[Harry Potter] – Cho Em Cơ Hội Lần Nữa

Chương 13: Lần Nữa Du Lịch Trang Viên Khổng Tước

Trước Sau
Mượn chổi bay cũ của trường học, Harry hưởng thụ niềm vui bay lượn trên trời. Lại nói ngày đó cuối cùng cậu nhìn thấy gì trong tấm gương Erised? Kỳ thật hình ảnh kia đối với Harry mà nói cũng không có gì ngạc nhiên, cho dù không có tấm gương Eris cậu gần như cũng có thể hiểu rõ. Đời trước, sau khi đại chiến chấm dứt, cậu cùng với Ginny xa cách, cũng không phải cố tình, chỉ là hai người không hiểu nhau lại càng ngày càng xa cách. Chủ đề chung càng ngày càng ít, hai người ở chung càng ngày càng trầm lặng, đến cuối cùng không còn có thể tiếp tục cùng bước tiếp.

Cậu vĩnh viễn đều nhớ rõ ngày đó trước khi chết giáo sư nói với cậu “Look at me”, nhưng mà giáo sư muốn thấy không phải ‘Harry’, thầy chỉ là muốn xuyên qua cặp mắt xanh ngọc giống nhau kia, lần cuối cùng lại nhìn thấy mẹ cậu. Cậu sẽ không quên ánh mắt giáo sư khi đó, Snape chỉ lẳng lặng nhìn cậu như vậy, dường như cậu chính là toàn bộ thế giới của thầy, cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể thay thế địa vị của cậu trong lòng thầy.

Người chính là như vậy, nếu chưa từng gặp cung điện xa hoa, sẽ cảm thấy phòng nhỏ cũng rất tốt. Sau khi đại chiến Harry sẽ luôn không khỏi nhớ tới gương mặt đó, cậu luôn tự hỏi mình, cậu có thể yêu Ginny giống như giáo sư yêu mẹ cậu như vậy hay không? Cũng sẽ muốn Ginny không ngần ngại từ bỏ tất cả yêu cậu như vậy?

Đáp án rất rõ ràng, đúng vậy, cậu sẽ không yêu Ginny sâu sắc như vậy, mà Ginny, cũng giống vậy sẽ không yêu cậu sâu đậm như vậy. Đã từng nhìn thấy một người đem toàn bộ tình cảm bày ra trước mặt bạn, nhìn bạn giống như có được tất cả, trải qua điều đó, sẽ chỉ làm người có tình tê dại cảm giác. Giáo sư xuyên thấu qua đôi mắt cậu, nhìn mẹ cậu, nhưng mà cậu lại xuyên qua đôi mắt giáo sư, thấy được tình yêu sâu sắc của một Slytherin đủ để thiêu đốt tất cả. Bởi vì đã có so sánh, cho nên cũng không thể nào đối với những người khác động lòng yêu thương.

Cậu rất hi vọng, giáo sư nhìn cậu, chỉ nhìn cậu, mà không phải xuyên qua cậu nhìn người khác! Tình cảm là từng giọt từng giọt tích lũy mà thành, 300 năm cố chấp, cậu đã sớm quên lúc đầu là vì sao, trong lòng chỉ còn lại một ý niệm, chỉ còn lại có một người. Cậu muốn thay thế vị trí của mẹ mình, cậu muốn giáo sư dùng ánh mắt chứa đầy tình cảm đó nhìn cậu... ... . Harry muốn cười phá lên, cậu lại muốn cùng người mẹ đã mất của mình giành giật đàn ông.

Tình cảm Giáo sư với Lily Harry rất rõ ràng, nếu muốn mộng tưởng trở thành sự thật, e rằng không chỉ ngàn khó vạn hiểm rồi! Bất quá cũng bởi vì như vậy, cậu mới yêu thích giáo sư như vậy sao! Nếu Snape là loại người dễ dàng thay tình đổi dạ, vậy thầy ấy không phải giáo sư Harry biết rồi.

Gió mát lướt qua hai gò má, Harry dừng ở trên không Nhà Malfoy. Trang viên to lớn trải dài trên trăm km, dưới ánh mặt trời có chút thần bí mà cổ xưa. Xuyên qua hàng rào màu đen cao vót, con đường rộng mở trong sáng, đó là một khu rừng ma pháp rộng lớn, lờ mờ có thể thấy được một vài sinh vật thần kỳ trong rừng chơi đùa, hai bên đường cây Phong đứng sửng ưu nhã. Harry có thể cũng không có định bỏ chổi đi bộ, phải biết rằng trang viên Malfoy to tương đương với hai khu Manhattan.

Harry gọi trang viên có lịch sử lâu đời này là 'Khổng Tước trang viên'. Hơn nữa Harry còn từng ban đêm lén lúc đến trang viên, bí mật đem tất cả rừng cây đều cắt tỉa thành hình dạng Khổng Tước, có màn che Khổng Tước, đèn Khổng Tước, toàn bộ đều là Khổng Tước. Đương nhiên, sáng sớm ngày thứ hai ngủ dậy thấy được cả vườn đầy Khổng Tước, Draco tức giận phải đem hiệu trưởng của hắn thất tạc ra một cái động lớn.

Nhàn nhã dựa vào cậy chổi bay trên trời, cái tư thế này là cậu cùng học từ Alastor, bạn cũ bởi vì đi đứng không tiện thường xuyên ngửa mặt ngồi trên chổi bay lượn, Harry cảm thấy cái tư thế này thực rất tiêu sái .

"Harry!" Bay thật xa, thì thấy được Draco cưỡi Nimbus 2000 vẫy tay với cậu. Draco nhanh nhẹn trên không biểu diễn một phen, cuối cùng bay đến bên người Harry.

"Thế nào? Rốt cục vẫn phải nhịn không được, mua Nimbus 2000 rồi hả?" Harry có chút ghen ghét, Merlin ah! Cậu vốn cũng có thể có một cái.

"Đây là đồ vật Bộ pháp thuật thích vuốt mông ngựa tặng cho cha tôi, bọn họ rất thành tâm như vậy. Nimbus 2000 công năng không tệ, rất tốt, chỉ là màu sắc có chút vấn đề, nếu màu xanh ngọc bích sẽ tốt hơn." Draco cùng Harry bay lượn kề nhau, hai người rỗi rãnh tán dóc.

"Tôi nghĩ cậu có lẽ sẽ thích Nimbus 2001 ra năm sau."

"Làm sao cậu biết sang năm sẽ có 2001?"

"Cái chổi này giống như sản phẩm điện tử giới Muggle, tốc độ đổi mới luôn nhanh giống như thay quần áo, đương nhiên, cùng thay quần áo không có gì khác biệt, thay đổi cái áo coi như bán đồ cũ mua đồ mới."

"Vì sao?"

"Bởi vì muốn thu lợi nhuận từ những sản phẩm cùng một loại nhiều lần ah."

Draco không khỏi ngẩn người, nói thật, nó hình như hàng năm đều có mua sắm, đổi mới một vài sản phẩm, XXX1998, XXX1999, XXX2000... ... . .

"Harry, cậu tước đoạt quyền lợi ngây thơ làm một cậu bé mười một tuổi của tôi!"

Harry trêu tức liếc nhìn Draco.

"Nhóc à, cậu nên lớn đi."



Lucius Malfoy đang ngồi trong thư phòng, phòng Baroque to lớn cao quý trang nhã biểu tượng Nhà Malfoy lịch sử cùng tài phú. Đối diện có một cửa sổ sát đất lớn tỏa ánh mặt trời, hắn có thể vừa ưu nhã uống cà phê nghỉ ngơi, vừa hưởng thụ cảnh ánh mặt trời đẹp đẽ.

Liếc nhìn con mình cùng cậu nhóc tóc đen vui vẻ nói chuyện với nhau trên không kia, đôi mắt màu lam xám của Lucius phủ đầy lo lắng.

Bởi vì là bạn của cậu chủ, lại là thân phận Kẻ được chọn, Harry được tất cả gia tinh trong trang viên đặc biệt lễ ngộ. Còn có một đống gia tinh hâm mộ trong nhà, nhất định tìm cậu kí tên. Harry ở trong một đống trọc đầu mắt to kia tìm một gương mặt quen thuộc, đúng vậy, Dobby nếu như biết rõ cậu đã đến, nhất định sẽ tìm đến cậu!

"Nhìn xem ai đây?"

Bởi vì cái gọi là người chưa tới, giọng đã đến trước, Harry ngẩng đầu, đúng là lão cha mỹ nhân tóc dài bạch kim bồng bềnh, cầm theo cây gậy đầu rắn, từ trên cầu thang ưu nhã đi xuống. Harry không phải không thừa nhận, huyết thống của Lucius hoàn toàn chính xác dũng mãnh, đời trước cho dù là Azkaban thảm hại trong một thời gian, Lucius cũng mang đẹp đẽ chán chường như cũ.

"Cha ơi." Draco đi đến phía trước, đứng ở bên cạnh Lucius.

" Người này là bạn của con, Harry Potter." Draco giới thiệu nói.

"Harry Potter, Cậu bó sống sót, ha ha, hôm nay Nhà Malfoy thật sự là tỏa sáng ah." Tay Lucius cầm gậy vén lên mái tóc trên trán Harry, lộ ra vết sẹo hình tia chớp kia.

"Thật vinh hạnh khi được gặp ngài, Mr. Malfoy." Harry rất ung dung quý tộc bắt tay.

"Thường xuyên nghe Draco nhắc đến cháu, ta thật không nghĩ tới đứa bé kia vậy mà sẽ cùng cháu ở chung được hòa hợp như thế." Lucius hiểu rõ con của mình, Draco tuyệt không phải loại trẻ con đơn giản chấp nhận người khác, Potter này có cái gì chỗ hơn người sao?

"Cái này cũng xem như đều là sự liên hệ tinh tế giữa Slytherin a, con cùng Draco quan hệ hoàn toàn quả thực rất thân mật." Harry ám chỉ nói.

Lucius nghe vậy cười cười, Kẻ được chọn này trong hình dung của anh rất khác biệt. Anh cũng coi như rất quen thuộc Nhà Potter, Gryffindor điển hình , lỗ mãng xúc động vốn có tinh thần trọng nghĩa, Harry cùng bọn họ cũng không giống.

Nhưng xem người không thể chỉ xem mặt ngoài, Lucius có chút nheo mắt, một điểm quan trọng trong đầu hình thành, để anh nhìn xem một Kẻ được chọn Slytherin có thể làm đến mức nào a.

"Với tư cách chủ nhà, ta nghĩ ta nhất định phải chiêu đãi thật tốt vị khách tôn quý nhất trang viên Malfoy, hi vọng Mr. Potter có thể ở Malfoy trang viên ytao qua một đoạn thời gian thoải mái."

"Cảm ơn chú, Mr. Malfoy, vì thế con cảm thấy rất vinh hạnh."

Hai lão cáo già mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được mà mỉm cười, Draco đột nhiên sợ run cả người, sao lại đột nhiên có trận gió lạnh thổi qua?

Lucius thật sự là nói được thì làm được, lúc nghiệm chứng vị khách tôn quý nhất kia, Harry ở Nhà Malfoy nhận được chiêu đãi giống như Bộ trưởng Bộ pháp thuật. Là người hai kiếp, Harry rốt cục hưởng thụ được bồn tắm lớn mát xa ma pháp sang trọng Nhà Malfoy! Âm nhạc quanh quẩn trong phòng tắm sang trọng to lớn này, Harry ngâm mình trong bồn tắm bằng sữa ngập cánh hoa, giữa không trung lơ lững vô số món ăn cao cấp của Pháp, trứng cá muối, còn có rượu nho cao cấp, duỗi thân thể một chút, Harry cảm khái không thôi, cái này mới là cuộc sống ah!

Nhạc giao hưởng đang phát, lại bỗng nhiên im bặt mà dừng, một trận gió lạnh thổi đến, trong ngọn đèn phòng tắm bắt đầu lập loè, đồ ăn giữa không trung lay động không ngừng, chất lỏng trong bồn tắm quay cuồng thành màu đỏ, còn có thanh âm quỷ dị khủng bố từ bốn phía truyền đến.

Harry hoàn toàn không có sợ hãi, cậu chỉ cảm thấy buồn cười, đôi mắt màu lục chuyển động, bất đắc dĩ dừng lại.

"Dobby, xuất hiện đi, đừng quậy phá, tôi biết là cậu." Harry nói với không khí.

Lời vừa nói ra, tất cả hiện tượng quỷ dị đều ngưng lại, ngọn đèn lập loè hai cái, khôi phục bình thường. Tiếng nhạc lại bắt đầu vang lên, nước trong buồng tắm trở lại màu tuyết trắng như cũ là, Harry nhìn vào trong góc, con gia tinh kia mang lớp áo rách rưới như Châu Phi dân chạy nạn, nơm nớp lo sợ đi tới. Đôi mắt to như cái bóng đèn sợ hãi nhìn Harry, dường như sợ hãi Harry ngay sau đó sẽ cho nó một thần chú không thể tha thứ.

"Ha... ... . Harry Potter, biết Dobby làm?"



Cái âm thanh có chút sắc nhọn này, Harry rất quen thuộc, cũng rất hoài niệm. Cậu còn nhớ rõ chôn cất Dobby ở đỉnh núi kia, một chút cát đất màu vàng bao lấy ở thân thể nhỏ bé của Dobby, đến khi không còn nhìn không thấy.

"Đúng vậy, Harry Potter là Cậu bé Vàng, biết rất nhiều chuyện. Dobby chỉ là gia tinh nhỏ cần cù dũng cảm, hơn nữa Dobby muốn cùng Harry Potter làm bạn, được không?"

Dobby hiển nhiên hoàn toàn tin tưởng lời Harry nói..., còn nghĩ rằng Harry thật sự có năng lực đặc biệt gì, dù sao lúc này trong lòng gia tinh nhỏ, Harry gần như là tồn tại thần hóa.

"Harry Potter không thể ở chỗ này! Không thể! Chủ nhân... ... Pháp thuật Hắc ám, nguy hiểm... ... . Không thể nói! Ah! Dobby là gia tinh xấu!" Động tác kinh điển của Dobby xuất hiện, bắt đầu dùng đầu đập vào tường.

Harry dở khóc dở cười nhìn Dobby có phần tố chất thần kinh, kỳ thật Dobby là muốn nói cho cậu biết gia chủ Malfoy đối với cậu cũng không tốt đẹp đang nghĩ biện pháp đối phó cậu đây này, muốn nói ở bên trong chỗ này khắp nơi đều là pháp thuật hắc ám a, muốn nói cho cậu biết quyển nhật kí nguy hiểm Voldemort để lại kia ngủ say ở nơi hẻo lánh nào đó ở trang viên.

"Tốt rồi, Dobby, bình tỉnh một chút. Điều cậu nói tôi đều biết hết, tin tôi, kỳ thật tôi lúc này đây, cũng vì thế mà đến." Harry giả vờ làm ra một bộ dạng rất quyền uy.

Dobby đột nhiên dừng lại, mắt to lồi ra nhìn Harry! Giờ phút này trong lòng Dobby hoạt động, Kẻ được chọn đúng là chúa cứu thế ah, cái gì cũng biết, quá vĩ đại rồi! Về sau hình tượng Harry chiếu sáng chói lọi trong mắt càng to lớn ah... ... .

"Tốt rồi, Dobby, đừng tự trách, cậu là gia tinh tốt. Tôi biết rõ cậu là muốn nhắc nhở tôi chỗ này nguy hiểm, nhưng lại sợ hãi phản bội chủ nhân, cho nên tâm tình rất mâu thuẫn." Harry làm ra bộ dạng ‘tôi hiểu’.

"Nhưng mà, Dobby, chủ nhân của cậu hiện tại có lẽ cũng không muốn đứng về phía tôi, nhưng tôi có thể dùng thân phận Kẻ được chọn cam đoan với cậu, ông ta rất nhanh sẽ hay đổi chủ ý. Cho nên cậu bây giờ làm một chuyện cũng không xem là phản bội chủ nhân, biết không?" Harry bắt đầu dần dần 'chiêu dụ’, dùng kẹo lừa trẻ con.

Đôi mắt Dobby nổi lên sao sáng.

"Như vậy, Dobby, tôi nói tiếp, rất quan trọng, cậu đang mang trên mình an nguy của chủ nhân cùng với hưng suy của Giới pháp thuật! Tôi cần trợ giúp của cậu."

Dobby lập tức cảm giác mình cũng cao lớn lên! Cậu bé Vàng cần trợ giúp của nó, một gia tinh nhỏ cũng có thể làm việc lớn rồi!

"Dobby nhất định hết sức!"

"Tôi biết rõ người kia để lại một quyển nhật ký, đúng không?" Harry rốt cục đã bắt đầu chủ đề chính.

Dobby gật đầu, mấu chốt là nó cảm thấy Kẻ được chọn là Vạn Sự Thông cái gì cũng biết, nói dối là vô dụng .

"Rất tốt, chủ nhân của cậu dấu nó ở một chỗ bí ẩn nhất trang viên Malfoy, chỗ đó tràn ngập vật phẩm Pháp thuật hắc ám, đúng không?" Những điều này đều là Harry biết từ trước kia, nhưng cậu cũng không biết căn phòng giữa Pháp thuật hắc ám trong truyền thuyết kia cuối cùng ở chỗ nào, bởi vậy cậu cần Dobby dẫn đường cho cậu.

"Harry Potter nói đều là chính xác!" Trong mắt Dobby là vị thần không gì làm không được ah!

"Dobby, tôi cần cậu dẫn ta đi căn phòng kia!"

Dobby nghe vậy hoảng sợ lui về phía sau vài bước! Không được! Chủ nhân đã từng nói qua, chỗ đó ai cũng không thể tiến vào! Là phòng bí mật của Nhà Malfoy! Nó không thể phản bội chủ nhân, không thể!

"Không được! Dobby không thể mang cậu đi, không thể đi... ..." Tiếp tục gặp trở ngại nghiệp lớn.

Harry thở dài một hơi, cậu trước khi đến, quả thực có chủ ý là muốn Dobby dẫn mình tìm được mật thất Nhà Malfoy. Nhưng nhìn Dobby như bây giờ, chỉ sợ hiện tại là làm không được, dù sao hiện tại Dobby mới vừa quen cậu. Quả nhiên cậu vẫn còn quá nóng vội sao? Xem ra còn cần thêm chút sức mới được... ... . Hoặc là, cậu cũng có thể nghĩ ra những biện pháp khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau