[Hảo Đa Vũ] Ở Thế Giới Không Có Em
Chương 22
Santa lè lưỡi một cái, nhìn Lưu Vũ, Lưu Vũ tức giận nói: "Xem chuyện tốt anh làm kìa."
"Cậu ta không hiểu."
Lưu Vũ có chút ngẩng đầu, nhìn Santa, cậu có rất rất nhiều ủy khuất không thể nói ra, chỉ nhẹ nhàng nói: "Santa, không tìm thấy em, thật sao?"
"Ừm!" Santa ra sức gật đầu, sau đó từng chút từng chút kéo Lưu Vũ vào trong lòng ôm chặt, lực đạo như muốn bóp nghẹt Lưu Vũ, nhưng anh không lo được những điều này, anh quá sợ mất đi Lưu Vũ, "Anh không tìm thấy em, em rốt cuộc đã đi tới nơi nào?"
Không hỏi còn tốt, hỏi một cái Lưu Vũ không tránh khỏi chua xót, cậu dùng sức đè lên ngực Santa, anh rõ ràng bị đau nhưng nhất quyết không chịu buông tay mình ra, Lưu Vũ lại không nỡ tiếp tục, cậu chậm rãi đưa tay ôm eo Santa, tức giận nói: "Santa, anh là tên khốn nạn, thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ, đại ngốc nửa vời, vừa đa tình vừa vô trách nhiệm."
Santa nghiêm túc nghe, nhưng vẫn như cũ nghe không hiểu, anh dụi cằm vào trán Lưu Vũ nói: "Nghe không hiểu, nhưng giống như đang mắng anh."
Lưu Vũ nghĩ, cậu đâu chỉ muốn mắng anh, cậu còn muốn đánh anh!
Thế nhưng, bên tai Lưu Vũ rõ ràng nghe được nhịp tim chân thực của Santa, trong lòng liền có vô hạn yêu thương như sóng lớn đồng dạng xông tới, chúng ta ra khỏi hai cái thời không mới rốt cuộc đi đến được trước mặt nhau, quãng đời còn lại của chúng ta mỗi giây mỗi phút đều là thuộc về nhau.
Lưu Vũ có chút đẩy Santa ra, cậu giống như muốn nhón chân lên hôn người mình yêu, ai mà biết Santa lại chủ động tóm lấy Lưu Vũ xông đến phòng của Riki, Lưu Vũ cũng không kịp hỏi, chỉ có thể tùy theo anh hồ nháo.
Thời điểm Riki mở cửa, có chút hoài nghi nhân sinh, Riki so với Châu Kha Vũ cũng không ổn hơn bao nhiêu, đầu óc vẫn còn đang trì trệ, mê mang nhìn hai người ở cửa. Riki hiện giờ chỉ muốn ngủ, máy móc ngồi trên giường ôm gối, mặt hoang mang nhìn Santa, cảm giác có thể ngủ mất bất cứ lúc nào.
Santa vẫn như cũ điên cuồng một trận: "Riki! Rikirikirikiriki!"
Riki trực tiếp hất tay Santa ra, mặt mũi nhăn lại, mỗi nếp nhăn đều như muốn hỏi: Em! Muốn! Làm! Gì!
Santa thấy rốt cuộc Riki cũng chịu mở mắt, lại đẩy Lưu Vũ đến trước mặt Riki: "Anh xem, Lưu Vũ!"
Lưu Vũ bất lực lại cưng chiều nhìn Santa làm loạn.
Riki thì khác, hiện tại chỉ có cảm giác mơ hồ: "Thì sao?"
"Thật sự là Lưu Vũ, anh sờ xem, anh sờ xem!" Nói xong còn dơ cánh tay Lưu Vũ về phía trước.
Lưu Vũ rút tay về trực tiếp đánh Santa một cái: "Anh đừng làm loạn!"
Lúc này Riki bị dọa tỉnh, hai mắt trừng lớn, mất một lúc mới phản ứng nói: "Không không, không cần đâu..."
Santa lại bắt lấy cánh tay Lưu Vũ, nhẹ nhàng vuốt vuốt, lại nhìn Lưu Vũ như nhìn bảo vật vô song, tự lẩm bẩm nói: "Thật sự là Lưu Vũ."
Riki hiện giờ không những hoài nghi nhân sinh, mà thậm chí hoài nghi bản thân bị người ngoài hành tinh tập kích nên mới sinh ra ảo giác đáng sợ như vậy. Riki cẩn thận đề nghị: "Nếu không, chúng ta, đi ngủ?"
Khả năng gãy tiếng của Riki lại phát huy, đoán chừng Riki là muốn nói nhanh về phòng của hai người mà ngủ đi?
Hai người trước mặt vừa nghe đến hai chữ đi ngủ, liền đồng thời thu lại ý cười, Santa cau mày bộ dạng khẩn trương, anh nắm thật chặt tay Lưu Vũ nói: "Không, em không muốn đi ngủ."
Lưu Vũ vừa nghĩ đến ở thế giới bên kia Santa cùng... liền liều mạng lắc đầu nói: "Em cũng không cần đi ngủ, em không muốn ngủ."
Riki nhìn người này, lại nhìn người kia, trong lòng nghĩ thầm, không muốn ngủ thì cũng về phòng đi, đừng ở đây làm phiền mình, có được không?
Mắt thấy hai người họ không nói gì, anh nhìn em em nhìn anh mãi không dứt, Riki bây giờ không có biện pháp nào khác, đành phải lựa chọn im lặng rời khỏi phòng của bản thân. Riki vốn muốn đến phòng của Santa, lại sợ bị làm phiền lần hai, mặc dù buồn ngủ đến mức không biết gì nhưng trí thông minh của Riki vẫn online, trực tiếp mở cửa phòng Lưu Vũ...
Một cái gối bay tới mặt!
Lại thêm một cái gối bay tới nữa!
Ách...
Châu Kha Vũ ngồi ở trên giường bộ dạng "Mau cút bằng không lão tử cắn chết các người", lúc sau thấy rõ người đứng ở cửa là Riki, đầu tiên Châu Kha Vũ sửng sốt hai giây, trong nháy mắt kịp phản ứng lại đây nhất định cũng là nạn nhân, vội hướng Riki làm động tác mời, nhìn thấy Riki dứt khoát khóa trái cửa phòng, Châu Kha Vũ giơ ngón tay like cho Riki một cái, sau đó mới thật sự ngã xuống tiếp tục ngủ."
Santa còn muốn đi đánh thức Tiểu Cửu hoặc AK, lại bị Lưu Vũ kéo lại, cậu khẽ lắc đầu, tựa hồ có chút nghẹn ngào: "Không, Santa, đừng đi, cũng không cần người khác."
Santa lúc này mới ý thức được, Lưu Vũ của anh nhất định cũng đã phải chịu đựng rất nhiều thứ, lúc này ổn định lại tinh thần, nghĩ mà sợ, đoạn thời gian giãy dụa cùng dày vò kia, không thể nào nói ra, thế nhưng lại chân chân thật thật đã xảy ra, Santa chỉ có thể lần nữa ôm chặt lấy Lưu Vũ, trừ cái đó ra, anh không biết mình còn có thể làm gì hơn.
"Lưu Vũ, em đi đâu vậy?"
Lưu Vũ đem toàn bộ bản thân đều vùi vào lồng ngực Santa, đây là thời khắc cậu an tâm nhất trong khoảng thời gian này, là Santa cậu có thể sờ đến, là Santa cậu có thể yêu, Lưu Vũ nhẹ nhàng nói: "Không nên hỏi, Santa, trước tiên không nên hỏi, trước tiên ôm em một cái."
"Ừm, anh muốn ôm em, không, anh muốn đem em trói lại, buộc bên người anh, mặc kệ em đi tới nơi nào, em cũng không thể lại đem anh vứt xuống."
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm lấy nhau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, không nói gì, thậm chí ở căn phòng cũng không thuộc về bọn họ, nhưng bận tâm gì, ngoại trừ hơi thở và nhiệt độ cơ thể của đối phương, còn có cái gì có thể trấn an trái tim thủng trăm ngàn lỗ kia đâu.
Không biết qua bao lâu, đại khái sắc trời đã có chút màu trắng bạc, Lưu Vũ cảm giác có chút chất lỏng lưu tại trên tóc của mình, càng ngày càng nhiều, thấm vào dày đặc bên trong sợi tóc, Lưu Vũ nhắm mắt lại, đem mình càng vùi sâu vào trong ngực Santa, cũng làm cho những cái giọt nước mắt kia đều len lén thấm qua quần áo của cậu.
Thế nhưng vẫn ủy khuất như vậy, vẫn sợ hãi, rõ ràng đã thật sự ôm lấy nhau, nhưng vẫn có nhiều sợ hãi như vậy bao quanh, thật là sợ, thật là sợ tiếp theo trong nháy mắt chúng ta lại mất đi lẫn nhau.
Lưu Vũ cũng không còn cách nào chịu đựng hoảng loạn trong lòng, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Santa, vừa tủi thân vừa đáng thương: "Santa, em rất sợ, em tỉnh lại sau giấc ngủ, đã quay lại ngày 24, thế nhưng là anh đã không còn yêu em, anh đi yêu người khác mất rồi."
Cậu khóc rất đáng thương, Santa không để ý trên mặt mình cũng đầy là nước mắt, nhẹ nhàng tinh tế giúp Lưu Vũ lau khô từng giọt nước mắt một, thế nhưng mặc kệ anh lau bao nhiêu, nước mắt kia làm sao cũng lau không hết.
"Anh làm sao có thể không yêu em, anh cũng không biết làm như thế nào để có thể không còn yêu em."
Santa cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Lưu Vũ, răng môi thân mật quấn quít dần dần trấn an nội tâm bất an, anh cũng không tiến sâu, chỉ triền miên hôn thế này, anh sợ sẽ lại làm xáo trộn thời-không...
Lưu Vũ hơi lùi ra sau một chút, cậu duỗi hai tay nâng gương mặt Santa, lại vuốt về sau một vòng, luồn vào trong mái tóc mềm mại của anh, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa vành tai của anh, cậu nhón chân lên, hôn lên vành tai của anh, lại hôn lên thái dương anh, gương mặt của anh, chóp mũi, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên trên môi, đầu lưỡi có chút nhô ra liếm một cái, hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn môi trên, lại từ từ, chậm rãi buông ra...
"Santa, em yêu anh."
"Cậu ta không hiểu."
Lưu Vũ có chút ngẩng đầu, nhìn Santa, cậu có rất rất nhiều ủy khuất không thể nói ra, chỉ nhẹ nhàng nói: "Santa, không tìm thấy em, thật sao?"
"Ừm!" Santa ra sức gật đầu, sau đó từng chút từng chút kéo Lưu Vũ vào trong lòng ôm chặt, lực đạo như muốn bóp nghẹt Lưu Vũ, nhưng anh không lo được những điều này, anh quá sợ mất đi Lưu Vũ, "Anh không tìm thấy em, em rốt cuộc đã đi tới nơi nào?"
Không hỏi còn tốt, hỏi một cái Lưu Vũ không tránh khỏi chua xót, cậu dùng sức đè lên ngực Santa, anh rõ ràng bị đau nhưng nhất quyết không chịu buông tay mình ra, Lưu Vũ lại không nỡ tiếp tục, cậu chậm rãi đưa tay ôm eo Santa, tức giận nói: "Santa, anh là tên khốn nạn, thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ, đại ngốc nửa vời, vừa đa tình vừa vô trách nhiệm."
Santa nghiêm túc nghe, nhưng vẫn như cũ nghe không hiểu, anh dụi cằm vào trán Lưu Vũ nói: "Nghe không hiểu, nhưng giống như đang mắng anh."
Lưu Vũ nghĩ, cậu đâu chỉ muốn mắng anh, cậu còn muốn đánh anh!
Thế nhưng, bên tai Lưu Vũ rõ ràng nghe được nhịp tim chân thực của Santa, trong lòng liền có vô hạn yêu thương như sóng lớn đồng dạng xông tới, chúng ta ra khỏi hai cái thời không mới rốt cuộc đi đến được trước mặt nhau, quãng đời còn lại của chúng ta mỗi giây mỗi phút đều là thuộc về nhau.
Lưu Vũ có chút đẩy Santa ra, cậu giống như muốn nhón chân lên hôn người mình yêu, ai mà biết Santa lại chủ động tóm lấy Lưu Vũ xông đến phòng của Riki, Lưu Vũ cũng không kịp hỏi, chỉ có thể tùy theo anh hồ nháo.
Thời điểm Riki mở cửa, có chút hoài nghi nhân sinh, Riki so với Châu Kha Vũ cũng không ổn hơn bao nhiêu, đầu óc vẫn còn đang trì trệ, mê mang nhìn hai người ở cửa. Riki hiện giờ chỉ muốn ngủ, máy móc ngồi trên giường ôm gối, mặt hoang mang nhìn Santa, cảm giác có thể ngủ mất bất cứ lúc nào.
Santa vẫn như cũ điên cuồng một trận: "Riki! Rikirikirikiriki!"
Riki trực tiếp hất tay Santa ra, mặt mũi nhăn lại, mỗi nếp nhăn đều như muốn hỏi: Em! Muốn! Làm! Gì!
Santa thấy rốt cuộc Riki cũng chịu mở mắt, lại đẩy Lưu Vũ đến trước mặt Riki: "Anh xem, Lưu Vũ!"
Lưu Vũ bất lực lại cưng chiều nhìn Santa làm loạn.
Riki thì khác, hiện tại chỉ có cảm giác mơ hồ: "Thì sao?"
"Thật sự là Lưu Vũ, anh sờ xem, anh sờ xem!" Nói xong còn dơ cánh tay Lưu Vũ về phía trước.
Lưu Vũ rút tay về trực tiếp đánh Santa một cái: "Anh đừng làm loạn!"
Lúc này Riki bị dọa tỉnh, hai mắt trừng lớn, mất một lúc mới phản ứng nói: "Không không, không cần đâu..."
Santa lại bắt lấy cánh tay Lưu Vũ, nhẹ nhàng vuốt vuốt, lại nhìn Lưu Vũ như nhìn bảo vật vô song, tự lẩm bẩm nói: "Thật sự là Lưu Vũ."
Riki hiện giờ không những hoài nghi nhân sinh, mà thậm chí hoài nghi bản thân bị người ngoài hành tinh tập kích nên mới sinh ra ảo giác đáng sợ như vậy. Riki cẩn thận đề nghị: "Nếu không, chúng ta, đi ngủ?"
Khả năng gãy tiếng của Riki lại phát huy, đoán chừng Riki là muốn nói nhanh về phòng của hai người mà ngủ đi?
Hai người trước mặt vừa nghe đến hai chữ đi ngủ, liền đồng thời thu lại ý cười, Santa cau mày bộ dạng khẩn trương, anh nắm thật chặt tay Lưu Vũ nói: "Không, em không muốn đi ngủ."
Lưu Vũ vừa nghĩ đến ở thế giới bên kia Santa cùng... liền liều mạng lắc đầu nói: "Em cũng không cần đi ngủ, em không muốn ngủ."
Riki nhìn người này, lại nhìn người kia, trong lòng nghĩ thầm, không muốn ngủ thì cũng về phòng đi, đừng ở đây làm phiền mình, có được không?
Mắt thấy hai người họ không nói gì, anh nhìn em em nhìn anh mãi không dứt, Riki bây giờ không có biện pháp nào khác, đành phải lựa chọn im lặng rời khỏi phòng của bản thân. Riki vốn muốn đến phòng của Santa, lại sợ bị làm phiền lần hai, mặc dù buồn ngủ đến mức không biết gì nhưng trí thông minh của Riki vẫn online, trực tiếp mở cửa phòng Lưu Vũ...
Một cái gối bay tới mặt!
Lại thêm một cái gối bay tới nữa!
Ách...
Châu Kha Vũ ngồi ở trên giường bộ dạng "Mau cút bằng không lão tử cắn chết các người", lúc sau thấy rõ người đứng ở cửa là Riki, đầu tiên Châu Kha Vũ sửng sốt hai giây, trong nháy mắt kịp phản ứng lại đây nhất định cũng là nạn nhân, vội hướng Riki làm động tác mời, nhìn thấy Riki dứt khoát khóa trái cửa phòng, Châu Kha Vũ giơ ngón tay like cho Riki một cái, sau đó mới thật sự ngã xuống tiếp tục ngủ."
Santa còn muốn đi đánh thức Tiểu Cửu hoặc AK, lại bị Lưu Vũ kéo lại, cậu khẽ lắc đầu, tựa hồ có chút nghẹn ngào: "Không, Santa, đừng đi, cũng không cần người khác."
Santa lúc này mới ý thức được, Lưu Vũ của anh nhất định cũng đã phải chịu đựng rất nhiều thứ, lúc này ổn định lại tinh thần, nghĩ mà sợ, đoạn thời gian giãy dụa cùng dày vò kia, không thể nào nói ra, thế nhưng lại chân chân thật thật đã xảy ra, Santa chỉ có thể lần nữa ôm chặt lấy Lưu Vũ, trừ cái đó ra, anh không biết mình còn có thể làm gì hơn.
"Lưu Vũ, em đi đâu vậy?"
Lưu Vũ đem toàn bộ bản thân đều vùi vào lồng ngực Santa, đây là thời khắc cậu an tâm nhất trong khoảng thời gian này, là Santa cậu có thể sờ đến, là Santa cậu có thể yêu, Lưu Vũ nhẹ nhàng nói: "Không nên hỏi, Santa, trước tiên không nên hỏi, trước tiên ôm em một cái."
"Ừm, anh muốn ôm em, không, anh muốn đem em trói lại, buộc bên người anh, mặc kệ em đi tới nơi nào, em cũng không thể lại đem anh vứt xuống."
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm lấy nhau, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, không nói gì, thậm chí ở căn phòng cũng không thuộc về bọn họ, nhưng bận tâm gì, ngoại trừ hơi thở và nhiệt độ cơ thể của đối phương, còn có cái gì có thể trấn an trái tim thủng trăm ngàn lỗ kia đâu.
Không biết qua bao lâu, đại khái sắc trời đã có chút màu trắng bạc, Lưu Vũ cảm giác có chút chất lỏng lưu tại trên tóc của mình, càng ngày càng nhiều, thấm vào dày đặc bên trong sợi tóc, Lưu Vũ nhắm mắt lại, đem mình càng vùi sâu vào trong ngực Santa, cũng làm cho những cái giọt nước mắt kia đều len lén thấm qua quần áo của cậu.
Thế nhưng vẫn ủy khuất như vậy, vẫn sợ hãi, rõ ràng đã thật sự ôm lấy nhau, nhưng vẫn có nhiều sợ hãi như vậy bao quanh, thật là sợ, thật là sợ tiếp theo trong nháy mắt chúng ta lại mất đi lẫn nhau.
Lưu Vũ cũng không còn cách nào chịu đựng hoảng loạn trong lòng, cậu ngẩng đầu lên, nhìn Santa, vừa tủi thân vừa đáng thương: "Santa, em rất sợ, em tỉnh lại sau giấc ngủ, đã quay lại ngày 24, thế nhưng là anh đã không còn yêu em, anh đi yêu người khác mất rồi."
Cậu khóc rất đáng thương, Santa không để ý trên mặt mình cũng đầy là nước mắt, nhẹ nhàng tinh tế giúp Lưu Vũ lau khô từng giọt nước mắt một, thế nhưng mặc kệ anh lau bao nhiêu, nước mắt kia làm sao cũng lau không hết.
"Anh làm sao có thể không yêu em, anh cũng không biết làm như thế nào để có thể không còn yêu em."
Santa cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Lưu Vũ, răng môi thân mật quấn quít dần dần trấn an nội tâm bất an, anh cũng không tiến sâu, chỉ triền miên hôn thế này, anh sợ sẽ lại làm xáo trộn thời-không...
Lưu Vũ hơi lùi ra sau một chút, cậu duỗi hai tay nâng gương mặt Santa, lại vuốt về sau một vòng, luồn vào trong mái tóc mềm mại của anh, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa vành tai của anh, cậu nhón chân lên, hôn lên vành tai của anh, lại hôn lên thái dương anh, gương mặt của anh, chóp mũi, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên trên môi, đầu lưỡi có chút nhô ra liếm một cái, hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn môi trên, lại từ từ, chậm rãi buông ra...
"Santa, em yêu anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất