[Harry Potter-Drarry] Đại Trinh Thám Potter
Drarry] Đại Trinh Thám Potter
Đây là lần đầu tiên Harry đi vào tập đoàn nhà họ Song trong truyền thuyết, không gian bên trong cũng không xa hoa như cậu tưởng tượng, cũng không khác lắm so với mấy tòa nhà thương mại khác. Nếu phải chỉ ra điểm khác nhau, thì toàn bộ tòa nhà, bao gồm từ cầu thang đến hành lang, tất cả đều dùng loại kính chống đạn tiên tiến nhất, thoạt nhìn giống như một cung điện pha lê trong truyện cổ tích Đan Mạch. Harry âm thầm lắc đầu, Song Seon Mi đúng là không sợ chết, may mắn đây là kính chống đạn, từ bên ngoài nhìn vào cũng chẳng thấy gì, nếu không với thân phận là một mục tiêu quan trọng như thế lại khoe ra cho đối thủ xem, nếu cô ta không có chín cái mạng của mèo thì cũng sớm đi tong.
Harry và Kim Sang Hyun ngồi chờ trong phòng đón khách khoảng chừng mười phút, Song Seon Mi mới khoan thai đến muộn. Ngay lúc nhìn thấy Kim Sang Hyun ngồi trên ghế sofa, cô ta đột nhiên giật mình nhưng cũng nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường. Việc cô ta thất thố cũng chỉ diễn vỏn vẹn trong mấy giây, nhưng với giác quan nhạy bén, Harry cảm giác được người phụ nữ này còn có cảm xúc khác với anh cậu.
"Rất vui được gặp lại cậu, cậu Potter." Song Seon Mi đi đến trước mặt hai người, vươn tay phải ra, "Ngại quá, vừa rồi tôi phải họp, đã đến trễ."
"Không sao cả, cô Song." Harry bắt tay Song Seon Mi, "Chúng tôi đến mà không hẹn trước, nếu không nhờ cô Song thấu tình đạt lý, sợ đến cổng tòa nhà chúng tôi cũng không vào được."
"Khách khí quá, cậu Potter. Vị này là..."
Ánh mắt Song Seon Mi chuyển về hướng Kim Sang Hyun đang đứng bên cạnh Harry, đã lâu không gặp, tuy rằng vẫn luôn nhận được tin tình báo về anh ấy, nhưng khi cả người chân chính đứng trước mặt, cô lại phát hiện anh ấy vẫn đẹp trai ngời ngời như mười năm trước. Nhìn ra được ánh mắt cảnh giác của anh ấy dành cho mình, cô gái trẻ tuổi này không khỏi cười khổ trong lòng một chút, anh ấy đã không nhớ rõ mình là ai rồi.
"Đây là công tố viên ở Văn phòng công tố Seoul, Kim Sang Hyun." Harry nở nụ cười đứng đắn với Kim Sang Hyun, "Công tố viên Kim, đây là cô Song Seon Mi, chủ tịch tập đoàn Song."
"Nghe danh đã lâu." Tuy ngoài mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng Kim Sang Hyun lại không khỏi cảm thán, cô gái này cho anh một cảm giác rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. "Tôi là Kim Sang Hyun."
"Rất vui khi được gặp anh, công tố viên Kim." Song Seon Mi nắm lấy bàn tay Kim Sang Hyun đưa qua, nhẹ nhàng vẩy một chút. "Mời hai người ngồi, không cần khách sáo."
"Cảm ơn." Khi ba người đã ổn định chỗ ngồi, Kim Sang Hyun họ nhẹ hai tiếng, nói: "Chủ tịch Song, thời gian của chúng tôi có hạn, nên xin phép không nói vòng vo."
"Vâng, nếu có gì muốn nói, xin công tố viên Kim cứ nói thẳng." Song Seon Mi gật gật đầu, cô biết Kim Sang Hyun muốn nói gì, cô cũng đã chuẩn bị tốt phần trả lời.
"Nói vậy chắc cô cũng đã nghe tới vụ án về xác chết không đầu được khai quật trong công trường nhà họ Song, hiện giờ chúng tôi đã đạt được những tiến triển khá đáng kể."
"Vậy sao?"
"Chúng tôi đã xác nhận được danh tính của người chết, đây cũng là một việc rất quan trọng với Chủ tịch Song, hơn nữa danh tính của anh ấy rất đặc biệt, cho nên hôm nay chúng tôi đặc biệt đến thăm, mục đích chính là để thông báo một chút tình hình cho cô."
"Đúng vậy."
"Trải qua quá trình giám định, xác định được người chết là anh Song Jung Hyuk, trưởng phòng tài chính của tập đoàn cô." Kim Sang Hyun nhìn Song Seon Mi không biểu hiện gì ngạc nhiên lắm, "Xem thái độ của chủ tịch Song, có lẽ đã sớm đoán được người chết là anh Song Jeong Hyuk?"
"Lời này của công tố viên Kim sai rồi." Song Seon Mi bình tĩnh lắc đầu, "Trưởng phòng Song Jung Hyuk đã đi làm được một thời gian, điện thoại di động lại tắt. Các cuộc gọi đến số máy nhà đều không kết nối được, cho nên chúng tôi vẫn luôn lo lắng. Cả hai vị đều là những người thông minh, chúng ta sẽ quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, công tố viên Kim cũng biết bản chất của tập đoàn nhà họ Song chúng tôi, những người như chúng tôi sống sót qua mỗi ngày như thế nào, chắc hai vị cũng rõ. Mặc dù Song Jung Hyuk là người thay thế giữa chừng, nhưng thân ở chức vụ này đã là cây cao đón gió, nói không chừng ngày nào đó... Cho nên, trước việc anh ấy đã vắng bóng mấy ngày này, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe tin anh ấy mất tích hay bị sát hại, nên khi nghe các bạn nói rằng thi thể không đầu là trưởng phòng Song Jeong Hyuk, tôi sẽ không ngạc nhiên đến như vậy."
"Vậy vì sao tại thời điểm không liên lạc được với anh ấy, phía cô lại không đến cục cảnh sát trình báo mất tích?"
"Công tố viên Kim, đây là đang nói đùa sao?" Song Seon Mi cười cười, "Anh đã từng nghe trường hợp có người mất tích trên đường đi Cục cảnh sát báo cáo mất tích chưa? Chúng tôi tự có mạng lưới tình báo, có thể tìm được bất cứ ai chúng tôi muốn. Nhưng lần này mọi thứ lại ngoài tầm với của chúng tôi. Chúng tôi đã dùng hết cách vẫn không tìm được tung tích của trưởng phòng Song Jeong Hyuk. Ngay khi chúng tôi đang vô cùng thất vọng lại nghe được tin tức cảnh sát truyền đến rằng ở công trường tập đoàn Song đào ra một khối thi thể không đầu, chúng tôi đều đoán liệu đó có phải thi thể của trường phòng Song Jung Hyuk hay không."
"Suy nghĩ kỹ thật đấy, Chủ tịch Song." Sắc mặt Kim Sang Hyun lạnh lùng nhìn cô ta, càng nhìn càng thấy quen mắt, hình như anh đã từng nhìn thấy người phụ nữ này, không phải là loại cảm giác từ tranh ảnh ra, mà cơ hồ anh đã thật sự quen biết cô ta từ rất nhiều năm về trước. "Tôi không thể không nói, suy nghĩ kia của các cô thật đúng, thi thể đó đúng là anh Song Jeong Hyuk."
"Aida, chúng tôi vẫn luôn ôm hy vọng anh ấy không có mệnh hệ gì, hiện tại xem ra..."
"Chủ tịch Song có biết rằng lúc còn sống anh Song Jeong Hyuk có sử dụng ma túy hay không?"
"Cái này tôi không rõ lắm."
"Thật sao? Như vậy, tôi còn có một câu hỏi, có phải cô cũng không rõ lai lịch của anh Song Jeong Hyuk hay không? Từ góc độ của bản thân, cô có tin tưởng anh ấy lắm không?"
"Câu này là có ý gì? Công tố viên Kim, anh cũng biết phòng tài chính là bộ phận làm gì đó, là đối tượng mà tập đoàn chúng tôi đặc biệt hướng tới, đây chính là bộ phận trọng yếu, tất nhiên là tôi cần đem nó giao cho một người tôi tin tưởng có thể quản lý. Chẳng hạn như là..."
"Là anh Ahn Seong Woo lúc trước đúng không?" Harry ngắt lời, vừa lòng mà nhìn biểu tình Song Seon Mi cứng lại một chút, khóe môi không ngừng run rẩy.
"Đúng vậy, tôi cảm thấy từ ngày gặp trưởng phòng Song Jeong Hyuk, anh ấy rất hợp với tôi nên đã bỏ qua sự phản đối của mọi người và giao một bộ phận quan trọng như vậy cho anh ấy."
"Tiểu thư Song, trong thời gian tiếp xúc mấy năm nay cung Song Jeong Hyuk, cô có cảm thấy anh ta rất giống một người không?"
"Câu muốn nói rằng anh ấy giống anh Seong Woo sao, cậu Potter?"
"Ý tôi chính là như vậy."
"Tại sao cậu lại nghĩ thế?"
"Căn cứ theo tư liệu của chúng tôi, cho thấy rằng anh Ahn Seong Woo là người tiền nhiệm của Song Jeong Hyuk, vì tai nạn ngoài ý muốn nên ra nước ngoài dưỡng thương, còn phòng quản lý tài chính do đích thân cô quản lý. Vào năm thứ ba anh Ahn Seong Woo rời Hàn Quốc, vì một số lý do cá nhân, cô đã bổ nhiệm Song Jeong Hyuk tiếp quản bộ phận này không lâu sau khi anh ấy trở về từ nước ngoài đến tận bây giờ. Tôi nói đúng chứ, cô Song Seon Mi?"
Song Seon Mi nghe xong, trầm mặc một hồi lâu, mở thở ra một hơi dài, nói: "Cậu Potter quả đúng là danh bất hư truyền! Tôi không nghĩ cậu có thể tra ra tư liệu của anh Seong Woo được đến đó, không sai, giống như cậu Potter nói, bảy năm trước anh Seong Woo vất vả sống qua một trận hỏa hoạn, nhưng toàn thân bị lửa lớn thiêu rụi. Tôi cùng ba mẹ anh ấy thương lượng một chút, phẫu thuật chỉnh hình toàn thân ở trong nước không đảm bảo nên đã đưa anh ấy đến Mỹ."
"Các cô chưa từng liên lạc lại sao?"
"Mới đầu chú Ahn Hyo Ji có gọi điện về, nhưng dần dần ít đi, từ một ngày ba lần giảm xuống một tuần một lần, tới cuối cùng một chút tin tức cũng không có."
"Cô không phái người đi tìm họ sao?"
"Đương nhiên là có. Cậu Potter hẳn biết, tôi cũng là mới từ nước ngoài trở về không lâu, trên thực tế, tháng thứ ba kể từ lúc anh Seong Woo sang Mỹ tôi có qua vì tôi không an tâm lắm về anh Seong Woo, nhưng gia đình họ không để cho anh Seong Woo nhập viện ở nơi tôi đã sắp xếp, cũng không sống ở ngôi nhà tốt mà tôi đã chuẩn bị, gia đình ba người giống như đã mất tích vậy." Song Seon Mi cười cười,"Suy nghĩ của họ, đặc biệt là chú Ahn Hyo Ji, tôi biết rất rõ nên cũng có thể thông cảm. Chú ấy vẫn luôn cho rằng hung thủ thật sự đứng sau vụ cháy kia là tôi, tôi muốn loại bỏ những người bất đồng chính kiến, đem những người cũ, kể cả con cái họ một lưới bắt hết."
"Nhưng cô không phải là người như vậy, đúng không?" Harry đứng lên, đi vòng quanh sofa. "Nếu Ahn Hyo Ji chịu tận trung với cô, cô sẽ không đuổi ông ta ra khỏi băng đảng đúng không?"
"Tôi cũng chẳng phải loại ngu ngốc gì cho cam, cậu Potter. Chú Ahn Hyo Ji đứng đầu một đám người cũ, từ kinh nghiệm sống đến kinh nghiệm thương trường sao có thể đem đi so với một con nhóc tóc vàng như tôi. Cha tôi mất sớm, tôi phải vội vàng tiếp quản. Mặc dù từ nhỏ tôi đã phải tiếp xúc với những thứ này, nhưng tính ra nó vẫn chỉ là lý thuyết suông, chưa từng tự mình áp dụng vào thực tế. Lúc nhận công ty cùng băng đảng, tôi mới chỉ là một con nhóc mười sáu tuổi. Đến nay tôi vẫn cho rằng đó chính là thời khắc khó khăn nhất trong cuộc đời, cũng là lúc cần đến sự trợ giúp của đám người cũ nhất. Nhưng chính bọn họ lại phản bội tôi ngay thời điểm ấy, dự định biến tôi thành con rối chỉ biết nghe lời bọn họ, đương nhiên tôi sẽ không ngồi yên nhìn viễn cảnh đó xảy đến. Tuy rằng đã dùng hết sức để buộc họ rời khỏi băng đảng, nhưng tôi không có ý đuổi cùng giết tận. Chỉ là chú Ahn không tin, ông ấy vẫn luôn cho rằng tôi là nữ nhân tâm địa rắn rết, lục thân bất nhận(*)."
"Vậy cô có điều tra nguyên nhân thực sự của trận hỏa hoạn đó hay không?"
"Đương nhiên là có." Song Seon Mi đứng lên từ sofa, đi vòng đến mặt sau bàn làm việc, lấy một phần văn kiện từ két sắt ra. "Thứ này đã ở trong tay tôi rất nhiều năm, tôi luôn hy vọng có cơ hội để giao cho chú Ahn, nghe thử ý chú muốn xử lý củ khoai lang phỏng này thế nào, cũng để những người vô tội chết trong đám cháy năm đó có thể yên tâm nhắm mắt."
"Chẳng lẽ cô không biết vợ chồng Ahn Hyo Ji đã trở lại Hàn Quốc sao?" Harry nhận văn kiện Song Seon Mi truyền sang, không trực tiếp xem mà đưa cho Kim Sang Hyun. "Bọn họ đang ở nhà cũ tại Seoul."
"Tôi có biết chú Ahn cùng dì đã về, nhưng còn anh Seong Woo..." Song Seon Mi thở nhẹ một tiếng, "Anh ấy không về cùng cha mẹ, hẳn là không muốn nhìn mặt tôi một lần nữa."
"Không phải tình cảm giữa hai người rất tốt sao?"
"Chuyện đó đã là quá khứ rất lâu về trước. Từ khi anh ấy tỏ tình biết bao nhiêu lần nhưng đều bị tôi từ chối, anh ấy đã oán hận tôi rồi. Đây là lỗi của tôi, nhưng tôi thực sự không có cách nào đáp lại phần tình cảm ấy. Để rồi sau này, vì giải quyết những oán khí trong lòng, sau lưng tôi anh ấy lại đi dùng ma túy. Khi tôi phát hiện ra thì mọi thứ đã quá muộn rồi". Giọng Song Seon Mi nhỏ nhẹ mà lộ ra tiếc nuối "Đây là cũng là một trong những lý do khiến chú Ahn hận tôi nhất."
"Nếu tôi nói rằng Ahn Seong Woo đã trở lại thì sao?"
"Đã trở lại?" Song Seon Mi kinh hãi, thân người rung động hai cái thật mạnh, thiếu chút nữa đã ngã xuống. "Sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng! Cậu Potter, nếu anh ấy thực sự trở lại Hàn Quốc, tôi sẽ ngay lập tức biết."
"Nếu... Tôi nói cho cô," Kim Sang Hyun xem xong tư liệu trên tay, âm thầm gật gật đầu, đưa nó cho Harry, "rằng anh ta thay đổi khuôn mặt, thay đổi thân phận trở về bên cạnh cô, cô sẽ cảm thấy kinh ngạc sao?"
"Công tố viên Kim, chúng tôi cùng nhau lớn lên, anh ấy thích gì, thói quen ra sao, ngay cả những động tác nhỏ trong lúc vô ý tôi đều biết rõ, nếu anh ấy thực sự đã trở lại sẽ không giấu được tôi."
"Vì quá tự tin nên cô mới bị Ahn Seong Woo gạt." Từ ánh mắt của Song Seon Mi, Kim Sang Hyun thấy cô thực sự không biết thân phận đằng sau của Song Jeong Hyuk, cũng không khỏi thương cảm cho cô gái này. Cả ngày tính kế người khác, lại bị người hung hăng chà đạp tấm lòng một phen, Song Seon Mi hẳn nên tự kiểm điểm một chút.
"Công tố viên Kim, lời anh nói tôi nghe không rõ lắm."
"Nói một cách đơn giản, anh Song Jeong Hyuk, thi thể trong vụ án không đầu chính là Ahn Seong Woo mà cô đang nhắc đến, điểm này không gì để nghi ngờ, chúng tôi đã xác nhận điều đó qua nhiều cách khác nhau."
"Vì sao anh ấy... anh ấy lại thay đổi thân phận mà trở về bên cạnh tôi?"
"Chúng tôi cũng không biết lý do." Harry quơ quơ tệp tư liệu trong tay. "Tuy nhiên, bây giờ tôi đã có thể hiểu tại sao cô Song lại sửa đổi tất cả thông tin về Ahn Seong Woo ngay sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra. Có phải cô muốn cảnh sát không nghi ngờ anh ta, bởi vì anh ta mới là thủ phạm thật sự của vụ cháy, phải không?"
"Cậu Potter, công tố viên Kim, tôi cảm thấy hình như hai người đang đi lệch hướng. Tôi đưa thứ này ra đây, không phải muốn bao che cho anh ấy, mà là nghĩ tới tâm tình của chú Ahn, bởi vì ông ấy vẫn luôn cho rằng tôi mới là hung thủ."
"Cô muốn cho ông ta biết ông ấy thật sự đã nghi oan cô, phải không?"
"Không sai." Song Seon Mi ngồi xuống đối diện hai người một lần nữa, "Dù là vụ hỏa hoạn bảy năm trước hay vụ án mạng hiện tại, tôi chỉ biết tình hình từ hồ sơ sau khi vụ án xảy ra."
"Tiểu thư Song đây là đang phủi sạch trách nhiệm sao?"
"Trách nhiệm?" Song Seon Mi hừ lạnh một tiếng, "Cậu Potter, vị trí này của tôi mỗi ngày đều phải canh chừng vô số đôi mắt như hổ rình mồi, chủ nhân những đôi mắt đó còn ước gì bắt được nhược điểm của tôi sớm một chút, hận không thể đuổi tôi xuống đài sớm một ngày. Ở cái chốn tàn khốc lại vô tình này như thế giới của chúng ta, chỉ cần xét đến việc làm sao để có thể sinh tồn thôi. Tuy rằng tôi cũng chẳng phải người tốt gì, nhưng sẽ không chém giết người vô tội, người chết trong trận hỏa hoạn đều là người không thù không oán gì với tôi, họ đều là những người đứng đắn, tôi không có lý do, cũng không có tư cách gì để cướp đi tính mạng của họ. Việc tôi sửa chữa tư liệu của anh Seong Woo mà cậu Potter đây nói lại càng không thể xảy ra. Lúc ấy, tập đoàn nhà họ Song đã bị đẩy đến nơi đầu ngọn sóng, tôi còn không có thời gian để ngủ, thời gian để ứng phó phóng viên điều tra chân tướng sự cố còn không đủ, huống hồ gì đến việc đi sửa chữa tư liệu của anh Seong Woo?" Song Seon Mi cười tự giễu một chút, "Tôi có thể nhìn ra không tin tưởng cùng tràn đầy hoài nghi từ ánh mắt của công tố viên Kim đây, đây cũng là chuyện thường tình. Người bên ngoài bên trong đánh giá tôi như thế nào tôi đều biết, nhưng khi đó tôi chỉ mới là một con nhóc hai mươi tuổi đầu, công tố viên Kim. Một đứa nhóc hai mươi tuổi đầu, nói nó đầu óc phức tạp thì có thể phức tạp đi đâu? So với tôi ở hiện tại đích thị là hai người hoàn toàn khác nhau, điểm này hai người có thể hỏi chuyện những nhân viên đã trải qua trận hỏa hoạn năm ấy còn làm việc đến bây giờ. Họ có thể cho hai người biết hoàn cảnh của tập đoàn Song lúc đó nguy hiểm cùng không thể kham nổi như thế nào."
"Không phải là tôi không tin cô, chủ tịch Song." Kim Sang Hyun vẫn cứ bày ra một bộ mặt lạnh, "Trước khi bắt được kẻ sát nhân thực sự, những người có quan hệ mật thiết với người đã khuất đều sẽ bị chúng tôi coi là nghi phạm, xin đừng kích động như vậy. Theo thông tin mà cô điều tra được thì Ahn Seong Woo là hung thủ thật sự đằng sau của trận hỏa hoạn năm đó. Mục đích của anh ta là để cô vĩnh viễn nhớ đến anh ta, không thể quên được?"
"Đúng là như thế."
"Vì sao anh ta lại làm như vậy?"
"Tính cách của anh ấy chính là, nếu anh ấy không chiếm được, người khác đừng hòng nghĩ đến. Nếu anh ấy không thể chiếm được, vậy chỉ cần tự mình hủy đi."
"Anh ta phải đích thân hủy hoại cô?"
"Đúng vậy, hai ngày trước khi đám cháy diễn ra, tôi có nói với anh ấy nguyên nhân tôi không thể chấp nhận tình cảm của anh ấy, là vì thật ra tôi đã sớm thích một người không nên dính vào, tuy rằng tôi biết đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả, nhưng vẫn cứ thích thế thôi."
"Sao cô lại biết đoạn tình cảm ấy lại không có kết quả?" Harry nhìn Song Seon Mi đang thở dài khi nói về người mình yêu, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về anh Sang Hyun, gương mặt toát ra biểu tình cô đơn, chẳng lẽ... người Song Seon Mi thích chính là anh Sang Hyun? Nhưng mà hai người họ đã từng gặp nhau sao?
"Cậu Potter, đây là vấn đề cá nhân của tôi, đúng không?"
"Thực xin lỗi."
"Không sao, tôi biết là cậu Potter không cố tình. Tôi chỉ gặp người kia có một lần, anh ấy giúp tôi một việc lớn, nhưng tôi nghĩ hẳn là anh ấy cũng không nhớ rõ tôi." Song Seon Mi lắc đầu, "Hai người xác định trưởng phòng Song Jeong Hyuk chính là anh Seong Woo, có thể nói cho tôi biết chứng cớ các anh có không?"
"Sau khi anh Song Jeong Hyuk, mẹ của Ahn Seong Woo – bà Kim Yoon Mae đã tự mình đến Cục cảnh sát trình báo mất tích.
"A... Dì?" Song Seon Mi sửng sốt một chút, cuộc gặp mặt hôm nay cùng công tố viên Kim và cậu Potter đúng là đưa đến cho cô nhiều thông tin khá sốc, một ít chuyện cô chưa bao giờ biết đến theo chuyến thăm của bọn họ mà dần nổi lên mặt nước. "Ha ha, hóa ra tính cách của dì vẫn không thay đổi, vẫn truyền thống như vậy."
"Ý cô là sao?"
"Bà ấy là một người phụ nữ tam tòng tứ đức, rất hiền từ, cũng rất tốt bụng. Công tố viên Kim, cậu Potter, tôi hy vọng hai người có thể mau chóng bắt được tên sát nhân, làm ơn." Song Seon Mi đứng lên, cúi đầu thật sâu với hai người đối diện, "Bất kể người chết chỉ là trưởng phòng Song Jeong Hyuk, hay chính là anh Seong Woo, đều mong hai người mau chóng phá án, cần điều gì từ nơi tập đoàn nhà họ Song, xin cứ việc yêu cầu."
"Chủ tịch Song, cô cảm thấy hung thủ có thể là ai?"
"Công tố viên Kim," Song Seon Mi quay đầu nhìn Kim Sang Hyun, ánh mắt truyền đặt cảm tình phức tạp,
"Trực giác nói cho tôi biết, đáp án thực sự nằm trong bàn tay của anh."
Harry và Kim Sang Hyun ngồi chờ trong phòng đón khách khoảng chừng mười phút, Song Seon Mi mới khoan thai đến muộn. Ngay lúc nhìn thấy Kim Sang Hyun ngồi trên ghế sofa, cô ta đột nhiên giật mình nhưng cũng nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường. Việc cô ta thất thố cũng chỉ diễn vỏn vẹn trong mấy giây, nhưng với giác quan nhạy bén, Harry cảm giác được người phụ nữ này còn có cảm xúc khác với anh cậu.
"Rất vui được gặp lại cậu, cậu Potter." Song Seon Mi đi đến trước mặt hai người, vươn tay phải ra, "Ngại quá, vừa rồi tôi phải họp, đã đến trễ."
"Không sao cả, cô Song." Harry bắt tay Song Seon Mi, "Chúng tôi đến mà không hẹn trước, nếu không nhờ cô Song thấu tình đạt lý, sợ đến cổng tòa nhà chúng tôi cũng không vào được."
"Khách khí quá, cậu Potter. Vị này là..."
Ánh mắt Song Seon Mi chuyển về hướng Kim Sang Hyun đang đứng bên cạnh Harry, đã lâu không gặp, tuy rằng vẫn luôn nhận được tin tình báo về anh ấy, nhưng khi cả người chân chính đứng trước mặt, cô lại phát hiện anh ấy vẫn đẹp trai ngời ngời như mười năm trước. Nhìn ra được ánh mắt cảnh giác của anh ấy dành cho mình, cô gái trẻ tuổi này không khỏi cười khổ trong lòng một chút, anh ấy đã không nhớ rõ mình là ai rồi.
"Đây là công tố viên ở Văn phòng công tố Seoul, Kim Sang Hyun." Harry nở nụ cười đứng đắn với Kim Sang Hyun, "Công tố viên Kim, đây là cô Song Seon Mi, chủ tịch tập đoàn Song."
"Nghe danh đã lâu." Tuy ngoài mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng Kim Sang Hyun lại không khỏi cảm thán, cô gái này cho anh một cảm giác rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. "Tôi là Kim Sang Hyun."
"Rất vui khi được gặp anh, công tố viên Kim." Song Seon Mi nắm lấy bàn tay Kim Sang Hyun đưa qua, nhẹ nhàng vẩy một chút. "Mời hai người ngồi, không cần khách sáo."
"Cảm ơn." Khi ba người đã ổn định chỗ ngồi, Kim Sang Hyun họ nhẹ hai tiếng, nói: "Chủ tịch Song, thời gian của chúng tôi có hạn, nên xin phép không nói vòng vo."
"Vâng, nếu có gì muốn nói, xin công tố viên Kim cứ nói thẳng." Song Seon Mi gật gật đầu, cô biết Kim Sang Hyun muốn nói gì, cô cũng đã chuẩn bị tốt phần trả lời.
"Nói vậy chắc cô cũng đã nghe tới vụ án về xác chết không đầu được khai quật trong công trường nhà họ Song, hiện giờ chúng tôi đã đạt được những tiến triển khá đáng kể."
"Vậy sao?"
"Chúng tôi đã xác nhận được danh tính của người chết, đây cũng là một việc rất quan trọng với Chủ tịch Song, hơn nữa danh tính của anh ấy rất đặc biệt, cho nên hôm nay chúng tôi đặc biệt đến thăm, mục đích chính là để thông báo một chút tình hình cho cô."
"Đúng vậy."
"Trải qua quá trình giám định, xác định được người chết là anh Song Jung Hyuk, trưởng phòng tài chính của tập đoàn cô." Kim Sang Hyun nhìn Song Seon Mi không biểu hiện gì ngạc nhiên lắm, "Xem thái độ của chủ tịch Song, có lẽ đã sớm đoán được người chết là anh Song Jeong Hyuk?"
"Lời này của công tố viên Kim sai rồi." Song Seon Mi bình tĩnh lắc đầu, "Trưởng phòng Song Jung Hyuk đã đi làm được một thời gian, điện thoại di động lại tắt. Các cuộc gọi đến số máy nhà đều không kết nối được, cho nên chúng tôi vẫn luôn lo lắng. Cả hai vị đều là những người thông minh, chúng ta sẽ quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, công tố viên Kim cũng biết bản chất của tập đoàn nhà họ Song chúng tôi, những người như chúng tôi sống sót qua mỗi ngày như thế nào, chắc hai vị cũng rõ. Mặc dù Song Jung Hyuk là người thay thế giữa chừng, nhưng thân ở chức vụ này đã là cây cao đón gió, nói không chừng ngày nào đó... Cho nên, trước việc anh ấy đã vắng bóng mấy ngày này, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe tin anh ấy mất tích hay bị sát hại, nên khi nghe các bạn nói rằng thi thể không đầu là trưởng phòng Song Jeong Hyuk, tôi sẽ không ngạc nhiên đến như vậy."
"Vậy vì sao tại thời điểm không liên lạc được với anh ấy, phía cô lại không đến cục cảnh sát trình báo mất tích?"
"Công tố viên Kim, đây là đang nói đùa sao?" Song Seon Mi cười cười, "Anh đã từng nghe trường hợp có người mất tích trên đường đi Cục cảnh sát báo cáo mất tích chưa? Chúng tôi tự có mạng lưới tình báo, có thể tìm được bất cứ ai chúng tôi muốn. Nhưng lần này mọi thứ lại ngoài tầm với của chúng tôi. Chúng tôi đã dùng hết cách vẫn không tìm được tung tích của trưởng phòng Song Jeong Hyuk. Ngay khi chúng tôi đang vô cùng thất vọng lại nghe được tin tức cảnh sát truyền đến rằng ở công trường tập đoàn Song đào ra một khối thi thể không đầu, chúng tôi đều đoán liệu đó có phải thi thể của trường phòng Song Jung Hyuk hay không."
"Suy nghĩ kỹ thật đấy, Chủ tịch Song." Sắc mặt Kim Sang Hyun lạnh lùng nhìn cô ta, càng nhìn càng thấy quen mắt, hình như anh đã từng nhìn thấy người phụ nữ này, không phải là loại cảm giác từ tranh ảnh ra, mà cơ hồ anh đã thật sự quen biết cô ta từ rất nhiều năm về trước. "Tôi không thể không nói, suy nghĩ kia của các cô thật đúng, thi thể đó đúng là anh Song Jeong Hyuk."
"Aida, chúng tôi vẫn luôn ôm hy vọng anh ấy không có mệnh hệ gì, hiện tại xem ra..."
"Chủ tịch Song có biết rằng lúc còn sống anh Song Jeong Hyuk có sử dụng ma túy hay không?"
"Cái này tôi không rõ lắm."
"Thật sao? Như vậy, tôi còn có một câu hỏi, có phải cô cũng không rõ lai lịch của anh Song Jeong Hyuk hay không? Từ góc độ của bản thân, cô có tin tưởng anh ấy lắm không?"
"Câu này là có ý gì? Công tố viên Kim, anh cũng biết phòng tài chính là bộ phận làm gì đó, là đối tượng mà tập đoàn chúng tôi đặc biệt hướng tới, đây chính là bộ phận trọng yếu, tất nhiên là tôi cần đem nó giao cho một người tôi tin tưởng có thể quản lý. Chẳng hạn như là..."
"Là anh Ahn Seong Woo lúc trước đúng không?" Harry ngắt lời, vừa lòng mà nhìn biểu tình Song Seon Mi cứng lại một chút, khóe môi không ngừng run rẩy.
"Đúng vậy, tôi cảm thấy từ ngày gặp trưởng phòng Song Jeong Hyuk, anh ấy rất hợp với tôi nên đã bỏ qua sự phản đối của mọi người và giao một bộ phận quan trọng như vậy cho anh ấy."
"Tiểu thư Song, trong thời gian tiếp xúc mấy năm nay cung Song Jeong Hyuk, cô có cảm thấy anh ta rất giống một người không?"
"Câu muốn nói rằng anh ấy giống anh Seong Woo sao, cậu Potter?"
"Ý tôi chính là như vậy."
"Tại sao cậu lại nghĩ thế?"
"Căn cứ theo tư liệu của chúng tôi, cho thấy rằng anh Ahn Seong Woo là người tiền nhiệm của Song Jeong Hyuk, vì tai nạn ngoài ý muốn nên ra nước ngoài dưỡng thương, còn phòng quản lý tài chính do đích thân cô quản lý. Vào năm thứ ba anh Ahn Seong Woo rời Hàn Quốc, vì một số lý do cá nhân, cô đã bổ nhiệm Song Jeong Hyuk tiếp quản bộ phận này không lâu sau khi anh ấy trở về từ nước ngoài đến tận bây giờ. Tôi nói đúng chứ, cô Song Seon Mi?"
Song Seon Mi nghe xong, trầm mặc một hồi lâu, mở thở ra một hơi dài, nói: "Cậu Potter quả đúng là danh bất hư truyền! Tôi không nghĩ cậu có thể tra ra tư liệu của anh Seong Woo được đến đó, không sai, giống như cậu Potter nói, bảy năm trước anh Seong Woo vất vả sống qua một trận hỏa hoạn, nhưng toàn thân bị lửa lớn thiêu rụi. Tôi cùng ba mẹ anh ấy thương lượng một chút, phẫu thuật chỉnh hình toàn thân ở trong nước không đảm bảo nên đã đưa anh ấy đến Mỹ."
"Các cô chưa từng liên lạc lại sao?"
"Mới đầu chú Ahn Hyo Ji có gọi điện về, nhưng dần dần ít đi, từ một ngày ba lần giảm xuống một tuần một lần, tới cuối cùng một chút tin tức cũng không có."
"Cô không phái người đi tìm họ sao?"
"Đương nhiên là có. Cậu Potter hẳn biết, tôi cũng là mới từ nước ngoài trở về không lâu, trên thực tế, tháng thứ ba kể từ lúc anh Seong Woo sang Mỹ tôi có qua vì tôi không an tâm lắm về anh Seong Woo, nhưng gia đình họ không để cho anh Seong Woo nhập viện ở nơi tôi đã sắp xếp, cũng không sống ở ngôi nhà tốt mà tôi đã chuẩn bị, gia đình ba người giống như đã mất tích vậy." Song Seon Mi cười cười,"Suy nghĩ của họ, đặc biệt là chú Ahn Hyo Ji, tôi biết rất rõ nên cũng có thể thông cảm. Chú ấy vẫn luôn cho rằng hung thủ thật sự đứng sau vụ cháy kia là tôi, tôi muốn loại bỏ những người bất đồng chính kiến, đem những người cũ, kể cả con cái họ một lưới bắt hết."
"Nhưng cô không phải là người như vậy, đúng không?" Harry đứng lên, đi vòng quanh sofa. "Nếu Ahn Hyo Ji chịu tận trung với cô, cô sẽ không đuổi ông ta ra khỏi băng đảng đúng không?"
"Tôi cũng chẳng phải loại ngu ngốc gì cho cam, cậu Potter. Chú Ahn Hyo Ji đứng đầu một đám người cũ, từ kinh nghiệm sống đến kinh nghiệm thương trường sao có thể đem đi so với một con nhóc tóc vàng như tôi. Cha tôi mất sớm, tôi phải vội vàng tiếp quản. Mặc dù từ nhỏ tôi đã phải tiếp xúc với những thứ này, nhưng tính ra nó vẫn chỉ là lý thuyết suông, chưa từng tự mình áp dụng vào thực tế. Lúc nhận công ty cùng băng đảng, tôi mới chỉ là một con nhóc mười sáu tuổi. Đến nay tôi vẫn cho rằng đó chính là thời khắc khó khăn nhất trong cuộc đời, cũng là lúc cần đến sự trợ giúp của đám người cũ nhất. Nhưng chính bọn họ lại phản bội tôi ngay thời điểm ấy, dự định biến tôi thành con rối chỉ biết nghe lời bọn họ, đương nhiên tôi sẽ không ngồi yên nhìn viễn cảnh đó xảy đến. Tuy rằng đã dùng hết sức để buộc họ rời khỏi băng đảng, nhưng tôi không có ý đuổi cùng giết tận. Chỉ là chú Ahn không tin, ông ấy vẫn luôn cho rằng tôi là nữ nhân tâm địa rắn rết, lục thân bất nhận(*)."
"Vậy cô có điều tra nguyên nhân thực sự của trận hỏa hoạn đó hay không?"
"Đương nhiên là có." Song Seon Mi đứng lên từ sofa, đi vòng đến mặt sau bàn làm việc, lấy một phần văn kiện từ két sắt ra. "Thứ này đã ở trong tay tôi rất nhiều năm, tôi luôn hy vọng có cơ hội để giao cho chú Ahn, nghe thử ý chú muốn xử lý củ khoai lang phỏng này thế nào, cũng để những người vô tội chết trong đám cháy năm đó có thể yên tâm nhắm mắt."
"Chẳng lẽ cô không biết vợ chồng Ahn Hyo Ji đã trở lại Hàn Quốc sao?" Harry nhận văn kiện Song Seon Mi truyền sang, không trực tiếp xem mà đưa cho Kim Sang Hyun. "Bọn họ đang ở nhà cũ tại Seoul."
"Tôi có biết chú Ahn cùng dì đã về, nhưng còn anh Seong Woo..." Song Seon Mi thở nhẹ một tiếng, "Anh ấy không về cùng cha mẹ, hẳn là không muốn nhìn mặt tôi một lần nữa."
"Không phải tình cảm giữa hai người rất tốt sao?"
"Chuyện đó đã là quá khứ rất lâu về trước. Từ khi anh ấy tỏ tình biết bao nhiêu lần nhưng đều bị tôi từ chối, anh ấy đã oán hận tôi rồi. Đây là lỗi của tôi, nhưng tôi thực sự không có cách nào đáp lại phần tình cảm ấy. Để rồi sau này, vì giải quyết những oán khí trong lòng, sau lưng tôi anh ấy lại đi dùng ma túy. Khi tôi phát hiện ra thì mọi thứ đã quá muộn rồi". Giọng Song Seon Mi nhỏ nhẹ mà lộ ra tiếc nuối "Đây là cũng là một trong những lý do khiến chú Ahn hận tôi nhất."
"Nếu tôi nói rằng Ahn Seong Woo đã trở lại thì sao?"
"Đã trở lại?" Song Seon Mi kinh hãi, thân người rung động hai cái thật mạnh, thiếu chút nữa đã ngã xuống. "Sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng! Cậu Potter, nếu anh ấy thực sự trở lại Hàn Quốc, tôi sẽ ngay lập tức biết."
"Nếu... Tôi nói cho cô," Kim Sang Hyun xem xong tư liệu trên tay, âm thầm gật gật đầu, đưa nó cho Harry, "rằng anh ta thay đổi khuôn mặt, thay đổi thân phận trở về bên cạnh cô, cô sẽ cảm thấy kinh ngạc sao?"
"Công tố viên Kim, chúng tôi cùng nhau lớn lên, anh ấy thích gì, thói quen ra sao, ngay cả những động tác nhỏ trong lúc vô ý tôi đều biết rõ, nếu anh ấy thực sự đã trở lại sẽ không giấu được tôi."
"Vì quá tự tin nên cô mới bị Ahn Seong Woo gạt." Từ ánh mắt của Song Seon Mi, Kim Sang Hyun thấy cô thực sự không biết thân phận đằng sau của Song Jeong Hyuk, cũng không khỏi thương cảm cho cô gái này. Cả ngày tính kế người khác, lại bị người hung hăng chà đạp tấm lòng một phen, Song Seon Mi hẳn nên tự kiểm điểm một chút.
"Công tố viên Kim, lời anh nói tôi nghe không rõ lắm."
"Nói một cách đơn giản, anh Song Jeong Hyuk, thi thể trong vụ án không đầu chính là Ahn Seong Woo mà cô đang nhắc đến, điểm này không gì để nghi ngờ, chúng tôi đã xác nhận điều đó qua nhiều cách khác nhau."
"Vì sao anh ấy... anh ấy lại thay đổi thân phận mà trở về bên cạnh tôi?"
"Chúng tôi cũng không biết lý do." Harry quơ quơ tệp tư liệu trong tay. "Tuy nhiên, bây giờ tôi đã có thể hiểu tại sao cô Song lại sửa đổi tất cả thông tin về Ahn Seong Woo ngay sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra. Có phải cô muốn cảnh sát không nghi ngờ anh ta, bởi vì anh ta mới là thủ phạm thật sự của vụ cháy, phải không?"
"Cậu Potter, công tố viên Kim, tôi cảm thấy hình như hai người đang đi lệch hướng. Tôi đưa thứ này ra đây, không phải muốn bao che cho anh ấy, mà là nghĩ tới tâm tình của chú Ahn, bởi vì ông ấy vẫn luôn cho rằng tôi mới là hung thủ."
"Cô muốn cho ông ta biết ông ấy thật sự đã nghi oan cô, phải không?"
"Không sai." Song Seon Mi ngồi xuống đối diện hai người một lần nữa, "Dù là vụ hỏa hoạn bảy năm trước hay vụ án mạng hiện tại, tôi chỉ biết tình hình từ hồ sơ sau khi vụ án xảy ra."
"Tiểu thư Song đây là đang phủi sạch trách nhiệm sao?"
"Trách nhiệm?" Song Seon Mi hừ lạnh một tiếng, "Cậu Potter, vị trí này của tôi mỗi ngày đều phải canh chừng vô số đôi mắt như hổ rình mồi, chủ nhân những đôi mắt đó còn ước gì bắt được nhược điểm của tôi sớm một chút, hận không thể đuổi tôi xuống đài sớm một ngày. Ở cái chốn tàn khốc lại vô tình này như thế giới của chúng ta, chỉ cần xét đến việc làm sao để có thể sinh tồn thôi. Tuy rằng tôi cũng chẳng phải người tốt gì, nhưng sẽ không chém giết người vô tội, người chết trong trận hỏa hoạn đều là người không thù không oán gì với tôi, họ đều là những người đứng đắn, tôi không có lý do, cũng không có tư cách gì để cướp đi tính mạng của họ. Việc tôi sửa chữa tư liệu của anh Seong Woo mà cậu Potter đây nói lại càng không thể xảy ra. Lúc ấy, tập đoàn nhà họ Song đã bị đẩy đến nơi đầu ngọn sóng, tôi còn không có thời gian để ngủ, thời gian để ứng phó phóng viên điều tra chân tướng sự cố còn không đủ, huống hồ gì đến việc đi sửa chữa tư liệu của anh Seong Woo?" Song Seon Mi cười tự giễu một chút, "Tôi có thể nhìn ra không tin tưởng cùng tràn đầy hoài nghi từ ánh mắt của công tố viên Kim đây, đây cũng là chuyện thường tình. Người bên ngoài bên trong đánh giá tôi như thế nào tôi đều biết, nhưng khi đó tôi chỉ mới là một con nhóc hai mươi tuổi đầu, công tố viên Kim. Một đứa nhóc hai mươi tuổi đầu, nói nó đầu óc phức tạp thì có thể phức tạp đi đâu? So với tôi ở hiện tại đích thị là hai người hoàn toàn khác nhau, điểm này hai người có thể hỏi chuyện những nhân viên đã trải qua trận hỏa hoạn năm ấy còn làm việc đến bây giờ. Họ có thể cho hai người biết hoàn cảnh của tập đoàn Song lúc đó nguy hiểm cùng không thể kham nổi như thế nào."
"Không phải là tôi không tin cô, chủ tịch Song." Kim Sang Hyun vẫn cứ bày ra một bộ mặt lạnh, "Trước khi bắt được kẻ sát nhân thực sự, những người có quan hệ mật thiết với người đã khuất đều sẽ bị chúng tôi coi là nghi phạm, xin đừng kích động như vậy. Theo thông tin mà cô điều tra được thì Ahn Seong Woo là hung thủ thật sự đằng sau của trận hỏa hoạn năm đó. Mục đích của anh ta là để cô vĩnh viễn nhớ đến anh ta, không thể quên được?"
"Đúng là như thế."
"Vì sao anh ta lại làm như vậy?"
"Tính cách của anh ấy chính là, nếu anh ấy không chiếm được, người khác đừng hòng nghĩ đến. Nếu anh ấy không thể chiếm được, vậy chỉ cần tự mình hủy đi."
"Anh ta phải đích thân hủy hoại cô?"
"Đúng vậy, hai ngày trước khi đám cháy diễn ra, tôi có nói với anh ấy nguyên nhân tôi không thể chấp nhận tình cảm của anh ấy, là vì thật ra tôi đã sớm thích một người không nên dính vào, tuy rằng tôi biết đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả, nhưng vẫn cứ thích thế thôi."
"Sao cô lại biết đoạn tình cảm ấy lại không có kết quả?" Harry nhìn Song Seon Mi đang thở dài khi nói về người mình yêu, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về anh Sang Hyun, gương mặt toát ra biểu tình cô đơn, chẳng lẽ... người Song Seon Mi thích chính là anh Sang Hyun? Nhưng mà hai người họ đã từng gặp nhau sao?
"Cậu Potter, đây là vấn đề cá nhân của tôi, đúng không?"
"Thực xin lỗi."
"Không sao, tôi biết là cậu Potter không cố tình. Tôi chỉ gặp người kia có một lần, anh ấy giúp tôi một việc lớn, nhưng tôi nghĩ hẳn là anh ấy cũng không nhớ rõ tôi." Song Seon Mi lắc đầu, "Hai người xác định trưởng phòng Song Jeong Hyuk chính là anh Seong Woo, có thể nói cho tôi biết chứng cớ các anh có không?"
"Sau khi anh Song Jeong Hyuk, mẹ của Ahn Seong Woo – bà Kim Yoon Mae đã tự mình đến Cục cảnh sát trình báo mất tích.
"A... Dì?" Song Seon Mi sửng sốt một chút, cuộc gặp mặt hôm nay cùng công tố viên Kim và cậu Potter đúng là đưa đến cho cô nhiều thông tin khá sốc, một ít chuyện cô chưa bao giờ biết đến theo chuyến thăm của bọn họ mà dần nổi lên mặt nước. "Ha ha, hóa ra tính cách của dì vẫn không thay đổi, vẫn truyền thống như vậy."
"Ý cô là sao?"
"Bà ấy là một người phụ nữ tam tòng tứ đức, rất hiền từ, cũng rất tốt bụng. Công tố viên Kim, cậu Potter, tôi hy vọng hai người có thể mau chóng bắt được tên sát nhân, làm ơn." Song Seon Mi đứng lên, cúi đầu thật sâu với hai người đối diện, "Bất kể người chết chỉ là trưởng phòng Song Jeong Hyuk, hay chính là anh Seong Woo, đều mong hai người mau chóng phá án, cần điều gì từ nơi tập đoàn nhà họ Song, xin cứ việc yêu cầu."
"Chủ tịch Song, cô cảm thấy hung thủ có thể là ai?"
"Công tố viên Kim," Song Seon Mi quay đầu nhìn Kim Sang Hyun, ánh mắt truyền đặt cảm tình phức tạp,
"Trực giác nói cho tôi biết, đáp án thực sự nằm trong bàn tay của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất