Hạnh Đào Nhỏ Và Cơn Gió Mùa Hạ

Chương 3: Trà sâm dứa

Trước Sau
Hạ Phong nhớ lại ký ức trước kia khi mới làm quen Lâm Thành Huy.

Cậu quen Lâm Thành Huy khi cả 2 học cùng trước cấp 3.

Khác hoàn toàn với cậu chủ nhà họ Lâm quyến quý ngất trời thì cậu chính là ví dụ điển hình của tấm gương nghèo vượt khó.

Hai người là bạn cùng bàn nhưng Lâm Thành Huy luôn lạnh nhạt ( thật ra là do cậu ta luôn ngủ trong lớp nên làm thân được mới là lạ)

Điều khiến Hạ Phong sốc nhất chính là phải học cùng nhau nửa học kỳ bạn trẻ kia mới biết tên Hạ Phong.

Mà hoàn cảnh biết tên nhau cũng hơi kỳ kỳ.

Chuyện là hai bạn trẻ cùng nhau đi ẻ. Bên Lâm Thành Huy hết giấy gọi người anh em cùng chung hoàn cảnh là Hạ Phong buồng bên cạnh xin ít giấy.

Giải quyết xong xuôi lúc ra ngoài Lâm Thành Huy bắt tay Hạ Phong cảm ơn rối rít.( còn chưa rửa tay) Hắn mới tò mò hỏi các danh của người huynh đệ mà không biết đấy chính là bạn cùng bàn.

Người ta với bạn cùng bàn của mình thì là huynh đệ cắt tay nhỏ máu xin thề sống chết có nhau mỗi kỳ thi. Còn Lâm Thành Huy học hết nửa học kỳ mới biết mình có bạn cùng bàn.

Sau khi làm quen Hạ Phong nhận ra thằng bạn này học vô cùng giỏi, là học bá đội lốt học tra.

Và rồi vào lần Hạ Phong đang đi làm thêm thì thấy Lâm Thành Huy nửa đêm đi vào bar. Sợ bạn mình" đập đá ở Côn Luân " nên Hạ Phong âm thầm theo dõi.

Ai dè Lâm Thành Huy không chơi đập đá mà chơi đập người bị người ta đuổi đánh.

Sợ bạn bị đánh gãy chân Hạ Phong xông ra giải cứu bạn rồi 2 đứa bị đập tơi bời.



Tình bạn diệu kì nảy nở từ đây.

Khi Lâm Thương Quân nghe được rai yêu của mình có đứa thèm chơi thân ông sửng sốt ngỡ ngàng ngơ ngác và quyết định đi gặp vị " thánh nhân" này.

Con trai ông chính là thằng trời đánh. Nó có thói quen mắt nhìn trời lỗ mũi nhìn đời, gặp người người ghét nên khi gặp Hạ Phong ông đã vô cùng lo lắng.

Nghe Hạ Phong khen thằng con mình mà ông phổng cả mũi và khi biết Hạ Phong muốn trở thành bác sĩ ông đã tài trợ toàn bộ học phí cho Hạ Phong và giới thiệu cậu vào bệnh viện nhà mình.

Quả thật thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.Cũng đã 20 năm kể từ năm đó, hồi hồi tưởng tưởng một lúc Hạ Phong cũng phải quay lại làm việc.

Còn lý do Lâm Thành Huy ghét Hạ Phong thì là vì Lâm Thương Quân hay so sánh nên thằng bé tức điên đầu.

Mệt mỏi cả ngày trời giờ tan làm hạnh phúc cũng đã đến. Hôm nay Hạ Phong không phải trực ca đêm.

" Bác sĩ Hạ tan làm ạ" Một y tá chào hỏi.

" Ừm tôi tan làm trước, cô cũng chuẩn bị đi "

Hạ Phong lịch sự đáp.

Bước trên hành lang ít người qua lại rồi đột nhiên có một bóng hình lướt qua nhẹ như gió khiến Hạ Phong giật mình.

Bỗng cảm giác thân thương quen thuộc trào dâng trong lòng anh như thể đó là thứ gì đó anh tìm kiếm bấy lâu nay.



Chưa kịp suy nghĩ anh vội đuổi theo hình bóng đó nhưng mà có vẻ người đó đi khá nhanh nên anh chẳng đuổi kịp.

Ma xui quỷ khiến anh đi lại chỗ cây hạnh đào của bệnh viện.

Bệnh viện A là một bệnh viện lâu đời ở thành phố. Ở một góc sân bệnh viện có một cây hạnh đào khá to vào xuân nở hoa rất đẹp.

Tiết trời đã vào thu, không khí đã mát mẻ hơn nhiều.

Một cơn gió ập đến làm đất cát bay bụi mù.

Hạ Phong bị bụi bay vào mắt mũi ho khụ khụ hai tiếng, dụi dụi mắt.

Khi bản thân còn chưa nhìn rõ mọi thứ thì trong mờ ảo bóng dáng thân quen ấy lại một lần nữa xuất hiện.

Khi anh nhìn rõ lại một lần nữa trái tim anh như hẫng một nhịp.

Dáng hình đó anh không thể thân thuộc hơn, nó khắc sâu vào trái tim anh cắn rứt mòn mỏi anh bao nhiêu năm trời.

Người đó đang quay lưng với anh.

Anh muốn cất tiếng xác nhận.

Và khi người đó quay lại hơi thở anh như bị bóp chặt.

Đúng chính là người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau