[Harry Potter] – Cho Em Cơ Hội Lần Nữa

Chương 9: Hồi Ức Của Giáo Sư

Trước Sau
Snape mở mắt, một bên đồng hồ pháp thuật phát ra tiếng vang. Không muốn di chuyển, đồng tử màu đen trống rỗng nhìn lên trần nhà. Anh, đã nằm mơ, giấc mơ rất đẹp, anh thậm chí cũng không muốn tỉnh lại.

Kỳ thật giấc mơ này rất đơn giản, hứa nhiều năm qua, anh thường xuyên gặp giấc mơ này, cùng một giấc mơ. Giấc mơ của anh luôn cùng một cảnh, chỗ đó có ánh tà dương ấp áp, có hồ nước yên bình, có chim nhỏ bay lượn, còn có, còn có Lily. Lily là nghĩa là hoa bách hợp, xinh đẹp thuần khiết, vĩnh viễn phát ra hương thơm say lòng người.

Kí ức thơ ấu đã rất mơ hồ, hình ảnh duy nhất vẻn vẹn dừng lại lúc cha mẹ luôn không ngừng cãi nhau, trách phạt, đánh chửi, nhục nhã anh, cùng với đau khổ vô tận…… . Anh cho rằng cả đời này mình cũng sẽ sống trong bóng tối, cho đến khi anh gặp Lily.

Nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy Lily, giống như ngày hôm qua. Mái tóc dài đỏ rực tung bay nhẹ nhàng theo gió, cô đứng ở nơi đó, mỉm cười với anh, ngay cả ánh mặt trời ảm đạm đều phai màu. Snape biết mình không phải là người đàn ông tốt, hình dạng đời này của anh đều là Shit, không có thay đổi. Lúc trước câu nói Máu bùn kia, anh thật không phải là cố ý, miệng của anh chính là xấu xa như vậy. Anh cho rằng Lily sẽ hiểu rõ anh, sẽ bao dung anh, nhưng anh lại quên mất, thế giới này làm gì có tình yêu vô duyên vô cớ chứ? Tình yêu là cần bảo vệ cùng duy trì cẩn thận.

Cho nên, Lily đi rồi, đem đi cả sinh mạng của anh. Ánh mặt trời duy nhất của anh đi mất, anh dùng toàn bộ tánh mạng của mình chăm sóc hoa bách hợp, dần dần mất hẳn… … . . .

Lily kết hôn với Potter, nói thật, cho dù anh hận James như vậy, nhưng anh một chút cũng không có trách cứ nguyện vọng của Lily. James có thể là người đàn ông tốt, tối thiểu so với anh tốt hơn. Tuy anh không muốn thừa nhận, nhưng James có dũng khí mà anh không có, cũng có ánh sáng mà anh vĩnh viễn không cách nào cho. James như lửa nóng nhiệt tình ấm áp, sẽ cho Lily cuộc sống tốt. Không giống anh, anh không có gì, một con sên âm u chán ghét, một con dơi đầy dầu chán ghét, anh thậm chí cười cũng sẽ không biết. Lily không chọn anh, là chính xác.

Nhưng mà, anh tồn tại chính là ác mộng của Lily! Hạnh phúc Lily chính là bị anh phá hủy! Khi đó tại sao anh lại nghe được lời tiên tri kia? Dù nghe được, thì tại sao lại nói cho Voldmort? Cả đời đều ở làm sai chuyện, người như vậy tại sao vẫn còn sống chứ? Vốn dĩ anh không nên tồn tại trên thế giới này, anh mong muốn bản thân chưa từng được sinh ra trên cõi đời này! Anh, chính là một con quỷ!

Làm sai phải bị trừng phạt, anh làm gián điệp cho Albus, anh giúp Albus nói dối, làm tất cả mọi thứ, anh cam tâm tình nguyện! Bởi vì anh muốn chuộc tội, anh phải bảo vệ con của Lily! Đứa bé kia, là minh chứng duy nhất Lily từng tồn tại. Cặp mắt màu xanh lá kia, là dấu vết duy nhất chứng minh Lily đã từng xuất hiện trong cuộc đời anh. Chỉ có nhìn thấy cặp mắt kia, anh mới có thể tìm được lý do tiếp tục sống sót, vì điều này, anh có thể hi sinh tất cả.

Lily trên thiên đường nhìn anh, có lẽ, có lẽ chờ anh chuộc lại tội nghiệt, có thể anh còn có cơ hội lại nhìn thấy Lily trên thiên đường. Có lẽ, có lẽ nơi duy nhất anh có thể đến trên thế giới này, chính là Abyss.

Cho tới bây giờ, chỉ có trong mộng, anh mới có thể nhìn thấy người mà anh ghi nhớ sâu sắc kia. Cuộc đời này chuyện Snape tiếc nuối nhất, chính là anh chưa từng nói cho Lily suy nghĩ thật sự nhất của anh.

Chính là, anh kỳ thật, rất yêu cô… … . . .

Đồng hồ báo thức chỉ hướng sáu giờ chiều, trong hầm ánh nến sáng loáng chập chờn, Snape ổn định lại tâm tình, về tới phòng làm việc của anh. Chỉ chốc lát, quả nhiên nghe thấy được âm thanh đứa bé kia.



“Giáo sư! Con tới học.” Harry ló đầu ra nhìn đi vào, đồng tử màu xanh biếc mang theo dịu dàng vui vẻ.

“Rất tốt, Mr. Potter, ta hi vọng trước khi trò tới lần này đã đem « ngàn chủng thần kỳ dược cây cỏ cùng khuẩn loại » đọc qua rồi. Ta có thể không hi vọng chương trình học của ta còn quấn quýt ở trên vấn đề ngu ngốc hình dạng phụ tử như cái thuyền, bả sói giống như con Sói nhưng thật ra là cùng một loại thực vật này.”

“Giáo sư, con đâu có ngu như vậy ah, đương nhiên đã sớm đọc làu làu rồi.” Harry đến gần Snape, càng tới gần một chút, có thể ngửi được cái mùi thuốc nhàn nhạt kia.

Ánh mắt Snape sâu xa nhìn vào đôi mắt màu xanh biếc của Harry.

“Như vậy, chúng ta có thể bắt đầu học, vậy bắt đầu từ thuốc phối hợp đi.”

Trên thế giới này đôi mắt duy nhất có thể sưởi ấm anh, chính là tất cả lý do anh tồn tại… … . .

Harry là học trò rất tốt, mặc dù đối với Độc dược kỳ thật cũng không có thiên phú, nhưng là đã sống qua một đời, những Đôc dược nhập môn sơ cấp này với cậu mà nói là Case nhỏ.

Snape vốn uất nghẹn lấy trên tiết học đầu tiên bới móc khuyết điểm của Harry, làm anh bỏ đi ý tưởng, bởi vì gặp được học trò thông minh đặc biệt, cuối cùng nhất cũng biến thành thừa nhận Harry. Cũng không biết kinh nghiệm Harry đã trải qua, chỉ nghĩ là là đứa nhỏ này thật sự có thiên phú Độc dược học, cho nên cũng rất nghiêm túc mà bắt đầu hướng dẫn.

“Mr. Potter, đây chỉ là Đôc dược nhập môn sơ cấp, tuy nhiên trò hoàn thành rất xuất sắc, nhưng cũng không có nghĩa là về sau cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.”

“Giáo sư, con hôm nay, không có nhìn thấy thầy đi ăn bữa tối.”

“Ta cho rằng việc ta ăn bữa tối, và Độc dược học cũng không quan hệ.”

“Sao không liên quan! Không ăn, thân thể sẽ không tốt, thân thể không tốt, còn thế nào làm Độc dược học chứ!” Harry từ trong túi không gian màu đen lấy ra hộp đựng đồ ăn được dùng Reducio (thu nhỏ).

Harry lúc ăn tối không có nhìn thấy Snape, đoán rằng đối phương nhất định lại vì đủ loại lý do mà mất ăn mất ngủ rồi, cho nên cẩn thận đem bữa tối đóng gói.



Snape có chút nhíu mày, cái này có ý gì? Quan tâm đến từ cùng một Potter? Một hộp đựng đồ ăn nho nhỏ, sau khi khôi phục hình dáng cũ, biến thành một bàn ăn lớn.

“Mr. Potter, giờ giới nghiêm của trò nhanh đến rồi.” Snape lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở.

Harry bất đắc dĩ lắc đầu, Slytherin không được tự nhiên ah!

“Giáo sư, thầy nhất định phải ăn nha.”

“Nếu như trò không đi, ta nghĩ Mr. Filch sẽ thật vui vẻ xách trò đi!”

“Giáo sư, ngày mai con còn đến ah, ngày mai thầy sẽ đi ăn tối chứ?”

“Mr. Potter, mời lập tức rời khỏi!”

“Được rồi, được rồi! Con lập tức đi ngay… … . . . Cái kia, nhớ phải ăn ah!”

Kèm theo tiếng đóng cửa, Snape vuốt huyệt Thái Dương bị đau, nhìn chằm chằm vào cả bàn đồ ăn một lúc lâu, thở dài, vốn nghĩ trực tiếp đi phòng thí nghiệm , nhưng trong đầu vậy mà thoáng hiện qua cặp mắt màu xanh biếc tràn ngập tha thiết kia, còn có lời nói non nớt của thằng nhóc. Do dự một hồi, cuối cùng vậy mà ngồi xuống, ma xui quỷ khiến bắt đầu ăn.

Harry ở bên ngoài hầm, thông qua thần chú nhìn thấu, nhìn thấy một màn trong hầm, không khỏi cười một tiếng. Giáo sư thật là quá không được tự nhiên rồi, chính là như vậy, cho nên người khác mới không hiểu rõ anh. Chính là như vậy, mới khiến cho cậu ba trăm năm qua, dù thế nào quên cũng không thể quên được.

Thời gian giới nghiêm thật sự đến gần, nếu không đi, thì thật sự bị Filch bắt được nha. Harry bước chân sung sướng, bỗng nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, quay đầu lại đối với cửa hầm mỉm cười.

“Giáo sư, ngày mai gặp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau