Chương 60
Y tá vừa mới chích kim xong cho một cậu nhóc bưng khay về phòng, kể cho đồng nghiệp khác: "Có hai anh em đẹp trai cực cực luôn ấy, người anh rất quan tâm đến cậu em, còn đặc biệt đến hỏi tớ kẹo để dỗ em trai."
Một đồng nghiệp khác cũng trong hội độc thân kéo khẩu trang xuống uống ngụm nước, nghe thấy trai đẹp là vội vàng hỏi ở đâu. Y tá chỉ tay ra ngoài, "Mặc đồng phục, hình như là Trung học số Ba, em tớ cũng học ở đấy."
Đồng nghiệp mở to mắt, "Học sinh cấp ba nha bà chị, chênh lệch tuổi tác hơi quá rồi đó!"
Y tá: "Tớ đã nói gì đâu, chỉ bảo người ta đẹp trai thôi mà!"
Đồng nghiệp lại đeo khẩu trang lên, "Để tớ ra ngoài xem sao."
Đồng nghiệp đi ra ngoài một vòng rồi quay về, hai mắt lấp lánh, dùng giọng điệu tiếc nuối nói: "Cái cậu đang ngủ đẹp trai ghê, mà cậu nhóc còn thức cũng đẹp quá, bây giờ con trai đều đáng sợ vậy hả?"
Lúc này lại có một đứa trẻ phát sốt nửa đêm được đưa đến, hai người bận rộn trở lại.
Lạc Lâm Viễn nói cậu tự chăm sóc bản thân mình được, nhưng cậu không dám động đậy bả vai, đương nhiên cũng không dùng điện thoại. Ban đầu còn có thể nỗ lực gắng gượng chống cự, đến sau đó thì thấy buồn ngủ, cơn sốt làm tiêu hao không ít thể lực của cậu.
Lúc đầu trái tim bé nhỏ còn có thể đập thình thịch vì được người mình thích dựa lên vai, bây giờ con tim si tình đã chết rồi thì chỉ muốn đi ngủ thôi.
Đầu Lạc Lâm Viễn dần dần hạ thấp, cuối cùng cậu không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, tựa lên đầu Du Hàn thiếp đi.
Hai chàng trai trẻ tuổi dựa lên nhau ngồi ngủ trong không gian lạnh lẽo trống trải của bệnh viện, giống như hai con thú nhỏ thân thiết sưởi ấm cho nhau. Cô gái ngồi đối diện gào thét trong âm thầm vì sự dễ thương này, còn định lấy điện thoại ra chụp trộm.
Nhưng cô vừa mới chụp được một pô đã bị bạn trai mình vô tình đè máy xuống, không cho phép cô quấy rầy người ta, cũng không cho phép cô chụp ảnh người đàn ông khác.
Cô gái ấm ức lườm bạn trai một cái, cuối cùng lùi eo ra sau, tay chích kim suýt chút nữa tuột xuống khỏi tay vịn. Cô cầm điện thoại nhắm vào bạn trai, "Em không chụp bọn họ, em chụp anh được chưa?" Do ở đây còn có người đang ngủ nên cô không dám cao giọng.
Nào ngờ anh bạn trai giơ ngón tay đặt lên môi, ra hiệu cho cô nhỏ giọng, còn dùng ánh mắt liếc sang bên cạnh.
Cô gái nhìn theo, phát hiện chàng trai cao lớn ngủ thiếp đi trước đã tỉnh rồi, đồng thời cẩn thận thay đổi tư thế, để cậu nhóc da trắng dựa lên vai mình, hai người thay đổi vị trí.
Cô gái vừa nhìn đã chạm phải tầm mắt với người vừa tỉnh, chỉ thấy đối phương nhìn vào điện thoại di động của mình khiến cô vô cùng xấu hổ, "Ngại quá, tôi xóa ngay đây." Dù sao hành vi của cô cũng là chụp trộm, còn bị người trong cuộc phát hiện.
Du Hàn gỡ tai nghe bên tai mình xuống, nhẹ nhàng đút vào bên tai còn lại của Lạc Lâm Viễn. Anh chắc chắn cậu ngủ say rồi, còn đeo tai nghe nữa thì mới lên tiếng: "Trước khi xóa..." Giọng anh xen lẫn vẻ chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Gửi trước cho tôi đã."
Cô gái nhìn bạn trai mình rồi quyết tâm đâm đầu chỗ chết, nói: "Nhắn qua WeChat à?"
Du Hàn tuyệt tình nói: "Bluetooth."
Cô gái tỏ ra mình có thể hiểu được, nếu như cô có một nhóc bạn trai bảo bối xinh đẹp đáng yêu như vậy thì cũng không muốn nhìn một người phụ nữ nào khác. Cô giả vờ tiếc nuối đưa ảnh chụp ra, xóa ngay ảnh trong điện thoại trước mặt Du Hàn.
Vậy mà Du Hàn vẫn còn cẩn thận nhìn chằm chằm cô xóa ảnh vào thùng rác, xong xuôi mới khẽ giọng nói cảm ơn.
Cô gái chỉ tiếc nuối được vài giây, sau đó hò hét trong nhóm chat: Các chị em, thuyền nhà tui cập bến rồi!
Du Hàn cũng không xem ảnh vừa chụp, nhanh chóng thoát khỏi bộ sưu tập rồi cất điện thoại đi.
Nhưng anh rất nhanh lại lấy điện thoại ra lần nữa, di chuyển bức ảnh vào album mới tạo, cài mật khẩu, cuối cùng đẩy album xuống dưới cùng, tựa như đang che giấu một bí mật mà bản thân không có ý định muốn nhìn lại lần nữa.
Anh hơi nghiêng đầu, mái tóc mang theo hương thơm của Lạc Lâm Viễn xù đến khóe miệng anh, gần giống như anh không cẩn thận hôn lên tóc cậu.
Nói anh chủ động hôn lên tóc cậu, chẳng bằng nói mái đầu bù xù này tùy hứng tự dâng mình lên, biết mình khiến người ta thích nên tỏa ra sự thơm ngọt khắp nơi, còn đòi hỏi một cái hôn nhẹ, lại vờ như đó không phải điều mình muốn, người khác phải tự yêu cầu nó, giống như chủ nhân mái tóc này vậy.
Dường như Lạc Lâm Viễn cảm nhận được có người đang nói xấu cậu trong lòng, vành tai đỏ hồng, đè lên vai anh cọ cọ mấy lần như thấy ngứa, cánh môi đầy đặn hồng phớt hơi dẩu lên, còn lầu bầu vài câu không ai nghe rõ khiến người ta chỉ muốn đưa tay nhéo một cái.
Lại thấy cậu liếm môi, có lẽ dư vị vẫn là viên kẹo sữa Thỏ trắng vừa ăn ban nãy, Du Hàn hốt hoảng thu lại cái tay đang rục rịch, di chuyển tầm mắt.
Lúc Lạc Lâm Viễn tỉnh lại, cổ cậu rất đau. Cậu dụi mắt, tinh thần uể oải suy sụp. Cặp đôi ngồi đối diện đã không thấy đâu nữa, cậu nhìn chăm chú vào đôi giày trắng của mình mãi mới tỉnh ngủ, kêu ơ kìa một tiếng, "Du Hàn còn đang dựa vào vai mình mà."
Quay đầu nhìn lại, cậu thấy Du Hàn đang thờ ơ chơi điện thoại di động, mà máy của anh còn đang kết nối với sạc dự phòng.
Lạc Lâm Viễn giật mình mở to mắt nhìn anh, "Chẳng phải cậu dựa vào tôi ngủ sao?"
Du Hàn quẳng ra một quả bom khiến hai người nông dân phe địch nổ tung thành cát bụi, lúc này mới nói: "Tỉnh giữa chừng."
Giọng Lạc Lâm Viễn vừa mới tỉnh ngủ vừa uể oải vừa mềm mại, "Ôi, sao cậu không gọi tôi dậy? Cậu ngủ tiếp đi."
Cậu nhìn bình nước truyền của mình, chỉ còn lại một ít, khoảng non nửa bình.
Lạc Lâm Viễn nhìn Du Hàn chơi game, sấn lại hỏi: "Cậu cũng chơi trò này hả? Tôi cũng chơi đấy, tôi có nhiều đậu cực."
Du Hàn nghe vậy dừng tay, vốn dĩ không nên lật bài thì anh lại lật mất lá khác, Lạc Lâm Viễn cuống lên, "Sao cậu lại làm thế?!"
Vừa dứt lời, Du Hàn đã bị bên đối thủ ném tới mấy lá bài liền, bị dồn ép không thể phản kháng được. Anh là địa chủ, trước đó đã đặt rất nhiều bom, hệ số nhân của ván bài được nâng lên thành 1314 lần.
Thua một lần có thể nói là mất hết vốn liếng, đậu của Du Hàn chỉ còn lại hai trăm hạt ít ỏi, bị đánh bại một cái là không ngóc đầu dậy nổi.
Lạc Lâm Viễn tiếc chết đi được, "Vừa rồi rõ ràng cậu có thể thắng, sao lại chơi như thế?"
Du Hàn: "Vừa mới chơi nên không biết."
Lạc Lâm Viễn nghe thấy thì rất hăng hái, hiếm khi nào có thứ Du Hàn không biết, anh dạy cậu Toán Văn, cậu dạy anh chơi Đấu địa chủ, hoàn hảo!
Cậu nhanh nhẹn thò tay sang cầm điện thoại di động của Du Hàn, "Tôi đấu giúp cậu."
Du Hàn nói: "Hết đậu rồi."
Lạc Lâm Viễn: "Đăng nhập vào tài khoản của tôi, tôi chơi được lắm, hàng ngày tích góp được nhiều đậu cực, đủ gánh cho trận thua của cậu."
Du Hàn không phản kháng, mặc cho Lạc Lâm Viễn giành mất điện thoại của mình, một tay vụng về nhập tài khoản và mật khẩu, cuối cùng đưa trả lại cho anh, trên gương mặt còn toát lên vẻ kiêu ngạo, "Cậu xem đi, tôi có mấy trăm nghìn hạt đậu cơ."
Thực ra cậu đang nghĩ, cho dù thua sạch cũng không sao, chẳng phải còn có thể nạp thêm tiền ư?
Kể từ bây giờ, cậu sẽ nạp tiền mua hạt đậu mỗi ngày để duy trì danh dự ông hoàng Đấu địa chủ của mình.
Một đồng nghiệp khác cũng trong hội độc thân kéo khẩu trang xuống uống ngụm nước, nghe thấy trai đẹp là vội vàng hỏi ở đâu. Y tá chỉ tay ra ngoài, "Mặc đồng phục, hình như là Trung học số Ba, em tớ cũng học ở đấy."
Đồng nghiệp mở to mắt, "Học sinh cấp ba nha bà chị, chênh lệch tuổi tác hơi quá rồi đó!"
Y tá: "Tớ đã nói gì đâu, chỉ bảo người ta đẹp trai thôi mà!"
Đồng nghiệp lại đeo khẩu trang lên, "Để tớ ra ngoài xem sao."
Đồng nghiệp đi ra ngoài một vòng rồi quay về, hai mắt lấp lánh, dùng giọng điệu tiếc nuối nói: "Cái cậu đang ngủ đẹp trai ghê, mà cậu nhóc còn thức cũng đẹp quá, bây giờ con trai đều đáng sợ vậy hả?"
Lúc này lại có một đứa trẻ phát sốt nửa đêm được đưa đến, hai người bận rộn trở lại.
Lạc Lâm Viễn nói cậu tự chăm sóc bản thân mình được, nhưng cậu không dám động đậy bả vai, đương nhiên cũng không dùng điện thoại. Ban đầu còn có thể nỗ lực gắng gượng chống cự, đến sau đó thì thấy buồn ngủ, cơn sốt làm tiêu hao không ít thể lực của cậu.
Lúc đầu trái tim bé nhỏ còn có thể đập thình thịch vì được người mình thích dựa lên vai, bây giờ con tim si tình đã chết rồi thì chỉ muốn đi ngủ thôi.
Đầu Lạc Lâm Viễn dần dần hạ thấp, cuối cùng cậu không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, tựa lên đầu Du Hàn thiếp đi.
Hai chàng trai trẻ tuổi dựa lên nhau ngồi ngủ trong không gian lạnh lẽo trống trải của bệnh viện, giống như hai con thú nhỏ thân thiết sưởi ấm cho nhau. Cô gái ngồi đối diện gào thét trong âm thầm vì sự dễ thương này, còn định lấy điện thoại ra chụp trộm.
Nhưng cô vừa mới chụp được một pô đã bị bạn trai mình vô tình đè máy xuống, không cho phép cô quấy rầy người ta, cũng không cho phép cô chụp ảnh người đàn ông khác.
Cô gái ấm ức lườm bạn trai một cái, cuối cùng lùi eo ra sau, tay chích kim suýt chút nữa tuột xuống khỏi tay vịn. Cô cầm điện thoại nhắm vào bạn trai, "Em không chụp bọn họ, em chụp anh được chưa?" Do ở đây còn có người đang ngủ nên cô không dám cao giọng.
Nào ngờ anh bạn trai giơ ngón tay đặt lên môi, ra hiệu cho cô nhỏ giọng, còn dùng ánh mắt liếc sang bên cạnh.
Cô gái nhìn theo, phát hiện chàng trai cao lớn ngủ thiếp đi trước đã tỉnh rồi, đồng thời cẩn thận thay đổi tư thế, để cậu nhóc da trắng dựa lên vai mình, hai người thay đổi vị trí.
Cô gái vừa nhìn đã chạm phải tầm mắt với người vừa tỉnh, chỉ thấy đối phương nhìn vào điện thoại di động của mình khiến cô vô cùng xấu hổ, "Ngại quá, tôi xóa ngay đây." Dù sao hành vi của cô cũng là chụp trộm, còn bị người trong cuộc phát hiện.
Du Hàn gỡ tai nghe bên tai mình xuống, nhẹ nhàng đút vào bên tai còn lại của Lạc Lâm Viễn. Anh chắc chắn cậu ngủ say rồi, còn đeo tai nghe nữa thì mới lên tiếng: "Trước khi xóa..." Giọng anh xen lẫn vẻ chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Gửi trước cho tôi đã."
Cô gái nhìn bạn trai mình rồi quyết tâm đâm đầu chỗ chết, nói: "Nhắn qua WeChat à?"
Du Hàn tuyệt tình nói: "Bluetooth."
Cô gái tỏ ra mình có thể hiểu được, nếu như cô có một nhóc bạn trai bảo bối xinh đẹp đáng yêu như vậy thì cũng không muốn nhìn một người phụ nữ nào khác. Cô giả vờ tiếc nuối đưa ảnh chụp ra, xóa ngay ảnh trong điện thoại trước mặt Du Hàn.
Vậy mà Du Hàn vẫn còn cẩn thận nhìn chằm chằm cô xóa ảnh vào thùng rác, xong xuôi mới khẽ giọng nói cảm ơn.
Cô gái chỉ tiếc nuối được vài giây, sau đó hò hét trong nhóm chat: Các chị em, thuyền nhà tui cập bến rồi!
Du Hàn cũng không xem ảnh vừa chụp, nhanh chóng thoát khỏi bộ sưu tập rồi cất điện thoại đi.
Nhưng anh rất nhanh lại lấy điện thoại ra lần nữa, di chuyển bức ảnh vào album mới tạo, cài mật khẩu, cuối cùng đẩy album xuống dưới cùng, tựa như đang che giấu một bí mật mà bản thân không có ý định muốn nhìn lại lần nữa.
Anh hơi nghiêng đầu, mái tóc mang theo hương thơm của Lạc Lâm Viễn xù đến khóe miệng anh, gần giống như anh không cẩn thận hôn lên tóc cậu.
Nói anh chủ động hôn lên tóc cậu, chẳng bằng nói mái đầu bù xù này tùy hứng tự dâng mình lên, biết mình khiến người ta thích nên tỏa ra sự thơm ngọt khắp nơi, còn đòi hỏi một cái hôn nhẹ, lại vờ như đó không phải điều mình muốn, người khác phải tự yêu cầu nó, giống như chủ nhân mái tóc này vậy.
Dường như Lạc Lâm Viễn cảm nhận được có người đang nói xấu cậu trong lòng, vành tai đỏ hồng, đè lên vai anh cọ cọ mấy lần như thấy ngứa, cánh môi đầy đặn hồng phớt hơi dẩu lên, còn lầu bầu vài câu không ai nghe rõ khiến người ta chỉ muốn đưa tay nhéo một cái.
Lại thấy cậu liếm môi, có lẽ dư vị vẫn là viên kẹo sữa Thỏ trắng vừa ăn ban nãy, Du Hàn hốt hoảng thu lại cái tay đang rục rịch, di chuyển tầm mắt.
Lúc Lạc Lâm Viễn tỉnh lại, cổ cậu rất đau. Cậu dụi mắt, tinh thần uể oải suy sụp. Cặp đôi ngồi đối diện đã không thấy đâu nữa, cậu nhìn chăm chú vào đôi giày trắng của mình mãi mới tỉnh ngủ, kêu ơ kìa một tiếng, "Du Hàn còn đang dựa vào vai mình mà."
Quay đầu nhìn lại, cậu thấy Du Hàn đang thờ ơ chơi điện thoại di động, mà máy của anh còn đang kết nối với sạc dự phòng.
Lạc Lâm Viễn giật mình mở to mắt nhìn anh, "Chẳng phải cậu dựa vào tôi ngủ sao?"
Du Hàn quẳng ra một quả bom khiến hai người nông dân phe địch nổ tung thành cát bụi, lúc này mới nói: "Tỉnh giữa chừng."
Giọng Lạc Lâm Viễn vừa mới tỉnh ngủ vừa uể oải vừa mềm mại, "Ôi, sao cậu không gọi tôi dậy? Cậu ngủ tiếp đi."
Cậu nhìn bình nước truyền của mình, chỉ còn lại một ít, khoảng non nửa bình.
Lạc Lâm Viễn nhìn Du Hàn chơi game, sấn lại hỏi: "Cậu cũng chơi trò này hả? Tôi cũng chơi đấy, tôi có nhiều đậu cực."
Du Hàn nghe vậy dừng tay, vốn dĩ không nên lật bài thì anh lại lật mất lá khác, Lạc Lâm Viễn cuống lên, "Sao cậu lại làm thế?!"
Vừa dứt lời, Du Hàn đã bị bên đối thủ ném tới mấy lá bài liền, bị dồn ép không thể phản kháng được. Anh là địa chủ, trước đó đã đặt rất nhiều bom, hệ số nhân của ván bài được nâng lên thành 1314 lần.
Thua một lần có thể nói là mất hết vốn liếng, đậu của Du Hàn chỉ còn lại hai trăm hạt ít ỏi, bị đánh bại một cái là không ngóc đầu dậy nổi.
Lạc Lâm Viễn tiếc chết đi được, "Vừa rồi rõ ràng cậu có thể thắng, sao lại chơi như thế?"
Du Hàn: "Vừa mới chơi nên không biết."
Lạc Lâm Viễn nghe thấy thì rất hăng hái, hiếm khi nào có thứ Du Hàn không biết, anh dạy cậu Toán Văn, cậu dạy anh chơi Đấu địa chủ, hoàn hảo!
Cậu nhanh nhẹn thò tay sang cầm điện thoại di động của Du Hàn, "Tôi đấu giúp cậu."
Du Hàn nói: "Hết đậu rồi."
Lạc Lâm Viễn: "Đăng nhập vào tài khoản của tôi, tôi chơi được lắm, hàng ngày tích góp được nhiều đậu cực, đủ gánh cho trận thua của cậu."
Du Hàn không phản kháng, mặc cho Lạc Lâm Viễn giành mất điện thoại của mình, một tay vụng về nhập tài khoản và mật khẩu, cuối cùng đưa trả lại cho anh, trên gương mặt còn toát lên vẻ kiêu ngạo, "Cậu xem đi, tôi có mấy trăm nghìn hạt đậu cơ."
Thực ra cậu đang nghĩ, cho dù thua sạch cũng không sao, chẳng phải còn có thể nạp thêm tiền ư?
Kể từ bây giờ, cậu sẽ nạp tiền mua hạt đậu mỗi ngày để duy trì danh dự ông hoàng Đấu địa chủ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất