[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn
Chương 8: Trị khỏi và chia lìa
Ciel Mip (Điểm Trần)
o0o
Tiếp tục như hiện tại cũng không phải là cách tốt, Harry vẫn như cũ, liên tục ăn vào lại nôn ra, nôn sạch hết thì tiếp tục ăn vào. Dù nhờ có độc dược bổ sung dinh dưỡng mà nó không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nôn mửa trong thời gian dài làm dạ dày của nó bắt đầu thắt lại. Nếu còn tiếp tục như thế, toàn bộ cơ quan tiêu hóa sẽ héo rút đi không chừng! Snape lại tham khảo hàng đống sách có liên quan đến tâm lý của Muggle lần nữa, quyết định đổi sang một phương pháp khác giúp Harry trị bệnh.
Giữa lúc đó, cụ Dumbledore cũng đã từng tới thêm một lần, ý là muốn để Snape đưa Harry về nhà Dursley. Nhưng sau khi Snape miêu tả chi tiết rõ ràng bệnh tình của Harry cho cụ, cụ cũng chỉ bảo tạm thời cứ để Harry ở lại Hẻm Spiner’s End, chờ khi nào khá hơn rồi sẽ tính sau. Chẳng biết vì sao, Snape phát hiện thấy rằng, sau khi cụ Dumbledore biết rõ bệnh tình của Harry rồi, trong mắt cụ chợt hiện lên vẻ áy náy có lẽ, cụ ấy cũng hiểu rằng bản thân đưa Harry vào nhà Dursley từ khi còn tấm bé như vậy quả thực là rất có lỗi với nhóc.
“Harry, nhìn ta, nói cho ta biết, ta là ai?” Snape ngồi xuống cạnh giường, nhìn Harry, hỏi.
“Ừm… Mr là Mr Snape.” Harry có chút do dự mà đáp lại, rõ ràng là khó hiểu với vấn đề anh đưa ra.
“Vậy cho ta biết, ai đã cứu nhóc ra?” Hai tay Snape nắm lấy bờ vai nó, nhìn thẳng vào nó hỏi tiếp.
“Là Mr…” Harry đáp, “Làm sao vậy…, Mr?”
“Vậy nhóc cho rằng ta sẽ làm hại nhóc sao?” Snape lại hỏi tiếp câu nữa, “Nhóc cho rằng… ta cũng sẽ tra tấn nhóc giống như những kẻ kia sao?”
“Tất nhiên là chú sẽ không!” Harry liều mạng lắc đầu, mấy ngày sống chung với nhau, cậu biết Snape quan tâm đến cậu nhiều như thế nào, trước giờ chưa từng có ai tốt với cậu đến vậy. Tuy rằng mới nhìn thì chú ấy có vẻ hung dữ, ăn nói hơi độc địa, nhưng chú ấy luôn dịu dàng an ủi mình, chăm sóc cho mình. Thậm chí, có lúc nó đã nghĩ rằng, giá mà chú Snape là ba của nó thì tốt biết chừng nào ( Quyển: Harry, ngàn lần vạn lần cưng đừng có nghĩ thế a).
“Nếu thế thì… ta cho nhóc ăn cũng không phải vì muốn hại nhóc, đúng chứ.” Snape đưa một thìa cháo uy đến bên miệng cậu, “Nhóc phải tin tưởng ta, món này thực sự rất ngon, và sẽ không làm hại nhóc…” Anh thì thầm ý bảo Harry nếm thử.
Harry chần chừ rồi cũng hé miệng, thử nuốt thìa cháo kia vào, thật là thơm, nhưng hương thơm của đồ ăn khiến cậu cảm thấy sợ hãi, dạ dày cậu lại bắt đầu quặn lên lần nữa.
“Đừng nhổ ra…” Snape nhìn nó, thì thầm hướng dẫn nó, “Nghĩ đi, ta sẽ không làm tổn thương nhóc, Harry… Nhóc ăn thứ này vào thì sẽ khiến thể trạng nhóc tốt lên… Nhóc sẽ khỏe mạnh, sẽ lớn dần, sẽ cao lớn…”
Harry bắt đầu cố gắng nuốt cháo đang nấn ná trong miệng xuống bụng, đúng thế, chú ấy sẽ không làm hại mình đâu mà… Cậu nỗ lực nuốt bằng hết. Cháo thật là ấm nóng, tức thì cậu liền cảm thấy bụng mình khá lên nhiều lắm, rất dễ chịu, giúp cho dạ dày vì lâu không có thức ăn vào mà dần ngưng co rúc.
“Còn muốn nữa không?” Snape cẩn thận hỏi.
Harry gật gật đầu, Snape lại đút cho cậu thêm thìa cháo nữa, lần này thì Harry không chút do dự nuốt xuống, tiếp đó thì việc ăn uống trở nên dễ dàng rất nhiều. Snape rất vui khi thấy dường như Harry có vẻ thích vị cháo này. Bón hết một bát cháo, Snape cuối cùng có có thể yên lòng: “Giỏi lắm, bé ngoan!” Anh xoa xoa mái đầu nhỏ xù xù của Harry, cảm nhận sự mềm mại trong từng sợi tóc của nhóc.
Nhìn ánh mắt của Harry nhìn cái bát rỗng kia với vẻ chờ mong ao ước hiển nhiên, rốt cuộc cơ quan tiêu hóa gần như co thành một cục kia giờ cũng đã biết cảm giác đói là gì Snape cảm thấy rất buồn cười, anh nhẹ nhàng chọc chọc trán Harry bảo: “Ta biết là nhóc đói lắm, nhưng mà giờ nhóc không thể ăn nhiều thêm được, nếu không, dạ dày của nhóc sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ừm…” Harry bĩu môi, ra vẻ tội nghiệp, nhìn Snape mang bát đi.
Một lần thành công, những lần tiếp sau cũng vô cùng tốt đẹp, Harry rất thích những món ăn đó, dẫu sao thì ở nhà Dursley nó chưa bao giờ từng được ăn những món ăn ngon như thế. Việc này khiến nó cảm thấy Snape thật là giỏi: Mr cái gì cũng biết, Mr giúp cậu chữa bệnh, dạy cậu học, không ngờ đến làm cơm Mr cũng biết! (Quân: hình tượng thê nô seo??? Quân đang quắn quéo các bạn ạ) (><) Mấy ngày nay, Harry có cảm giác như mình đang sống trong mơ vậy. Ngày ngày, trước khi đi ngủ, Snape sẽ kể chuyện cho nó nghe, và đó đều là những câu chuyện nó chưa từng được nghe bao giờ, như là rồng biết bay, còn biết phun lửa…, rồi những chú ngựa có cánh có thể bay… Đều là những chuyện rất thú vị cả! Rồi thậm chí có vài lần, Mr Snape còn ôm nó ngồi lên đùi Mr, dạy nó học chữ, ***g ngực Mr vừa rộng lại vừa ấm, vô cùng thoải mái. Rồi lần nào ăn cơm, Mr Snape cũng mang cho nó toàn đồ ăn ngon, thậm chí nó còn được ăn chocolate nữa thứ này nó chưa được ăn bao giờ! Sau đó nó nghĩ, nếu Mr Snape thực sự là cha nó thì là tốt biết chừng nào! ( đừng aHarry) (Quân: đạp đạp tác giả ngươi đừng mèo khóc chuột, còn ko phải do ngươi sao????) Harry rất dễ thỏa mãn, Snape nhìn bé con đang nằm bò ra bàn phòng khách vẽ tranh nghĩ thầm. Hơn nữa nhóc rất biết nghe lời, cũng rất hiểu chuyện, luôn luôn nhìn mình bằng ánh mắt đầy sùng kính. Có một lần, khó khăn lắm nhóc mới lấy được chút dũng khí, cực kì cẩn thận mà hỏi mình xem nhóc có thể ăn một miếng chocolate được không, ánh mắt ước ao đầy chờ mong lại có phần sợ sệt đó quả thực đáng yêu vô cùng! Thậm chí Snape còn nghĩ đến chuyện, nếu hai người cứ tiếp tục thế này, để anh trở thành người giám hộ của nhóc, nuôi nấng nhóc khôn lớn lên người, sau đó… từng chút, từng chút một có được trái tim của em ấy, khiến em ấy trở thành bạn đời của mình, đây là một điều mới tuyệt vời biết bao. Nhưng là… giờ phút chia ly cuối cùng cũng cũng tới rồi. Ta là giờ chia tay sắp đến phân cách tuyến “Mr?” Harry rụt rè hỏi, sao sắc mặt Mr Snape xấu thế chứ! Snape đang bước tới bước lui trong phòng khách, đúng thế, anh không có cách nào cả, anh nhất định phải để Harry trở về, trở về với cái nhà Muggle đáng bị đày xuống Địa ngục kia! Phải vất vả lắm anh mới có thể đưa Harry về lại bên mình, giờ thì lại phải đẩy nhóc trở về với thế giới tàn khốc đó! Anh có thể làm được! Chỉ cần anh nói thẳng với cụ Dumbledore, rằng anh muốn giữ Harry lại, để anh trở thành người giám hộ của nhóc! Mặc kệ cái Hội Phượng Hoàng chết tiệt kia đi! Mặc kệ cả đám Death Eater kia đi! Quản cái khỉ gì mà cứu vớt giới pháp thuật! Anh chẳng phải anh hùng vĩ đại gì hết! Nhưng mà… cụ Dumbledore có chịu cho phép anh làm thế hay không là cả một vấn đề, còn có, rồi lỡ như có tên Death Eater nào phát hiện anh và Harry ở bên nhau, nhất là Dark Lord,… thế này cũng không xong! Giờ mình còn chưa xóa được dấu hiệu Đen có vài tài liệu độc dược không phải dễ kiếm chút nào lỡ như bị hắn triệu hoán thì… () Death Eater: Tử thần thực tử () Dark Lord: Chúa tể Hắc Ám “… Mr? … Mr ơi?” Tiếng gọi của Harry làm anh sực tỉnh, Snape hoàn hồn lại, nhìn cậu bé trước mặt mình, đang nhìn mình đầy lo lắng: “Làm sao vậy, Harry?” “Con khiến Mr thấy khó chịu có phải không hả Mr?” Harry hỏi, “Có phải là… con phải về đó rồi không ạ?” Lúc người của Hội Phượng Hoàng đến báo cho Snape nên đưa nó về, nó cũng có mặt. “Đương nhiên là không rồi, Harry.” Snape an ủi, “Nhóc rất ngoan, nếu được chăm sóc nhóc, ta vui còn chưa hết sao lại khó chịu cho được!” “Nhưng mà… bọn họ muốn con nhất định phải về đó, đúng không ạ?” Harry nói, “Chính là người đến hồi hôm qua đó, bọn họ đều muốn con phải về nhà dì dượng, con làm Mr khó xử, đúng không ạ?” “Đừng bao giờ nghĩ như vậy, Harry…” Snape ngồi xổm xuống, “Nhóc là một đứa trẻ ngoan, ta cũng rất muốn ở cùng với nhóc, chỉ là… Tình thế bây giờ không cho phép ta làm như vậy… Ta thật lòng xin lỗi, Harry.” “Không, Mr đối với con rất tốt, chỉ là… lần này con đi rồi, chẳng biết sau này có thể gặp lại được Mr hay không nữa?” Harry cúi đầu, đôi mắt xanh biếc trong veo đong đầy nước mắt, “Con thích Mr lắm…” Nghe thấy tiếng “thích” này, Snape có cảm giác trái tim anh vui như thể muốn nhảy vọt ra ngoài! Tuy rằng anh cũng hiểu rõ “thích” của Harry cũng không phải là “yêu thích”, nhưng anh vẫn rất vui, Harry ỷ lại anh! Anh xoa xoa mái tóc trên cái đầu nhỏ của Harry: “Nghe nhóc nói thế ta vui lắm, yên tâm đi, Harry, chờ khi nhóc 11 tuổi, chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Anh đứng dậy, lấy từ trên giá xuống hai cuốn sách, cuốn đầu tiên đề là «Hogwarts, một lịch sử », cuốn còn lại mang tên «Những sự kiện pháp thuật quan trọng trong thế kỷ 20», anh đưa hai cuốn sách đó cho Harry. “Hai cuốn sách này nhóc phải giấu thật kỹ, sau khi trở về thì đọc cẩn thận, đừng để ý đến những quan điểm phiến diện cũng như những lời tự thuật đơn thuần trong sách, mà hãy cẩn thận tự hỏi bản thân, những điều nhóc muốn biết ở hết trong đó cả, phải cố gắng không để người khác phát hiện ra.” Snape nhét sách vào trong túi áo khoác cho Harry đây vốn là áo khoác của anh, sau khi được ếm bùa thu nhỏ lại thì đưa cho Harry mặc. Harry vuốt vuốt cuốn sách trong túi áo, hơi gật đầu, lại nói tiếp: “Mr, Mr có thể sẽ đưa con về chứ ạ?” Snape rất muốn nói là “được”, nhưng anh cố nén lòng, khẽ lắc đầu: “Ta rất xin lỗi nhóc, Harry, ta không thể…” Tay anh siết chặt áo khoác của Harry, dường như đang cố kìm nén điều gì. Anh không bỏ Harry được, nếu như… bốn năm sau Harry quên anh rồi thì sao… Snape hình như đang giấu giếm điều gì đó, trông có vẻ bất an vô cùng… Harry rất nhạy cảm nên cảm nhận được điểm này, xung quanh đây, hình như có rất nhiều con mắt cứ soi mói bọn họ, khiến cho chú Snape không thể không tỏ sắc mặt với mình. Harry vươn tay ra, ôm cổ Snape, cất cái giọng non nớt của bé con an ủi anh: “Con nhất định sẽ nhớ Mr đó, nên Mr cũng phải nhớ con, không được quên đâu đó nha!” “Đương nhiên rồi, Harry.” Em là tình yêu của ta, làm sao ta có thể quên em cho được… Snape mỉm cười với nó. Quân: Lời tỏ tình cỡ nào ôn nhu, ngọt ngào a ta sẽ chờ ngài, chờ giáo sư nói với Harry!!!! “Mr, Mr nên cười nhiều vào, Mr cười lên trông đẹp trai lắm á!” Harry ôm Snape, ấn lên má anh một nụ hôn ướt sũng, “Mr nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, Mr đừng nên kiêng ăn, mà Mr phải ăn thật nhiều, ngủ thật đủ giấc, còn phải chịu khó gội đầu nữa…” Cậu lẩm bẩm không ngừng. Snape có cảm giác trái tim đang nhảy lên từng hồi, anh cố nén cảm xúc muốn hôn lên khóe miệng nhỏ nhắn đang lải nhải không thôi kia, khẽ khàng hôn phớt nhẹ lên trán Harry: “Ta biết rồi, Harry.” Anh nhẹ nhàng khẽ ôm nó thêm lần nữa, “Đi thôi.” Anh hướng mắt nhìn ra bên ngoài, cảm nhận được, người đưa Harry về đã đến. Harry nhìn Snape, lưu luyến buông tay. Đúng lúc này, có người bước vào trong phòng, chính là Arthur Weasley. Ông bước đến trước mặt Snape, bắt chuyện với anh: “Chiều tốt lành, Severus.” “Cụ Dumbledore bảo anh đến đưa Potter về?” Snape ép bản thân mình kiềm nén cảm xúc đang xao động, thản nhiên nói, Arthur là một trong số ít những thành viên trong Hội Phượng Hoàng mà anh có thể nói chuyện bình thường được. “Đúng vậy, chào cháu, Harry!” Arthur cúi người nhìn Harry, “Merlin ơi, cháu gầy quá, còn gầy hơn cả Ron nhà bác nữa!” “Những người Muggle đó…” Snape chợt ngừng lại, “Được rồi, anh đưa nó đi đi!” Anh quay mặt đi, giả bộ như thể ghét bỏ Harry vô cùng, “Đưa thằng nhóc ranh đáng ghét này đi cho khuất mắt tôi đi!” Arthur kéo tay Harry, cười nói: “Tính tình Severus tuy không tốt lắm, nhưng cũng không đối xử tệ với người khác đâu, cháu không phải sợ chú ấy đâu nhé, chúng ta đi thôi, Harry.” Ông dắt Harry ra ngoài cửa. Harry ngoái đầu lại, nhìn bóng lưng Snape, cậu rất mong Mr có thể quay lại nhìn cậu một lần, ấy thế nhưng Mr thủy chung không quay đầu lại. Snape có thể cảm nhận được ánh mắt khát vọng của Harry đang đọng trên lưng mình, khiến anh thấy bỏng rát. Anh rất muốn quay đầu lại, nhìn cậu thêm lần nữa, nhưng không thể… Anh không thể… Anh tự nhủ với mình, ta nhất định phải nhẫn nại, nhẫn nại! Lần từ biệt này,là suốt bốn năm trời.
o0o
Tiếp tục như hiện tại cũng không phải là cách tốt, Harry vẫn như cũ, liên tục ăn vào lại nôn ra, nôn sạch hết thì tiếp tục ăn vào. Dù nhờ có độc dược bổ sung dinh dưỡng mà nó không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nôn mửa trong thời gian dài làm dạ dày của nó bắt đầu thắt lại. Nếu còn tiếp tục như thế, toàn bộ cơ quan tiêu hóa sẽ héo rút đi không chừng! Snape lại tham khảo hàng đống sách có liên quan đến tâm lý của Muggle lần nữa, quyết định đổi sang một phương pháp khác giúp Harry trị bệnh.
Giữa lúc đó, cụ Dumbledore cũng đã từng tới thêm một lần, ý là muốn để Snape đưa Harry về nhà Dursley. Nhưng sau khi Snape miêu tả chi tiết rõ ràng bệnh tình của Harry cho cụ, cụ cũng chỉ bảo tạm thời cứ để Harry ở lại Hẻm Spiner’s End, chờ khi nào khá hơn rồi sẽ tính sau. Chẳng biết vì sao, Snape phát hiện thấy rằng, sau khi cụ Dumbledore biết rõ bệnh tình của Harry rồi, trong mắt cụ chợt hiện lên vẻ áy náy có lẽ, cụ ấy cũng hiểu rằng bản thân đưa Harry vào nhà Dursley từ khi còn tấm bé như vậy quả thực là rất có lỗi với nhóc.
“Harry, nhìn ta, nói cho ta biết, ta là ai?” Snape ngồi xuống cạnh giường, nhìn Harry, hỏi.
“Ừm… Mr là Mr Snape.” Harry có chút do dự mà đáp lại, rõ ràng là khó hiểu với vấn đề anh đưa ra.
“Vậy cho ta biết, ai đã cứu nhóc ra?” Hai tay Snape nắm lấy bờ vai nó, nhìn thẳng vào nó hỏi tiếp.
“Là Mr…” Harry đáp, “Làm sao vậy…, Mr?”
“Vậy nhóc cho rằng ta sẽ làm hại nhóc sao?” Snape lại hỏi tiếp câu nữa, “Nhóc cho rằng… ta cũng sẽ tra tấn nhóc giống như những kẻ kia sao?”
“Tất nhiên là chú sẽ không!” Harry liều mạng lắc đầu, mấy ngày sống chung với nhau, cậu biết Snape quan tâm đến cậu nhiều như thế nào, trước giờ chưa từng có ai tốt với cậu đến vậy. Tuy rằng mới nhìn thì chú ấy có vẻ hung dữ, ăn nói hơi độc địa, nhưng chú ấy luôn dịu dàng an ủi mình, chăm sóc cho mình. Thậm chí, có lúc nó đã nghĩ rằng, giá mà chú Snape là ba của nó thì tốt biết chừng nào ( Quyển: Harry, ngàn lần vạn lần cưng đừng có nghĩ thế a).
“Nếu thế thì… ta cho nhóc ăn cũng không phải vì muốn hại nhóc, đúng chứ.” Snape đưa một thìa cháo uy đến bên miệng cậu, “Nhóc phải tin tưởng ta, món này thực sự rất ngon, và sẽ không làm hại nhóc…” Anh thì thầm ý bảo Harry nếm thử.
Harry chần chừ rồi cũng hé miệng, thử nuốt thìa cháo kia vào, thật là thơm, nhưng hương thơm của đồ ăn khiến cậu cảm thấy sợ hãi, dạ dày cậu lại bắt đầu quặn lên lần nữa.
“Đừng nhổ ra…” Snape nhìn nó, thì thầm hướng dẫn nó, “Nghĩ đi, ta sẽ không làm tổn thương nhóc, Harry… Nhóc ăn thứ này vào thì sẽ khiến thể trạng nhóc tốt lên… Nhóc sẽ khỏe mạnh, sẽ lớn dần, sẽ cao lớn…”
Harry bắt đầu cố gắng nuốt cháo đang nấn ná trong miệng xuống bụng, đúng thế, chú ấy sẽ không làm hại mình đâu mà… Cậu nỗ lực nuốt bằng hết. Cháo thật là ấm nóng, tức thì cậu liền cảm thấy bụng mình khá lên nhiều lắm, rất dễ chịu, giúp cho dạ dày vì lâu không có thức ăn vào mà dần ngưng co rúc.
“Còn muốn nữa không?” Snape cẩn thận hỏi.
Harry gật gật đầu, Snape lại đút cho cậu thêm thìa cháo nữa, lần này thì Harry không chút do dự nuốt xuống, tiếp đó thì việc ăn uống trở nên dễ dàng rất nhiều. Snape rất vui khi thấy dường như Harry có vẻ thích vị cháo này. Bón hết một bát cháo, Snape cuối cùng có có thể yên lòng: “Giỏi lắm, bé ngoan!” Anh xoa xoa mái đầu nhỏ xù xù của Harry, cảm nhận sự mềm mại trong từng sợi tóc của nhóc.
Nhìn ánh mắt của Harry nhìn cái bát rỗng kia với vẻ chờ mong ao ước hiển nhiên, rốt cuộc cơ quan tiêu hóa gần như co thành một cục kia giờ cũng đã biết cảm giác đói là gì Snape cảm thấy rất buồn cười, anh nhẹ nhàng chọc chọc trán Harry bảo: “Ta biết là nhóc đói lắm, nhưng mà giờ nhóc không thể ăn nhiều thêm được, nếu không, dạ dày của nhóc sẽ không chịu nổi đâu.”
“Ừm…” Harry bĩu môi, ra vẻ tội nghiệp, nhìn Snape mang bát đi.
Một lần thành công, những lần tiếp sau cũng vô cùng tốt đẹp, Harry rất thích những món ăn đó, dẫu sao thì ở nhà Dursley nó chưa bao giờ từng được ăn những món ăn ngon như thế. Việc này khiến nó cảm thấy Snape thật là giỏi: Mr cái gì cũng biết, Mr giúp cậu chữa bệnh, dạy cậu học, không ngờ đến làm cơm Mr cũng biết! (Quân: hình tượng thê nô seo??? Quân đang quắn quéo các bạn ạ) (><) Mấy ngày nay, Harry có cảm giác như mình đang sống trong mơ vậy. Ngày ngày, trước khi đi ngủ, Snape sẽ kể chuyện cho nó nghe, và đó đều là những câu chuyện nó chưa từng được nghe bao giờ, như là rồng biết bay, còn biết phun lửa…, rồi những chú ngựa có cánh có thể bay… Đều là những chuyện rất thú vị cả! Rồi thậm chí có vài lần, Mr Snape còn ôm nó ngồi lên đùi Mr, dạy nó học chữ, ***g ngực Mr vừa rộng lại vừa ấm, vô cùng thoải mái. Rồi lần nào ăn cơm, Mr Snape cũng mang cho nó toàn đồ ăn ngon, thậm chí nó còn được ăn chocolate nữa thứ này nó chưa được ăn bao giờ! Sau đó nó nghĩ, nếu Mr Snape thực sự là cha nó thì là tốt biết chừng nào! ( đừng aHarry) (Quân: đạp đạp tác giả ngươi đừng mèo khóc chuột, còn ko phải do ngươi sao????) Harry rất dễ thỏa mãn, Snape nhìn bé con đang nằm bò ra bàn phòng khách vẽ tranh nghĩ thầm. Hơn nữa nhóc rất biết nghe lời, cũng rất hiểu chuyện, luôn luôn nhìn mình bằng ánh mắt đầy sùng kính. Có một lần, khó khăn lắm nhóc mới lấy được chút dũng khí, cực kì cẩn thận mà hỏi mình xem nhóc có thể ăn một miếng chocolate được không, ánh mắt ước ao đầy chờ mong lại có phần sợ sệt đó quả thực đáng yêu vô cùng! Thậm chí Snape còn nghĩ đến chuyện, nếu hai người cứ tiếp tục thế này, để anh trở thành người giám hộ của nhóc, nuôi nấng nhóc khôn lớn lên người, sau đó… từng chút, từng chút một có được trái tim của em ấy, khiến em ấy trở thành bạn đời của mình, đây là một điều mới tuyệt vời biết bao. Nhưng là… giờ phút chia ly cuối cùng cũng cũng tới rồi. Ta là giờ chia tay sắp đến phân cách tuyến “Mr?” Harry rụt rè hỏi, sao sắc mặt Mr Snape xấu thế chứ! Snape đang bước tới bước lui trong phòng khách, đúng thế, anh không có cách nào cả, anh nhất định phải để Harry trở về, trở về với cái nhà Muggle đáng bị đày xuống Địa ngục kia! Phải vất vả lắm anh mới có thể đưa Harry về lại bên mình, giờ thì lại phải đẩy nhóc trở về với thế giới tàn khốc đó! Anh có thể làm được! Chỉ cần anh nói thẳng với cụ Dumbledore, rằng anh muốn giữ Harry lại, để anh trở thành người giám hộ của nhóc! Mặc kệ cái Hội Phượng Hoàng chết tiệt kia đi! Mặc kệ cả đám Death Eater kia đi! Quản cái khỉ gì mà cứu vớt giới pháp thuật! Anh chẳng phải anh hùng vĩ đại gì hết! Nhưng mà… cụ Dumbledore có chịu cho phép anh làm thế hay không là cả một vấn đề, còn có, rồi lỡ như có tên Death Eater nào phát hiện anh và Harry ở bên nhau, nhất là Dark Lord,… thế này cũng không xong! Giờ mình còn chưa xóa được dấu hiệu Đen có vài tài liệu độc dược không phải dễ kiếm chút nào lỡ như bị hắn triệu hoán thì… () Death Eater: Tử thần thực tử () Dark Lord: Chúa tể Hắc Ám “… Mr? … Mr ơi?” Tiếng gọi của Harry làm anh sực tỉnh, Snape hoàn hồn lại, nhìn cậu bé trước mặt mình, đang nhìn mình đầy lo lắng: “Làm sao vậy, Harry?” “Con khiến Mr thấy khó chịu có phải không hả Mr?” Harry hỏi, “Có phải là… con phải về đó rồi không ạ?” Lúc người của Hội Phượng Hoàng đến báo cho Snape nên đưa nó về, nó cũng có mặt. “Đương nhiên là không rồi, Harry.” Snape an ủi, “Nhóc rất ngoan, nếu được chăm sóc nhóc, ta vui còn chưa hết sao lại khó chịu cho được!” “Nhưng mà… bọn họ muốn con nhất định phải về đó, đúng không ạ?” Harry nói, “Chính là người đến hồi hôm qua đó, bọn họ đều muốn con phải về nhà dì dượng, con làm Mr khó xử, đúng không ạ?” “Đừng bao giờ nghĩ như vậy, Harry…” Snape ngồi xổm xuống, “Nhóc là một đứa trẻ ngoan, ta cũng rất muốn ở cùng với nhóc, chỉ là… Tình thế bây giờ không cho phép ta làm như vậy… Ta thật lòng xin lỗi, Harry.” “Không, Mr đối với con rất tốt, chỉ là… lần này con đi rồi, chẳng biết sau này có thể gặp lại được Mr hay không nữa?” Harry cúi đầu, đôi mắt xanh biếc trong veo đong đầy nước mắt, “Con thích Mr lắm…” Nghe thấy tiếng “thích” này, Snape có cảm giác trái tim anh vui như thể muốn nhảy vọt ra ngoài! Tuy rằng anh cũng hiểu rõ “thích” của Harry cũng không phải là “yêu thích”, nhưng anh vẫn rất vui, Harry ỷ lại anh! Anh xoa xoa mái tóc trên cái đầu nhỏ của Harry: “Nghe nhóc nói thế ta vui lắm, yên tâm đi, Harry, chờ khi nhóc 11 tuổi, chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Anh đứng dậy, lấy từ trên giá xuống hai cuốn sách, cuốn đầu tiên đề là «Hogwarts, một lịch sử », cuốn còn lại mang tên «Những sự kiện pháp thuật quan trọng trong thế kỷ 20», anh đưa hai cuốn sách đó cho Harry. “Hai cuốn sách này nhóc phải giấu thật kỹ, sau khi trở về thì đọc cẩn thận, đừng để ý đến những quan điểm phiến diện cũng như những lời tự thuật đơn thuần trong sách, mà hãy cẩn thận tự hỏi bản thân, những điều nhóc muốn biết ở hết trong đó cả, phải cố gắng không để người khác phát hiện ra.” Snape nhét sách vào trong túi áo khoác cho Harry đây vốn là áo khoác của anh, sau khi được ếm bùa thu nhỏ lại thì đưa cho Harry mặc. Harry vuốt vuốt cuốn sách trong túi áo, hơi gật đầu, lại nói tiếp: “Mr, Mr có thể sẽ đưa con về chứ ạ?” Snape rất muốn nói là “được”, nhưng anh cố nén lòng, khẽ lắc đầu: “Ta rất xin lỗi nhóc, Harry, ta không thể…” Tay anh siết chặt áo khoác của Harry, dường như đang cố kìm nén điều gì. Anh không bỏ Harry được, nếu như… bốn năm sau Harry quên anh rồi thì sao… Snape hình như đang giấu giếm điều gì đó, trông có vẻ bất an vô cùng… Harry rất nhạy cảm nên cảm nhận được điểm này, xung quanh đây, hình như có rất nhiều con mắt cứ soi mói bọn họ, khiến cho chú Snape không thể không tỏ sắc mặt với mình. Harry vươn tay ra, ôm cổ Snape, cất cái giọng non nớt của bé con an ủi anh: “Con nhất định sẽ nhớ Mr đó, nên Mr cũng phải nhớ con, không được quên đâu đó nha!” “Đương nhiên rồi, Harry.” Em là tình yêu của ta, làm sao ta có thể quên em cho được… Snape mỉm cười với nó. Quân: Lời tỏ tình cỡ nào ôn nhu, ngọt ngào a ta sẽ chờ ngài, chờ giáo sư nói với Harry!!!! “Mr, Mr nên cười nhiều vào, Mr cười lên trông đẹp trai lắm á!” Harry ôm Snape, ấn lên má anh một nụ hôn ướt sũng, “Mr nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, Mr đừng nên kiêng ăn, mà Mr phải ăn thật nhiều, ngủ thật đủ giấc, còn phải chịu khó gội đầu nữa…” Cậu lẩm bẩm không ngừng. Snape có cảm giác trái tim đang nhảy lên từng hồi, anh cố nén cảm xúc muốn hôn lên khóe miệng nhỏ nhắn đang lải nhải không thôi kia, khẽ khàng hôn phớt nhẹ lên trán Harry: “Ta biết rồi, Harry.” Anh nhẹ nhàng khẽ ôm nó thêm lần nữa, “Đi thôi.” Anh hướng mắt nhìn ra bên ngoài, cảm nhận được, người đưa Harry về đã đến. Harry nhìn Snape, lưu luyến buông tay. Đúng lúc này, có người bước vào trong phòng, chính là Arthur Weasley. Ông bước đến trước mặt Snape, bắt chuyện với anh: “Chiều tốt lành, Severus.” “Cụ Dumbledore bảo anh đến đưa Potter về?” Snape ép bản thân mình kiềm nén cảm xúc đang xao động, thản nhiên nói, Arthur là một trong số ít những thành viên trong Hội Phượng Hoàng mà anh có thể nói chuyện bình thường được. “Đúng vậy, chào cháu, Harry!” Arthur cúi người nhìn Harry, “Merlin ơi, cháu gầy quá, còn gầy hơn cả Ron nhà bác nữa!” “Những người Muggle đó…” Snape chợt ngừng lại, “Được rồi, anh đưa nó đi đi!” Anh quay mặt đi, giả bộ như thể ghét bỏ Harry vô cùng, “Đưa thằng nhóc ranh đáng ghét này đi cho khuất mắt tôi đi!” Arthur kéo tay Harry, cười nói: “Tính tình Severus tuy không tốt lắm, nhưng cũng không đối xử tệ với người khác đâu, cháu không phải sợ chú ấy đâu nhé, chúng ta đi thôi, Harry.” Ông dắt Harry ra ngoài cửa. Harry ngoái đầu lại, nhìn bóng lưng Snape, cậu rất mong Mr có thể quay lại nhìn cậu một lần, ấy thế nhưng Mr thủy chung không quay đầu lại. Snape có thể cảm nhận được ánh mắt khát vọng của Harry đang đọng trên lưng mình, khiến anh thấy bỏng rát. Anh rất muốn quay đầu lại, nhìn cậu thêm lần nữa, nhưng không thể… Anh không thể… Anh tự nhủ với mình, ta nhất định phải nhẫn nại, nhẫn nại! Lần từ biệt này,là suốt bốn năm trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất