Chương 64
Pháo hoa vừa dứt thì, Phương Lê đã vội vàng chạy ngay đến bàn dài, cậu không biết phải lựa chọn thế nào bởi vì trên bàn đều là món ăn cậu thích.
Do dự trong chốc lát thì Phương Lê nhắm mắt định chọn đại, mắt đã nhắm tay đang vừa giơ ra chuẩn bị chụp đại một đĩa thì bàn tay đã bị bàn tay khác chụp lấy.
Phương Lê mở to mắt nhìn về phía Diêm Mặc Nghiêu, nghi hoặc hỏi: “ anh nắm tay em làm gì?”
“ trễ rồi, ăn không tốt cho bao tử, chút đi ngủ bụng em lại khó chịu."
" Là ý gì a? Không phải anh chuẩn bị để em ăn sao?" Phương Lê trừng to đôi mắt mà nhìn hắn.
" Chính là để em nhìn thôi."
" Sao chứ, em đâu phải thần mà hít hương hít hoa. Tại sao lại bày ra mà lại không cho em ănnnnnnnnnn? Em ăn ít lắm, một miếng thôi!!!" Phương Lê bất mãn cực kì liền giãy nảy.
" Lực khống chế khi em chuẩn bị diễn đâu rôi? Hôm nay, em ăn cũng đủ nhiều rồi, giờ không được ăn nữa."
Nói xong Diêm Mặc Nghiêu trực tiếp khom người nâng mông Phương Lê lên khiến cậu giật mình vội vàng vòng hai chân qua thắt lưng Diêm Mặc Nghiêu. Hắn một đường vừa hôn Phương Lê vừa đi thẳng đến phòng ngủ.
" Anh tại sao lại vậy hả? Giờ là ăn tết, em ăn thêm một miếng thì có sao? Tới nhập học em sẽ ăn kiêng màaaaaaaa..."
" Ăn uống quá độ sẽ thành thói quen, khi đói sẽ không khống chế được lượng thức ăn, như vậy đối với cơ thế không tốt, mỗi ngày ăn đúng bữa không quá ít mà không quá nhiều." Diêm Mặc Nghiêu đem Phương Lê đặt lên giường sau đó định đè lên, nhưng Phương Lê đã nhanh chóng xoay người né qua, còn sút cho hắn một cú.
" Anh cố ý bày ra nhiều món lại không cho em ăn, anh cố ý khiến em nổi điên đúng không? Anh không cho em ăn thì đừng đụng vào em." Phương Lê giãy nảy trên giường không khác gì con nít ăn vạ:" anh là đồ lừa đảo, anh không thương em, có miếng đồ ăn cũng không cho em ăn.... Hiu..... Hiu.... "
Diêm Mặc Nghiêu trầm mặc nhìn Phương Lê đang lăn lộn trong chốc lát lại cầm lấy di động nói: “ em chờ anh search một chút."
" Search cái giề?" Phương Lê ngừng lại, có chút tò mò hỏi.
" Search xem coi vợ còn trong thời trẻ trâu giải quyết thế nào?" Diêm Mặc Nghiêu nghiêm trang nói.
“Cái giề trẻ trâu …….” Phương Lê nghe câu được câu mất lập tức bò qua, định cầm điện thoại của Diêm Mặc Nghiêu xem thì liền bị hắn ôm chặt lấy eo.
“ yá! Buông em ra!” Phương Lê dùng sức giãy giụa, nhưng là lần này không có thể giãy khỏi Diêm Mặc Nghiêu, chưa gì đã nghe xoẹt xoẹt áo ngủ, quần ngủ của cậu bị hắn cởi ra vứt dưới giường.
Hai người trên giường xoắn thành một đoàn, cuối cùng thì Phương Lê luôn là người bị đè dưới thân. Cả người bị Diêm Mặc Nghiêu hôn đến đỏ ửng, hai cặp đùi trắng nõn của Phương Lê được đặt lên vai của Diêm Mặc Nghiêu, phía dưới bị hắn đưa đẩy liên tục.
…………………………
Ngày hôm sau, bọn họ về nhà đã là giữa trưa.Nhạc Lâm Hoa nhìn cả hai từ ngoài đi vào thì khác sửng sốt, bất quá bà cũng biết ý tứ chỉ hỏi cả hai ăn cơm trưa hay chưa, Diêm Mặc Nghiêu cùng chào hỏi bà vài câu sau đó trở về phìng vì cả hai ăn bên ngoài rồi mới về.
Nhạc Văn Hi nhìn Phương Lê sắc mặt hồng nhuận, cả người ngọt ngào như ngâm trong hạnh phúc thì biết là tối qua Phương Lê vui vẻ thế nào.
Diêm Học Ấn cùng Diêm Bác Phong bọn họ đương nhiên cũng nhìn ra, từ sau khi bị Diêm Khải Tuấn chửi cho một trận họ cũng bắt đầu suy nghĩ mà cảm thấy lời của gã có kí vô cùng.
Diêm Mặc Nghiêu và Phương Lê hiện tại còn trong thời kì tân hôn, cả hai đều ngọt ngọt ngào ngào,ai đụng vào Phương Lê không phải tìm chết thì là tìm cái gì, nên họ sẽ tận lực né tránh, yên lặng chờ đến khi có cơ hội phản kích là được.
Mấy ngày trong tết, ngày nào cũng có người đến chúc mừng, tuy là thời gian ăn tết Diêm Mặc Nghiêu không đến công ty, những công việc của hắn vẫn đầy ra đấy, không thể nào có khách đến thì hắn cũng có thời gian ra mà tiếp. Thế là Nhạc Lâm Hoa cùng Phương Lê phải tiếp thay.
Phương Lê đối nhân xử thế đâu vào đấy, chiêu đãi khách nhân cũng là thoả đáng chu đáo, tuy rằng mỗi ngày khách nhân tới rất nhiều, nhưng Phương Lê đều an bài thoả đáng, không có chậm trễ hoặc chiêu đãi không chu toàn bất cứ ai. Nên nhanh chóng mọi người trong cái vòng thượng lưu cũng truyền tai nhau về con dâu nam của Diêm gia, tuy nhỏ tuổi nhưng lại có khí khai phong phạm của đương gia chủ mẫu hào môn, thậm chí có người còn nghĩ có phải trước khi kết hôn Phương Lê đã học qua một khoá, nên rất muốn lân là dò hỏi để đưa con mình đến học
Còn đối với Phương Lê, ăn tết hào môn sao mệt như chó thế lày, mỗi ngày tiếp khách đến sấp mặt. Nhưng Phương Lê cũng hiểu vì bản thân hưởng những thứ tốt đẹp thì phải gánh vác trách nhiệm. Không thể sống ở hào môn mà suốt ngày trốn tránh, như thế chính là tự hạ thấp bản thân lẫn hạ thấp mặt mũi Diêm gia.
Bất quá ăn tết cũng không quá lâu nếu không Phương Lê chắc khóc tiếng mán, cũng may trong thời gian này buổi tối cậu luôn được Diêm Mặc Nghiêu matxa tẩm quất, có vài lần còn đang mát xa thì Diêm Mặc Nghiêu đã lao vào quất cậu luôn, nhưng Phương Lê lại thích vô cùng.
...........
Trước khi khai giảng,Phương Lê muốn đến trường để tham gia cuộc thi tuyển chọn, người thắng sẽ được trường đưa ra nước ngoài thì đấu, vì thế nên Phương Lê luôn nắm chặt thời gian mà ra sức luyện tập.
Nhạc Văn Hi cũng không khác gì cậu, cả ngày cũng ngâm mình trong phòng luyện tập, cuối kì thứ hạng của y đã tụt khá nhiều, y lần này đã quyết tâm phải thắng để được chọn đi nước ngoài thi đấu.
Ngày thi đấu cũng đã tới, hôm nay có một nhóm tân sinh viên đến tham quan, các lão sư cũng đã ngồi ở bàn giám khảo, các tân sinh viên đều ngồi phía dưới, nhà trường muốn họ cảm thụ trình độ cũng thực kục của đàn anh đàn chị khoá trên để khi đi học còn cố sức mà tập luyện.
Vưu Nhiên vô cùng kích động cùng hưng phấn, y biết đây là cơ hội hiếm có, trước đây dù có bỏ tiền cũng chưa chắc được tận mắt chứng khiến cuộc thi như vậy. Hơn nữa chỗ ngồi lại rất tốt, đối diện sân khấu có thể bảo quát mọi nơi.
Do nguyên nhân gia đình nên Vưu Nhiên phải tậm nghỉ học một năm, năm nay y rốt cuộc cũng có thể dậu vào học viện vũ đạo mà y mơ ước bao lâu nay. Trong đó y đã ăn không ít khỏk cực, cũng bỏ ra không ít nỗ lực. Mà hiện tại y đã bước đến mục tiêu càng gần.
Cuộc thi cũng bắt đầu, sinh viên lần lượt lên sàn biểu diễn, có thể còn lại đến vòng này đại đa số đều là sinh viên có thực lực mạnh. Nhóm tân sinh viên ngồi phía dưới ai cũng đều kích động, và chấn động. Họ cảm thấy bản thân được không ít người khen ngợi những so với những anh chị khoá trên vẫn kém rất nhiều.
Có người xem xong thì cảm thấy khiếp đảm không thôi, nhưng đại đa số đều thấy hưng phấn còn kích phát động lực của họ. Vưu Nhiên chính là một trong số ít người bị kích thích. Y muốn mình được như họ, y phải học để được tiến bộ nhiều hơn.
Người lên sàn cuối cùng chính là Phương Lê, lão sư hướng dẫn liền xoay sang nhóm tân sinh viên mà nói.
" Người đang đứng trên sân khấu chính là học sinh hạng 1 năm ngoái, cậu ta vào học viện đến nay luôn bảo trì được hạng 1, chính là thiên tài vũ đạo, không chỉ vũ đạo điêu luyện mà còn rất cuốn hút. Khi các cô cậu nhậo học hãy xem cậu ấy là tấm gương. Chuẩn bị diễn rồi, mọi người chú ý quan sát đi."
Vưu Nhiên nghe lão sư nói xong liền lập tức ngồi ngay ngắn, chờ tiết mục cuối cùng.
Phương Lê ở hậu đài đã làm nóng thân mình, hiện giờ đang đứng dựa một bên để tập trung cảm xúc.
Hiện tại cậu mới cảm thấy may mắn vì ông chồng già đã khống chế bữa ăn cho cậu, nếu không tới lúc lên cân muốn giảm cũng thật khó. Cậu thích ăn ngon nên không thể nào chịu nổi việc giảm cân.
Vũ đạo lần này có vài động tác cần nhảy cao,nếu béo ú thì không thể linh hoạt được, nhảy lên cũng không thể nào uyển chuyển nhẹ nhàng mà sẽ thành chim cánh cụt tập bay mất.
Dù cho nhiều lần cậu cũng thấy Diêm Mặc Nghiêu coi cậu như con trai mà nuôi có chút khó chịu, nhưng đó cũng chứng minh hắn thật lòng thương cậu.
Phương Lê bước lên sân khấu đứng ở chính giữa, khi âm nhạc vang lên thì thân thể cũng chận rãi chuyển động.
Vưu Nhiên nhìn người trên sân khấu sau đó phát hiện chính là Phương Lê thì sửng sốt vô cùng, kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn. Y không nghĩ Phương Lê học vũ đạo, y lúc trước còn nói Phương Lê không hiểu luyện vũ đạo có bao nhiêu khó khăn gian khổ, y bây giờ chỉ cảm thấy chắc lúc đó Phương Lê hẳn đang cười khinh y.
Vưu Nhiên ngồi xem từ kinh ngạc đến không tiện chủ được mà nhìn chằm chằm, quả thật từng động tác tay chân của Phương Lê có sức cuốn hút vô cùng mạnh. Động tác mạnh mẽ nhưng lại uyển chuyển vô cùng, khó trách khi nãy lão sư nói Phương Lê là thiên tài vũ đạo.
Phương Lê khi dự tiệc của Lư Đức Đào cũng đem về những con chim xinh đẹp, sau đó còn nhờ Diêm Mặc Nghiêu làm cho chúng những cái lồng sang chảnh, ngày ngày cậu đều ra bón thức ăn cho chim cùng quan sát lấy linh cảm. Vũ đạo cậu đã biên đạo trước động tác, sau đó thêm kinh cảm rồi cải biên vài động tác, cuối cùng mới cho ra kết quả cậu vừa lòng
Thân thể Phương Lê dẻo dài, những tân sinh viên ngồi bên dưới xem mà há mồm trợn mắt, động tác nhảy lên của Phương Lê không chỉ vô cùng xinh đẹp mà khi nhảy lên còn thực hiện động tác yêu cầu độ khó cao như vậy. Nó khiến người xem cảm nhận được sự nhẹ nhàng uyển chuyển như một con chim đang tung cánh bay lên.
Phưong Lê biểu diễ xong thì bên dưới những tân sinh không nhịn được mà vỗ tay cảm thán.
" Không hổ danh hạng 1, nhảy quá tuyệt."
" Quá dữ, quá kinh, quá hâm mộ mà."
" Kỹ thuật quá điêu luyện, khi nãy tớ còn nghĩ anh ta thật sự bay lên luôn á. Sao có thể nhẹ nhàng, linh hoạt như vậy được chứ?"
" Đây là trình độ của học viện sao? Chờ khi nhập học tớ có thể học tới trình độ đó không?"
" Khai giảng xong, tìm anh ấy học hỏi được không nhỉ?"
Vưu Nhiên phục hồi tinh thần, rốt cuộc y cũng nhớ ra được tại sao lần đầu gặp Phương Lê y đã thấy quen quen, bởi vì hồi lúc coi clip quảng cáo của trường đã thấy Phương Lê trên đó.
Do dự trong chốc lát thì Phương Lê nhắm mắt định chọn đại, mắt đã nhắm tay đang vừa giơ ra chuẩn bị chụp đại một đĩa thì bàn tay đã bị bàn tay khác chụp lấy.
Phương Lê mở to mắt nhìn về phía Diêm Mặc Nghiêu, nghi hoặc hỏi: “ anh nắm tay em làm gì?”
“ trễ rồi, ăn không tốt cho bao tử, chút đi ngủ bụng em lại khó chịu."
" Là ý gì a? Không phải anh chuẩn bị để em ăn sao?" Phương Lê trừng to đôi mắt mà nhìn hắn.
" Chính là để em nhìn thôi."
" Sao chứ, em đâu phải thần mà hít hương hít hoa. Tại sao lại bày ra mà lại không cho em ănnnnnnnnnn? Em ăn ít lắm, một miếng thôi!!!" Phương Lê bất mãn cực kì liền giãy nảy.
" Lực khống chế khi em chuẩn bị diễn đâu rôi? Hôm nay, em ăn cũng đủ nhiều rồi, giờ không được ăn nữa."
Nói xong Diêm Mặc Nghiêu trực tiếp khom người nâng mông Phương Lê lên khiến cậu giật mình vội vàng vòng hai chân qua thắt lưng Diêm Mặc Nghiêu. Hắn một đường vừa hôn Phương Lê vừa đi thẳng đến phòng ngủ.
" Anh tại sao lại vậy hả? Giờ là ăn tết, em ăn thêm một miếng thì có sao? Tới nhập học em sẽ ăn kiêng màaaaaaaa..."
" Ăn uống quá độ sẽ thành thói quen, khi đói sẽ không khống chế được lượng thức ăn, như vậy đối với cơ thế không tốt, mỗi ngày ăn đúng bữa không quá ít mà không quá nhiều." Diêm Mặc Nghiêu đem Phương Lê đặt lên giường sau đó định đè lên, nhưng Phương Lê đã nhanh chóng xoay người né qua, còn sút cho hắn một cú.
" Anh cố ý bày ra nhiều món lại không cho em ăn, anh cố ý khiến em nổi điên đúng không? Anh không cho em ăn thì đừng đụng vào em." Phương Lê giãy nảy trên giường không khác gì con nít ăn vạ:" anh là đồ lừa đảo, anh không thương em, có miếng đồ ăn cũng không cho em ăn.... Hiu..... Hiu.... "
Diêm Mặc Nghiêu trầm mặc nhìn Phương Lê đang lăn lộn trong chốc lát lại cầm lấy di động nói: “ em chờ anh search một chút."
" Search cái giề?" Phương Lê ngừng lại, có chút tò mò hỏi.
" Search xem coi vợ còn trong thời trẻ trâu giải quyết thế nào?" Diêm Mặc Nghiêu nghiêm trang nói.
“Cái giề trẻ trâu …….” Phương Lê nghe câu được câu mất lập tức bò qua, định cầm điện thoại của Diêm Mặc Nghiêu xem thì liền bị hắn ôm chặt lấy eo.
“ yá! Buông em ra!” Phương Lê dùng sức giãy giụa, nhưng là lần này không có thể giãy khỏi Diêm Mặc Nghiêu, chưa gì đã nghe xoẹt xoẹt áo ngủ, quần ngủ của cậu bị hắn cởi ra vứt dưới giường.
Hai người trên giường xoắn thành một đoàn, cuối cùng thì Phương Lê luôn là người bị đè dưới thân. Cả người bị Diêm Mặc Nghiêu hôn đến đỏ ửng, hai cặp đùi trắng nõn của Phương Lê được đặt lên vai của Diêm Mặc Nghiêu, phía dưới bị hắn đưa đẩy liên tục.
…………………………
Ngày hôm sau, bọn họ về nhà đã là giữa trưa.Nhạc Lâm Hoa nhìn cả hai từ ngoài đi vào thì khác sửng sốt, bất quá bà cũng biết ý tứ chỉ hỏi cả hai ăn cơm trưa hay chưa, Diêm Mặc Nghiêu cùng chào hỏi bà vài câu sau đó trở về phìng vì cả hai ăn bên ngoài rồi mới về.
Nhạc Văn Hi nhìn Phương Lê sắc mặt hồng nhuận, cả người ngọt ngào như ngâm trong hạnh phúc thì biết là tối qua Phương Lê vui vẻ thế nào.
Diêm Học Ấn cùng Diêm Bác Phong bọn họ đương nhiên cũng nhìn ra, từ sau khi bị Diêm Khải Tuấn chửi cho một trận họ cũng bắt đầu suy nghĩ mà cảm thấy lời của gã có kí vô cùng.
Diêm Mặc Nghiêu và Phương Lê hiện tại còn trong thời kì tân hôn, cả hai đều ngọt ngọt ngào ngào,ai đụng vào Phương Lê không phải tìm chết thì là tìm cái gì, nên họ sẽ tận lực né tránh, yên lặng chờ đến khi có cơ hội phản kích là được.
Mấy ngày trong tết, ngày nào cũng có người đến chúc mừng, tuy là thời gian ăn tết Diêm Mặc Nghiêu không đến công ty, những công việc của hắn vẫn đầy ra đấy, không thể nào có khách đến thì hắn cũng có thời gian ra mà tiếp. Thế là Nhạc Lâm Hoa cùng Phương Lê phải tiếp thay.
Phương Lê đối nhân xử thế đâu vào đấy, chiêu đãi khách nhân cũng là thoả đáng chu đáo, tuy rằng mỗi ngày khách nhân tới rất nhiều, nhưng Phương Lê đều an bài thoả đáng, không có chậm trễ hoặc chiêu đãi không chu toàn bất cứ ai. Nên nhanh chóng mọi người trong cái vòng thượng lưu cũng truyền tai nhau về con dâu nam của Diêm gia, tuy nhỏ tuổi nhưng lại có khí khai phong phạm của đương gia chủ mẫu hào môn, thậm chí có người còn nghĩ có phải trước khi kết hôn Phương Lê đã học qua một khoá, nên rất muốn lân là dò hỏi để đưa con mình đến học
Còn đối với Phương Lê, ăn tết hào môn sao mệt như chó thế lày, mỗi ngày tiếp khách đến sấp mặt. Nhưng Phương Lê cũng hiểu vì bản thân hưởng những thứ tốt đẹp thì phải gánh vác trách nhiệm. Không thể sống ở hào môn mà suốt ngày trốn tránh, như thế chính là tự hạ thấp bản thân lẫn hạ thấp mặt mũi Diêm gia.
Bất quá ăn tết cũng không quá lâu nếu không Phương Lê chắc khóc tiếng mán, cũng may trong thời gian này buổi tối cậu luôn được Diêm Mặc Nghiêu matxa tẩm quất, có vài lần còn đang mát xa thì Diêm Mặc Nghiêu đã lao vào quất cậu luôn, nhưng Phương Lê lại thích vô cùng.
...........
Trước khi khai giảng,Phương Lê muốn đến trường để tham gia cuộc thi tuyển chọn, người thắng sẽ được trường đưa ra nước ngoài thì đấu, vì thế nên Phương Lê luôn nắm chặt thời gian mà ra sức luyện tập.
Nhạc Văn Hi cũng không khác gì cậu, cả ngày cũng ngâm mình trong phòng luyện tập, cuối kì thứ hạng của y đã tụt khá nhiều, y lần này đã quyết tâm phải thắng để được chọn đi nước ngoài thi đấu.
Ngày thi đấu cũng đã tới, hôm nay có một nhóm tân sinh viên đến tham quan, các lão sư cũng đã ngồi ở bàn giám khảo, các tân sinh viên đều ngồi phía dưới, nhà trường muốn họ cảm thụ trình độ cũng thực kục của đàn anh đàn chị khoá trên để khi đi học còn cố sức mà tập luyện.
Vưu Nhiên vô cùng kích động cùng hưng phấn, y biết đây là cơ hội hiếm có, trước đây dù có bỏ tiền cũng chưa chắc được tận mắt chứng khiến cuộc thi như vậy. Hơn nữa chỗ ngồi lại rất tốt, đối diện sân khấu có thể bảo quát mọi nơi.
Do nguyên nhân gia đình nên Vưu Nhiên phải tậm nghỉ học một năm, năm nay y rốt cuộc cũng có thể dậu vào học viện vũ đạo mà y mơ ước bao lâu nay. Trong đó y đã ăn không ít khỏk cực, cũng bỏ ra không ít nỗ lực. Mà hiện tại y đã bước đến mục tiêu càng gần.
Cuộc thi cũng bắt đầu, sinh viên lần lượt lên sàn biểu diễn, có thể còn lại đến vòng này đại đa số đều là sinh viên có thực lực mạnh. Nhóm tân sinh viên ngồi phía dưới ai cũng đều kích động, và chấn động. Họ cảm thấy bản thân được không ít người khen ngợi những so với những anh chị khoá trên vẫn kém rất nhiều.
Có người xem xong thì cảm thấy khiếp đảm không thôi, nhưng đại đa số đều thấy hưng phấn còn kích phát động lực của họ. Vưu Nhiên chính là một trong số ít người bị kích thích. Y muốn mình được như họ, y phải học để được tiến bộ nhiều hơn.
Người lên sàn cuối cùng chính là Phương Lê, lão sư hướng dẫn liền xoay sang nhóm tân sinh viên mà nói.
" Người đang đứng trên sân khấu chính là học sinh hạng 1 năm ngoái, cậu ta vào học viện đến nay luôn bảo trì được hạng 1, chính là thiên tài vũ đạo, không chỉ vũ đạo điêu luyện mà còn rất cuốn hút. Khi các cô cậu nhậo học hãy xem cậu ấy là tấm gương. Chuẩn bị diễn rồi, mọi người chú ý quan sát đi."
Vưu Nhiên nghe lão sư nói xong liền lập tức ngồi ngay ngắn, chờ tiết mục cuối cùng.
Phương Lê ở hậu đài đã làm nóng thân mình, hiện giờ đang đứng dựa một bên để tập trung cảm xúc.
Hiện tại cậu mới cảm thấy may mắn vì ông chồng già đã khống chế bữa ăn cho cậu, nếu không tới lúc lên cân muốn giảm cũng thật khó. Cậu thích ăn ngon nên không thể nào chịu nổi việc giảm cân.
Vũ đạo lần này có vài động tác cần nhảy cao,nếu béo ú thì không thể linh hoạt được, nhảy lên cũng không thể nào uyển chuyển nhẹ nhàng mà sẽ thành chim cánh cụt tập bay mất.
Dù cho nhiều lần cậu cũng thấy Diêm Mặc Nghiêu coi cậu như con trai mà nuôi có chút khó chịu, nhưng đó cũng chứng minh hắn thật lòng thương cậu.
Phương Lê bước lên sân khấu đứng ở chính giữa, khi âm nhạc vang lên thì thân thể cũng chận rãi chuyển động.
Vưu Nhiên nhìn người trên sân khấu sau đó phát hiện chính là Phương Lê thì sửng sốt vô cùng, kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn. Y không nghĩ Phương Lê học vũ đạo, y lúc trước còn nói Phương Lê không hiểu luyện vũ đạo có bao nhiêu khó khăn gian khổ, y bây giờ chỉ cảm thấy chắc lúc đó Phương Lê hẳn đang cười khinh y.
Vưu Nhiên ngồi xem từ kinh ngạc đến không tiện chủ được mà nhìn chằm chằm, quả thật từng động tác tay chân của Phương Lê có sức cuốn hút vô cùng mạnh. Động tác mạnh mẽ nhưng lại uyển chuyển vô cùng, khó trách khi nãy lão sư nói Phương Lê là thiên tài vũ đạo.
Phương Lê khi dự tiệc của Lư Đức Đào cũng đem về những con chim xinh đẹp, sau đó còn nhờ Diêm Mặc Nghiêu làm cho chúng những cái lồng sang chảnh, ngày ngày cậu đều ra bón thức ăn cho chim cùng quan sát lấy linh cảm. Vũ đạo cậu đã biên đạo trước động tác, sau đó thêm kinh cảm rồi cải biên vài động tác, cuối cùng mới cho ra kết quả cậu vừa lòng
Thân thể Phương Lê dẻo dài, những tân sinh viên ngồi bên dưới xem mà há mồm trợn mắt, động tác nhảy lên của Phương Lê không chỉ vô cùng xinh đẹp mà khi nhảy lên còn thực hiện động tác yêu cầu độ khó cao như vậy. Nó khiến người xem cảm nhận được sự nhẹ nhàng uyển chuyển như một con chim đang tung cánh bay lên.
Phưong Lê biểu diễ xong thì bên dưới những tân sinh không nhịn được mà vỗ tay cảm thán.
" Không hổ danh hạng 1, nhảy quá tuyệt."
" Quá dữ, quá kinh, quá hâm mộ mà."
" Kỹ thuật quá điêu luyện, khi nãy tớ còn nghĩ anh ta thật sự bay lên luôn á. Sao có thể nhẹ nhàng, linh hoạt như vậy được chứ?"
" Đây là trình độ của học viện sao? Chờ khi nhập học tớ có thể học tới trình độ đó không?"
" Khai giảng xong, tìm anh ấy học hỏi được không nhỉ?"
Vưu Nhiên phục hồi tinh thần, rốt cuộc y cũng nhớ ra được tại sao lần đầu gặp Phương Lê y đã thấy quen quen, bởi vì hồi lúc coi clip quảng cáo của trường đã thấy Phương Lê trên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất