Chương 3: Đồ Gia truyền của gia tộc họ Nguỵ
"Ngoan, đừng khóc." Tuy rằng người bình thường không nhìn thấy họ, nhưng hai người hiện giờ là đang ôm nhau, đứng ở ngay giữa trung tâm bệnh viện, làm Nguỵ Phục cảm thấy không thoải mái. Cho nên liền kéo Nguỵ Tử Lịch ngồi vào một bên, "Nói cho anh biết, em vì sao lại còn ở nhân gian?" Tầm mắt anh nhìn vào Nguỵ Tử Lịch, rồi thoáng qua ngực của cậu, lông mày Nguỵ Phục không kìm được mà nhăn lại, anh một phen kéo Nguỵ Tử Lịch đến trước mặt, "Trái tim của em đâu?" Ngực trống rỗng, sau khi chết thì biến thành quỷ, trái tim làm sao mà lại không có?
Nói đến trái tim, Nguỵ Tử Lịch ngừng khóc, đáy mắt lộ ra một nỗi căm hận: "Bị đào rồi!"
Lông mày Nguỵ Phục càng nhăn hơn: "Ai đào?" Tử Lịch là do tai nạn xe cộ mà chết, chẳng lẽ là sau khi cậu chết, đã có người đào trái tim? Nhìn vào kinh thành, cho dù gia tộc họ Nguỵ chỉ còn một khối thi thể, thì ai dám can đảm để động vào nó?
"Nguỵ Đức Trinh!" Giọng nói Nguỵ Tử Lịch... Nghe rất nhẹ nhàng.
Nguỵ Phục là một người thông minh, lập tức hiểu ra, nhưng ngay cả anh cũng không thể tin được. Gia tộc thế kỉ nhà họ Nguỵ có nguồn gốc rất sâu xa, và còn có một cây đinh lăng rất lớn. Trong thế hệ của ông nội, dòng máu ruột thịt chỉ có một, đó chính là ông nội của Tử Lịch. Ông nội anh tham gia chính trị, còn ông nội Tử Lịch làm thương nhân, gia tộc của anh tuy nhiều nhánh, nhưng không có nhiều con cháu, ông nội anh chỉ có duy nhất cha của anh là con trai, và ông nội của Tử Lịch cũng chỉ có một đứa con là Nguỵ Đức Trinh, có thể thấy được quan hệ tình anh em họ của cả hai rất tốt.
Vì Nguỵ Đức Trinh là chú nên Nguỵ Phục cực kì tôn kính, nhưng hiện tại khi nghe được lời Nguỵ Tử Lịch nói, anh thật sự cảm thấy có chút kì quái.
"Sao lại thế này? Chú họ... Em chẳng phải là chết vì bị tai nạn xe cộ sao? Làm sao mà lại bị đào trái tim?" Đào trái tim của đứa con ruột, cho dù là thi thể, cũng đâu thể nào đào nó được?
"Bởi vì Nguỵ Tử An." Nguỵ Tử Lịch nói, trong âm thanh tràn ngập sự trào phúng và khinh thường, "Nguỵ Tử An là con trai hoang của ông ta cùng Dương Linh sinh ra, hắn có bệnh tim bẩm sinh, nếu không thay trái tim khác, hắn ta sẽ chết, cho nên 5 năm trước vào ngày định mệnh đó, bọn họ đưa em vào bệnh viện, nằm trên bàn phẫu thuật, đem trái tim của em ra mà đào."
Năm đó Nguỵ Đức Trinh muốn cho Nguỵ Tử An gia nhập vào nhà họ Nguỵ, trong gia tộc không ai phản đối, dù gì cũng chỉ là đứa con nuôi, làm cả gia tộc đều thay nhau chúc mừng, nào ngờ đứa con nuôi ấy lại chính là một đứa con hoang. Nhưng vì đứa con hoang mà lại đi đào tim của đứa con ruột, loại chuyện này chưa từng nghe thấy. Cho dù Nguỵ Phục gặp phải chuyện yếu thế như thế này, cũng không dám làm ra như vậy, huống chi nhà ngoại của Tử Lịch tiếng tăm lừng lẫy, nào ngờ chú họ lại dám làm...
Nguỵ Phục thở dài, sờ vào đầu Nguỵ Tử Lịch. Vốn dĩ, linh hồn anh đã thoát ra khỏi xác được ba năm, cô đơn đến nỗo sắp mốc meo cả rồi, khó được chạm vào đồng loại, mà đồng loại lại còn là anh em họ của chính mình, rốt cuộc sau khi gặp mới ý thức ra được một vụ án kinh động lớn đến như vậy. Tuy Nguỵ Phục là người có tài ăn nói rất tốt, nhưng cũng không biết làm cách nào để an ủi cậu.
"Em xem hắn ta...." Nguỵ Phục chỉ về phía đối diện, nam nhân đang ngồi khóc thút thít có bộ dạng giống Nguỵ Phục y đúc, anh lái sang chuyện khác: "Anh cũng xảy ra một việc ngoài ý muốn, linh hồn không được đầy đủ, cho nên mới biến thành một kẻ đần độn." Nghe thấy thế đáy mắt cậu trở nên sắc bén. Ngoài ý muốn, chưa bao giờ xuất hiện ở trên người thiếu gia họ Nguỵ, cho nên đây là cố ý.
Nghe vậy, Nguỵ Tử Lịch quả nhiên bị lời nói của anh hấp dẫn: "Anh Nguỵ Phục, ý của anh là, anh là một trong các linh hồn đang còn lưu lạc hay sao
Linh hồn?" Đây đâu phải truyện ma đâu?
"Sau khi linh hồn của anh thoát ra khỏi cơ thể, liền bị hút vào bên trong Trảm Long Kiếm, bồi dưỡng được một năm, mới có thể rời khỏi Trảm Long Kiếm, nhưng vì thân thể của anh đã bị Trảm Long Kiếm quấn quanh cổ, cho nên không thể đi khỏi cơ thể quá xa." Nguỵ Phục lại nói.
"Trảm Long Kiếm?" Nguỵ Tử Lịch chấn động, "Đó chẳng phải là bảo vật di truyền của gia tộc họ Nguỵ hay sao?"
Nói đến trái tim, Nguỵ Tử Lịch ngừng khóc, đáy mắt lộ ra một nỗi căm hận: "Bị đào rồi!"
Lông mày Nguỵ Phục càng nhăn hơn: "Ai đào?" Tử Lịch là do tai nạn xe cộ mà chết, chẳng lẽ là sau khi cậu chết, đã có người đào trái tim? Nhìn vào kinh thành, cho dù gia tộc họ Nguỵ chỉ còn một khối thi thể, thì ai dám can đảm để động vào nó?
"Nguỵ Đức Trinh!" Giọng nói Nguỵ Tử Lịch... Nghe rất nhẹ nhàng.
Nguỵ Phục là một người thông minh, lập tức hiểu ra, nhưng ngay cả anh cũng không thể tin được. Gia tộc thế kỉ nhà họ Nguỵ có nguồn gốc rất sâu xa, và còn có một cây đinh lăng rất lớn. Trong thế hệ của ông nội, dòng máu ruột thịt chỉ có một, đó chính là ông nội của Tử Lịch. Ông nội anh tham gia chính trị, còn ông nội Tử Lịch làm thương nhân, gia tộc của anh tuy nhiều nhánh, nhưng không có nhiều con cháu, ông nội anh chỉ có duy nhất cha của anh là con trai, và ông nội của Tử Lịch cũng chỉ có một đứa con là Nguỵ Đức Trinh, có thể thấy được quan hệ tình anh em họ của cả hai rất tốt.
Vì Nguỵ Đức Trinh là chú nên Nguỵ Phục cực kì tôn kính, nhưng hiện tại khi nghe được lời Nguỵ Tử Lịch nói, anh thật sự cảm thấy có chút kì quái.
"Sao lại thế này? Chú họ... Em chẳng phải là chết vì bị tai nạn xe cộ sao? Làm sao mà lại bị đào trái tim?" Đào trái tim của đứa con ruột, cho dù là thi thể, cũng đâu thể nào đào nó được?
"Bởi vì Nguỵ Tử An." Nguỵ Tử Lịch nói, trong âm thanh tràn ngập sự trào phúng và khinh thường, "Nguỵ Tử An là con trai hoang của ông ta cùng Dương Linh sinh ra, hắn có bệnh tim bẩm sinh, nếu không thay trái tim khác, hắn ta sẽ chết, cho nên 5 năm trước vào ngày định mệnh đó, bọn họ đưa em vào bệnh viện, nằm trên bàn phẫu thuật, đem trái tim của em ra mà đào."
Năm đó Nguỵ Đức Trinh muốn cho Nguỵ Tử An gia nhập vào nhà họ Nguỵ, trong gia tộc không ai phản đối, dù gì cũng chỉ là đứa con nuôi, làm cả gia tộc đều thay nhau chúc mừng, nào ngờ đứa con nuôi ấy lại chính là một đứa con hoang. Nhưng vì đứa con hoang mà lại đi đào tim của đứa con ruột, loại chuyện này chưa từng nghe thấy. Cho dù Nguỵ Phục gặp phải chuyện yếu thế như thế này, cũng không dám làm ra như vậy, huống chi nhà ngoại của Tử Lịch tiếng tăm lừng lẫy, nào ngờ chú họ lại dám làm...
Nguỵ Phục thở dài, sờ vào đầu Nguỵ Tử Lịch. Vốn dĩ, linh hồn anh đã thoát ra khỏi xác được ba năm, cô đơn đến nỗo sắp mốc meo cả rồi, khó được chạm vào đồng loại, mà đồng loại lại còn là anh em họ của chính mình, rốt cuộc sau khi gặp mới ý thức ra được một vụ án kinh động lớn đến như vậy. Tuy Nguỵ Phục là người có tài ăn nói rất tốt, nhưng cũng không biết làm cách nào để an ủi cậu.
"Em xem hắn ta...." Nguỵ Phục chỉ về phía đối diện, nam nhân đang ngồi khóc thút thít có bộ dạng giống Nguỵ Phục y đúc, anh lái sang chuyện khác: "Anh cũng xảy ra một việc ngoài ý muốn, linh hồn không được đầy đủ, cho nên mới biến thành một kẻ đần độn." Nghe thấy thế đáy mắt cậu trở nên sắc bén. Ngoài ý muốn, chưa bao giờ xuất hiện ở trên người thiếu gia họ Nguỵ, cho nên đây là cố ý.
Nghe vậy, Nguỵ Tử Lịch quả nhiên bị lời nói của anh hấp dẫn: "Anh Nguỵ Phục, ý của anh là, anh là một trong các linh hồn đang còn lưu lạc hay sao
Linh hồn?" Đây đâu phải truyện ma đâu?
"Sau khi linh hồn của anh thoát ra khỏi cơ thể, liền bị hút vào bên trong Trảm Long Kiếm, bồi dưỡng được một năm, mới có thể rời khỏi Trảm Long Kiếm, nhưng vì thân thể của anh đã bị Trảm Long Kiếm quấn quanh cổ, cho nên không thể đi khỏi cơ thể quá xa." Nguỵ Phục lại nói.
"Trảm Long Kiếm?" Nguỵ Tử Lịch chấn động, "Đó chẳng phải là bảo vật di truyền của gia tộc họ Nguỵ hay sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất