[Harry Potter] – Cho Em Cơ Hội Lần Nữa

Chương 42: Đưa Tiễn Sung Sướng

Trước Sau
Harry bị trừng phạt, cuộc sống của Draco cũng không dễ chịu, Snape đem chuyện này báo cáo cho Lucius, kết quả trong kỳ nghỉ tất cả hoạt động du lịch của Draco đều bị hủy bỏ, phải ở trong nhà suy nghĩ lỗi lầm. Draco rất tức giận, vì cái gì Harry trừng phạt so với nó nhẹ hơn? Rõ ràng Harry mới được là thủ phạm chính ah!

"Đừng nóng giận, Draco, vì cậu biểu hiện phong độ gentleman, tôi cho cậu xem một thứ." Harry vừa nói vừa lấy ra một cái lồng sắt, bên trong lấy một con chuột lớn màu vàng, thoạt nhìn nhìn rất quen mắt.

Draco nghi hoặc liếc Harry, cái này không phải 'vật cưng' của Ron sao?

"Cậu thế nào bắt được nó?" Draco hỏi, Ron chỉ có một vật cưng như vậy, xem nó như của quý.

"Tôi trộm." Thái độ Harry hết sức tự nhiên.

"À? Vậy Ron không phải rất nôn nóng!"

"Cho nên nói cơ hội của cậu đã đến! Ron nên đổi thú cưng rồi, cậu không cảm thấy như vậy sao? Tôi nhớ cậu ta vẫn muốn một con cú mèo kia mà, chỉ là không có tiền mua." Harry chỉ điểm nói.

"Cậu là để cho tôi, mua con cú mèo tặng cho cậu ta?" Draco nghĩ, dù sao kế hoạch du lịch ngày nghỉ của nó cũng bị hẫng rồi, vậy cũng không bằng đi Nhà Weasley, thuận tiện tặng món quà nhỏ, chỉ là, Draco khó hiểu nhìn qua Harry.

"Cậu muốn làm gì con chuột bự này vậy?"

" Chơi đùa chứ sao." Harry ác liệt dùng đũa phép thọt con chuột màu vàng nơm nớp lo sợ trong lồng.

"Thực sự nên để cho Cha đỡ đầu nhìn thấy bộ dáng cậu bây giờ, cả một tâm lý biến thái hành hạ động vật ah!"

"Không phải tôi biến thái, là con chuột này thiếu bị hành hạ."

==... ... . . . .

Trong thời kỳ Harry dưỡng bệnh, khách thăm liên tục không ngừng bắt đầu trào vào trong hầm Snape, đương nhiên, những người Bộ pháp thuật trước kia oan uổng đắc tội Kẻ được chọn, hiện tại cũng không phải là được cứu vãn nịnh bợ à. Trong đó Albus chịu tới nhất có thể tính là một, thường xuyên bưng một chậu KẸO tới lê la tán dóc.

"Sev ah, chân em lại có cứng cứng, không nhúc nhích được."

"Ta xem... . . Không có vấn đề gì lớn, mát xa một chút là được rồi."

"Sev ah, em có chút khát... ."

"Đây không phải có nước à."

"Nhưng mà em muốn uống nước trái cây... . ."

"Đừng có chọn lựa, những loại đồ ngọt đối với thân thể không tốt, trò xem Albus lại càng ăn càng đần độn." (chửi xéo)

Albus bưng một chậu KẸO tại cửa ra vào, nhanh chóng thất thần rồi... . . . ưu sầu oán than ngồi xổm góc tường vẽ vòng tròn, cụ nào có càng ăn càng ngốc, cụ chỉ là thích đồ ngọt thôi... . . . Bên kia hoàn toàn không có chú ý tới cụ Dum tồn tại hai người như trước dính nhau.

"Không được uống nước trái cây, uống nước."

"Vậy được rồi... . . . Sev, anh đúp em đi."

"Đút cái gì ah!"

"Chính là ngày hôm qua anh làm kia... Ah, miệng kề miệng."



"Harry Potter!"

Albus rốt cục chịu không được loại đối thoại này rồi, nét mặt già nua đỏ lên tại cửa ra vào ho khan một tiếng. Rốt cuộc là sự hiện hữu của cụ cảm giác rất nhỏ nhoi, hay không khí màu hồng chung quanh hai vị này quá lớn?

Harry nhìn thấy người tới bĩu môi, thiệt là, người dư thừa trong cái thế giới này thật nhiều, hiện tại cái nghề nghiệp này rất hot sao?

"Harry bé nhỏ ah, trò bình phục thế nào?" Albus nghênh ngang tiến dần từng bước, rất lớn động tác vặn mở gói KẸO, giống như biểu diễn đem kẹo bỏ vào trong miệng! Ánh mắt quét một vòng, cụ chính là muốn ăn ngọt đấy! Như vậy thì sao!

"Không tốt, rất không tốt! Ngày Hiệu trưởng, ngài không thể ít đến vài lần sao?" Harry thân mật bị quấy rầy, rất oán niệm.

Albus cười cười, tìm nơi thoải mái ngồi xuống. Cũ thật sự không nghĩ tới hai người kia vậy mà sẽ phát triển trở thành quan hệ như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi, lúc trước người khác nói với cụ hai người bọn họ truyền bá scandal tình ái, cụ còn tưởng là trò đùa chứ. Sevrus tuyệt vọng bao nhiêu, Albus rõ rang vô cùng, rốt cuộc Harry dùng phương pháp gì mới thành công bắt được Sevrus? Hơn nữa, Sevrus thế nào lại tiếp nhận chứ? Đối phương chính là con của Lily! Cái này thật sự là một câu đố lớn chưa giải ah!

"Ha ha, Harry, đừng qua cầu rút ván ah, Lockhart chết như thế nào trò cho rằng ta không biết sao, ta vì giúp các người che dấu chân tướng nhưng mà mất một phen công sức đây này." Albus hiện tại đã chẳng muốn cố làm ra vẻ với Harry rồi, rất rõ ràng, bọn họ đều biết rõ át chủ bài của nhau rồi, lại diễn đến diễn đi, trò chuyện có chút ít nhàm chán ah!

"Ha ha, Thầy hiệu trưởng, thầy cũng đừng giả bộ, chính thầy không phải là cũng rất hài lòng kết quả này à." Harry cũng không cho rằng Lockhart phản bội Albus về sau còn có thể toàn thân trở ra, cho dù giáo sư không giết Lockhart, chỉ sợ tên kia cũng sống không lâu.

"Nói đi, Thầy hiệu trưởng, ngài luôn tới tìm con cuối cùng có chuyện gì?" Harry cũng không nhận ra Albus thật sự lo lắng thân thể của cậu đến mức này, ba ngày một chuyến chạy đến hầm.

Albus ngược lại là cũng không khách khí, cười cười đi thẳng vào vấn đề rồi.

"Tử Xà cuối cùng có được thả hay không? Trò là người thừa kế Slytherin sao?" Albus đối với điểm ấy không xác định, đến nay, nói Tử Xà một lần nữa được thả cũng chỉ có một mình Lockhart, hiện tại chuyện hóa đá học sinh đã chân tướng rõ ràng rồi, chẳng lẽ nói lúc trước Lockhart nói Tử Xà bị thả một lần nữa, cũng chỉ là lại một lời nói dối mà thôi? Chuyện Albus muốn biết chỉ sợ không ai có thể trả lời rồi, bởi vì Lockhart đã chết, chết không có đối chứng.

"Thầy Hiệu trưởng, Lockhart chính hắn nổi điên nói bậy thầy cũng tin? Con căn bản cũng không biết mật thất ở nơi nào, Tử xà là thứ gì. Hay còn nói Thầy hiệu trưởng còn chưa bị lừa đủ? Lockhart nói dối nói cũng có thể tin?" Harry rung đùi đắc ý, giống như chính mình rất thành khẩn.

Từ mới bắt đầu, Harry chưa từng để cho Tử xà phơi bày trước mắt mọi người, ở điểm này Lockhart cũng không nói dối, lúc trước hắn cũng thật là đã nghe được âm thanh của Tử Xà. Nhưng mà, ai có thể chứng minh? Hắn đã chết.

Albus sau này nhích lại gần, hai tay vén trước người, mắt nhìn chằm chằm Harry, tựa hồ là muốn từ nét mặt của hắn phát hiện một ít manh mối.

"Ta nghe nói con đi một chuyến đến Little Hangleton, ngay tại thời điểm lễ Giáng Sinh."

"Yes."

"Đi làm cái gì?"

"Xử lý hồn khí."

" Nhà cũ Giant ấy ư, hồn khí là cái gì?"

"Một chiếc nhẫn."

"Bây giờ đang ở chỗ ấy?"

"Đương nhiên là tại chỗ con rồi."

... ... .

Hai người đồng thời lặng im xuống, nhìn đối phương. Albus đối với Harry ấn tượng đã thay đổi hẳn, cụ mặc dù đa nghi một chút, nhưng còn không đến mức mắt mờ, trước khi bị Lockhart xếp đặt, đã bắt đầu đối với phán đoán của mình sinh ra hoài nghi. Harry trước mắt làm những chuyện như vậy hoàn toàn chính xác trăm lợi mà không có một hại, có lẽ cụ nên thử tin tưởng. Hiện tại duy nhất lại để cho Albus hoài nghi chính là, thiếu niên này tại sao giống như tiên tri?



"Tin tưởng Thầy Hiệu trưởng đã cảm nhận được điều tốt của chờ đợi, không phải sao?" Harry lúc trước nói chuyện chân thành đề nghị với Albus, giữ nguyên thái độ chờ đợi với cụ mà nói là tốt nhất. Chuyện Lockhart, Albus xem như nghe ý kiến của cậu, cũng không có có hành động lớn gì trong đó, vì vậy tất cả đều vui vẻ, cậu hi vọng Albus có thể vẫn thông suốt cái con đường chờ đợi này thế nào.

"Kỳ thật, ta cũng không thích phiền toái, chẳng qua sợ hãi, đôi khi vừa mới bắt đầu xem nhẹ phiền toái nhỏ, đều luôn gây ra chính thức phiền toái lớn thật sự." Albus cũng rất do dự, cụ không phải là kẻ âm mưu, cụ chỉ là cụ già, cho dù rất nhiều người đều không để ý đến điểm ấy. Bởi vì liên quan đến Voldemort, cụ bị ép làm rất nhiều chuyện hơn mình cũng không muốn làm, nếu quả thật có người sẵn lòng thay thế cái cục diện rối rắm này, hơn nữa có năng lực giải quyết vấn đề, cụ sẽ vui cười thấy thành công này. Cụ cũng không phải có bệnh, không có lý do gì nhất định đấu đến ngươi chết ta sống. Cụ cũng muốn nhàn nhã về hưu, nằm ở xích đu xem báo hàng ngày, ăn đồ ngọt, âm mưu quỷ kế gì đều không cần lo lắng.

Albus còn muốn lại cùng Harry trao đổi them chốc lát, chợt nghe đến thanh âm có nề nếp của Snape ở sau lưng vang lên.

" Thời gian tiếp khách chấm dứt, Albus." Snape nhắc nhở, chuyện đại sự cũng đợi thân thể Potter khôi phục nói sau.

Albus rất bất đắc dĩ lắc đầu, cụ cũng sẽ không ăn Harry, Sevrus bảo vệ quá độ đi à nha? Albus cười cười, kỳ thật đối với cộng sự này, tuy nhiên ít hoà nhã, nhưng lại thật đáng yêu. Albus sinh ra một ý nghĩ, có lẽ thời điểm ngày nghỉ, cụ có thể thường xuyên đi Đường Bàn Xoay làm khách. (L cha, chúc mừng anh, anh rốt cục có bạn rồi! Anh cùng lão Dum có thể thành tổ hợp dư thừa rồi! )

Cuối Học kỳ đã tới, học trò bị hóa đá khôi phục sau đó tham gia cuộc thi, bởi vì Harry giúp Slytherin thắng trận đấu Quidditch, cho nên Cúp Nhà năm nay không hề nghi ngờ bị Slytherin ôm đi nha.

Sau đó thân thể Harry khôi phục, lập tức đồng ý Rita phỏng vấn, sau một loạt trang về Nhật kí hồn khí, lại tuôn ra hai trang tiếp về chiếc nhẫn hồn khí, văn hay tranh đẹp, cả bài báo đề cập Nhà Malfoy dẫn đầu quý tộc chống lại liên minh Bóng tối cống hiến tuyệt vời trong việc tiêu diệt hồn khí, danh tiếng gần như lấn át nhân vật chính. Câu chuyện giật gân vượt qua nghi ngờ, đều vượt qua cả flim Hollywood, các độc giả rất sung sướng, Lucius càng sung sướng, hiện tại anh đi đại lộ con đường thân dân, thanh danh rất tốt, bởi vì có công lao hồn khí, còn có chỗ dựa Kẻ Được Chọn, đám người Bộ pháp thuật kia gặp mặt cũng phải nể anh ba phần, đã như vầy cần gì phải lễ độ, quyền lợi rất nhiều rất nhiều trở về trong tay. Chắc hẳn trong tương lai vài năm, Lucius sẽ liên tục sung sướng như thế.

Theo sự kiện mật thất kết thúc cùng với bản tin hồn khí chấm dứt, học kỳ thứ hai của Harry đáng sợ nhưng bình an đi qua, sai lầm có, nhưng thành quả cũng là khả quan, Harry quyết định rút kinh nghiệm bài học, trong một năm mới không ngừng cố gắng, tranh thủ tại học kỳ thứ 3 thành công đem giáo sư ăn vào trong bụng! ( không phải giáo sư đem nhóc ăn vào trong bụng sao? ? ==///)

Tung hoa! ! ! !

Người đến người đi bên cạnh sân ga, người nam cao lớn mặc đồ đen mang theo hành lý, bên người đi theo một thiếu niên thoạt nhìn ủ rũ. Đến cửa toa xe Hogwarts, Snape đem hành lý đưa cho Harry trưng ra khuôn mặt khóc tang.

"Trên đường cẩn thật." Tâm tình Snape rất tốt, ngay cả từ quan tâm hiếm thấy nói khỏi miệng bình thường đều xuất hiện.

"Giáo sư." Harry bổ nhào qua, ôm cổ Snape.

"Hai tuần lễ! Em muốn xa anh cả hai tuần lễ!" Harry nghĩ đến cảm thấy sống một ngày bằng một năm.

"Chỉ có hai tuần lễ mà thôi." Snape cảm thấy rất tốt, đúng lúc anh có thể yên tĩnh hai tuần, hưởng thụ thời gian vắng vẻ thế giới hai người cùng Độc dược, ngẫm lại đều cảm thấy tuyệt vời.

"Giáo sư, làm sao bộ dạng anh bắt đầu giống như rất vui vẻ à?" Harry nhìn Snape.

"Có sao?" Rõ ràng như vậy? Snape biết mình nhất định lộ ra nét mặt hớn hở ra mặt, vì vậy ho khan hai tiếng dùng ra vẻ trang nghiêm.

"Harry, trò nên lên xe."

"Giáo sư!" Dễ chịu quá mức rồi! Harry tức giận nhận hành lý, mắt quay tròn lòng vòng.

Đứng ở trên bậc thang lối vào toa xe, có cùng độ cao nhìn thẳng Snape.

"Giáo sư, anh tới đây một chút." Harry thật biết điều nói.

Harry lại ý định làm gì vậy? Snape do dự đi qua, tới gần thiếu niên cùng mình nhìn thẳng kia, trên mặt mang theo vẻ mặt xem kỹ.

Harry như tên trộm nở nụ cười thoáng một phát, sau đó hành động bất ngờ hôn lên đôi môi hơi mỏng của Snape, thậm chí mạnh dạn vươn đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng. Người trên sân ga kinh ngạc, thanh âm hối hả trong khoảng khắc biến mất, mọi người đều dừng lại, đồng dạng bức tượng nhìn màn này, gió cuốn lá rách lòng vòng đảo qua, chim con trên bầu trời kêu vài tiếng.

Sau nửa ngày yên tĩnh qua đi, thanh âm tức giận vang vọng bốn phía, làm cho cả sân ga đều lay động.

"Chết tiệt Potter!"

"Ha ha! Giáo sư, nhớ em à!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau