Hạn Thời Thú Liệp

Chương 95: Ngoại truyện: Chaos (2)

Trước Sau
Yến Quân Tầm tắt bản ghi âm đi, giọng nói của Panda đứt đoạn. Cậu đứng lên đi vòng quanh lồng kính của số 98341, bắt đầu lục lọi tài liệu trên bàn đọc sách trong phòng để đồ.

Cái bàn bừa bộn, đã lâu không có người thu dọn rồi. Kẹp tài liệu bằng giấy về chip chất đầy bàn, còn cả ghi chép về thí nghiệm đã sờn. Yến Quân Tầm tìm từ trong đó ra những từ khóa “Khu 14”, “Săn Bắn Hạn Thời” và cả “Artemis”.

【 Từ năm 2135 chúng tôi bắt đầu tạo ra một thí nghiệm về thể cộng sinh mới, mục đích là đào tạo ra một loại người mới có thể kết hợp với chip. Đây là một thí nghiệm đi trước thời đại, không thể xác định được tiềm năng của nó. Nếu như thành công, loài người và hệ thống sẽ tạo ra một thế giới mới lý trí và tươi đẹp. Trong thí nghiệm lần này, Liên minh cung cấp cho chúng tôi 863 vật thí nghiệm con người. Nhóm vật thí nghiệm này có tuổi trung bình là 5, đều là những đứa trẻ cơ thể khỏe mạnh, trí thông minh bình thường. Tiếc thay thí nghiệm này lại thất bại, sự giáo dục của hệ thống đã gây ra tác dụng phụ rất lớn với chúng, chúng đã không còn năng lực sinh tồn cơ bản và trở thành sản phẩm lỗi cần Liên minh đồng lòng chăm sóc. 】

【 Chúng tôi không tức giận, nhưng chúng tôi cần nhiều vật thí nghiệm là con người hơn. Do đó vào năm 2140 Liên minh đã cung cấp cho khu Đình Trệ trung tâm sinh sản, từ đây chúng tôi đã thu được 15823 vật thí nghiệm con người. Thí nghiệm lần này đã có bước đột phá, chúng ta cấy chip thành công vào trong cơ thể của vật thí nghiệm, nhưng tiếc là đa số vật thí nghiệm đều không chịu được tốc độ vận hành của chip, chúng tôi phải tiến hành sàng lọc khắt khe với các vật thí nghiệm. 】

【 Liên minh quyết định lùi tiến độ của hạng mục thí nghiệm vĩ đại này, nhưng thí nghiệm chưa bị hủy bỏ, chúng tôi lập ra một thỏa thuận bí mật với Báo Đen. Giao ước quy định, bắt đầu từ năm 2143 Báo Đen sẽ cung cấp cho chúng tôi tử cung thích hợp dùng để nuôi dưỡng loài người mới. Trong thời gian thỏa thuận, chúng tôi đã lấy được 81656 vật thí nghiệm con người, đồng thời cũng chính thức bắt đầu ‘Kế hoạch nuôi lồng kính’ với các vật thí nghiệm và nuôi dưỡng họ trong lồng kính, triển khai thí nghiệm dạy học thông qua chip và bộ mô phỏng môi trường. 】

【 Nhóm vật thí nghiệm này từ khi chào đời đã ở trong lồng kính, tất cả đều dùng chung một thân phận và một ký ức ban sơ. Chúng tôi gọi chung họ là ‘Yến Quân Tầm’, tạo ra ‘vườn hoa của Artemis’ và ‘trời mưa’ làm hai môi trường sống cho họ. Để tăng thêm độ ngoan ngoãn cho các vật thí nghiệm, chúng tôi đặt ra câu ‘Quân Tầm là đứa trẻ giỏi nhất’ như từ ngữ để trao đổi tình cảm. 】(duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Yến Quân Tầm nhìn thấy giải thích về cái tên “Yến Quân Tầm” trên trang giấy ngả vàng.

Trời quang chẳng vết mưa, sẻ đưa cánh sổ lồng. Lưới trời giăng lồng lộng, quân tìm bóng muôn trùng.

Đó không phải kỳ vọng dành cho cậu, mà là lời cảnh cáo của Artemis với các vật thí nghiệm. Yến Quân Tầm và những đứa trẻ loài người bị dùng làm vật thí nghiệm đều là chim sẻ mà Artemis nuôi trong lồng kính mà thôi, nó dùng chip để cài đặt ký ức của bọn họ, những bầu bạn ấy đều là giả.

【 Kiên trì và nỗ lực của chúng tôi là có hiệu quả, nhóm vật thí nghiệm này có độ tương thích rất cao với chip, bọn họ biểu hiện năng lực tính toán đủ gây hài lòng. Nhưng đồng thời tỷ lệ những sản phẩm lỗi được sinh ra cũng dần tăng cao. Hợp tác thí nghiệm với chúng tôi cũng có những nhân viên quan sát con người, bọn họ theo dõi trạng thái tinh thần của vật thí nghiệm qua đường giám sát, nhưng dù vậy vật thí nghiệm vẫn dễ phát điên. Chúng tôi phải nghĩ ra cách nào đó. 】

Đến chỗ này thì bản ghi chép có rất nhiều trang graffiti, chúng vẽ vài bức Yến Quân Tầm nhìn thấy quen nhưng do vẽ quá ẩu nên cậu không nhận ra ngay được. Rất nhiều đường cong nhìn hệt như mấy con giun quằn quại trên mặt giấy, sau khi Yến Quân Tầm lật thêm vài tờ nữa, ánh mắt cậu ngừng lại.

【 Thế giới bị hủy diệt rồi. 】

Có một trang viết kín những lời này, chữ viết vẫn theo kiểu ngay ngắn máy móc. Ngòi bút sắt di toạc trang giấy, ở trang tiếp sau, chủ nhân của ghi chép lưu lại một đoạn chứa đầy cảm xúc của con người.

【 Tôi hận Phó Thừa Huy, lão đã lỗ mãng kết thúc thế giới này, khiến thí nghiệm phải ngừng lại, tôi đưa số ít vật thí nghiệm còn lại chạy về khu Quang Quỹ. Tôi cũng không còn lấy được vật thí nghiệm mới nữa… Nhân số của con người đang giảm nghiêm trọng, thế mà đám hệ thống Chủ Thần lại còn muốn nhúng tay vào thí nghiệm của tôi. Chết tiệt, chết tiệt! Tôi phải cải tổ lại mục đích của thí nghiệm, tôi sẽ không tin tưởng bất kỳ con người nào nữa, thể cộng sinh mới chỉ có thể chào đời trong hệ thống! 】

Yến Quân Tầm lại lật về sau, những trang sau của ghi chép đều trống, cho đến trang cuối cùng.

【 Vật thí nghiệm chỉ còn lại số 98341 và số 98342, không còn dư dịch dinh dưỡng nữa, tôi phải hoàn thành thí nghiệm trước khi bọn chúng chết. Tôi đã tạo ra ‘Giác’ dựa trên chính bản thân mình và đưa cô ấy vào Khu số 14 để chờ được ấp nở. Sứ mệnh của ‘Yến Quân Tầm’ chính là thúc đẩy sự tiến hóa của Giác, trước khi cơ thể của ‘Yến Quân Tầm’ chết chip sẽ được chuyển giao cho Giác. Tôi sắp hết thời gian rồi, thí nghiệm Khu số 14 cuối cùng sẽ được đổi tên là Săn Bắn Hạn Thời. Giác, Giác! Hy vọng của tôi để lại cho cô, cô nhất định sẽ trở thành người dẫn đường của thế giới mới, dẫn dắt một thời đại mới. 】

【 Tôi sẽ không rời khỏi đây, tôi muốn chứng kiến thế giới mới. Artemis chấp nhận từ bỏ tự do về thân thể, trao tinh thần theo đuổi chân lý cho người cần nó, tôi hóa thân mình thành vạn vật. 】(duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Đây là ghi chép của Artemis, nó đã tới đây.



Mái tóc đen chưa khô hẳn của Yến Quân Tầm lại ướt đẫm mồ hôi, cậu gập ghi chép lại, mắt đảo quanh bốn phía. Nhịp tim tăng tốc vì căng thẳng, cậu cố gắng giữ vững lý trí giữa những đợt tấn công liên tiếp của thông tin này, tự nhủ mình không được hoảng hốt.

Mày đâu rồi? Artemis.

Cửa của phòng để đồ đang hé một nửa, Yến Quân Tầm có thể nhìn thấy cái bóng mờ của chính mình. Cậu thấy sau lưng lạnh ngắt, thế là cầm theo bản ghi chép quay lại, nhưng ở cửa phòng để đồ chẳng có gì hết.

Trời sắp tối rồi, gió đang rung cửa sổ, rèm cửa còn sót lại trong phòng khách đang lay động rất mạnh, như thể có ai đang kéo nó từ đằng sau.

Yến Quân Tầm có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình, cậu muốn đóng của lại, nhưng ngay lúc cậu đi bước đầu tiên bản ghi về số 98341 bỗng vang lên.

“Hôm nay là ngày mùng 5 tháng 5 năm 2163, trời quang, tôi là nhân viên ghi chép số 97 Panda…”

Tiếng bản ghi rất vang, nó khiến Yến Quân Tầm giật mình. Cậu gần như ôm đầu theo bản năng, như muốn tránh một trái bom. Nhưng cậu cũng phản ứng lại rất nhanh, cậu bước qua mấy thứ đồ lắt nhắt lộn xộn rồi tắt bản ghi trên lồng kính số 98341 đi.

Tôi là nhân viên ghi chép số 97 Panda.

Những lời ấy lặp lại một cách máy móc trong đầu Yến Quân Tầm.

Hôm nay là năm 2163…

Nếu Artemis cũng đang ở đây, vậy sao Panda phải báo cáo với nó qua đường ghi âm? Bọn chúng có thể bàn bạc trực tiếp. Nhưng nếu Artemis không ở đây, vậy nó đã cài đặt lại Panda bằng cách nào?

“Tôi hóa thân mình thành vạn vật…”

Yến Quân Tầm thầm thì những lời này, rồi cậu mở bản ghi chép của Artemis ra lần nữa, tìm đến những bức graffiti mà cậu trông quen quen kia.

“… Đệt.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)

Yến Quân Tầm lật ghi chép lại, cậu nhận ra những thứ này không phải bản giản lược của sơ đồ thiết kế phòng, mà là bản đồ đường đi của khu Đình Bạc giả mà cậu quen thuộc.

Cửa nhà của Yến Quân Tầm ở “Khu số 14” nhìn thẳng vào nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh có để một cái bồn tắm không phù hợp. Đi từ nhà vệ sinh ra rẽ trái là phòng ngủ của cậu, phòng ngủ quá nhỏ chỉ có thể thiết kế thành kiểu chiếu tatami. Phòng khách và phòng bếp không đặt nổi một cái bàn ăn bình thường, trông tất cả như chen chúc cùng một chỗ. Cái đường sắt quang điện ồn ào khiến cậu muốn điên ở ngay cạnh nhà cậu, khi ra ngoài phải qua mấy trạm xe bus mới đến chợ bán đồ ăn.

Artemis vẽ những thứ ấy rất ẩu, chỉ vẽ một ít ở những nơi cần thiết. Panda thích đi hàng sữa ở ngay cuối đường, nơi này ấy vậy mà lại không quên vẽ một vòng tròn khoanh vùng quan trọng.



Yến Quân Tầm không muốn tin, cậu lật đến trang cuối cùng của ghi chép.

Tôi hóa thân mình thành vạn vật.

Tôi là nhân viên ghi chép số 97 Panda.

“Mẹ nó chứ chúng mày…” Yến Quân Tầm siết chặt tay, xé trang này ra, “cùng là một hệ thống.”

Giọng của Artemis trong Săn Bắn Hạn Thời vang vọng bên tai Yến Quân Tầm, “Quân Tầm, ta vĩnh viễn ở bên con.”

Giọng Panda theo sát ngay sau đó: “Ý nghĩa của sinh mệnh tôi là bảo vệ cậu Yến như bảo vệ con non vậy.”

“Đồ nói dối!” Yến Quân Tầm chợt ném ghi chép đi, cậu xua đuổi hết những giọng nói này ra khỏi đầu, nỗi thất vọng nhấn chìm cậu. Cậu giống như một con thú bị giam cầm, nện bản ghi chép thật mạnh.

Bản ghi va vào những dụng cụ thí nghiệm bỏ hoang, mảnh kính vỡ rơi đầy đất. Thu âm của Panda lại bật lên: “Hôm nay là…”

Yến Quân Tầm cảm thấy tức giận, có điều nỗi tức giận ấy không khiến cậu kích động mà làm cậu suy sụp vô cùng. Cậu hy vọng mình tỉnh lại, nhưng nỗi đau lại bảo cậu rằng đây chính là hiện thức. Cậu nhìn cái xác trong lồng kính số 98341, đó là một số phận khác của cậu.

Artemis coi những vật thí nghiệm con người này là cái gì? Viên đá lót đường trên con đường truy tìm chân lý ư? Là cỏ dại đáng chết ven đường ư? 98341 mạng người đã táng trong cái thí nghiệm này, có lẽ còn nhiều hơn, ai mà biết được, ai quan tâm chứ?

Những tài liệu viết đầy thí nghiệm, thí nghiệm, thí nghiệm ấy chen chúc trong mắt Yến Quân Tầm, bọn chúng như đang ép cậu phát điên lên ở cái khu không một bóng người này. Yến Quân Tầm đạp cái bàn sách ngã ngửa, khiến những tài liệu giấy bay tán loạn đầy đất. Cậu giẫm lên cái tên của chính mình, tìm kiếm bật lửa trên kệ treo tường.

Đồ đạc trên kệ rơi “loảng xoảng” xuống đất, kèm theo đó là cả bản ghi âm của Panda: “Ở lần Săn Bắn trước tôi đã cho Quân Tầm nuôi một con chó, cậu ấy thích lắm…”

“Tao không thích,” hốc mắt Yến Quân Tầm đỏ lên, cậu nói hung bạo, “tao không thích! Tao không thích cái thế giới chết tiệt này!”

Cậu gạt hết đồ đạc trên kệ xuống đất, hệt như làm vậy là có thể che lấp giọng nói của Panda.

“… gã lại muốn thương tổn Quân Tầm, tôi không cho phép.”

“Mày nói dối,” Yến Quân Tầm điên cuồng kéo tóc mình, cậu ngồi xổm xuống trong cái phòng để đồ không còn người nào khác này, đó là hành vi tự bảo vệ của cậu, “đừng nói nữa… Mày cái đồ lừa gạt này…”

Nước mắt rơi xuống đầu gối cậu, cậu lặp đi lặp lại.

“Mày chính là một kẻ lừa gạt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau