Chương 76: Đôi cánh
Yến Quân Tầm không thể lùi thêm được nữa, cảm giác bỏng rẫy đằng trước cùng lạnh cóng sau lưng kích thích cậu, tăng cao nhiệt độ cơ thể cậu. Nó khác với sự mất kiểm soát khi thế giới trong đầu sụp đổ, đây là mất kiểm soát đích thực. Cậu không tài nào kiềm chế nổi sắc đỏ ửng lên trên cổ mình, cũng không tài nào kiềm chế nổi những tiếng thở dốc mình bật ra, trong đó còn lẫn cả nỗi hổ nhục vì bị cưỡng ép.
Lời tuyên bố kia đã vạch trần rằng Thời Sơn Diên chẳng biết gì về tình yêu, nhưng hắn không cần học thuộc giáo điều cứng nhắc nào cả, hắn chỉ tuân theo bản năng khi đối mặt với Yến Quân Tầm. Đây vừa là lợi thế, cũng vừa là nhược điểm của hắn. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm 16 tuổi dùng một chiếc đài bắt được một con sư tử, trong đêm khuya giữa núi rừng thăm thẳm, Thời Sơn Diên nghe thấy tiếng bên trong kính. Hắn chẳng qua chỉ tò mò mà thôi.
Một tuần sau Thời Sơn Diên cầm theo cái đài đi tới khu rừng trên biên giới Nam Bắc, đứng trên ngọn núi cao nơi bình minh lên, thử điều chỉnh các nút trên đài. Nhưng cậu bé kia không xuất hiện, chuyện ấy khiến Thời Sơn Diên cảm thấy bị bỏ rơi. Hắn chưa bao giờ bị bỏ rơi.
Mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ chỉ có ngôi sao nọ, và cả “Artemis” mà Yến Quân Tầm nhắc tới.
Sau khi quay về Báo Đen, Thời Sơn Diên gặp Ares ở trung tâm tác chiến khu Quang Quỹ, mối thù giữa hắn và “Thần Chiến tranh” bắt đầu từ lần gặp gỡ ấy. Ares từng định ngắm súng vào đầu Thời Sơn Diên để bắt Thời Sơn Diên hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp.
Thế nên Thời Sơn Diên đã choảng vỡ “đầu” Ares.
Vụ việc dẫn đến một tuần nghỉ cho trung tâm tác chiến, đồng thời dẫn đến Thời Sơn Diên bị tống giam. Ngày được thả ra, khi đang đi theo Phó Thừa Huy, hắn đã bắt gặp thí nghiệm của Artemis, và bắt gặp cả Yến Quân Tầm.
Chỉ là Yến Quân Tầm đang “ngủ”.
“Đây là ‘Yến Quân Tầm’ xuất sắc nhất thời điểm hiện tại,” nhân viên kiểm soát đeo găng tay điều chỉnh nhiệt độ bên trong lồng kính, “số hiệu Artemis cho cậu ta là ‘98342’. Cậu ta giữ được sự hiếu kỳ, lại còn có khả năng nghi ngờ nhất định…” Gã ta cười với Phó Thừa Huy, “Ông tin được không? Cậu ta thậm chí còn có thể lách được cả mắt giám sát của Artemis để mua vui cho mình đấy.”
Phó Thừa Huy lật xem báo cáo về 98342, hỏi: “Mua vui? Mua vui cái gì?”
“Bọn tôi phát hiện cậu ta biết dùng con chip, giống như trẻ con đạp xe đạp ấy. Cậu ta tìm được một vài cái đài bị vứt có mấy đoạn thu âm cũ, lấy việc nói chuyện với bọn nó để giải tỏa áp lực tinh thần.” Nhân viên kiểm tra nhét nắm tay vào trong túi áo, “Cậu ta có ham muốn bộc bạch rất mạnh, đáng tiếc là cậu ta còn có ý thức độc lập mạnh chẳng kém nữa, đây là điều quá nguy hiểm đối với thí nghiệm, sau khi hội ý với Artemis, bọn tôi đã quyết định ‘chỉnh sửa’ cậu ấy một chút.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Phó Thừa Huy trả bản báo cáo lại, đoạn hỏi: “Cậu ta bao nhiêu tuổi?”
“17 tuổi,” nhân viên tính thời gian, “vừa mới đón sinh nhật hôm 8 tháng 8.”
Thời Sơn Diên lại gần số 98342, qua lớp kính, hắn thấy rõ mặt Yến Quân Tầm.
Không thể nào miêu tả nổi cảm giác ấy.
Gương mặt trắng bóc đương say ngủ của Yến Quân Tầm thuần khiết tới vô ngần, làn tóc bồng bềnh trong dịch dung dưỡng tựa như có cơn gió thổi qua, cậu đang chìm trong giấc mộng đẹp đẽ xây nên bởi con chip. Nét mặt cậu yên bình đến nhường ấy, chẳng mảy may hay biết về những tội ác trên thế giới này.
36809 đến từ phân khu số 154 của khu Đình Trệ đã sa vào sự mong manh của đứa trẻ ấy, chính sự mong manh ấy đã hấp dẫn hắn. Hắn khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy xương bướm của Yến Quân Tầm, ngỡ như một đôi cánh có thể mọc ra từ đường cong xinh đẹp kia bất kỳ lúc nào.
【 Nếu như tao còn sống, vậy mày sẽ là quà sinh nhật của tao. 】
Ngón tay đã vấy máu người của Thời Sơn Diên không kiềm được nâng lên chạm vào mặt kính. Yến Quân Tầm cách hắn gần như thế, say ngủ ở nơi xúc tu của hắn có thể chạm tới. Hắn như một con rắn trườn vào vườn địa đàng, trong cặp mắt chỉ có sự tham lam trái cấm kia.
“Không cần phải lo,” nhân viên hơi giơ tay lên, trưng ra một nụ cười nịnh nọt với Thời Sơn Diên, “cậu ta chưa tỉnh vội đâu.”
Thời Sơn Diên không dời mắt, hỏi: “Sao lại thế?”
“Bởi vì ‘chỉnh sửa’ rắc rối lắm. Ai cũng biết hiện nay muốn xóa sạch ký ức của những vật thí nghiệm này rất đơn giản, nhưng để tạo dựng ký ức thì lại rất khó, nhất là ký ức có ‘cảm giác chân thực’.” Gã nhân viên tiếp tục như đang trình diễn, “Ban đầu bọn tôi định cho vật thí nghiệm nảy sinh cảm giác phụ thuộc vào Artemis, như trẻ con phụ thuộc vào mẹ ấy, có thế bọn họ mới có thể chung sống hòa thuận, mới không mâu thuẫn với sự vận hành của con chip. Bọn tôi sẽ để bọn họ tự tạo nên ảo tưởng, để ‘ký ức’ nói cho bọn họ rằng Artemis rất coi trọng bọn họ, bọn họ là độc nhất đối với Artemis. Nhưng vật thí nghiệm xuất sắc có tính cảnh giác rất cao, giống như 98342 ấy, cậu ta giải đề nhanh lắm, toàn tìm được lời giải từ những chi tiết rất vụn vặt mà người bình thường không phát hiện nổi, thế nên bọn tôi phải ‘chỉnh sửa’ cậu ta rất cẩn thận, sao cho vừa không để cậu ta báo hỏng, cũng vừa không để cậu ta phát hiện.”
Nói tới đây, gã nhân viên nhìn sang Phó Thừa Huy.
“Tuy bọn tôi có rất nhiều vật thí nghiệm, nhưng nói thật là tỷ lệ thành công thấp lắm. 98342 là quý giá nhất, cá nhân tôi cho rằng cậu ta là một kỳ tài sáng tạo thiên bẩm, sau này cậu ta sẽ phát huy được tác dụng ở trung tâm tác chiến. Dù gì so với hệ thống đơn thuần thì con người vẫn làm tốt nhiệm vụ ‘theo dõi’ và ‘giám sát’ hơn mà, ước nguyện của bọn tôi là gầy dựng một tương lai tươi đẹp cho Liên minh.”
Gã ta nói về chuyện giả lập ký ức dễ dàng như ăn cơm vậy, gã tin rằng những thí nghiệm này đều vì một tương lai tốt đẹp cho Liên minh. Ai cũng nói thế, ai cũng đeo lên lớp mặt nạ thành kính, tất cả những việc bọn họ đang làm đều là những việc khuất tất vi phạm đạo làm người. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Đối với Artemis và những người cùng tham gia thí nghiệm, trên thế giới này có vô số “Yến Quân Tầm”, nhưng đối với Thời Sơn Diên, từ đầu chí cuối chỉ có một Yến Quân Tầm mà thôi.
Thời Sơn Diên đã chẳng thèm nghe gã nhân viên nói nữa, hắn không hứng thú với mấy cái ấy. Ngón tay hắn chạm vào mặt kính, tưởng chừng có thể lần tới nốt ruồi lệ của Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm đương ngủ mơ nhíu mày như gặp phải chuyện không vui, lại như bị Thời Sơn Diên chạm vào.
Lần này không còn lớp kính nào nữa.
Yến Quân Tầm không thể chạy thoát, nụ hôn trên môi dường như đã cướp hết không khí của cậu. Cậu cuộn ngón tay lại như người sắp chết đuối, đầu ngón tay bấu víu mái tóc Thời Sơn Diên như đang víu bờm một con sư tử.
Yến Quân Tầm cũng đâu biết yêu là gì.
Cậu túm tóc Thời Sơn Diên như đang xả giận. Nhưng cậu lại đón nhận nụ hôn của Thời Sơn Diên như đang hồi đáp.
Hệ thống ống như một nơi ở tạm thời, cái thế giới dày đặc tai mắt này sắp sụp đổ rồi. Thời Sơn Diên dán vào bờ môi Yến Quân Tầm, lắng nghe tiếng thở dốc của cậu.
“Tôi…” tiếng Yến Quân Tầm hệt như tiếng nức nở trong một màn mây mưa, hơi thở nóng bỏng ấy phả lên vành tai Thời Sơn Diên, “giết anh!”
Thời Sơn Diên dùng ngón cái mơn trớn bờ má Yến Quân Tầm, bụng ngón tay chốc chốc lại vuốt qua vành tai Yến Quân Tầm, đây dường như chẳng phải quấn quýt vành tai tóc mai bình thường. Hắn hiểu rõ sự điên cuồng của mình, hắn phạm tội một cách đường hoàng đắc thắng.
Giết hắn mau lên, lấy cái chết để ngăn hắn lại đi. Bằng không hắn sẽ chiếm đoạt Yến Quân Tầm, kể từ giây phút này trở đi. Hắn đã cướp đi trái cấm trong vườn địa đàng, không định trả lại cho bất kỳ ai khác.
“Cười lên đi nào.” Thời Sơn Diên dùng hai ngón tay kéo khóe môi Yến Quân Tầm lên, giống như lần đầu tiên nói chuyện với Yến Quân Tầm trong tù. Dục vọng của người trưởng thành ngập tràn nơi đôi mắt hắn, nhưng miệng lại nói: “Em đáng yêu quá.”
Lời tuyên bố kia đã vạch trần rằng Thời Sơn Diên chẳng biết gì về tình yêu, nhưng hắn không cần học thuộc giáo điều cứng nhắc nào cả, hắn chỉ tuân theo bản năng khi đối mặt với Yến Quân Tầm. Đây vừa là lợi thế, cũng vừa là nhược điểm của hắn. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm 16 tuổi dùng một chiếc đài bắt được một con sư tử, trong đêm khuya giữa núi rừng thăm thẳm, Thời Sơn Diên nghe thấy tiếng bên trong kính. Hắn chẳng qua chỉ tò mò mà thôi.
Một tuần sau Thời Sơn Diên cầm theo cái đài đi tới khu rừng trên biên giới Nam Bắc, đứng trên ngọn núi cao nơi bình minh lên, thử điều chỉnh các nút trên đài. Nhưng cậu bé kia không xuất hiện, chuyện ấy khiến Thời Sơn Diên cảm thấy bị bỏ rơi. Hắn chưa bao giờ bị bỏ rơi.
Mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ chỉ có ngôi sao nọ, và cả “Artemis” mà Yến Quân Tầm nhắc tới.
Sau khi quay về Báo Đen, Thời Sơn Diên gặp Ares ở trung tâm tác chiến khu Quang Quỹ, mối thù giữa hắn và “Thần Chiến tranh” bắt đầu từ lần gặp gỡ ấy. Ares từng định ngắm súng vào đầu Thời Sơn Diên để bắt Thời Sơn Diên hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp.
Thế nên Thời Sơn Diên đã choảng vỡ “đầu” Ares.
Vụ việc dẫn đến một tuần nghỉ cho trung tâm tác chiến, đồng thời dẫn đến Thời Sơn Diên bị tống giam. Ngày được thả ra, khi đang đi theo Phó Thừa Huy, hắn đã bắt gặp thí nghiệm của Artemis, và bắt gặp cả Yến Quân Tầm.
Chỉ là Yến Quân Tầm đang “ngủ”.
“Đây là ‘Yến Quân Tầm’ xuất sắc nhất thời điểm hiện tại,” nhân viên kiểm soát đeo găng tay điều chỉnh nhiệt độ bên trong lồng kính, “số hiệu Artemis cho cậu ta là ‘98342’. Cậu ta giữ được sự hiếu kỳ, lại còn có khả năng nghi ngờ nhất định…” Gã ta cười với Phó Thừa Huy, “Ông tin được không? Cậu ta thậm chí còn có thể lách được cả mắt giám sát của Artemis để mua vui cho mình đấy.”
Phó Thừa Huy lật xem báo cáo về 98342, hỏi: “Mua vui? Mua vui cái gì?”
“Bọn tôi phát hiện cậu ta biết dùng con chip, giống như trẻ con đạp xe đạp ấy. Cậu ta tìm được một vài cái đài bị vứt có mấy đoạn thu âm cũ, lấy việc nói chuyện với bọn nó để giải tỏa áp lực tinh thần.” Nhân viên kiểm tra nhét nắm tay vào trong túi áo, “Cậu ta có ham muốn bộc bạch rất mạnh, đáng tiếc là cậu ta còn có ý thức độc lập mạnh chẳng kém nữa, đây là điều quá nguy hiểm đối với thí nghiệm, sau khi hội ý với Artemis, bọn tôi đã quyết định ‘chỉnh sửa’ cậu ấy một chút.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Phó Thừa Huy trả bản báo cáo lại, đoạn hỏi: “Cậu ta bao nhiêu tuổi?”
“17 tuổi,” nhân viên tính thời gian, “vừa mới đón sinh nhật hôm 8 tháng 8.”
Thời Sơn Diên lại gần số 98342, qua lớp kính, hắn thấy rõ mặt Yến Quân Tầm.
Không thể nào miêu tả nổi cảm giác ấy.
Gương mặt trắng bóc đương say ngủ của Yến Quân Tầm thuần khiết tới vô ngần, làn tóc bồng bềnh trong dịch dung dưỡng tựa như có cơn gió thổi qua, cậu đang chìm trong giấc mộng đẹp đẽ xây nên bởi con chip. Nét mặt cậu yên bình đến nhường ấy, chẳng mảy may hay biết về những tội ác trên thế giới này.
36809 đến từ phân khu số 154 của khu Đình Trệ đã sa vào sự mong manh của đứa trẻ ấy, chính sự mong manh ấy đã hấp dẫn hắn. Hắn khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy xương bướm của Yến Quân Tầm, ngỡ như một đôi cánh có thể mọc ra từ đường cong xinh đẹp kia bất kỳ lúc nào.
【 Nếu như tao còn sống, vậy mày sẽ là quà sinh nhật của tao. 】
Ngón tay đã vấy máu người của Thời Sơn Diên không kiềm được nâng lên chạm vào mặt kính. Yến Quân Tầm cách hắn gần như thế, say ngủ ở nơi xúc tu của hắn có thể chạm tới. Hắn như một con rắn trườn vào vườn địa đàng, trong cặp mắt chỉ có sự tham lam trái cấm kia.
“Không cần phải lo,” nhân viên hơi giơ tay lên, trưng ra một nụ cười nịnh nọt với Thời Sơn Diên, “cậu ta chưa tỉnh vội đâu.”
Thời Sơn Diên không dời mắt, hỏi: “Sao lại thế?”
“Bởi vì ‘chỉnh sửa’ rắc rối lắm. Ai cũng biết hiện nay muốn xóa sạch ký ức của những vật thí nghiệm này rất đơn giản, nhưng để tạo dựng ký ức thì lại rất khó, nhất là ký ức có ‘cảm giác chân thực’.” Gã nhân viên tiếp tục như đang trình diễn, “Ban đầu bọn tôi định cho vật thí nghiệm nảy sinh cảm giác phụ thuộc vào Artemis, như trẻ con phụ thuộc vào mẹ ấy, có thế bọn họ mới có thể chung sống hòa thuận, mới không mâu thuẫn với sự vận hành của con chip. Bọn tôi sẽ để bọn họ tự tạo nên ảo tưởng, để ‘ký ức’ nói cho bọn họ rằng Artemis rất coi trọng bọn họ, bọn họ là độc nhất đối với Artemis. Nhưng vật thí nghiệm xuất sắc có tính cảnh giác rất cao, giống như 98342 ấy, cậu ta giải đề nhanh lắm, toàn tìm được lời giải từ những chi tiết rất vụn vặt mà người bình thường không phát hiện nổi, thế nên bọn tôi phải ‘chỉnh sửa’ cậu ta rất cẩn thận, sao cho vừa không để cậu ta báo hỏng, cũng vừa không để cậu ta phát hiện.”
Nói tới đây, gã nhân viên nhìn sang Phó Thừa Huy.
“Tuy bọn tôi có rất nhiều vật thí nghiệm, nhưng nói thật là tỷ lệ thành công thấp lắm. 98342 là quý giá nhất, cá nhân tôi cho rằng cậu ta là một kỳ tài sáng tạo thiên bẩm, sau này cậu ta sẽ phát huy được tác dụng ở trung tâm tác chiến. Dù gì so với hệ thống đơn thuần thì con người vẫn làm tốt nhiệm vụ ‘theo dõi’ và ‘giám sát’ hơn mà, ước nguyện của bọn tôi là gầy dựng một tương lai tươi đẹp cho Liên minh.”
Gã ta nói về chuyện giả lập ký ức dễ dàng như ăn cơm vậy, gã tin rằng những thí nghiệm này đều vì một tương lai tốt đẹp cho Liên minh. Ai cũng nói thế, ai cũng đeo lên lớp mặt nạ thành kính, tất cả những việc bọn họ đang làm đều là những việc khuất tất vi phạm đạo làm người. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Đối với Artemis và những người cùng tham gia thí nghiệm, trên thế giới này có vô số “Yến Quân Tầm”, nhưng đối với Thời Sơn Diên, từ đầu chí cuối chỉ có một Yến Quân Tầm mà thôi.
Thời Sơn Diên đã chẳng thèm nghe gã nhân viên nói nữa, hắn không hứng thú với mấy cái ấy. Ngón tay hắn chạm vào mặt kính, tưởng chừng có thể lần tới nốt ruồi lệ của Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm đương ngủ mơ nhíu mày như gặp phải chuyện không vui, lại như bị Thời Sơn Diên chạm vào.
Lần này không còn lớp kính nào nữa.
Yến Quân Tầm không thể chạy thoát, nụ hôn trên môi dường như đã cướp hết không khí của cậu. Cậu cuộn ngón tay lại như người sắp chết đuối, đầu ngón tay bấu víu mái tóc Thời Sơn Diên như đang víu bờm một con sư tử.
Yến Quân Tầm cũng đâu biết yêu là gì.
Cậu túm tóc Thời Sơn Diên như đang xả giận. Nhưng cậu lại đón nhận nụ hôn của Thời Sơn Diên như đang hồi đáp.
Hệ thống ống như một nơi ở tạm thời, cái thế giới dày đặc tai mắt này sắp sụp đổ rồi. Thời Sơn Diên dán vào bờ môi Yến Quân Tầm, lắng nghe tiếng thở dốc của cậu.
“Tôi…” tiếng Yến Quân Tầm hệt như tiếng nức nở trong một màn mây mưa, hơi thở nóng bỏng ấy phả lên vành tai Thời Sơn Diên, “giết anh!”
Thời Sơn Diên dùng ngón cái mơn trớn bờ má Yến Quân Tầm, bụng ngón tay chốc chốc lại vuốt qua vành tai Yến Quân Tầm, đây dường như chẳng phải quấn quýt vành tai tóc mai bình thường. Hắn hiểu rõ sự điên cuồng của mình, hắn phạm tội một cách đường hoàng đắc thắng.
Giết hắn mau lên, lấy cái chết để ngăn hắn lại đi. Bằng không hắn sẽ chiếm đoạt Yến Quân Tầm, kể từ giây phút này trở đi. Hắn đã cướp đi trái cấm trong vườn địa đàng, không định trả lại cho bất kỳ ai khác.
“Cười lên đi nào.” Thời Sơn Diên dùng hai ngón tay kéo khóe môi Yến Quân Tầm lên, giống như lần đầu tiên nói chuyện với Yến Quân Tầm trong tù. Dục vọng của người trưởng thành ngập tràn nơi đôi mắt hắn, nhưng miệng lại nói: “Em đáng yêu quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất