinh sát di động, lập ra từ tiểu đội tác chiến của cục Thanh Tra, trong số thành viên có cả Phác Lận. Phác Lận cầm máy liên lạc, nhưng Giác không ở đó. Trợ thủ hệ thống Báo Đen sai tới không phải Artemis — nằm xuống!”
Bom cháy rơi từ trên cao xuống, nổ tung ngay cạnh người bọn họ, nhưng chỉ vang tiếng thế thôi chứ không bốc cháy.
Yến Quân Tầm nằm trên đống rác, nước mưa đầy mặn. Thông tin trong đầu cậu tựa hằng sa số hình ảnh bị đập vỡ rồi lại ghép lại lướt qua trước mắt, mà tốc độ cậu cóp nhặt chúng thì nhanh một cách bất thường.
“Nó có quyền can thiệp của Artemis, tôi đã từng gặp nó, nhưng mẹ kiếp tôi không nhớ ra!”
Khi Yến Quân Tầm đang nói thì đống rác rưởi trước mắt đã biển thành những con chuột trắng giữa làn mưa xối xả. Hình ảnh kỳ quái này giống phép thuật thách thức sức phán đoán của Yến Quân Tầm. Cậu muốn xé rách thế giới giả dối do chip tạo ra, bèn giơ tay ra tóm lấy một con chuột trắng!
Con chuột trong tay Yến Quân Tầm phát ra âm thanh của một cái túi bóng, nhưng cậu đã hoàn toàn bị chip che mắt, dù cậu nhìn thế nào chăng nữa nó vẫn có hình dạng của con chuột.
Từ cổ họng của Yến Quân Tầm phát ra một tiếng “Đệt” đau đớn, chính lúc này cậu hỏi Thời Sơn Diên: “Những vì sao đêm ấy có thật không?”
Thời Sơn Diên nhìn Yến Quân Tầm siết chặt cái túi bóng kia, hắn cúi người xuống, dùng ngón tay thô bạo lau đi nước mưa trên mặt Yến Quân Tầm: “Nhìn tôi này!”
Yến Quân Tầm bị ép nhìn sang, là gương mặt của Thời Sơn Diên.
Máu của Thời Sơn Diên rơi xuống mặt của Yến Quân Tầm, còn cả hạt mưa dọc theo chóp mũi hắn gõ xuống mu bàn tay cậu. Ánh mắt hắn chứa đựng sức mạnh không kẻ nào có thể phủ nhận, trả lời Yến Quân Tầm: “Là thật.”
Yến Quân Tầm lập tức ném cái túi bóng đi, nói: “Điểm D có một tay súng TAC-50 đang nhắm vào anh tốt nhất nên cúi đầu—”
Hai người đồng loạt cúi thấp đầu xuống, viên đạn “vèo” một tiếng ghim vào vách tường, biến cái hình người vẽ bậy trên đó thành một tên chột mắt.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Phác Lận ngồi trong xe, nhìn hình ảnh theo dõi. Trong tai nghe anh đeo toàn là các câu lệnh, tất cả mọi người đều đang hô hào vây bắt Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên.
“Bọn họ có quan hệ gì với tổ chức khu Đình Trệ?” Phác Lận hỏi đội viên ngồi bên cạnh, “tài liệu tôi có không đề cập đến.”
“Quan hệ chặt chẽ,” gã đội viên vén tay áo lên, nhét bánh mỳ vào miệng, “hai tên đó chính là nằm vùng do tổ chức khu Đình Trệ phái tới.”
Phác Lận gật đầu một cái, hỏi: “Anh có thấy chứng cứ gì không?”
Gã kia ăn mà vãi cả vụn bánh mỳ, nói: “Hệ thống chủ bảo thế.”
“Hệ thống chủ còn tắt cả Giác đi,” Phác Lận nói, “vốn chúng ta còn chưa từng điều tra tí gì.”
Lúc bọn họ nói chuyện nóc xe đột nhiên vang lên tiếng “ầm”, có thứ gì đó đã rơi xuống đấy. Gã đội viên bị dọa suýt sặc, hai người trong xe ngẩng đầu nhìn lên trên. Cửa kính bên cạnh bỗng vỡ xoảng, gã đội viên đội tác chiến còn chưa kịp phản ứng thì đã bị quật ngã.
“Lái xe đi!” Thời Sơn Diên bảo Phác Lận, “tông vào cái tường đổ kia ấy.”
Tay mò súng của Phác Lận kẹt giữa đường, anh do dự một giây, trong tai nghe có mệnh lệnh của hệ thống chủ.
Hệ thống chủ nói: “Bắn xe.”
Hai bên cửa sổ xe đồng thời nổ tung, Phác Lận ôm đầu bật thốt một tiếng “Đậu má”, bị chấn động xô lệch cả người. Anh nói vào tai nghe: “Mẹ nó có tao là con tin mà!”
“Không kiểm tra thấy có nhân viên phe ta trong xe,” hệ thống chủ nói lạnh lùng, “cho nổ xe ngay lập tức.”
Yến Quân Tầm kéo cổ áo Phác Lận lại, đẩy anh vào chỗ tài xế: “Lái xe luôn đi!”
Thân xe lại rung lên kịch liệt lần thứ hai, Phác Lận hạ quyết tâm, xoay chìa khóa xe.
“Hệ thống lái xe sẵn sàng phục vụ ngài…”
Giữa tiếng nhạc êm tai, chiếc xe xiêu vẹo chạy về phía tường đổ.
“Tôi đang phạm pháp,” đầu Phác Lận toàn mồ hôi, anh đạp chân ga, “tôi sẽ vào tù mất thôi!”
“Phá cái tường bên kia đi,” Thời Sơn Diên xé toạc ống tai áo, “không thì anh sẽ đi đời nhà ma trước khi vào tù đấy.”
Như muốn chứng thực câu nói của Thời Sơn Diên, đèn sau đuôi xe đều bị đạn bắn vỡ, nhân viên phía sau đang bắn vào lốp xe.
Yến Quân Tầm đẩy đống đồ lộn xộn trên ghế sang một bên, lấy hộp thuốc từ dưới đáy ra, lúc xé bỏ băng gạc cậu cũng ngậm một con dao găm nhỏ trong miệng, mồ hôi chảy dọc theo tóc mai.
“Các cậu thực sự có quan hệ với tổ chức à?” Phác Lận nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu, “không phải chứ, các cậu không phải Báo Đen à!”
Yến Quân Tầm khử trùng cho dao, không có thuốc tê, chỉ có một cái nhíp.
“Báo Đen đã nói gì với anh?” Thời Sơn Diên ngẩng đầu lên, mồ hôi chảy xuống cổ hắn, “đừng có để 7-004 lừa, đây là vấn đề lập trường đấy.”
“Cái gì?” Phác Lận không hiểu, “là sao?” Từ kính chiếu hậu anh nhìn thấy Yến Quân Tầm dùng dao rạch tay Thời Sơn Diên: “Cậu trúng đạn rồi!”
Cái nhíp của Yến Quân Tầm đã chạm vào đạn. cậu muốn ngăn tất cả những thứ quấy nhiễu, nhưng tay vẫn run lên vì cảm giác kỳ lạ.
Thời Sơn Diên hạ mắt xuống, nói với cậu: “Cứ gắp nó ra thôi, Quân Tầm, cậu nhìn được mà.”
Trước mắt Yến Quân Tầm chỉ toàn ảnh động, cậu nói: “Nhưng tôi không phân biệt được!”
“Cậu chạm vào nó rồi,” Thời Sơn Diên nói, “phán đoán của cậu không sai!”
Đúng lúc này lốp sau bị bắn trúng. Thân xe nghiêng cả đi, lốp sau mài xuống đất phát ra tiếng “kít”, Phác Lận đánh tay lái thật mạnh.
Hộp thuốc đổ nhào sang bên cạnh, Yến Quân Tầm đã gắp được đạn ra, cậu còn phải băng lại vết thương cho Thời Sơn Diên.
Xe khó lái nhưng không phải là không lái được nữa. Cửa xe đã móp, nhưng đạn vẫn chưa bắn trúng. Phác Lận chưa bao giờ thấy biết ơn Khương Liễm như vậy, may mà Khương Liễm đã thay xe tác chiến của cục Thanh tra, không thì bọn họ đã sớm bị bắn thành cái sàng rồi.
Sau này anh sẽ coi Khương Liễm là anh ruột!
“Tôi sẽ tông đổ cái tường kia,” Phác Lận lại nhìn kính chiếu hậu một lần nữa, “các cậu tốt nhất là ngồi cho vững vào.”
Xe tác chiến giống như một con bò rừng đang bào móng, đầu tiên nó xô đổ bức tường đã xác định, sau đó — sau đó bị tông trúng! Một chiếc xe tác chiến khác từ bên cạnh va vào, Phác Lận không thể chỉnh hướng kịp, đầu xe lao qua bức tường đổ, sượt qua tòa chung cư rồi bay ra ngoài. Xe tiến vào một con ngõ nhỏ hẹp, hai bên xe mấp mé sát tường. Cửa xe cào tróc một lớp vữa trên tường, nóc xe còn va vào vài cái dây phơi quần áo.
Phác Lận hét lên giữa lúc xóc nảy kịch liệt: “Đi hướng nào giờ?!”
Yến Quân Tầm đang cố tập trung khâu vết thương, xe xóc làm cậu sắp nôn đến nơi rồi!
Không ai trả lời Phác Lận, anh chẳng còn cách nào khác đành đi theo đường mình biết. Anh vừa nhẩm lại địa điểm cục Thanh tra đã bố trí vừa chạy khỏi con đường hẹp. Trí nhớ phi thường của anh khiến anh nắm rõ đường trong khu Đình Bạc như lòng bàn tay, chỉ dựa vào tháp nước ở khu cũ là có thể xác định được phương hướng.
Thời Sơn Diên nhìn Yến Quân Tầm khâu cho mình.
“Đừng nhìn,” Yến Quân Tầm khâu rất chậm, bởi vì cậu luôn bị những hình ảnh xa lạ nhảy ra trước mắt làm phiền, cậu nói dữ tợn, “đừng có nhìn!”
Hệ thống chủ nói với Hephaestus: “Yến Quân Tầm đang…” chất giọng máy móc của nó chập chờn, “tôi yêu cầu sự trợ giúp…”
Camera theo dõi ở điểm trinh sát B đột nhiên nổ tung, giống hệt như chuyện xảy ra tối đó ở Lệ Hành. 7-004 thấy màn hình trên camera giám sát đã nhiễu toàn bộ, đây là chuyện xảy ra trong chớp mắt, không hề có dấu hiệu báo trước nào. Y cũng nhận ra tai nghe có trục trặc, không khỏi than một tiếng: “Kinh, tay này hơi bị ghê gớm đấy. Này, cậu ta ảo vãi chưởng.”
Hephaestus đang ghi chép, nó nói: “Đây là ‘chức năng’ của 7-001, bản thân cậu ta được ra đời chính là để giám sát và phản giám sát. Tiếp tục đuổi theo cậu ta đi, tôi muốn xem cậu ta đã tiến hóa đến mức nào rồi.” Nói xong nó lại làm nhiễu chíp một lần nữa, “Tâm trạng cậu ta rất ít dao động, điểm này quá xuất sắc, vừa nãy đối diện với sự truy lùng như vậy cậu ta thậm chí còn chẳng sốt ruột. Có điều khả năng cao đây là ‘thiết lập’ của Artemis, cậu ta và gã hề là hai thái cực khác nhau. Tôi thử làm nhiễu giác quan của cậu ta, nhưng cậu ta đều phản ứng lại rất nhanh.”
Nó ghi chép tỉ mỉ, rồi đưa ra kết luận.
“Chắc chắn Artemis đã cho cậu ta huấn luyện có liên quan.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất