[Harry Potter] – Cho Em Cơ Hội Lần Nữa
Chương 11: Bludges Yêu Quý
Chuyện quỷ khổng lồ huyên náo rất lớn, Hermione hôm đó quả nhiên trên mặt đất ở bên trong nhà vệ sinh nữ ở trường học, thiếu chút nữa đã gặp phải tấn công mà chết. May mắn Malfoy cùng Ron kịp thời tới nơi, Draco sử dụng thần chú cao cấp, thành công kiềm chế quỷ khổng lồ, giải cứu Hermione. Sau đó Hermione chủ động thừa nhận là cô quá tự cao tự đại, cảm thấy có thể đối phó quỷ khổng lồ mới đưa đến phiền toái, là Ron cùng Draco cứu được cô. Một màn thêm giảm điểm, cuối cùng hồng ngọc Gryffindor bởi vì Hermione bị trừ mất được lấy về từ trên người Ron, Slytherin bởi vì Draco giúp bạn được thêm 5 điểm.
Nhưng điều làm cho Albus rất đau đầu tuyệt đối không phải quỷ khổng lồ, là giáo sư Độc dược học nào đó so quỷ khổng lồ khủng bố hơn nhiều! Giáo sư Snape luôn tuân thủ luật pháp, vậy mà sử dụng Crucio một trong những lời nguyền không thể tha thứ với chó ba đầu Lowie trông coi Hòn đá pháp thuật! Albus áp chế bên Bộ pháp thuật điên cuồng kêu gào, nói rõ tình huống quỷ khổng lồ, đồng thời nói rõ Kẻ được chọn vì vậy mà bị thương, cho nên Snape mới có thể làm như vậy, thật sự là thật vất vả nghĩ cách giải quyết vấn đề còn sót lại.
"Sevrus, Crucio không thể tùy tiện dùng , thầy sẽ bị nhốt vào Azkaban." Albus nghểnh cổ thở dài.
"Tôi biết rõ." Trả lời rất lãnh tĩnh.
Biết rõ còn phạm! Albus dốc sức nhét đồ ngọt vào trong miệng, Merlin ah, ngọt chết cụ a!
"Thầy lo lắng đứa bé kia tôi hiểu." Albus thật sự là nghĩ không ra, Harry vậy mà cố chấp với Snape đến mức này, tình nguyện chính mình bị cắn, cũng không muốn đối phương bị thương. Có lẽ đến lúc cụ nên tìm Harry nói chuyện riêng rồi.
"Loại tình cảm này là tốt, nhưng phương pháp lại không thỏa đáng. Bộ pháp thuật những người kia nói muốn bắt ngươi hỏi tội, ta thật vất vả mới đem vấn đề này áp xuống tới." Vốn Albus an bài là Harry cùng Ron đi cứu Hermione, mấy đứa trẻ ồn ào một chút, thêm điểm sẽ giải quyết. Kết quả cuối cùng biến thành Draco cùng Ron cứu được Hermione, Harry chạy tới mật thất cứu Snape, còn xuất hiện tình huống thần chú không thể tha thứ, quả thực là trò cườu! Từ lúc bắt đầu, sự việc đã hoàn toàn không có theo kịch bản của cụ, chẳng lẽ cụ thật sự già rồi?
"Vậy cụ hi vọng tôi làm gì?" Snape lạnh lùng hỏi lại.
"Chụ cũng biết, chỉ cần Harry không có việc gì, tôi sẽ phối hợp tốt với cụ. Hiện tại cả thằng bé cũng gặp chuyện không may rồi, tôi còn quan tâm gì chứ!" Đối với ý nghĩ của Albus, Snape biết cũng không nhiều, cũng không muốn biết nhiều như vậy. Nhưng anh có thể suy đoán đến việc quỷ khổng lồ lần này Albus có lẽ là hiểu rõ, suy nghĩ lại cũng biết, Quirrel dưới tầm mắt Albus thả ra quỷ khổng lồ, nếu như Albus không phải mở một mắt nhắm một mắt, loại chuyện này sẽ xảy ra à.
Kỳ thật quỷ khổng lồ gì đó Snape căn bản không quan tâm, Albus muốn làm gì đều được, chỉ cần không đe dọa đến Harry. Nhưng hiện tại, sự thật là Harry bởi vì Albus không can thiệp mà đã gặp phải nguy hiểm, cái này dù thế nào anh cũng không thể chấp nhận.
Thời điểm Albus nghe những lời như thế, trong mắt hiện lên một tia sáng khác thường.
"Thầy biết không, Sevrus, thầy thay đổi rồi." Albus cười cười, thích ý uống một ngụm trà xanh.
"Thầy trước kia đều gọi thằng bé là con Lily, hoặc là gọi nó là Potter."
Snape hô hấp trì trệ, Albus có ý tứ gì?
"Tôi chưa bao giờ cho rằng thầy thật sự chán ghét đứa bé kia, nhưng cũng không có nghĩ tới thầy lại chấp nhận nó nhanh như vậy." Albus không rõ lắm giữa Harry và Snape rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, hay là nói Harry làm ra hành động kinh ngạc gì, lại làm cho Snape cũng bắt đầu dần dần chấp nhận nó.
"Ai nói tôi chấp nhận nó!" Snape tuyệt đối không thừa nhận.
"Sevrus, có một số việc là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, không phải sao?" Albus nằm xuống ghế bập bênh, thích ý đong đưa.
Snape chẳng muốn nghe lão cáo già này dẫn dụ, xoay người rời đi, chỉ là trong nội tâm luôn quanh quẩn hiện lên mấy câu nói kia của Albus, là một cơn sóng ngầm mãnh liệt, thế nào cũng không bình tĩnh được.
Chuyện thêm giảm điểm hoàn toàn không quan hệ tới Harry, cậu đột nhiên xuất hiện ở trong mật thất, cuối cùng cần một cái lý do. Snape sau đó cũng không có đặc biệt làm khó dễ cậu, Harry đùa giỡn một cái, sự việc liền giải quyết. Nhưng một người khác có thể không dễ dàng lừa gạt trót lọt như vậy, Harry lường trước Albus có lẽ rất nhanh sẽ hẹn gặp cậu, chuyện pha chế Độc dược vô cùng cấp bách, nhưng mà hiện tại cậu mặc dù có thể đi vào phòng thí nghiệm của Snape, nhưng muốn lấy mấy thứ vật liệu trân quý mà không bị phát hiện, đó là không có khả năng.
Harry chưa từng giống như bây giờ nhớ đến áo tàng hình! Lễ Giáng Sinh ah! Lúc nào mới đến ah!
Tuy rằng trong lòng tha thiết hy vọng lễ Giáng Sinh đến, nhưng thời gian vẫn là một ngày rồi đến một ngày. Chưa đợi được lễ Giáng Sinh, trận Quidditch chờ đợi ngược lại là đã đến, bởi vì trước đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên thời gian thi đấu bị dời lại rất nhiều, đã không phải là trận đấu trong ấn tượng của Harry, bất luận thế nào, trận thi đấu này là cậu không có duyên phận rồi, cậu chỉ có thể ngồi ở trên khán đài mà thôi.
Đến mười một giờ, toàn bộ giáo sư học sinh của trường đều đã tụ tập trên khán đài cao ngất phía chân trời, chung quanh treo đủ loại banner màu sắc rực rỡ, màu xanh lá cùng màu đỏ đan xen, như cũ là cuộc chiến ác liệt của Nhà rắn cùng Nhà sư tử, chỉ có điều Harry bây giờ là ngồi ở trong trận doanh Nhà rắn. Harry thở dài, tuy rằng rất không cam lòng, nhưng ngồi xem cũng không tệ rồi. Có lẽ vào năm thứ hai có thể nói chuyện cùng Malfoy, đi cửa sau chẳng hạn. Đối với hoạt động Quidditch này, Harry là thật tâm yêu thích, cậu nhiệt tình yêu cảm giác bay lượn dưới trời xanh.
Cuộc chiến gay cấn một khi bắt đầu, toàn trường lập tức sôi trào, hôm nay Harry không có tham gia thi đấu, tất nhiên lúc này cũng sẽ không có thứ điên cuồng lướt qua, cậu không biết Quirrel còn có thể có những thứ chủ ý xấu xa khác hay không. Nhìn thoáng qua Quirrel trên lớp học, bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người nho nhỏ.
"Mặc kệ!" Hắn thích làm gì thì cứ làm! Dù sao có Snape ở đây, Quirrel còn có thể gay ra biến cố nào!
Harry bắt đầu tập trung tận hưởng niềm vui xem thi đấu, đảm nhiệm bình luận viên như cũ là Jordan, anh ta có lẽ đối với Angelina tình hữu độc chung, tại thời điểm mở màn đã trắng trợn ca ngợi vẻ ngoài mê người của Angelina. Đằng sau việc thi đấu, anh em nhà Weasley như trước phát huy hiệu quả quan trọng. Marcus đã cố gắng, nhưng nói thật, trận Quidditch này, bên Slytherin không chiếm ưu thế gì. Dài có sở trường, ngắn có chỗ khuyết, đầu óc Slytherin quả là cao tay, trên phương diện chiến thuật mạnh hơn Gryffindor, nhưng vận động cuối cùng vẫn là cần nhờ cơ thể mà thực hiện, phát triển bén nhạy thần kinh vận động nhạy bén, cái đó Gryffindor mạnh hơn.
"Draco, sang năm chúng ta cũng chơi cái này đi." Harry hào hứng bừng bừng đề nghị.
"Có thể ah. Nhưng Tầm thủ chỉ có thể có một, cậu hay là tôi?" Draco như trêu chọc hỏi.
"Cậu thật đúng là không đáng yêu ah." Harry bất đắc dĩ.
Có thể đoán được chính là, tại bên trong Hogworts, duy nhất có thể sánh với Harry kỹ xảo bay lượn liều mạng cũng chỉ có Draco, quá khứ là vậy, hiện tại cũng thế.
"Hai người chúng ta có thể thay phiên."
"Vậy cậu đấu trước vẫn còn tôi đấu trước?"
"Cậu quả nhiên tuyệt không đáng yêu!"
Trận thi đấu đang giửa ồn ào náo nhiệt, cùng với một tiếng thét kinh hãi, phút chốc Bludges đột nhiên nổi điên đâm loạn, Harry vẫn có chút kinh ngạc. Không chơi cái chổi điên cuồng, chuyển qua chơi Bludges điên cuồng rồi hả? Quirrel vẫn còn không có sáng tạo ah! Vì sao cứ phải ở trước mắt bao người ra tay với cậu chứ? Hay là nói Voldemort rất thích có khán giả, quá câu nệ với việc chơi nổi này?
Harry liếc qua chỗ giáo sư, nhưng thấy Snape vô cùng khẩn trương bỗng chốc đứng lên, lập tức hai mắt đã tập trung vào Bludges nổi điên, bắt đầu đọc phản chú, Harry không khỏi lại mỉm cười quỷ dị.
"Trời ạ!" Draco kéo Harry qua, quả banh kia liền bay xượt qua đầu Harry.
"Tôi xin cậu đừng ở thất thần vào lúc này được không! Quả banh kia đến cùng làm cái qúai gì?" Draco khó hiểu nguyên do trong đó.
"Đừng lo lắng, cha đỡ đầu cậu đã ra tay, tôi không có việc gì." Harry không sợ hãi nhún vai, cái trái banh kia còn chưa khôi phục bình thường, nhưng dựa theo chú lực của Snape, có lẽ cũng nhanh.
Trên khán đài một cảnh hỗn loạn, các học sinh tán loạn khắp nơi, chỉ có một người như đầu gỗ, Harry cố ý ngay cả trốn cũng không trốn chút nào, ở giả ngu trên khán đài, trái banh kia bay nhanh đến cậu, như ngàn cân treo sợi tóc, Oh! Dừng lại trước mặt cậu, tất cả mọi người ngừng lại, kể cả những cầu thủ...kia, tất cả mọi người nhìn thấy một màn quỷ dị này.
Snape thành công ngăn cản Bludges, không khỏi thở dài một hơi. Tất cả mọi người bỗng chốc đều trốn hết, chỉ có tên ngu ngốc kia! Nó rõ ràng cố ý?
Harry thề, cậu thấy vẻ mặt Snape phát điên! Giống như đang hét lên ‘ngu xuẩn, ngu ngốc! Đầu óc bị quỷ khổng lồ ăn mất! Quidditch ah, quả thật là vận động thú vị hạng nhất!’
Harry dùng ánh mắt cùng trả lời Snape.
Đồ đần! Trò chẳng lẽ không biết trốn sao!
Giáo sư, dù sao thầy sẽ cứu em, không phải sao!
Cuộc sống kỳ thật rất đơn giản, trong cảnh hỗn loạn bình tĩnh không chút gợn sóng, Harry cười, cậu tựa hồ thật sự đã yêu cái hành động chọc tức giáo sư này.
Nhưng điều làm cho Albus rất đau đầu tuyệt đối không phải quỷ khổng lồ, là giáo sư Độc dược học nào đó so quỷ khổng lồ khủng bố hơn nhiều! Giáo sư Snape luôn tuân thủ luật pháp, vậy mà sử dụng Crucio một trong những lời nguyền không thể tha thứ với chó ba đầu Lowie trông coi Hòn đá pháp thuật! Albus áp chế bên Bộ pháp thuật điên cuồng kêu gào, nói rõ tình huống quỷ khổng lồ, đồng thời nói rõ Kẻ được chọn vì vậy mà bị thương, cho nên Snape mới có thể làm như vậy, thật sự là thật vất vả nghĩ cách giải quyết vấn đề còn sót lại.
"Sevrus, Crucio không thể tùy tiện dùng , thầy sẽ bị nhốt vào Azkaban." Albus nghểnh cổ thở dài.
"Tôi biết rõ." Trả lời rất lãnh tĩnh.
Biết rõ còn phạm! Albus dốc sức nhét đồ ngọt vào trong miệng, Merlin ah, ngọt chết cụ a!
"Thầy lo lắng đứa bé kia tôi hiểu." Albus thật sự là nghĩ không ra, Harry vậy mà cố chấp với Snape đến mức này, tình nguyện chính mình bị cắn, cũng không muốn đối phương bị thương. Có lẽ đến lúc cụ nên tìm Harry nói chuyện riêng rồi.
"Loại tình cảm này là tốt, nhưng phương pháp lại không thỏa đáng. Bộ pháp thuật những người kia nói muốn bắt ngươi hỏi tội, ta thật vất vả mới đem vấn đề này áp xuống tới." Vốn Albus an bài là Harry cùng Ron đi cứu Hermione, mấy đứa trẻ ồn ào một chút, thêm điểm sẽ giải quyết. Kết quả cuối cùng biến thành Draco cùng Ron cứu được Hermione, Harry chạy tới mật thất cứu Snape, còn xuất hiện tình huống thần chú không thể tha thứ, quả thực là trò cườu! Từ lúc bắt đầu, sự việc đã hoàn toàn không có theo kịch bản của cụ, chẳng lẽ cụ thật sự già rồi?
"Vậy cụ hi vọng tôi làm gì?" Snape lạnh lùng hỏi lại.
"Chụ cũng biết, chỉ cần Harry không có việc gì, tôi sẽ phối hợp tốt với cụ. Hiện tại cả thằng bé cũng gặp chuyện không may rồi, tôi còn quan tâm gì chứ!" Đối với ý nghĩ của Albus, Snape biết cũng không nhiều, cũng không muốn biết nhiều như vậy. Nhưng anh có thể suy đoán đến việc quỷ khổng lồ lần này Albus có lẽ là hiểu rõ, suy nghĩ lại cũng biết, Quirrel dưới tầm mắt Albus thả ra quỷ khổng lồ, nếu như Albus không phải mở một mắt nhắm một mắt, loại chuyện này sẽ xảy ra à.
Kỳ thật quỷ khổng lồ gì đó Snape căn bản không quan tâm, Albus muốn làm gì đều được, chỉ cần không đe dọa đến Harry. Nhưng hiện tại, sự thật là Harry bởi vì Albus không can thiệp mà đã gặp phải nguy hiểm, cái này dù thế nào anh cũng không thể chấp nhận.
Thời điểm Albus nghe những lời như thế, trong mắt hiện lên một tia sáng khác thường.
"Thầy biết không, Sevrus, thầy thay đổi rồi." Albus cười cười, thích ý uống một ngụm trà xanh.
"Thầy trước kia đều gọi thằng bé là con Lily, hoặc là gọi nó là Potter."
Snape hô hấp trì trệ, Albus có ý tứ gì?
"Tôi chưa bao giờ cho rằng thầy thật sự chán ghét đứa bé kia, nhưng cũng không có nghĩ tới thầy lại chấp nhận nó nhanh như vậy." Albus không rõ lắm giữa Harry và Snape rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, hay là nói Harry làm ra hành động kinh ngạc gì, lại làm cho Snape cũng bắt đầu dần dần chấp nhận nó.
"Ai nói tôi chấp nhận nó!" Snape tuyệt đối không thừa nhận.
"Sevrus, có một số việc là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, không phải sao?" Albus nằm xuống ghế bập bênh, thích ý đong đưa.
Snape chẳng muốn nghe lão cáo già này dẫn dụ, xoay người rời đi, chỉ là trong nội tâm luôn quanh quẩn hiện lên mấy câu nói kia của Albus, là một cơn sóng ngầm mãnh liệt, thế nào cũng không bình tĩnh được.
Chuyện thêm giảm điểm hoàn toàn không quan hệ tới Harry, cậu đột nhiên xuất hiện ở trong mật thất, cuối cùng cần một cái lý do. Snape sau đó cũng không có đặc biệt làm khó dễ cậu, Harry đùa giỡn một cái, sự việc liền giải quyết. Nhưng một người khác có thể không dễ dàng lừa gạt trót lọt như vậy, Harry lường trước Albus có lẽ rất nhanh sẽ hẹn gặp cậu, chuyện pha chế Độc dược vô cùng cấp bách, nhưng mà hiện tại cậu mặc dù có thể đi vào phòng thí nghiệm của Snape, nhưng muốn lấy mấy thứ vật liệu trân quý mà không bị phát hiện, đó là không có khả năng.
Harry chưa từng giống như bây giờ nhớ đến áo tàng hình! Lễ Giáng Sinh ah! Lúc nào mới đến ah!
Tuy rằng trong lòng tha thiết hy vọng lễ Giáng Sinh đến, nhưng thời gian vẫn là một ngày rồi đến một ngày. Chưa đợi được lễ Giáng Sinh, trận Quidditch chờ đợi ngược lại là đã đến, bởi vì trước đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên thời gian thi đấu bị dời lại rất nhiều, đã không phải là trận đấu trong ấn tượng của Harry, bất luận thế nào, trận thi đấu này là cậu không có duyên phận rồi, cậu chỉ có thể ngồi ở trên khán đài mà thôi.
Đến mười một giờ, toàn bộ giáo sư học sinh của trường đều đã tụ tập trên khán đài cao ngất phía chân trời, chung quanh treo đủ loại banner màu sắc rực rỡ, màu xanh lá cùng màu đỏ đan xen, như cũ là cuộc chiến ác liệt của Nhà rắn cùng Nhà sư tử, chỉ có điều Harry bây giờ là ngồi ở trong trận doanh Nhà rắn. Harry thở dài, tuy rằng rất không cam lòng, nhưng ngồi xem cũng không tệ rồi. Có lẽ vào năm thứ hai có thể nói chuyện cùng Malfoy, đi cửa sau chẳng hạn. Đối với hoạt động Quidditch này, Harry là thật tâm yêu thích, cậu nhiệt tình yêu cảm giác bay lượn dưới trời xanh.
Cuộc chiến gay cấn một khi bắt đầu, toàn trường lập tức sôi trào, hôm nay Harry không có tham gia thi đấu, tất nhiên lúc này cũng sẽ không có thứ điên cuồng lướt qua, cậu không biết Quirrel còn có thể có những thứ chủ ý xấu xa khác hay không. Nhìn thoáng qua Quirrel trên lớp học, bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người nho nhỏ.
"Mặc kệ!" Hắn thích làm gì thì cứ làm! Dù sao có Snape ở đây, Quirrel còn có thể gay ra biến cố nào!
Harry bắt đầu tập trung tận hưởng niềm vui xem thi đấu, đảm nhiệm bình luận viên như cũ là Jordan, anh ta có lẽ đối với Angelina tình hữu độc chung, tại thời điểm mở màn đã trắng trợn ca ngợi vẻ ngoài mê người của Angelina. Đằng sau việc thi đấu, anh em nhà Weasley như trước phát huy hiệu quả quan trọng. Marcus đã cố gắng, nhưng nói thật, trận Quidditch này, bên Slytherin không chiếm ưu thế gì. Dài có sở trường, ngắn có chỗ khuyết, đầu óc Slytherin quả là cao tay, trên phương diện chiến thuật mạnh hơn Gryffindor, nhưng vận động cuối cùng vẫn là cần nhờ cơ thể mà thực hiện, phát triển bén nhạy thần kinh vận động nhạy bén, cái đó Gryffindor mạnh hơn.
"Draco, sang năm chúng ta cũng chơi cái này đi." Harry hào hứng bừng bừng đề nghị.
"Có thể ah. Nhưng Tầm thủ chỉ có thể có một, cậu hay là tôi?" Draco như trêu chọc hỏi.
"Cậu thật đúng là không đáng yêu ah." Harry bất đắc dĩ.
Có thể đoán được chính là, tại bên trong Hogworts, duy nhất có thể sánh với Harry kỹ xảo bay lượn liều mạng cũng chỉ có Draco, quá khứ là vậy, hiện tại cũng thế.
"Hai người chúng ta có thể thay phiên."
"Vậy cậu đấu trước vẫn còn tôi đấu trước?"
"Cậu quả nhiên tuyệt không đáng yêu!"
Trận thi đấu đang giửa ồn ào náo nhiệt, cùng với một tiếng thét kinh hãi, phút chốc Bludges đột nhiên nổi điên đâm loạn, Harry vẫn có chút kinh ngạc. Không chơi cái chổi điên cuồng, chuyển qua chơi Bludges điên cuồng rồi hả? Quirrel vẫn còn không có sáng tạo ah! Vì sao cứ phải ở trước mắt bao người ra tay với cậu chứ? Hay là nói Voldemort rất thích có khán giả, quá câu nệ với việc chơi nổi này?
Harry liếc qua chỗ giáo sư, nhưng thấy Snape vô cùng khẩn trương bỗng chốc đứng lên, lập tức hai mắt đã tập trung vào Bludges nổi điên, bắt đầu đọc phản chú, Harry không khỏi lại mỉm cười quỷ dị.
"Trời ạ!" Draco kéo Harry qua, quả banh kia liền bay xượt qua đầu Harry.
"Tôi xin cậu đừng ở thất thần vào lúc này được không! Quả banh kia đến cùng làm cái qúai gì?" Draco khó hiểu nguyên do trong đó.
"Đừng lo lắng, cha đỡ đầu cậu đã ra tay, tôi không có việc gì." Harry không sợ hãi nhún vai, cái trái banh kia còn chưa khôi phục bình thường, nhưng dựa theo chú lực của Snape, có lẽ cũng nhanh.
Trên khán đài một cảnh hỗn loạn, các học sinh tán loạn khắp nơi, chỉ có một người như đầu gỗ, Harry cố ý ngay cả trốn cũng không trốn chút nào, ở giả ngu trên khán đài, trái banh kia bay nhanh đến cậu, như ngàn cân treo sợi tóc, Oh! Dừng lại trước mặt cậu, tất cả mọi người ngừng lại, kể cả những cầu thủ...kia, tất cả mọi người nhìn thấy một màn quỷ dị này.
Snape thành công ngăn cản Bludges, không khỏi thở dài một hơi. Tất cả mọi người bỗng chốc đều trốn hết, chỉ có tên ngu ngốc kia! Nó rõ ràng cố ý?
Harry thề, cậu thấy vẻ mặt Snape phát điên! Giống như đang hét lên ‘ngu xuẩn, ngu ngốc! Đầu óc bị quỷ khổng lồ ăn mất! Quidditch ah, quả thật là vận động thú vị hạng nhất!’
Harry dùng ánh mắt cùng trả lời Snape.
Đồ đần! Trò chẳng lẽ không biết trốn sao!
Giáo sư, dù sao thầy sẽ cứu em, không phải sao!
Cuộc sống kỳ thật rất đơn giản, trong cảnh hỗn loạn bình tĩnh không chút gợn sóng, Harry cười, cậu tựa hồ thật sự đã yêu cái hành động chọc tức giáo sư này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất