Chương 80: Tử vong
Yến Quân Tầm ngồi xổm xuống, đây chắc chắn là cái con người máy nhỏ ở nhà Hoắc Khánh Quân.
Không khí bên trong đường ống rất ẩm ướt, áo sơ mi chưa khô dính vào người làm Yến Quân Tầm khó chịu. Tiếng mưa đã biến mất trong đầu cậu lại vang lên, có điều rất nhỏ, dường như mưa đang rơi ở một phương trời xa lắm.
Ai đã để con người máy này ở đây, chờ bọn họ phát hiện ra?
Thời Sơn Diên nhặt mũ của người máy lên rồi đứng dậy. Hắn lại gần tường kỳ kỳ một chút để nhìn rõ những hình vẽ trên tường.
Trên tường vẽ mấy hình cơ thể con người bị kéo thành vòng cung theo phong cách cường điệu hóa, mặt phụ nữ bị vẽ râu quai nón.
Thời Sơn Diên nhớ tới mấy bức tranh tường hắn thấy lúc mới xuống chỗ tị nạn, lúc đó mới chỉ là những đường cong không quy tắc, nhưng giờ đây chúng đã biến thành những thứ quen thuộc. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm đứng sau lưng Thời Sơn Diên, cậu hãy còn nhớ mấy hình phụ nữ bị vẽ râu này như mới ngày hôm qua: “Đây là tranh trên hành lang nhà Lưu Hâm Trình.”
Đường ống rỗng tuếch không người, cả Thời Sơn Diên lẫn Yến Quân Tầm đều chắc chắn ở đây không có ai. Song những hình vẽ nguệch ngoạc này lại như một trò chơi khăm, dường như có tiếng cười đang văng vẳng bên tai Yến Quân Tầm. Cái cảm giác bị giám sát lại ập tới khiến cậu sởn cả gai ốc.
Mạch suy nghĩ đương thông suốt được một chút của cậu lại bị xáo trộn, cậu lùi về sau một bước, ngờ vực nhìn những hình vẽ kia. Của Phác Lận à? Hay là Dao Mổ? Ai đang làm chuyện này? Hệ thống bị tắt đi rồi cơ mà, Hephaestus đâu thể theo dõi cậu qua con chip được nữa.
Ta đang quan sát cậu đấy.
Dường như có ai đó đang nói câu ấy với cậu từ nơi xa.
“Đi tiếp đi,” Thời Sơn Diên trả mũ lại cho con người máy rồi cầm tay Yến Quân Tầm, “đi đến cuối xem sao.”
Bọn họ không còn đường lui nữa, phải tiếp tục tiến về phía trước thôi. Thế giới hỗn loạn này bị bao phủ trong màn sương mù dày đặc, cái cảm giác bị theo dõi bứt rứt luôn xuất hiện khi bọn họ lờ mờ thấy được chân tướng.
Con người máy nhỏ nằm trên đất, nước bẩn thấm ướt mũ nó. Yến Quân Tầm nhảy qua người nó, cặp mắt như đeo kính bảo hộ của nó hơi lệch, hết điện rồi. Dường như nó duy trì lượng điện còn sót lại đến tận bây giờ chỉ để nói chuyện với bọn họ.
Nước ở dưới đáy ống bắt đầu dâng cao, dần sắp chạm tới bắp chân Yến Quân Tầm.
Thời Sơn Diên ngẩng lên quan sát nóc đường ống. Hắn nghe thấy tiếng nước chảy trong tường: “Có chỗ bị rò.”
Yến Quân Tầm cũng ngẩng lên, hỏi: “Anh biết mấy giờ rồi không?”
“Căn cứ theo tốc độ của chúng ta thì,” Thời Sơn Diên đáp, “bây giờ chắc khoảng 23 giờ rồi.”
“Mãi mà tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng tàu Quang Quỹ chạy qua,” Yến Quân Tầm cũng không nghe thấy lúc ở nhà Dao Mổ, cậu nói tiếp, “giờ chỉ còn cách thời gian thu hồi 1 tiếng thôi,” hễ nhắc đến “thu hồi” là đầu Yến Quân Tầm sẽ nhói lên như bị kiến cắn, “nếu Hephaestus vẫn chưa dậy thì Ares của Quang Quỹ sẽ nhận ra điều bất thường.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Hệ thống rất đúng giờ, thời gian của bọn chúng chuẩn xác hơn con người nhiều. Nếu Hephaestus không hồi âm Ares đúng thời gian quy định, chắc chắn nó sẽ lựa chọn một hành động. Yến Quân Tầm hiểu Ares, giống như cậu hiểu Phó Thừa Huy.
Tiếng gõ trong đường ống càng lúc càng lớn khi bọn họ tiến gần hơn, Yến Quân Tầm bắt đầu nghi ngờ, đó thật sự là cái tiếng trong đầu cậu ư? Nó khác với âm thanh mà con chip làm nhiễu đầu gây ra, nó thực hơn.
“Ra khỏi lồng kính em muốn làm gì nhất?” Thời Sơn Diên nắm tay Yến Quân Tầm rất chặt.
Câu hỏi của hắn quá đột ngột, như đang đánh trống lảng vô cớ.
Yến Quân Tầm thấy tay đau vì bị siết, cậu ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Ngắm sao. Anh thì sao? Rời Báo Đen anh muốn làm gì nhất?
“Làm tình,” ngón tay Thời Sơn Diên quấn chặt lấy ngón tay Yến Quân Tầm lúc nói, “thỏa mãn dục vọng thấp kém của bản thân.”
“Anh nói dối,” Yến Quân Tầm nhìn bàn tay đan xen của hai người, “anh đã tự do rồi.”
“Ở đâu cũng bị giám sát hết thôi, Quân Tầm à,” Thời Sơn Diên trông thấy cánh cửa sắt khép hờ sáng lờ nhờ, “hồi trước tôi từng nói điều tương tự với em rồi còn gì?”
“Anh bảo ‘Chúng ta vẫn luôn bị giám sát’,” Yến Quân Tầm thấy bất an, “lúc ấy anh đã đang nhắc nhở tôi rồi.”
“Người bị giám sát liên tục mà còn duy trì được nhu cầu sinh lý bình thường à?” Thời Sơn Diên lặp lại câu mình từng hỏi, sau đó tự trả lời, “tôi làm được.”
Dường như hắn đang chứng minh điều gì đó.
“Hình như rất nhiều điều chúng ta nói được lặp lại,” Yến Quân Tầm nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên, “chẳng hạn như ‘Chào đằng ấy’. Anh từng gặp tôi rồi à?”
Thời Sơn Diên không trả lời câu này. Sau khi phát hiện con người máy nhỏ, hắn có vẻ hơi lạ, hình như hắn đang nghiền ngẫm gì đó. Chặng cuối đường ống đã ở ngay trước mắt, cánh cửa sắt khép hờ không khóa. Thời Sơn Diên thử đẩy một cái, nó mở ra ngay.
Ra khỏi lồng kính đi, Yến Quân Tầm!
Câu ấy bất thình lình cắt ngang tiếng gõ như một hồi chuông cảnh tỉnh, chấn động tới choáng váng đầu Yến Quân Tầm. Cậu vịn vào cửa, lúc ngẩng lên bị ánh đèn xám xịt rọi vào. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Giơ tay lên.” Dao Mổ đang nhắm súng vào Thời Sơn Diên.
Phác Lận cầm cái đèn pin nhỏ chiếu vào Thời Sơn Diên. Pin đèn không đủ, còn lóe một cái.
“Hai người đang làm gì vậy?” Yến Quân Tầm nhíu mày.
“Tìm hai mang,” Dao Mổ giơ cao nòng súng, điếu thuốc ông ta đang ngậm vãi ít tàn, “mẹ kiếp, đến cả tao mà mày cũng còn lừa được, mày không phải 01AE86!”
Thời Sơn Diên lạnh mặt: “Bỏ súng xuống.”
“Cậu Tầm,” mặt Phác Lận trắng mét, “trên thế giới này không có 01AE86!”
“Anh đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy?” tiếng gõ trong đầu Yến Quân Tầm bắt đầu dồn dập như tiếng đồng hồ bấm giờ.
“Tôi nói 01AE86 không tồn tại trên thế giới này!” đèn pin của Phác Lận lại lóe lên một cái nữa, giọng run rẩy, anh giơ máy liên lạc của mình lên, “tin nhắn cuối cùng mà khu tị nạn nhận được, ‘7-001 Thời Sơn Diên, xác nhận tử vong năm 2162’. Cậu Tầm, hắn ta là giả!”
Phác Lận sắp mất kiểm soát trước những thông tin tới tấp ập vào.
“Tất cả mọi chuyện ngay từ đầu đã là giả… Thời Sơn Diên chết lâu rồi! Hắn là hai mang do Phó Thừa Huy phái tới, lấy lòng tin của cậu đến tận đây là vì—”
Phác Lận còn chưa nói hết, đèn pin đã chết. Trong giây phút bốn bề chìm vào bóng tối, Dao Mổ lập tức nã đạn. Yến Quân Tầm bị Thời Sơn Diên kéo xuống, đạn bắn lên khung cửa chấn động vang rền cả đường ống.
Đồng hồ bỗng nhảy về không, âm thanh cảnh báo kêu “tích” một cái trong đầu Yến Quân Tầm. Số 8 tới rồi, thời gian thu hồi bắt đầu ngay bây giờ!
“Số hiệu 01AE86…”
Khương Liễm trong trí nhớ đứng bên đường giới thiệu người cộng sự mới cho Yến Quân Tầm, ráng chiều sau lưng anh nhuốm sắc điêu tàn cũ kỹ lên khung cảnh. Hình ảnh tan vỡ cắt vụn Khương Liễm, anh biến thành vô số anh, cả thanh âm cũng tách rời.
“Chỉ số nguy hiểm đặc biệt đạt cấp S.”
“Lúc ở đội đặc nhiệm cậu chưa từng nghe về tên này ư?”
“… Cậu cũng coi như quà rồi.“
Phía trước có tiếng súng, đằng sau cũng có tiếng súng.
Yến Quân Tầm ôm đầu, tiếng đồng hồ “tích tích” đếm ngược, tiếng Khương Liễm giới thiệu, còn cả tiếng súng tất cả vây lấy cậu, ồn ào xáo xác khiến gân xanh cậu nổi lên. Nơi tị nạn trống trải không có chỗ cho cậu trốn, con chip làm dây thần kinh cậu nhói đau, giữa những âm thanh ầm ĩ cậu lại sắp sửa không phân biệt được thật giả nữa!
“Đây chính là thiết lập của thế giới,” gương mặt đã lau sạch của gã hề giống mặt Yến Quân Tầm như hai giọt nước, gã ghé vào tai Yến Quân Tầm thì thầm, “không ai có thể chạy thoát khỏi ống nghiệm của vũ trụ.”
【 Nếu ký ức có thể bị sửa đổi… 】
【 Trả lời đi, Yến Quân Tầm. 】
【 Rốt cuộc bây giờ đang là năm bao nhiêu? 】
Không khí bên trong đường ống rất ẩm ướt, áo sơ mi chưa khô dính vào người làm Yến Quân Tầm khó chịu. Tiếng mưa đã biến mất trong đầu cậu lại vang lên, có điều rất nhỏ, dường như mưa đang rơi ở một phương trời xa lắm.
Ai đã để con người máy này ở đây, chờ bọn họ phát hiện ra?
Thời Sơn Diên nhặt mũ của người máy lên rồi đứng dậy. Hắn lại gần tường kỳ kỳ một chút để nhìn rõ những hình vẽ trên tường.
Trên tường vẽ mấy hình cơ thể con người bị kéo thành vòng cung theo phong cách cường điệu hóa, mặt phụ nữ bị vẽ râu quai nón.
Thời Sơn Diên nhớ tới mấy bức tranh tường hắn thấy lúc mới xuống chỗ tị nạn, lúc đó mới chỉ là những đường cong không quy tắc, nhưng giờ đây chúng đã biến thành những thứ quen thuộc. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm đứng sau lưng Thời Sơn Diên, cậu hãy còn nhớ mấy hình phụ nữ bị vẽ râu này như mới ngày hôm qua: “Đây là tranh trên hành lang nhà Lưu Hâm Trình.”
Đường ống rỗng tuếch không người, cả Thời Sơn Diên lẫn Yến Quân Tầm đều chắc chắn ở đây không có ai. Song những hình vẽ nguệch ngoạc này lại như một trò chơi khăm, dường như có tiếng cười đang văng vẳng bên tai Yến Quân Tầm. Cái cảm giác bị giám sát lại ập tới khiến cậu sởn cả gai ốc.
Mạch suy nghĩ đương thông suốt được một chút của cậu lại bị xáo trộn, cậu lùi về sau một bước, ngờ vực nhìn những hình vẽ kia. Của Phác Lận à? Hay là Dao Mổ? Ai đang làm chuyện này? Hệ thống bị tắt đi rồi cơ mà, Hephaestus đâu thể theo dõi cậu qua con chip được nữa.
Ta đang quan sát cậu đấy.
Dường như có ai đó đang nói câu ấy với cậu từ nơi xa.
“Đi tiếp đi,” Thời Sơn Diên trả mũ lại cho con người máy rồi cầm tay Yến Quân Tầm, “đi đến cuối xem sao.”
Bọn họ không còn đường lui nữa, phải tiếp tục tiến về phía trước thôi. Thế giới hỗn loạn này bị bao phủ trong màn sương mù dày đặc, cái cảm giác bị theo dõi bứt rứt luôn xuất hiện khi bọn họ lờ mờ thấy được chân tướng.
Con người máy nhỏ nằm trên đất, nước bẩn thấm ướt mũ nó. Yến Quân Tầm nhảy qua người nó, cặp mắt như đeo kính bảo hộ của nó hơi lệch, hết điện rồi. Dường như nó duy trì lượng điện còn sót lại đến tận bây giờ chỉ để nói chuyện với bọn họ.
Nước ở dưới đáy ống bắt đầu dâng cao, dần sắp chạm tới bắp chân Yến Quân Tầm.
Thời Sơn Diên ngẩng lên quan sát nóc đường ống. Hắn nghe thấy tiếng nước chảy trong tường: “Có chỗ bị rò.”
Yến Quân Tầm cũng ngẩng lên, hỏi: “Anh biết mấy giờ rồi không?”
“Căn cứ theo tốc độ của chúng ta thì,” Thời Sơn Diên đáp, “bây giờ chắc khoảng 23 giờ rồi.”
“Mãi mà tôi vẫn chưa nghe thấy tiếng tàu Quang Quỹ chạy qua,” Yến Quân Tầm cũng không nghe thấy lúc ở nhà Dao Mổ, cậu nói tiếp, “giờ chỉ còn cách thời gian thu hồi 1 tiếng thôi,” hễ nhắc đến “thu hồi” là đầu Yến Quân Tầm sẽ nhói lên như bị kiến cắn, “nếu Hephaestus vẫn chưa dậy thì Ares của Quang Quỹ sẽ nhận ra điều bất thường.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Hệ thống rất đúng giờ, thời gian của bọn chúng chuẩn xác hơn con người nhiều. Nếu Hephaestus không hồi âm Ares đúng thời gian quy định, chắc chắn nó sẽ lựa chọn một hành động. Yến Quân Tầm hiểu Ares, giống như cậu hiểu Phó Thừa Huy.
Tiếng gõ trong đường ống càng lúc càng lớn khi bọn họ tiến gần hơn, Yến Quân Tầm bắt đầu nghi ngờ, đó thật sự là cái tiếng trong đầu cậu ư? Nó khác với âm thanh mà con chip làm nhiễu đầu gây ra, nó thực hơn.
“Ra khỏi lồng kính em muốn làm gì nhất?” Thời Sơn Diên nắm tay Yến Quân Tầm rất chặt.
Câu hỏi của hắn quá đột ngột, như đang đánh trống lảng vô cớ.
Yến Quân Tầm thấy tay đau vì bị siết, cậu ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Ngắm sao. Anh thì sao? Rời Báo Đen anh muốn làm gì nhất?
“Làm tình,” ngón tay Thời Sơn Diên quấn chặt lấy ngón tay Yến Quân Tầm lúc nói, “thỏa mãn dục vọng thấp kém của bản thân.”
“Anh nói dối,” Yến Quân Tầm nhìn bàn tay đan xen của hai người, “anh đã tự do rồi.”
“Ở đâu cũng bị giám sát hết thôi, Quân Tầm à,” Thời Sơn Diên trông thấy cánh cửa sắt khép hờ sáng lờ nhờ, “hồi trước tôi từng nói điều tương tự với em rồi còn gì?”
“Anh bảo ‘Chúng ta vẫn luôn bị giám sát’,” Yến Quân Tầm thấy bất an, “lúc ấy anh đã đang nhắc nhở tôi rồi.”
“Người bị giám sát liên tục mà còn duy trì được nhu cầu sinh lý bình thường à?” Thời Sơn Diên lặp lại câu mình từng hỏi, sau đó tự trả lời, “tôi làm được.”
Dường như hắn đang chứng minh điều gì đó.
“Hình như rất nhiều điều chúng ta nói được lặp lại,” Yến Quân Tầm nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên, “chẳng hạn như ‘Chào đằng ấy’. Anh từng gặp tôi rồi à?”
Thời Sơn Diên không trả lời câu này. Sau khi phát hiện con người máy nhỏ, hắn có vẻ hơi lạ, hình như hắn đang nghiền ngẫm gì đó. Chặng cuối đường ống đã ở ngay trước mắt, cánh cửa sắt khép hờ không khóa. Thời Sơn Diên thử đẩy một cái, nó mở ra ngay.
Ra khỏi lồng kính đi, Yến Quân Tầm!
Câu ấy bất thình lình cắt ngang tiếng gõ như một hồi chuông cảnh tỉnh, chấn động tới choáng váng đầu Yến Quân Tầm. Cậu vịn vào cửa, lúc ngẩng lên bị ánh đèn xám xịt rọi vào. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Giơ tay lên.” Dao Mổ đang nhắm súng vào Thời Sơn Diên.
Phác Lận cầm cái đèn pin nhỏ chiếu vào Thời Sơn Diên. Pin đèn không đủ, còn lóe một cái.
“Hai người đang làm gì vậy?” Yến Quân Tầm nhíu mày.
“Tìm hai mang,” Dao Mổ giơ cao nòng súng, điếu thuốc ông ta đang ngậm vãi ít tàn, “mẹ kiếp, đến cả tao mà mày cũng còn lừa được, mày không phải 01AE86!”
Thời Sơn Diên lạnh mặt: “Bỏ súng xuống.”
“Cậu Tầm,” mặt Phác Lận trắng mét, “trên thế giới này không có 01AE86!”
“Anh đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy?” tiếng gõ trong đầu Yến Quân Tầm bắt đầu dồn dập như tiếng đồng hồ bấm giờ.
“Tôi nói 01AE86 không tồn tại trên thế giới này!” đèn pin của Phác Lận lại lóe lên một cái nữa, giọng run rẩy, anh giơ máy liên lạc của mình lên, “tin nhắn cuối cùng mà khu tị nạn nhận được, ‘7-001 Thời Sơn Diên, xác nhận tử vong năm 2162’. Cậu Tầm, hắn ta là giả!”
Phác Lận sắp mất kiểm soát trước những thông tin tới tấp ập vào.
“Tất cả mọi chuyện ngay từ đầu đã là giả… Thời Sơn Diên chết lâu rồi! Hắn là hai mang do Phó Thừa Huy phái tới, lấy lòng tin của cậu đến tận đây là vì—”
Phác Lận còn chưa nói hết, đèn pin đã chết. Trong giây phút bốn bề chìm vào bóng tối, Dao Mổ lập tức nã đạn. Yến Quân Tầm bị Thời Sơn Diên kéo xuống, đạn bắn lên khung cửa chấn động vang rền cả đường ống.
Đồng hồ bỗng nhảy về không, âm thanh cảnh báo kêu “tích” một cái trong đầu Yến Quân Tầm. Số 8 tới rồi, thời gian thu hồi bắt đầu ngay bây giờ!
“Số hiệu 01AE86…”
Khương Liễm trong trí nhớ đứng bên đường giới thiệu người cộng sự mới cho Yến Quân Tầm, ráng chiều sau lưng anh nhuốm sắc điêu tàn cũ kỹ lên khung cảnh. Hình ảnh tan vỡ cắt vụn Khương Liễm, anh biến thành vô số anh, cả thanh âm cũng tách rời.
“Chỉ số nguy hiểm đặc biệt đạt cấp S.”
“Lúc ở đội đặc nhiệm cậu chưa từng nghe về tên này ư?”
“… Cậu cũng coi như quà rồi.“
Phía trước có tiếng súng, đằng sau cũng có tiếng súng.
Yến Quân Tầm ôm đầu, tiếng đồng hồ “tích tích” đếm ngược, tiếng Khương Liễm giới thiệu, còn cả tiếng súng tất cả vây lấy cậu, ồn ào xáo xác khiến gân xanh cậu nổi lên. Nơi tị nạn trống trải không có chỗ cho cậu trốn, con chip làm dây thần kinh cậu nhói đau, giữa những âm thanh ầm ĩ cậu lại sắp sửa không phân biệt được thật giả nữa!
“Đây chính là thiết lập của thế giới,” gương mặt đã lau sạch của gã hề giống mặt Yến Quân Tầm như hai giọt nước, gã ghé vào tai Yến Quân Tầm thì thầm, “không ai có thể chạy thoát khỏi ống nghiệm của vũ trụ.”
【 Nếu ký ức có thể bị sửa đổi… 】
【 Trả lời đi, Yến Quân Tầm. 】
【 Rốt cuộc bây giờ đang là năm bao nhiêu? 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất