[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn
Chương 19: Sau halloween
Đông Phương Điểm Trần
o0o
Lẽ ra chuyện Quirrel xô xát với con quỷ khổng lồ sẽ cực kì ầm ĩ, thậm chí nên có người sớm chú ý mới phải, nhưng chẳng hiểu vì sao, mà cả buổi trời đã trôi qua mà chẳng thấy ai đến. Snape vỗ nhẹ lên vai Harry, bảo cậu ngoan ngoãn đứng yên đó một lát, còn anh thì bước ra xem Quirel thế nào.
Đầu Quirrel đã bị nát bét chẳng khác gì quả dưa dập bét nhè, trông vô cùng thê thảm. Sau khi Snape đã xác định gã đã hoàn toàn tắt thở, mới đứng dậy ra hiệu cho Harry đi theo anh rời khỏi nơi đó.
Kết quả vẫn giống như lần Harry đối đầu với gã ngày trước, diệt được xác nhưng không diệt được chủ hồn. Snape vừa đi vừa nhíu mày, chẳng lẽ… lại phải để Harry chịu khổ thêm lần nữa, chờ khi Chúa tể Hắc Ám hồi sinh mới tiêu diệt hoàn toàn được hay sao? Nếu phỏng đoán theo đúng quỹ đạo của sự kiện hồi trước, thì chỉ e là phần chủ hồn của Voldemort đã bay vào sâu trong rừng Albania ẩn náu rồi…
“Mr?” Tiếng gọi của Harry cắt ngang mạch suy tư của anh, “Rốt cuộc thì ở lầu ba có giấu cái gì mà đáng để… trộm như thế?”
“Hòn đá phù thủy. Chính là Hòn đá Phù thủy có thể cho người ta cuộc đời trường sinh bất tử.” Snape thẳng thắn đáp lại, “Tuy nhiên… thứ đặt ở đó chỉ là bán thành phẩm, dùng để cố ý dụ gã tới trộm mà thôi. Ngài Hiệu trưởng vốn suy đoán từ sớm rằng trong trường có nội gián, chỉ là cụ không ngờ rằng đó lại là Quirrel.”
“Nếu đã là chuyện nguy hiểm như thế… thì tại sao thầy Hiệu trưởng lại công khai cảnh cáo tất cả các học sinh một cách trực tiếp và thẳng thừng như thế ngay trong lễ khai giảng vậy ạ? — dù gì thì, chỗ lầu ba này cũng ít người qua lại, nhưng nếu thầy ấy nói thế… học sinh những nhà khác thì con không dám chắc, nhưng học sinh Gryffindor với sự tò mò đầy hiếu kì không thể cưỡng lại được nhất định sẽ…” Harry chợt hiểu ra, “Nếu như… con vào nhà Gryffindor, thì chẳng phải con sẽ là một trong số những học sinh đó… Thầy ấy cố ý sao!”
Snape siết chặt vai cậu, hạ giọng thầm thì: “Có những chuyện nhóc tự hiểu trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra… Và nhóc cũng đừng quá căm hận thầy Hiệu trưởng. Tất cả những gì cụ ấy làm cũng đều vì giới Pháp thuật cả…”
“Chỉ vì con là Chúa cứu thế đó sao?” Đây là lần đầu tiên Harry thực sự thấy hiểu tên gọi “Chúa cứu thế” này phải gánh vác trọng trách nặng nề đến mức nào. Đó là vận mệnh của cậu, hơn nữa còn là một vận mệnh không thể tránh được! Đứa bé chỉ mới mười một tuổi bất chợt cảm nhận được sự sợ hãi về một tương lai mờ mịt. Cậu không biết rốt cuộc thì mình sẽ phải đối mặt với những gì, cũng chẳng biết kẻ được xưng là Dark Lord kia trông ra sao? Và cả năng lực của hắn hùng hậu đến độ nào? Cậu hoàn toàn không hề hay biết.
Snape nhanh chóng nhận thấy thân hình bé nhỏ trong tay đang run rẩy từng hồi, hiểu ngay rằng cậu đang sợ hãi. Anh thở dài, ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu bé đang run bần bật, khẽ thì thầm bên tai cậu đầy kiên định: “Harry… Ta sẽ luôn luôn ở bên nhóc mà…” Dẫu cho ta được sống hay phải chết, ta sẽ vĩnh viễn ở bên em, yêu thương em, bảo vệ em…
“Mr sẽ luôn luôn ở bên con thật chứ?” Harry ôm cổ anh, “Luôn luôn?”
“Phải, luôn luôn…” Snape khẽ thở dài, “Nhóc biết mà, ta sẽ không nuốt lời.”
Sáng hôm sau, khi Harry đang ăn điểm tâm được nghe Zabini kể hết lại chuyện Weasley và Longbottom cứu được Granger thoát khỏi tay con quỷ khổng lồ, đầy đủ không sót một chi tiết nào. Giờ thì cậu đã hiểu, chả trách sao tối qua chỗ kia ầm ĩ như thế lại chẳng thấy giáo sư nào có mặt, hóa ra là mải lo chuyện chỗ Granger. Xem ra câu chuyện đại chiến với quỷ khổng lồ phải thú vị lắm!
Cuối cùng, Zabini nói với chút chua ngoa: “Bọn nó gây ra chuyện nguy hiểm như thế, dám tự tiện vi phạm mệnh lệnh của thầy Hiệu trưởng, thế mà Giáo sư Mcgonagall còn đi cộng điểm cho bọn nó! Thường ngày bà ta cứ bô bô công tư phân minh đâu ra đấy, sẽ đối xử công bằng với tất cả các học sinh các kiểu, cuối cùng thì vẫn cứ thiên vị nhà Gryffindor!”
“Chẳng qua chỉ là mấy điểm cỏn con thôi.” Harry cười nhạt, “Chờ đến buổi học Độc Dược, Giáo sư Snape sẽ trừ sạch cho coi.”
“A, phải rồi. Nhắc đến Giáo sư Snape tớ mới nhớ…” Zabini liếc cậu từ trên xuống dưới với vẻ hoài nghi trắng trợn, “Tối hôm qua Giáo sư Snape đưa cậu đi đâu thế?”
“Cậu nói thế là sao?” Harry giả bộ không hiểu cậu bạn này đang nói gì.
“Đừng có giả vờ với tớ, cả tớ và Draco đều nhìn thấy hết rồi.” Zabini nhún vai, “Chúng tớ ‘đã’ trông thấy Giáo sư mang cậu đi. Thế hai người đi đâu, làm gì vậy?”
“Bạn Zabini, từ hồi nào mà bạn bắt đầu giống một học sinh nhà Gryffindor, lúc nào cũng tò mò tọc mạch thế?” Harry cũng không trả lời câu hỏi, chỉ đưa mắt liếc qua hai người Malfoy. Thấy Harry nhìn mình, thằng bé hình như hơi ngượng ngập quay đi.
“Phải rồi, sao giờ nào rồi mà còn chưa thấy các Giáo sư đến ăn điểm tâm nhỉ?” Zabini thấy hỏi cũng chẳng được tích sự gì, bèn chuyển chủ đề, “Sắp hết giờ ăn sáng rồi. Chẳng lẽ các thầy cô định nghỉ ốm tập thể, không lên lớp luôn?”
“Chịu, chắc là có chuyện gì đó ấy mà.” Trong lòng Harry chắc chắn, tám chín phần là đang bàn bạc giải quyết chuyện gã Quirrel kia rồi. Cậu lại nhìn đến học sinh ở ba nhà kia, thấy cũng có không ít người đã bắt đầu xì xào bàn tán, hiển nhiên là cũng thấy khó hiểu với tình huống lạ lùng của buổi sáng hôm nay.
Dự đoán của Harrry quả thực không sai. Cụ Dumbledore và các Giáo sư hiện đang ngồi trong phòng họp thảo luận về chuyện của Quirrel.
Nơi Quirrel bỏ mạng không được hay ho gì cho cam, khéo sao lại đúng cửa phòng có giấu Hòn đá phù thủy. Chi tiết này không thể không khiến mọi người nghĩ đến tình huống rằng: Quỷ khổng lồ vốn được Quirrel nhốt giữ dưới hầm ngục, thế mà lại trốn ra được. Vậy… phải chăng là Quirrel cố ý làm thế? Sau khi tạo được cơ hội để dẫn dắt sự chú ý của mọi người đi rồi, thì thừa cơ lẻn vào đó tìm kiếm Hòn đá Phù thủy.
“Severus, anh nghĩ sao?” cụ Dumbledore hỏi Snape, “Tính ra thì anh tiếp xúc với thầy Quirrel tương đối nhiều, anh có phát hiện thấy thầy ấy có gì khác thường hay không?”
“Khác thường? Hừ, tôi thì tôi thấy, tất cả mọi hành động của tên Quirrel đều không bình thường cả.” Snape nói lạnh nhạt, “Huống hồ, so với các giáo sư khác, tôi cũng chỉ ‘Tiếp xúc’ với tên đó nhiều một chút — chẳng qua là vì chỗ tôi ngồi lại khéo sao mà ở cạnh chỗ tên đó mà thôi — cụ cho rằng tôi có thể thấy được bao nhiêu?”
Cụ Dumbledore cũng biết dạo này Snape tỏ vẻ căm ghét Quirrel vô cùng, nên cũng đoán là chẳng dò la được gì. Vậy nên cụ cũng chỉ khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Albus, về phần các học sinh thì nên xử lí sao đây?” Giáo sư Mcgonagall hỏi thẳng vào vấn đề nan giải nhất hiện tại, “Có nên công khai ra không?”
“Ngoài cách đó ra liệu còn cách nào khác không?” Giáo sư Flitwick cất tiếng hỏi.
“Chỉ e… nếu Hội đồng Quản trị nhà trường biết được thì…” Giáo sư Mcgonagall nhíu mày nói, “Bọn họ sẽ tỏ ra nghi ngại về vấn đề an toàn của Hogwarts. Còn cả các tộc Trưởng nữa…”
“Nhưng cũng chỉ còn cách đó mà thôi, vả lại tôi cũng cho rằng chuyện quỷ khổng lồ xổng hầm ngục gây náo động Hogwarts tối qua đã bị nhiều tộc Trưởng biết rồi.” cụ Dumbledore thở dài, “Tôi muốn… tạo cớ gì đó cho cái chết của thầy Quirrel, để thầy ấy được chết coi như vẻ vang một chút, mọi người thấy thế nào? Nói gì thì nói, dẫu cho thầy ấy có thực sự rắp tâm hay có lí do khó nói nào, thì người cũng đã đi rồi…”
Các Giáo sư lặng thinh: Đúng vậy, hiện tại cũng chỉ có thể làm đến thế mà thôi…
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy trời? Chúng ta có phải đi học hay không đây?” Học sinh bên nhà Gryffindor bắt đầu xôn xao, “Các giáo sư gặp vấn đề gì sao?”
“Không chừng là chuyện có liên quan tới chuyện xảy ra tối qua chăng?” Học sinh nhà Ravenclaw phỏng đoán.
Đang lúc mọi người bàn tán xôn xao cả lên, thì cụ Dumbledore và các Giáo sư khác bước vào Đại sảnh đường. Nét mặt người nào người nấy đều có vẻ cực kì nghiêm trang, u sầu. Cụ Dumbledore đứng trên vị trí của cụ, ra hiệu cho tất cả yên lặng. Sau đó, cụ hắng giọng, khẽ nói rằng: “Thầy… phải thông báo cho các trò ngồi đây một tin rất đau buồn…” Cụ nhìn lướt qua sắc mặt của mọi người hết một lượt, “Tối hôm qua, lúc quỷ khổng lồ tấn công, Giáo sư Quirrel… không cẩn thận bị chúng đánh cho trọng thương, đã bất hạnh qua đời.”
Lập tức các học sinh nhốn nháo hết cả lên: Giáo sư Quirrel đã chết rồi ư?! Lại còn bị chết trong tay quỷ khổng lồ nữa?!
“Ông đang giỡn cái gì vậy?!” Malfoy là người đầu tiên nhảy dựng lên, “Chẳng phải ai cũng bảo Hogwarts là chỗ an toàn nhất trên thế giới này hay sao? Tại sao lại có thể để quỷ khổng lồ tấn công được? Lại còn làm chết một Giáo sư nữa?! Tôi phải viết thư kể chuyện này cho cha tôi! Thầy Dumbledore, ông đã làm ngơ đến sự an toàn của các học sinh trong trường!”
Zabini tinh ý phát hiện Harry lại chẳng tỏ ra kinh ngạc chút nào — rõ ràng là cậu ta đã biết trước sự việc rồi nên cậu không khỏi suy đoán: hẳn là tối hôm qua Potter và giáo sư ra ngoài chính là vì chuyện này sao? Nhưng gã Quirrel kia sao lại chết vậy?
“Giáo sư Quirrel… vì muốn bảo vệ sự an toàn cho mọi người, đã hy sinh trong lúc đang chiến đấu dũng cảm chống lại quỷ khổng lồ…” cụ Dumbledore tiếp tục, “Thầy ấy là một chiến sĩ cam đảm, thầy thực sự xúc động bi ai vì điều đó, nên muốn tất cả chúng ta đây kính trọng thầy ấy thật sâu sắc.”
Giáo sư Quirrel rõ ràng… Rất nhiều học sinh không khỏi thay đổi cái nhìn trước đây của bản thân dành cho ông thầy này. Thật không ngờ, vị Giáo sư Quirrel ngày thường luôn lắp bắp, nhu nhược lại thế lại cũng có lúc dũng cảm, vì bảo vệ mọi người mà liều mạng dấn thân vào hiểm nguy như thế, thậm chí… còn hi sinh cả tính mạng của mình.
Lại còn kính trọng sâu sắc! Harry nhủ thầm trong lòng, lí do lí trấu gì mà gượng ép thế không biết?
“Gã Quirrel ấy hả? Bằng cái dáng vẻ kia ấy à…” Malfoy cười nhạt, “Lão tưởng học sinh Slytherin toàn thằng ngu hết hả? Cũng chỉ có mấy thằng Gryffindor không có não mới đi tin lời lão mà thôi!”
“Chẳng qua cũng vì không muốn Hội đồng Quản trị nhà trường dị nghị mà thôi.” Zabini bình tĩnh chỉ ra, “Cơ mà này Draco, tớ đoán chắc là cha cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định của ông ấy đâu…”
“Hừ, tớ nhất định phải kết hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho cha tớ biết mới được!” Malfoy cười lạnh tanh, “Đừng hòng tớ để mọi thứ cứ thế này mà xong đâu. Hàng năm quý tộc chúng ta phải đóng góp cho Hogwarts biết bao nhiêu tiền của như thế, không phải là để đám học sinh tụi mình xem kịch quỷ khổng lồ hoành hành trong đêm Halloween đâu…”
Thấy các học sinh không còn dị nghị gì, cụ Dumbledore mới nhẹ nhàng thở ra, ra hiệu cho tất cả mọi người lên lớp học. Chờ cho các học sinh ra khỏi Đại sảnh đường hết cả rồi, bấy giờ cụ Dumbledore mới quay sang nói với Snape rằng: “Severus, nếu như… anh cũng biết rồi đó. Đến lúc đó đành phải phiền anh nói đỡ vài lời với ngài Malfoy thôi.” Cụ dư hiểu, Hội đồng Quản trị sẽ không dễ mà bỏ qua cho cụ chuyện này, dù cho cụ có tìm cái cớ hợp lí đến đâu đi chăng nữa. Dẫu sao thì đây cũng là chuyện liên quan đến sự an nguy của các học sinh.
Snape chỉ khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ anh đã biết phải làm gì, rồi rời Đại sảnh đường đi chuẩn bị cho tiết học sắp tới. Anh dư hiểu, sự việc ầm ĩ giờ càng ầm ĩ hơn. Và Lucius sẽ không từ bỏ ý đồ. Thế thì cứ mặc cho Dumbledore điên đầu chút đi thôi!
o0o
Lẽ ra chuyện Quirrel xô xát với con quỷ khổng lồ sẽ cực kì ầm ĩ, thậm chí nên có người sớm chú ý mới phải, nhưng chẳng hiểu vì sao, mà cả buổi trời đã trôi qua mà chẳng thấy ai đến. Snape vỗ nhẹ lên vai Harry, bảo cậu ngoan ngoãn đứng yên đó một lát, còn anh thì bước ra xem Quirel thế nào.
Đầu Quirrel đã bị nát bét chẳng khác gì quả dưa dập bét nhè, trông vô cùng thê thảm. Sau khi Snape đã xác định gã đã hoàn toàn tắt thở, mới đứng dậy ra hiệu cho Harry đi theo anh rời khỏi nơi đó.
Kết quả vẫn giống như lần Harry đối đầu với gã ngày trước, diệt được xác nhưng không diệt được chủ hồn. Snape vừa đi vừa nhíu mày, chẳng lẽ… lại phải để Harry chịu khổ thêm lần nữa, chờ khi Chúa tể Hắc Ám hồi sinh mới tiêu diệt hoàn toàn được hay sao? Nếu phỏng đoán theo đúng quỹ đạo của sự kiện hồi trước, thì chỉ e là phần chủ hồn của Voldemort đã bay vào sâu trong rừng Albania ẩn náu rồi…
“Mr?” Tiếng gọi của Harry cắt ngang mạch suy tư của anh, “Rốt cuộc thì ở lầu ba có giấu cái gì mà đáng để… trộm như thế?”
“Hòn đá phù thủy. Chính là Hòn đá Phù thủy có thể cho người ta cuộc đời trường sinh bất tử.” Snape thẳng thắn đáp lại, “Tuy nhiên… thứ đặt ở đó chỉ là bán thành phẩm, dùng để cố ý dụ gã tới trộm mà thôi. Ngài Hiệu trưởng vốn suy đoán từ sớm rằng trong trường có nội gián, chỉ là cụ không ngờ rằng đó lại là Quirrel.”
“Nếu đã là chuyện nguy hiểm như thế… thì tại sao thầy Hiệu trưởng lại công khai cảnh cáo tất cả các học sinh một cách trực tiếp và thẳng thừng như thế ngay trong lễ khai giảng vậy ạ? — dù gì thì, chỗ lầu ba này cũng ít người qua lại, nhưng nếu thầy ấy nói thế… học sinh những nhà khác thì con không dám chắc, nhưng học sinh Gryffindor với sự tò mò đầy hiếu kì không thể cưỡng lại được nhất định sẽ…” Harry chợt hiểu ra, “Nếu như… con vào nhà Gryffindor, thì chẳng phải con sẽ là một trong số những học sinh đó… Thầy ấy cố ý sao!”
Snape siết chặt vai cậu, hạ giọng thầm thì: “Có những chuyện nhóc tự hiểu trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra… Và nhóc cũng đừng quá căm hận thầy Hiệu trưởng. Tất cả những gì cụ ấy làm cũng đều vì giới Pháp thuật cả…”
“Chỉ vì con là Chúa cứu thế đó sao?” Đây là lần đầu tiên Harry thực sự thấy hiểu tên gọi “Chúa cứu thế” này phải gánh vác trọng trách nặng nề đến mức nào. Đó là vận mệnh của cậu, hơn nữa còn là một vận mệnh không thể tránh được! Đứa bé chỉ mới mười một tuổi bất chợt cảm nhận được sự sợ hãi về một tương lai mờ mịt. Cậu không biết rốt cuộc thì mình sẽ phải đối mặt với những gì, cũng chẳng biết kẻ được xưng là Dark Lord kia trông ra sao? Và cả năng lực của hắn hùng hậu đến độ nào? Cậu hoàn toàn không hề hay biết.
Snape nhanh chóng nhận thấy thân hình bé nhỏ trong tay đang run rẩy từng hồi, hiểu ngay rằng cậu đang sợ hãi. Anh thở dài, ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu bé đang run bần bật, khẽ thì thầm bên tai cậu đầy kiên định: “Harry… Ta sẽ luôn luôn ở bên nhóc mà…” Dẫu cho ta được sống hay phải chết, ta sẽ vĩnh viễn ở bên em, yêu thương em, bảo vệ em…
“Mr sẽ luôn luôn ở bên con thật chứ?” Harry ôm cổ anh, “Luôn luôn?”
“Phải, luôn luôn…” Snape khẽ thở dài, “Nhóc biết mà, ta sẽ không nuốt lời.”
Sáng hôm sau, khi Harry đang ăn điểm tâm được nghe Zabini kể hết lại chuyện Weasley và Longbottom cứu được Granger thoát khỏi tay con quỷ khổng lồ, đầy đủ không sót một chi tiết nào. Giờ thì cậu đã hiểu, chả trách sao tối qua chỗ kia ầm ĩ như thế lại chẳng thấy giáo sư nào có mặt, hóa ra là mải lo chuyện chỗ Granger. Xem ra câu chuyện đại chiến với quỷ khổng lồ phải thú vị lắm!
Cuối cùng, Zabini nói với chút chua ngoa: “Bọn nó gây ra chuyện nguy hiểm như thế, dám tự tiện vi phạm mệnh lệnh của thầy Hiệu trưởng, thế mà Giáo sư Mcgonagall còn đi cộng điểm cho bọn nó! Thường ngày bà ta cứ bô bô công tư phân minh đâu ra đấy, sẽ đối xử công bằng với tất cả các học sinh các kiểu, cuối cùng thì vẫn cứ thiên vị nhà Gryffindor!”
“Chẳng qua chỉ là mấy điểm cỏn con thôi.” Harry cười nhạt, “Chờ đến buổi học Độc Dược, Giáo sư Snape sẽ trừ sạch cho coi.”
“A, phải rồi. Nhắc đến Giáo sư Snape tớ mới nhớ…” Zabini liếc cậu từ trên xuống dưới với vẻ hoài nghi trắng trợn, “Tối hôm qua Giáo sư Snape đưa cậu đi đâu thế?”
“Cậu nói thế là sao?” Harry giả bộ không hiểu cậu bạn này đang nói gì.
“Đừng có giả vờ với tớ, cả tớ và Draco đều nhìn thấy hết rồi.” Zabini nhún vai, “Chúng tớ ‘đã’ trông thấy Giáo sư mang cậu đi. Thế hai người đi đâu, làm gì vậy?”
“Bạn Zabini, từ hồi nào mà bạn bắt đầu giống một học sinh nhà Gryffindor, lúc nào cũng tò mò tọc mạch thế?” Harry cũng không trả lời câu hỏi, chỉ đưa mắt liếc qua hai người Malfoy. Thấy Harry nhìn mình, thằng bé hình như hơi ngượng ngập quay đi.
“Phải rồi, sao giờ nào rồi mà còn chưa thấy các Giáo sư đến ăn điểm tâm nhỉ?” Zabini thấy hỏi cũng chẳng được tích sự gì, bèn chuyển chủ đề, “Sắp hết giờ ăn sáng rồi. Chẳng lẽ các thầy cô định nghỉ ốm tập thể, không lên lớp luôn?”
“Chịu, chắc là có chuyện gì đó ấy mà.” Trong lòng Harry chắc chắn, tám chín phần là đang bàn bạc giải quyết chuyện gã Quirrel kia rồi. Cậu lại nhìn đến học sinh ở ba nhà kia, thấy cũng có không ít người đã bắt đầu xì xào bàn tán, hiển nhiên là cũng thấy khó hiểu với tình huống lạ lùng của buổi sáng hôm nay.
Dự đoán của Harrry quả thực không sai. Cụ Dumbledore và các Giáo sư hiện đang ngồi trong phòng họp thảo luận về chuyện của Quirrel.
Nơi Quirrel bỏ mạng không được hay ho gì cho cam, khéo sao lại đúng cửa phòng có giấu Hòn đá phù thủy. Chi tiết này không thể không khiến mọi người nghĩ đến tình huống rằng: Quỷ khổng lồ vốn được Quirrel nhốt giữ dưới hầm ngục, thế mà lại trốn ra được. Vậy… phải chăng là Quirrel cố ý làm thế? Sau khi tạo được cơ hội để dẫn dắt sự chú ý của mọi người đi rồi, thì thừa cơ lẻn vào đó tìm kiếm Hòn đá Phù thủy.
“Severus, anh nghĩ sao?” cụ Dumbledore hỏi Snape, “Tính ra thì anh tiếp xúc với thầy Quirrel tương đối nhiều, anh có phát hiện thấy thầy ấy có gì khác thường hay không?”
“Khác thường? Hừ, tôi thì tôi thấy, tất cả mọi hành động của tên Quirrel đều không bình thường cả.” Snape nói lạnh nhạt, “Huống hồ, so với các giáo sư khác, tôi cũng chỉ ‘Tiếp xúc’ với tên đó nhiều một chút — chẳng qua là vì chỗ tôi ngồi lại khéo sao mà ở cạnh chỗ tên đó mà thôi — cụ cho rằng tôi có thể thấy được bao nhiêu?”
Cụ Dumbledore cũng biết dạo này Snape tỏ vẻ căm ghét Quirrel vô cùng, nên cũng đoán là chẳng dò la được gì. Vậy nên cụ cũng chỉ khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Albus, về phần các học sinh thì nên xử lí sao đây?” Giáo sư Mcgonagall hỏi thẳng vào vấn đề nan giải nhất hiện tại, “Có nên công khai ra không?”
“Ngoài cách đó ra liệu còn cách nào khác không?” Giáo sư Flitwick cất tiếng hỏi.
“Chỉ e… nếu Hội đồng Quản trị nhà trường biết được thì…” Giáo sư Mcgonagall nhíu mày nói, “Bọn họ sẽ tỏ ra nghi ngại về vấn đề an toàn của Hogwarts. Còn cả các tộc Trưởng nữa…”
“Nhưng cũng chỉ còn cách đó mà thôi, vả lại tôi cũng cho rằng chuyện quỷ khổng lồ xổng hầm ngục gây náo động Hogwarts tối qua đã bị nhiều tộc Trưởng biết rồi.” cụ Dumbledore thở dài, “Tôi muốn… tạo cớ gì đó cho cái chết của thầy Quirrel, để thầy ấy được chết coi như vẻ vang một chút, mọi người thấy thế nào? Nói gì thì nói, dẫu cho thầy ấy có thực sự rắp tâm hay có lí do khó nói nào, thì người cũng đã đi rồi…”
Các Giáo sư lặng thinh: Đúng vậy, hiện tại cũng chỉ có thể làm đến thế mà thôi…
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy trời? Chúng ta có phải đi học hay không đây?” Học sinh bên nhà Gryffindor bắt đầu xôn xao, “Các giáo sư gặp vấn đề gì sao?”
“Không chừng là chuyện có liên quan tới chuyện xảy ra tối qua chăng?” Học sinh nhà Ravenclaw phỏng đoán.
Đang lúc mọi người bàn tán xôn xao cả lên, thì cụ Dumbledore và các Giáo sư khác bước vào Đại sảnh đường. Nét mặt người nào người nấy đều có vẻ cực kì nghiêm trang, u sầu. Cụ Dumbledore đứng trên vị trí của cụ, ra hiệu cho tất cả yên lặng. Sau đó, cụ hắng giọng, khẽ nói rằng: “Thầy… phải thông báo cho các trò ngồi đây một tin rất đau buồn…” Cụ nhìn lướt qua sắc mặt của mọi người hết một lượt, “Tối hôm qua, lúc quỷ khổng lồ tấn công, Giáo sư Quirrel… không cẩn thận bị chúng đánh cho trọng thương, đã bất hạnh qua đời.”
Lập tức các học sinh nhốn nháo hết cả lên: Giáo sư Quirrel đã chết rồi ư?! Lại còn bị chết trong tay quỷ khổng lồ nữa?!
“Ông đang giỡn cái gì vậy?!” Malfoy là người đầu tiên nhảy dựng lên, “Chẳng phải ai cũng bảo Hogwarts là chỗ an toàn nhất trên thế giới này hay sao? Tại sao lại có thể để quỷ khổng lồ tấn công được? Lại còn làm chết một Giáo sư nữa?! Tôi phải viết thư kể chuyện này cho cha tôi! Thầy Dumbledore, ông đã làm ngơ đến sự an toàn của các học sinh trong trường!”
Zabini tinh ý phát hiện Harry lại chẳng tỏ ra kinh ngạc chút nào — rõ ràng là cậu ta đã biết trước sự việc rồi nên cậu không khỏi suy đoán: hẳn là tối hôm qua Potter và giáo sư ra ngoài chính là vì chuyện này sao? Nhưng gã Quirrel kia sao lại chết vậy?
“Giáo sư Quirrel… vì muốn bảo vệ sự an toàn cho mọi người, đã hy sinh trong lúc đang chiến đấu dũng cảm chống lại quỷ khổng lồ…” cụ Dumbledore tiếp tục, “Thầy ấy là một chiến sĩ cam đảm, thầy thực sự xúc động bi ai vì điều đó, nên muốn tất cả chúng ta đây kính trọng thầy ấy thật sâu sắc.”
Giáo sư Quirrel rõ ràng… Rất nhiều học sinh không khỏi thay đổi cái nhìn trước đây của bản thân dành cho ông thầy này. Thật không ngờ, vị Giáo sư Quirrel ngày thường luôn lắp bắp, nhu nhược lại thế lại cũng có lúc dũng cảm, vì bảo vệ mọi người mà liều mạng dấn thân vào hiểm nguy như thế, thậm chí… còn hi sinh cả tính mạng của mình.
Lại còn kính trọng sâu sắc! Harry nhủ thầm trong lòng, lí do lí trấu gì mà gượng ép thế không biết?
“Gã Quirrel ấy hả? Bằng cái dáng vẻ kia ấy à…” Malfoy cười nhạt, “Lão tưởng học sinh Slytherin toàn thằng ngu hết hả? Cũng chỉ có mấy thằng Gryffindor không có não mới đi tin lời lão mà thôi!”
“Chẳng qua cũng vì không muốn Hội đồng Quản trị nhà trường dị nghị mà thôi.” Zabini bình tĩnh chỉ ra, “Cơ mà này Draco, tớ đoán chắc là cha cậu sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định của ông ấy đâu…”
“Hừ, tớ nhất định phải kết hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho cha tớ biết mới được!” Malfoy cười lạnh tanh, “Đừng hòng tớ để mọi thứ cứ thế này mà xong đâu. Hàng năm quý tộc chúng ta phải đóng góp cho Hogwarts biết bao nhiêu tiền của như thế, không phải là để đám học sinh tụi mình xem kịch quỷ khổng lồ hoành hành trong đêm Halloween đâu…”
Thấy các học sinh không còn dị nghị gì, cụ Dumbledore mới nhẹ nhàng thở ra, ra hiệu cho tất cả mọi người lên lớp học. Chờ cho các học sinh ra khỏi Đại sảnh đường hết cả rồi, bấy giờ cụ Dumbledore mới quay sang nói với Snape rằng: “Severus, nếu như… anh cũng biết rồi đó. Đến lúc đó đành phải phiền anh nói đỡ vài lời với ngài Malfoy thôi.” Cụ dư hiểu, Hội đồng Quản trị sẽ không dễ mà bỏ qua cho cụ chuyện này, dù cho cụ có tìm cái cớ hợp lí đến đâu đi chăng nữa. Dẫu sao thì đây cũng là chuyện liên quan đến sự an nguy của các học sinh.
Snape chỉ khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ anh đã biết phải làm gì, rồi rời Đại sảnh đường đi chuẩn bị cho tiết học sắp tới. Anh dư hiểu, sự việc ầm ĩ giờ càng ầm ĩ hơn. Và Lucius sẽ không từ bỏ ý đồ. Thế thì cứ mặc cho Dumbledore điên đầu chút đi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất