[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn
Chương 102: Bạn nhảy...
Hạ Liễu Quân
oOo
Harry Potter đứng hạng nhất trong cuộc thi với biểu hiện xuất sắc không thể bắt bẻ, thậm chí Rita Skeeter còn dành nguyên trang nhất của <<Nhật báo tiên tri>> để khen ngợi cậu “Cơ trí dũng cảm”. Trứng vàng của Krum bị con rồng Thụy Sĩ xanh biếc dẫm hai phát nhưng vẫn còn có thể cầm về Fleur thì tương đối thảm, chú thôi miên của cô ta hiệu quả không được tốt lắm, đuôi đầy gai của con rồng Hungari làm bắp đùi của cô bị thương, thiếu chút nữa là bỏng luôn gương mặt của cô ta rồi. Mặc dù thế nhưng cô ta cũng không có lấy được trứng vàng, thất bại đến nát bét. Grindelwald biểu hiện vô cùng yêu thích Harry, thậm chí còn không muốn chỉ cho Harry có mười điểm, nhiều lần khen ngợi cậu. Làm người khác không khỏi hiếu kỳ, vì sao Dark Lord đời trước lại thưởng thức vị cứu thế chủ này như vậy.
Mà loại vũ khí bí mật Harry áp dụng chế ngự cự long lại bị Cagan Grew đem đi nghiên cứu tỉ mỉ một phen. Sau đó, cụ ấy và Snape làm một khoản giao dịch, lấy danh nghĩa Hiệp hội độc dược bán ra loại dược này, hai người chia hai tám. Snape đối với loại hành vi “Lấy lòng mọi người này rất chướng mắt, nhưng xét đến lợi nhuận khả quan cũng miễng cưỡng đáp ứng. Cuối cùng độc dược này do chính Harry đặt tên là “Dược cảm quan” bởi vì... loại độc dược này có thể đem lại sự hưởng thụ cho khứu giác.
Bởi vì có vật sống Harry là quảng cáo, lượng tiêu thụ của loại độc dược này rất tốt, mặc dù giá rất cao, nhưng vẫn có rất nhiều người mua. Đặc biệt càng được các quý bà yêu thích, bởi vì có loại dược này các bà các cô không cần bất kỳ loại nước hoa nào cả.
Sau khi kết thúc cuộc thi thứ nhất, Harry nhận được sự quan tâm của toàn bộ Hogwarts, hầu như mọi người đều xem cậu là anh hùng. Ngay cả lúc cậu đi trên đường cũng có người tranh nhau chào hỏi cậu điều này làm cậu nhớ đến nhất thế khi lần đầu tiên cậu vào quán rượu.
Tin tức vũ hội lễ Giáng Sinh đã truyền ra khắp toàn bộ Hogwarts, làm cho Harry bình thường luôn ở hầm càng trốn biệt, có nhiều lần thậm chí ngay cả đi cũng không ra khỏi hầm. Khiến cho Draco mỗi lần nhìn thấy cậu đều dùng ánh mắt hèn mọn “Mình biết mình hiểu” nhìn cậu từ trên xuống dưới.
“Mình nói... Cậu có thể đừng nhìn mình như vậy có được không...” Harry thật nhịn không được, “Nhìn ánh mắt của cậu kìa...”
“Mình chỉ lo lắng... Cậu sẽ không nửa năm nữa cho mình thêm một em trai chứ...” Draco pha trò cười nói.
Một ngụm bí đỏ suýt bị Harry phun ra ngoài, cậu đánh cậu ta một cái: “Trong đầu quý tộc các người chỉ toàn chứa thanh sắc khuyển mã sao?” Xem ra cậu phải nói với Sev về chuyện giáo dục con đỡ đầu mới được.
() Thanh sắc khuyển mã: ý nói cháu nhà giàu chỉ toàn nghĩ đến sắc dục, cưng chiều làm hư
“Vậy sao cậu cả ngày không nhìn thấy người?” Draco không giải thích được, “Chẳng lẽ cậu không phải do không xuống giường được... Ai u! Cậu nhẹ muốn mưu sát con đỡ đầu mà!”
“Mình thật muốn mở đầu cậu ra nhìn xem, bên trong ngoại trừ t*ng trùng còn gì nữa không!” Harry trợn trắng mắt, tức giận nói, “Mình là trốn người có được không...”
“Trốn người?” Blaise vừa ngồi xuống đưa đầu qua, “Harry cậu chọc phải kẻ thù hả?”
“Vũ hội Giáng Sinh...” Harry phiền não nói, “Đám nữ sinh đó... hận không thể ăn tươi nuốt sống mình luôn!” Cậu ý bảo hai người mình ánh mắt “nhìn chằm chằm” của xung quanh, “Mình nếu không trốn đi, còn có thể sống sao...”
“Diễm phúc lớn như vậy cậu cũng không biết hưởng thụ?” Blaise thở dài nói, “Nhiều hoa tươi như vậy, chẵng lẽ không có đóa nào lọt vào mắt cậu?”
“Mình đối với hoa tươi không có hứng thú...” Harry lắc đầu, “Mình sợ hoa tươi toàn hoa ăn thịt người thôi.”
“Vậy cũng đúng.” Blaise gật đầu, “Nhìn ánh mắt của bọn họ quả thực như muốn lột sạch cậu ra...”
Draco lấy cùi chỏ cho công tử nhà giàu này một cú, đến bên cạnh tai Harry: “Bạn nhảy của cậu phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ... cha dỡ đầu?”
“Mình cũng muốn...” Harry gật đầu, “Chỉ là bây giờ... còn chưa phải lúc...” Có thể cùng Snape quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người đương nhiên là chuyện tốt, nhưng... Harry hiểu lo lắng của Snape, dù sao thân phân và tuổi tác của hai người chênh lệch quá lớn...
“Cái gì còn chưa phải lúc?” Blaise xoa xoa bụng Draco ra tay thật ác.
“Mắc mớ gì tới cậu?!” Draco tức giận nói, “Thiếu gia hào hoa... Đi tìm đám oanh oanh yến yên phong hoa tuyết nguyệt của cậu đi!”
() oanh oanh yến yên phong hoa tuyết nguyệt: phần này ý nói là đám nam nữ luôn quây quanh Blaise, nói yêu đương này nọ. Đoạn này không chuyển sang thuần việt vì không tìm được từ thích hợp và sẽ làm mất đi ý tứ của tác giả.
“Hắc! Tiểu Long... Cậu không thể vứt bỏ mình...” Blaise bày ra vẻ mặt oán phụ, “Lẽ nào... Lẽ nào... Cậu không muốn người ta sao...” Cậu ta còn làm động tác Lan Hoa Chỉ.
() Lan Hoa Chỉ: là động tác tay trong ảnh phía dưới
Mặt Draco là dáng đang muốn nôn, tức giận đến dùng dĩa ăn trong tay chọt về phía tay của thiếu gia đào hoa một cú!
“A” Sau khi tiếng kêu thê lương vang lên, tiểu Long mới hài lòng kéo Cứu thế chủ rời khỏi lễ đường.
“... Granger, em nghĩ thế nào?” Krum thấp giọng hỏi, đây đã là lần thứ ba mời vị nữ sinh này rồi.
Gương mặt Hermione Granger có chút khó xử: “Anh... Anh sao phải tìm tôi? Tôi...” Cô không nghĩ ra, một người được cưng chiều, lại là ngôi sao lại đến mời mình làm bạn nhảy. Không thể phủ nhận, lòng hư vinh của con gái thúc giục làm mình rất muốn đáp ứng, nhưng... Dù sao đối phương cũng là quán quân của trường khác, là đối thủ của Hogwarts, nếu như mình đáp ứng, vậy những người khác có cho mình là... Nếu như mình ở nhà khác thì tốt rồi, cố ý mình bây giờ lại là Gryffindor, trong khoảng thời gian này không có ít người đối với quán quân Slytherin Harry Potter ghen ghét không thôi, nếu như mình lại...
Granger nhăn mi lại, mình ở Gryffindor trước giờ cũng không tốt, mấy lần trước cự tuyệt lời mời của Ron, cậu ta bây giờ đã rất không thích mình, thỉnh thoảng sẽ chăm châm chọc mình một chút mình vẫn không thể trở mặt với cậu ta, chỉ có thể nhịn. Xem lại, ở Gryffindor mình chỉ còn có thể nói chuyện với Neville.
“Granger tiểu thư?” Krum nhịn không được hỏi, “Vậy ý của em là...”
“Tôi rất xin lỗi.” Granger lắc đầu, “Tôi... tôi không thể đồng ý...”
“Không sao đâu.” Mặc dù rất đáng tiếc, Krum cũng không phải là người không biết thời thế, “Em không cần để ý, là tôi lỗ mảng, xin lỗi.”
“Không sao, tôi...” Granger cúi đầu, “Nói chung... Cám ơn anh đã mời.”
Vốn cho là chuyện này cứ như vậy mà qua, Granger cũng không có ý định dự vũ hội Giáng Sinh cùng ai. Cô vốn dĩ là “Mọt sách”, so với đi vũ hội, thư viện còn hấp dẫn mình hơn. Nhưng có người lại chẳng nghĩ vậy...
“<>” Draco nhìn tiêu đề có chút ghét bỏ, xem lướt qua tờ báo, quay đầu lại, “Viktor, anh sẽ không phải thực sự mời “Tiểu thư vạn sự thông” đó chứ?”
“Không được sao?” Krum mỉm cười, “Tôi nghĩ cô ấy rất có khi chất, một loại mị lực đặc thù.” Cậu nhanh nhăn mày lại, “Thế nhưng... Chuyện này sao báo chí biết được? Tôi phải đi hỏi cho rõ ràng!”
Blaise cười nhạt: “Các phóng viên hả... Nhất là vị này...” Cậu chỉa chỉa cái tên Rita Skeeter phía dưới tiêu đề, “Có cái gì có thể giấu được cô ta chứ!”
“Tôi chẳng qua là thấy có lỗi với Granger...” Krum nhìn tờ báo trong tay, “Chúng tôi chỉ đơn thuần nói chuyện vài lần, nào có kinh khủng như trên này viết! Thực là bậy bạ!”
Đang nói, chỉ nghe phía dãy bàn Gryffindor “ầm” một tiếng thật lớn, Granger thở hồng hộc tạc một ly nước bí đỏ vào mặt Ron, ngay sau đó tóm lấy sách vở, chạy ra khỏi lễ đường. Trên mặt cô đầy nước mắt, hiển nhiên là khóc rất thương tâm.
“Gryffindor... nội chiến...” Blaise nhướng mày, “Thoạt nhìn... vị tiểu thư “Vạn sự thông” có phiền phức.”
“Gryffindor nội chiến không phải ngày một ngày hai.” Draco hừ lạnh, “Hanh!”
Granger cực kỳ tức giận, cô chạy nhanh ra sân trường, liên tục đụng người cũng không biết. Nghĩ đến những người đó, cô cảm thấy đau đớn và căm hận:
“Cậu dám nói yêu đương với cái tên kia? Hermione, cậu sao có thể làm kẻ phản bội vậy chứ?!”
“Chỉ cái dáng vẻ đó của cô ta... Lại dám quyến rũ Viktor? Viktor làm sao có thể ngắm trúng cô ta?!”
“Hanh! Dáng vẻ y như con sóc... Nhìn cái đầu tóc bù xù của cô ta... Viktor làm sao có thể thích cô ta!”
“Hắc! Kẻ phản bội này... Mình sớm đã không thích nhìn cô ta! Suốt ngày dường như cùng với “Vạn sự thông”! Giống như cô ta cái gì cũng biết...”
“Cậu đã quên rồi sao... Cô ta lần trước còn trộm đó nữa đó! Cô ta là một kẻ trộm! Nếu như Viktor biết, còn có thể cho cô ta quyến rũ sao!”
“Đúng vậy! Cô ta có tiền án! Nói không chừng... sợi dây chuyền nước mắt của mình không thấy... có phải là cô ta không...”
Vì sao đều là tôi sai! Granger thở hồng hộc tháo túi sách ra, quăng xuống cỏ cô không muốn đi học! Túi sách rớt xuống cỏ, những thứ bên trong túi văng tứ trong đầy mặt đất, cô ngồi trên cỏ, nước mắt không ngừng rơi. Nói cái gì Gryffindor dũng cảm nhiệt tình... Kỳ thực căn bản chỉ là một đám nói sao nghe vậy, đố kỵ nhà của người khác!
“Granger?” Một cái khăn chìa ra trước mặt mình, “Cậu làm sao vậy? Đi học một mình sao?”
“... Potter...? Hai mắt Granger đầy nước mắt mơ hồ nhìn cậu con trai trước mặt mình, “Cậu sao lại...”
“Tôi đến xem một chút.” Harry ngồi xuống cạnh cô, “Là bởi vì chuyện của Viktor?”
“Cậu cũng có đọc báo?” Granger khóc sụt sùi, “Bọn họ... Sao có thể nói tôi như vậy...”
“Học sinh Gryffindor... đại khái đều tương đối kích động, mấy ngày nữa là tốt rồi.” Harry an ủi, đã từng... Cậu đã từng trải qua, năm thứ tư cũng như vậy, không người nào chịu tin tưởng mình, bọn họ cười nhạo nguyền rủa chửi bới mình. Ngoại trừ... cô gái trước mắt này... Cô vẫn luôn tin tưởng mình, giúp đỡ mình, bảo vệ bên cạnh mình...
Cậu đột nhiên cảm thấy có lỗi với Hermione, dù sao cũng là mình hại cô ấy trở thành kẻ trộm. Có phải hay không... giúp cô ấy một tay... Harry mê hoặc.
oOo
Harry Potter đứng hạng nhất trong cuộc thi với biểu hiện xuất sắc không thể bắt bẻ, thậm chí Rita Skeeter còn dành nguyên trang nhất của <<Nhật báo tiên tri>> để khen ngợi cậu “Cơ trí dũng cảm”. Trứng vàng của Krum bị con rồng Thụy Sĩ xanh biếc dẫm hai phát nhưng vẫn còn có thể cầm về Fleur thì tương đối thảm, chú thôi miên của cô ta hiệu quả không được tốt lắm, đuôi đầy gai của con rồng Hungari làm bắp đùi của cô bị thương, thiếu chút nữa là bỏng luôn gương mặt của cô ta rồi. Mặc dù thế nhưng cô ta cũng không có lấy được trứng vàng, thất bại đến nát bét. Grindelwald biểu hiện vô cùng yêu thích Harry, thậm chí còn không muốn chỉ cho Harry có mười điểm, nhiều lần khen ngợi cậu. Làm người khác không khỏi hiếu kỳ, vì sao Dark Lord đời trước lại thưởng thức vị cứu thế chủ này như vậy.
Mà loại vũ khí bí mật Harry áp dụng chế ngự cự long lại bị Cagan Grew đem đi nghiên cứu tỉ mỉ một phen. Sau đó, cụ ấy và Snape làm một khoản giao dịch, lấy danh nghĩa Hiệp hội độc dược bán ra loại dược này, hai người chia hai tám. Snape đối với loại hành vi “Lấy lòng mọi người này rất chướng mắt, nhưng xét đến lợi nhuận khả quan cũng miễng cưỡng đáp ứng. Cuối cùng độc dược này do chính Harry đặt tên là “Dược cảm quan” bởi vì... loại độc dược này có thể đem lại sự hưởng thụ cho khứu giác.
Bởi vì có vật sống Harry là quảng cáo, lượng tiêu thụ của loại độc dược này rất tốt, mặc dù giá rất cao, nhưng vẫn có rất nhiều người mua. Đặc biệt càng được các quý bà yêu thích, bởi vì có loại dược này các bà các cô không cần bất kỳ loại nước hoa nào cả.
Sau khi kết thúc cuộc thi thứ nhất, Harry nhận được sự quan tâm của toàn bộ Hogwarts, hầu như mọi người đều xem cậu là anh hùng. Ngay cả lúc cậu đi trên đường cũng có người tranh nhau chào hỏi cậu điều này làm cậu nhớ đến nhất thế khi lần đầu tiên cậu vào quán rượu.
Tin tức vũ hội lễ Giáng Sinh đã truyền ra khắp toàn bộ Hogwarts, làm cho Harry bình thường luôn ở hầm càng trốn biệt, có nhiều lần thậm chí ngay cả đi cũng không ra khỏi hầm. Khiến cho Draco mỗi lần nhìn thấy cậu đều dùng ánh mắt hèn mọn “Mình biết mình hiểu” nhìn cậu từ trên xuống dưới.
“Mình nói... Cậu có thể đừng nhìn mình như vậy có được không...” Harry thật nhịn không được, “Nhìn ánh mắt của cậu kìa...”
“Mình chỉ lo lắng... Cậu sẽ không nửa năm nữa cho mình thêm một em trai chứ...” Draco pha trò cười nói.
Một ngụm bí đỏ suýt bị Harry phun ra ngoài, cậu đánh cậu ta một cái: “Trong đầu quý tộc các người chỉ toàn chứa thanh sắc khuyển mã sao?” Xem ra cậu phải nói với Sev về chuyện giáo dục con đỡ đầu mới được.
() Thanh sắc khuyển mã: ý nói cháu nhà giàu chỉ toàn nghĩ đến sắc dục, cưng chiều làm hư
“Vậy sao cậu cả ngày không nhìn thấy người?” Draco không giải thích được, “Chẳng lẽ cậu không phải do không xuống giường được... Ai u! Cậu nhẹ muốn mưu sát con đỡ đầu mà!”
“Mình thật muốn mở đầu cậu ra nhìn xem, bên trong ngoại trừ t*ng trùng còn gì nữa không!” Harry trợn trắng mắt, tức giận nói, “Mình là trốn người có được không...”
“Trốn người?” Blaise vừa ngồi xuống đưa đầu qua, “Harry cậu chọc phải kẻ thù hả?”
“Vũ hội Giáng Sinh...” Harry phiền não nói, “Đám nữ sinh đó... hận không thể ăn tươi nuốt sống mình luôn!” Cậu ý bảo hai người mình ánh mắt “nhìn chằm chằm” của xung quanh, “Mình nếu không trốn đi, còn có thể sống sao...”
“Diễm phúc lớn như vậy cậu cũng không biết hưởng thụ?” Blaise thở dài nói, “Nhiều hoa tươi như vậy, chẵng lẽ không có đóa nào lọt vào mắt cậu?”
“Mình đối với hoa tươi không có hứng thú...” Harry lắc đầu, “Mình sợ hoa tươi toàn hoa ăn thịt người thôi.”
“Vậy cũng đúng.” Blaise gật đầu, “Nhìn ánh mắt của bọn họ quả thực như muốn lột sạch cậu ra...”
Draco lấy cùi chỏ cho công tử nhà giàu này một cú, đến bên cạnh tai Harry: “Bạn nhảy của cậu phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ... cha dỡ đầu?”
“Mình cũng muốn...” Harry gật đầu, “Chỉ là bây giờ... còn chưa phải lúc...” Có thể cùng Snape quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người đương nhiên là chuyện tốt, nhưng... Harry hiểu lo lắng của Snape, dù sao thân phân và tuổi tác của hai người chênh lệch quá lớn...
“Cái gì còn chưa phải lúc?” Blaise xoa xoa bụng Draco ra tay thật ác.
“Mắc mớ gì tới cậu?!” Draco tức giận nói, “Thiếu gia hào hoa... Đi tìm đám oanh oanh yến yên phong hoa tuyết nguyệt của cậu đi!”
() oanh oanh yến yên phong hoa tuyết nguyệt: phần này ý nói là đám nam nữ luôn quây quanh Blaise, nói yêu đương này nọ. Đoạn này không chuyển sang thuần việt vì không tìm được từ thích hợp và sẽ làm mất đi ý tứ của tác giả.
“Hắc! Tiểu Long... Cậu không thể vứt bỏ mình...” Blaise bày ra vẻ mặt oán phụ, “Lẽ nào... Lẽ nào... Cậu không muốn người ta sao...” Cậu ta còn làm động tác Lan Hoa Chỉ.
() Lan Hoa Chỉ: là động tác tay trong ảnh phía dưới
Mặt Draco là dáng đang muốn nôn, tức giận đến dùng dĩa ăn trong tay chọt về phía tay của thiếu gia đào hoa một cú!
“A” Sau khi tiếng kêu thê lương vang lên, tiểu Long mới hài lòng kéo Cứu thế chủ rời khỏi lễ đường.
“... Granger, em nghĩ thế nào?” Krum thấp giọng hỏi, đây đã là lần thứ ba mời vị nữ sinh này rồi.
Gương mặt Hermione Granger có chút khó xử: “Anh... Anh sao phải tìm tôi? Tôi...” Cô không nghĩ ra, một người được cưng chiều, lại là ngôi sao lại đến mời mình làm bạn nhảy. Không thể phủ nhận, lòng hư vinh của con gái thúc giục làm mình rất muốn đáp ứng, nhưng... Dù sao đối phương cũng là quán quân của trường khác, là đối thủ của Hogwarts, nếu như mình đáp ứng, vậy những người khác có cho mình là... Nếu như mình ở nhà khác thì tốt rồi, cố ý mình bây giờ lại là Gryffindor, trong khoảng thời gian này không có ít người đối với quán quân Slytherin Harry Potter ghen ghét không thôi, nếu như mình lại...
Granger nhăn mi lại, mình ở Gryffindor trước giờ cũng không tốt, mấy lần trước cự tuyệt lời mời của Ron, cậu ta bây giờ đã rất không thích mình, thỉnh thoảng sẽ chăm châm chọc mình một chút mình vẫn không thể trở mặt với cậu ta, chỉ có thể nhịn. Xem lại, ở Gryffindor mình chỉ còn có thể nói chuyện với Neville.
“Granger tiểu thư?” Krum nhịn không được hỏi, “Vậy ý của em là...”
“Tôi rất xin lỗi.” Granger lắc đầu, “Tôi... tôi không thể đồng ý...”
“Không sao đâu.” Mặc dù rất đáng tiếc, Krum cũng không phải là người không biết thời thế, “Em không cần để ý, là tôi lỗ mảng, xin lỗi.”
“Không sao, tôi...” Granger cúi đầu, “Nói chung... Cám ơn anh đã mời.”
Vốn cho là chuyện này cứ như vậy mà qua, Granger cũng không có ý định dự vũ hội Giáng Sinh cùng ai. Cô vốn dĩ là “Mọt sách”, so với đi vũ hội, thư viện còn hấp dẫn mình hơn. Nhưng có người lại chẳng nghĩ vậy...
“<>” Draco nhìn tiêu đề có chút ghét bỏ, xem lướt qua tờ báo, quay đầu lại, “Viktor, anh sẽ không phải thực sự mời “Tiểu thư vạn sự thông” đó chứ?”
“Không được sao?” Krum mỉm cười, “Tôi nghĩ cô ấy rất có khi chất, một loại mị lực đặc thù.” Cậu nhanh nhăn mày lại, “Thế nhưng... Chuyện này sao báo chí biết được? Tôi phải đi hỏi cho rõ ràng!”
Blaise cười nhạt: “Các phóng viên hả... Nhất là vị này...” Cậu chỉa chỉa cái tên Rita Skeeter phía dưới tiêu đề, “Có cái gì có thể giấu được cô ta chứ!”
“Tôi chẳng qua là thấy có lỗi với Granger...” Krum nhìn tờ báo trong tay, “Chúng tôi chỉ đơn thuần nói chuyện vài lần, nào có kinh khủng như trên này viết! Thực là bậy bạ!”
Đang nói, chỉ nghe phía dãy bàn Gryffindor “ầm” một tiếng thật lớn, Granger thở hồng hộc tạc một ly nước bí đỏ vào mặt Ron, ngay sau đó tóm lấy sách vở, chạy ra khỏi lễ đường. Trên mặt cô đầy nước mắt, hiển nhiên là khóc rất thương tâm.
“Gryffindor... nội chiến...” Blaise nhướng mày, “Thoạt nhìn... vị tiểu thư “Vạn sự thông” có phiền phức.”
“Gryffindor nội chiến không phải ngày một ngày hai.” Draco hừ lạnh, “Hanh!”
Granger cực kỳ tức giận, cô chạy nhanh ra sân trường, liên tục đụng người cũng không biết. Nghĩ đến những người đó, cô cảm thấy đau đớn và căm hận:
“Cậu dám nói yêu đương với cái tên kia? Hermione, cậu sao có thể làm kẻ phản bội vậy chứ?!”
“Chỉ cái dáng vẻ đó của cô ta... Lại dám quyến rũ Viktor? Viktor làm sao có thể ngắm trúng cô ta?!”
“Hanh! Dáng vẻ y như con sóc... Nhìn cái đầu tóc bù xù của cô ta... Viktor làm sao có thể thích cô ta!”
“Hắc! Kẻ phản bội này... Mình sớm đã không thích nhìn cô ta! Suốt ngày dường như cùng với “Vạn sự thông”! Giống như cô ta cái gì cũng biết...”
“Cậu đã quên rồi sao... Cô ta lần trước còn trộm đó nữa đó! Cô ta là một kẻ trộm! Nếu như Viktor biết, còn có thể cho cô ta quyến rũ sao!”
“Đúng vậy! Cô ta có tiền án! Nói không chừng... sợi dây chuyền nước mắt của mình không thấy... có phải là cô ta không...”
Vì sao đều là tôi sai! Granger thở hồng hộc tháo túi sách ra, quăng xuống cỏ cô không muốn đi học! Túi sách rớt xuống cỏ, những thứ bên trong túi văng tứ trong đầy mặt đất, cô ngồi trên cỏ, nước mắt không ngừng rơi. Nói cái gì Gryffindor dũng cảm nhiệt tình... Kỳ thực căn bản chỉ là một đám nói sao nghe vậy, đố kỵ nhà của người khác!
“Granger?” Một cái khăn chìa ra trước mặt mình, “Cậu làm sao vậy? Đi học một mình sao?”
“... Potter...? Hai mắt Granger đầy nước mắt mơ hồ nhìn cậu con trai trước mặt mình, “Cậu sao lại...”
“Tôi đến xem một chút.” Harry ngồi xuống cạnh cô, “Là bởi vì chuyện của Viktor?”
“Cậu cũng có đọc báo?” Granger khóc sụt sùi, “Bọn họ... Sao có thể nói tôi như vậy...”
“Học sinh Gryffindor... đại khái đều tương đối kích động, mấy ngày nữa là tốt rồi.” Harry an ủi, đã từng... Cậu đã từng trải qua, năm thứ tư cũng như vậy, không người nào chịu tin tưởng mình, bọn họ cười nhạo nguyền rủa chửi bới mình. Ngoại trừ... cô gái trước mắt này... Cô vẫn luôn tin tưởng mình, giúp đỡ mình, bảo vệ bên cạnh mình...
Cậu đột nhiên cảm thấy có lỗi với Hermione, dù sao cũng là mình hại cô ấy trở thành kẻ trộm. Có phải hay không... giúp cô ấy một tay... Harry mê hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất