Hành Trình Tây Du Với Các Đồ Đệ Đáng Yêu
Chương 10: Vị Thánh Bảo Trợ Otaku
“Cây gậy Như Ý đó có cho ta thì ta cũng dùng không nổi, thứ đó nặng đến một vạn ba nghìn năm trăm cân, ta chỉ là một người phàm làm sao mà cầm nổi?” Đường Tăng cười khổ nói: “Hiện tại vấn đề lớn nhất của ta là phải học chút tiên thuật, thần thuật, yêu thuật… tóm lại, bất cứ thuật nào cũng được.”
Tôn Ngộ Không hạ giọng nói: “Chuyện này không dễ đâu... Như ta đây, vốn là yêu quái trời sinh đất dưỡng, nhảy ra từ trong đá, sau khi tìm được sư phụ mới được truyền tiên pháp, khổ luyện mấy năm trời mới có chút thành tựu... Tư chất của người phàm so với yêu quái như ta thì kém xa, muốn tu thành tiên đạo, tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều, trên đời này người phàm thông minh nhất cũng phải mất cả đời thanh tu mới có thể chứng đắc đại đạo.”
Đường Tăng biết Tôn Ngộ Không không nói bừa, theo những gì y biết thì mấy ví dụ về người phàm tu thành tiên đạo đều mất cả đời mới thành công, mà y hiện tại lại vô duyên vô cớ bị thiên thần truy sát, căn bản không có thời gian tu luyện. Chỉ sợ kinh thư còn chưa kịp đọc xong thì Dương Tiễn đã đến trước cửa, cầm cây đao ba mũi hai lưỡi đâm thẳng vào bụng y.
Chết tiệt, chẳng lẽ phải dựa vào phụ nữ bảo vệ cả đời sao?
Đang lúc Đường Tăng ủ rũ, Tôn Ngộ Không chăm chú quan sát y một hồi, bỗng nhiên ngạc nhiên nói: “Ủa, trên người ngươi có dao động thần lực kỳ lạ, nhìn kỹ lại xem... Lạ thật... Có thần lực từ phương Đông không ngừng tụ lại, rót vào cơ thể ngươi...”
“Gì cơ?” Đường Tăng kinh ngạc: “Thần lực tụ lại rót vào cơ thể ta?”
Tôn Ngộ Không gật đầu: “Ta không nhìn nhầm đâu, đúng là thần lực... Lạ thật, loại thần lực này đến từ việc tín đồ thắp hương bái lạy, thường thì chỉ những người đã có thần vị, được thờ phụng trong đền chùa mới có được, ví dụ như Quan Âm tỷ tỷ, được thờ phụng trong chùa Quan Âm, tín đồ thắp hương lễ bái, thế là tín ngưỡng chi lực tụ lại trên người Quan Âm tỷ tỷ, biến thành thần lực... Ngươi rõ ràng là người phàm, làm sao có ai thắp hương và bái lạy ngươi? Lạ lùng quá.”
Đường Tăng cũng không hiểu nổi: “Ý ngươi là có người phong thần cho ta, rồi thờ phụng ta, thắp hương bái lạy?”
Đang lúc y cảm thấy khó hiểu, điện thoại đột nhiên reo, cầm lên xem thì ra là một người bạn học khá thân thiết gọi tới. Người này tên là Thái Tâm Tử, là một trong số ít những người bạn tốt của Đường Tăng. Trong điện thoại, cậu ta cười nói: “Đường Tăng, mấy ngày nay ngươi không đi học, bây giờ trong trường đã loạn hết cả lên rồi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Thái Tâm Tử cười: “Mấy ngày trước chuyện ngươi thích otaku bị lộ ra ngoài, nhiều nữ sinh vốn không bao giờ đến trường học đã từ nhà chạy đến, muốn gặp ngươi một lần, kết quả ngươi lại đi nghỉ học du lịch... Các otaku đều phát điên, họ dựng một cái bệ nhỏ sau giảng đường, đặt ảnh của ngươi lên đó, rồi cúi đầu bái lạy, thắp hương và cầu nguyện với bức ảnh của ngươi...”
Đường Tăng đổ mồ hôi hột: “Này, họ đang làm gì vậy?”
Thái Tâm Tử nói: “Ngươi có biết về một giáo phái gọi là 'Otaku Thần Giáo' không?”
Đường Tăng toát mồ hôi: “Cái quỷ gì thế?”
Thái Tâm Tử cười khổ: “Ta cũng không biết là cái quỷ gì nữa, có lẽ là một dạng thần giáo của otaku giống như 'Ngũ Hỏa Cầu Thần Giáo' hay 'Đa Pháo Tháp Thần Giáo' ấy. Nghe nói thần giáo này có rất nhiều giáo đồ, tất cả đều là otaku. Sau khi nghe tuyên bố 'ta thích nhất là otaku' của ngươi, họ cảm động sâu sắc, quyết định phong ngươi làm hộ thần của Otaku Thần Giáo, gọi tắt là 'Otaku Hộ Thần'...”
Đường Tăng mồ hôi túa ra như tắm: “Này này, làm ơn nói tiếng người đi!”
Thái Tâm Tử cười khổ: “Ta cũng chẳng biết ta đang nói cái gì nữa, dù sao thì... Otaku Thần Giáo nói ngươi là hộ thần vạn năng, là thần hy vọng của tất cả otaku, chỉ cần otaku cầu nguyện điều gì, ngươi đều sẽ nghe và giúp đỡ giải quyết... Không những họ bái lạy ngươi trong trường học, mà còn lập cả trang web Otaku Hộ Thần để nhiều otaku khác có thể bái lạy...”
Đường Tăng toát mồ hôi: “Này! Ta có thể phàn nàn không?”
“Ngươi phàn nàn với ta thì có ích gì?” Thái Tâm Tử cười nói: “Đi lên trang web Otaku Hộ Thần mà đính chính lại đi!” Nói xong liền cúp máy.
Mồ hôi Đường Tăng túa ra ướt đẫm cả người: “Ngộ Không, bây giờ ta muốn dừng xe, lấy laptop ra lên mạng xem trang web Otaku Thần Giáo được không? Bị phong thần một cách tùy tiện như thế này, trong lòng ta thật không yên chút nào.”
“Hừ, năm xưa Khương Tử Nha phong thần, tùy tiện phong cho vợ mình làm ‘Sao Chổi’, người phụ nữ danh nghĩa ấy liền thành thần, có thể thấy chuyện phong thần cũng không hẳn là nghiêm túc. Lý do phong thần của ngươi đã rất chính đáng rồi...” Tôn Ngộ Không nhìn ra phía sau, lắc đầu nói: “Lại có truy binh của Thiên đình đến... Cẩn thận...”
Đường Tăng quay đầu lại, chỉ thấy trên con đường phía sau có một chiếc xe tải nhỏ lao đến, tốc độ của nó nhanh hơn nhiều so với xe đạp, như tia chớp rượt theo “Tiểu Bạch Long” của Đường Tăng, từ phía sau đâm mạnh vào.
Đường Tăng kinh hãi, ôm lấy Tôn Ngộ Không lao về phía bên cạnh. Kỳ lạ là y cứ nghĩ mình nhảy khỏi xe đạp sẽ ngã rất xấu, nhưng cơ thể lại cảm thấy nhẹ bẫng lạ thường, rõ ràng còn ôm theo một cô gái, nhưng lại nhảy được rất xa, vượt qua vài mét, dễ dàng đáp xuống bìa rừng bên đường.
“Ủa? Sao ta nhảy giỏi thế này?”
“Là tác dụng của thần lực!” Tôn Ngộ Không nói: “Ngươi đã vô duyên vô cớ bị phong thần, có tín đồ, lại có người thắp hương bái lạy cung cấp tín ngưỡng chi lực chuyển hóa thành thần lực, dù tín đồ của ngươi chưa nhiều, nhưng đã khác người thường rồi.”
Vừa nói đến đây, chỉ nghe thấy “rắc rắc” vài tiếng, “Tiểu Bạch Long” bị bánh xe tải cán qua, biến dạng không ra hình dạng gì nữa.
“Chết tiệt, Tiểu Bạch Long yêu quý của ta!” Đường Tăng nổi giận.
Chiếc xe tải đâm hụt liền dừng lại ngay, từ trên xe nhảy xuống bốn tên đại hán. Trông chúng đều là người bình thường, nhưng Tôn Ngộ Không dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh liếc một cái liền nói: “Bốn tên này đều là thiên binh...”
Bốn tên đại hán thực ra chính là bốn thiên binh. Nhiều năm nay, chúng cải trang thành con người, hòa nhập vào nhân gian, sống ở các thôn làng lân cận, làm một số việc bí mật cho Thiên đình. Không lâu trước đây, Dương Tiễn đại nhân đã truyền tin cho chúng, nói rằng phát hiện Đường Tăng cùng yêu vương Tôn Ngộ Không từng đại náo Thiên cung năm trăm năm trước. Hắn đã giao đấu với Tôn Ngộ Không đến cả hai bên đều bị thương, cần sự hỗ trợ.
Bốn tên thiên binh liền vội vàng truy tìm đến đây, muốn nhân cơ hội Tôn Ngộ Không trọng thương, một mẻ bắt hết, giết hoặc bắt sống cô ta.
Bốn tên từ từ tiến về phía Đường Tăng và Tôn Ngộ Không, ánh mắt của chúng tập trung hoàn toàn vào Tôn Ngộ Không... Đúng như Dương Tiễn đại nhân đã nói, yêu vương Tôn Ngộ Không bị thương nặng ở phần bụng, hiện tại còn quấn băng, hành động khó khăn, thậm chí phải cần một người phàm bế cô ta mới di chuyển được. Ha ha ha, đây thật là một cơ hội trời cho. Nếu có thể giết Đường Tăng và yêu vương từng đại náo Thiên cung năm trăm năm trước ở đây, thì đó chắc chắn sẽ là một công lớn, thăng quan phát tài chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tôn Ngộ Không cười khổ nói: “Đường Tăng, ngươi thả ta xuống rồi chạy đi... Chúng là nhắm vào ta. Ta là yêu quái trời sinh đất dưỡng, dù có bị chúng bắt đi cũng không giết được ta, cùng lắm là chịu chút tra tấn, tệ nhất cũng chỉ lại vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân lần nữa thôi.”
Cô ta còn tưởng là mình dẫn đến thiên binh thiên tướng, nhưng Đường Tăng lại biết chuyện này không đơn giản như vậy, y thấp giọng nói: “Đừng ngốc như thế, đây không phải chuyện của riêng ngươi. Bây giờ ta đã có thần lực, không thể để người khác tùy ý giết chết mình, bây giờ chính là lúc ta chứng minh mình là đàn ông.”
Đường Tăng đặt Tôn Ngộ Không xuống dưới một gốc cây lớn, sau đó bước lên vài bước, chắn trước mặt cô.
Bốn tên thiên binh nhìn Đường Tăng, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười khinh miệt: “Một người phàm tầm thường mà cũng dám ra mặt giúp yêu vương sao?”
Đường Tăng không để ý đến lời chế giễu của chúng, chỉ lặng lẽ cảm nhận thần lực của mình. Quả thật, chỉ cần chú tâm một chút là y có thể cảm nhận được trong cơ thể có một luồng sức mạnh kỳ dị. Nó khác với sức lực thông thường, mà là một cảm giác thần bí khó lường, khiến cho tứ chi bách hài đều trở nên vô cùng thoải mái, như thể có một nguồn năng lượng không bao giờ cạn kiệt.
Một tên thiên binh tiến về phía Đường Tăng, không hề xem đối thủ ra gì, thậm chí không thèm hiện chân thân, giữ nguyên hình dạng con người, mỉm cười đấm một cú vào mặt Đường Tăng.
Đường Tăng xoay chuyển ý nghĩ, nghĩ đến việc chuyển thần lực vào nắm đấm, luồng thần lực đó quả nhiên theo ý niệm tụ lại nơi nắm đấm của y. Y hít một hơi thật sâu, bước lên một bước dài, sử dụng chiêu “Tiến Bộ Xung Quyền” đơn giản nhất trong quân thể quyền, tung một cú đấm.
“Bốp!” Hai nắm đấm va chạm nhau trong không trung, tên thiên binh rên lên một tiếng đau đớn, bị hất văng ra sau, bay rất xa, lưng đập vào thân cây “rắc” một tiếng, thân cây gãy đôi. Hắn tiếp tục bay lùi ra sau, bay xa đến mười mét rồi mới rơi xuống đất. Sau đó thân thể hắn đột nhiên hóa thành ánh sáng vàng lấp lánh, tự giải thể rồi biến mất.
Ba tên thiên binh còn lại bị một phen kinh hoàng, đồng thời chính Đường Tăng cũng kinh hãi không kém.
“Ngươi... ngươi là thần thánh phương nào?” Ba tên thiên binh kinh hãi hỏi. Chúng nhận được tin tình báo chỉ nói Đường Tăng là người phàm, chứ không hề nói y có sức mạnh ghê gớm như vậy.
Đường Tăng cũng âm thầm suy nghĩ: Thật không thể tin được, thần lực của “Otaku Hộ Thần” lại mạnh đến thế? Rốt cuộc có bao nhiêu otaku đang thắp hương bái lạy ta chứ?
Tại Đại học Đế Đô, phía sau giảng đường.
Lúc này, có mấy chục nữ otaku đang xếp thành hàng dài, lần lượt thắp hương trước bức ảnh của Đường Tăng. Đứng ở vị trí đầu tiên là một nữ otaku có gương mặt rất bình thường, đầy những mụn trứng cá, cô ta chắp tay trước ngực, khẽ lẩm bẩm trước bức ảnh của Đường Tăng: “Otaku Hộ Thần Đường Tăng, nhờ câu nói ‘ta thích nhất là otaku’ của ngươi mà ta biết được rằng, dù là otaku cũng có người yêu thương, ngươi đã giúp ta lấy lại sự tự tin, giúp ta không còn lạc lối trong cuộc đời otaku của mình. Ngươi là ngọn đèn soi đường trong lòng ta, là hy vọng của tất cả otaku... Ta thật sự rất biết ơn ngươi...”
Nữ otaku cúi đầu trước bức ảnh của Đường Tăng...
Tôn Ngộ Không hạ giọng nói: “Chuyện này không dễ đâu... Như ta đây, vốn là yêu quái trời sinh đất dưỡng, nhảy ra từ trong đá, sau khi tìm được sư phụ mới được truyền tiên pháp, khổ luyện mấy năm trời mới có chút thành tựu... Tư chất của người phàm so với yêu quái như ta thì kém xa, muốn tu thành tiên đạo, tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều, trên đời này người phàm thông minh nhất cũng phải mất cả đời thanh tu mới có thể chứng đắc đại đạo.”
Đường Tăng biết Tôn Ngộ Không không nói bừa, theo những gì y biết thì mấy ví dụ về người phàm tu thành tiên đạo đều mất cả đời mới thành công, mà y hiện tại lại vô duyên vô cớ bị thiên thần truy sát, căn bản không có thời gian tu luyện. Chỉ sợ kinh thư còn chưa kịp đọc xong thì Dương Tiễn đã đến trước cửa, cầm cây đao ba mũi hai lưỡi đâm thẳng vào bụng y.
Chết tiệt, chẳng lẽ phải dựa vào phụ nữ bảo vệ cả đời sao?
Đang lúc Đường Tăng ủ rũ, Tôn Ngộ Không chăm chú quan sát y một hồi, bỗng nhiên ngạc nhiên nói: “Ủa, trên người ngươi có dao động thần lực kỳ lạ, nhìn kỹ lại xem... Lạ thật... Có thần lực từ phương Đông không ngừng tụ lại, rót vào cơ thể ngươi...”
“Gì cơ?” Đường Tăng kinh ngạc: “Thần lực tụ lại rót vào cơ thể ta?”
Tôn Ngộ Không gật đầu: “Ta không nhìn nhầm đâu, đúng là thần lực... Lạ thật, loại thần lực này đến từ việc tín đồ thắp hương bái lạy, thường thì chỉ những người đã có thần vị, được thờ phụng trong đền chùa mới có được, ví dụ như Quan Âm tỷ tỷ, được thờ phụng trong chùa Quan Âm, tín đồ thắp hương lễ bái, thế là tín ngưỡng chi lực tụ lại trên người Quan Âm tỷ tỷ, biến thành thần lực... Ngươi rõ ràng là người phàm, làm sao có ai thắp hương và bái lạy ngươi? Lạ lùng quá.”
Đường Tăng cũng không hiểu nổi: “Ý ngươi là có người phong thần cho ta, rồi thờ phụng ta, thắp hương bái lạy?”
Đang lúc y cảm thấy khó hiểu, điện thoại đột nhiên reo, cầm lên xem thì ra là một người bạn học khá thân thiết gọi tới. Người này tên là Thái Tâm Tử, là một trong số ít những người bạn tốt của Đường Tăng. Trong điện thoại, cậu ta cười nói: “Đường Tăng, mấy ngày nay ngươi không đi học, bây giờ trong trường đã loạn hết cả lên rồi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Thái Tâm Tử cười: “Mấy ngày trước chuyện ngươi thích otaku bị lộ ra ngoài, nhiều nữ sinh vốn không bao giờ đến trường học đã từ nhà chạy đến, muốn gặp ngươi một lần, kết quả ngươi lại đi nghỉ học du lịch... Các otaku đều phát điên, họ dựng một cái bệ nhỏ sau giảng đường, đặt ảnh của ngươi lên đó, rồi cúi đầu bái lạy, thắp hương và cầu nguyện với bức ảnh của ngươi...”
Đường Tăng đổ mồ hôi hột: “Này, họ đang làm gì vậy?”
Thái Tâm Tử nói: “Ngươi có biết về một giáo phái gọi là 'Otaku Thần Giáo' không?”
Đường Tăng toát mồ hôi: “Cái quỷ gì thế?”
Thái Tâm Tử cười khổ: “Ta cũng không biết là cái quỷ gì nữa, có lẽ là một dạng thần giáo của otaku giống như 'Ngũ Hỏa Cầu Thần Giáo' hay 'Đa Pháo Tháp Thần Giáo' ấy. Nghe nói thần giáo này có rất nhiều giáo đồ, tất cả đều là otaku. Sau khi nghe tuyên bố 'ta thích nhất là otaku' của ngươi, họ cảm động sâu sắc, quyết định phong ngươi làm hộ thần của Otaku Thần Giáo, gọi tắt là 'Otaku Hộ Thần'...”
Đường Tăng mồ hôi túa ra như tắm: “Này này, làm ơn nói tiếng người đi!”
Thái Tâm Tử cười khổ: “Ta cũng chẳng biết ta đang nói cái gì nữa, dù sao thì... Otaku Thần Giáo nói ngươi là hộ thần vạn năng, là thần hy vọng của tất cả otaku, chỉ cần otaku cầu nguyện điều gì, ngươi đều sẽ nghe và giúp đỡ giải quyết... Không những họ bái lạy ngươi trong trường học, mà còn lập cả trang web Otaku Hộ Thần để nhiều otaku khác có thể bái lạy...”
Đường Tăng toát mồ hôi: “Này! Ta có thể phàn nàn không?”
“Ngươi phàn nàn với ta thì có ích gì?” Thái Tâm Tử cười nói: “Đi lên trang web Otaku Hộ Thần mà đính chính lại đi!” Nói xong liền cúp máy.
Mồ hôi Đường Tăng túa ra ướt đẫm cả người: “Ngộ Không, bây giờ ta muốn dừng xe, lấy laptop ra lên mạng xem trang web Otaku Thần Giáo được không? Bị phong thần một cách tùy tiện như thế này, trong lòng ta thật không yên chút nào.”
“Hừ, năm xưa Khương Tử Nha phong thần, tùy tiện phong cho vợ mình làm ‘Sao Chổi’, người phụ nữ danh nghĩa ấy liền thành thần, có thể thấy chuyện phong thần cũng không hẳn là nghiêm túc. Lý do phong thần của ngươi đã rất chính đáng rồi...” Tôn Ngộ Không nhìn ra phía sau, lắc đầu nói: “Lại có truy binh của Thiên đình đến... Cẩn thận...”
Đường Tăng quay đầu lại, chỉ thấy trên con đường phía sau có một chiếc xe tải nhỏ lao đến, tốc độ của nó nhanh hơn nhiều so với xe đạp, như tia chớp rượt theo “Tiểu Bạch Long” của Đường Tăng, từ phía sau đâm mạnh vào.
Đường Tăng kinh hãi, ôm lấy Tôn Ngộ Không lao về phía bên cạnh. Kỳ lạ là y cứ nghĩ mình nhảy khỏi xe đạp sẽ ngã rất xấu, nhưng cơ thể lại cảm thấy nhẹ bẫng lạ thường, rõ ràng còn ôm theo một cô gái, nhưng lại nhảy được rất xa, vượt qua vài mét, dễ dàng đáp xuống bìa rừng bên đường.
“Ủa? Sao ta nhảy giỏi thế này?”
“Là tác dụng của thần lực!” Tôn Ngộ Không nói: “Ngươi đã vô duyên vô cớ bị phong thần, có tín đồ, lại có người thắp hương bái lạy cung cấp tín ngưỡng chi lực chuyển hóa thành thần lực, dù tín đồ của ngươi chưa nhiều, nhưng đã khác người thường rồi.”
Vừa nói đến đây, chỉ nghe thấy “rắc rắc” vài tiếng, “Tiểu Bạch Long” bị bánh xe tải cán qua, biến dạng không ra hình dạng gì nữa.
“Chết tiệt, Tiểu Bạch Long yêu quý của ta!” Đường Tăng nổi giận.
Chiếc xe tải đâm hụt liền dừng lại ngay, từ trên xe nhảy xuống bốn tên đại hán. Trông chúng đều là người bình thường, nhưng Tôn Ngộ Không dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh liếc một cái liền nói: “Bốn tên này đều là thiên binh...”
Bốn tên đại hán thực ra chính là bốn thiên binh. Nhiều năm nay, chúng cải trang thành con người, hòa nhập vào nhân gian, sống ở các thôn làng lân cận, làm một số việc bí mật cho Thiên đình. Không lâu trước đây, Dương Tiễn đại nhân đã truyền tin cho chúng, nói rằng phát hiện Đường Tăng cùng yêu vương Tôn Ngộ Không từng đại náo Thiên cung năm trăm năm trước. Hắn đã giao đấu với Tôn Ngộ Không đến cả hai bên đều bị thương, cần sự hỗ trợ.
Bốn tên thiên binh liền vội vàng truy tìm đến đây, muốn nhân cơ hội Tôn Ngộ Không trọng thương, một mẻ bắt hết, giết hoặc bắt sống cô ta.
Bốn tên từ từ tiến về phía Đường Tăng và Tôn Ngộ Không, ánh mắt của chúng tập trung hoàn toàn vào Tôn Ngộ Không... Đúng như Dương Tiễn đại nhân đã nói, yêu vương Tôn Ngộ Không bị thương nặng ở phần bụng, hiện tại còn quấn băng, hành động khó khăn, thậm chí phải cần một người phàm bế cô ta mới di chuyển được. Ha ha ha, đây thật là một cơ hội trời cho. Nếu có thể giết Đường Tăng và yêu vương từng đại náo Thiên cung năm trăm năm trước ở đây, thì đó chắc chắn sẽ là một công lớn, thăng quan phát tài chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tôn Ngộ Không cười khổ nói: “Đường Tăng, ngươi thả ta xuống rồi chạy đi... Chúng là nhắm vào ta. Ta là yêu quái trời sinh đất dưỡng, dù có bị chúng bắt đi cũng không giết được ta, cùng lắm là chịu chút tra tấn, tệ nhất cũng chỉ lại vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân lần nữa thôi.”
Cô ta còn tưởng là mình dẫn đến thiên binh thiên tướng, nhưng Đường Tăng lại biết chuyện này không đơn giản như vậy, y thấp giọng nói: “Đừng ngốc như thế, đây không phải chuyện của riêng ngươi. Bây giờ ta đã có thần lực, không thể để người khác tùy ý giết chết mình, bây giờ chính là lúc ta chứng minh mình là đàn ông.”
Đường Tăng đặt Tôn Ngộ Không xuống dưới một gốc cây lớn, sau đó bước lên vài bước, chắn trước mặt cô.
Bốn tên thiên binh nhìn Đường Tăng, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười khinh miệt: “Một người phàm tầm thường mà cũng dám ra mặt giúp yêu vương sao?”
Đường Tăng không để ý đến lời chế giễu của chúng, chỉ lặng lẽ cảm nhận thần lực của mình. Quả thật, chỉ cần chú tâm một chút là y có thể cảm nhận được trong cơ thể có một luồng sức mạnh kỳ dị. Nó khác với sức lực thông thường, mà là một cảm giác thần bí khó lường, khiến cho tứ chi bách hài đều trở nên vô cùng thoải mái, như thể có một nguồn năng lượng không bao giờ cạn kiệt.
Một tên thiên binh tiến về phía Đường Tăng, không hề xem đối thủ ra gì, thậm chí không thèm hiện chân thân, giữ nguyên hình dạng con người, mỉm cười đấm một cú vào mặt Đường Tăng.
Đường Tăng xoay chuyển ý nghĩ, nghĩ đến việc chuyển thần lực vào nắm đấm, luồng thần lực đó quả nhiên theo ý niệm tụ lại nơi nắm đấm của y. Y hít một hơi thật sâu, bước lên một bước dài, sử dụng chiêu “Tiến Bộ Xung Quyền” đơn giản nhất trong quân thể quyền, tung một cú đấm.
“Bốp!” Hai nắm đấm va chạm nhau trong không trung, tên thiên binh rên lên một tiếng đau đớn, bị hất văng ra sau, bay rất xa, lưng đập vào thân cây “rắc” một tiếng, thân cây gãy đôi. Hắn tiếp tục bay lùi ra sau, bay xa đến mười mét rồi mới rơi xuống đất. Sau đó thân thể hắn đột nhiên hóa thành ánh sáng vàng lấp lánh, tự giải thể rồi biến mất.
Ba tên thiên binh còn lại bị một phen kinh hoàng, đồng thời chính Đường Tăng cũng kinh hãi không kém.
“Ngươi... ngươi là thần thánh phương nào?” Ba tên thiên binh kinh hãi hỏi. Chúng nhận được tin tình báo chỉ nói Đường Tăng là người phàm, chứ không hề nói y có sức mạnh ghê gớm như vậy.
Đường Tăng cũng âm thầm suy nghĩ: Thật không thể tin được, thần lực của “Otaku Hộ Thần” lại mạnh đến thế? Rốt cuộc có bao nhiêu otaku đang thắp hương bái lạy ta chứ?
Tại Đại học Đế Đô, phía sau giảng đường.
Lúc này, có mấy chục nữ otaku đang xếp thành hàng dài, lần lượt thắp hương trước bức ảnh của Đường Tăng. Đứng ở vị trí đầu tiên là một nữ otaku có gương mặt rất bình thường, đầy những mụn trứng cá, cô ta chắp tay trước ngực, khẽ lẩm bẩm trước bức ảnh của Đường Tăng: “Otaku Hộ Thần Đường Tăng, nhờ câu nói ‘ta thích nhất là otaku’ của ngươi mà ta biết được rằng, dù là otaku cũng có người yêu thương, ngươi đã giúp ta lấy lại sự tự tin, giúp ta không còn lạc lối trong cuộc đời otaku của mình. Ngươi là ngọn đèn soi đường trong lòng ta, là hy vọng của tất cả otaku... Ta thật sự rất biết ơn ngươi...”
Nữ otaku cúi đầu trước bức ảnh của Đường Tăng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất