Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta

Chương 41

Trước Sau
Kỳ Tuân cũng là đột nhiên nổi lên tâm tư, muốn tới T đại dạo một vòng.

Quả thật thời gian hẹn của anh và Oa Oa đã tới rất gần, thế nhưng anh thật sự nhịn không được cũng không ngồi yên được, có đôi khi anh cũng cảm thấy mình trở nên thật ngây thơ.

Gửi tin xong, chờ một hồi không được đáp lại thì kỳ Tuân có chút giật thót— Oa Oa sẽ không bị giật mình chứ?

Anh nhíu mày, thấp thỏm đứng lại, lại gửi thêm một tin: “Oa Oa?”

Vẫn không được đáp lại.

Mà phía trước mặt thì truyền tới một âm thanh yếu ớt.

“Chào, chào anh…”

Kỳ Tuân sửng sốt, ngẩng đầu.

Một bóng dáng đứng dưới ánh đèn đường.

Nam sinh thoạt nhìn có chút gầy yếu, biểu cảm co rúm, nốt ruồi dưới mí mắt phải làm Kỳ Tuân nhanh chóng nhận ra đối phương: “Cậu là… bạn cùng phòng của Kiều Duệ đúng không?”

Hình như tên là Nhạc Hàm?

Kỳ Tuân không quá để tâm tới những người không quan trọng với mình, có thể nhớ được tên của Nhạc Hàm thật sự là không tệ, một nguyên nhân chủ yếu là anh nhớ kỹ mình đã từng hung ác mắng nam sinh này, vì thế mà ảo não một hồi lâu.

Nhạc Hàm mỉm cười cứng ngắc, thế nhưng vẫn cố kiên trì chào hỏi: “Đúng rồi, trùng hợp thế ha ha…. à, anh tới tìm Kiều Duệ sao?”

Kỳ Tuân cũng cảm thấy lúng túng, nam sinh tỏ ra không quá thoải mái với anh.

…. cũng vì chuyện đêm đó.

Kỳ Tuân không phải người để ý tới thái độ của người khác, nhưng chuyện này hiển nhiên không giống, là vì sai lầm của anh mới dẫn tới. Cho dù tương lai sau này có lẽ anh và nam sinh Nhạc Hàm này sẽ không có nhiều cơ hội tiếp xúc nhưng Kỳ Tuân cũng không hi vọng Nhạc Hàm có bóng ma tâm lý.

Vì thế anh liền đi tới, thoạt nhìn thật tự nhiên nói: “Không có, chỉ tùy tiện tới đây dạo chơi một chút thôi, cậu vừa tan học à?”

Mặc dù giọng nói của Kỳ Tuân đã rất ôn hòa nhưng Nhạc Hàm vẫn nhớ rõ dáng vẻ lạnh băng của người đàn ông này trong quán bar đêm đó. Cậu mất tự nhiên nói: “À vâng, đang định cùng Kiều Duệ đi ăn.”

“Vậy…” Kỳ Tuân đang nói chuyện thì chuông điện thoại Nhạc Hàm vang lên.

Nhạc Hàm thấy người gọi là Kiều Duệ liền nghe máy, nghe cậu ta hỏi: “Hàm Hàm, ông tới đâu rồi? Tui đang ở tòa mười này.”

Tòa mười chính là cửa vào con đường nhỏ này, vị trí của bọn họ chỉ cỡ hơn mười mét mà thôi.

Nhạc Hàm nói: “À, sắp tới rồi…”

Liếc nhìn người đàn ông dưới đèn đường, Nhạc Hàm nói: “Cái đó, tui gặp Kỳ…anh Kỳ…”

Nghe thấy hai từ ‘anh Kỳ’, Kỳ Tuân có hơi khựng lại, ánh mắt vừa vặn đối diện với ánh mắt thấp thỏm của Nhạc Hàm.

Nhạc Hàm hốt hoảng cúi đầu.

Kỳ Tuân: “…” Không cần biểu hiện rõ ràng như vậy.

Kiều Duệ hiển nhiên cũng sửng sốt: “Anh Kỳ đi chung với ông hả? Sao hai người lại gặp nhau thế?”

Nhạc Hàm: “…trùng hợp gặp thôi.”

“Vậy à.” Kiều Duệ nói: “Vậy ông hỏi xem anh Kỳ ăn cơm chưa, có muốn ăn chung với chúng ta không.”

Này thì không cần đâu mà…

Nhạc Hàm có chút khổ sở, Kỳ Tuân ở ngay bên cạnh, Kiều Duệ gọi điện tới, cậu không thể không nhắc tới. Mà nhắc ra rồi thì lại sợ sự tình sẽ biến thành như vậy.

Cậu nhận mệnh hé miệng, còn không đợi cậu hỏi, âm thanh của Kiều Duệ đã vang lên sau lưng hai người: “Ồ, hai người ở đây hả?”

Kỳ Tuân xoay người lại, chỉ thấy Kiều Duệ cầm điện thoại vẫn còn chưa cúp máy chạy tới.

Kiều Duệ hưng phấn nói: “Anh Kỳ, vừa vặn em với Hàm Hàm tính đi ăn, anh đi chung không, bọn em ăn lẩu!”

Kỳ Tuân liếc nhìn Nhạc Hàm, cười cười nói: “Không sao, hai đứa em đi đi, tôi ở bên này đi dạo một hồi.”

“A, nhưng mà…” Lúc này Kiều Duệ mới nhớ ra Nhạc Hàm và Kỳ Tuân từng có chút xích mích, vì thế có chút lúng túng gãi gãi đầu, không biết nên nói gì.

Im lặng.

Nhạc Hàm lúng túng muốn chết, sao lại có ảo giác cậu đang xa lánh Kỳ Tuân thế kia?

Cậu vội nói: “Đi chung đi, càng đông thì ăn lẩu càng vui mà.”

Kỳ Tuân do dự nhìn Nhạc Hàm, dùng ánh mắt muốn hỏi: “Cậu khẳng định muốn cùng đi ăn với tôi?”



Nhạc Hàm nhận ra Kỳ Tuân rõ ràng đã phát hiện mình chống cự anh, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ liều mạng gật đầu, cậu mới không muốn trở thành một người không hữu hảo như vậy!

Đã như vậy— Kỳ Tuân liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy Oa Oa vẫn không trả lời tin, suy nghĩ một chút liền nói: “Vậy thì đi thôi, hôm nay tôi mời.”

Kiều Duệ nhìn Nhạc Hàm lại nhìn Kỳ Tuân, thở phào nhẹ nhõm.

Vị trí của bọn họ hiện giờ rất gần cổng trường, nghĩ tới Kỳ Tuân nói muốn dạo một vòng kỳ thực cũng không đi quá xa.

Trên đường Kiều Duệ thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay anh lại tới trường vậy? Tới gặp cô Hạ hả?”

Cô Hạ là giáo sư môn toán giải tích của bọn họ.

Nhạc Hàm sửng sốt, thầm nghĩ, Kỳ Tuân còn biết cả giáo sư Hạ của bọn họ sao?

Kỳ Tuân sờ đầu, chỉ có thể thuận theo nói: “Oh, tính tới thăm một chút, dù sao cũng lâu rồi không gặp.”

…. chuyện yêu trên mạng này, ngoại trừ đồng bọn cùng chiến tuyến Chu Diêu, anh không tâm sự với ai, vì thế cũng không tiện giải thích lý do, cứ coi như anh tới thăm mẹ đi, khụ khụ.

Tới tiệm lẩu, ba người tìm chỗ trống ngồi xuống, chọn lẩu và đồ ăn, Kiều Duệ và Kỳ Tuân liền bắt đầu trò chuyện.

Buổi tối tuần này gần như ngày nào Kiều Duệ cũng tới quán bar, Nhạc Hàm nghe nói đội nhạc của bọn họ rốt cuộc cũng dự định tổ chức một buổi nhạc gặp gỡ fans ở quán, hơn nữa hai trăm phần vé mời cũng đã sớm bán hết— giá cả không mắc, cộng thêm sau khi quét mã tiến vào, trong quá trình nghe biểu diễn có thể tùy ý gọi thức uống, tính đi tính lại thì nói không chừng sẽ lỗ vốn.

Kiều Duệ nói bọn họ vốn không muốn dựa vào biểu diễn để kiếm lợi nhuận, đây chỉ có thể xem là hồi đáp cho người hâm mộ mà thôi.

Địa chỉ quán bar đã công khai, nhưng mỗi thành viên của đội đều đăng tin rõ ràng trên weibo, hi vọng người không dành được vè mời không nên tụ tập ở bên ngoài quán bar. Thứ nhất, bọn họ chỉ cho người có mã code tiến vào quán, thứ hai, bọn họ không hi vọng ảnh hưởng tới việc kinh doanh của các cửa hàng xung quanh. Buổi biểu diễn sau này vẫn còn, lần này không giành được thì có thể chờ lần sau.

Tin tức vừa đăng, không ít người hâm mộ đã share tin ra, ngoan ngoãn nghe theo, đều tự nói với nhau là ‘không nên ảnh hưởng buổi biểu diễn’, có thể coi như rất trật tự.

Về phần sau đó—

“Lần trước nói ngày nào quán cũng bị fans hâm mộ bạo nổ là đùa thôi. Cũng không phải ngày nào bọn tôi cũng tới, minh tinh mở tiệm còn không tới mức bị fans vây ngùn ngụt, vì thế sau này tuy khách trong quán sẽ đông hơn nhưng không tới mức ảnh hưởng việc kinh doanh.” Khi đó, Kiều Duệ đã nói thế, Nhạc Hàm nghe cũng cảm thấy có lý.

Mà buổi biểu diễn của đội nhạc bọn họ, được định vào ngày hai tháng mười.

Cùng ngày hẹn của cậu với Chiến Ca nha, ôi chao!

Đối với chuyện này, Nhạc Hàm lựa chọn đi gặp bạn trên mạng chứ không nghe Kiều Duệ hát— Chiến Ca vẫn chưa báo cho Nhạc Hàm biết là sẽ hẹn gặp ở đâu và đi làm gì, nhưng Nhạc Hàm liền hiển nhiên cho rằng mình không thể đi xem Kiều Duệ biểu diễn— Kiều Duệ cảm thấy thật chua chát, chỉ trích cậu là thấy sắc quên bạn!

Nhạc Hàm chỉ có thể áy náy cười he he.

Kiều Duệ nói chuyện với Kỳ Tuân một hồi rồi chạy đi lấy gia vị, ở bàn chỉ còn lại Kỳ Tuân và Nhạc Hàm.

Kỳ Tuân có ý muốn làm dịu quan hệ của mình với Nhạc Hàm, vì thế liền chủ động nói: “Chuyện ngày đó, tôi xin lỗi.”

Nhạc Hàm không ngờ Kỳ Tuân một lần nữa nhận lỗi ở trước mặt mình, vì thế vội vàng nói: “Không sao, tôi không để ý đâu mà.”

Kỳ Tuân cười cười, lại hỏi: “Cô gái kia còn quấy rầy cậu không?”

“Không có, tôi với cô ta bình thường cũng không giao tiếp.” Do dự một chút, Nhạc Hàm hỏi: “Nhưng mà tiệm của anh…”

“Lần trước tôi đã nói tới vậy, nếu cô ta còn dám tới thì tôi cũng bội phục.” Kỳ Tuân cười nhạo.

Mặc dù là châm chọc Vu Mạn Mạn nhưng giọng điệu lạnh lùng của Kỳ Tuân vẫn làm Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt.

Hai người im lặng.

Ui chao, lúng túng quá đi.

Nhạc Hàm cảm thấy không khí có chút loãng.

Cái người Kỳ Tuân này, tuy diện mạo chẳng khác nào thiên tiên nhưng Nhạc Hàm thật sự rất sợ anh. Cho dù cậu là loại nhan cẩu nhưng cũng không có cách nào thưởng thức vẻ đẹp của anh, chỉ cảm thấy giống như đang bị tra tấn.

Mà Kỳ Tuân cũng có chút mất tự nhiên nhìn qua bên cạnh, nhìn mặt bàn, thầm nghĩ lá gan của bạn cùng phòng Kiều Duệ thật sự quá bé, sợ anh tới vậy sao? Anh cũng đâu có ăn thịt người… còn mời lẩu để triệt để xua tan mâu thuẫn trước đó, nhưng xem ra không thể giải quyết được rồi.

Hai người mất tự nhiên, may mà Kiều Duệ đã nhanh chóng quay lại, Nhạc Hàm vội vàng đứng dậy nói mình cũng đi lấy gia vị.

Sau khi trở lại thấy Kiều Duệ đã tiếp tục trò chuyện với Kỳ Tuân, Nhạc Hàm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có tâm trạng để tâm tới điện thoại của mình.

Nhìn thấy hai tin Chiến Ca gửi tới khi nãy, Nhạc Hàm bất đắc dĩ nói: “…em đã rời khỏi trường rồi, vừa nãy nói chuyện với người ta nên không trả lời anh được.”

Kỳ Tuân đang nghe Kiều Duệ nói về chuyện bài hát mới thì màn hình điện thoại sáng lên, thấy là Oa Oa gửi tin, anh vội vàng mở ra xem.

Thì ra không phải Oa Oa bị anh hù dọa.

Anh vểnh môi lên, có chút bất đắc dĩ: “…anh cũng rời trường rồi.”

Vì mở app nói chuyện nên khi có tin điện cũng không rung.

Thấy Chiến Ca gửi tin, Nhạc Hàm mỉm cười, lại lén liếc nhìn người đàn ông ở đối diện, than phiền nói: “Em đụng phải người đen, đang cùng bọn họ ăn cơm orz”

Kỳ Tuân có chút không yên lòng nghe Kiều Duệ nói, ngoài miệng thuận miệng đáp lại, tay thì nghiêm túc gõ: “Sao vậy?”



Giọng điệu của Oa Oa thoạt nhìn không vui cho lắm?

Nhạc Hàm cũng không biết nên giải thích thế nào với Chiến Ca, nghĩ một chút mới nói: “Trước đó khi hai chúng ta giận dỗi, em có xảy ra chút mâu thuẫn với một người.”

Kỳ Tuân cũng nhớ tới Oa Oa có nói rằng đoạn thời gian đó có xảy ra chút vấn đề ngoài đời thực, anh liền nhướng cao mày: “Có người bắt nạt em à?”

Nhạc Hàm: “Không tính là bắt nạt… ngày đó chỉ là tâm tình không được tốt tôi, nhưng quả thực có chút hung dữ, em hơi sợ QAQ”

Kỳ Tuân nhướng mày, dám hung Oa này?

Kỳ Tuân: “Ai vậy? Nếu hung dữ với em sao em còn đi ăn chung làm gì?”

Nhạc Hàm: “Vì anh ta là bạn của bạn cùng phòng em… ngày đó cũng không phải cố ý, chỉ là em có chút bóng ma tâm lý mà thôi.”

Trái tim Kỳ Tuân mềm nhũn, lá gan Oa Oa thật nhỏ, thật đáng yêu.

Anh ôn nhu hỏi: “Rồi hắn đã xin lỗi em chưa?”

Nhạc Hàm: “Xin lỗi rồi, vừa nãy mới xin lỗi…”

Kỳ Tuân cười tủm tỉm rep tin: “Ừm, tốt rồi, nhưng sau này em không cần làm chuyện uất ức chính mình như vậy, nếu không muốn đi ăn với đối phương thì cứ dứt khoát từ chối.

Dù sao thì bớt đi ăn với đám đàn ông linh tinh cũng tốt.

Nhạc Hàm suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy không cần thiết miễn cưỡng chính mình, cũng không cần làm người tốt, vì thế dưới sự cổ vũ của Chiến Ca, cậu liền ngoan ngoãn nói: “Dạ!”

Kỳ Tuân vui mừng: “Ngoan.”

Thật nghe lời.

Trò chuyện một hồi, Nhạc Hàm lại khẽ liếc nhìn một chút.

Đối diện, Kỳ Tuân đang cúi thấp đầu, vừa nghe Kiều Duệ nói chuyện vừa nhìn điện thoại. Từ góc độ Nhạc Hàm nhìn sang chỉ cảm thấy biểu cảm người đàn ông này thực lạnh nhạt.

Nhạc Hàm cẩn thận ngắm nhìn diện mạo người này, đột nhiên linh quang chợt lóe, nói với Chiến Ca: “Mà nói tới thì người này hình như cũng cao cỡ 1m85 á!”

Kỳ Tuân lơ đểnh: “Không phải ai cao 1m85 cũng là anh đâu.”

Huống chi người đã từng hung dữ với Oa này sao có thể đánh đồng với anh được chứ, hừ!

Nhạc Hàm bổ não giọng điệu của Chiến Ca, cười trộm nói: “Nhưng dáng vẻ cũng rất đẹp nha, trên người cũng có cơ bắp nữa.”

Gửi tin này xong, Nhạc Hàm nghĩ mấy hôm nay Chiến Ca thật sự miêu tả diện mạo của mình rất tỉ mỉ, giống như chỉ hận không thể diễn tả từng tế bào trên người để Nhạc Hàm biết mình đẹp trai cỡ nào vậy, nếu ghép những miêu tả đó lên người Kỳ Tuân thì tựa hồ rất phù hợp…

— nhưng Kỳ Tuân sao có thể là Chiến Ca chứ? Ha ha ha ha!

Nhạc Hàm nhanh chóng kéo suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Mà Kỳ Tuân thấy tin tức Oa Oa gửi tới thì mất hứng, diện mạo đẹp? Có thể đẹp bằng anh không?

Anh khó chịu nói: “Em lén chụp tấm hình cho anh xem đi!”

Nhạc Hàm: “…như vậy không tốt lắm.”

Kỳ Tuân: “Có gì đâu, cẩn thận chút không để người đó phát hiện là được rồi.”

Nhạc Hàm: “…”

Nhạc Hàm nghĩ một chút rồi lặng lẽ meo meo giơ điện thoại lên một chút.

Điện thoại của cậu không mở flash, cũng không phát ra âm thanh.

Hướng về phía Kỳ Tuân nhấn nút chụp một phát rồi rụt điện thoại xuống, nhìn lại thì phát hiện vì mình quá khẩn trương nên chỉ chụp được mỗi cằm và môi của Kỳ Tuân thôi, Nhạc Hàm cũng không nghĩ nhiều, tim đập thình thịch gửi tấm hình này cho Chiến Ca.

Kỳ Tuân mất kiên nhẫn dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, rốt cuộc cũng chờ được Oa Oa gửi hình chụp tới, sau đó hung hăng mở ra xem.

Kỳ Tuân: “…”

Quần áo này xương quai xanh này trái cổ này cái cằm này cái miệng này hình như đã thấy ở đâu đó rồi?

Kiều Duệ vẫn còn bô lô ba la khoe khoang về bài hát mà mình đang viết gần đây: “…anh thấy sao? Có muốn đổi không? Anh Kỳ? Anh Kỳ?”

Thấy người đàn ông bên cạnh yên lặng nhìn màn hình điện thoại, Kiều Duệ có chút mất hứng: “Anh Kỳ!”

Kỳ Tuân bị Kiều Duệ làm cho giật mình, sau đó từng chút từng chút, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn sang đối diện.

Nam sinh đang cúi đầu, trên mặt bị ánh huỳnh quang chiếu rọi, hiển nhiên cũng đang dùng điện thoại, vẻ mặt ngoan ngoãn.

Nốt ruồi phải dưới khóe mắt bên phải tựa hồ đang tỏa sáng rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau