[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 105: Đã cầu hôn thì...

Trước Sau
Editor: Hạ Liễu Quân

Beta-or: Quân

Tay Snape xoa lên gò má Harry, ngón tay vuốt trên làn da mát lạnh trơn bóng. Đôi mắt mèo xanh biết của Harry hơi nheo lại, gương mặt cọ sát vào bàn tay của người đàn ông trong lòng, không chút che dấu sung sướng vui vẻ khi được ái tình bao bọc. Khi đầu ngón tay Snape xẹt qua đôi môi sưng đỏ của cậu nhóc, Harry thậm chí rất tự nhiên vươn lưỡi hùa theo ngón tay kia, đầu lưỡi ngậm lấy ngón tay đối phương, lần nữa liếm mút.

Snape mê muội nhìn cậu nhóc đang mút lấy, đôi môi sưng tấy thỉnh thoảng lại khép mở, lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt giống như một con mèo nhỏ đang liếm láp kẹo trên tay chủ nhân. Trong đôi ngươi xanh biếc hơi nước lưu chuyển, đang nhìn mình, nước bọt trong suốt theo đầu ngón tay chảy ra rơi xuống mặt thảm, tiếng nước vang bên tai...

Không được Snape phải cắt đứt động tác của nhóc, mặc dù chính anh rất hưởng thụ, nhưng mà... Anh không thể không khống chế chính mình. Anh rút ngón tay từ trong miệng cậu nhóc ra, sợi tơ màu bạt theo khóe môi Harry rơi xuống...

Harry lộ ra một nụ cười mê hoặc, cọ cọ trong ngực anh: “Sev... Em lạnh...” Đúng vậy, ngọn lửa trong lò sưởi đã từ từ nhỏ xuống, anh có thể cảm nhận được một tia lạnh.

“A...Ta đi nhóm lửa...” Snape miễn cưỡng tìm được một câu nói, cắt đứt giãy dụa của cậu nhóc.

“Có thể... Anh có thể cho em nhiệt?” Harry dựa sát vào tai anh khẽ cười nói, hơi nói phun vào cổ anh, tay bắt đầu kéo nút áo chùng của anh.

Snape đè lại bàn tay không an phận của cậu: “Harry... Không được... Em còn nhỏ...” Anh nỗ lực khống chế dục vọng của mình, thế nhưng vật nhỏ ôm trong lòng rất ấm áp, hơn nữa đối phương còn rất không thành thật cọ tới cọ lui, anh cảm thấy thân thể của mình nóng lên...

Harry âm thầm cười, cậu hiểu rất rõ Sev, cậ biết nếu mình đụng chạm vào những chỗ kia có thể làm anh khó mà nhịn được. Khi cậu cởi nút áo trên người Snape, lúc cậu đảo qua hầu kết, Snape nhất thời cứng ngắc.

“Lần đầu tiên anh ăn em sao lại không cho là em nhỏ...” Harry khẽ cười, đầu lưỡi trơn trượt đảo quanh hầu kết của anh, mút vào làn da non mịn như là còn chưa thỏa mãn, điều này làm cho tốc độ nuốt vào của Snape không ngừng nhanh hơn, cái mông nhỏ của cậu nhóc thì bắt đầu cọ sát ở phía dưới của mình...

Trứng thối nhà Potter! Snape nâng cái đầu nhỏ tròn tròn quây loạn xung quanh kia lên, hung hăng gặm vào, đến khi Snape bỏ ra, người nào đó đã mềm nhũn nằm trong lòng giáo sư Độc dược thở dốc. Đôi má ửng hồng, ánh mắt mông lung, mấy nút cài trên người không biết từ khi nào đã bung ra, trên xương quai xanh với cổ đều xuất hiện mấy mảnh dấu vết mập mờ ẩm ướt mà *** mỹ, Snape nhìn thấy lại muốn hung hăng hôn lên lần nữa.



“Em thắng, tên nhóc trứng thối...” Snape dùng âm thanh khàn khàn chậm rãi nói: “Đến... lên giường... đi...”

Tên trứng thối mắt xanh vui mừng hoan hô một tiếng, lập tức không chần chừ chạy thẳng vào phòng ngủ. Snape mắng một tiếng, cũng đi vào phòng ngủ.

Harry ngồi trên giường chờ anh, cậu nhóc đã đổi xong áo ngủ, một đôi mắt xanh chớp chớp mong chờ nhìn anh, khóe miệng phóng ra ý cười dịu dàng. Snape ngồi ở mép giường, bàn tay kéo thân thể gầy yếu nhợt nhạt lại, Harry đem đầu dựa vào cổ anh cọ cọ, như một con mèo nhỏ.

“Nếu đau cũng không được khóc...” Snape còn muốn nhắc cậu một chút, “Em vẫn còn rất...” Nhưng Harry đã nhanh chóng hôn lên môi anh, đầu lưỡi khéo léo trêu chọc răng anh mình không cần phải luôn lo lắng thân thể của tên nhóc này! Tên trứng thối này cũng đã sớm không chờ được! Snape đảo khách thành chủ, sớm hiểu sâu sắc việc này nên Harry rất phối hợp hé miệng, để cho đầu lưỡi đối phương thần tốc tiến vào. Thẳng đến cả hai đều thở hổn hển, Snape mới chịu buông ra, một sợi chỉ bạc nhân lúc hai đôi môi tách ra liền rời xuống, mập mờ trượt từ khóe miệng xuống đến cái cổ trắng nõn phấn nộn của cậu. Harry cúi đầu thở hồng hộc, ánh mắt mờ mịt nhìn mình, bởi vì hôn mà gò má ửng đỏ càng có vẻ mê người, đôi môi có chút sưng đỏ như muốn nói “còn chưa đủ đâu”, càng làm cho trong lòng Snape ngứa ngáy khó chịu được...

Harry khó chịu nghiêng đầu sang một bên, tư thế này của mình thật sự là làm người khác phải thẹn thùng, mà cũng làm mình có chút hưng phấn... Mình bây giờ chính là trần như nhộng nằm trên giường, người lại bị cơ thể cao lớn đè lên, chân thì bị tách ra, đặt ở hai bên người kia. Được rồi, Harry, mi cũng không phải lần đầu, xấu hổ cái gì đây! Harry tự an ủi mình.

Snape cúi người, đánh giá toàn thân trần trụi của thiếu niên, anh phát hiện trước đây mình chưa từng nhìn kỹ cậu nhóc. Vô số lần làm tình, gần như chỉ trong bóng đêm mà dây dưa. Anh chăm chú vào thiếu niên dưới thân, cắp mắt xanh biếc mang theo thần sắt cả động vật nhỏ nào đó, da thịt trắng nõn run nhè nhẹ dưới anh đèn. Bởi vì cơ thể bị nâng lên, những chỗ bí mật ngày xưa, bây giờ lại thản nhiên lộ ra trước mặt mình, phân thân non nớt của thiếu niên đã hơi dứng dậy, màu cũng biến sang đỏ, run rẫy thật ngon miệng. Đóa hoa luôn ẩn sau cặp mông khéo léo cũng lộ ra, những nếp uốn hồng nhạt, khẩn trương co vào lại giãn ra, hơi giật giật...

“Đừng nhìn...” Harry nhỏ giọng rì rầm, bị anh chăm chú nhìn một cách nóng bỏng như vậy, hơn nữa lại bị tập kích, cậu cảm thấy cơ thể vừa hưng phấn lại mang một tia sợ hãi, “Muốn làm thì làm nhanh đi!” Cậu rất bất mãn vì lời nói của mình gần như là rên rỉ, giả vờ kiên cường thúc giục.

Lập tức, ngón tay Snape đã quệt lên một lớp bôi trơn tiến vào, Harry nức nở một tiếng, thân thể vì mẫn cảm mà co chặt lại.

“Harry... Thả lỏng một chút...” Lời nói của Snape khàn khàn mà mang theo từ tính vang lên bên tai cậu, âm thanh kia còn mang theo dục vọng khó kiềm nén. Trán Snape đầy mồ hôi, ôn nhu hôn lên hàng lông mi cậu, anh lần nữa dụ dỗ: “Nới rộng một chút... Để ta tiến vào trong em...”

Harry hít nhẹ một hơi, thử thả lỏng cô thể. Ngón tay Snape lập tức tiến vào từng chút, lửa nóng của cơ thể và màng trơn tầng tầng bao vây đè ép, cơ thể theo bản năng muốn bài xích dị vật tiến nhập. Ngón tay thứ hai cũng theo đó mà chui vào, hai đầu ngón tay ma sát vào ra ở bên trong, làm cho từ sâu trong cơ thể Harry dậy lên một cảm giác khô nóng quen thuộc, rất đau rất ngứa, rất muốn có cái gì đó xoa xoa, gãi gãi, nhưng hết lần này đến lần khác đều là trống rỗng vô lực. Bên trong Harry co chặt lại, càng lúc càng ngứa ngáy khó chịu, thành vách bên trong bắt đầu tham lam mút lấy hai ngón tay. Harry phát ra tiếng rên rỉ khó kiềm nén: “Sev... Mau, nhanh một chút...” Khi làm tình, trước giờ anh đều gọn gàn dứt khoát, lần này dịu dàng thắm thiết như vậy, ngược lại làm cậu thật là khó chịu.

Đúng lúc Snape đang men theo con đường nhỏ quen thuộc chạm vào một điểm nổi, Harry run rẩy hét rầm lên: “Sev! Chỗ đó... Chết mất! Thao!” Tiếng rên rỉ vốn dĩ bị đè nén đột nhiên cất cao lên, ạm cuối còn mang theo vài phần ngọt ngào.

Snape quyết định phải nghiêm phạt cái tên trứng thối miệng toàn lời thô tục này, anh lần nữa đùa giỡn cái điểm kia. Harry co chặt lại, tiếng kêu rên càng ngày càng dễ nghe, làm cho anh sinh ra vài phần vui vẻ muốn trêu chọc người.



“Được... Được rồi! Sev...” Harry rốt cục tước vũ khí đầu hàng, “Cầu... Cầu anh! Vào đi! Vào đi...” Cậu gấp gáp cầu xin, đóa hoa cũng thắt chặt lần nữa, tham lam khát cầu.

Snape nhướng mày, anh đánh một phát vào cái mông nhỏ liều mạng muốn nuốt lấy ngón tay mình: “Thả lỏng, Harry... Ta muốn vào...” Đứa nhỏ đáp lời bằng một tiếng rên đói khát mà sung sướng, Snape rất hài lòng với sự gấp gáp của tên trứng thối này, nhắm ngay đóa hoa bị mình chà đạp, kiên quyết đẩy mạnh một cái.

Lối vào bị nhét đầy đến cực hạn, mới vừa rồi con hưởng thụ ngón tay đùa giỡn lúc này Harry đau đến há to miệng, thở từng ngụm từng ngụm: “Sev...” Cậu chỉ phát ra một tiếng mà cũng cảm thấy nói không ra hơi, “Đau...” Harry mở to đôi mắt xanh, nước mắt theo khóe mi rơi xuống từng giọt, vừa mới lâm vào khoái cảm vui vẻ mà giờ toàn bộ bị mồ hôi lạnh và nỗi đau như xé rách thay thế. Mặc dù không phải lần đầu niếm phải loại đau đớn này, Harry trước đó cũng đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, nhưng khi đau đớn bất ngờ đột kích cậu vẫn không chịu nỗi.

Snape thả xuống trán cậu, người cậu từng nụ hôn dứt quãng, lưỡi lướt qua đầu nhũ, ngón tay vuốt ve phân thân mềm nhũn của cậu, âm thanh ôn nhu lần nữa an ủi cậu: “Thả lỏng... Harry... Nhịn một chút thì tốt rồi...” Vẫn duy trì những nụ hôn liên tục phân tán sự chú ý của Harry, tay anh lần nữa chọc cho cơ thể cậu nhóc trong lòng sung sướng, Harry ôm chặt thân thể người yêu lớn tuổi, phối hợp mở người.

“Có khỏe không...” Snape cảm nhận được cậu nhóc trong lòng không còn cứng nhắc nữa, thử động người.

“A a...” Harry rên một tiếng, nhưng không có vẻ thống khổ, cũng ngầm có ý sung sướng, chân cậu ôm lấy thắt lưng anh.

Đây là một động tác thúc giục, Snape không hề kiềm chế mình, đẩy nhanh động tác. Anh đẩy thật nhanh mạnh vào, rồi lại rút ra. dương v*t nóng bỏng của anh điên cuồng va chạm, vách tường bên trong vừa mềm mại đáng yêu lại yếu ớt vô tình bị mở rộng, mạnh mẽ kéo căng ra, hung hăng quấy phá, thỉnh thoảng thịt đỏ tươi bên trong bị hung ác kéo ra, rồi lại hung ác đẩy vào.

Harry rên rỉ, kêu gào, sung sướng vui vẻ lần thứ hai tràn ra, vui sướng tràn ngập toàn thân, cướp đoạt lấy toàn bộ ý thức, mỗi một sợi thần kinh, một điểm trên cơ thể, đều bị khống chế mà nghênh đón vui vẻ theo bản năng. Cậu nhóc run rẩy siết chặt lại, phía trước cũng hưng phấn run run, nức nở cầu xin: “Sev... Nhẹ một chút... A! Không! Nhanh một chút! Nhanh một chút...” dương v*t to dài mang theo ướt át rút ra toàn bộ, thừa dịp miệng nhỏ phía sau bị chà đạp quá độ vô lực tiếp nhận trong nhấy mắt mà mạnh mẽ cắm vào. Phần lớn diện tích ma sát kịch liệt làm nổi lên khoái cảm rừng rực, vách tường bên trong miệng nhỏ gắt gao co giãn, dồn nén làm người khác sung sướng đến hít thở không thông.

“Ngày mai cho em chịu khổ...” Snape thở hổn hển, tăng nhanh động tác, “Cái tên trứng thối tham lam này...”

Harry chỉ biết dùng sức nắm lấy cánh tay của anh, cơ thể cậu bị hung hăn va chạm, cậu thuận theo mà nghênh hợp, rên rỉ, trong không khí tràn đầy hương vị ***. Trên người hai người đều lộn xộn, nước bọt, mồ hôi, trộn lẫn vào nhau, không ngừng ướt dẫm trên cơ thể, ướt cả giường.

Cả đêm, Snape cảm giác một mảnh mê loạn. Chính là đến tột cùng đã vào ra bao nhiêu lần, vật nhỏ kia có còn đang khóc lóc rên rỉ, toàn bộ đều không rõ trong vui vẻ và đói khát vô tận. Đúng vậy, đói khát, chính là vô cùng đói khát. Snape cảm thấy lần đầu tiên chân chính hiểu được hàm nghĩa của từ đói khát, không phải lần đầu làm tình với cậu nhóc dưới thân, không phải một lần ôm lấy nhóc. Nhưng mình chưa bao giờ có cảm giác tham lam điên cuồng đến vậy, thật giống như... Chỉ cần rời khỏi là không thể thở nổi nữa...

Anh càng không ngừng áp xuống, mút vào, tiến vào, giống như không mệt mỏi mà giữ lấy Harry. Mỗi lần thả ra, anh đều nghĩ sẽ chết ngay lúc đó. Mà kèm theo khi mỗi lần anh thả ra, linh hồn lập tức bất an kêu gào, nhắc nhở anh, nhắc nhở anh phải hôn môi, phải giữ lấy Harry! Vô luận là dùng cách gì, bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần là phương thức có thể chạm thật sâu vào vật nhỏ là được..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau