[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn
Chương 64
Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Tám 4, 2014
Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận
Expecto Patronum...
Editor: Ciel
Expecto patronum…
Nguyệt quang thảo, hoa vong tư, nọc độc xà yêu, vảy xà quái, máu tươi của bạch kỳ mã… Tổng cộng hơn mười loại tài liệu chế thành ma được ở trong vạc tản ra ánh sáng màu bạc, tản mát như mùi nước suối mát lạnh. Hoàn thành lần quấy cuối cùng, Snape thu hồi đũa phép, nhìn chăm chú vào Độc Dược bên trong vạc.
Dược Tinh lọc chế tác vô cùng thành công, Snape trực tiếp lấy một bình nhỏ từ trong vạc uống vào. Trên cánh tay truyền đến một hồi cảm giác nóng rực, Snape xoắn tay áo lên, nhìn cái dấu hiệu kia đen kịt, xấu xí xoay vòng. Nóng rực dần dần biến thành đau đớn, nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu được, ít nhất so mỗi lần hắn ta triệu hoán thì tốt hơn nhiều. Dấu hiệu đen trở nên mơ hồ, con rắn lớn và cái đầu lâu đã thấy không rõ hình dạng, dấu hiệu dần dần hòa tan, biến thành tối đen như mực… Cuối cùng, giống như chất lỏng màu đen từ trên cánh tay anh chảy xuôi xuống dưới, biến mất không thấy.
Thật biến mất rồi… Snape khó có thể tin nhìn nhiều lần, xác định cánh tay của mình đã trở nên sạch sẽ, cái gì dấu vết cũng không có. Lúc này anh mới thở ra một hơi thật dài, ngồi phịch trên mặt ghế.
Anh thực sự thoát khỏi cái dấu hiệu kia, anh đã tự do… Snape lộ ra một nụ cười mà chính anh cũng không phát hiện, khoảng cách giữa mình và Harry lại tới gần một bước, điều này thật sự là…
Nhưng rất nhanh, tin Azkaban vượt ngục quy mô lớn làm tâm tình Snape vốn khoái trá lập tức lại trở nên lặng xuống. Lập tức, một tin càng làm anh không thoải mái truyền đến, Fudge quyết định hoạt động phái Dementor (Giám ngục Azkaban) vây giữ ở Hogwarts.
Dementor… Chết tiệt! Anh vẫn chưa quên Harry khi đó trải qua bao nhiêu khổ dưới tay mấy con quái vật thủ hạ chán ghét đó! Xem ra anh không thể không huấn luyện Harry luyện tập thần chú thần thủ hộ. Sự tình đã đăng lên nhật báo rồi.
Lúc Harry trở lại, trông thấy Snape vẫn rất không được tự nhiên, trên mặt thẳng phát sốt. Snape thấy hành vi chính mình đêm hôm đó tuy có hơi đột ngột quá một chút, nhưng ít nhất, chỉ cần Harry không suy nghĩ về mình theo phương diện “Người cha” là tốt rồi rồi.
Harry bây giờ hận không thể đem mình núp đi, ngoại trừ lúc ăn cơm, cậu luôn trốn trong phòng mình, viết xong bài tập lại bắt đầu chuẩn bị bài mới cho chương trình học. Tóm lại có thể không đối mặt trực tiếp với Snape thì đối mặt.
Buổi chiều ngày nọ, Harry đọc qua hết một bản sách phép thuật hắc ám, cảm thấy hơi đói. Cậu nhớ lại trong phòng bếp còn có một bàn điểm tâm nhỏ mình làm, cậu quyết định đi uống trà chiều trước. Hắn đi vào dưới lầu, Snape đang ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon, trên đầu gối bày biện một bản mở ra sách vở, trước mặt trên bàn trà bày biện một bình hồng trà cùng với vậy bàn điểm tâm nhỏ.
“A…” Harry giằng co tại trên bậc thang, lên cũng không được mà xuống cũng không xong. Đi xuống thì, điểm tâm ở trong tay Mr. rồi, mình cũng ăn không hết, hay là thôi đi đi lên thì, Mr. đã thấy mình rồi, làm như vậy lại có vẻ không có lễ phép.
“Có chuyện gì sao?” Snape hơi mỉm cười một chút với cậu, đem sách trong tay để một bên, bày ra một bộ dáng “Tới vừa vặn, ta có lời muốn nói với em”, Harry cũng chỉ có thể kiên trì đi xuống lầu, đi đến trước mặt của anh.
“Ngồi đi.” Snape cho cậu ngồi xuống cạnh mình, “Em đã biết rõ chuyện Dementor đến Hogwarts?” Anh rót một chén trà cho cậu.
Harry khẩn trương uống một ngụm trà, gật gật đầu: “Vì sao hiệu trưởng lại đồng ý chứ? Chuyện này sẽ tạo thành một tai hoạ ngầm rất lớn đối với an toàn của học sinh —— em cũng không cho rằng những Dementor sẽ nghe lời như vậy, một khi bọn chúng thiếu đồ ăn, bọn chúng rất có thể sẽ…”
“Xem ra lúc này đây, hiệu trưởng của chúng ta không chống lại được th61 lực của Fudge rồi.” Snape cười lạnh một tiếng, “Em hiểu bao nhiêu về Dementor?”
“Chúng nó dựa vào việc hút sự vui vẻ của mọi người làm thức ăn, là sinh vật hắc ám nhất, tầng thấp nhất, miễn là chỗ có nhiếp hồn quái ở sẽ chỉ còn lại thống khổ…” Harry đưa tay vươn vào trong dĩa điểm tâm —— cậu rất đói bụng, “Đối với những tù nhân của Azkaban mà nói là phương pháp xử quyết không tồi —— em chỉ biết rõ có bao nhiêu đó thôi.”
“Như vậy em cũng biết phương pháp chống lại Dementor?” Snape tiếp tục hỏi.
Harry gật gật đầu: “Thần chú gọi thần hộ mệnh, thần hộ mệnh là một loại năng lượng tích cực, hi vọng, sung sướng, ý chí sinh tồn của nhân loại. Thông qua câu thần chú có thể gọi thần hộ mệnh, nhưng nhất định phải tập trung tinh thần, dùng một ký ức vui sướng nhất của chính bản thân mình triệu hồi.” Cậu dừng một chút, “Ý của thầy là… em phải sớm học tập thần chú thần hộ mệnh?”
“Vì phòng ngừa việc em sẽ bị Dementor dọa ngất đi, ta cho rằng đây là vô cùng quan trọng.” Snape giải thích, “Em cảm thấy thế nào?”
“Dạ.” Harry đồng ý, “Chúng ta đây chừng nào thì bắt đầu?”
“Sáng sớm hoặc chiều tối đều được.” Snape nói, “Ở tầng hầm.”
“Em sẽ đến đúng giờ.” Harry buông chén trà chỉ mới uống vài ngụm, có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua điểm tâm chỉ mới ăn hai khối, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
Snape lại gọi cậu lại: “Harry, về chuyện đêm hôm đó… Ta…” Anh không biết nên giải thích như thế nào, anh nhìn ra được Harry bởi vì chuyện này mà có chút khúc mắc với mình.
Harry dốc sức liều mạng lắc đầu, lắp bắp nói: “Có thể không nói chuyện kia không? Em…” Cậu tìm không ra từ ngữ để giải thích.
“Đừng để ở trong lòng.” Snape thở dài, “Chẳng qua là một hỗ trợ nho nhỏ mà thôi, em không cần có gánh nặng tâm lý như thế.” (=.=”)
Hỗ trợ nho nhỏ? Harry có chút không cách nào hiểu nổi ý tứ của đối phương: “Chẳng lẽ… Người lớn mấy người đều là những cái… Giúp nhau hỗ trợ vậy sao?” (Há há, nghẹn cười chết ta…)
Snape nghẹn lời: “Cái này… Xem như thế đi…” Anh miễn cưỡng gật gật đầu, “Em lên trước đi, đừng quên luyện tập ngày mai.”
Có lẽ là Harry tự nghĩ thông, cũng có lẽ là bản thân ngày hôm qua “Giải thích” có tác dụng, buổi chiều ngày hôm sau Harry ở thời điểm đối mặt với mình tự nhiên hơn nhiều. Với chuyện này, Snape không biết là nên vui hay nên buồn.
“…Thần chú gọi thần hộ mệnh yêu cầu cần có lực linh thần rất lớn của phù thủy, đem ký ức vui sướng nhất của mình thông qua ma pháp biểu hiện ra ngoài…” Snape bắt đầu giải thích nguyên lý của thần chú gọi thần hộ mệnh cho cậu, “Những ký ức vui sướng sẽ làm Dementor cảm thấy sợ hãi, mà không cách nào tới gần… Nếu như lực tinh thần của em đủ mạnh, thần hộ mệnh của em sẽ biến thành một hình thái cụ thể, cũng chính là “Thân thể của thần hộ mệnh” mà chúng ta bình thường hay nói. Ví dụ như ——” Snape huy động đũa phép, “Expecto Patronum!”
Một con nai con màu bạc từ đầu đũa phép dần dần hiện ra, đó còn là một con nai con, sừng thậm chí còn chưa hoàn toàn trưởng thành, bốn chân nó tung tăng nhún nhảy trên mặt đất, thật vui sướng mà toát ra, một đôi mắt vừa lớn vừa tròn tò mò nhìn Harry. Harry thử vươn tay thăm dò, nai con cúi đầu xuống nhìn cậu chăm chú, Harry vừa định đi vuốt ve nó, Snape run lên đũa phép, nai con màu bạc biến mất.
“Cùng động vật chơi đùa?” Snape lắc đầu, “Đó cũng không phải là động vật thật, Harry.”
“Con nai con này…có đại biểu cho cái gì không?” Harry hỏi, “Mỗi thần hộ mệnh của một người đều có hình thái bất đồng, nó có ý nghĩa đặc thù gì với phù thủy ạ?”
“Điều này đại biểu cho… điều ta yêu…” Snape lẩm bẩm, “Nhưng ta lại mất đi em…”
“Cái gì?” Harry không nghe thấy giọng anh ở nửa câu sau.
“Em nên luyện tập.” Snape không tiếp tục nói nữa, “Nhớ lại ký ức vui sướng nhất của em.”
Ký ức vui sướng nhất của mình… Harry bắt đầu suy nghĩ, ừm… Ký ức vui sướng nhất của mình đều là lúc cùng Mr. một chỗ…
“Nghĩ được chưa?” Snape nói, “Trước tiên, thử xem em có thể triệu hồi ra thần hộ mệnh hay không, đến lúc thần bảo hộ của em có thể thành hình chúng ta sẽ tiến hành luyện tập chính thức?”
“Thầy có biện pháp lấy Dementor tới á?” Harry kinh hãi nhảy dựng.
“Cậu Potter, em chuẩn bị bài như thế nào?” Snape hai tay ôm ngực, không vui nói, “Chẳng lẽ em không biết trên đời này có một loại sinh vật gọi là boggart (Ông kẹ)?”
“Thật có lỗi…” Harry nói thầm, móc ra đũa phép, bắt đầu nhớ lại kinh nghiệm vui sướng nhất của mình, cậu lựa chọn ký ức lễ Giáng sinh trải qua cùng Mr, “Expecto Patronum!” Một làn sương bạc vô cùng mỏng manh, nhàn nhạt từ đũa phép của cậu phun ra.
“Tạm được.” Snape gật gật đầu, đối với học sinh năm hai lần đầu sử dụng thần chú thần hộ mệnh mà nói, loại biểu hiện này đã rất tốt, “Trí nhớ này còn chưa đủ vui sướng, nghĩ tiếp xem.”
Nghĩ tiếp… Harry vắt hết óc, cậu cố gắng để suy nghĩ bay lượn, nhưng có những vật khác quấy nhiễu… Ký ức vui sướng nhất của mình…
“Expecto Patronum!” Lúc này đây sương mù có vẻ dày đặc hơn một tí, thoạt nhìn có lực nhiều hơn, nhưng vẫn không cách nào thành hình.
“Em lựa chọn ký ức nào?” Snape hỏi.
Harry huy động đũa phép: “Mr. cùng em ăn cơm ở Hẻm Xéo —— chẳng qua thoạt nhìn giống như là không đủ vui sướng, nhưng em thật sự là không nghĩ ra được nữa.”
“Sâu hơn một chút.” Snape nói, “Tiếp tục ngẫm lại, em còn chưa đối mặt trực tiếp với Dementor chân chính đâu, Ký ức vui sướng không đủ thì không cách nào ngăn cản xâm nhập của Dementor.”
Tiếp tục nghĩ… Harry dốc sức liều mạng nhớ lại từng ly từng tý những khi mình cùng Snape một chỗ, tìm kiếm những trí nhớ. Lần đầu Mr. dùng cơm cùng cậu… Lần đầu Mr. ôm cậu… Lần đầu Mr. … Hôn cậu…
“… Expecto Patronum!” Harry bị này đoạn trí nhớ hù sợ, vô ý thức mà hô một tiếng, đũa phép phun ra sương mù màu bạc, bắt đầu ngưng tụ, một con nai cái con xinh đẹp, vẫn còn nhỏ xuất hiện ở trước mặt Harry, nó chớp chớp đôi mắt to tròn, thuần khiết vô cùng nhìn Harry.
Snape ho khan một tiếng, gần như bị này con nai cái con này dọa sợ, điều này làm anh nhớ tới thần hộ mệnh trong quá khứ của bản thân. Chẳng qua, tình huống hiện tại, anh có thể lý giải Harry đối với mình… cũng có một phần tình cảm không đồng dạng như vậy chăng?
“Well done.” Snape đã cắt đứt Harry vẫn đang sững sờ, “Em nhớ ra cái gì đó?”
“Không có gì!” Harry dốc sức liều mạng lắc đầu, mặt phừng một cái đỏ bừng. Chí mạng! cậu thật không nghĩ đến sẽ là cái ký ức này! Cậu hiện tại đã không phải là tên nhóc năm nhất là cái gì cũng không hiểu rồi, đương nhiên cậu cũng biết cái “Hôn” này thể hiện ý nghĩa không tầm thường, nhưng… cậu chưa từng suy nghĩ theo phương diện kia, chính mình chẳng qua là một nam sinh vừa gầy lại nhỏ, lớn lên lại không xinh đẹp, cậu thực không có nghĩ tới… Mr, sẽ thích mình…
Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận
Expecto Patronum...
Editor: Ciel
Expecto patronum…
Nguyệt quang thảo, hoa vong tư, nọc độc xà yêu, vảy xà quái, máu tươi của bạch kỳ mã… Tổng cộng hơn mười loại tài liệu chế thành ma được ở trong vạc tản ra ánh sáng màu bạc, tản mát như mùi nước suối mát lạnh. Hoàn thành lần quấy cuối cùng, Snape thu hồi đũa phép, nhìn chăm chú vào Độc Dược bên trong vạc.
Dược Tinh lọc chế tác vô cùng thành công, Snape trực tiếp lấy một bình nhỏ từ trong vạc uống vào. Trên cánh tay truyền đến một hồi cảm giác nóng rực, Snape xoắn tay áo lên, nhìn cái dấu hiệu kia đen kịt, xấu xí xoay vòng. Nóng rực dần dần biến thành đau đớn, nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu được, ít nhất so mỗi lần hắn ta triệu hoán thì tốt hơn nhiều. Dấu hiệu đen trở nên mơ hồ, con rắn lớn và cái đầu lâu đã thấy không rõ hình dạng, dấu hiệu dần dần hòa tan, biến thành tối đen như mực… Cuối cùng, giống như chất lỏng màu đen từ trên cánh tay anh chảy xuôi xuống dưới, biến mất không thấy.
Thật biến mất rồi… Snape khó có thể tin nhìn nhiều lần, xác định cánh tay của mình đã trở nên sạch sẽ, cái gì dấu vết cũng không có. Lúc này anh mới thở ra một hơi thật dài, ngồi phịch trên mặt ghế.
Anh thực sự thoát khỏi cái dấu hiệu kia, anh đã tự do… Snape lộ ra một nụ cười mà chính anh cũng không phát hiện, khoảng cách giữa mình và Harry lại tới gần một bước, điều này thật sự là…
Nhưng rất nhanh, tin Azkaban vượt ngục quy mô lớn làm tâm tình Snape vốn khoái trá lập tức lại trở nên lặng xuống. Lập tức, một tin càng làm anh không thoải mái truyền đến, Fudge quyết định hoạt động phái Dementor (Giám ngục Azkaban) vây giữ ở Hogwarts.
Dementor… Chết tiệt! Anh vẫn chưa quên Harry khi đó trải qua bao nhiêu khổ dưới tay mấy con quái vật thủ hạ chán ghét đó! Xem ra anh không thể không huấn luyện Harry luyện tập thần chú thần thủ hộ. Sự tình đã đăng lên nhật báo rồi.
Lúc Harry trở lại, trông thấy Snape vẫn rất không được tự nhiên, trên mặt thẳng phát sốt. Snape thấy hành vi chính mình đêm hôm đó tuy có hơi đột ngột quá một chút, nhưng ít nhất, chỉ cần Harry không suy nghĩ về mình theo phương diện “Người cha” là tốt rồi rồi.
Harry bây giờ hận không thể đem mình núp đi, ngoại trừ lúc ăn cơm, cậu luôn trốn trong phòng mình, viết xong bài tập lại bắt đầu chuẩn bị bài mới cho chương trình học. Tóm lại có thể không đối mặt trực tiếp với Snape thì đối mặt.
Buổi chiều ngày nọ, Harry đọc qua hết một bản sách phép thuật hắc ám, cảm thấy hơi đói. Cậu nhớ lại trong phòng bếp còn có một bàn điểm tâm nhỏ mình làm, cậu quyết định đi uống trà chiều trước. Hắn đi vào dưới lầu, Snape đang ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon, trên đầu gối bày biện một bản mở ra sách vở, trước mặt trên bàn trà bày biện một bình hồng trà cùng với vậy bàn điểm tâm nhỏ.
“A…” Harry giằng co tại trên bậc thang, lên cũng không được mà xuống cũng không xong. Đi xuống thì, điểm tâm ở trong tay Mr. rồi, mình cũng ăn không hết, hay là thôi đi đi lên thì, Mr. đã thấy mình rồi, làm như vậy lại có vẻ không có lễ phép.
“Có chuyện gì sao?” Snape hơi mỉm cười một chút với cậu, đem sách trong tay để một bên, bày ra một bộ dáng “Tới vừa vặn, ta có lời muốn nói với em”, Harry cũng chỉ có thể kiên trì đi xuống lầu, đi đến trước mặt của anh.
“Ngồi đi.” Snape cho cậu ngồi xuống cạnh mình, “Em đã biết rõ chuyện Dementor đến Hogwarts?” Anh rót một chén trà cho cậu.
Harry khẩn trương uống một ngụm trà, gật gật đầu: “Vì sao hiệu trưởng lại đồng ý chứ? Chuyện này sẽ tạo thành một tai hoạ ngầm rất lớn đối với an toàn của học sinh —— em cũng không cho rằng những Dementor sẽ nghe lời như vậy, một khi bọn chúng thiếu đồ ăn, bọn chúng rất có thể sẽ…”
“Xem ra lúc này đây, hiệu trưởng của chúng ta không chống lại được th61 lực của Fudge rồi.” Snape cười lạnh một tiếng, “Em hiểu bao nhiêu về Dementor?”
“Chúng nó dựa vào việc hút sự vui vẻ của mọi người làm thức ăn, là sinh vật hắc ám nhất, tầng thấp nhất, miễn là chỗ có nhiếp hồn quái ở sẽ chỉ còn lại thống khổ…” Harry đưa tay vươn vào trong dĩa điểm tâm —— cậu rất đói bụng, “Đối với những tù nhân của Azkaban mà nói là phương pháp xử quyết không tồi —— em chỉ biết rõ có bao nhiêu đó thôi.”
“Như vậy em cũng biết phương pháp chống lại Dementor?” Snape tiếp tục hỏi.
Harry gật gật đầu: “Thần chú gọi thần hộ mệnh, thần hộ mệnh là một loại năng lượng tích cực, hi vọng, sung sướng, ý chí sinh tồn của nhân loại. Thông qua câu thần chú có thể gọi thần hộ mệnh, nhưng nhất định phải tập trung tinh thần, dùng một ký ức vui sướng nhất của chính bản thân mình triệu hồi.” Cậu dừng một chút, “Ý của thầy là… em phải sớm học tập thần chú thần hộ mệnh?”
“Vì phòng ngừa việc em sẽ bị Dementor dọa ngất đi, ta cho rằng đây là vô cùng quan trọng.” Snape giải thích, “Em cảm thấy thế nào?”
“Dạ.” Harry đồng ý, “Chúng ta đây chừng nào thì bắt đầu?”
“Sáng sớm hoặc chiều tối đều được.” Snape nói, “Ở tầng hầm.”
“Em sẽ đến đúng giờ.” Harry buông chén trà chỉ mới uống vài ngụm, có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua điểm tâm chỉ mới ăn hai khối, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
Snape lại gọi cậu lại: “Harry, về chuyện đêm hôm đó… Ta…” Anh không biết nên giải thích như thế nào, anh nhìn ra được Harry bởi vì chuyện này mà có chút khúc mắc với mình.
Harry dốc sức liều mạng lắc đầu, lắp bắp nói: “Có thể không nói chuyện kia không? Em…” Cậu tìm không ra từ ngữ để giải thích.
“Đừng để ở trong lòng.” Snape thở dài, “Chẳng qua là một hỗ trợ nho nhỏ mà thôi, em không cần có gánh nặng tâm lý như thế.” (=.=”)
Hỗ trợ nho nhỏ? Harry có chút không cách nào hiểu nổi ý tứ của đối phương: “Chẳng lẽ… Người lớn mấy người đều là những cái… Giúp nhau hỗ trợ vậy sao?” (Há há, nghẹn cười chết ta…)
Snape nghẹn lời: “Cái này… Xem như thế đi…” Anh miễn cưỡng gật gật đầu, “Em lên trước đi, đừng quên luyện tập ngày mai.”
Có lẽ là Harry tự nghĩ thông, cũng có lẽ là bản thân ngày hôm qua “Giải thích” có tác dụng, buổi chiều ngày hôm sau Harry ở thời điểm đối mặt với mình tự nhiên hơn nhiều. Với chuyện này, Snape không biết là nên vui hay nên buồn.
“…Thần chú gọi thần hộ mệnh yêu cầu cần có lực linh thần rất lớn của phù thủy, đem ký ức vui sướng nhất của mình thông qua ma pháp biểu hiện ra ngoài…” Snape bắt đầu giải thích nguyên lý của thần chú gọi thần hộ mệnh cho cậu, “Những ký ức vui sướng sẽ làm Dementor cảm thấy sợ hãi, mà không cách nào tới gần… Nếu như lực tinh thần của em đủ mạnh, thần hộ mệnh của em sẽ biến thành một hình thái cụ thể, cũng chính là “Thân thể của thần hộ mệnh” mà chúng ta bình thường hay nói. Ví dụ như ——” Snape huy động đũa phép, “Expecto Patronum!”
Một con nai con màu bạc từ đầu đũa phép dần dần hiện ra, đó còn là một con nai con, sừng thậm chí còn chưa hoàn toàn trưởng thành, bốn chân nó tung tăng nhún nhảy trên mặt đất, thật vui sướng mà toát ra, một đôi mắt vừa lớn vừa tròn tò mò nhìn Harry. Harry thử vươn tay thăm dò, nai con cúi đầu xuống nhìn cậu chăm chú, Harry vừa định đi vuốt ve nó, Snape run lên đũa phép, nai con màu bạc biến mất.
“Cùng động vật chơi đùa?” Snape lắc đầu, “Đó cũng không phải là động vật thật, Harry.”
“Con nai con này…có đại biểu cho cái gì không?” Harry hỏi, “Mỗi thần hộ mệnh của một người đều có hình thái bất đồng, nó có ý nghĩa đặc thù gì với phù thủy ạ?”
“Điều này đại biểu cho… điều ta yêu…” Snape lẩm bẩm, “Nhưng ta lại mất đi em…”
“Cái gì?” Harry không nghe thấy giọng anh ở nửa câu sau.
“Em nên luyện tập.” Snape không tiếp tục nói nữa, “Nhớ lại ký ức vui sướng nhất của em.”
Ký ức vui sướng nhất của mình… Harry bắt đầu suy nghĩ, ừm… Ký ức vui sướng nhất của mình đều là lúc cùng Mr. một chỗ…
“Nghĩ được chưa?” Snape nói, “Trước tiên, thử xem em có thể triệu hồi ra thần hộ mệnh hay không, đến lúc thần bảo hộ của em có thể thành hình chúng ta sẽ tiến hành luyện tập chính thức?”
“Thầy có biện pháp lấy Dementor tới á?” Harry kinh hãi nhảy dựng.
“Cậu Potter, em chuẩn bị bài như thế nào?” Snape hai tay ôm ngực, không vui nói, “Chẳng lẽ em không biết trên đời này có một loại sinh vật gọi là boggart (Ông kẹ)?”
“Thật có lỗi…” Harry nói thầm, móc ra đũa phép, bắt đầu nhớ lại kinh nghiệm vui sướng nhất của mình, cậu lựa chọn ký ức lễ Giáng sinh trải qua cùng Mr, “Expecto Patronum!” Một làn sương bạc vô cùng mỏng manh, nhàn nhạt từ đũa phép của cậu phun ra.
“Tạm được.” Snape gật gật đầu, đối với học sinh năm hai lần đầu sử dụng thần chú thần hộ mệnh mà nói, loại biểu hiện này đã rất tốt, “Trí nhớ này còn chưa đủ vui sướng, nghĩ tiếp xem.”
Nghĩ tiếp… Harry vắt hết óc, cậu cố gắng để suy nghĩ bay lượn, nhưng có những vật khác quấy nhiễu… Ký ức vui sướng nhất của mình…
“Expecto Patronum!” Lúc này đây sương mù có vẻ dày đặc hơn một tí, thoạt nhìn có lực nhiều hơn, nhưng vẫn không cách nào thành hình.
“Em lựa chọn ký ức nào?” Snape hỏi.
Harry huy động đũa phép: “Mr. cùng em ăn cơm ở Hẻm Xéo —— chẳng qua thoạt nhìn giống như là không đủ vui sướng, nhưng em thật sự là không nghĩ ra được nữa.”
“Sâu hơn một chút.” Snape nói, “Tiếp tục ngẫm lại, em còn chưa đối mặt trực tiếp với Dementor chân chính đâu, Ký ức vui sướng không đủ thì không cách nào ngăn cản xâm nhập của Dementor.”
Tiếp tục nghĩ… Harry dốc sức liều mạng nhớ lại từng ly từng tý những khi mình cùng Snape một chỗ, tìm kiếm những trí nhớ. Lần đầu Mr. dùng cơm cùng cậu… Lần đầu Mr. ôm cậu… Lần đầu Mr. … Hôn cậu…
“… Expecto Patronum!” Harry bị này đoạn trí nhớ hù sợ, vô ý thức mà hô một tiếng, đũa phép phun ra sương mù màu bạc, bắt đầu ngưng tụ, một con nai cái con xinh đẹp, vẫn còn nhỏ xuất hiện ở trước mặt Harry, nó chớp chớp đôi mắt to tròn, thuần khiết vô cùng nhìn Harry.
Snape ho khan một tiếng, gần như bị này con nai cái con này dọa sợ, điều này làm anh nhớ tới thần hộ mệnh trong quá khứ của bản thân. Chẳng qua, tình huống hiện tại, anh có thể lý giải Harry đối với mình… cũng có một phần tình cảm không đồng dạng như vậy chăng?
“Well done.” Snape đã cắt đứt Harry vẫn đang sững sờ, “Em nhớ ra cái gì đó?”
“Không có gì!” Harry dốc sức liều mạng lắc đầu, mặt phừng một cái đỏ bừng. Chí mạng! cậu thật không nghĩ đến sẽ là cái ký ức này! Cậu hiện tại đã không phải là tên nhóc năm nhất là cái gì cũng không hiểu rồi, đương nhiên cậu cũng biết cái “Hôn” này thể hiện ý nghĩa không tầm thường, nhưng… cậu chưa từng suy nghĩ theo phương diện kia, chính mình chẳng qua là một nam sinh vừa gầy lại nhỏ, lớn lên lại không xinh đẹp, cậu thực không có nghĩ tới… Mr, sẽ thích mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất