Hạnh Đào Nhỏ Và Cơn Gió Mùa Hạ
Chương 2: Cơm tấm sườn bì
Ông giời nhỏ ưỡn ngực tự hào " Ha bệnh viện là do nhà ông mở, tiền cơ sở vật chất cũng do nhà ông trả. Nhà ông đây chính là không thiếu tiền"
" Ồ vậy sau, vậy tôi chỉ đành thông báo chuyện cậu trốn ra khỏi nhà lúc nửa đêm để đi bar cho bác trai là được chứ gì"
"Cậu, cái tên khốn nạn nhà cậu. Sao cậu dám hả" Lâm Thành Huy tức sùi bọt mép.
Mé nó còn có chiêu này.
" Ha cậu dám, tôi sẽ đuổi việc cậu" Lâm Thành Huy còn chưa dứt lời thì nghe thấy
"____Tút____"
" Alo bác Lâm, cháu Hạ Phong đây. Cháu kể bác nghe thằng nhóc Lâm..."
Lâm Thành Huy rú lên như chó tru*cướp lấy điện thoại của Hạ Phong vội vàng nói với người đầu dây bên kia.
* chó rống á
"Aaaa, con chào ba, rai yêu của ba đây. Ahahaha, con với Hạ Phong đùa nhau tí thui ba,hổng có việc gì đâu ạ ahihi. Dạ vâng, dạ. Con chào ba, iu ba nhấc "
Lâm Thành Huy quay nguýt lại lườm Hạ Phong, nhìn y như chó con bị dẫm đuôi.
Ài nói tên này, cực kì sợ ba.
Nhà anh ta là doanh nghiệp bán dược phẩm, chuyên cung cấp các thiết bị y tế và xây bệnh viện có tiếng trong nước.
Nhưng trái lệch hoàn toàn so với mong ước sẽ có thằng con trai nối nghiệp gia đình, học y cứu người thì thằng con trai trời đánh nhà họ Lâm cực kỳ ghét học chỉ biết ăn chơi tiêu tiền.
Vớt vát lại anh ta lại học rất giỏi nên Lâm Thương Quân tống ngay thằng chả ra nước ngoài du học lấy bằng tiến sĩ rồi bế ổng lên chức giám đốc bệnh viện cho đỡ mất thời gian.
Nhưng ngựa quen đường cũ.
Ông giời nhỏ vẫn trèo tường trốn khỏi nhà đi chơi, cái skill này của thằng cha cứ phải gọi là thượng cmn thừa.
" Này nếu hôm nay tôi mà bị ba đuổi ra khỏi nhà, tôi sẽ tính sổ với cậu đầu tiên." Lâm Thành Huy nói với giọng đầy ấm ức
Hạ Phong phì cười, quen thằng trẩu tre này bao nhiêu năm rồi mà vẫn thấy hắn mới lạ như lần đầu.
Hạ Phong:" Rồi rồi, vòng vo tam quốc nãy giờ rốt cuộc cậu đến đây làm gì".
Lâm Thành Huy:" Ha tất nhiên tìm cậu tính sổ rồi".
Hả tôi đã làm gì. Trên đầu Hạ Phong chấm hỏi to đùng.
Lâm Thành Huy: " Cậu còn ngơ ra đấy. Tất nhiên là do cậu không chú tâm làm việc chỉ suốt ngày khoe sắc còn tưởng mình đào hoa lắm sao. Cậu không sợ bị ong bướm ăn sạch mình à"
Hạ Phong:" Tôi không chú tâm làm việc??? Tôi khoe sắc????"
Lâm Thành Huy: " Lại chả thế. Vì cậu mà mấy cô y tá đó không chịu làm việc chỉ biết tám chuyện. Nhà tôi trả tiền cho mấy cổ để chém gió sao".
Lâm Thành Huy:" Đã thế không nói về ai lại đi nói về cậu. Tôi không đẹp trai sao, không giàu có, phong độ sao mà cứ phải về cậu"
Chửi mắng nhau nửa ngày trời hóa ra là vì cậu ta ghen tị. Mé nó tốn thì giờ thật.
Hạ Phong: " Chỉ thế? "
Lâm Thành Huy: " Chứ cậu muốn gì nữa "
Hạ Phong thực sự hạn hán lời với thằng cha này, trán cậu nổi gân xanh giật giật
" Nếu xong rồi thì mời cậu cút khỏi phòng"
Lâm Thành Huy:" Không đi"
Hạ Phong: " Không đi?"
Hạ Phong: " Được vậy tối nay tôi liền tới nhà uống trà đàm đạo với ba cậu "
Lâm Thành Huy giật nảy mình, cuống quýt bước ra khỏi phòng vừa đi vừa gào.
" Đi thì đi ai sợ ai chứ. Cậu cứ chờ đấy cho tôi."
Ơn trời cục nợ này cuối cùng cũng biến mất.
Hạ Phong nhớ lại ký ức trước kia khi mới làm quen Lâm Thành Huy.
" Ồ vậy sau, vậy tôi chỉ đành thông báo chuyện cậu trốn ra khỏi nhà lúc nửa đêm để đi bar cho bác trai là được chứ gì"
"Cậu, cái tên khốn nạn nhà cậu. Sao cậu dám hả" Lâm Thành Huy tức sùi bọt mép.
Mé nó còn có chiêu này.
" Ha cậu dám, tôi sẽ đuổi việc cậu" Lâm Thành Huy còn chưa dứt lời thì nghe thấy
"____Tút____"
" Alo bác Lâm, cháu Hạ Phong đây. Cháu kể bác nghe thằng nhóc Lâm..."
Lâm Thành Huy rú lên như chó tru*cướp lấy điện thoại của Hạ Phong vội vàng nói với người đầu dây bên kia.
* chó rống á
"Aaaa, con chào ba, rai yêu của ba đây. Ahahaha, con với Hạ Phong đùa nhau tí thui ba,hổng có việc gì đâu ạ ahihi. Dạ vâng, dạ. Con chào ba, iu ba nhấc "
Lâm Thành Huy quay nguýt lại lườm Hạ Phong, nhìn y như chó con bị dẫm đuôi.
Ài nói tên này, cực kì sợ ba.
Nhà anh ta là doanh nghiệp bán dược phẩm, chuyên cung cấp các thiết bị y tế và xây bệnh viện có tiếng trong nước.
Nhưng trái lệch hoàn toàn so với mong ước sẽ có thằng con trai nối nghiệp gia đình, học y cứu người thì thằng con trai trời đánh nhà họ Lâm cực kỳ ghét học chỉ biết ăn chơi tiêu tiền.
Vớt vát lại anh ta lại học rất giỏi nên Lâm Thương Quân tống ngay thằng chả ra nước ngoài du học lấy bằng tiến sĩ rồi bế ổng lên chức giám đốc bệnh viện cho đỡ mất thời gian.
Nhưng ngựa quen đường cũ.
Ông giời nhỏ vẫn trèo tường trốn khỏi nhà đi chơi, cái skill này của thằng cha cứ phải gọi là thượng cmn thừa.
" Này nếu hôm nay tôi mà bị ba đuổi ra khỏi nhà, tôi sẽ tính sổ với cậu đầu tiên." Lâm Thành Huy nói với giọng đầy ấm ức
Hạ Phong phì cười, quen thằng trẩu tre này bao nhiêu năm rồi mà vẫn thấy hắn mới lạ như lần đầu.
Hạ Phong:" Rồi rồi, vòng vo tam quốc nãy giờ rốt cuộc cậu đến đây làm gì".
Lâm Thành Huy:" Ha tất nhiên tìm cậu tính sổ rồi".
Hả tôi đã làm gì. Trên đầu Hạ Phong chấm hỏi to đùng.
Lâm Thành Huy: " Cậu còn ngơ ra đấy. Tất nhiên là do cậu không chú tâm làm việc chỉ suốt ngày khoe sắc còn tưởng mình đào hoa lắm sao. Cậu không sợ bị ong bướm ăn sạch mình à"
Hạ Phong:" Tôi không chú tâm làm việc??? Tôi khoe sắc????"
Lâm Thành Huy: " Lại chả thế. Vì cậu mà mấy cô y tá đó không chịu làm việc chỉ biết tám chuyện. Nhà tôi trả tiền cho mấy cổ để chém gió sao".
Lâm Thành Huy:" Đã thế không nói về ai lại đi nói về cậu. Tôi không đẹp trai sao, không giàu có, phong độ sao mà cứ phải về cậu"
Chửi mắng nhau nửa ngày trời hóa ra là vì cậu ta ghen tị. Mé nó tốn thì giờ thật.
Hạ Phong: " Chỉ thế? "
Lâm Thành Huy: " Chứ cậu muốn gì nữa "
Hạ Phong thực sự hạn hán lời với thằng cha này, trán cậu nổi gân xanh giật giật
" Nếu xong rồi thì mời cậu cút khỏi phòng"
Lâm Thành Huy:" Không đi"
Hạ Phong: " Không đi?"
Hạ Phong: " Được vậy tối nay tôi liền tới nhà uống trà đàm đạo với ba cậu "
Lâm Thành Huy giật nảy mình, cuống quýt bước ra khỏi phòng vừa đi vừa gào.
" Đi thì đi ai sợ ai chứ. Cậu cứ chờ đấy cho tôi."
Ơn trời cục nợ này cuối cùng cũng biến mất.
Hạ Phong nhớ lại ký ức trước kia khi mới làm quen Lâm Thành Huy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất