Chương 6
Ngô Lỗi té xỉu. Lưu Hạo Nhiên ôm Ngô Lỗi vào lòng, lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Da Ngô Lỗi nóng rực ửng hồng, nhưng trán lại thấm ra một lớp mồ hôi lạnh. Cậu đã bất tỉnh, nhưng cơ thể còn đang khẽ run.
Có lẽ nào là...
Nhưng Lưu Hạo Nhiên lại không ngửi thấy được.
Nhưng những người ở đây không nghĩ đến phương diện đó, nên mọi người không phát hiện có gì khác thường, chỉ nghĩ là Ngô Lỗi quá mức mệt mỏi và quá nhập tâm quay phim, giờ đột ngột thả lỏng nên cơ thể không chịu được mới thành ra như vậy.
Ngô Lỗi được chuyển vào lều, qua một lúc lâu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Để những người khác rời đi xong, Chương Y Bình cùng Lưu Hạo Nhiên chờ bác sĩ tới. Lưu Hạo Nhiên ngồi cạnh Ngô Lỗi, lòng nóng như lửa đốt. Đôi tay hắn nắm hờ đặt lên môi, yên lặng nhìn Ngô Lỗi đang nằm trên ghế xếp. Cậu không run nữa, nhưng sắc mặt vẫn đỏ rực, mê mang như một người bị sốt thường thấy.
Nhớ lại hai ngày nay họ luyện tập không ngủ không nghỉ, trong lòng Lưu Hạo Nhiên vô cùng tự trách mình đã không dặn cậu phải nghỉ ngơi tốt. Nếu cậu thật sự chỉ bị bệnh bình thường thì chắc chắn là do mệt mỏi quá sức mà ra.
Chương Y Bình nhìn thấy vậy, vỗ nhẹ vai Lưu Hạo Nhiên trấn an: "Bác sĩ tới nhanh thôi mà." Lưu Hạo Nhiên sốt ruột, muốn nói thêm gì đó, nhưng lại thấy đôi mắt như mặt hồ của Chương Y Bình lặng lẽ nhìn hắn, an ủi: "Yên tâm, sẽ không có gì đâu."
Lúc Ngô Lỗi tỉnh lại đã là nửa đêm. Cảnh tượng đầu tiên cậu nhìn thấy là Lưu Hạo Nhiên nằm nghiêng người ngủ như bình thường, nhưng đầu không nằm lên gối mà gối lên tay phải.
Hắn nằm cao hơn một chút so với cậu, hơi khom tới. Đó là tư thế đang che chở.
Tay trái với những khớp xương rõ ràng nhẹ nắm cánh tay Ngô Lỗi.
Đèn đầu giường vẫn luôn để ở mức tối nhất. Cậu thấy mặt Lưu Hạo Nhiên hình như to ra một chút. Ngô Lỗi tìm nguyên nhân thì thấy hai cái giường trong phòng cơ bản không biết bị ai ghép lại, tạo thành một cái giường lớn 3m×2m.
Cơ thể không có cảm giác khó chịu. Lưu Hạo Nhiên thì đang ngủ ngay bên cạnh cậu, không hề có khoảng cách ở giữa.
Ánh đèn dìu dịu, gió đêm nhẹ nhàng, tất cả đều tĩnh lặng. Người bên cạnh cậu mặc chiếc áo thun trắng trơn thường hay mặc, vạt áo khẽ cuốn lên lộ ra một phần eo phía sau. Vì tư thế ngủ, vai trái hắn nhô lên, tựa như một khe núi.
"Anh ấy nghiêng đầu, bên cổ gấp lại thành những đường vân."
"Khóe môi anh ấy hơi nhếch xuống, lúc ngủ thoạt trông luôn có vẻ không vui lắm."
"Mũi anh ấy cao hơn tôi, chóp mũi khẽ cong tròn."
"Khi nhắm mắt, mắt anh ấy không rủ xuống, đuôi mắt nhếch lên một chút, như vậy trông có vẻ không hung dữ lắm."
"Lông mày anh ấy thật sự rất rậm."
"Mùi hương của anh ấy là dễ chịu nhất."
Tình cảm phức tạp, Ngô Lỗi nghiêng người rồi nhẹ nhàng nhích lại gần, như thấy không rõ gương mặt người bên cạnh.
Ngô Lỗi dựa rất sát, hít vào thật sâu. Bàn tay đang nắm cậu đột nhiên giữ chặt lại. Trên tay đó của cậu bị tiêm thuốc, là những lỗ tiêm do tiêm thuốc ức chế trước đây, có tới gần mười lỗ lớn nhỏ khác nhau.
Cơn đau nhói lên, cậu hít vào một cái.
Trong mơ, Lưu Hạo Nhiên vẫn đang nói chuyện với bác sĩ.
Đúng như hắn nghĩ, bác sĩ nói Ngô Lỗi vừa mới phân hoá xong chưa được bao lâu, kỳ động tình lần đầu tiên diễn ra vào nửa tuần trước.
Bác sĩ nói vốn là việc sử dụng thuốc ức chế một cách vừa phải sẽ giúp được, nhưng cậu dùng thuốc quá thường xuyên, không chỉ tiêm còn uống, trong cơ thể bắt đầu bị kháng thuốc. Phản ứng kháng thuốc hôm nay là một lần bùng nổ, nếu không ngưng dùng thuốc thì cơ thể sẽ sinh ra phản ứng bài xích càng mãnh liệt.
Nhưng Lưu Hạo Nhiên cũng không biết Ngô Lỗi lén uống thuốc.
"Đối với Omega mạnh mẽ như Ngô Lỗi, loại ức chế tốt nhất không phải là uống thuốc, mà là tìm được một Alpha mạnh mẽ có thể làm dịu cậu ấy. Thể chất của cậu ấy không giống Omega, lúc này vẫn chưa nghiêm trọng lắm, nhưng nếu gặp lại tình huống như thế này thì dù cơ thể có khỏe đi nữa cũng không chịu nổi. Cậu cũng thấy rồi đấy."
Lời nói của bác sĩ liên tục vang lên lặp lại trong mơ.
"Tạm thời trong thời gian gần đây cậu ấy không nên dùng thuốc ức chế nữa."
"Vậy... vậy cậu ấy cần kiểu Alpha thế nào?"
Trong giọng nói có chút cay đắng, thật ra Lưu Hạo Nhiên rất sợ phải nghe được đáp án hắn không muốn, nhưng hắn vẫn hỏi bác sĩ.
Dọn dẹp xong dụng cụ khám bệnh, bác sĩ đưa tay lên, chỉ ngón trỏ về phía Lưu Hạo Nhiên: "Như cậu vậy đấy."
Khi Lưu Hạo Nhiên mở mắt ra, cảnh tượng mà hắn thấy là Ngô Lỗi dựa vào ngực mình, híp mắt hít thở.
Giống như một con mèo đầy thoả mãn.
Cánh tay cậu còn nằm trong tay hắn, Lưu Hạo Nhiên thoáng nắm chặt.
Ngô Lỗi khựng lại, nhìn thấy khuôn ngực trước mặt hơi phập phồng, phát ra âm thanh quen thuộc. Giọng Lưu Hạo Nhiên khàn khàn vang lên, có lẫn ý cười:
"Thích chứ?"
[Nghe tiếng động cơ gầm rú không / "Đêm dịu dàng bao nhiêu, em thích mùi hương của tôi bấy nhiêu"]
Da Ngô Lỗi nóng rực ửng hồng, nhưng trán lại thấm ra một lớp mồ hôi lạnh. Cậu đã bất tỉnh, nhưng cơ thể còn đang khẽ run.
Có lẽ nào là...
Nhưng Lưu Hạo Nhiên lại không ngửi thấy được.
Nhưng những người ở đây không nghĩ đến phương diện đó, nên mọi người không phát hiện có gì khác thường, chỉ nghĩ là Ngô Lỗi quá mức mệt mỏi và quá nhập tâm quay phim, giờ đột ngột thả lỏng nên cơ thể không chịu được mới thành ra như vậy.
Ngô Lỗi được chuyển vào lều, qua một lúc lâu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Để những người khác rời đi xong, Chương Y Bình cùng Lưu Hạo Nhiên chờ bác sĩ tới. Lưu Hạo Nhiên ngồi cạnh Ngô Lỗi, lòng nóng như lửa đốt. Đôi tay hắn nắm hờ đặt lên môi, yên lặng nhìn Ngô Lỗi đang nằm trên ghế xếp. Cậu không run nữa, nhưng sắc mặt vẫn đỏ rực, mê mang như một người bị sốt thường thấy.
Nhớ lại hai ngày nay họ luyện tập không ngủ không nghỉ, trong lòng Lưu Hạo Nhiên vô cùng tự trách mình đã không dặn cậu phải nghỉ ngơi tốt. Nếu cậu thật sự chỉ bị bệnh bình thường thì chắc chắn là do mệt mỏi quá sức mà ra.
Chương Y Bình nhìn thấy vậy, vỗ nhẹ vai Lưu Hạo Nhiên trấn an: "Bác sĩ tới nhanh thôi mà." Lưu Hạo Nhiên sốt ruột, muốn nói thêm gì đó, nhưng lại thấy đôi mắt như mặt hồ của Chương Y Bình lặng lẽ nhìn hắn, an ủi: "Yên tâm, sẽ không có gì đâu."
Lúc Ngô Lỗi tỉnh lại đã là nửa đêm. Cảnh tượng đầu tiên cậu nhìn thấy là Lưu Hạo Nhiên nằm nghiêng người ngủ như bình thường, nhưng đầu không nằm lên gối mà gối lên tay phải.
Hắn nằm cao hơn một chút so với cậu, hơi khom tới. Đó là tư thế đang che chở.
Tay trái với những khớp xương rõ ràng nhẹ nắm cánh tay Ngô Lỗi.
Đèn đầu giường vẫn luôn để ở mức tối nhất. Cậu thấy mặt Lưu Hạo Nhiên hình như to ra một chút. Ngô Lỗi tìm nguyên nhân thì thấy hai cái giường trong phòng cơ bản không biết bị ai ghép lại, tạo thành một cái giường lớn 3m×2m.
Cơ thể không có cảm giác khó chịu. Lưu Hạo Nhiên thì đang ngủ ngay bên cạnh cậu, không hề có khoảng cách ở giữa.
Ánh đèn dìu dịu, gió đêm nhẹ nhàng, tất cả đều tĩnh lặng. Người bên cạnh cậu mặc chiếc áo thun trắng trơn thường hay mặc, vạt áo khẽ cuốn lên lộ ra một phần eo phía sau. Vì tư thế ngủ, vai trái hắn nhô lên, tựa như một khe núi.
"Anh ấy nghiêng đầu, bên cổ gấp lại thành những đường vân."
"Khóe môi anh ấy hơi nhếch xuống, lúc ngủ thoạt trông luôn có vẻ không vui lắm."
"Mũi anh ấy cao hơn tôi, chóp mũi khẽ cong tròn."
"Khi nhắm mắt, mắt anh ấy không rủ xuống, đuôi mắt nhếch lên một chút, như vậy trông có vẻ không hung dữ lắm."
"Lông mày anh ấy thật sự rất rậm."
"Mùi hương của anh ấy là dễ chịu nhất."
Tình cảm phức tạp, Ngô Lỗi nghiêng người rồi nhẹ nhàng nhích lại gần, như thấy không rõ gương mặt người bên cạnh.
Ngô Lỗi dựa rất sát, hít vào thật sâu. Bàn tay đang nắm cậu đột nhiên giữ chặt lại. Trên tay đó của cậu bị tiêm thuốc, là những lỗ tiêm do tiêm thuốc ức chế trước đây, có tới gần mười lỗ lớn nhỏ khác nhau.
Cơn đau nhói lên, cậu hít vào một cái.
Trong mơ, Lưu Hạo Nhiên vẫn đang nói chuyện với bác sĩ.
Đúng như hắn nghĩ, bác sĩ nói Ngô Lỗi vừa mới phân hoá xong chưa được bao lâu, kỳ động tình lần đầu tiên diễn ra vào nửa tuần trước.
Bác sĩ nói vốn là việc sử dụng thuốc ức chế một cách vừa phải sẽ giúp được, nhưng cậu dùng thuốc quá thường xuyên, không chỉ tiêm còn uống, trong cơ thể bắt đầu bị kháng thuốc. Phản ứng kháng thuốc hôm nay là một lần bùng nổ, nếu không ngưng dùng thuốc thì cơ thể sẽ sinh ra phản ứng bài xích càng mãnh liệt.
Nhưng Lưu Hạo Nhiên cũng không biết Ngô Lỗi lén uống thuốc.
"Đối với Omega mạnh mẽ như Ngô Lỗi, loại ức chế tốt nhất không phải là uống thuốc, mà là tìm được một Alpha mạnh mẽ có thể làm dịu cậu ấy. Thể chất của cậu ấy không giống Omega, lúc này vẫn chưa nghiêm trọng lắm, nhưng nếu gặp lại tình huống như thế này thì dù cơ thể có khỏe đi nữa cũng không chịu nổi. Cậu cũng thấy rồi đấy."
Lời nói của bác sĩ liên tục vang lên lặp lại trong mơ.
"Tạm thời trong thời gian gần đây cậu ấy không nên dùng thuốc ức chế nữa."
"Vậy... vậy cậu ấy cần kiểu Alpha thế nào?"
Trong giọng nói có chút cay đắng, thật ra Lưu Hạo Nhiên rất sợ phải nghe được đáp án hắn không muốn, nhưng hắn vẫn hỏi bác sĩ.
Dọn dẹp xong dụng cụ khám bệnh, bác sĩ đưa tay lên, chỉ ngón trỏ về phía Lưu Hạo Nhiên: "Như cậu vậy đấy."
Khi Lưu Hạo Nhiên mở mắt ra, cảnh tượng mà hắn thấy là Ngô Lỗi dựa vào ngực mình, híp mắt hít thở.
Giống như một con mèo đầy thoả mãn.
Cánh tay cậu còn nằm trong tay hắn, Lưu Hạo Nhiên thoáng nắm chặt.
Ngô Lỗi khựng lại, nhìn thấy khuôn ngực trước mặt hơi phập phồng, phát ra âm thanh quen thuộc. Giọng Lưu Hạo Nhiên khàn khàn vang lên, có lẫn ý cười:
"Thích chứ?"
[Nghe tiếng động cơ gầm rú không / "Đêm dịu dàng bao nhiêu, em thích mùi hương của tôi bấy nhiêu"]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất