Chương 68
Lan thành không coi là nhỏ nhưng thực ra cũng không lớn thế nên mỗi lần nhà họ Sở có chuyện gì thì cả Lan thành đều náo nhiệt hẳn lên.
Huống chi lần này không chỉ nhà họ Sở mà còn có nhà họ Dương thông gia với họ cũng là một gia tộc lớn, nhà họ Sở cũng có thể coi là xí nghiệp làm điện tử trong nước, nhà họ Dương thì nghiên cứu phát minh ra phần cứng điện tử, có thể nói hai nhà kết thân chẳng khác gì song kiếm hợp bích, được rất nhiều người coi trọng.
Từ sớm Dương Mạn Trúc đã bị người trong nhà vây quanh giúp rửa mặt trang điểm thay đồ, một đám người náo nhiệt nói chúc phúc, khen ngợi vẻ đẹp, khí chất của mình, hoàn toàn không hề miễn cưỡng nghĩ một đằng nói một nẻo, cứ như thể tất cả đều không biết vụ bê bối lớn do Sở Hạo gây ra lúc trước vậy.
Trong lòng cô thầm mắng họ, hất tay người đang làm tóc cho mình, đứng dậy đi ra ngoài.
"Con đi đâu vậy?" Cô út vẫn luôn theo dõi cô cũng đứng lên, nhìn cô chằm chằm.
Dương Mạn Trúc quay đầu nhìn cô ta, nói: "Đi vệ sinh một chút, làm sao?"
Cô út họ Dương lúc này mới thấy mình đa nghi quá mức rồi, người bên cạnh cũng cười bảo cô sắp kết hôn nên mới lo lắng sốt ruột như vậy thôi, cả đống người đều vội vàng khuyên cô út Dương đừng quá để tâm.
Dương Mạn Trúc lại hỏi: "Có vấn đề gì không? Không có vấn đề gì thì con đi đây."
Cô út lúng túng phất tay một cái, nói: "Đi đi."
Đây chính là cách giám thị của người trong nhà, cách giám sát này từ rất lâu trước kia đã bắt đầu, có lẽ là từ khi cô bắt đầu về nước, có thể sẽ kéo dài tới tận khi cô bị đưa vào động phòng với Sở Hạo mới thôi. Dương Mạn Trúc vẫn chưa định chạy trốn ngay, bây giờ cô biết đi đâu được? Người trong nhà giấu hết giấy tờ của cô đi, tài khoản bị đóng băng, cho dù có thể nhất thời chạy đi thì cô cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi cái gia đình này được.
Trong nhà vệ sinh không còn ai khác, cô đứng cạnh cửa đưa mắt nhìn, sau đó khóa chặt cửa, lấy điện thoại ra gọi.
"Mạn Trúc?" Trong điện thoại vang lên giọng nói ôn hòa của Sở Nghiễm Ngọc.
Đây chính là chú rể hoàn mỹ cô đã từng ảo tưởng suốt thời thiếu nữ, y vừa dịu dàng vừa galant, đối xử với cô vẫn luôn chung thủy, mặc dù có nhiều người ngưỡng vọng đại thiếu gia họ Sở, thì bên người y vẫn chưa từng có oanh oanh yến yến mập mờ. Lúc trước cô về nước, chính là muốn đính hôn với người kia, cuộc hôn nhân của cô vẫn luôn được mọi người coi trọng, nhưng thế sự khó liệu, khi nhà họ Dương thông báo cho cô về biến hóa thân thế của y, lừa cô về nước, cô mới biết y đã kết hôn với một người khác, mà cô vẫn sẽ kết hôn với đại thiếu gia họ Sở, chỉ là người kia đã chẳng còn là y.
Dương Mạn Trúc thở ra một hơi, xóa đi toàn bộ suy nghĩ linh tinh trong đầu mình, hỏi: "Sự tình anh chuẩn bị thế nào rồi?"
"Đã chuẩn bị xong, tới lúc đó xe sẽ đón cô ở cửa hông nhà họ Sở, sẽ có người đưa cô tới Bắc Kinh rồi bay sang nước ngoài... lần này cô đi rồi, có lẽ phải rất lâu sau này chúng ta mới có thể gặp nhau." Giọng nói mang ý cười của Sở Nghiễm Ngọc vang lên từ điện thoại.
Cô nghe được hoài niệm trong giọng nói của y, điều này làm cô thật muốn hỏi ra câu hỏi vẫn luôn giấu trong lòng: Nếu như thân phận của anh không thay đổi, anh có kết hôn với tôi không?
Cuối cùng câu hỏi này cũng không được hỏi ra, bị cô vứt vào một góc kí ức, có lẽ nhiều năm rồi sẽ đột nhiên thò ra.
"Đương nhiên rồi, vậy tôi phải nói trước với anh lời này vậy, tạm biệt." Tạm biệt, mối tình đầu của cô.
"Tạm biệt."
Sở Nghiễm Ngọc cúp máy, cũng khẽ thở dài một hơi. Nói họ có duyên mà không có phận cũng tốt, vận mệnh trêu ngươi cũng tốt, đã là chuyện quá khứ, y sẽ thỉnh thoảng hoài niệm nhưng không nghĩ ngợi vẩn vơ gì nữa.
Y cầm điện thoại ngồi một hồi, lại gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Giọng nói cung kính của đối phương vang lên từ điện thoại, "Thiếu gia, người đã đón được rồi."
"Ừ, khổ cho anh rồi, đón được người rồi thì không cần phải xen vào nữa." Sở Nghiễm Ngọc nghe được lời muốn nghe, trong giọng nói cũng mang ý cười, lúc sau y lại nói, "Sau này đừng gọi tôi là thiếu gia nữa, gọi tên tôi đi."
"Vâng, tiên sinh."
Sở Nghiễm Ngọc có chút bất đắc dĩ, đặt điện thoại xuống, quay đầu đưa mắt nhìn người ngồi cách đó không xa.
Người kia có chút sợ hãi ngồi trên ghế salon nhìn y, chính là Triệu Chí Tân đã lâu không liên lạc.
Triệu Chí Tân gần đây sống rất thảm, nhưng vẫn không biết trên dưới, mới đầu tuy rằng gã còn được coi là người đại diện, nghe thì êm tai nhưng thực ra trong tay không có tài nguyên gì, dưới đáy ngầm chính là kẻ dắt gái bán dâm, sau đó gã kiếm lời từ chỗ Sở Nghiễm Ngọc, rồi lại móc nối được với đại thiếu gia họ Sở, cho rằng chỉ cần dựa vào những người có tiền này thì sẽ có thể leo lên cao được, có thể nhờ vào đó để vươn mình... Đáng tiếc, gã mắt cao hơn đầu, sau khi móc nối với Sở Hạo, liên hệ với Sở Nghiễm Ngọc cũng đứt đoạn, mà Sở Hạo ở tỉnh G đã nháo ra bê bối với các nữ minh tinh, bị Sở Gia Đức cấm túc, Triệu Chí Tân lần nữa mất đi "kim chủ", một lần nữa về lại vạch xuất phát, thậm chí còn bởi cuộc sống trước kia mà không cẩn thận đắc tội với người ta, bây giờ càng thêm bi thảm.
Gã muốn quay về leo lên Sở Nghiễm Ngọc lần nữa, không ngờ đối phương lại chủ động gọi cho mình, chỉ là ngay từ đầu đối phương đã bảo gã mang vài người vào nhà họ Sở...
Nghĩ tới những lời vừa nãy y nói khi nghe điện thoại, trong lòng Triệu Chí Tân hoảng hốt, người này rất cuộc muốn làm gì? Trước kia gã lăn lộn với Sở Hạo, cũng biết quan hệ giữa người này và Sở Hạo không tốt chút nào!
Sở Nghiễm Ngọc đưa mắt nhìn gã, như là bây giờ mới chú ý tới: "Triệu tiên sinh đừng lo, chờ tôi làm xong việc đương nhiên sẽ thả anh đi."
Triệu Chí Tân không dám nói gì, lời từ đáy lòng cũng không dám hỏi ra.
Sở Nghiễm Ngọc lại như thấy hứng thú, tán gẫu về việc nhà với gã.
"Tôi nghe nói người trong thôn trên núi đa số đều họ Cao, người họ Triệu các anh di cư tới đây thế nào?"
"Không phải, cha tôi không phải người trong thôn, coi như là ở rể." Triệu Chí Tân lén nhìn vệ sĩ đứng ở cửa, nói chuyện rất thành thật.
"Vậy trong nhà mẹ anh có anh chị em gì không?"
"Nhà mẹ tôi chỉ có một mình bà ấy, nhưng lại có mấy người anh em họ." Gã biết người này có thể là con trai của một người bác/ cậu họ trong đó, nhưng bây giờ vẫn chưa dám tùy tiện làm thân.
Sở Nghiễm Ngọc cười cười, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nửa ngày sau mới hỏi: "Vậy anh có biết chuyện của Cao An Dân không?"
Triệu Chí Tân nghe y nhắc tới cái tên Cao An Dân, nuốt nước bọt, do dự một chút rồi vẫn ngoan ngoãn nói: "Tôi không rõ lắm, chỉ biết trước kia đột nhiên ông ấy nhận được một khoản tiền, sau đó mua nông, nông trường kia, rồi tôi ra ngoài lang bạt, khi ông ấy mất tôi cũng không ở trong nhà."
Những chuyện này Sở Nghiễm Ngọc cũng tra ra được, không có tin gì mới cả.
Sở Nghiễm Ngọc lại hỏi gã vài chuyện liên quan tới Cao An Dân rồi để gã đi, chỉ có điều khi đi, còn có hai người đi cùng bên cạnh.
Hai người kia có diện mạo xấu xí hiếm thấy, nhưng vóc người kia vừa nhìn đã biết có thân thủ bất phàm, đều là do Tư Thần tìm tới.
Sau khi Triệu Chí Tân ra khỏi biệt thự lớn, phát hiện họ vẫn đi cùng mình, tư thế kia rõ ràng là sẽ cùng mình trở về, Triệu Chí Tân có chút giật mình, gã muốn chạy trốn nhưng rồi lại biết bản thân không phải là đối thủ của họ.
Triệu Chí Tân trước đã cảm thấy Sở tiên sinh có chút dọa người, giờ càng sợ hơn, nghĩ tới chuyện y quan tâm tới chuyện của Cao An Dân tới vậy, thì vội gọi về nhà, mẹ vẫn luôn ở trong thôn, có thể biết một chút về chuyện của bác họ...
Sở Nghiễm Ngọc cũng không biết có thể moi được chuyện mình muốn từ trong miệng người nhà họ Triệu hay không, lâu như vậy rồi cũng không tra ra được chút chuyện gì liên quan tới thân thế của Sở Hạo, y đã không dám ôm hy vọng quá lớn từ lâu.
Tạm thời đặt chuyện này qua một bên, Sở Nghiễm Ngọc bắt đầu chú ý tới chuyện thông gia giữa hai nhà Sở Dương "từ xa" một chút.
Hoa Nhuận Trạch thân là cậu út của Sở Hạo, bây giờ đang ở trong nước, Sở Hạo kết hôn đương nhiên không thể lơ ông, thế nên sáng sớm đã phái xe tới đón ông.
Bởi ở Bắc Kinh, Thái lão thái thái và Sở Nghiễm Ngọc hoàn toàn xé rách da mặt, lần này thể diện Sở Gia Đức cũng không cần nữa, trực tiếp không để mắt tới Sở Nghiễm Ngọc đã từng là con trai mình này.
Trong lòng Hoa Nhuận Trạch rất bất mãn, phát hỏa tại chỗ: "Tự nhiên trở mặt coi như không quen biết, vậy cậu cũng không đi nữa."
Người đến thật khó xử, họ cũng chỉ là người do nhà họ Sở thuê tới thôi, căn bản không biết mâu thuẫn phức tạp trong này, chỉ theo thói quen quay đầu nhìn về phía Sở Nghiễm Ngọc, đại thiếu gia họ Sở trước kia.
Sở Nghiễm Ngọc cười, bước tới khuyên nhủ: "Cậu út, đi xem thử đi, cậu quên mất lời hai chúng ta đã nói hôm đó sao? Cậu đi thay anh họ xem cách xử sự của cậu ta, giúp anh họ một lần cũng tốt."
Y đây có thể coi là chọc vào thứ uy hiếp Hoa Nhuận Trạch, Hoa Nhuận Trạch thở dài một hơi, nói: "Đi thôi." Ông nói xong thì ngồi vào trong xe, vẫn là câu nói kia, ông không có con, giờ Sở Nghiễm Ngọc và Hoa Thiệu Nhiên chính là hai đứa cháu ông để ý tới nhất.
Hoa Nhuận Trạch cuối cùng vẫn tới tham dự hôn lễ của nhà họ Sở.
Hôn lễ của Sở Hạo, hoành tráng hơn hôn lễ của Sở Nghiễm Ngọc nửa năm trước nhiều, người tới chúc mừng đương nhiên cũng nhiều hơn.
Sở Gia Đức mặt mày hồng hào, chỉ cần lần này thành công để Sở Hạo kết hôn với đại tiểu thư họ Dương, có nhà họ Dương chống đỡ sau lưng, mấy người luôn cằn nhằn cả ngày kia có thể im lặng được rồi.
Làm chú rể, Sở Hạo cũng vô cùng hưng phấn, gã hơi nheo mắt lại, lần này gã cưới chính là người yêu cũ của quái vật Sở Nghiễm Ngọc kia, gã bị đè nén trong bóng tối hơn nửa năm nay, rốt cuộc cũng hãnh diện được một lần, sao mà không kích động cho được!
Trên thực tế, sau khi Sở Hạo tới nhà họ Sở, ngoài hưng phấn kích động ban đầu ra thì chưa có ngày nào trải qua Sở Hạo thấy thoải mái, gã không bình tâm được sau chuyện Sở Nghiễm Ngọc khởi tử hoàn sinh, cho dù đuổi Sở Nghiễm Ngọc ra khỏi nhà họ Sở rồi, gã vẫn luôn sống dưới cái bóng của người này.
Tất cả quen biết Sở Nghiễm Ngọc, sau khi nhìn thấy đại thiếu gia nhà họ Sở mới nhậm chức là gã thì không có mấy ai không so sánh, Sở Nghiễm Ngọc có tài có mạo, làm ăn có thủ đoạn, xử sự làm người cũng hoàn mỹ, mà Sở Hạo lại chẳng có bản lĩnh gì, vốn Sở Gia Đức vì giúp gã ngồi vững vị trí người thừa kế mà sắp xếp cho gã rất nhiều cơ hội, hoặc là tự tay gã phá hỏng, hoặc là bị Sở Nghiễm Ngọc chặn ngang quấy rối, nói chung nửa năm nay sau khi tới nhà họ Sở, ngoài tăng thêm một đống bê bối bên ngoài thì gần như một chuyện cũng không xong.
Sở Hạo không phục, gã thấy Sở Nghiễm Ngọc chỉ là tốt số mà thôi, trước kia ở nhà họ Sở, sau khi lấy chống cũng may mắn được gả vào nhà họ Tư tốt như vậy, cái gọi là tài năng của y, còn không phải là do nhà họ Sở tiêu tốn nhân lực vật lực bồi dưỡng nên? Thế nhưng Sở Hạo gã có cái gì? Khi còn bé bị nuôi ở nông thôn, bên cạnh không có một người thân nào, lớn rồi cũng không ai cho gã sự giáo dục tốt hơn, gã chỉ có thể đi trên đường là một gã lưu manh, sống qua ngày không nghề không nghiệp. Nếu như từ nhỏ Sở Nghiễm Ngọc đã sống cuộc sống như gã, không có nhà họ Sở bồi dưỡng, thì y cũng chẳng là cái thá gì giống mình mà thôi!
"Hôm nay mày ngoan ngoãn chờ cho ba, đừng gây chuyện gì nữa..." Trước hôn lễ một ngày, Sở Gia Đức gọi gã vào thư phòng hạ thông lệnh cuối cho gã, ánh mắt nhìn đứa con trai này cũng có chút băng lãnh, chậm rãi nói ra lời lạnh lùng nhất, "Nếu tao cũng không giữ được mày nữa thì mày rời khỏi nhà họ Sở đi." Tình cảnh của Sở Gia Đức ở nhà họ Sở bây giờ cũng không tốt, tuy chuyện trước đó vị kia đã giúp lão xóa sạch nhưng người nhà họ Thái cũng đã bị nhà họ Sở quét ria ngoài, hơn nữa còn dẫn tới bất mãn mạnh mẽ của dòng họ Sở, vì bảo toàn địa vị của bản thân, lúc cần nhất định phải có sự hy sinh cần thiết.
Sở Hạo nhớ tới ánh mắt của Sở Gia Đức khi nói những lời đó, trong lòng vô cùng phẫn nộ, gã biết Sở Gia Đức vì bản thân nhất định có thể bỏ mặc đứa con trai ruột nửa đường nhặt về này, lời này lão chắc chắn nói được làm được, thế nhưng trong tay gã cũng nắm được một nhược điểm, nếu Sở Gia Đức thật sự chọc vào gã, gã không ngại để mọi người cùng đồng quy vu tận!
Sở Hạo nheo mắt lại, trong mắt ẩn chứa vẻ nham hiểm, đột nhiên có một cái tay khoát lên vai gã.
"Đang nghĩ gì đấy? Sắc mặt không tốt như vậy, hôm nay dù sao cũng là ngày vui của con, vui lên một chút." Thím nhỏ Thái Tuyết Liên giơ tay khoác lên vai gã, mỉm cười nói.
Sở Hạo thấy là mụ, cuối cùng cũng thu lại những tâm tư ngổn ngang trong lòng kia lại, tránh cho bị người nhìn ra gì đó, "Thím nhỏ đừng lo, con còn đang chờ đi đón vợ đây."
"Vậy là được rồi, dù sao cả đời cũng chỉ có một lần này." Thái Tuyết Liên vỗ vỗ vai gã, có chút xúc động nói.
"Nói những chuyện này làm gì, Tiểu Hạo của chúng ta hôm nay thật đẹp trai, mặt mũi vóc dáng này, đều là hoàn hảo nhất." Người phụ nữ đi theo Thái Tuyết Liên nhìn Sở Hạo tới gần như hai mắt tỏa sáng, người này là mẹ kế của Thái Tuyết Liên, nhưng tuổi lại chỉ hơn Sở Hạo vài tuổi, nhỏ hơn Thái Tuyết Liên mười tuổi, hai người đứng chung với nhau, bối phận như bị trái ngược.
Thái Tuyết Liên rất không thích người mẹ kế này, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi, nói: "Được rồi, Tiểu Hạo nên đi đón cô dâu rồi, chúng ta cũng đi chuẩn bị một chút."
"Ồ, thời gian đã muộn thế này rồi, nên đi chuẩn bị một chút thật." Thái phu nhân theo sát mụ, lại không quên quay đầu liếc mắt đưa tình với Sở Hạo ở một góc Thái Tuyết Liên không nhìn thấy.
Thái phu nhân tuy tuổi không lớn, mà vóc người cũng đủ nóng bỏng quyến rũ, mùa đông lạnh, lại ăn mặc vô cùng hở hang, núi đôi với khe núi lồ lộ ngay trước mặt, bản thân Sở Hạo thì lại háo sắc vô cùng, mắt nhìn có chút không dứt ra được.
Cuối cùng vẫn là quản gia nhắc gã nên đi đón cô dâu, gã mới phục hồi tinh thần lại.
Dương Mạn Trúc vô cùng xinh đẹp, sau khi mặc váy cưới, đeo mạng che mặt lại càng đẹp tới mức bất kì người đàn ông nào cũng phải đắm chìm. Đáng tiếc, trông cô thực sự quá thanh cao, lại như thánh vật không thể với tới, chưa bao giờ đặt bất kì kẻ phàm phu tục tử nào vào trong mắt.
Sở Hạo đương nhiên rất thích gương mặt kia của cô, nhưng tiếc là đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của cô, trong lòng gã chỉ còn lại dục vọng bạo ngược, nghĩ tới chuyện người phụ nữ này lạnh nhạt với mình như vậy là bởi con quái vật Sở Nghiễm Ngọc kia, gã liền muốn ngay trước mặt mọi người kéo lớp ngụy trang của cô xuống, thỏa thích làm nhục sự thanh cao kia.
Cũng may gã nhớ ra giờ vẫn chưa phải là lúc, thì liền tạm thời đè nén dục vọng xuống, mỉm cười đưa tay ra với cô, "Đi thôi."
Dương Mạn Trúc lạnh nhạt liếc mắt nhìn gã, vốn tâm tư cô đã thông suốt, sao có thể không nhìn ra vẻ độc ác trong mắt gã, khó trách, cô nghĩ, loại rác thải thế này sao Sở Nghiễm Ngọc có thể đặt vào mắt được?
Đoàn xe dài dằng dặc xuất phát từ nhà họ Sở, sau khi đi một vòng khắp Lan thành, từ nhà họ Dương đón cô dâu rồi lại trở về nhà họ Sở, dọc đường đi một mảnh phong quang vô hạn.
Tư Thần đóng cửa sổ Ngọc Lan Hương lại, quay đầu lại nói: "Đừng xem nữa, ăn cơm cho ngon."
Sở Nghiễm Ngọc một tay chống bên má, một tay chơi với con trai, cười tủm tỉm nói: "Trò vui sắp mở màn rồi."
"Em sẽ làm gì?" Tư Thần đút cho y một muỗng đậu phụ non, lại thuận miệng hỏi một câu.
Đậu phụ vừa thơm vừa trơn trượt, vì nuốt nhiệt độ nóng xuống, toàn bộ dạ dày đều ấm áp, Sở Nghiễm Ngọc chép miệng, cười nói: "Thực ra cũng chẳng có gì, có điều nói ra rồi sẽ ngán lắm, vẫn là thôi đi."
Tư Thần cũng không thực sự muốn biết, đút đồ ăn ngon cho vợ xong, cũng không quên đút cho con trai một chút, Tư Cầu Cầu từ sau khi có thể ăn một vài thứ ngoài sữa bột ra thì thực đơn lập tức trở nên đa dạng hơn, đối với một tên tham ăn thì đây chính là điều vô cùng khiến người vui vẻ! —— Chờ tới một ngày bé càng lúc càng lớn lên rồi, đồ ăn cũng nhiều hơn, bé sẽ phát hiện thế giới này không ngờ lại rộng lớn tới vậy, đồ ăn có thể ăn cũng rất nhiều, nhất định sẽ càng vui vẻ!
So với không khí ấm áp của một nhà ba người, Hoa Nhuận Trạch tuy được mời đám cưới đến với tư cách cậu ruột của chú rể, nhưng người nhà họ Sở dường như đã quên mất ông, gần như hoàn toàn không thấy sự tồn tại của ông. Đừng nói tới Sở Hạo, ngay cả Sở Gia Đức còn không thèm đến nói chuyện với ông, điều này làm cho sắc mặt Hoa Nhuận Trạch rất khó coi.
Ông sao có thể quên, nhà họ Hoa nhiều năm trước đã suy tàn, khi đó Sở Gia Đức liền tỏ ra xa lánh nhà họ Hoa như thế, ông bóp trán, sự đối xử ghẻ lạnh ở nhà họ Sở này, càng làm ông thêm tin lời Sở Nghiễm Ngọc nói, Sở Gia Đức này chính là kẻ vì tư lợi mà không buông tha bất cứ thứ gì.
Mắt thấy Sở Hạo đưa cô dâu vào nhà họ Sở, ông cũng không còn hứng thú tiến tới chúc mừng nữa, định chờ sau khi những người này vào sẽ trực tiếp bỏ về, còn cái gọi là hợp tác giữa Hoa Thiệu Nhiên giữa Sở Hạo, với cái thái độ này của người nhà họ Sở, cũng hoàn toàn không cần phải tiếp tục nữa, hợp tác với họ, Hoa Thiệu Nhiên chỉ có ăn phần thiệt về mình.
Sau khi Sở Hạo đưa cô dâu vào, đám người vốn chen chúc ồn ào ở cửa lớn cũng tản đi. Hoa Nhuận Trạch đợi một lúc, định chuẩn bị về luôn, nhưng đúng lúc này, màn hình được dựng ở sân cỏ lớn trong trang viên vốn đang chiếu bài hát chúc mừng bỗng bị người ta chiếu hình ảnh khác.
"Thật cmn dâm, nhanh như vậy đã chảy nước, nói đi, bình thường hầu hạ ông cậu già kia của tôi cô cũng như vậy sao?"
Giọng nói của Sở Hạo truyền tới từ loa rõ rõ ràng ràng, lời nói thô tục hạ lưu, ngay sau đó, trong màn chiếu cực lớn ngoài trời, chính là hình ảnh một đôi nam nữ trần truồng quấn quýt lấy nhau, bộ loa cực kì tận chức truyền tới âm thanh da thịt đụng chạm mãnh liệt, nam chính là Sở Hạo, người vừa mới đưa cô dâu về nhà rồi bỏ đi đâu không thấy, còn người nữ trong video... có người mắt tinh vừa nhìn đã nhận ra được, đó còn không phải là vợ bé mà ông cậu của Sở Hạo mới cưới về hay sao?!
Người xem hiểu nhất thời ồ cả lên, hình ảnh kịch liệt như vậy, ở đây ngoại trừ một vài cô gái còn chưa lấy chồng đỏ bừng cả mặt thì những người khác vừa xem mắt đều sáng bừng lên, cô dâu vừa mới tiếp vào cửa, Sở đại thiếu đã cố ý lấy uy, bỏ lại cô dâu, sau lưng lại lên giường với vợ ông họ của mình, còn phát sóng trực tiếp ngay hiện trường...
Đây tuyệt chính là tin tức hot nhất trong năm!
Sở Hạo rõ ràng không biết mình chỉ đi chịch dạo lại bị quay lại phát sóng trực tiếp, còn đang kịch liệt vận động, trong miệng thở hổn hển, không quên nói vài câu hạ lưu, một số phụ nữ đã lập gia đình nghe mà còn phải đỏ mặt.
Sở Gia Đức vốn đã tức giận với hành vi Sở Hạo vừa vào nhà đã bỏ lại cô dâu, mãi tới tận khi quản gia hoang mang chạy vào, lão còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì.
"Chuyện gì vậy, bên ngoài sao thế?" Sở Gia Đức trước mặt đám người hầu vẫn rất uy nghiêm, trừng quản gia đang hốt hoảng một cái.
"Lão gia, ngài mau đi xem đi, đại thiếu gia cậu ấy, cậu ấy..." Quản gia há mồm căn bản không nói ra được, nhà họ Sở đã từng tổ chức nhiều bữa tiệc rồi, nhưng chưa từng thấy chuyện bê bối tới bực này bao giờ!
Sở Gia Đức nghe ông ta nhắc tới Sở Hạo, trong lòng sốt ruột, cũng không kịp hỏi gì, nhanh chân chạy ra ngoài.
Chờ tới khi ông ta ra ngoài, chủ trì bữa tiệc đã luống cuống đi tắt màn hình và dàn loa đi, nhưng đáng tiếc hình ảnh trong màn hình cũng không hiểu bị truyền tới bằng cách nào, ông ta tắt thế nào cũng không được, đành phải mang cái đầu đầy mồ hôi chạy đi rút phích cắm.
Khi hình ảnh và âm thanh dâu ô kia cuối cùng cũng biến mất trên màn hình, Sở Gia Đức cũng chạy ra, tức giận chất vấn: "Chuyện gì xảy ra?!"
Chủ trì hôn lễ quả thực không biết nên nói gì, các vị khách vây xem lúc này thấy Sở Gia Đức, ánh mắt đều trở nên vô cùng vi diệu, vẻ mặt cũng cười như không cười.
Nhà họ Dương hôm nay cũng có vài thân thích tới dự hôn lễ, lúc này chẳng khác nào bị người quăng một cái tát lên giữa mặt, Sở Hạo làm vậy vốn chính là cố ý làm mất mặt nhà họ Dương họ! Người nhà họ Dương dù có muốn kết thân với Sở Hạo, cũng cần chút thể diện, người quản sự phẫn nộ kêu lên một tiếng, hôm nay họ nhất định phải đòi được lời giải thích từ người nhà họ Sở!
Dương Mạn Trúc bị ném một bên khóc lớn tiếng, những người khác đều theo phản xạ đưa ánh mắt tới nhìn, đồng tình với cô dâu vào ngày kết hôn trọng đại như vậy lại bị chồng "giành hết vinh quang".
"Thật đáng thương, Sở thiếu gia cũng quá đáng quá rồi, muốn chơi gái gì đó lúc nào không thể... trong hôn lễ xảy ra chuyện gì, con gái nhà người ta cả đời sẽ đều không thể thoát ra khỏi bóng tối rồi?"
"Đúng vậy, đúng là đáng thương cho cô gái tốt như vậy, tự dưng gặp phải tên cặn bã..."
Mọi người bàn tán sôi nổi, nhất thời mồm năm miệng mười, khắp nơi là tiếng nói ồn ào.
Dương Mạn Trúc như bị tổn thương sâu nặng, đứng tại chỗ khóc lớn một hồi, không chờ người nhà họ Dương bước tới khuyên nhủ đã xoay người bỏ chạy, cô có vẻ đã thương tâm tới mức phương hướng cũng không tìm chuẩn, hướng chạy đi thế mà lại là bên trong nhà họ Sở.
Có vài người không nhìn lọt hành vi này của Sở Hạo, liền quay người đi về luôn. Nhà họ Sở nếu thực sự rơi vào trong tay một người thừa kế như thế, vậy họ cũng không cần phải cho bất kì giao tình gì nữa, tìm thời cơ cắt đứt quan hệ là được rồi.
Sở Gia Đức mới vừa chạy đến, thấy biến cố này cả người ngây ra như phỗng, lão ngay cả đã xảy ra chuyện gì còn không biết, chỉ có thể nhanh chóng bảo người đuổi theo Dương Mạn Trúc, không cần biết đã xảy ra chuyện gì, đoạt người về hoàn thành hôn lễ đã rồi lại nói.
Vẫn là quản gia vẫn luôn đi theo lão đi tới nhỏ giọng kể lại chuyện đã xảy ra vừa rồi, sắc mặt Sở Gia Đức theo lời quản gia kể cũng càng lúc càng đen xạm cả lại, cuối cùng đen tới mức có thể chảy cả mực ra, ngực cũng vì thở mạnh mà phập phồng kịch liệt, lão quả thực không thể tin vào tai mình.
Quản gia kể xong cũng lui sang một bên, chỉ lo lửa giận của lão sẽ lan lên người mình.
"Đi tìm thằng nghịch tử kia ngay cho ta!!!"
...
Dương Mạn Trúc sau khi chạy vào trong nhà họ Sở, liền nghe theo chỉ thị lúc trước của Sở Nghiễm Ngọc, tránh né người đuổi theo mình, hướng về phía cửa hông nhà họ Sở mà chạy. Trước đây vì Sở Nghiễm Ngọc, cô đã từng tới nhà họ Sở nhiều lần, hiểu rõ địa hình vị trí nhà họ Sở, rất nhanh đã chạy tới cửa hông.
Cửa hông đã được mở, một người mặc quần áo đen nói: "Dương tiểu thư, mời lên xe."
Xe rất nhanh đã rời khỏi nhà họ Sở, trực tiếp chạy về Bắc Kinh, đến Bắc Kinh, Dương Mạn Trúc sẽ trực tiếp lên máy bay mà Sở Nghiễm Ngọc đã đặt chuyến trước cho cô, nếu như sau này lại có người nhà họ Dương dùng việc kết hôn để bức cô cống hiến cho nhà họ Dương thì cô hoàn toàn có thể lấy chuyện xấu lần này ở nhà họ Sở làm bia đỡ đạn, cũng có thêm vài năm tự do. Đây là chuyện trước đó họ đã thương lượng kĩ càng, nhà họ Dương lần này có thể nói là vì nhà họ Sở mà mất hết cả mặt mũi, Dương Mạn Trúc là người trong cuộc thì càng đứng mũi chịu sào, có thể trong một thời gian rất lâu nữa sẽ trở thành đề tài tám chuyện của mọi người, Dương Mạn Trúc cũng chẳng để tâm, điều cô quan tâm là, bởi chuyện này, rất nhiều người muốn thông gia với nhà họ Dương sẽ phải chần chừ, sợ dính bê bối này lên người, có lẽ còn có người cảm thấy bản thân người phụ nữ này sẽ mang tới tai vạ... Đây ít nhiều gì cũng sẽ giúp cô có thêm một khoảng thời gian tự do.
Đều là đứa trẻ hưởng thụ chỗ tốt của gia tộc, cô và Sở Nghiễm Ngọc hiểu rất rõ một điểm: Gia tộc bồi dưỡng họ, cũng chính là đang chuẩn bị cho họ hy sinh vì gia tộc bất cứ lúc nào, họ cũng rất khó có thể từ chối áp lực từ gia tộc.
Sở Nghiễm Ngọc không chỉ chuẩn bị cho cô một con đường rời đi, mà ngay cả những giấy tờ quan trọng cũng giúp cô bù lại, những gì còn sót lại, chờ sau khi cô ra nước ngoài rồi, có thể tự nghĩ cách làm bổ sung.
...
Hoa Nhuận Trạch cảm thấy hôm nay cuối cùng mình cũng được mở mang thế nào là vô liêm sỉ và hạ lưu rồi, ông cảm thấy Nghiễm Ngọc vẫn là đã nói quá nhẹ rồi, loại người như Sở Hạo ngay cả ngày cưới còn có thể làm ra chuyện gièm pha này, vốn chính là rác thải!
Người như thế, sao có thể là con trai của chị được?!
Hoa Nhuận Trạch hoàn toàn không thể tiếp thu, chị của ông dịu dàng cao quý, tâm địa thiện lương, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có chút khuyết điểm nào, cho dù là gen cặn bã của Sở Gia Đức kia quá mạnh đi nữa thì cũng không thể sinh ra đứa con không hề kế thừa chút ưu điểm nào của chị mình trên người chứ?!
Nghiễm Ngọc như vậy mới xứng làm con của chị, chị ông có quan hệ tốt với mọi người, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hơn người mọi mặt. Cho dù là Lộ Hồng Vũ lớn lên ở nông thôn, dù không có tài năng như vậy nhưng cũng là người tâm địa thiện lương, tính tình lạc quan rộng rãi, làm việc lại chăm chỉ kĩ càng, so với rác thải như Sở Hạo kia thì tốt hơn gấp một ngàn, một vạn lần!
Có hai người ưu tú như vậy để so sánh, Sở Hạo thì sao? Treo tên của nó lên cạnh danh nghĩa của chị, cũng là sỉ nhục!
Không để ý tới sự níu kéo của quản gia, ông bực tức rời khỏi nhà họ Sở, sau đó một mình trở về biệt thự lớn, chuyện như vậy ông tuyệt phải tra rõ ràng!
...
Nhà họ Sở xảy ra chuyện khôi hài, Sở Nghiễm Ngọc biết đầu tiên. Dù sao đây cũng là do y một tay tính kế, chỉ có điều sự tiến triển của tình hình càng nằm ngoài dự đoán của y.
Kế hoạch ban đầu của y chính là trong hôn lễ sẽ đưa tới vài cô người mẫu trước kia đã âm thầm lăn lộn với gã nhiều lần, chờ tới khi họ không chịu được nữa, sẽ dùng phương thức đồng nhất, thô bạo tạo ra bê bối! Mà rõ ràng hiệu quả bây giờ lại càng tốt hơn, trong hôn lễ của mình lêu lổng với bà họ, nhục không để đâu cho hết!
Sở Nghiễm Ngọc chống cằm nở nụ cười, y đã có thể tưởng tượng ra cái cảnh chuyện này bị mọi người lan truyền ra ngoài rồi!
Chuyện cũng như y tưởng tượng vậy, chưa tới ngày hôm sau, tất cả mọi người trong giới đều đã biết, trong lễ cưới lại trực tiếp làm tình với bà họ, còn phát sóng trực tiếp tại hiện trường, quả bom này làm mọi người líu lưỡi ngay lập tức, mọi người đều bàn tán sôi nổi, ngồi trong bóng tối xem chuyện cười nhà họ Sở và nhà họ Thái.
Còn có người trêu ghẹo: "Hai người này nếu sinh ra một đứa con, Sở Gia Đức sau này định xưng hô với người ta thế nào đây?"
"Phụt, xấu tính quá rồi, người ta cho dù sinh con ra, không phải cũng là cháu đích tôn của Sở Gia Đức hay sao?"
"Cũng chưa chắc, nếu lúc đó không phát sóng trực tiếp hiện trường, Sở Gia Đức chắc chắn không biết, đứa nhỏ này không phải sẽ thành em họ của Sở Gia Đức?"
"Ha ha ha, cháu trai với em họ, quá thú vị rồi ha ha ha ha..."
"Quả thực thú vị, xem ra mấy người chúng ta không ai chơi trội được bằng Sở đại thiếu đâu..."
...
Nhìn chuyện cười của nhà họ Sở, tâm tình của Sở Nghiễm Ngọc rất không tệ, nhận điện thoại của Quý Trọng An, y không bất ngờ chút nào.
"Chuyện nhà họ Sở, là cậu làm?" Quý Trọng An gọi điện thoại tới, trực tiếp hỏi.
"Đúng vậy, làm sao?" Tâm tình Sở Nghiễm Ngọc tốt, không ngại nói thật cho hắn biết.
"... Cậu thật trâu bò." Quý Trọng An khen y một câu, bỗng hơi buồn bực tại sao lúc trước hắn không nghĩ ra cách như vậy để chơi lại nhà họ Sở chứ, thật thú vị.
"Quá khen quá khen."
Quý Trọng An nghĩ một chút rồi nói: "Lần sau lại muốn chơi, thì gọi tôi với, nhiều người mới thú vị chứ."
"Để xem tình hình đã." Sở Nghiễm Ngọc thờ ơ nói một câu. Lần này Sở Hạo gây ra chuyện lớn như vậy, còn là làm ra chuyện xấu ở nhà mình ngay trước mặt mọi người, vị trí thừa kế này của gã hoàn toàn không giữ lại được rồi, không còn danh hiệu người thừa kế của nhà họ Sở đẹp đẽ này, tới lúc đó Sở Nghiễm Ngọc muốn chỉnh gã quá dễ dàng.
Trong lòng Quý Trọng An thật buồn bực, có điều hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Bằng không cậu tìm cơ hội gây xích mích quan hệ giữa Sở Hạo và Sở Gia Đức? Vị trí người thừa kế Sở Hạo không gánh nổi, trong lòng gã nhất định không phục, Sở Gia Đức này đã già rồi còn mất hết thể diện chắc chắn trong bụng đầy oán hận đứa con trai này, hai người này kiểu gì cũng náo loạn lên, mà Sở Hạo nói không chừng biết chuyện liên quan tới thân thế của chính mình."
Sở Nghiễm Ngọc ngẩn ra, trong đầu y đột nhiên xẹt qua đêm mưa đó, khi ấy Sở Hạo còn chưa về nhà họ Sở đã không thể chờ đợi thêm mà muốn giết y, chẳng lẽ gã thật sự biết được điều gì đó, muốn dùng cách giết chết y để che giấu tất cả?
Y bóp trán, nói với Quý Trọng An: "Ý kiến này của anh không tệ, lần sau có cơ hội nhất định sẽ gọi anh chơi cùng, tôi còn có việc, cúp trước."
Quý Trọng An không kịp nói gì, bên kia đã lập tức cúp máy, làm cho hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Sở Nghiễm Ngọc đã có mạch suy nghĩ, liền bắt đầu suy nghĩ theo hướng này, nên gây xích mích giữa hai cha con họ ra sao?
Ngày đó Hoa Nhuận Trạch từ lễ cưới trở về, sắc mặt vẫn luôn rất nghiêm nghị, ông thử gọi cho đám người hầu năm đó cùng đi với chị gái, nhưng đáng tiếc người có thể gọi đến, đã sớm bị nhà họ Sở, hay nói đúng hơn là người nhà họ Thái dùng đủ các lí do đuổi đi.
Thông qua những người này, ông mới biết hóa ra chị mình ở nhà họ Sở sống cũng không tốt. Khi đó tuổi ông cũng không lớn, mà mỗi lần tới gặp chị gái, chị ấy vẫn luôn dịu dàng như vậy, hoàn toàn không thể cảm nhận được cuộc hôn nhân của chị ấy vẫn luôn bất hạnh, Thái lão thái bà bởi càng lúc càng chán nhà họ Hoa, liền ỷ thân phận quơ tay múa chân với những người bên cạnh bà ta, chỉ cần chị ông làm gì không thuận mắt bà ta thì bà ta sẽ xử lí người hầu bên cạnh chị ấy, như là vu cho người hầu ăn trộm đồ của nhà họ Sở, hay là hành vi ở nhà họ Sở không đúng mực các loại, bà ta luôn có bất tận các lí do và thủ đoạn để dằn vặt chị. Chị vì muốn để cho con mình có thể ngồi vững vị trí thừa kế mà vẫn luôn ẩn nhẫn, lại không đành lòng nhìn người hầu quanh mình cũng bị dằn vặt, liền chủ động để người rời đi, bên người chỉ để lại vài người tín nhiệm nhất...
Cho dù đã qua nhiều năm rồi, nghe được những việc làm bẩn thỉu này, thì Hoa Nhuận Trạch vẫn rất giận dữ, ông thậm chí còn hoài nghi chị qua đời sớm như vậy có phải là bị lão thái bà này bức chết hay không!
"... Thực ra trong lòng tiểu thư vẫn luôn hoài nghi, nhà họ Hoa năm ấy suy tàn, có thể liên quan tới nhà họ Sở, thế nhưng trước giờ tiểu thư không tiếp xúc với chuyện buôn bán, cũng không tìm được chứng cứ." Người năm đó ở cạnh Hoa tiểu thư từng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của Hoa tiểu thư, khi đi Hoa tiểu thư còn cho bà một khoản tiền, thế nên vẫn luôn khắc ghi sâu sắc về chuyện này, có thể dễ dàng nhớ lại vài chuyện vào lúc ấy.
Bàn tay Hoa Nhuận Trạch nắm lại thật chặt, hai mắt đỏ ngầu. Năm đó chị gả vào nhà họ Sở, nhà họ Hoa vẫn còn, chỉ là đã có chút xu hướng suy tàn, lấy thất bại thảm hại cuối cùng, ai cũng không hoài nghi rằng có thể nhà họ Sở đã động tay động chân vào, chỉ coi là số mệnh nhà họ Hoa đã hết, nếu như đây là sự thực, thì người nhà họ Sở quả thực quá buồn nôn rồi.
Đáng tiếc rằng những năm này Hoa Nhuận Trạch đều ở nước ngoài, đối với chuyện trong nước ông không hề biết, hơn nữa chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, ông cũng không thể tra ra thứ gì nữa.
Ông đặt điện thoại xuống, xoa xoa huyệt thái dương, quyết định nhờ Nghiễm Ngọc giúp mình một chuyện, không cần biết như thế nào, ông phải biết rốt cuộc năm đó chị mình đã xảy ra chuyện gì, những người nhà họ Sở kia đã làm gì chị ấy!
Trên thực tế Sở Nghiễm Ngọc cũng vẫn luôn muốn tra ra chuyện liên quan tới mẹ, tình cảm của y đối với mẹ vô cùng sâu nặng, thế nên vẫn muốn giúp bà tra ra chân tướng năm đó, chỉ là y chưa từng hoài nghi chuyện mẹ mất sớm, cũng chuyện nhà họ Hoa sụp đổ có liên quan gì tới nhà họ Sở hay không, dù sao lúc ấy y vẫn là người nhà họ Sở, đương nhiên sẽ không hoài nghi trên phương diện này.
Huống chi lần này không chỉ nhà họ Sở mà còn có nhà họ Dương thông gia với họ cũng là một gia tộc lớn, nhà họ Sở cũng có thể coi là xí nghiệp làm điện tử trong nước, nhà họ Dương thì nghiên cứu phát minh ra phần cứng điện tử, có thể nói hai nhà kết thân chẳng khác gì song kiếm hợp bích, được rất nhiều người coi trọng.
Từ sớm Dương Mạn Trúc đã bị người trong nhà vây quanh giúp rửa mặt trang điểm thay đồ, một đám người náo nhiệt nói chúc phúc, khen ngợi vẻ đẹp, khí chất của mình, hoàn toàn không hề miễn cưỡng nghĩ một đằng nói một nẻo, cứ như thể tất cả đều không biết vụ bê bối lớn do Sở Hạo gây ra lúc trước vậy.
Trong lòng cô thầm mắng họ, hất tay người đang làm tóc cho mình, đứng dậy đi ra ngoài.
"Con đi đâu vậy?" Cô út vẫn luôn theo dõi cô cũng đứng lên, nhìn cô chằm chằm.
Dương Mạn Trúc quay đầu nhìn cô ta, nói: "Đi vệ sinh một chút, làm sao?"
Cô út họ Dương lúc này mới thấy mình đa nghi quá mức rồi, người bên cạnh cũng cười bảo cô sắp kết hôn nên mới lo lắng sốt ruột như vậy thôi, cả đống người đều vội vàng khuyên cô út Dương đừng quá để tâm.
Dương Mạn Trúc lại hỏi: "Có vấn đề gì không? Không có vấn đề gì thì con đi đây."
Cô út lúng túng phất tay một cái, nói: "Đi đi."
Đây chính là cách giám thị của người trong nhà, cách giám sát này từ rất lâu trước kia đã bắt đầu, có lẽ là từ khi cô bắt đầu về nước, có thể sẽ kéo dài tới tận khi cô bị đưa vào động phòng với Sở Hạo mới thôi. Dương Mạn Trúc vẫn chưa định chạy trốn ngay, bây giờ cô biết đi đâu được? Người trong nhà giấu hết giấy tờ của cô đi, tài khoản bị đóng băng, cho dù có thể nhất thời chạy đi thì cô cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi cái gia đình này được.
Trong nhà vệ sinh không còn ai khác, cô đứng cạnh cửa đưa mắt nhìn, sau đó khóa chặt cửa, lấy điện thoại ra gọi.
"Mạn Trúc?" Trong điện thoại vang lên giọng nói ôn hòa của Sở Nghiễm Ngọc.
Đây chính là chú rể hoàn mỹ cô đã từng ảo tưởng suốt thời thiếu nữ, y vừa dịu dàng vừa galant, đối xử với cô vẫn luôn chung thủy, mặc dù có nhiều người ngưỡng vọng đại thiếu gia họ Sở, thì bên người y vẫn chưa từng có oanh oanh yến yến mập mờ. Lúc trước cô về nước, chính là muốn đính hôn với người kia, cuộc hôn nhân của cô vẫn luôn được mọi người coi trọng, nhưng thế sự khó liệu, khi nhà họ Dương thông báo cho cô về biến hóa thân thế của y, lừa cô về nước, cô mới biết y đã kết hôn với một người khác, mà cô vẫn sẽ kết hôn với đại thiếu gia họ Sở, chỉ là người kia đã chẳng còn là y.
Dương Mạn Trúc thở ra một hơi, xóa đi toàn bộ suy nghĩ linh tinh trong đầu mình, hỏi: "Sự tình anh chuẩn bị thế nào rồi?"
"Đã chuẩn bị xong, tới lúc đó xe sẽ đón cô ở cửa hông nhà họ Sở, sẽ có người đưa cô tới Bắc Kinh rồi bay sang nước ngoài... lần này cô đi rồi, có lẽ phải rất lâu sau này chúng ta mới có thể gặp nhau." Giọng nói mang ý cười của Sở Nghiễm Ngọc vang lên từ điện thoại.
Cô nghe được hoài niệm trong giọng nói của y, điều này làm cô thật muốn hỏi ra câu hỏi vẫn luôn giấu trong lòng: Nếu như thân phận của anh không thay đổi, anh có kết hôn với tôi không?
Cuối cùng câu hỏi này cũng không được hỏi ra, bị cô vứt vào một góc kí ức, có lẽ nhiều năm rồi sẽ đột nhiên thò ra.
"Đương nhiên rồi, vậy tôi phải nói trước với anh lời này vậy, tạm biệt." Tạm biệt, mối tình đầu của cô.
"Tạm biệt."
Sở Nghiễm Ngọc cúp máy, cũng khẽ thở dài một hơi. Nói họ có duyên mà không có phận cũng tốt, vận mệnh trêu ngươi cũng tốt, đã là chuyện quá khứ, y sẽ thỉnh thoảng hoài niệm nhưng không nghĩ ngợi vẩn vơ gì nữa.
Y cầm điện thoại ngồi một hồi, lại gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Giọng nói cung kính của đối phương vang lên từ điện thoại, "Thiếu gia, người đã đón được rồi."
"Ừ, khổ cho anh rồi, đón được người rồi thì không cần phải xen vào nữa." Sở Nghiễm Ngọc nghe được lời muốn nghe, trong giọng nói cũng mang ý cười, lúc sau y lại nói, "Sau này đừng gọi tôi là thiếu gia nữa, gọi tên tôi đi."
"Vâng, tiên sinh."
Sở Nghiễm Ngọc có chút bất đắc dĩ, đặt điện thoại xuống, quay đầu đưa mắt nhìn người ngồi cách đó không xa.
Người kia có chút sợ hãi ngồi trên ghế salon nhìn y, chính là Triệu Chí Tân đã lâu không liên lạc.
Triệu Chí Tân gần đây sống rất thảm, nhưng vẫn không biết trên dưới, mới đầu tuy rằng gã còn được coi là người đại diện, nghe thì êm tai nhưng thực ra trong tay không có tài nguyên gì, dưới đáy ngầm chính là kẻ dắt gái bán dâm, sau đó gã kiếm lời từ chỗ Sở Nghiễm Ngọc, rồi lại móc nối được với đại thiếu gia họ Sở, cho rằng chỉ cần dựa vào những người có tiền này thì sẽ có thể leo lên cao được, có thể nhờ vào đó để vươn mình... Đáng tiếc, gã mắt cao hơn đầu, sau khi móc nối với Sở Hạo, liên hệ với Sở Nghiễm Ngọc cũng đứt đoạn, mà Sở Hạo ở tỉnh G đã nháo ra bê bối với các nữ minh tinh, bị Sở Gia Đức cấm túc, Triệu Chí Tân lần nữa mất đi "kim chủ", một lần nữa về lại vạch xuất phát, thậm chí còn bởi cuộc sống trước kia mà không cẩn thận đắc tội với người ta, bây giờ càng thêm bi thảm.
Gã muốn quay về leo lên Sở Nghiễm Ngọc lần nữa, không ngờ đối phương lại chủ động gọi cho mình, chỉ là ngay từ đầu đối phương đã bảo gã mang vài người vào nhà họ Sở...
Nghĩ tới những lời vừa nãy y nói khi nghe điện thoại, trong lòng Triệu Chí Tân hoảng hốt, người này rất cuộc muốn làm gì? Trước kia gã lăn lộn với Sở Hạo, cũng biết quan hệ giữa người này và Sở Hạo không tốt chút nào!
Sở Nghiễm Ngọc đưa mắt nhìn gã, như là bây giờ mới chú ý tới: "Triệu tiên sinh đừng lo, chờ tôi làm xong việc đương nhiên sẽ thả anh đi."
Triệu Chí Tân không dám nói gì, lời từ đáy lòng cũng không dám hỏi ra.
Sở Nghiễm Ngọc lại như thấy hứng thú, tán gẫu về việc nhà với gã.
"Tôi nghe nói người trong thôn trên núi đa số đều họ Cao, người họ Triệu các anh di cư tới đây thế nào?"
"Không phải, cha tôi không phải người trong thôn, coi như là ở rể." Triệu Chí Tân lén nhìn vệ sĩ đứng ở cửa, nói chuyện rất thành thật.
"Vậy trong nhà mẹ anh có anh chị em gì không?"
"Nhà mẹ tôi chỉ có một mình bà ấy, nhưng lại có mấy người anh em họ." Gã biết người này có thể là con trai của một người bác/ cậu họ trong đó, nhưng bây giờ vẫn chưa dám tùy tiện làm thân.
Sở Nghiễm Ngọc cười cười, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, nửa ngày sau mới hỏi: "Vậy anh có biết chuyện của Cao An Dân không?"
Triệu Chí Tân nghe y nhắc tới cái tên Cao An Dân, nuốt nước bọt, do dự một chút rồi vẫn ngoan ngoãn nói: "Tôi không rõ lắm, chỉ biết trước kia đột nhiên ông ấy nhận được một khoản tiền, sau đó mua nông, nông trường kia, rồi tôi ra ngoài lang bạt, khi ông ấy mất tôi cũng không ở trong nhà."
Những chuyện này Sở Nghiễm Ngọc cũng tra ra được, không có tin gì mới cả.
Sở Nghiễm Ngọc lại hỏi gã vài chuyện liên quan tới Cao An Dân rồi để gã đi, chỉ có điều khi đi, còn có hai người đi cùng bên cạnh.
Hai người kia có diện mạo xấu xí hiếm thấy, nhưng vóc người kia vừa nhìn đã biết có thân thủ bất phàm, đều là do Tư Thần tìm tới.
Sau khi Triệu Chí Tân ra khỏi biệt thự lớn, phát hiện họ vẫn đi cùng mình, tư thế kia rõ ràng là sẽ cùng mình trở về, Triệu Chí Tân có chút giật mình, gã muốn chạy trốn nhưng rồi lại biết bản thân không phải là đối thủ của họ.
Triệu Chí Tân trước đã cảm thấy Sở tiên sinh có chút dọa người, giờ càng sợ hơn, nghĩ tới chuyện y quan tâm tới chuyện của Cao An Dân tới vậy, thì vội gọi về nhà, mẹ vẫn luôn ở trong thôn, có thể biết một chút về chuyện của bác họ...
Sở Nghiễm Ngọc cũng không biết có thể moi được chuyện mình muốn từ trong miệng người nhà họ Triệu hay không, lâu như vậy rồi cũng không tra ra được chút chuyện gì liên quan tới thân thế của Sở Hạo, y đã không dám ôm hy vọng quá lớn từ lâu.
Tạm thời đặt chuyện này qua một bên, Sở Nghiễm Ngọc bắt đầu chú ý tới chuyện thông gia giữa hai nhà Sở Dương "từ xa" một chút.
Hoa Nhuận Trạch thân là cậu út của Sở Hạo, bây giờ đang ở trong nước, Sở Hạo kết hôn đương nhiên không thể lơ ông, thế nên sáng sớm đã phái xe tới đón ông.
Bởi ở Bắc Kinh, Thái lão thái thái và Sở Nghiễm Ngọc hoàn toàn xé rách da mặt, lần này thể diện Sở Gia Đức cũng không cần nữa, trực tiếp không để mắt tới Sở Nghiễm Ngọc đã từng là con trai mình này.
Trong lòng Hoa Nhuận Trạch rất bất mãn, phát hỏa tại chỗ: "Tự nhiên trở mặt coi như không quen biết, vậy cậu cũng không đi nữa."
Người đến thật khó xử, họ cũng chỉ là người do nhà họ Sở thuê tới thôi, căn bản không biết mâu thuẫn phức tạp trong này, chỉ theo thói quen quay đầu nhìn về phía Sở Nghiễm Ngọc, đại thiếu gia họ Sở trước kia.
Sở Nghiễm Ngọc cười, bước tới khuyên nhủ: "Cậu út, đi xem thử đi, cậu quên mất lời hai chúng ta đã nói hôm đó sao? Cậu đi thay anh họ xem cách xử sự của cậu ta, giúp anh họ một lần cũng tốt."
Y đây có thể coi là chọc vào thứ uy hiếp Hoa Nhuận Trạch, Hoa Nhuận Trạch thở dài một hơi, nói: "Đi thôi." Ông nói xong thì ngồi vào trong xe, vẫn là câu nói kia, ông không có con, giờ Sở Nghiễm Ngọc và Hoa Thiệu Nhiên chính là hai đứa cháu ông để ý tới nhất.
Hoa Nhuận Trạch cuối cùng vẫn tới tham dự hôn lễ của nhà họ Sở.
Hôn lễ của Sở Hạo, hoành tráng hơn hôn lễ của Sở Nghiễm Ngọc nửa năm trước nhiều, người tới chúc mừng đương nhiên cũng nhiều hơn.
Sở Gia Đức mặt mày hồng hào, chỉ cần lần này thành công để Sở Hạo kết hôn với đại tiểu thư họ Dương, có nhà họ Dương chống đỡ sau lưng, mấy người luôn cằn nhằn cả ngày kia có thể im lặng được rồi.
Làm chú rể, Sở Hạo cũng vô cùng hưng phấn, gã hơi nheo mắt lại, lần này gã cưới chính là người yêu cũ của quái vật Sở Nghiễm Ngọc kia, gã bị đè nén trong bóng tối hơn nửa năm nay, rốt cuộc cũng hãnh diện được một lần, sao mà không kích động cho được!
Trên thực tế, sau khi Sở Hạo tới nhà họ Sở, ngoài hưng phấn kích động ban đầu ra thì chưa có ngày nào trải qua Sở Hạo thấy thoải mái, gã không bình tâm được sau chuyện Sở Nghiễm Ngọc khởi tử hoàn sinh, cho dù đuổi Sở Nghiễm Ngọc ra khỏi nhà họ Sở rồi, gã vẫn luôn sống dưới cái bóng của người này.
Tất cả quen biết Sở Nghiễm Ngọc, sau khi nhìn thấy đại thiếu gia nhà họ Sở mới nhậm chức là gã thì không có mấy ai không so sánh, Sở Nghiễm Ngọc có tài có mạo, làm ăn có thủ đoạn, xử sự làm người cũng hoàn mỹ, mà Sở Hạo lại chẳng có bản lĩnh gì, vốn Sở Gia Đức vì giúp gã ngồi vững vị trí người thừa kế mà sắp xếp cho gã rất nhiều cơ hội, hoặc là tự tay gã phá hỏng, hoặc là bị Sở Nghiễm Ngọc chặn ngang quấy rối, nói chung nửa năm nay sau khi tới nhà họ Sở, ngoài tăng thêm một đống bê bối bên ngoài thì gần như một chuyện cũng không xong.
Sở Hạo không phục, gã thấy Sở Nghiễm Ngọc chỉ là tốt số mà thôi, trước kia ở nhà họ Sở, sau khi lấy chống cũng may mắn được gả vào nhà họ Tư tốt như vậy, cái gọi là tài năng của y, còn không phải là do nhà họ Sở tiêu tốn nhân lực vật lực bồi dưỡng nên? Thế nhưng Sở Hạo gã có cái gì? Khi còn bé bị nuôi ở nông thôn, bên cạnh không có một người thân nào, lớn rồi cũng không ai cho gã sự giáo dục tốt hơn, gã chỉ có thể đi trên đường là một gã lưu manh, sống qua ngày không nghề không nghiệp. Nếu như từ nhỏ Sở Nghiễm Ngọc đã sống cuộc sống như gã, không có nhà họ Sở bồi dưỡng, thì y cũng chẳng là cái thá gì giống mình mà thôi!
"Hôm nay mày ngoan ngoãn chờ cho ba, đừng gây chuyện gì nữa..." Trước hôn lễ một ngày, Sở Gia Đức gọi gã vào thư phòng hạ thông lệnh cuối cho gã, ánh mắt nhìn đứa con trai này cũng có chút băng lãnh, chậm rãi nói ra lời lạnh lùng nhất, "Nếu tao cũng không giữ được mày nữa thì mày rời khỏi nhà họ Sở đi." Tình cảnh của Sở Gia Đức ở nhà họ Sở bây giờ cũng không tốt, tuy chuyện trước đó vị kia đã giúp lão xóa sạch nhưng người nhà họ Thái cũng đã bị nhà họ Sở quét ria ngoài, hơn nữa còn dẫn tới bất mãn mạnh mẽ của dòng họ Sở, vì bảo toàn địa vị của bản thân, lúc cần nhất định phải có sự hy sinh cần thiết.
Sở Hạo nhớ tới ánh mắt của Sở Gia Đức khi nói những lời đó, trong lòng vô cùng phẫn nộ, gã biết Sở Gia Đức vì bản thân nhất định có thể bỏ mặc đứa con trai ruột nửa đường nhặt về này, lời này lão chắc chắn nói được làm được, thế nhưng trong tay gã cũng nắm được một nhược điểm, nếu Sở Gia Đức thật sự chọc vào gã, gã không ngại để mọi người cùng đồng quy vu tận!
Sở Hạo nheo mắt lại, trong mắt ẩn chứa vẻ nham hiểm, đột nhiên có một cái tay khoát lên vai gã.
"Đang nghĩ gì đấy? Sắc mặt không tốt như vậy, hôm nay dù sao cũng là ngày vui của con, vui lên một chút." Thím nhỏ Thái Tuyết Liên giơ tay khoác lên vai gã, mỉm cười nói.
Sở Hạo thấy là mụ, cuối cùng cũng thu lại những tâm tư ngổn ngang trong lòng kia lại, tránh cho bị người nhìn ra gì đó, "Thím nhỏ đừng lo, con còn đang chờ đi đón vợ đây."
"Vậy là được rồi, dù sao cả đời cũng chỉ có một lần này." Thái Tuyết Liên vỗ vỗ vai gã, có chút xúc động nói.
"Nói những chuyện này làm gì, Tiểu Hạo của chúng ta hôm nay thật đẹp trai, mặt mũi vóc dáng này, đều là hoàn hảo nhất." Người phụ nữ đi theo Thái Tuyết Liên nhìn Sở Hạo tới gần như hai mắt tỏa sáng, người này là mẹ kế của Thái Tuyết Liên, nhưng tuổi lại chỉ hơn Sở Hạo vài tuổi, nhỏ hơn Thái Tuyết Liên mười tuổi, hai người đứng chung với nhau, bối phận như bị trái ngược.
Thái Tuyết Liên rất không thích người mẹ kế này, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi, nói: "Được rồi, Tiểu Hạo nên đi đón cô dâu rồi, chúng ta cũng đi chuẩn bị một chút."
"Ồ, thời gian đã muộn thế này rồi, nên đi chuẩn bị một chút thật." Thái phu nhân theo sát mụ, lại không quên quay đầu liếc mắt đưa tình với Sở Hạo ở một góc Thái Tuyết Liên không nhìn thấy.
Thái phu nhân tuy tuổi không lớn, mà vóc người cũng đủ nóng bỏng quyến rũ, mùa đông lạnh, lại ăn mặc vô cùng hở hang, núi đôi với khe núi lồ lộ ngay trước mặt, bản thân Sở Hạo thì lại háo sắc vô cùng, mắt nhìn có chút không dứt ra được.
Cuối cùng vẫn là quản gia nhắc gã nên đi đón cô dâu, gã mới phục hồi tinh thần lại.
Dương Mạn Trúc vô cùng xinh đẹp, sau khi mặc váy cưới, đeo mạng che mặt lại càng đẹp tới mức bất kì người đàn ông nào cũng phải đắm chìm. Đáng tiếc, trông cô thực sự quá thanh cao, lại như thánh vật không thể với tới, chưa bao giờ đặt bất kì kẻ phàm phu tục tử nào vào trong mắt.
Sở Hạo đương nhiên rất thích gương mặt kia của cô, nhưng tiếc là đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của cô, trong lòng gã chỉ còn lại dục vọng bạo ngược, nghĩ tới chuyện người phụ nữ này lạnh nhạt với mình như vậy là bởi con quái vật Sở Nghiễm Ngọc kia, gã liền muốn ngay trước mặt mọi người kéo lớp ngụy trang của cô xuống, thỏa thích làm nhục sự thanh cao kia.
Cũng may gã nhớ ra giờ vẫn chưa phải là lúc, thì liền tạm thời đè nén dục vọng xuống, mỉm cười đưa tay ra với cô, "Đi thôi."
Dương Mạn Trúc lạnh nhạt liếc mắt nhìn gã, vốn tâm tư cô đã thông suốt, sao có thể không nhìn ra vẻ độc ác trong mắt gã, khó trách, cô nghĩ, loại rác thải thế này sao Sở Nghiễm Ngọc có thể đặt vào mắt được?
Đoàn xe dài dằng dặc xuất phát từ nhà họ Sở, sau khi đi một vòng khắp Lan thành, từ nhà họ Dương đón cô dâu rồi lại trở về nhà họ Sở, dọc đường đi một mảnh phong quang vô hạn.
Tư Thần đóng cửa sổ Ngọc Lan Hương lại, quay đầu lại nói: "Đừng xem nữa, ăn cơm cho ngon."
Sở Nghiễm Ngọc một tay chống bên má, một tay chơi với con trai, cười tủm tỉm nói: "Trò vui sắp mở màn rồi."
"Em sẽ làm gì?" Tư Thần đút cho y một muỗng đậu phụ non, lại thuận miệng hỏi một câu.
Đậu phụ vừa thơm vừa trơn trượt, vì nuốt nhiệt độ nóng xuống, toàn bộ dạ dày đều ấm áp, Sở Nghiễm Ngọc chép miệng, cười nói: "Thực ra cũng chẳng có gì, có điều nói ra rồi sẽ ngán lắm, vẫn là thôi đi."
Tư Thần cũng không thực sự muốn biết, đút đồ ăn ngon cho vợ xong, cũng không quên đút cho con trai một chút, Tư Cầu Cầu từ sau khi có thể ăn một vài thứ ngoài sữa bột ra thì thực đơn lập tức trở nên đa dạng hơn, đối với một tên tham ăn thì đây chính là điều vô cùng khiến người vui vẻ! —— Chờ tới một ngày bé càng lúc càng lớn lên rồi, đồ ăn cũng nhiều hơn, bé sẽ phát hiện thế giới này không ngờ lại rộng lớn tới vậy, đồ ăn có thể ăn cũng rất nhiều, nhất định sẽ càng vui vẻ!
So với không khí ấm áp của một nhà ba người, Hoa Nhuận Trạch tuy được mời đám cưới đến với tư cách cậu ruột của chú rể, nhưng người nhà họ Sở dường như đã quên mất ông, gần như hoàn toàn không thấy sự tồn tại của ông. Đừng nói tới Sở Hạo, ngay cả Sở Gia Đức còn không thèm đến nói chuyện với ông, điều này làm cho sắc mặt Hoa Nhuận Trạch rất khó coi.
Ông sao có thể quên, nhà họ Hoa nhiều năm trước đã suy tàn, khi đó Sở Gia Đức liền tỏ ra xa lánh nhà họ Hoa như thế, ông bóp trán, sự đối xử ghẻ lạnh ở nhà họ Sở này, càng làm ông thêm tin lời Sở Nghiễm Ngọc nói, Sở Gia Đức này chính là kẻ vì tư lợi mà không buông tha bất cứ thứ gì.
Mắt thấy Sở Hạo đưa cô dâu vào nhà họ Sở, ông cũng không còn hứng thú tiến tới chúc mừng nữa, định chờ sau khi những người này vào sẽ trực tiếp bỏ về, còn cái gọi là hợp tác giữa Hoa Thiệu Nhiên giữa Sở Hạo, với cái thái độ này của người nhà họ Sở, cũng hoàn toàn không cần phải tiếp tục nữa, hợp tác với họ, Hoa Thiệu Nhiên chỉ có ăn phần thiệt về mình.
Sau khi Sở Hạo đưa cô dâu vào, đám người vốn chen chúc ồn ào ở cửa lớn cũng tản đi. Hoa Nhuận Trạch đợi một lúc, định chuẩn bị về luôn, nhưng đúng lúc này, màn hình được dựng ở sân cỏ lớn trong trang viên vốn đang chiếu bài hát chúc mừng bỗng bị người ta chiếu hình ảnh khác.
"Thật cmn dâm, nhanh như vậy đã chảy nước, nói đi, bình thường hầu hạ ông cậu già kia của tôi cô cũng như vậy sao?"
Giọng nói của Sở Hạo truyền tới từ loa rõ rõ ràng ràng, lời nói thô tục hạ lưu, ngay sau đó, trong màn chiếu cực lớn ngoài trời, chính là hình ảnh một đôi nam nữ trần truồng quấn quýt lấy nhau, bộ loa cực kì tận chức truyền tới âm thanh da thịt đụng chạm mãnh liệt, nam chính là Sở Hạo, người vừa mới đưa cô dâu về nhà rồi bỏ đi đâu không thấy, còn người nữ trong video... có người mắt tinh vừa nhìn đã nhận ra được, đó còn không phải là vợ bé mà ông cậu của Sở Hạo mới cưới về hay sao?!
Người xem hiểu nhất thời ồ cả lên, hình ảnh kịch liệt như vậy, ở đây ngoại trừ một vài cô gái còn chưa lấy chồng đỏ bừng cả mặt thì những người khác vừa xem mắt đều sáng bừng lên, cô dâu vừa mới tiếp vào cửa, Sở đại thiếu đã cố ý lấy uy, bỏ lại cô dâu, sau lưng lại lên giường với vợ ông họ của mình, còn phát sóng trực tiếp ngay hiện trường...
Đây tuyệt chính là tin tức hot nhất trong năm!
Sở Hạo rõ ràng không biết mình chỉ đi chịch dạo lại bị quay lại phát sóng trực tiếp, còn đang kịch liệt vận động, trong miệng thở hổn hển, không quên nói vài câu hạ lưu, một số phụ nữ đã lập gia đình nghe mà còn phải đỏ mặt.
Sở Gia Đức vốn đã tức giận với hành vi Sở Hạo vừa vào nhà đã bỏ lại cô dâu, mãi tới tận khi quản gia hoang mang chạy vào, lão còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì.
"Chuyện gì vậy, bên ngoài sao thế?" Sở Gia Đức trước mặt đám người hầu vẫn rất uy nghiêm, trừng quản gia đang hốt hoảng một cái.
"Lão gia, ngài mau đi xem đi, đại thiếu gia cậu ấy, cậu ấy..." Quản gia há mồm căn bản không nói ra được, nhà họ Sở đã từng tổ chức nhiều bữa tiệc rồi, nhưng chưa từng thấy chuyện bê bối tới bực này bao giờ!
Sở Gia Đức nghe ông ta nhắc tới Sở Hạo, trong lòng sốt ruột, cũng không kịp hỏi gì, nhanh chân chạy ra ngoài.
Chờ tới khi ông ta ra ngoài, chủ trì bữa tiệc đã luống cuống đi tắt màn hình và dàn loa đi, nhưng đáng tiếc hình ảnh trong màn hình cũng không hiểu bị truyền tới bằng cách nào, ông ta tắt thế nào cũng không được, đành phải mang cái đầu đầy mồ hôi chạy đi rút phích cắm.
Khi hình ảnh và âm thanh dâu ô kia cuối cùng cũng biến mất trên màn hình, Sở Gia Đức cũng chạy ra, tức giận chất vấn: "Chuyện gì xảy ra?!"
Chủ trì hôn lễ quả thực không biết nên nói gì, các vị khách vây xem lúc này thấy Sở Gia Đức, ánh mắt đều trở nên vô cùng vi diệu, vẻ mặt cũng cười như không cười.
Nhà họ Dương hôm nay cũng có vài thân thích tới dự hôn lễ, lúc này chẳng khác nào bị người quăng một cái tát lên giữa mặt, Sở Hạo làm vậy vốn chính là cố ý làm mất mặt nhà họ Dương họ! Người nhà họ Dương dù có muốn kết thân với Sở Hạo, cũng cần chút thể diện, người quản sự phẫn nộ kêu lên một tiếng, hôm nay họ nhất định phải đòi được lời giải thích từ người nhà họ Sở!
Dương Mạn Trúc bị ném một bên khóc lớn tiếng, những người khác đều theo phản xạ đưa ánh mắt tới nhìn, đồng tình với cô dâu vào ngày kết hôn trọng đại như vậy lại bị chồng "giành hết vinh quang".
"Thật đáng thương, Sở thiếu gia cũng quá đáng quá rồi, muốn chơi gái gì đó lúc nào không thể... trong hôn lễ xảy ra chuyện gì, con gái nhà người ta cả đời sẽ đều không thể thoát ra khỏi bóng tối rồi?"
"Đúng vậy, đúng là đáng thương cho cô gái tốt như vậy, tự dưng gặp phải tên cặn bã..."
Mọi người bàn tán sôi nổi, nhất thời mồm năm miệng mười, khắp nơi là tiếng nói ồn ào.
Dương Mạn Trúc như bị tổn thương sâu nặng, đứng tại chỗ khóc lớn một hồi, không chờ người nhà họ Dương bước tới khuyên nhủ đã xoay người bỏ chạy, cô có vẻ đã thương tâm tới mức phương hướng cũng không tìm chuẩn, hướng chạy đi thế mà lại là bên trong nhà họ Sở.
Có vài người không nhìn lọt hành vi này của Sở Hạo, liền quay người đi về luôn. Nhà họ Sở nếu thực sự rơi vào trong tay một người thừa kế như thế, vậy họ cũng không cần phải cho bất kì giao tình gì nữa, tìm thời cơ cắt đứt quan hệ là được rồi.
Sở Gia Đức mới vừa chạy đến, thấy biến cố này cả người ngây ra như phỗng, lão ngay cả đã xảy ra chuyện gì còn không biết, chỉ có thể nhanh chóng bảo người đuổi theo Dương Mạn Trúc, không cần biết đã xảy ra chuyện gì, đoạt người về hoàn thành hôn lễ đã rồi lại nói.
Vẫn là quản gia vẫn luôn đi theo lão đi tới nhỏ giọng kể lại chuyện đã xảy ra vừa rồi, sắc mặt Sở Gia Đức theo lời quản gia kể cũng càng lúc càng đen xạm cả lại, cuối cùng đen tới mức có thể chảy cả mực ra, ngực cũng vì thở mạnh mà phập phồng kịch liệt, lão quả thực không thể tin vào tai mình.
Quản gia kể xong cũng lui sang một bên, chỉ lo lửa giận của lão sẽ lan lên người mình.
"Đi tìm thằng nghịch tử kia ngay cho ta!!!"
...
Dương Mạn Trúc sau khi chạy vào trong nhà họ Sở, liền nghe theo chỉ thị lúc trước của Sở Nghiễm Ngọc, tránh né người đuổi theo mình, hướng về phía cửa hông nhà họ Sở mà chạy. Trước đây vì Sở Nghiễm Ngọc, cô đã từng tới nhà họ Sở nhiều lần, hiểu rõ địa hình vị trí nhà họ Sở, rất nhanh đã chạy tới cửa hông.
Cửa hông đã được mở, một người mặc quần áo đen nói: "Dương tiểu thư, mời lên xe."
Xe rất nhanh đã rời khỏi nhà họ Sở, trực tiếp chạy về Bắc Kinh, đến Bắc Kinh, Dương Mạn Trúc sẽ trực tiếp lên máy bay mà Sở Nghiễm Ngọc đã đặt chuyến trước cho cô, nếu như sau này lại có người nhà họ Dương dùng việc kết hôn để bức cô cống hiến cho nhà họ Dương thì cô hoàn toàn có thể lấy chuyện xấu lần này ở nhà họ Sở làm bia đỡ đạn, cũng có thêm vài năm tự do. Đây là chuyện trước đó họ đã thương lượng kĩ càng, nhà họ Dương lần này có thể nói là vì nhà họ Sở mà mất hết cả mặt mũi, Dương Mạn Trúc là người trong cuộc thì càng đứng mũi chịu sào, có thể trong một thời gian rất lâu nữa sẽ trở thành đề tài tám chuyện của mọi người, Dương Mạn Trúc cũng chẳng để tâm, điều cô quan tâm là, bởi chuyện này, rất nhiều người muốn thông gia với nhà họ Dương sẽ phải chần chừ, sợ dính bê bối này lên người, có lẽ còn có người cảm thấy bản thân người phụ nữ này sẽ mang tới tai vạ... Đây ít nhiều gì cũng sẽ giúp cô có thêm một khoảng thời gian tự do.
Đều là đứa trẻ hưởng thụ chỗ tốt của gia tộc, cô và Sở Nghiễm Ngọc hiểu rất rõ một điểm: Gia tộc bồi dưỡng họ, cũng chính là đang chuẩn bị cho họ hy sinh vì gia tộc bất cứ lúc nào, họ cũng rất khó có thể từ chối áp lực từ gia tộc.
Sở Nghiễm Ngọc không chỉ chuẩn bị cho cô một con đường rời đi, mà ngay cả những giấy tờ quan trọng cũng giúp cô bù lại, những gì còn sót lại, chờ sau khi cô ra nước ngoài rồi, có thể tự nghĩ cách làm bổ sung.
...
Hoa Nhuận Trạch cảm thấy hôm nay cuối cùng mình cũng được mở mang thế nào là vô liêm sỉ và hạ lưu rồi, ông cảm thấy Nghiễm Ngọc vẫn là đã nói quá nhẹ rồi, loại người như Sở Hạo ngay cả ngày cưới còn có thể làm ra chuyện gièm pha này, vốn chính là rác thải!
Người như thế, sao có thể là con trai của chị được?!
Hoa Nhuận Trạch hoàn toàn không thể tiếp thu, chị của ông dịu dàng cao quý, tâm địa thiện lương, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có chút khuyết điểm nào, cho dù là gen cặn bã của Sở Gia Đức kia quá mạnh đi nữa thì cũng không thể sinh ra đứa con không hề kế thừa chút ưu điểm nào của chị mình trên người chứ?!
Nghiễm Ngọc như vậy mới xứng làm con của chị, chị ông có quan hệ tốt với mọi người, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hơn người mọi mặt. Cho dù là Lộ Hồng Vũ lớn lên ở nông thôn, dù không có tài năng như vậy nhưng cũng là người tâm địa thiện lương, tính tình lạc quan rộng rãi, làm việc lại chăm chỉ kĩ càng, so với rác thải như Sở Hạo kia thì tốt hơn gấp một ngàn, một vạn lần!
Có hai người ưu tú như vậy để so sánh, Sở Hạo thì sao? Treo tên của nó lên cạnh danh nghĩa của chị, cũng là sỉ nhục!
Không để ý tới sự níu kéo của quản gia, ông bực tức rời khỏi nhà họ Sở, sau đó một mình trở về biệt thự lớn, chuyện như vậy ông tuyệt phải tra rõ ràng!
...
Nhà họ Sở xảy ra chuyện khôi hài, Sở Nghiễm Ngọc biết đầu tiên. Dù sao đây cũng là do y một tay tính kế, chỉ có điều sự tiến triển của tình hình càng nằm ngoài dự đoán của y.
Kế hoạch ban đầu của y chính là trong hôn lễ sẽ đưa tới vài cô người mẫu trước kia đã âm thầm lăn lộn với gã nhiều lần, chờ tới khi họ không chịu được nữa, sẽ dùng phương thức đồng nhất, thô bạo tạo ra bê bối! Mà rõ ràng hiệu quả bây giờ lại càng tốt hơn, trong hôn lễ của mình lêu lổng với bà họ, nhục không để đâu cho hết!
Sở Nghiễm Ngọc chống cằm nở nụ cười, y đã có thể tưởng tượng ra cái cảnh chuyện này bị mọi người lan truyền ra ngoài rồi!
Chuyện cũng như y tưởng tượng vậy, chưa tới ngày hôm sau, tất cả mọi người trong giới đều đã biết, trong lễ cưới lại trực tiếp làm tình với bà họ, còn phát sóng trực tiếp tại hiện trường, quả bom này làm mọi người líu lưỡi ngay lập tức, mọi người đều bàn tán sôi nổi, ngồi trong bóng tối xem chuyện cười nhà họ Sở và nhà họ Thái.
Còn có người trêu ghẹo: "Hai người này nếu sinh ra một đứa con, Sở Gia Đức sau này định xưng hô với người ta thế nào đây?"
"Phụt, xấu tính quá rồi, người ta cho dù sinh con ra, không phải cũng là cháu đích tôn của Sở Gia Đức hay sao?"
"Cũng chưa chắc, nếu lúc đó không phát sóng trực tiếp hiện trường, Sở Gia Đức chắc chắn không biết, đứa nhỏ này không phải sẽ thành em họ của Sở Gia Đức?"
"Ha ha ha, cháu trai với em họ, quá thú vị rồi ha ha ha ha..."
"Quả thực thú vị, xem ra mấy người chúng ta không ai chơi trội được bằng Sở đại thiếu đâu..."
...
Nhìn chuyện cười của nhà họ Sở, tâm tình của Sở Nghiễm Ngọc rất không tệ, nhận điện thoại của Quý Trọng An, y không bất ngờ chút nào.
"Chuyện nhà họ Sở, là cậu làm?" Quý Trọng An gọi điện thoại tới, trực tiếp hỏi.
"Đúng vậy, làm sao?" Tâm tình Sở Nghiễm Ngọc tốt, không ngại nói thật cho hắn biết.
"... Cậu thật trâu bò." Quý Trọng An khen y một câu, bỗng hơi buồn bực tại sao lúc trước hắn không nghĩ ra cách như vậy để chơi lại nhà họ Sở chứ, thật thú vị.
"Quá khen quá khen."
Quý Trọng An nghĩ một chút rồi nói: "Lần sau lại muốn chơi, thì gọi tôi với, nhiều người mới thú vị chứ."
"Để xem tình hình đã." Sở Nghiễm Ngọc thờ ơ nói một câu. Lần này Sở Hạo gây ra chuyện lớn như vậy, còn là làm ra chuyện xấu ở nhà mình ngay trước mặt mọi người, vị trí thừa kế này của gã hoàn toàn không giữ lại được rồi, không còn danh hiệu người thừa kế của nhà họ Sở đẹp đẽ này, tới lúc đó Sở Nghiễm Ngọc muốn chỉnh gã quá dễ dàng.
Trong lòng Quý Trọng An thật buồn bực, có điều hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "Bằng không cậu tìm cơ hội gây xích mích quan hệ giữa Sở Hạo và Sở Gia Đức? Vị trí người thừa kế Sở Hạo không gánh nổi, trong lòng gã nhất định không phục, Sở Gia Đức này đã già rồi còn mất hết thể diện chắc chắn trong bụng đầy oán hận đứa con trai này, hai người này kiểu gì cũng náo loạn lên, mà Sở Hạo nói không chừng biết chuyện liên quan tới thân thế của chính mình."
Sở Nghiễm Ngọc ngẩn ra, trong đầu y đột nhiên xẹt qua đêm mưa đó, khi ấy Sở Hạo còn chưa về nhà họ Sở đã không thể chờ đợi thêm mà muốn giết y, chẳng lẽ gã thật sự biết được điều gì đó, muốn dùng cách giết chết y để che giấu tất cả?
Y bóp trán, nói với Quý Trọng An: "Ý kiến này của anh không tệ, lần sau có cơ hội nhất định sẽ gọi anh chơi cùng, tôi còn có việc, cúp trước."
Quý Trọng An không kịp nói gì, bên kia đã lập tức cúp máy, làm cho hắn vô cùng bất đắc dĩ.
Sở Nghiễm Ngọc đã có mạch suy nghĩ, liền bắt đầu suy nghĩ theo hướng này, nên gây xích mích giữa hai cha con họ ra sao?
Ngày đó Hoa Nhuận Trạch từ lễ cưới trở về, sắc mặt vẫn luôn rất nghiêm nghị, ông thử gọi cho đám người hầu năm đó cùng đi với chị gái, nhưng đáng tiếc người có thể gọi đến, đã sớm bị nhà họ Sở, hay nói đúng hơn là người nhà họ Thái dùng đủ các lí do đuổi đi.
Thông qua những người này, ông mới biết hóa ra chị mình ở nhà họ Sở sống cũng không tốt. Khi đó tuổi ông cũng không lớn, mà mỗi lần tới gặp chị gái, chị ấy vẫn luôn dịu dàng như vậy, hoàn toàn không thể cảm nhận được cuộc hôn nhân của chị ấy vẫn luôn bất hạnh, Thái lão thái bà bởi càng lúc càng chán nhà họ Hoa, liền ỷ thân phận quơ tay múa chân với những người bên cạnh bà ta, chỉ cần chị ông làm gì không thuận mắt bà ta thì bà ta sẽ xử lí người hầu bên cạnh chị ấy, như là vu cho người hầu ăn trộm đồ của nhà họ Sở, hay là hành vi ở nhà họ Sở không đúng mực các loại, bà ta luôn có bất tận các lí do và thủ đoạn để dằn vặt chị. Chị vì muốn để cho con mình có thể ngồi vững vị trí thừa kế mà vẫn luôn ẩn nhẫn, lại không đành lòng nhìn người hầu quanh mình cũng bị dằn vặt, liền chủ động để người rời đi, bên người chỉ để lại vài người tín nhiệm nhất...
Cho dù đã qua nhiều năm rồi, nghe được những việc làm bẩn thỉu này, thì Hoa Nhuận Trạch vẫn rất giận dữ, ông thậm chí còn hoài nghi chị qua đời sớm như vậy có phải là bị lão thái bà này bức chết hay không!
"... Thực ra trong lòng tiểu thư vẫn luôn hoài nghi, nhà họ Hoa năm ấy suy tàn, có thể liên quan tới nhà họ Sở, thế nhưng trước giờ tiểu thư không tiếp xúc với chuyện buôn bán, cũng không tìm được chứng cứ." Người năm đó ở cạnh Hoa tiểu thư từng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của Hoa tiểu thư, khi đi Hoa tiểu thư còn cho bà một khoản tiền, thế nên vẫn luôn khắc ghi sâu sắc về chuyện này, có thể dễ dàng nhớ lại vài chuyện vào lúc ấy.
Bàn tay Hoa Nhuận Trạch nắm lại thật chặt, hai mắt đỏ ngầu. Năm đó chị gả vào nhà họ Sở, nhà họ Hoa vẫn còn, chỉ là đã có chút xu hướng suy tàn, lấy thất bại thảm hại cuối cùng, ai cũng không hoài nghi rằng có thể nhà họ Sở đã động tay động chân vào, chỉ coi là số mệnh nhà họ Hoa đã hết, nếu như đây là sự thực, thì người nhà họ Sở quả thực quá buồn nôn rồi.
Đáng tiếc rằng những năm này Hoa Nhuận Trạch đều ở nước ngoài, đối với chuyện trong nước ông không hề biết, hơn nữa chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, ông cũng không thể tra ra thứ gì nữa.
Ông đặt điện thoại xuống, xoa xoa huyệt thái dương, quyết định nhờ Nghiễm Ngọc giúp mình một chuyện, không cần biết như thế nào, ông phải biết rốt cuộc năm đó chị mình đã xảy ra chuyện gì, những người nhà họ Sở kia đã làm gì chị ấy!
Trên thực tế Sở Nghiễm Ngọc cũng vẫn luôn muốn tra ra chuyện liên quan tới mẹ, tình cảm của y đối với mẹ vô cùng sâu nặng, thế nên vẫn muốn giúp bà tra ra chân tướng năm đó, chỉ là y chưa từng hoài nghi chuyện mẹ mất sớm, cũng chuyện nhà họ Hoa sụp đổ có liên quan gì tới nhà họ Sở hay không, dù sao lúc ấy y vẫn là người nhà họ Sở, đương nhiên sẽ không hoài nghi trên phương diện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất