Hạn Thời Thú Liệp

Chương 92: Bốc cháy

Trước Sau
Màu đen số 02 đã cập bến từ lâu trong cơn mưa như trút.

Hồ Hinh và Dịch Đình ngồi túm vào một chỗ, hoảng sợ nhìn Lâm Ba Ba chằm chằm. Gã đàn ông này hình như bị thần kinh, gã nằm rạp trên đất như chó vậy, cứ điên cuồng hít ngửi mặt đất.

Lâm Ba Ba bị cái nhà này làm điên đảo thần hồn, vẻ mặt gã như mê như say, cứ lẩm bà lẩm bẩm gọi “Mẹ”. Từ phòng khách gã ngửi thẳng đến phòng ngủ của Hồ Hinh, ở đó gã nhìn thấy tấm ảnh gia đình của em.

“Mày thật là,” Lâm Ba Ba nhìn tấm ảnh say sưa, “mày thật là quá hạnh phúc.”

Hồ Hinh bị băng dính bịt chặt miệng, hơi thở em nặng nề, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi với Lâm Ba Ba. Lâm Ba Ba lè lưỡi liếm bức ảnh một cách tham lam, muốn ăn nó vào bụng. Hành vi kỳ dị của gã làm hai cô bé phát sợ, các em run rẩy nép vào một góc. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Ngay lúc này điện thoại réo vang, đó là điện thoại chúc ngủ ngon của mẹ Hồ Hinh.

Lâm Ba Ba nghe tiếng chuông điện thoại, gã làm ra vẻ vui mừng với cô bé. Gã ấn tấm ảnh vào ngực, làm bộ ngượng ngùng, cất tiếng với cái diễn xuất giả trân: “Mẹ mày muốn chúc mày ngủ ngon.”

Hồ Hinh đang khóc run cả lên.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn là sáng, gương mặt của Lâm Ba Ba khi mờ khi tỏ. Gã cúi người xuống, áp tai vào điện thoại, miệng thì nói: “Này, xin chào, xin chào, mẹ, tôi bắt con gái bà đi rồi.”

Mười mấy giây sau tiếng chuông ngừng.

“Cúp rồi,” Lâm Ba Ba chỉ vào điện thoại, nói với Hồ Hinh, “cúp mất rồi…”. Biểu cảm trên mặt hắn dần u ám, “mày còn chưa nghe điện, sao bà ta lại cúp?”

Trong phòng có mùi rỉ sét.

Hồ Hinh cảm thấy nghẹt thở, em không dám nhìn Lâm Ba Ba, cảm giác ngay giây tiếp theo sẽ có chuyện xảy ra.

Lâm Ba Ba giật cái điện thoại kiểu cổ ra, đến đứng trước mặt cô bé rồi xé băng dính dán miệng Hồ Hinh. Gã ấn mạnh ống nghe điện thoại vào tai Hồ Hinh, đẩy cả đầu em đi: “Gọi mẹ, to vào, gọi to vào! Cho bà ta nghe.”

Hồ Hinh sợ hãi khóc to, em vùng vẫy gào: “Mẹ!”

Nhưng điện thoại đã bị Lâm Ba Ba giật hỏng rồi, bên trong đến cả tiếng báo bận cũng không có.

Trong giây lát Hồ Hinh đã cảm thấy tuyệt vọng, em lắc đầu với Lâm Ba Ba, hốt hoảng khóc lóc: “Xin lỗi.” Em cũng không rõ mình đã làm sai cái gì, chỉ biết luôn miệng xin lỗi, “xin lỗi, xin lỗi.”

Lâm Ba Ba vẹo người, áp tai vào ống nghe. Mắt trái của gã mới mọc một cái lẹo bị nước mưa vào làm đau nhức, cái đau ấy khiến gã nhăn nhó mặt mày, chẳng biết mình là đang thoải mái hay đang khó chịu nữa. Tiếng khóc của Hồ Hinh giúp gã nhặt lại được lòng tự trọng, gã cảm thấy mình quá là oai phong.

Lâm Ba Ba nhấc tay lên lau nước mắt giúp Hồ Hinh, nước mắt dính trên tay khiến gã ghê tởm nhưng cũng là nó làm gã hưng phấn. Lâm Ba Ba nhìn tay mình chăm chú. Mỗi lần cái tay này vuốt ve một cô bé, gã lại thấy sướng chẳng gì bằng.

“Hôm này thời tiết rất, rất tệ,” Lâm Ba Ba nhìn thẳng vào Hồ Hình, “trời cứ mưa, mưa mãi, làm mày ướt bẩn rồi. Mày bực à? Bực, tao à?”

Hồ Hinh lắc đầu thật mạnh, em điên đến nơi mất.

“Nhưng tao thì bực lắm,” Lâm Ba Ba nói, “nước làm, làm bẩn giày tao, giày đắt lắm.”

Hồ Hinh suy sụp thốt lên: “Xin lỗi.”

“Im mồm!” Đột nhiên Lâm Ba Ba nổi cáu, gã cho Hồ Hinh một cái tát, “im mồm! Xin lỗi, xin lỗi! Gái điếm, thứ đê tiện chỉ biết nói xin lỗi! Đừng có nói nữa, đừng!”

Lâm Ba Ba ôm đầu mình, nhớ đến mẹ gã. Gã đã từng vì làm bẩn giày mà bị mẹ phạt, cởi trần cả người đứng ở cầu thang ngoài cửa, chịu đựng nỗi xấu hổ như một cơn ác mộng, khóc lóc xin mẹ gã mở cửa.



Gái điếm chỉ biết nói xin lỗi, Lâm Ba Ba, tao không cần mày xin lỗi, tao không cần.

Mẹ gã la hét điên loạn. Bà ta không biết cách nói chuyện bình thường, bà ta toàn hét the thé. Bà ta muốn giải tỏa, muốn chuyển hết đau đớn sang cho người khác để bản thân mình không còn đau nữa, đó là kỹ năng duy nhất mà Lâm Ba Ba học được từ mẹ gã.

Lâm Ba Ba không muốn nhớ lại dáng vẻ rụt rè sợ sệt của mình nữa. Gã lôi Hồ Hinh dậy, lại bồi thêm một cái tát rồi đẩy em xuống đất, nhưng vẻ mạnh mẽ này cũng chỉ tồn tại được mấy giây, Dịch Đình đột nhiên lăn lộn giãy dụa, dùng hai chân đang bị trói của mình đá vào bắp chân Lâm Ba Ba, từ cổ họng trào ra âm thanh giận dữ.

Lâm Ba Ba túm tóc Dịch Đình, kéo nửa người trên của em lên. Gã không nỡ đánh Dịch Đình, đây là cô gái tốt nhất mà gã có thể tìm được. Mái tóc Dịch Đình trong tay gã hệt như gấm vóc, sờ mượt như tơ.

Lâm Ba Ba đau khổ nói: “Linh hồn mày không sạch sẽ, mày bị nhiễm bẩn rồi, mày cũng cần được dạy dỗ.”

Gã chấp nhất với cái từ “Dạy dỗ” này như vậy, nhưng đó thật ra cũng chỉ là một lời nói dối. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Nhận thức kỳ dị của Lâm Ba Ba về tình dục khiến gã khó có thể nói ra từ như “Làm tình”, quan hệ bình thường không thể khiến hắn đạt được khoái cảm, phần thiếu sót trong giáo dục giới tính của gã cùng bồi vào việc bạo lực tình dục. Làm nhục là cách để giải tỏa tình dục mà gã đã tìm ra, gã tự cho là mình đúng, người khác mới sai, chỉ có gã là người bình thường.

Những cô gái này — những cô gái mà Lâm Ba Ba bắt được này, trong mắt Lâm Ba Ba đều cần được dạy dỗ. Những nhục nhã từng chịu trong quá khứ gã trút gấp đôi lên bọn họ, nhưng dù có làm như vậy gã vẫn rất thảm hại, sau khi “Cho ăn” gã chẳng bao giờ dám đối diện với thi thể.

Vòi nước trong nhà vệ sinh đang bị rò, âm thanh tí tách bị tiếng mưa rơi che khuất.

Lâm Ba Ba vứt Dịch Đình lại, kéo Hồ Hinh về phía nhà vệ sinh.

Hồ Hinh cảm giác được nguy hiểm trong phòng vệ sinh, em liều mình đẩy Lâm Ba Ba ra. Cả người em đều kháng cự lại những động chạm của gã, những tiếp xúc ấy không chỉ khiến em run rẩy mà còn khiến em buồn nôn.

“Trời âm u, mưa to,” Lâm Ba Ba đọc ra miệng nhật ký gã muốn viết hôm nay, “mình đón được con, con mồi ở cửa hàng tiện lợi. Con mồi đang hét inh ỏi, ồn quá, ồn quá.”

Mưa dồn dập gõ vào cửa sổ phòng vệ sinh, chỗ đó vẫn đang che rèm.

“Mình rất tức giận, mình cực kỳ tức giận, mình ghét tiếng khóc. Sao mày ồn ào thế? Mày cứ ồn ào mãi thế!” Lâm Ba Ba kéo tóc Hồ Hinh, ấn em xuống bồn rửa tay. Gã muốn “dạy dỗ” em, dùng cách đánh đập. Gã la lối: “Mày phản ứng chậm như lợn ấy!

Mưa như trút nước hắt vào từ cửa sổ, gió khiến tấm rèm đung đưa qua lại.

Gáy Hồ Hinh va vào mép bồn rửa tay, em thấy choáng váng, thậm chí còn chẳng nghe rõ Lâm Ba Ba nói gì. Em va vào làm vỡ vòi nước, nước lạnh “rào rào” tuôn ra.

Kẹp tóc trên tóc Hồ Hinh rơi vào vũng nước, em chống tay vào gương, ngăn mình chìm hẳn vào trong nước.

Gương mặt Lâm Ba Ba vặn vẹo, gã quyết định ra đòn hiểm, ấn đầu Hồ Hinh vào.

“Mẹ—” đầu Hồ Hinh đã vùi trong nước, ngay sau đó em liều mạng vùng vẫy.

Tiếng gào thét thê lương của Hồ Hinh bị nước chôn vùi, biến thành bọt khí trào lên. Trong tai em cũng có nước. Nước, nước như một loại cao su lỏng đang tràn vào lấp đầy cả người em, bịt kín miệng mũi em, khiến em không thể nào hít thở.

Nước lạnh bắn tung tóe, hệt như nước mưa không ngừng văng vào mặt kính. Trong gương phản chiếu lại tấm rèm cửa sổ đang tung bay, tấm rèm đã ướt đẫm vỗ vào cánh cửa sổ loang lổ vết rỉ sét, để lộ cái rãnh thoát nước hôi thối ngoài cửa sổ.

Lâm Ba Ba nghe tiếng mưa như thác đổ, rất ồn, cái thế giới này quá ầm ĩ rồi. Gã lại nhấc tóc Hồ Hinh lên,nhưng gã còn chưa kịp làm động tác tiếp theo thì cánh cửa sổ đang mở hé một nửa bên cạnh gã đã vỡ tung, trong tích tắc mảnh kính văng đầy đất.

Yến Quân Tầm nhảy vào từ cửa sổ, dùng nắm đấm mới vừa đập vỡ cửa kính đấm vào Lâm Ba Ba. Lâm Ba Ba lệch cả người đi va vào cửa phòng vệ sinh, sờ thấy mặt mình có máu mới quơ mỹ phẩm trên bồn rửa mặt đập vào Yến Quân Tầm. Yến Quân Tầm không né tránh, cậu kéo cổ áo Lâm Ba Ba, lại bồi cho gã một đấm. Mũi Lâm Ba Ba nóng lên, bị Yến Quân Tầm ấn gáy đập vào kính.

Gương “rắc” một tiếng nứt ra.

Lâm Ba Ba phát ra một tiếng kêu thảm thiết, gã thử bưng mặt, đã có máu chảy ra: “Lợn! Súc vật!”



Yến Quân Tầm đương thở dốc, nước mưa trên mặt vẫn chưa lau. Cậu thấy kẹp tóc của Hồ Hinh rơi trong bồn rửa tay, đột nhiên cảm thấy tức giận, cảm thấy một loại tức giận cực đoan vì bị tước đoạt, bị cưỡng ép. Cậu mặc kệ tiếng gào thét của Lâm Ba Ba, kéo gã ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc kéo Yến Quân Tầm xô lệch cả cánh cửa tủ, bình hoa, ly tách rơi vỡ đầy đất.

Lâm Ba Ba nhặt cái phích nước trong tủ lên, lại đập vào Yến Quân Tầm. Người gã quá nặng nề, động tác cũng trì trệ, có điều sức cũng lớn. Phích nước đập trúng cánh tay giơ ra đỡ của Yến Quân Tầm, Lâm Ba Ba nhân cơ hội vồ lấy tay cậu, đẩy Yến Quân Tầm vào tường.

Lâm Ba Ba thở ra tiếng khò khè. Gã che họng mình, lui về sau hét vào mặt Yến Quân Tầm: “Cút! Giết mày!”

“Mẹ kiếp,” Phác Lận đứng ở cửa cố kéo cái khóa sắt rỉ sét, “cái khóa hỏng này!”

“Phá cửa,” Giác bật sáng máy liên lạc, hệt như một ngọn đèn dẫn đường cho Phác Lận trong bóng tối, “anh có thể mà, Phác Lận, xô cái cửa này đi.”

Phác Lận cắn răng một cái, lui về sau hai bước rồi đột ngột lao lên trước, vận sức xô cánh cửa. Cánh cửa phát ra tiếng “uỳnh”, có điều chỉ bị lệch đi chứ không đổ.

Yến Quân Tầm khó mà giải thích được cơn giận dữ trong thời khắc này của chính cậu, rất hiếm khi cậu mất kiềm chế như vậy, cái kẹp tóc của Hồ Hinh như là nút thắt mà cậu không thể vượt qua.

Ai đền lại được nỗi sợ hãi đêm nay của cô bé?

Lâm Ba Ba ư?

Lâm Ba Ba làm được không?

Nhà vệ sinh bên cạnh Yến Quân Tầm đang la hét ầm ĩ, cả thế giới cũng đang la hét ầm ĩ. Trong đầu cậu chen chúc quá nhiều thé, trong đó hình ảnh cái nhà vệ sinh được lưu lại là rõ ràng nhất. Cậu cảm giác mình từng đứng ở nơi này, tập trung nhìn cánh cửa này, những khung cảnh được trả về trong tưởng tượng đều là tiếng gào thét đau đớn của Hồ Hinh.

Mở cửa nhanh lên.

Mau cứu tôi.

“Mày điên rồi,” Yến Quân Tầm nói với Lâm Ba Ba, cũng là tự nhủ với chính mình, “mẹ nó mày chính là một thằng điên.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Con có thể luôn giữ vững lý trí không?

Yến Quân Tầm, trả lời ta. Con có thể luôn giữ vững lý trí không?

Yến Quân Tầm nhặt cái ghế lên, đi về phía Lâm Ba Ba.

Lâm Ba Ba bị Dịch Đình trên nền đất gạt chân ngã, gã ngã xuống đất, thân thể mập mạp hình như đang ngọ nguậy. Gã không ý thức được đâu là sai trái, gã cũng chẳng cho đó là sai trái. Cái gọi là trừng phạt chẳng làm tổn thương nổi gã, dù gã có bị nhốt vào tù thì cũng vẫn dám làm mặt hề với Hồ Hinh, với Dịch Đình, với những người gã đã giết hại.

Gã không phải bù nhìn của thằng hề, gã là hóa thân của thằng hề.

“Đừng đến đây,” Lâm Ba Ba lùi về sau, mắt trái bị thương đang chảy máu, “Hạ đẳng!”, cổ họng khô khốc của gã nặn ra được một tiếng kêu, “bọn mày! Thứ súc vật hạ đẳng!”

“Cậu Yến,” Màn hình của Giác chợt nhào ra, những thứ đang di động trên đó đều là dữ liệu, nó dùng giọng nghiêm nghị la lên với Yến Quân Tầm, “đừng rơi vào bẫy— “

Nhưng mà muộn rồi, Yến Quân Tầm giơ ghế lên.

Tôi không thể nào giữ vững lý trí được, Artemis.

Yến Quân Tầm đã từng trả lời câu hỏi ấy trong bình dinh dưỡng.

Lý trí của loài người sẽ bốc cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau