Chương 66
Edit + Beta: ALice.
Sau khi Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu tan tầm xong, thì công ty tổ chức hôn lễ cũng đồng thời sửa sang lại phương án tổ chức hôn lễ chính thức.
Hiện tại, người một nhà Tần gia bọn họ đang ngồi ở nhà, thảo luận một loạt chi tiết trong kế hoạch tổ chức hôn lễ trên đảo nhỏ với nhân viên của công ty tổ chức hôn lễ.
Chờ thương lượng xong, thì người của công ty tổ chức hôn lễ cũng liền rời đi. Hiện tại người hầu trong nhà cũng đã bị bọn họ an bài trở về, cho nên Tần gia bắt đầu thảo luận một chút về việc quần áo của Giang Trúc Tâm.
"Đến lúc đó quần áo phải đặt lại hết, Trúc Tâm bụng của con hiện tại thế nào rồi, mặc quần áo sẽ bị bó sao?" Mẹ Tần ngữ khí quan tâm mà hỏi, hiện tại bụng của Giang Trúc Tâm đã hơn ba tháng rồi, bốn tháng sau, thì bụng sẽ giống như bóng bay vậy chậm rãi mà phồng lên. Mẹ Tần chưa từng thấy qua đàn ông mang thai, nhưng năm đó lúc bà mang thai Tần Phú Hữu cũng chính là như vậy.
"Bây giờ quần áo vẫn còn được." Giang Trúc Tâm sờ sờ bụng của mình, bụng của cậu hiện tại thật ra chỉ có một chút phồng lên mà thôi, đàn ông cùng tuổi với cậu còn khó có thể có bụng bằng phẳng như cậu nữa.
Chẳng qua bạn cùng lứa tuổi khác bụng to là do ăn uống nhiều còn mệt nhọc mới mập ra thôi. Cả người cậu thật ra là bởi vì trước đây vẫn luôn chú ý rèn luyện, cho nên cả người cũng chỉ có bụng là hơi phồng ra một chút mà thôi.
"Dáng người của Trúc Tâm con cũng thật tốt nha." Ba Tần cảm khái từ đáy lòng, "Thời buổi này, mấy đứa nhỏ biết rèn luyện thân thể giống như con cũng không nhiều lắm đâu."
Nói xong, ông còn giơ tay nhéo nhéo cơ bắp trên cánh tay của Giang Trúc Tâm nữa. Cơ bụng của Giang Trúc Tâm bởi vì có đứa nhỏ cho nên không thấy nữa, nhưng mà cơ bắp trên tay của cậu lại không dễ dàng biến mất như vậy đâu nha, còn may là cơ bắp hiện tại vẫn còn ở trên cánh tay, một sờ liền thấy được ngay.
Tần Phú Hữu mặt không đổi sắc mà cầm tay của ba ba nhà mình khỏi tay Giang Trúc Tâm, sau đó còn chiếm hữu dục rất mạnh mà ôm Giang Trúc Tâm vào trong lòng ngực, "Ba, sao con chưa từng thấy ba khen con thích rèn luyện thân thể đâu đó?"
Ba Tần: "Cái thằng này, ngay cả ba mà cũng ăn dấm à???"
Mẹ Tần: "Lão Tần, sao ông không khen A Quý vậy hả?"
Ba Tần: "......"
Giang Trúc Tâm cầm lấy nước ấm uống một ngụm, để che giấu khóe miệng đang cười mỉm của mình. Tuy nói là đã ở trong nhà đã lâu, nhưng Giang Trúc Tâm vẫn còn chưa hoàn toàn quen thuộc được một vị đại nhân vật bên ngoài cực kì nghiêm túc như ba Tần, vậy mà ở nhà vẫn luôn là tầng dưới chót bị phun tào, ngẫm lại thôi cũng liền cảm thấy không thể tưởng tượng được luôn rồi á.
Đều nói nhà hào môn thì lắm việc, nhưng mà Giang Trúc Tâm dám đánh cược, Tần gia tuyệt đối là gia đình hài hòa số một số hai trong giới hào môn đó.
Trừ bỏ điều kiện ưu việt hơn so với gia đình bình thường, thì Giang Trúc Tâm nghĩ, cái loại tôn trọng lẫn nhau, trêu chọc lẫn nhau này của Tần gia, có lẽ cũng không kém bao nhiêu so với những gia đình mỹ mãn bình thường khác đâu.
Lúc Giang Trúc Tâm mười tuổi liền mất đi cha mẹ, thật ra đối với kí ức trước kia cậu rất mơ hồ. Rốt cuộc thì cậu cũng được xem như là một nửa trẻ em lưu lạc, cho nên đối với khái niệm như gia đình này, trừ bỏ nhìn thấy người khác phun tào ở trên mạng ra, thì cũng chỉ có gia đình Tần gia có thừa phương thức để cho cậu tham khảo mà thôi.
Nhưng mà lúc bình thường, thì ba Tần và mẹ Tần vẫn là tương đối rất ít ngốc ở nhà. Hai người bọn họ còn chưa có về hưu, sự nghiệp trong tay cũng không ít, hơn nữa thân thể cũng còn tính là khỏe mạnh, bởi vậy đôi vợ chồng này thật ra vẫn luôn ở trong trạng thái bận rộn.
Bọn họ vốn đang công tác ở bên Châu Âu, nhưng mà bởi vì Tần Phú Hữu sắp kết hôn, cho nên vợ chồng hai người mới có thể quyết định trở về như vậy.
Khiến Giang Trúc Tâm cảm động chính là, ba Tần mẹ Tần có thể vì để cho cậu thích ứng ngôi nhà này, cũng bởi vì do cậu đang mang thai, cho nên đều cực kì chiếu cố cậu.
Tựa hồ cảm giác được bởi vì trong nhà quá nhiều người nên cậu có chút không được tự nhiên, vì thế mà ngay trong lúc cậu chưa nhận thấy được cái gì, đã để cho đám người hầu không cần ngủ lại, chỉ cần xuất hiện vào ban ngày để làm việc là được.
Từ rất nhiều chi tiết trong cuộc sống đều có thể thấy được ba Tần mẹ Tần là thật sự thích cậu, chỉ điểm này thôi cũng đã đủ khiến cho Giang Trúc Tâm có sống tự tại ở nơi đây rồi.
Hiện tại bọn họ quan tâm đến vấn đề về trang phục hôn lễ của cậu, vấn đề này thật ra ngay từ đầu cậu cũng căn bản không nghĩ tới đâu. Bây giờ lại bị nhắc đến, thì cậu mới ý thức được, đến lúc đó mang bụng to như vậy có thể bị người khác phun tào hay không nhể......
Thật ra cũng được đi, một người đàn ông có bụng to thì vẫn là tình huống tương đối phổ biến mà. Nhưng mà một kết hôn liền ăn đến bụng to giống như cậu vậy, người không biết chân tướng còn tưởng rằng là cậu thật sự thổi phồng đấy. Cậu rộng lượng không sợ người ta nói, nhưng mà Tần Phú Hữu bọn họ có thể bởi vì cậu mà bị cười nhạo hay không nha?
"Nếu không chờ con sinh đứa nhỏ xong rồi lại cử hành hôn lễ? Đến lúc đó, con mang bụng to như vậy có thể tương đối khó coi hay không nha?" Giang Trúc Tâm cũng không nghẹn lại, mà là trực tiếp hỏi ra.
"Bảo bối?" Tần Phú Hữu nghiêng nghiêng đầu, lúc trước Giang Trúc Tâm chưa từng nói qua vấn đề này, cho nên không có ai sẽ cảm thấy cậu để ý. Nhưng bây giờ Giang Trúc Tâm nhắc tới, thì Tần Phú Hữu lại có chút áy náy mà nghĩ, có phải hắn quan tâm quá ít tới Giang Trúc Tâm hay không.
"Nè, không cần hiểu lầm, không phải em để ý vấn đề bề ngoài này đâu." Sau khi Giang Trúc Tâm nhìn thấy vẻ mặt của Tần Phú Hữu xong lập tức liền ý thức được lời nói vừa rồi của cậu có thể mang theo một chút nghĩa khác.
Vì thế cậu liền nhanh chóng giải thích: "Em chỉ cảm thấy rốt cuộc em cũng xem như là gả vào nhà các anh, em cũng không có thân thế hiển hách gì cả. Nếu còn bụng to nữa, thì có thể ảnh hưởng không tốt lắm tới hình tượng nhà chúng ta hay không thôi à?"
Giang Trúc Tâm còn nhớ Tần Phú Hữu nói tin tức kết hôn của bọn họ còn yêu cầu phải phát thông cáo nữa, lấy này loại suy, thì liền nghĩ ngay đến việc cậu thân là ái nhân của Tần Phú Hữu, nếu không quản lí tốt vấn đề về hình tượng thì có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp trong nhà hay không?
Nếu là bởi vì vấn đề tính hướng của cậu mà khiến công việc cũng xảy ra vấn đề, thì Giang Trúc Tâm cảm thấy đây thật là mất nhiều hơn được.
"Đương nhiên sẽ không rồi!" Tần Phú Hữu quyết đoán lắc đầu trước tiên, "Bảo bối, sao em lại nghĩ như vậy được chứ? Cho dù em mập, thì khuôn mặt của em vẫn mỹ lệ lộng lẫy nhất toàn trường như cũ mà. Huống chi em cũng không mập mà, nhìn qua nhiều nhất chỉ là có bụng nhỏ thôi, bụng nhỏ này cũng tràn ngập mị lực nữa đó. Sau khi sinh đứa nhỏ xong, chúng ta lại chụp một tổ chân dung, thì em lại là nhãi con đẹp nhất toàn trường rồi."
"......" Giang Trúc Tâm phục.
Ba Tần và mẹ Tần: Chó la liếm liếm đến tận giọt cuối cùng luôn, cái gì cần có đều có hết......
(ALice: Chỗ này trong QT dùng là từ "liếm cẩu" nếu chỉ dịch là "chó liếm" thì nghe nó cứ ba trấm kiểu gì ấy. Nên mị sẽ đổi thành "chó la liếm" để nghe cho nó thuận tai, khi nào tìm được từ nào khác nghe ổn hơn thì mị sẽ đổi lại nhé.)
"Trúc Tâm, con cũng không cần lo lắng, tháng sau bụng con hẳn là còn không khoa trương như vậy đâu. Đặt may quần áo rộng một chút, thì trên cơ bản cũng không nhìn thấy được bụng của con, con phải tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của nhà thiết kế trang phục chứ ha." Mẹ Tần cũng biết Giang Trúc Tâm đang lo lắng cái gì, vì thế liền nhịn không được mà cảm thấy Giang Trúc Tâm vừa hiểu chuyện vừa tri kỉ nữa. Bà cũng không úp úp mở mở, mà trực tiếp nói với Giang Trúc Tâm không cần phải lo lắng vì đây cũng chẳng phải là vấn đề lớn gì cả mà.
"Nghe còn không tệ đâu nha." Giang Trúc Tâm cười khà khà, biết suy nghĩ của mình có chút dư thừa xong, thì cậu cũng xem như là thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Con à, chủ yếu vẫn là con không cảm thấy mệt là được. Chúng ta hy vọng tách hôn lễ của con và A Quý riêng ra, sau khi đứa nhỏ ra đời, thì các con có thể sẽ không có tâm tư đi chuẩn bị hôn lễ nữa đâu. Nhưng thật ra bây giờ có thể nghĩ đến việc, lúc đứa nhỏ đầy tháng thì nên tổ chức ở đâu rồi đó."
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Ba Tần ngửa đầu cười ha ha vài tiếng, ông cảm thấy bộ dáng thở phào một hơi nhẹ nhõm kia của Giang Trúc Tâm có chút đáng yêu đó. Trước đây ba Tần và mẹ Tần cũng không nghĩ tới việc sinh đứa thứ hai, thật ra lại khiến cho thơ ấu của Tần Phú Hữu lại càng thêm cô độc.
Bây giờ Giang Trúc Tâm tựa như đứa con trai thứ hai của bọn họ, sự tồn tại của cậu khiến cho ngôi nhà này càng thêm náo nhiệt. Hơn nữa trong bụng Giang Trúc Tâm còn có một cháu trai nữa, tưởng tượng đến mấy tháng sau gia đình này sẽ biến thành tam đại đồng đường, thì ông liền nhịn không được mà dâng lên một loại hạnh phúc trước tiên.
Tần Phú Hữu cái thằng nhóc thúi này, còn tưởng rằng hắn sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại chứ. May mắn là có Giang Trúc Tâm xuất hiện ở trước mặt hắn, bằng không Tần Phú Hữu thật sự sẽ có khả năng giống như ông nghĩ vậy, trước sau cũng không biết ấm biết nóng là gì.
"Mệt thì không mệt đâu, thể lực của con rất tốt mà. Phải nói là vận khí của đứa nhỏ này thật tốt, có thể có ông bà nội tốt như vậy nha." Giang Trúc Tâm chọc chọc bụng, cười nói với ba Tần.
Ba Tần và mẹ Tần cũng bị một câu "Ông bà nội" này của cậu gấp đến chỉ hận không thể ngày mai là có thể nhìn thấy cháu trai.
Tần Phú Hữu ôm lấy Giang Trúc Tâm, rất thích bầu không khí nói nói cười cười hiện tại này. Khi còn nhỏ trong nhà hắn rất yên tĩnh, cho dù là sau này cha mẹ chậm rãi bắt đầu vì hắn mà nói nhiều lời hơn, nhưng mà Tần Phú Hữu vẫn cảm thấy trống rỗng. Rốt cuộc khi đó ba Tần mẹ Tần cũng không có thói quen nói nhiều, cho nên trong lúc đối thoại ít nhiều sẽ có chút mất tự nhiên.
Không giống như bây giờ, đã hoàn toàn tiến hóa đến mức có thể nói mọi lời lung tung rối loạn mà không có bất luận cảm giác không khỏe nào luôn, nghĩ đây có thể nói là giải phóng thiên tính đi.
Lại bởi vì có thêm người càng thêm rộng rãi như Giang Trúc Tâm ở chỗ này, nên ba Tần mẹ Tần giống như là cũng tìm về nhiệt tình nói giỡn lúc trước, hiện tại trong lòng Tần Phú Hữu là ấm, là tràn đầy.
Gia đình sao? Thật sự rất tốt.
Sau khi trở lại phòng, Giang Trúc Tâm liền ngồi ở trước bàn trang điểm viết gì đó. Hai người đàn ông bọn họ cũng không thế nào chăm sóc da, ngày thường Giang Trúc Tâm cũng sẽ chỉ bị Tần Phú Hữu mang đến mấy viện thẩm mỹ rửa mặt mà thôi, cho nên trên bàn cơ bản cũng không có bao nhiêu chai lọ vại bình.
Giang Trúc Tâm nghĩ dù sao chờ một lát viết xong rồi, liền phải về phòng ngủ, cho nên cũng lười đi đến thư phòng, trực tiếp dùng cái bàn trang điểm này làm bàn học luôn.
"Em đang viết cái gì đó?" Trước bàn trang điểm chỉ có một cái ghế, Giang Trúc Tâm liền ngồi rồi, nên hai tay của Tần Phú Hữu liền chống ở trên bàn, cằm nhẹ nhàng đặt ở trên đầu của Giang Trúc Tâm.
"Không phải muốn viết thiệp mời sao? Em đang lên danh sách nè, nhìn xem muốn mời bao nhiêu người?" Giang Trúc Tâm dùng đuôi bút cào cào khuôn mặt của Tần Phú Hữu một chút, sau đó lại tiếp tục viết tiếp, cũng không có ném ra lực không tính là nặng đang đặt ở trên đỉnh đầu của mình.
"Ừm, để anh xem em viết bao nhiêu đây......" Tần Phú Hữu nói như thế xong, sau đó liền nghiêng người cúi đầu, nửa bên mặt vừa rồi bị Giang Trúc Tâm cào một chút liền dán tới má trái của cậu.
Nói là muốn nhìn Giang Trúc Tâm viết bao nhiêu, nhưng trên thực tế mắt của hắn toàn bộ đều tập trung ở trên tay của Giang Trúc Tâm.
Ngón tay của Giang Trúc Tâm rất đẹp, là thuộc về loại khớp xương rõ ràng, thon dài linh hoạt. Trừ bỏ không trơn mềm giống như những người bảo dưỡng tinh tế ra, thì nếu Giang Trúc Tâm quay video tay mình rồi đăng trên mạng, chắc chắn sẽ xuất hiện một đám theo đảng liếm tay.
Lúc này, trên ngón áp út của Giang Trúc Tâm còn đeo nhẫn đính hôn của hai người bọn họ, chờ đến khi hôn lễ chính thức, hắn sẽ một lần nữa dùng nhẫn cưới đã đặt làm đeo lên cho Giang Trúc Tâm.
Tay vốn đang chống bàn trang điểm đã ôm lấy Giang Trúc Tâm, động tác viết chữ của Giang Trúc Tâm nháy mắt liền chịu trở ngại, "Nè, anh nhường một chút nào, em còn chưa viết xong đâu mà."
Tần Phú Hữu cảm thấy không thể cản trở Giang Trúc Tâm làm việc được, vì thế liền bế Giang Trúc Tâm lên, sau đó tự mình ngồi xuống ghế, tiếp tục đặt Giang Trúc Tâm ngồi ở trên đùi mình, nói: "Anh cũng muốn mời thêm mấy người bạn nữa. Bảo bối, anh đọc tên, em cũng giúp anh ghi một chút nhé."
Giang Trúc Tâm: "...... Cũng được."
Tư thế này rất vi diệu, nói không nên lời là có thoải mái hay không, nhưng mà lỗ tai của Giang Trúc Tâm lại không tiếng động mà đỏ lên.
Cái loại tư thế ôm trẻ con này, khiến cho hai người bọn họ dán thật sự gần.
Cũng rất ấm áp nữa.
Sau khi Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu tan tầm xong, thì công ty tổ chức hôn lễ cũng đồng thời sửa sang lại phương án tổ chức hôn lễ chính thức.
Hiện tại, người một nhà Tần gia bọn họ đang ngồi ở nhà, thảo luận một loạt chi tiết trong kế hoạch tổ chức hôn lễ trên đảo nhỏ với nhân viên của công ty tổ chức hôn lễ.
Chờ thương lượng xong, thì người của công ty tổ chức hôn lễ cũng liền rời đi. Hiện tại người hầu trong nhà cũng đã bị bọn họ an bài trở về, cho nên Tần gia bắt đầu thảo luận một chút về việc quần áo của Giang Trúc Tâm.
"Đến lúc đó quần áo phải đặt lại hết, Trúc Tâm bụng của con hiện tại thế nào rồi, mặc quần áo sẽ bị bó sao?" Mẹ Tần ngữ khí quan tâm mà hỏi, hiện tại bụng của Giang Trúc Tâm đã hơn ba tháng rồi, bốn tháng sau, thì bụng sẽ giống như bóng bay vậy chậm rãi mà phồng lên. Mẹ Tần chưa từng thấy qua đàn ông mang thai, nhưng năm đó lúc bà mang thai Tần Phú Hữu cũng chính là như vậy.
"Bây giờ quần áo vẫn còn được." Giang Trúc Tâm sờ sờ bụng của mình, bụng của cậu hiện tại thật ra chỉ có một chút phồng lên mà thôi, đàn ông cùng tuổi với cậu còn khó có thể có bụng bằng phẳng như cậu nữa.
Chẳng qua bạn cùng lứa tuổi khác bụng to là do ăn uống nhiều còn mệt nhọc mới mập ra thôi. Cả người cậu thật ra là bởi vì trước đây vẫn luôn chú ý rèn luyện, cho nên cả người cũng chỉ có bụng là hơi phồng ra một chút mà thôi.
"Dáng người của Trúc Tâm con cũng thật tốt nha." Ba Tần cảm khái từ đáy lòng, "Thời buổi này, mấy đứa nhỏ biết rèn luyện thân thể giống như con cũng không nhiều lắm đâu."
Nói xong, ông còn giơ tay nhéo nhéo cơ bắp trên cánh tay của Giang Trúc Tâm nữa. Cơ bụng của Giang Trúc Tâm bởi vì có đứa nhỏ cho nên không thấy nữa, nhưng mà cơ bắp trên tay của cậu lại không dễ dàng biến mất như vậy đâu nha, còn may là cơ bắp hiện tại vẫn còn ở trên cánh tay, một sờ liền thấy được ngay.
Tần Phú Hữu mặt không đổi sắc mà cầm tay của ba ba nhà mình khỏi tay Giang Trúc Tâm, sau đó còn chiếm hữu dục rất mạnh mà ôm Giang Trúc Tâm vào trong lòng ngực, "Ba, sao con chưa từng thấy ba khen con thích rèn luyện thân thể đâu đó?"
Ba Tần: "Cái thằng này, ngay cả ba mà cũng ăn dấm à???"
Mẹ Tần: "Lão Tần, sao ông không khen A Quý vậy hả?"
Ba Tần: "......"
Giang Trúc Tâm cầm lấy nước ấm uống một ngụm, để che giấu khóe miệng đang cười mỉm của mình. Tuy nói là đã ở trong nhà đã lâu, nhưng Giang Trúc Tâm vẫn còn chưa hoàn toàn quen thuộc được một vị đại nhân vật bên ngoài cực kì nghiêm túc như ba Tần, vậy mà ở nhà vẫn luôn là tầng dưới chót bị phun tào, ngẫm lại thôi cũng liền cảm thấy không thể tưởng tượng được luôn rồi á.
Đều nói nhà hào môn thì lắm việc, nhưng mà Giang Trúc Tâm dám đánh cược, Tần gia tuyệt đối là gia đình hài hòa số một số hai trong giới hào môn đó.
Trừ bỏ điều kiện ưu việt hơn so với gia đình bình thường, thì Giang Trúc Tâm nghĩ, cái loại tôn trọng lẫn nhau, trêu chọc lẫn nhau này của Tần gia, có lẽ cũng không kém bao nhiêu so với những gia đình mỹ mãn bình thường khác đâu.
Lúc Giang Trúc Tâm mười tuổi liền mất đi cha mẹ, thật ra đối với kí ức trước kia cậu rất mơ hồ. Rốt cuộc thì cậu cũng được xem như là một nửa trẻ em lưu lạc, cho nên đối với khái niệm như gia đình này, trừ bỏ nhìn thấy người khác phun tào ở trên mạng ra, thì cũng chỉ có gia đình Tần gia có thừa phương thức để cho cậu tham khảo mà thôi.
Nhưng mà lúc bình thường, thì ba Tần và mẹ Tần vẫn là tương đối rất ít ngốc ở nhà. Hai người bọn họ còn chưa có về hưu, sự nghiệp trong tay cũng không ít, hơn nữa thân thể cũng còn tính là khỏe mạnh, bởi vậy đôi vợ chồng này thật ra vẫn luôn ở trong trạng thái bận rộn.
Bọn họ vốn đang công tác ở bên Châu Âu, nhưng mà bởi vì Tần Phú Hữu sắp kết hôn, cho nên vợ chồng hai người mới có thể quyết định trở về như vậy.
Khiến Giang Trúc Tâm cảm động chính là, ba Tần mẹ Tần có thể vì để cho cậu thích ứng ngôi nhà này, cũng bởi vì do cậu đang mang thai, cho nên đều cực kì chiếu cố cậu.
Tựa hồ cảm giác được bởi vì trong nhà quá nhiều người nên cậu có chút không được tự nhiên, vì thế mà ngay trong lúc cậu chưa nhận thấy được cái gì, đã để cho đám người hầu không cần ngủ lại, chỉ cần xuất hiện vào ban ngày để làm việc là được.
Từ rất nhiều chi tiết trong cuộc sống đều có thể thấy được ba Tần mẹ Tần là thật sự thích cậu, chỉ điểm này thôi cũng đã đủ khiến cho Giang Trúc Tâm có sống tự tại ở nơi đây rồi.
Hiện tại bọn họ quan tâm đến vấn đề về trang phục hôn lễ của cậu, vấn đề này thật ra ngay từ đầu cậu cũng căn bản không nghĩ tới đâu. Bây giờ lại bị nhắc đến, thì cậu mới ý thức được, đến lúc đó mang bụng to như vậy có thể bị người khác phun tào hay không nhể......
Thật ra cũng được đi, một người đàn ông có bụng to thì vẫn là tình huống tương đối phổ biến mà. Nhưng mà một kết hôn liền ăn đến bụng to giống như cậu vậy, người không biết chân tướng còn tưởng rằng là cậu thật sự thổi phồng đấy. Cậu rộng lượng không sợ người ta nói, nhưng mà Tần Phú Hữu bọn họ có thể bởi vì cậu mà bị cười nhạo hay không nha?
"Nếu không chờ con sinh đứa nhỏ xong rồi lại cử hành hôn lễ? Đến lúc đó, con mang bụng to như vậy có thể tương đối khó coi hay không nha?" Giang Trúc Tâm cũng không nghẹn lại, mà là trực tiếp hỏi ra.
"Bảo bối?" Tần Phú Hữu nghiêng nghiêng đầu, lúc trước Giang Trúc Tâm chưa từng nói qua vấn đề này, cho nên không có ai sẽ cảm thấy cậu để ý. Nhưng bây giờ Giang Trúc Tâm nhắc tới, thì Tần Phú Hữu lại có chút áy náy mà nghĩ, có phải hắn quan tâm quá ít tới Giang Trúc Tâm hay không.
"Nè, không cần hiểu lầm, không phải em để ý vấn đề bề ngoài này đâu." Sau khi Giang Trúc Tâm nhìn thấy vẻ mặt của Tần Phú Hữu xong lập tức liền ý thức được lời nói vừa rồi của cậu có thể mang theo một chút nghĩa khác.
Vì thế cậu liền nhanh chóng giải thích: "Em chỉ cảm thấy rốt cuộc em cũng xem như là gả vào nhà các anh, em cũng không có thân thế hiển hách gì cả. Nếu còn bụng to nữa, thì có thể ảnh hưởng không tốt lắm tới hình tượng nhà chúng ta hay không thôi à?"
Giang Trúc Tâm còn nhớ Tần Phú Hữu nói tin tức kết hôn của bọn họ còn yêu cầu phải phát thông cáo nữa, lấy này loại suy, thì liền nghĩ ngay đến việc cậu thân là ái nhân của Tần Phú Hữu, nếu không quản lí tốt vấn đề về hình tượng thì có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp trong nhà hay không?
Nếu là bởi vì vấn đề tính hướng của cậu mà khiến công việc cũng xảy ra vấn đề, thì Giang Trúc Tâm cảm thấy đây thật là mất nhiều hơn được.
"Đương nhiên sẽ không rồi!" Tần Phú Hữu quyết đoán lắc đầu trước tiên, "Bảo bối, sao em lại nghĩ như vậy được chứ? Cho dù em mập, thì khuôn mặt của em vẫn mỹ lệ lộng lẫy nhất toàn trường như cũ mà. Huống chi em cũng không mập mà, nhìn qua nhiều nhất chỉ là có bụng nhỏ thôi, bụng nhỏ này cũng tràn ngập mị lực nữa đó. Sau khi sinh đứa nhỏ xong, chúng ta lại chụp một tổ chân dung, thì em lại là nhãi con đẹp nhất toàn trường rồi."
"......" Giang Trúc Tâm phục.
Ba Tần và mẹ Tần: Chó la liếm liếm đến tận giọt cuối cùng luôn, cái gì cần có đều có hết......
(ALice: Chỗ này trong QT dùng là từ "liếm cẩu" nếu chỉ dịch là "chó liếm" thì nghe nó cứ ba trấm kiểu gì ấy. Nên mị sẽ đổi thành "chó la liếm" để nghe cho nó thuận tai, khi nào tìm được từ nào khác nghe ổn hơn thì mị sẽ đổi lại nhé.)
"Trúc Tâm, con cũng không cần lo lắng, tháng sau bụng con hẳn là còn không khoa trương như vậy đâu. Đặt may quần áo rộng một chút, thì trên cơ bản cũng không nhìn thấy được bụng của con, con phải tin tưởng vào sự chuyên nghiệp của nhà thiết kế trang phục chứ ha." Mẹ Tần cũng biết Giang Trúc Tâm đang lo lắng cái gì, vì thế liền nhịn không được mà cảm thấy Giang Trúc Tâm vừa hiểu chuyện vừa tri kỉ nữa. Bà cũng không úp úp mở mở, mà trực tiếp nói với Giang Trúc Tâm không cần phải lo lắng vì đây cũng chẳng phải là vấn đề lớn gì cả mà.
"Nghe còn không tệ đâu nha." Giang Trúc Tâm cười khà khà, biết suy nghĩ của mình có chút dư thừa xong, thì cậu cũng xem như là thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Con à, chủ yếu vẫn là con không cảm thấy mệt là được. Chúng ta hy vọng tách hôn lễ của con và A Quý riêng ra, sau khi đứa nhỏ ra đời, thì các con có thể sẽ không có tâm tư đi chuẩn bị hôn lễ nữa đâu. Nhưng thật ra bây giờ có thể nghĩ đến việc, lúc đứa nhỏ đầy tháng thì nên tổ chức ở đâu rồi đó."
Truyện chỉ được đăng tại Wordpress ALice's House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Ba Tần ngửa đầu cười ha ha vài tiếng, ông cảm thấy bộ dáng thở phào một hơi nhẹ nhõm kia của Giang Trúc Tâm có chút đáng yêu đó. Trước đây ba Tần và mẹ Tần cũng không nghĩ tới việc sinh đứa thứ hai, thật ra lại khiến cho thơ ấu của Tần Phú Hữu lại càng thêm cô độc.
Bây giờ Giang Trúc Tâm tựa như đứa con trai thứ hai của bọn họ, sự tồn tại của cậu khiến cho ngôi nhà này càng thêm náo nhiệt. Hơn nữa trong bụng Giang Trúc Tâm còn có một cháu trai nữa, tưởng tượng đến mấy tháng sau gia đình này sẽ biến thành tam đại đồng đường, thì ông liền nhịn không được mà dâng lên một loại hạnh phúc trước tiên.
Tần Phú Hữu cái thằng nhóc thúi này, còn tưởng rằng hắn sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại chứ. May mắn là có Giang Trúc Tâm xuất hiện ở trước mặt hắn, bằng không Tần Phú Hữu thật sự sẽ có khả năng giống như ông nghĩ vậy, trước sau cũng không biết ấm biết nóng là gì.
"Mệt thì không mệt đâu, thể lực của con rất tốt mà. Phải nói là vận khí của đứa nhỏ này thật tốt, có thể có ông bà nội tốt như vậy nha." Giang Trúc Tâm chọc chọc bụng, cười nói với ba Tần.
Ba Tần và mẹ Tần cũng bị một câu "Ông bà nội" này của cậu gấp đến chỉ hận không thể ngày mai là có thể nhìn thấy cháu trai.
Tần Phú Hữu ôm lấy Giang Trúc Tâm, rất thích bầu không khí nói nói cười cười hiện tại này. Khi còn nhỏ trong nhà hắn rất yên tĩnh, cho dù là sau này cha mẹ chậm rãi bắt đầu vì hắn mà nói nhiều lời hơn, nhưng mà Tần Phú Hữu vẫn cảm thấy trống rỗng. Rốt cuộc khi đó ba Tần mẹ Tần cũng không có thói quen nói nhiều, cho nên trong lúc đối thoại ít nhiều sẽ có chút mất tự nhiên.
Không giống như bây giờ, đã hoàn toàn tiến hóa đến mức có thể nói mọi lời lung tung rối loạn mà không có bất luận cảm giác không khỏe nào luôn, nghĩ đây có thể nói là giải phóng thiên tính đi.
Lại bởi vì có thêm người càng thêm rộng rãi như Giang Trúc Tâm ở chỗ này, nên ba Tần mẹ Tần giống như là cũng tìm về nhiệt tình nói giỡn lúc trước, hiện tại trong lòng Tần Phú Hữu là ấm, là tràn đầy.
Gia đình sao? Thật sự rất tốt.
Sau khi trở lại phòng, Giang Trúc Tâm liền ngồi ở trước bàn trang điểm viết gì đó. Hai người đàn ông bọn họ cũng không thế nào chăm sóc da, ngày thường Giang Trúc Tâm cũng sẽ chỉ bị Tần Phú Hữu mang đến mấy viện thẩm mỹ rửa mặt mà thôi, cho nên trên bàn cơ bản cũng không có bao nhiêu chai lọ vại bình.
Giang Trúc Tâm nghĩ dù sao chờ một lát viết xong rồi, liền phải về phòng ngủ, cho nên cũng lười đi đến thư phòng, trực tiếp dùng cái bàn trang điểm này làm bàn học luôn.
"Em đang viết cái gì đó?" Trước bàn trang điểm chỉ có một cái ghế, Giang Trúc Tâm liền ngồi rồi, nên hai tay của Tần Phú Hữu liền chống ở trên bàn, cằm nhẹ nhàng đặt ở trên đầu của Giang Trúc Tâm.
"Không phải muốn viết thiệp mời sao? Em đang lên danh sách nè, nhìn xem muốn mời bao nhiêu người?" Giang Trúc Tâm dùng đuôi bút cào cào khuôn mặt của Tần Phú Hữu một chút, sau đó lại tiếp tục viết tiếp, cũng không có ném ra lực không tính là nặng đang đặt ở trên đỉnh đầu của mình.
"Ừm, để anh xem em viết bao nhiêu đây......" Tần Phú Hữu nói như thế xong, sau đó liền nghiêng người cúi đầu, nửa bên mặt vừa rồi bị Giang Trúc Tâm cào một chút liền dán tới má trái của cậu.
Nói là muốn nhìn Giang Trúc Tâm viết bao nhiêu, nhưng trên thực tế mắt của hắn toàn bộ đều tập trung ở trên tay của Giang Trúc Tâm.
Ngón tay của Giang Trúc Tâm rất đẹp, là thuộc về loại khớp xương rõ ràng, thon dài linh hoạt. Trừ bỏ không trơn mềm giống như những người bảo dưỡng tinh tế ra, thì nếu Giang Trúc Tâm quay video tay mình rồi đăng trên mạng, chắc chắn sẽ xuất hiện một đám theo đảng liếm tay.
Lúc này, trên ngón áp út của Giang Trúc Tâm còn đeo nhẫn đính hôn của hai người bọn họ, chờ đến khi hôn lễ chính thức, hắn sẽ một lần nữa dùng nhẫn cưới đã đặt làm đeo lên cho Giang Trúc Tâm.
Tay vốn đang chống bàn trang điểm đã ôm lấy Giang Trúc Tâm, động tác viết chữ của Giang Trúc Tâm nháy mắt liền chịu trở ngại, "Nè, anh nhường một chút nào, em còn chưa viết xong đâu mà."
Tần Phú Hữu cảm thấy không thể cản trở Giang Trúc Tâm làm việc được, vì thế liền bế Giang Trúc Tâm lên, sau đó tự mình ngồi xuống ghế, tiếp tục đặt Giang Trúc Tâm ngồi ở trên đùi mình, nói: "Anh cũng muốn mời thêm mấy người bạn nữa. Bảo bối, anh đọc tên, em cũng giúp anh ghi một chút nhé."
Giang Trúc Tâm: "...... Cũng được."
Tư thế này rất vi diệu, nói không nên lời là có thoải mái hay không, nhưng mà lỗ tai của Giang Trúc Tâm lại không tiếng động mà đỏ lên.
Cái loại tư thế ôm trẻ con này, khiến cho hai người bọn họ dán thật sự gần.
Cũng rất ấm áp nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất