[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 81: Kết thúc năm ba…

Trước Sau
Hạ Liễu Quân

oOo

Peter Pettigrew trở thành cái xác không hồn vào nửa đêm cùng ngày đã bị Dumbledore báo cho Thần Sáng mang đi. Mặc dù Dementor bắt được một đào phạm, nhưng việc chúng nó tấn công ‘Cứu thế chủ giới pháp thuật’ vẫn không thể bỏ qua. Cho nên, Dumbledore đầu tiên liên hệ Fudge, đối với chuyện này, Fudge cũng kinh ngạc, Cứu thế chủ xém chút bị Dementor hút mất linh hồn, chuyện này nếu bị công khai ra, thanh danh Bộ pháp thuật chính là xong rồi.

Ngay lúc Fudge không biết phải làm gì, sáng sớm hôm sau <<Nhật báo tiên tri>> đã thay hắn giải quyết vấn đề này <<Dementor thực sự an toàn?>>. Bút lông chim của Rita Skeeter phát huy tác dụng rất lớn, đem chuyện này miêu tả vô cùng tường tận, thật giống như tận mắt chứng kiến. Đương nhiên, cô không có trực tiếp nói Dementor tấn côn Cứu thế chủ, chỉ là ám chỉ viết ra việc Dementor xâm nhập Hogwarts hút đi linh hồn Peter Pettigrew, mà vào nửa đêm hôm đó, Cứu thế chủ bị đưa vào bệnh thất. Việc này cũng không thể không làm người ta sinh ra rất nhiều liên tưởng: Cứu thế chủ vào bệnh xá, đến tột cùng là do đào phạm đánh bị thương, hay là bị Dementor tập kích?

Lần này, Fudge xem như sức đầu mẻ trán, vô số cú mang theo Thư Sấm vọt vào phòng làm việc của hắn. Một tháng kế tiếp hắn không thể đi làm bình thường.

Việc này Harry sau đó mới biết, đối với chuyện này, Snape chỉ cho cậu một câu giải thích: “Tốc độ làm việc của Lucius rất nhanh.”

Harry nghỉ bệnh giằng co những ba ngày, nếu cậu không thường xuất hiện xung quanh khu vực hầm, cả Hogwarts dám nghĩ đến linh hồn Cứu thế chủ bị Dementor hút đi mất rồi!

Buổi sáng ngày thì cuối kỳ hôm đó, Harry rốt cục “thuận lợi hồi phục”, xuất hiện ở bàn ăn của lễ đường, lễ đường vốn đang “ong ong” rung động nháy mắt trở nên tĩnh lặng, bình tĩnh vài giây, âm thanh huyên náo mới vang lên lại.

“Harry!” Sirius dẫn đầu bước lại ôm Harry một cái đến nỗi khó thở, sau khi buông cậu ra còn đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, mới bắt đầu oán hận, “Ta lo gần chết! Cái tên Mũi… Snape lại không cho ta đi tìm con! Ta gấp muốn chết được…

“Con tốt lắm, Sirius!” Harry vỗ vỗ hắn, “Mr chăm sóc con rất tốt! Nếu không phải vì cuộc thi, thầy ấy còn không muốn thả con ra đâu!”

“Xem như hắn có lòng tốt…” Sirius nói thầm, lại vỗ vai cậu, “Nhanh đi ăn điểm tâm đi! Hôm nay phải thi cho thật tốt nha!”

Harry ngồi vào dãy bàn nhà Slytherin, Draco lập tức nhích lại gần, “Hì, bạn học lần đầu tiếp xúc thân mật với Dementor cảm giác thế nào?”

Blaise cũng hưng phấn nhào lại: “Cậu có nhìn thấy mặt thật của Dementor không? Bộ dạng thế nào?”

“Các cậu có thể đến Azkaban một ngày để thể nghiệm một chút.” Harry trừng mắt bọn họ một cái, tức giận trả lời, “Có muốn mình đến thương lượng một chút với bộ trưởng không?”

Cuộc thi trôi qua kỳ thực rất thuận buồm xuôi gió, Harry nhớ lại bài thi mình đã từng làm, đột nhiên có một loại cảm giác giống như tiên tri. Sau khi hoàn thành bài thi độc dược, cậu giúp Snape thu bài, cất kỹ từng mẫu bài của từng học trò, Snape mang các mẫu này trở về trước. Harry sửa sang lại bài thi trên bàn, chuẩn bị đem bài đi cất. Khi cậu ôm đống bài thi ra khỏi phòng học, Harry rõ ràng nghe được một tiếng “Tai sai lão dơi già!” Cậu dừng bước lại, âm thanh này cậu rất quen thuộc là Ron Weasley.



“Ron!” Hermione giữ chặt lấy cậu ta, vội vàng nói gì đó, đại khái là khuyên cậu ta không nên nói mấy lời xúc động như thế.

Harry xoay người, đánh giá hai người trước mặt. Ron Weaslsey, cậu ta vẫn một đầu tóc đỏ chói mắt như trước, tàn nhang trên mặt chỉ có tăng mà không giảm. Trong ánh mắt cậu ta nhìn mình tràn đầy khinh thường và oán hận, biểu tình kia chính mình thật quen thuộc, bao nhiều lần cậu đã dùng vẻ mặt này nhìn Draco. Hermione Granger, một mái tóc dài rối tung màu rám nắng, cô đang cùng Ron Weasley giằng co, nhưng trong biểu tình của cô mang theo không hờn giận, trong ánh mắt nhìn đối phương có một tia oán hận đây là đương nhiên, Harry không phải không có nghe nói sau “sự kiện ăn cắp”, Gryffidor cô lập cô, trong những người này có Ron Weasley.

“Nhìn cái gì?!” Ron Weasley không phục quát, “Cái tên rắn độc Slytherin! Mày…”

“Trò Weasley…” Harry lộ ra nụ cười lạnh, lười biếng nói, “Trò có bên trên tay tôi cầm là cái gì không?” Harry dứ dứ bài trong tay, “Này giữa… biết bao nhiêu là bài thi lỡ như tôi không cẩn thận ‘làm mất’… Bài thi độc dược của trò coi như không có điểm…”

“Mày…?!” Ron Weasley hét lên, “Mày dám?! Tao sẽ đi nói cho hiệu trưởng Dumbledore!”

“Có chứng cớ không?” Harry cười lạnh, Sev từng nói với mình, anh ấy đã nói với Dumbledore chuyện của bọn họ, vì ‘lợi ích lớn hơn’, Dumbledore tuyệt đối sẽ vô điều kiện mà nắm giữ hai người.

“Ron Weasley!” Hermione kéo hắn lại, “Trò quậy đủ chưa?!” Sau đó cô xoay người, ngượng ngừng giải thích với Harry: “Potter, tôi thay trò ấy xin lỗi trò, thật ngại…”

“Không sao, Her… trò Granger.” Harry gật đầu, lịch sự trả lời. “Chẳng qua tôi phải nhắc nhở trò, cho dù Gryffindor các người ‘số lượng không nhiều lắm’, trò cũng phải nhắc nhở trò Weasley quản tốt cái miệng của mình…” Nói xong, cậu xoay người bỏ đi.

Nghe phía sau truyền đến trận cãi vả kịch liệt, Harry nhắm mắt lại, lộ ra nụ cười bi ai. Hai người bọn họ… đã không còn là Ron cùng Hermione mà mình quen biết nữa rồi. Cho dù mình trong sinh lại, nhưng mà cũng giải thích rõ khác biệt, mình… cùng bọn họ trở thành người lạ… Ron nhiệt tình, Hermione thông mình… Đều chỉ tồn tại trong trí nhớ của mình, sẽ không xuất hiện nữa…

Phiếu điểm rất nhanh phát ra, hành lý cũng được gia tinh đóng gói xong, Harry lần nữa bị Sirius mời đi nhà Black nghỉ hè.

“Anh không lo lắng? Lỡ như em đi rồi không quay lại thì sao!” Harry mỉm cười, cậu thật không có hình tượng nàm trên ghế sa lông trong hầm, trong tay còn cầm một quyển sách độc dược.

“Hắn sẽ không thành công.” Snape đang xếp hành lý của anh.

“A?” Harry tò mò ngẩng đầu, “Anh tự tin đến vậy?”

Snape huy động đũa phép, gọi áo chùng bay vào trong gương, tự động xếp gọn. Sau đó ngồi xuống bên cạnh Harry, Harry tự động gối đầu lên đùi anh, đem sách cầm trong tay đưa anh.



Snape cầm quyển sách kia để qua một bên, tay kia xoa loạn lên mái tóc đen, rất đắc ý cười: “Buổi họp Thảo luận và Nghiên cứu Độc dược Quốc tế năm nay, em phải cùng ta tham gia?”

“Hử?” Harry chớp chớp đôi mắt mèo xanh biếc, “Anh có thể dẫn người theo sao?”

“Đừng quên, em là học đồ của ta.” Snape nhún vai, “Em dù sao cũng phải học thêm vài thứ, hơn nữa… trận đấu Tam Pháp Thuật sắp bắtđầu rồi, ta phải cho em một cái thân phận có thế lực làm hậu thuẫn.”

Harry nhìn anh, lắc đầu: “Nói thực ra… Em cảm thấy anh thu em làm học đồ thực lãng phí! Thành tích độc dược của em chỉ có thể nói là trung bình, cũng không vĩ đại, làm như vậy quá lãng phí tài năng của anh.”

Snape hôn lên trán cậu: “Cần cù có thể bổ vào khiếm khuyết, đối với chuyện này ta thực tin tưởng em.” Snape ôm lấy cậu, môi anh trượt theo làn da trơn bóng của Harry, lần lượt dừng lên trán, đôi mắt, chóp mũi cậu… Anh cảm thấy bóng ma tồn tại trường kỳ trong lòng đã biến mất hoàn toàn chỉ cần Harry ở đây là tốt rồi, hôn cũng tốt, ôm cũng tốt, chỉ cần là em ấy, cái loại hạnh phúc phát ra từ đáy lòng này mới làm thõa mãn cả thể xác lẫn tinh thần anh.

Trong lúc nói chuyện, gương hành lý dã đóng gói xong, Snape buông tay, vỗ vỗ vai cậu: “Dược rồi, em nên trở về ký túc xá.”

“Em không thể ở lại sao?” Harry giảo hoạt nháy mắt mấy cái, môi cậu có chút sưng đỏ, cậu dem hai má cọ cọ trong ngực anh, “Anh không thể bắt em luôn trở về ký túc xá chứ? Chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ chung giường.”

Ta cũng không muốn em đi… Snape nói trong lòng, nhưng anh cũng không có nói ra: “Em phải đi, nhóc con!” Anh dùng loại giọng điệu ‘giáo sư’ nói, môi dán vào tai Harry, cánh tay ôm chặc lấy thắt lưng cậu nhóc, thở dài, “Em còn quá nhỏ… Ta không thể… Harry….”

Harry phát ra tiếng cười khẽ sung sướng, ôm lấy cổ đối phương, hôn lên má anh: “Thôi đi! Lần đầu chúng ta lên giường…. Anh sao không lo lắng em còn ‘quá nhỏ’? Cậu nhớ rõ lần kia lúc phát sinh chuyện này là khi mình đang năm ba, so với bây giờ còn sớm hơn một chút nữa đó!

“Ừ…” Snape hiển nhiên bị cái vấn đề này làm khó rồi, được rồi… lần đó… anh không có lo lắng vấn đề tuổi của Harry, hơn nữa còn bị ảnh hưởng của rượu…. Tóm lại, về sau vẫn là ít uống rượu là tốt rồi!

“Em nhớ rõ đêm đó anh một chút cũng không dịu dàng, làm cho em đau muốn chết!” Hary bất mãn oán giận, giả làm rắn cắn vào cổ đối phương một cái như muốn trả thù. Răng nanh nhỏ sắc để lại trên da Snape một hàng răng nhỏ, được rồi, vị cũng không tệ Harry nghĩ thầm trong lòng, có chút mặn…

Snape nhíu mày, đẩy con mèo nhỏ cắn người ra, nhướng mày, “Ta cũng không hi vọng người ta nói ta luyến đồng.”

“A?” Harry chậc lưỡi, hình như vẫn muốn hương vị trên da thịt của đối phương, “Vậy chuyện hai năm trước anh hôn em nên giải thích thế nào?”

Snape gõ đầu cậu, bắt đắc dĩ thừa nhận: “Được rồi! ta thừa nhận ta… xác thực là có chút… luyến đồng…” Anh chỉnh sửa một chút áo của mình, sau đó anh phát hiện dấu răng của nhóc con không dùng áo che khuất, làm anh có chút bắt dắt dĩ trừng mắt cậu một cái.

Harry không biết xấu hổ cười, không quan hệ, cậu đã có đáp án mà mình muốn. Cậu tựa vào ngực Snape, một lần nữa hôn đên đôi môi mỏng của đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau