Hằng Ngày Làm Ruộng Của Thiên Sư
Chương 10: Bạch lão thái thái
☆
Chân cử nhân nghe một lúc sau trong đầu mờ mịt, như thế nào chỉ giết mấy con nhím liền xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy?
Cố Linh Trạch thấy hắn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, liền mở miệng nói: "Nhi nữ ngươi hiện tại chính là dính phải pháp chú, ếch ngồi đáy giếng, nếu không thể tiêu trừ oán khí của đối phương, nữ nhi của ngươi cũng không sống được bao lâu nữa."
Nguyên lai con nhím này còn được gọi là Bạch Tiên, trong dân gian cũng có không ít nhà thờ phụng.
Cũng giống như bình thường, đều là viết tên trên giấy dán tường hoặc là dùng ván gỗ vẽ lên bài vị, có người trong nhà còn dựng Bạch miếu.
Cung phụng Bạch tiên giống nhau không cần làm nghi thức, trực tiếp viết lên cung phụng là được.
Nhưng có điều cung phụng Bạch tiên tuyệt đối không thể để điện thờ vắng vẻ, trong nhà có thịt hay bánh bao đều phải dâng lên thờ phụng. Cung phụng Bạch tiên thường thì để cầu khấn bảo vệ gia đình bình an.
Ở thế giới trước đây của Cố Linh Trạch, dân gian truyền tai về Bạch tiên cũng không giống nhau.
Chân cử nhân vừa nghe Cố Linh Trạch nói xong, nhất thời kinh hồn bạt vía, vội chắp tay thi lễ, cầu đến: "Thỉnh đại sư cứu nữ nhi của ta."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên người hầu, nha hoàn một người tiếp một người ngã xuống đất, Cố Linh Trạch phất ống tay áo lên, cửa sổ ầm ầm vài tiếng toàn bộ đóng chặt.
Trong phòng mọi người đều bị doạ sợ run bần bật, Chân tiểu thư mặt mũi tái mét, sợ hãi không thôi.
Chân cử nhân bị doạ đến hai chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất, toàn thân run rẩy nói không nên lời.
Lúc này ngoài phòng truyền đến từng đợt âm thanh đùng đùng, xen lẫn từng đợt ho khan, từ xa tới gần.
Thẳng đến khi thanh âm này dừng ở trước cửa, lại nghe thấy hai tiếng ho khan, một giọng nói già nua vang lên: "Là vị nào tiểu đạo hữu nào cản trở việc của ta, có thể hay không cho ta diện kiến."
Cố Linh Trạch ra hiệu bảo mọi người không cần hành động thiếu suy nghĩ, chính mình mở cửa đi ra ngoài.
Cửa vừa mở trong chớp mắt, Chân cử nhân nhìn thấy một lão thái thái chống gậy đứng ở trước cửa, một đầu tóc bạc tuỳ ý buông xoã.
Trên mặt có hai hạt đầu đen giống như là con mắt, nhưng lại không có tròng mắt, cái mũi dài, nhọn vểnh lên trên, phía dưới là một cái khe miệng nhỏ xíu.
Lão thái thái này không mặt vậy mà giống hệt một con nhím, doạ Chân cử nhân sợ hết hồn, toàn thân run rẩy, chỉ muốn quay ngược thời gian để nhắm chặt mắt kiên quyết không nhìn.
Cố Linh Trạch xoay người đóng cửa lại, đối với lão thái thái trước mặt chắp tay hành lễ, mở miệng nói: "Bạch lão thái thái, vãn bối Cố Linh Trạch, hôm nay tới Chân phủ này chẳng qua chỉ muốn lấy chút tiền tài, cùng người tiêu tai, cũng không phải cố ý đối nghịch cùng tiền bối."
Bạch lão thái thái nhìn bùa chú dán ở trước cửa, liền biết tiểu đạo sĩ trước mắt tuy tuổi còn rất trẻ, bất quá bản lĩnh lại không nhỏ.
Nhìn thấy đối phương khách khí như vậy, mình cũng không thể vô cớ gây sự, liền giọng khàn khàn nói: "Oan có đầu nợ có chủ, đầu đuôi mọi chuyện ngươi cũng đã nghe qua, ta chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông."
Cố Linh Trạch cười cười, nói: "Lão thái thái nói lời này quả thực không sai, nhưng nàng cũng đã chịu không ít giáo huấn, lão thái thái cần gì phải động sát nghiệp."
Cố Linh Trạch nói lời này cũng không phải chỉ vì giải vây cho tiểu thư Chân gia, chỉ là Bạch lão thái thái chuyên tâm tu luyện nhiều năm như vậy, cũng gần như đã trở thành bán thần linh.
Hiện tại là thời mạt pháp, vạn vật trên thế gian cũng không có khả năng tu luyện thành tiên, cho nên có thể tu thành bán thần cũng là một việc vô cùng khó khăn rồi.
Bạch lão thái thái cũng hiểu được đạo lý này, chỉ là nhất thời không dằn xuống được cơn giận, liền nói: "Tiểu hữu đây là nhất định phải cùng ta đối nghịch?." Dứt lời, nhấc tới gậy nện xuống mặt đất.
Tức khắc xung quanh gió lạnh thấu xương, trời đất tối sầm, cây cỏ xung quay ngã xuống mặt đất, bên trên bắt đầu kết sương.
Nhưng đối Cố Linh Trạch không bị ảnh hưởng chút nào, hai ngón tay kẹp lấy hoả phù, khẽ quát một tiếng ——
Hoả phù bay lên không trung, hàn khí xung quanh vô thức biến mất, nhiệt độ không khí so với ban đầu còn muốn dễ chịu hơn.
Lão thái thái lập tức biến sắc, còn chưa kịp thực hiện pháp thuật kế tiếp, đã nghe Cố Linh Trạch mở miệng nói: "Lão thái thái hà tất phải làm như vậy, mọi chuyện đều có cách giải quyết, thỉnh tiền bối nghe ta nói một lời, sau đó tuỳ ngài định đoạt."
Nói xong, mở cửa phòng, nói với người trong nhà: "Lão thái thái không thích người nhiều, các ngươi đi trước, Chân cử nhân cùng tiểu thư lưu lại."
Chân cử nhân nghe xong câu trước, liền đứng dậy nhấc chân muốn đi.
Kết quả Cố Linh Trạch lại mở miệng bảo hắn ở lại, doạ hắn sợ xanh cả mặt, chỉ biết khẩn cầu: "Việc này vốn không liên quan đến ta, tại sao muốn ta phải lưu lại."
Chân lão gia con cái không nhiều lắm, chính thê chỉ sinh được một nam một nữ, hắn nạp thêm tám cái thị thiếp, người nào người nấy đều không biết phấn đấu, chỉ sinh được duy nhất một nữ nhi.
Chân tiểu thư này là do chính phòng sinh, ngày thường Chân lão gia cũng rất yêu thương nàng, nếu không làm sao dưỡng được cái tánh nết ngang ngược, lòng dạ độc ác của nàng.
Nhưng hiện tại Chân lão gia lo lắng mạng mình còn khó giữ, làm gì còn thời gian nghĩ đến chuyện khác, chỉ muốn rời khỏi chỗ này càng xa càng tốt.
"Ngươi là phụ thân của Chân tiểu thư, con cái hư đốn là lỗi của cha nương, trên người ngươi cũng dính phải nhân quả, nhất định phải lưu lại."
Kỳ thật Cố Linh Trạch là cố ý, chính là muốn doạ hai cha con nhà này, nếu không phải vì nhà bọn họ có tiền, hắn cũng không thèm quản.
Xem qua tướng mạo của Chân cử nhân, khoé mắt trễ xuống, mũi không có thịt, lông mày thô ngắn.
Trên mặt hiện ra rõ ràng, hoàn toàn là một người tham lam vô độ, làm ít ăn nhiều, gian manh xảo trá, cũng không biết vì sao lại có thể thi đậu công danh.
Chân cử nhân nghe xong cũng chỉ có thể thuận theo, trong lòng vô cùng chán ghét, từ đâu lại bắt mình hứng chịu tại hoạ này do...
Chân tiểu thư, tai hoạ là do nàng tự gây ra, từ đầu đến cuối chính mình cũng không có làm gì sai, vậy mà vẫn phải chịu tội chung, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể răm rắp nghe theo.
Bọn hạ nhân vội vã trốn vào sân sau nhà bếp, phòng ngủ bên trong chỉ còn bốn người bọn họ.
Bạch lão thái thái chống gậy chống ngồi ở chủ vị, Cố Linh Trạch ngồi ở đối diện bà.
Thời điểm Bạch lão thái thái bước vào trong phòng, Chân cử nhân liều mạng bò lên trên giường, lúc này cũng không rãnh lo mặt mũi, chỉ có thể giống như Chân tiểu thư co thành một đoàn run rẩy trên giường.
Cố Linh Trạch cũng không vội, chậm rãi ngồi xuống một lát, mở miệng nói: "Lão thái thái, Chân tiểu thư cố ý khiến đồ tử đồ tôn của ngài ngã chết, việc này nàng cũng đã bị trừng phạt."
"Ngài xem như vậy như thế nào, sau này trên dưới Chân gia đời đời đều phải cung phụng bài vị của ngài cùng đồ tử đồ tôn, như vậy đối với ngài cũng sẽ có lợi, đồ tử đồ tôn của ngài cũng sẽ được đầu thai vào chỗ tốt."
Bạch lão thái thái chỉ hừ lạnh một tiếng, vẫn chưa tỏ thái độ.
Cố Linh Trạch cười cười lại nói: "Sau này thời điểm Chân tiểu thư còn sống, bắt nàng mỗi ngày cung phụng, mỗi ngày ít nhất hai canh giờ đều phải quỳ gối trước bài vị niệm tụng diệu kinh giải oán siêu độ, trả nợ những oán nghiệt nàng gây ra."
Chân tiểu thư nghe Cố Linh Trạch nói xong mặt mày xám tro, lời này có nghĩa nàng đời này không có khả năng gả chồng.
Bài vị này phải cung phụng ở trong nhà, nàng gả đi rồi còn có thể mỗi ngày quay về nhà mẹ đẻ tụng kinh sao? Không có khả năng.
Nghĩ vậy trong lòng đỗ vỡ, hôn mê bất tỉnh.
Chân cử nhân nhìn thấy nhi nữ ngất xỉu, cũng không dám đi đỡ, lúc này chỉ hi vọng chính mình không bị lửa xén đến đầu.
Cố Linh Trạch nghe thấy âm thanh Chân tiểu thư té xỉu, cũng không liếc mắt nhìn.
Lúc này lại lấy từ trong tay áo ba tấm thượng phẩm Tụ Linh Phù, nói: "Ba tấm Tụ Linh Phù này xem như bồi thường cho ngài, tiền bối nếu còn có yêu cầu gì không cần khách khí, cứ việc nói thẳng."
Bạch lão thái thái vốn không hiếm lạ chuyện cung phụng của Chân gia, nhưng đến khi Cố Linh Trạch lấy ra linh phù, trong lòng liền động một chút.
..........
Hết chương 10.
Chân cử nhân nghe một lúc sau trong đầu mờ mịt, như thế nào chỉ giết mấy con nhím liền xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy?
Cố Linh Trạch thấy hắn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, liền mở miệng nói: "Nhi nữ ngươi hiện tại chính là dính phải pháp chú, ếch ngồi đáy giếng, nếu không thể tiêu trừ oán khí của đối phương, nữ nhi của ngươi cũng không sống được bao lâu nữa."
Nguyên lai con nhím này còn được gọi là Bạch Tiên, trong dân gian cũng có không ít nhà thờ phụng.
Cũng giống như bình thường, đều là viết tên trên giấy dán tường hoặc là dùng ván gỗ vẽ lên bài vị, có người trong nhà còn dựng Bạch miếu.
Cung phụng Bạch tiên giống nhau không cần làm nghi thức, trực tiếp viết lên cung phụng là được.
Nhưng có điều cung phụng Bạch tiên tuyệt đối không thể để điện thờ vắng vẻ, trong nhà có thịt hay bánh bao đều phải dâng lên thờ phụng. Cung phụng Bạch tiên thường thì để cầu khấn bảo vệ gia đình bình an.
Ở thế giới trước đây của Cố Linh Trạch, dân gian truyền tai về Bạch tiên cũng không giống nhau.
Chân cử nhân vừa nghe Cố Linh Trạch nói xong, nhất thời kinh hồn bạt vía, vội chắp tay thi lễ, cầu đến: "Thỉnh đại sư cứu nữ nhi của ta."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên người hầu, nha hoàn một người tiếp một người ngã xuống đất, Cố Linh Trạch phất ống tay áo lên, cửa sổ ầm ầm vài tiếng toàn bộ đóng chặt.
Trong phòng mọi người đều bị doạ sợ run bần bật, Chân tiểu thư mặt mũi tái mét, sợ hãi không thôi.
Chân cử nhân bị doạ đến hai chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất, toàn thân run rẩy nói không nên lời.
Lúc này ngoài phòng truyền đến từng đợt âm thanh đùng đùng, xen lẫn từng đợt ho khan, từ xa tới gần.
Thẳng đến khi thanh âm này dừng ở trước cửa, lại nghe thấy hai tiếng ho khan, một giọng nói già nua vang lên: "Là vị nào tiểu đạo hữu nào cản trở việc của ta, có thể hay không cho ta diện kiến."
Cố Linh Trạch ra hiệu bảo mọi người không cần hành động thiếu suy nghĩ, chính mình mở cửa đi ra ngoài.
Cửa vừa mở trong chớp mắt, Chân cử nhân nhìn thấy một lão thái thái chống gậy đứng ở trước cửa, một đầu tóc bạc tuỳ ý buông xoã.
Trên mặt có hai hạt đầu đen giống như là con mắt, nhưng lại không có tròng mắt, cái mũi dài, nhọn vểnh lên trên, phía dưới là một cái khe miệng nhỏ xíu.
Lão thái thái này không mặt vậy mà giống hệt một con nhím, doạ Chân cử nhân sợ hết hồn, toàn thân run rẩy, chỉ muốn quay ngược thời gian để nhắm chặt mắt kiên quyết không nhìn.
Cố Linh Trạch xoay người đóng cửa lại, đối với lão thái thái trước mặt chắp tay hành lễ, mở miệng nói: "Bạch lão thái thái, vãn bối Cố Linh Trạch, hôm nay tới Chân phủ này chẳng qua chỉ muốn lấy chút tiền tài, cùng người tiêu tai, cũng không phải cố ý đối nghịch cùng tiền bối."
Bạch lão thái thái nhìn bùa chú dán ở trước cửa, liền biết tiểu đạo sĩ trước mắt tuy tuổi còn rất trẻ, bất quá bản lĩnh lại không nhỏ.
Nhìn thấy đối phương khách khí như vậy, mình cũng không thể vô cớ gây sự, liền giọng khàn khàn nói: "Oan có đầu nợ có chủ, đầu đuôi mọi chuyện ngươi cũng đã nghe qua, ta chẳng qua chỉ là gậy ông đập lưng ông."
Cố Linh Trạch cười cười, nói: "Lão thái thái nói lời này quả thực không sai, nhưng nàng cũng đã chịu không ít giáo huấn, lão thái thái cần gì phải động sát nghiệp."
Cố Linh Trạch nói lời này cũng không phải chỉ vì giải vây cho tiểu thư Chân gia, chỉ là Bạch lão thái thái chuyên tâm tu luyện nhiều năm như vậy, cũng gần như đã trở thành bán thần linh.
Hiện tại là thời mạt pháp, vạn vật trên thế gian cũng không có khả năng tu luyện thành tiên, cho nên có thể tu thành bán thần cũng là một việc vô cùng khó khăn rồi.
Bạch lão thái thái cũng hiểu được đạo lý này, chỉ là nhất thời không dằn xuống được cơn giận, liền nói: "Tiểu hữu đây là nhất định phải cùng ta đối nghịch?." Dứt lời, nhấc tới gậy nện xuống mặt đất.
Tức khắc xung quanh gió lạnh thấu xương, trời đất tối sầm, cây cỏ xung quay ngã xuống mặt đất, bên trên bắt đầu kết sương.
Nhưng đối Cố Linh Trạch không bị ảnh hưởng chút nào, hai ngón tay kẹp lấy hoả phù, khẽ quát một tiếng ——
Hoả phù bay lên không trung, hàn khí xung quanh vô thức biến mất, nhiệt độ không khí so với ban đầu còn muốn dễ chịu hơn.
Lão thái thái lập tức biến sắc, còn chưa kịp thực hiện pháp thuật kế tiếp, đã nghe Cố Linh Trạch mở miệng nói: "Lão thái thái hà tất phải làm như vậy, mọi chuyện đều có cách giải quyết, thỉnh tiền bối nghe ta nói một lời, sau đó tuỳ ngài định đoạt."
Nói xong, mở cửa phòng, nói với người trong nhà: "Lão thái thái không thích người nhiều, các ngươi đi trước, Chân cử nhân cùng tiểu thư lưu lại."
Chân cử nhân nghe xong câu trước, liền đứng dậy nhấc chân muốn đi.
Kết quả Cố Linh Trạch lại mở miệng bảo hắn ở lại, doạ hắn sợ xanh cả mặt, chỉ biết khẩn cầu: "Việc này vốn không liên quan đến ta, tại sao muốn ta phải lưu lại."
Chân lão gia con cái không nhiều lắm, chính thê chỉ sinh được một nam một nữ, hắn nạp thêm tám cái thị thiếp, người nào người nấy đều không biết phấn đấu, chỉ sinh được duy nhất một nữ nhi.
Chân tiểu thư này là do chính phòng sinh, ngày thường Chân lão gia cũng rất yêu thương nàng, nếu không làm sao dưỡng được cái tánh nết ngang ngược, lòng dạ độc ác của nàng.
Nhưng hiện tại Chân lão gia lo lắng mạng mình còn khó giữ, làm gì còn thời gian nghĩ đến chuyện khác, chỉ muốn rời khỏi chỗ này càng xa càng tốt.
"Ngươi là phụ thân của Chân tiểu thư, con cái hư đốn là lỗi của cha nương, trên người ngươi cũng dính phải nhân quả, nhất định phải lưu lại."
Kỳ thật Cố Linh Trạch là cố ý, chính là muốn doạ hai cha con nhà này, nếu không phải vì nhà bọn họ có tiền, hắn cũng không thèm quản.
Xem qua tướng mạo của Chân cử nhân, khoé mắt trễ xuống, mũi không có thịt, lông mày thô ngắn.
Trên mặt hiện ra rõ ràng, hoàn toàn là một người tham lam vô độ, làm ít ăn nhiều, gian manh xảo trá, cũng không biết vì sao lại có thể thi đậu công danh.
Chân cử nhân nghe xong cũng chỉ có thể thuận theo, trong lòng vô cùng chán ghét, từ đâu lại bắt mình hứng chịu tại hoạ này do...
Chân tiểu thư, tai hoạ là do nàng tự gây ra, từ đầu đến cuối chính mình cũng không có làm gì sai, vậy mà vẫn phải chịu tội chung, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể răm rắp nghe theo.
Bọn hạ nhân vội vã trốn vào sân sau nhà bếp, phòng ngủ bên trong chỉ còn bốn người bọn họ.
Bạch lão thái thái chống gậy chống ngồi ở chủ vị, Cố Linh Trạch ngồi ở đối diện bà.
Thời điểm Bạch lão thái thái bước vào trong phòng, Chân cử nhân liều mạng bò lên trên giường, lúc này cũng không rãnh lo mặt mũi, chỉ có thể giống như Chân tiểu thư co thành một đoàn run rẩy trên giường.
Cố Linh Trạch cũng không vội, chậm rãi ngồi xuống một lát, mở miệng nói: "Lão thái thái, Chân tiểu thư cố ý khiến đồ tử đồ tôn của ngài ngã chết, việc này nàng cũng đã bị trừng phạt."
"Ngài xem như vậy như thế nào, sau này trên dưới Chân gia đời đời đều phải cung phụng bài vị của ngài cùng đồ tử đồ tôn, như vậy đối với ngài cũng sẽ có lợi, đồ tử đồ tôn của ngài cũng sẽ được đầu thai vào chỗ tốt."
Bạch lão thái thái chỉ hừ lạnh một tiếng, vẫn chưa tỏ thái độ.
Cố Linh Trạch cười cười lại nói: "Sau này thời điểm Chân tiểu thư còn sống, bắt nàng mỗi ngày cung phụng, mỗi ngày ít nhất hai canh giờ đều phải quỳ gối trước bài vị niệm tụng diệu kinh giải oán siêu độ, trả nợ những oán nghiệt nàng gây ra."
Chân tiểu thư nghe Cố Linh Trạch nói xong mặt mày xám tro, lời này có nghĩa nàng đời này không có khả năng gả chồng.
Bài vị này phải cung phụng ở trong nhà, nàng gả đi rồi còn có thể mỗi ngày quay về nhà mẹ đẻ tụng kinh sao? Không có khả năng.
Nghĩ vậy trong lòng đỗ vỡ, hôn mê bất tỉnh.
Chân cử nhân nhìn thấy nhi nữ ngất xỉu, cũng không dám đi đỡ, lúc này chỉ hi vọng chính mình không bị lửa xén đến đầu.
Cố Linh Trạch nghe thấy âm thanh Chân tiểu thư té xỉu, cũng không liếc mắt nhìn.
Lúc này lại lấy từ trong tay áo ba tấm thượng phẩm Tụ Linh Phù, nói: "Ba tấm Tụ Linh Phù này xem như bồi thường cho ngài, tiền bối nếu còn có yêu cầu gì không cần khách khí, cứ việc nói thẳng."
Bạch lão thái thái vốn không hiếm lạ chuyện cung phụng của Chân gia, nhưng đến khi Cố Linh Trạch lấy ra linh phù, trong lòng liền động một chút.
..........
Hết chương 10.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất