Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 6
Đêm khuya, vì mọi người tập luyện về nóng quá nên mở toang cửa sổ, gió lạnh mát mẻ, nhưng Nhâm Thạch thì không, cậu cảm thấy thật lạnh lẽo như sắp đóng băng luôn rồi, cái chăn nhỏ mỏng không thể che chắn được gì.
Nhâm Thạch cảm thấy thật khó chịu trong người, lúc lạnh lúc nóng, mồ hôi nhễ nhại, cậu quấn chăn cuộn mình như con tôm, xong, kì này bị sốt rồi.
Khó chịu quá, Nhâm Thạch phát ra tiếng rên nhẹ...
Mọi người ngủ như chết, còn Tào Quang Thương chưa ngủ thính tai vẫn nghe được, tiếng kêu phát ra từ giường Nhâm Thạch, Tào Quang Thương đảo ánh mắt nhìn con tôm luộc Lý Vương Lâm, trong đầu toàn suy nghĩ biến thái, một lúc thì cảm thấy không đúng, Lý Vương Lâm giải quyết cái gì mà cứ ư ử hơn cả một tiếng
Tào Quang Thương liền bật dậy, giật chăn Lý Vương Lâm ra, luồn hơi nóng xông ra bỗng như bị thiêu cháy, Tào Quang Thương hoảng hốt chạm vào trán Lý Vương Lâm rồi giật tay lại, sao lại nóng như cái hầm lửa, hắn nhíu mày, nhìn Lý Vương Lâm mê sảng không biết nói gì trong miệng, sốt rồi cũng không tự lo lắng cho bản thân được nữa.
Xuất phát từ ý tốt, nữa đêm nữa hôm Tào Quang Thương rình mò đến trạm y tế lấy thuốc hạ sốt, tự mình mò lấy nước, thấy Lý Vương Lâm khó chịu ủ ê mày nhăn nhúm như ông lão, Tào Quang Thương thì thầm vào tai Lý Vương Lâm
"Dậy uống thuốc hạ sốt này, đừng nhăn nữa trông xấu chết đi được"
"..."
Bị sốt Nhâm Thạch không nghe ra được có người đang chọc ghẹo mình, chỉ thấy thuốc kê bên miệng, mơ mơ màng màng nhịn đau ngồi dậy uống, ánh mắt đờ đẫn nhìn người đang ngồi trước giường mình, tay cầm ly nước giục cậu uống, thật không rõ tư vị gì, sao lại là hắn?
Vì quá mệt mỏi Nhâm Thạch uống thuốc xong không nhiều lời mà phịch xuống ngủ như chết, trước khi nằm xuống còn yếu ớt để lại một câu: "Cảm ơn!"
Tào Quang Thương hắn không nghe nhầm, khóe môi hơi nhếnh lên, nhìn Lý Vương Lâm không sức sống như vậy, thật khác lạ, mấy ngày nay nhìn sao cũng không thấy Lý Vương Lâm đáng ghét như trước nữa, nhìn cửa sổ bị mở toang, hắn rất nhanh bỏ ly nước trên tay, tiện tay đóng cửa sổ lại, gió bên ngoài rất lớn, bảo sao mà không bị sốt cơ chứ.
Sáng sớm khi bọn họ nghe tiếng còi thức dậy, liền có tiếng chửi nho nhỏ vang lên.
"Ai khi tối đóng cửa đấy hả, làm ông nóng cả đêm"
Chẳng có ai đáp lại, có ngu mới đáp lại.
Thật sự là nhờ viên thuốc tối qua nên Nhâm Thạch tỉnh dậy đã thấy tràn đầy sức sống, năng lượng dồi dào, lục lại trong trí nhớ của mình nhận ra ai đã tốt bụng như vậy, cũng hơi bất ngờ lại là Tào Quang Thương, ánh mắt Nhâm Thạch nhìn Tào Quang Thương có chút khó hiểu nhưng thiện cảm hơn đôi chút.
Vì nhiều vụ "nổi tiếng" của cậu nên Lý Vương Lâm đã thành công bị chỉ huy Ngô Từ chú ý, thời gian luyện tập tăng lên, thời gian nghỉ ngơi ít lại, cơ hồ buổi tối Nhâm Thạch chỉ ngủ được 5 tiếng, Nhâm Thạch cậu không hề than vãn một chút nào, luôn làm theo chỉ huy giao, khiến Ngô Từ phải nhìn cậu bằng con mắt khác.
Nhâm Thạch bây giờ còn vượt bật ngang ngữa Tào Quang Thương, sức khỏe tốt, chăm chỉ trồng rau, nuôi heo.
Sau một tháng mọi chuyện vẫn luôn chuyển biến tốt nếu không có cái chuyện "tình ái" tình tay ba dính tới Nhâm Thạch nhưng chẳng hề liên quan tới cậu.
Chuyện là như thế này...
Vì buổi tập gay gắt quá, Nhâm Thạch bị trật chân, mới mày mò tới trạm y tế, gặp Lam Thần xin mấy miếng cao dán...
Tới đây vẫn chưa đâu, nếu..con mẹ nó nếu không bị nữ chính tay chân vụng về, vấp ngã nhảy lên người cậu khiến cậu đau đến toát cả mồ hôi, ăn cái gì mà nặng gớm.
Nhâm Thạch đẩy nhẹ Lam Thần xuống nhưng trong mắt Tào Quang Thương lại là vung tay ném Lam Thần không thương tiếc xuống, cảnh này thực chất sẽ rơi vào dĩ vãng nếu không có Tào Quang Thương bắt gặp toàn bộ.
Hắn lên cơn, không làm rõ sự việc đã nện cho Nhâm Thạch một cú, đỡ Lam Thần lên, soa vết đỏ do bị Nhâm Thạch đẩy trúng cạnh bàn, dịu dàng nói: "Có sao không?" rồi mắt hắn trừng lớn nhìn cậu đầy oán giận.
Lam Thần như muốn nói cái gì nhưng không kịp, cô hơi cắn cắn môi nhìn Tào Quang Thương, Tào Quang Thương tưởng cô bị đau, vẻ mặt liền trở nên không tốt.
"Tôi đã nhìn lầm cậu, cậu là một tên biến thái chết tiệt còn ra tay đẩy người"
"..."
Kịch bản này đã cũ mềm rồi, Tào Quang Thương thật sự là gã đàn ông bước ra từ ngôn tình sao? Hệ thống sao lại không có kiến thức thiết lập một nhân vật ghê tởm như thế chứ? Câu nói đó, khuôn mặt quen thuộc đó, thốt ra những lời đó thật sự rất táo bón.
Nhâm Thạch đã luyện bản chất cứng rắn với bất kì tình huống nào, cái hiểu lầm chết tiệt này có gì đó không đúng đi, chả lẽ cậu phải nói thẳng với hắn là Lam Thần của cậu tay chân vướng víu vụng về, nhảy lên người tôi, tôi có làm cái gì đâu? Chắc chắn cậu sẽ bị đánh cho chết.
"Cô ta tự ngã rồi nhảy lên người tôi"
Tào Quang Thương khinh thường chả có chứa gì là tin tưởng Nhâm Thạch, miệng cười nhạt nói: "Chỉ có cậu mới nói từ ngữ thô tục đó lên người Lam Thần"
Giờ thì hay rồi, Nhâm Thạch có giải thích cỡ nào thì Tào Quang Thương cũng không thèm tin, xem ra chỉ muốn bôi đen mình thôi, Nhâm Thạch không thể chịu tai tiếng ánh mắt không thiện cảm bắn về phía Lam Thần vẫn đứng bất động nảy không nói cũng chẳng rằng, nói đi chứ, nói là cô bất cẩn đi.
"Lam thần chị nói đi, chỉ bất cẩn ngã vào người em phải không?"
Tào Quang Thương hắn nổi giận, nắm cổ áo Nhâm Thạch lôi đi.
"Này! Này cậu làm cái trò cái gì thế hả?"
"Tôi phải đem cậu tới chỉ huy, xem ra cậu bị hành nghiêm khắc như vậy cũng không chừa"
"Này! Cậu có lý lẽ không hả, tôi không phải là người như vậy"
Suốt cả đường đi, mọi người đang nghĩ giải lao thấy được chỉ chỉ trỏ trỏ, Nhâm Thạch oán giận, trải qua cả hai kiếp ông đây bị mày làm xấu mặt, cậu hận!
Chỉ huy Ngô Từ đang nói chuyện phiếm với chỉ huy đội khác, nhìn Lý Vương Lâm bị Tào Quang Thương lôi sềnh sệt đi, trông thảm vô cùng.
"Các cậu không phải là đồng bạn tốt hả?"
"Chỉ huy, em có điều muốn nói..." Tào Quang Thương buông Lý Vương Lâm ra nói với Ngô Từ.
"Nói đi"
"Hãy cho Lý Vương Lâm qua đội khác ạ"
Ngô Từ kinh ngạc: "Tại sao? Mọi khi vẫn tốt mà?"
Tào Quang Thương một hơi nói thẳng: "Cậu ấy dám sàm sỡ y tá Lâm Dược"
Ngô Từ nghe Tào Quang Thương nói, tưởng mình nghe lầm, nhìn Lý Vương Lâm đứng đó nhíu mày: "Là thật sao?" vị chỉ huy đứng bên cạnh hóng chuyện vui cười hắc hắc nói: "Lính mới của cậu được đấy"
Nhâm Thạch đáp: "Nếu em nói không phải thì sao? Chỉ huy có tin em không?"
"Tôi tin em" Ngô Từ chắc chắn.
Tào Quang Thương sửng sờ: "Tại sao?"
"Một tháng nay cậu không thấy cố gắng của Lý Vương Lâm hả, hai người không phải là bạn tốt sao? Hơn nữa cậu có chắc không hiểu lầm gì không? Đùng tạo áp lực cho Lý Vương Lâm nữa" Ngô Từ khảng khái nói
Nhâm Thạch có hơi cảm động, không uổng công mình chăm chỉ một tháng nay, cậu cười tươi rói đáp lễ Ngô Từ, ánh mắt không tốt đẹp bắn về phía Tào Quang Thương.
"Được lắm! Cậu giờ đã được chỉ huy Ngô Từ chống lưng nên không coi ai ra gì phải không?"
Nhâm Thạch chẳng buồn nhìn hắn nói: "Thích nghĩ gì thì nghĩ đi!"
"Thôi thôi lui đi, sắp tới giờ gia tăng sản xuất rồi" Ngô Từ ra tay đuổi người
___________
Nhâm Thạch cảm thấy thật khó chịu trong người, lúc lạnh lúc nóng, mồ hôi nhễ nhại, cậu quấn chăn cuộn mình như con tôm, xong, kì này bị sốt rồi.
Khó chịu quá, Nhâm Thạch phát ra tiếng rên nhẹ...
Mọi người ngủ như chết, còn Tào Quang Thương chưa ngủ thính tai vẫn nghe được, tiếng kêu phát ra từ giường Nhâm Thạch, Tào Quang Thương đảo ánh mắt nhìn con tôm luộc Lý Vương Lâm, trong đầu toàn suy nghĩ biến thái, một lúc thì cảm thấy không đúng, Lý Vương Lâm giải quyết cái gì mà cứ ư ử hơn cả một tiếng
Tào Quang Thương liền bật dậy, giật chăn Lý Vương Lâm ra, luồn hơi nóng xông ra bỗng như bị thiêu cháy, Tào Quang Thương hoảng hốt chạm vào trán Lý Vương Lâm rồi giật tay lại, sao lại nóng như cái hầm lửa, hắn nhíu mày, nhìn Lý Vương Lâm mê sảng không biết nói gì trong miệng, sốt rồi cũng không tự lo lắng cho bản thân được nữa.
Xuất phát từ ý tốt, nữa đêm nữa hôm Tào Quang Thương rình mò đến trạm y tế lấy thuốc hạ sốt, tự mình mò lấy nước, thấy Lý Vương Lâm khó chịu ủ ê mày nhăn nhúm như ông lão, Tào Quang Thương thì thầm vào tai Lý Vương Lâm
"Dậy uống thuốc hạ sốt này, đừng nhăn nữa trông xấu chết đi được"
"..."
Bị sốt Nhâm Thạch không nghe ra được có người đang chọc ghẹo mình, chỉ thấy thuốc kê bên miệng, mơ mơ màng màng nhịn đau ngồi dậy uống, ánh mắt đờ đẫn nhìn người đang ngồi trước giường mình, tay cầm ly nước giục cậu uống, thật không rõ tư vị gì, sao lại là hắn?
Vì quá mệt mỏi Nhâm Thạch uống thuốc xong không nhiều lời mà phịch xuống ngủ như chết, trước khi nằm xuống còn yếu ớt để lại một câu: "Cảm ơn!"
Tào Quang Thương hắn không nghe nhầm, khóe môi hơi nhếnh lên, nhìn Lý Vương Lâm không sức sống như vậy, thật khác lạ, mấy ngày nay nhìn sao cũng không thấy Lý Vương Lâm đáng ghét như trước nữa, nhìn cửa sổ bị mở toang, hắn rất nhanh bỏ ly nước trên tay, tiện tay đóng cửa sổ lại, gió bên ngoài rất lớn, bảo sao mà không bị sốt cơ chứ.
Sáng sớm khi bọn họ nghe tiếng còi thức dậy, liền có tiếng chửi nho nhỏ vang lên.
"Ai khi tối đóng cửa đấy hả, làm ông nóng cả đêm"
Chẳng có ai đáp lại, có ngu mới đáp lại.
Thật sự là nhờ viên thuốc tối qua nên Nhâm Thạch tỉnh dậy đã thấy tràn đầy sức sống, năng lượng dồi dào, lục lại trong trí nhớ của mình nhận ra ai đã tốt bụng như vậy, cũng hơi bất ngờ lại là Tào Quang Thương, ánh mắt Nhâm Thạch nhìn Tào Quang Thương có chút khó hiểu nhưng thiện cảm hơn đôi chút.
Vì nhiều vụ "nổi tiếng" của cậu nên Lý Vương Lâm đã thành công bị chỉ huy Ngô Từ chú ý, thời gian luyện tập tăng lên, thời gian nghỉ ngơi ít lại, cơ hồ buổi tối Nhâm Thạch chỉ ngủ được 5 tiếng, Nhâm Thạch cậu không hề than vãn một chút nào, luôn làm theo chỉ huy giao, khiến Ngô Từ phải nhìn cậu bằng con mắt khác.
Nhâm Thạch bây giờ còn vượt bật ngang ngữa Tào Quang Thương, sức khỏe tốt, chăm chỉ trồng rau, nuôi heo.
Sau một tháng mọi chuyện vẫn luôn chuyển biến tốt nếu không có cái chuyện "tình ái" tình tay ba dính tới Nhâm Thạch nhưng chẳng hề liên quan tới cậu.
Chuyện là như thế này...
Vì buổi tập gay gắt quá, Nhâm Thạch bị trật chân, mới mày mò tới trạm y tế, gặp Lam Thần xin mấy miếng cao dán...
Tới đây vẫn chưa đâu, nếu..con mẹ nó nếu không bị nữ chính tay chân vụng về, vấp ngã nhảy lên người cậu khiến cậu đau đến toát cả mồ hôi, ăn cái gì mà nặng gớm.
Nhâm Thạch đẩy nhẹ Lam Thần xuống nhưng trong mắt Tào Quang Thương lại là vung tay ném Lam Thần không thương tiếc xuống, cảnh này thực chất sẽ rơi vào dĩ vãng nếu không có Tào Quang Thương bắt gặp toàn bộ.
Hắn lên cơn, không làm rõ sự việc đã nện cho Nhâm Thạch một cú, đỡ Lam Thần lên, soa vết đỏ do bị Nhâm Thạch đẩy trúng cạnh bàn, dịu dàng nói: "Có sao không?" rồi mắt hắn trừng lớn nhìn cậu đầy oán giận.
Lam Thần như muốn nói cái gì nhưng không kịp, cô hơi cắn cắn môi nhìn Tào Quang Thương, Tào Quang Thương tưởng cô bị đau, vẻ mặt liền trở nên không tốt.
"Tôi đã nhìn lầm cậu, cậu là một tên biến thái chết tiệt còn ra tay đẩy người"
"..."
Kịch bản này đã cũ mềm rồi, Tào Quang Thương thật sự là gã đàn ông bước ra từ ngôn tình sao? Hệ thống sao lại không có kiến thức thiết lập một nhân vật ghê tởm như thế chứ? Câu nói đó, khuôn mặt quen thuộc đó, thốt ra những lời đó thật sự rất táo bón.
Nhâm Thạch đã luyện bản chất cứng rắn với bất kì tình huống nào, cái hiểu lầm chết tiệt này có gì đó không đúng đi, chả lẽ cậu phải nói thẳng với hắn là Lam Thần của cậu tay chân vướng víu vụng về, nhảy lên người tôi, tôi có làm cái gì đâu? Chắc chắn cậu sẽ bị đánh cho chết.
"Cô ta tự ngã rồi nhảy lên người tôi"
Tào Quang Thương khinh thường chả có chứa gì là tin tưởng Nhâm Thạch, miệng cười nhạt nói: "Chỉ có cậu mới nói từ ngữ thô tục đó lên người Lam Thần"
Giờ thì hay rồi, Nhâm Thạch có giải thích cỡ nào thì Tào Quang Thương cũng không thèm tin, xem ra chỉ muốn bôi đen mình thôi, Nhâm Thạch không thể chịu tai tiếng ánh mắt không thiện cảm bắn về phía Lam Thần vẫn đứng bất động nảy không nói cũng chẳng rằng, nói đi chứ, nói là cô bất cẩn đi.
"Lam thần chị nói đi, chỉ bất cẩn ngã vào người em phải không?"
Tào Quang Thương hắn nổi giận, nắm cổ áo Nhâm Thạch lôi đi.
"Này! Này cậu làm cái trò cái gì thế hả?"
"Tôi phải đem cậu tới chỉ huy, xem ra cậu bị hành nghiêm khắc như vậy cũng không chừa"
"Này! Cậu có lý lẽ không hả, tôi không phải là người như vậy"
Suốt cả đường đi, mọi người đang nghĩ giải lao thấy được chỉ chỉ trỏ trỏ, Nhâm Thạch oán giận, trải qua cả hai kiếp ông đây bị mày làm xấu mặt, cậu hận!
Chỉ huy Ngô Từ đang nói chuyện phiếm với chỉ huy đội khác, nhìn Lý Vương Lâm bị Tào Quang Thương lôi sềnh sệt đi, trông thảm vô cùng.
"Các cậu không phải là đồng bạn tốt hả?"
"Chỉ huy, em có điều muốn nói..." Tào Quang Thương buông Lý Vương Lâm ra nói với Ngô Từ.
"Nói đi"
"Hãy cho Lý Vương Lâm qua đội khác ạ"
Ngô Từ kinh ngạc: "Tại sao? Mọi khi vẫn tốt mà?"
Tào Quang Thương một hơi nói thẳng: "Cậu ấy dám sàm sỡ y tá Lâm Dược"
Ngô Từ nghe Tào Quang Thương nói, tưởng mình nghe lầm, nhìn Lý Vương Lâm đứng đó nhíu mày: "Là thật sao?" vị chỉ huy đứng bên cạnh hóng chuyện vui cười hắc hắc nói: "Lính mới của cậu được đấy"
Nhâm Thạch đáp: "Nếu em nói không phải thì sao? Chỉ huy có tin em không?"
"Tôi tin em" Ngô Từ chắc chắn.
Tào Quang Thương sửng sờ: "Tại sao?"
"Một tháng nay cậu không thấy cố gắng của Lý Vương Lâm hả, hai người không phải là bạn tốt sao? Hơn nữa cậu có chắc không hiểu lầm gì không? Đùng tạo áp lực cho Lý Vương Lâm nữa" Ngô Từ khảng khái nói
Nhâm Thạch có hơi cảm động, không uổng công mình chăm chỉ một tháng nay, cậu cười tươi rói đáp lễ Ngô Từ, ánh mắt không tốt đẹp bắn về phía Tào Quang Thương.
"Được lắm! Cậu giờ đã được chỉ huy Ngô Từ chống lưng nên không coi ai ra gì phải không?"
Nhâm Thạch chẳng buồn nhìn hắn nói: "Thích nghĩ gì thì nghĩ đi!"
"Thôi thôi lui đi, sắp tới giờ gia tăng sản xuất rồi" Ngô Từ ra tay đuổi người
___________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất