[Hạo Lỗi] Thú Một Sừng

Chương 30

Trước Sau
Mới vừa ổn định chỗ ngồi, Ngô Lỗi chưa kịp nhìn xem chung quanh là ai thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói quen thuộc mang chút ý cười: "Anh Lỗi Lỗi, lâu rồi không gặp."

"Tiểu Thịnh, lâu rồi không gặp," Ngô Lỗi ngạc nhiên, "Trùng hợp thế."

Dư Thịnh cười trả lời: "Được ngồi cạnh anh Lỗi Lỗi thế này đúng là trùng hợp thật."

Cậu ta gõ gõ về hướng cánh tay phải của Ngô Lỗi, "Tay anh khỏe rồi à?"

Nghe vậy, Ngô Lỗi cử động tay một chút, rồi gật đầu trả lời: "Mới đi gỡ nẹp ra."

Thấy trán Ngô Lỗi lấm tấm mồ hôi, Dư Thịnh lấy một tờ khăn giấy ra đưa cho cậu, "Anh Lỗi Lỗi, lau mồ hôi đi."

Thời điểm nóng nhất của mùa hè đã đến, trong hội trường rộn ràng lao xao trở nên khá là oi bức.

Ngô Lỗi nhíu mày, cậu bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Cũng may khách mời đã ngồi vào chỗ rồi, lễ trao giải sắp bắt đầu.

Đầu tiên là những bậc lão làng trong ngành lên đọc diễn văn, sau đó người dẫn chương trình tuyên bố lễ trao giải Kim Mai chính thức bắt đầu.

Đại diện ban tổ chức lên nhìn lại những điểm nổi bật của lễ trao giải năm trước, tôn vinh những người đã có cống hiến lớn cho ngành phim ảnh một năm qua, cũng đặc biệt nhắc đến đạo diễn Chương Y Bình và hai diễn viên trẻ tuổi tài năng mà ông dẫn dắt, Ngô Lỗi và Lưu Hạo Nhiên.

Máy quay chuyển đến Ngô Lỗi đang ngồi trên ghế, cậu vỗ tay cúi người xuống, miệng làm khẩu hình "cảm ơn".



Tiệc tối sôi nổi tiếp tục. Hơn 30 giải thưởng quan trọng như phim xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất, quay phim xuất sắc nhất, biên tập xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất lần lượt được trao cho các tác phẩm xuất sắc trong ngành.

Trong đó, không phụ sự mong chờ của mọi người, bộ phim "Xuân Triều" do Chương Y Bình đạo diễn đã đạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất. Lúc Ngô Lỗi đứng lên ôm chúc mừng đạo diễn, Chương Y Bình nói nhỏ với cậu: "Cảm ơn cậu và Hạo Nhiên."

Dư Thịnh không đạt được giải nam phụ xuất sắc nhất, nhưng việc này cũng không ngoài dự kiến, cậu ta không tỏ ra quá tiếc nuối. Tuy vậy Ngô Lỗi vẫn an ủi cậu ta vài câu.

Tiệc tối diễn ra gần 1 tiếng rưỡi, đã sắp kết thúc, chỉ còn hai giải nam chính và nữ chính xuất sắc nhất được chú ý nhất là chưa công bố.

Theo lệ thường, nữ chính xuất sắc nhất kỳ trước trao giải nữ diễn viên xong thì nam chính xuất sắc nhất kỳ trước là Giang Như Lâm lên sân khấu trao giải.

Giang Như Lâm là một diễn viên gạo cội đã đóng nhiều bộ phim thời dân quốc và dốc lòng tận tụy vì ngành phim ảnh. Dù là trên màn ảnh hay ở hậu trường, ông đều cống hiến hết sức mình, trở thành bậc lão làng đứng đầu trong nghề.

"Kính thưa quý vị, chúc mọi người một buổi tối tốt lành, xin chào mừng tham gia lễ trao giải Kim Mai."

Giang Như Lâm vừa bước qua tuổi 50, đầu đã lấm tấm bạc, nhưng vẫn rất phong độ, tràn đầy chính khí. Tuy ông không dùng nhiều từ ngữ hoa mỹ cầu kỳ, nhưng vẫn khiến cả hội trường vỗ tay vang dội.

"Hôm nay tôi xin trao giải nam chính xuất sắc nhất."

Ông nói, giọng trầm ổn.

"Bản thân tôi đã làm việc trong ngành mấy chục năm, đóng hơn trăm bộ phim. Hơn nửa đời người, tôi không đếm được mình đã ở bao nhiêu ngày trong đoàn phim. Đa phần, những ngày như vậy rất khó khăn. Tôi hiểu rất rõ ngành này không chỉ yêu cầu tài năng, mà hơn nữa, nó cần người ta chịu được sự tịch mịch, giữ vững được chính mình. Mọi người gọi chúng tôi là siêu sao, nhưng trong lòng chúng tôi rất rõ ràng, hào quang của chúng tôi không phải do người khác ban cho, chỉ có những ai chịu được gian khổ mới xứng đáng với hào quang rực rỡ."



Ông cúi đầu xuống, tay mở thẻ ghi tên người đạt giải. Lúc thấy tên trên thẻ, sắc mặt ông vẫn rất bình tĩnh, không hề dao động.

"May mắn thay, mùa đông của phim ảnh đã đi qua, mùa xuân đã đến." Giang Như Lâm ngẩng đầu, mọi người đều nín thở.

"Hãy cùng chúc mừng Lưu Hạo Nhiên của 'Xuân Triều'."

Nghe thấy tên đó, trong lòng Ngô Lỗi dường như có gì đó đột nhiên nổ mạnh. Cậu gần như muốn áp mạnh trái tim. Khi nhìn màn hình lớn, cậu bỗng ngơ ngẩn bất động.

Máy quay lia xuống hội trường, ở phía sau, cách Ngô Lỗi hai hàng ghế, Lưu Hạo Nhiên đứng lên.

Lưu Hạo Nhiên mặc một bộ tây trang màu trắng tham dự lễ trao giải. Hắn cúi gập người xuống chào mọi người, rồi đến ôm đạo diễn và các thành viên trong đoàn.

Đến hàng ghế đầu tiên nơi Ngô Lỗi ngồi, hắn đứng yên trước mặt cậu.

Hắn kéo tay Ngô Lỗi. Ngô Lỗi đứng lên, đầu óc trống rỗng, nước mắt đột nhiên lăn xuống từ mắt phải.

Lưu Hạo Nhiên nhẹ nhàng nâng mặt người trước mặt lên, như e sợ những vết chai và vết sẹo dày trong lòng bàn tay sẽ cộm đau cậu. Không có thời gian đối mặt nhau, hắn hôn cậu thật sâu với tất cả sự dịu dàng của mình.

Thời khắc ấy, Ngô Lỗi không nghĩ được gì cả, cả thế giới chỉ có nụ hôn của Lưu Hạo Nhiên hôn và mùi gỗ mun trầm hương của hắn.

Trong thời khắc mang tính lịch sử này, ở dưới sân khấu, có người hô lên ngạc nhiên, có người vỗ tay, có người cảm động, nhưng Ngô Lỗi không hề biết. Cậu chìm đắm trong khoảnh khắc gặp lại Lưu Hạo Nhiên, chẳng màng thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau