Chương 5
Nhiều loại thanh âm xôn xao truyền tới bên tai, Harry cảm thấy thời gian dài tựa như đã qua vài thế kỷ. Lúc này anh đang được Hagrid bế, phía sau bọn họ chính là đám Tử thần Thực tử. Voldemort đứng bên trái bọn họ, cách khoảng mười bước chân. Anh thoát ra khỏi thế giới mù sương Ngã Tư Vua trong tâm thức, trở lại thế giới thật, toàn thân lạnh ngắt, cứng đờ.
Lúc anh đi vào Rừng Cấm, đã không nghĩ sẽ tiếp tục tồn tại.
Nhưng anh vẫn cứ tồn tại.
Lại một lần nữa đại nạn không chết.
Nghe qua có vẻ như là ân huệ của Merlin.
A... Không phải sao! Ân huệ!
Harry có điểm muốn cười nhưng không thể. Bởi vì trong mắt người khác, anh là một Chúa cứu thế đã "chết", thi thể anh chính là bằng chứng cho "thắng lợi" của Voldemort.
Muốn nói tới lúc anh chân chính có chút khẩn trương thì chỉ có lúc Voldemort phái người tới kiểm tra anh đã tắt thở chưa. Khi đó anh nắm chặt đũa phép dưới áo chùng, sợ bản thân không nhịn được làm ra chuyện gì. Bởi vì anh biết một khi bị Voldemort phát hiện mình còn sống, cho dù Voldemort không cho ai nhúng tay vào khi hắn quyết đấu với anh, thì kể cả anh thắng cũng không có ai dám đảm bảo anh sẽ không bị đám Tử thần Thực tử điên cuồng còn lại tấn công.
Hai người Harry hận nhất đều đang đứng trước mặt anh: Bellatrix Lestrange và Voldemort.
Nhưng... Nhẫn nại, nhẫn nại. Phải nhẫn nại.
Ở đây không được.
Anh không thể chỉ quyết đấu với Voldemort ở đây. Cần phải cho mọi người chứng kiến: Quang minh cùng Hắc ám.
Voldemort phái Narcissa Malfoy tới kiểm tra anh. Trước đây Harry đã từng gặp bà. Ở Hẻm Xéo, tiệm "Trang phục cho Mọi dịp" của phu nhân Malkin, lúc ấy bà đi cùng Draco Malfoy sắm đồ cho năm nhất. Cũng ở chỗ đó, lần đầu tiên Harry tiếp xúc với Malfoy, anh đã có cảm giác không đúng lắm. Những năm học sau đó, anh vẫn luôn đặc biệt chú ý Slytherin tóc vàng kia. Sự thật chứng minh, trực giác của anh không hề sai... Con trai nhà Malfoy quả nhiên là dự bị cho bè lũ Tử thần Thực tử. Chống mắt lên mà xem, mới ở tuổi vị thành niên cậu ta đã không thể chờ nổi mà gia nhập hàng ngũ điên cuồng kia!
Âm mưu! Chắc chắn có âm mưu! Lúc ấy Harry suốt ngày chỉ nghĩ làm thế nào đưa bí mật của Malfoy ra ánh sáng. Đúng thế, anh hận, cực kỳ hận. Dễ hiểu thôi, vốn anh đã chán ghét Slytherin kia lâu như vậy... Mà Malfoy cũng hận anh, một năm trước đấy, anh đã góp một tay đưa cha cậu ta vào Azkaban.
A, con rắn độc kia sớm muộn gì cũng vào đó với cha nó thôi.
Nhưng những việc xảy ra sau đó làm cho mọi thứ trở nên hoàn toàn chệch hướng.
Harry biết cuối đời thầy Dumbledore đã cố hết sức cứu vớt Slytherin tóc vàng kia.
Việc này khiến tất cả đều phức tạp lên.
Càng phức tạp hơn là, sự phức tạp này không phải chỉ sự tình đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, mà là ở trong lòng Harry lại xuất hiện một con đường chưa từng khai phá. Anh phải từng bước từng bước cẩn thận đi trên con đường tối đen đó, không một ai có thể giúp anh cả.
Narcissa Malfoy không báo cáo việc Harry vẫn sống. Harry ngạc nhiên, nhưng anh rất nhanh hiểu được tại sao bà làm vậy: Anh đã nói cho bà biết con trai bà vẫn còn sống. Slytherin cũng có cảm xúc, họ cũng có tình thân, tình bạn, tình yêu... chỉ là, tình cảm này giấu trong lòng họ, sâu hơn rất nhiều so với người thường... Khi xem ký ức của Snape, anh đã biết chuyện này. Hơn nữa anh vẫn luôn khinh thường tình cảm của một nhà Malfoy, Malfoy thì có mấy cảm với chả xúc?
Nhưng sự thật như một cái tát giáng thẳng vào suy nghĩ ấy của anh.
Nói cho anh biết có cái gì đấy sai rồi.
Hai tiếng trước, Tử thần Thực tử con tóc bạch kim kia ném đũa phép của chính mình cho anh - Harry-đối-thủ-một-mất-một-còn-Potter.
Mà hiện tại, bên dưới lớp áo chùng, Harry đang gắt gao nắm chặt chiếc đũa phép ấy. Chiếc đũa phép thật ấm áp, giống như anh đang cầm chiếc Đũa phép Định mệnh của mình... Hoặc, có thể nói, còn ấm áp hơn. Mà trên thực tế, nó đến từ chính Malfoy.
Draco Malfoy mang đến ấm áp cho anh, lúc này, ngay cả Hermione và Ron cũng không thể làm được như vậy.
Harry không biết tâm tình của mình bây giờ là như thế nào nữa. Anh sớm đã trải qua rất nhiều chuyện. Từ đen tối như tử vong, đuổi giết, căm hận... đến rực rỡ như "yêu" mà cụ Dumbledore vẫn luôn nói - ngay từ khi anh còn chưa có ký ức, mẹ đã dùng chính tính mạng mình bảo vệ anh, sự bảo vệ ấy đến bây giờ vẫn còn sục sôi trong huyết quản.
Nhưng tất cả đều không giống như bây giờ.
Ngắn ngủi trong hai tiếng đồng hồ đã xảy ra quá nhiều việc. Từ Harry có được đũa phép, đến Snape mất, đến Harry từ ký ức của ông biết bản thân cần phải đi chịu chết. "Chết" một lần rồi, anh bỗng nhiên phát hiện bản thân hiểu được rất nhiều chuyện. Nhưng những chuyện anh hiểu được không bao gồm Malfoy. Nó giống như một quả bóng bay lớn, vẫn luôn tiếp tục bị thổi khí vào, không thể khống chế, cũng không biết tới khi nào sẽ không chịu đựng được mà nổ tung.
Harry không thể nói chuyện. Anh nhắm mắt, cưỡng chế bản thân quét sạch đại não.
Anh một bên suy nghĩ làm thế nào để đánh bại Voldemort - đúng như kỳ vọng của mọi người, lại một bên suy nghĩ vấn đề nói ra có thể khiến người ta cười đau ruột.
Không đúng. Thật sự không đúng. Nhưng chết tiệt anh có thể khống chế được ư?
Harry nghe thấy âm thanh đám Tử thần Thực tử ồn ào cười to truyền tới từ phía sau: Voldemort vừa mới tuyên bố tin anh đã chết.
Thần phục hay tử vong.
Lời nói của Voldemort vừa tự đại vừa nực cười. Hắn ta không chỉ không hiểu được "yêu", còn không hiểu được nhân tâm. Cục diện cụ Dumbledore sắp xếp, lại vừa vặn thắng đúng ở nhân tâm.
Thật ra đây là lần đầu tiên Harry có thể nhận xét khách quan Dumbledore và Voldemort. Từ lúc anh trải qua cái "chết", đầu óc anh trở nên tỉnh táo đến đáng sợ. Anh cảm thấy bản thân quá mức bình tĩnh, nhưng nào có cái gì có quy định anh không thể bình tĩnh.
Dây xích Tử thần Thực tử dùng để trói Hagrid lỏng đi, có thể do bọn chúng cười, cũng có thể bọn chúng muốn làm như vậy. Bọn chúng đẩy Hagrid lên phía trước, thậm chí có người còn đánh bạo ném Chúa cứu thế lên mặt đất. Hagrid vốn muốn cậy mạnh ôm lấy Harry lại bị bọn họ dùng Crucio tra tấn, thống khổ mà run rẩy.
Voldemort nhìn "thi thể" Harry bị vứt đến trước mặt hắn, trong mắt càng hiện ra ánh sáng tàn khốc đắc ý. Hắn nhìn thành viên Hội Phượng hoàng, giáo viên, học sinh... đang đứng bên kia, chờ bọn họ thần phục dưới chân mình.
"Draco... Lại đây, Draco...", Narcissa mặt mày tái nhợt gọi đứa con của mình vẫn đang đứng trong nhóm Slytherin phe Hogwarts. Merlin, cuối cùng bà cũng nhìn thấy Draco. Bà muốn ôm cậu. Mọi việc lúc trước làm bà gấp đến phát điên rồi, bà không biết Draco có còn sống hay không, không biết Draco có bị thương không... Tất cả làm trái tim người mẹ của bà trở nên bất an. Đặc biệt là lúc kiểm tra Potter... bà biết bà vừa làm cái gì, Voldemort sẽ không tha cho bà, nhưng bà không nhịn được, bà chỉ mong mỏi muốn biết tin tức của con trai mình.
Từ khi bắt đầu học năm nhất, mỗi lần Draco viết thư cơ hồ đều sẽ nhắc tới Potter, giữa những hàng chữ dày đặc đó, cất giấu sự ủy khuất khó có thể phát hiện.
Chuyện này làm Narcissa cảm thấy mất mát và bất mãn. Nhưng khi bà oán giận với Lucius, người chồng yêu quý của bà lại tỏ vẻ không thèm để ý. Ông chỉ nói người thừa kế của Malfoy chắc chắn có thể giải quyết vấn đề của mình, đến lúc Draco lớn lên là tốt rồi. Mà lúc năm hai Lucius đi tới Hẻm Xéo với Draco, nàng lại từ trong miệng Draco đang cao hứng phấn chấn biết được Lucius hung hăng trào phúng Potter. Nhìn xem, còn chẳng biết ai xót con hơn ai.
Thời gian qua thật nhanh. Draco đã lớn lên cao ngang bà. Thật nhanh. Cứ như mới ngày hôm qua đứa trẻ xinh xắn kia còn níu áo bà, hôm nay đã sắp đến tuổi trưởng thành.
Narcissa và Lucius đã từng tình nguyện tin tưởng Voldemort sẽ không bao giờ trở về. Họ thành kính mà chào đón đứa con đầu lòng của mình, thề phải cho nó hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất. Bọn họ cho rằng bản thân có thể bảo vệ Draco thật lâu thật lâu. Nhưng không nghĩ tới, Voldemort lại quay trở lại.
Voldemort trở lại khiến đôi lúc Narcissa cảm thấy hối hận, hối hận bản thân bảo bọc quá nhiều, hối hận không để con trai lớn lên sớm hơn. Nhưng cũng còn may, ba người một nhà bọn họ cũng đã có mười mấy năm chân chính nếm trải hạnh phúc. Thậm chí lúc Voldemort quay về, bà cũng chỉ cần một nhà có thể ở bên nhau, chỉ như vậy thôi.
Nhưng Voldemort đã quá điên rồ! Hắn ta lại dám đánh dấu Draco. Draco còn chưa trưởng thành, nó mới bao lớn... Đứa con bà cẩn cẩn thận thận bảo vệ nuôi nấng cuối cùng lại phải quỳ mọp dưới tấm áo choàng kinh tởm kia. Nhìn Draco trong vỏn vẹn một năm nhanh chóng trưởng thành, Narcissa càng ngày càng hận Voldemort, hận đến nổi điên.
Kẻ điên dại như Voldemort tuyệt đối sẽ không bao giờ thắng được!
Chiến tranh chết tiệt.
Narcissa và Lucius đã tính toán rất kỹ, bọn họ quyết định chỉ cần bây giờ Draco đi tới bên cạnh, một nhà bọn họ liền Độn Thổ rời đi luôn. Ai rảnh mà quan tâm Voldemort với Chúa cứu thế. Narcissa đã mua một tòa lâu đài ở Hà Lan. Bọn họ sẽ ở đó, chờ đến lúc giới phù thủy nước Anh hoàn toàn ổn định lại. Nhà Malfoy có kho bạc ở Gringott, tiền ở đó thừa đủ tiêu cả ngàn năm không hết. Bà đã chuyển nửa kho bạc sang giới Muggle. Ai cũng không thể tưởng tượng nổi bọn họ sẽ làm như vậy. Trông bọn họ giống sẽ dùng đồ Muggle ư? Có lẽ Lucius sẽ không bao giờ làm như vậy, nhưng Narcissa thì có. Bà chỉ cần người một nhà bọn họ có thể sống, có thể ở cạnh nhau...
Bà gấp gáp muốn Draco đến bên cạnh bà. Và Draco, cũng chầm chậm đi tới.
Narcissa chán ghét trận chiến này. Nếu đúng như lời Voldemort nói "Vì máu trong" còn có thể chấp nhận được. Nhưng nhìn mà xem, đội ngũ Tử thần Thực tử hiện có không ít sinh vật ti tiện dơ bẩn, lại cả những đứa máu lai không có thực lực cũng chui vào. Chúng chỉ biết tra tấn, giết chóc. Những cái đó thì có lợi gì cho máu trong?
Draco càng đến gần, Narcissa không biết vì sao lại cảm thấy càng khẩn trương. Bà vươn tay, mong có thể kéo đứa con của mình đi tới nhanh hơn một chút. Nhưng Draco càng đến gần, bà lại càng thấy rõ: Trong đôi mắt nó, đôi mắt màu xám xanh vẫn luôn rực rỡ ánh sáng, nay lại ảm đạm, tĩnh mịch, như không còn sinh mệnh.
Merlin, đều tại trận chiến này.
Nếu không có nó, Draco của bà sao có thể trở thành như vậy.
"Potter... Thật sự đã chết?", Draco không biết bản thân làm thế nào phát ra tiếng, hoặc, nói cách khác, cậu lấy đâu ra dũng khí hỏi Voldemort như vậy. Cậu không bước tiếp nữa, đứng ở giữa Voldemort và thi thể của Harry mà hỏi. Voldemort dang tay, vẻ như muốn ôm cậu khen ngợi, nhưng vị trí Draco đứng vừa đúng không để hắn chạm tới được.
"Tất nhiên. Tới đây, Draco... Ta sẽ khen thưởng ngươi. Ngươi thông minh hơn đám người kia nhiều, phải không?", Voldemort đang chờ bọn họ thần phục, hắn cảm thấy thực vừa lòng với Draco đi đầu.
Đồng tử Draco co rụt lại. Cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Potter không phải Đứa-bé-vẫn-sống à? Tại sao lại chết? Không, không đúng, không phải...
Nực cười. A ha... Chắc chắn đây là thủ đoạn của Potter thôi. Cậu đã nhìn ra rồi...
Ai đó nói ra sự thật này đi! Tại sao không ai nói gì hết? Tại sao không ai nhận ra đây là giả?
Granger và Weasley đang làm gì? Tình bạn vĩ đại của Gryffindor đâu rồi? Sao không phát huy lúc này đi? Bọn họ khóc cái gì? Potter sẽ không bao giờ chết đơn giản như vậy! Không bao giờ! Đến Draco Malfoy còn chẳng tin, bọn họ dựa vào cái gì mà tin?
"Draco! Mau, tới đây!", Narcissa gần như thét lên. Bà nhìn Draco đứng như tượng gỗ, khuôn mặt xám trắng của Voldemort chậm rãi trở nên không vui.
Nghe thấy âm thanh, Draco cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn về hướng Tử thần Thực tử. Narcissa đang đứng ở đó, chờ cậu.
Cậu biết cái ôm của mẹ cực kỳ ấm áp. Bây giờ cậu rất lạnh, cực kỳ lạnh, lạnh đến trái tim cũng đau đớn. Cậu muốn đi, nhưng chân cậu như bị xích lại, một bước cũng bước không nổi.
"Draco... Mau tới đây. Thưa Chúa tể, nó chỉ đang khẩn trương mà thôi.", Lucius đổ mồ hôi lạnh. Ông sợ Voldemort không vui sẽ hành hạ Draco.
"A, không sao... Chúa tể Hắc ám sẽ không so đo chuyện này. Nào, Draco, tới đây. Ta sẽ khen thưởng ngươi.", âm thanh Voldemort như tiếng rít của rắn lướt qua không khí.
Chân Draco cuối cùng cũng động đậy. Cậu lướt qua Voldemort, đi tới bên cạnh Narcissa. Cậu rất mệt. Cậu muốn tìm một cái gì đó để dựa vào. Cậu muốn ngồi xuống, hay là nằm, thế nào cũng được. Cậu muốn hỏi mẹ: Tại sao cậu lại đau đến thế? Đau đến cả thế giới chỉ còn màu xám trắng.
Đột nhiên một lực như muốn bóp nát xương cốt giật tay Draco lại.
"Cậu ấy sẽ không đi sang!"
Lúc anh đi vào Rừng Cấm, đã không nghĩ sẽ tiếp tục tồn tại.
Nhưng anh vẫn cứ tồn tại.
Lại một lần nữa đại nạn không chết.
Nghe qua có vẻ như là ân huệ của Merlin.
A... Không phải sao! Ân huệ!
Harry có điểm muốn cười nhưng không thể. Bởi vì trong mắt người khác, anh là một Chúa cứu thế đã "chết", thi thể anh chính là bằng chứng cho "thắng lợi" của Voldemort.
Muốn nói tới lúc anh chân chính có chút khẩn trương thì chỉ có lúc Voldemort phái người tới kiểm tra anh đã tắt thở chưa. Khi đó anh nắm chặt đũa phép dưới áo chùng, sợ bản thân không nhịn được làm ra chuyện gì. Bởi vì anh biết một khi bị Voldemort phát hiện mình còn sống, cho dù Voldemort không cho ai nhúng tay vào khi hắn quyết đấu với anh, thì kể cả anh thắng cũng không có ai dám đảm bảo anh sẽ không bị đám Tử thần Thực tử điên cuồng còn lại tấn công.
Hai người Harry hận nhất đều đang đứng trước mặt anh: Bellatrix Lestrange và Voldemort.
Nhưng... Nhẫn nại, nhẫn nại. Phải nhẫn nại.
Ở đây không được.
Anh không thể chỉ quyết đấu với Voldemort ở đây. Cần phải cho mọi người chứng kiến: Quang minh cùng Hắc ám.
Voldemort phái Narcissa Malfoy tới kiểm tra anh. Trước đây Harry đã từng gặp bà. Ở Hẻm Xéo, tiệm "Trang phục cho Mọi dịp" của phu nhân Malkin, lúc ấy bà đi cùng Draco Malfoy sắm đồ cho năm nhất. Cũng ở chỗ đó, lần đầu tiên Harry tiếp xúc với Malfoy, anh đã có cảm giác không đúng lắm. Những năm học sau đó, anh vẫn luôn đặc biệt chú ý Slytherin tóc vàng kia. Sự thật chứng minh, trực giác của anh không hề sai... Con trai nhà Malfoy quả nhiên là dự bị cho bè lũ Tử thần Thực tử. Chống mắt lên mà xem, mới ở tuổi vị thành niên cậu ta đã không thể chờ nổi mà gia nhập hàng ngũ điên cuồng kia!
Âm mưu! Chắc chắn có âm mưu! Lúc ấy Harry suốt ngày chỉ nghĩ làm thế nào đưa bí mật của Malfoy ra ánh sáng. Đúng thế, anh hận, cực kỳ hận. Dễ hiểu thôi, vốn anh đã chán ghét Slytherin kia lâu như vậy... Mà Malfoy cũng hận anh, một năm trước đấy, anh đã góp một tay đưa cha cậu ta vào Azkaban.
A, con rắn độc kia sớm muộn gì cũng vào đó với cha nó thôi.
Nhưng những việc xảy ra sau đó làm cho mọi thứ trở nên hoàn toàn chệch hướng.
Harry biết cuối đời thầy Dumbledore đã cố hết sức cứu vớt Slytherin tóc vàng kia.
Việc này khiến tất cả đều phức tạp lên.
Càng phức tạp hơn là, sự phức tạp này không phải chỉ sự tình đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, mà là ở trong lòng Harry lại xuất hiện một con đường chưa từng khai phá. Anh phải từng bước từng bước cẩn thận đi trên con đường tối đen đó, không một ai có thể giúp anh cả.
Narcissa Malfoy không báo cáo việc Harry vẫn sống. Harry ngạc nhiên, nhưng anh rất nhanh hiểu được tại sao bà làm vậy: Anh đã nói cho bà biết con trai bà vẫn còn sống. Slytherin cũng có cảm xúc, họ cũng có tình thân, tình bạn, tình yêu... chỉ là, tình cảm này giấu trong lòng họ, sâu hơn rất nhiều so với người thường... Khi xem ký ức của Snape, anh đã biết chuyện này. Hơn nữa anh vẫn luôn khinh thường tình cảm của một nhà Malfoy, Malfoy thì có mấy cảm với chả xúc?
Nhưng sự thật như một cái tát giáng thẳng vào suy nghĩ ấy của anh.
Nói cho anh biết có cái gì đấy sai rồi.
Hai tiếng trước, Tử thần Thực tử con tóc bạch kim kia ném đũa phép của chính mình cho anh - Harry-đối-thủ-một-mất-một-còn-Potter.
Mà hiện tại, bên dưới lớp áo chùng, Harry đang gắt gao nắm chặt chiếc đũa phép ấy. Chiếc đũa phép thật ấm áp, giống như anh đang cầm chiếc Đũa phép Định mệnh của mình... Hoặc, có thể nói, còn ấm áp hơn. Mà trên thực tế, nó đến từ chính Malfoy.
Draco Malfoy mang đến ấm áp cho anh, lúc này, ngay cả Hermione và Ron cũng không thể làm được như vậy.
Harry không biết tâm tình của mình bây giờ là như thế nào nữa. Anh sớm đã trải qua rất nhiều chuyện. Từ đen tối như tử vong, đuổi giết, căm hận... đến rực rỡ như "yêu" mà cụ Dumbledore vẫn luôn nói - ngay từ khi anh còn chưa có ký ức, mẹ đã dùng chính tính mạng mình bảo vệ anh, sự bảo vệ ấy đến bây giờ vẫn còn sục sôi trong huyết quản.
Nhưng tất cả đều không giống như bây giờ.
Ngắn ngủi trong hai tiếng đồng hồ đã xảy ra quá nhiều việc. Từ Harry có được đũa phép, đến Snape mất, đến Harry từ ký ức của ông biết bản thân cần phải đi chịu chết. "Chết" một lần rồi, anh bỗng nhiên phát hiện bản thân hiểu được rất nhiều chuyện. Nhưng những chuyện anh hiểu được không bao gồm Malfoy. Nó giống như một quả bóng bay lớn, vẫn luôn tiếp tục bị thổi khí vào, không thể khống chế, cũng không biết tới khi nào sẽ không chịu đựng được mà nổ tung.
Harry không thể nói chuyện. Anh nhắm mắt, cưỡng chế bản thân quét sạch đại não.
Anh một bên suy nghĩ làm thế nào để đánh bại Voldemort - đúng như kỳ vọng của mọi người, lại một bên suy nghĩ vấn đề nói ra có thể khiến người ta cười đau ruột.
Không đúng. Thật sự không đúng. Nhưng chết tiệt anh có thể khống chế được ư?
Harry nghe thấy âm thanh đám Tử thần Thực tử ồn ào cười to truyền tới từ phía sau: Voldemort vừa mới tuyên bố tin anh đã chết.
Thần phục hay tử vong.
Lời nói của Voldemort vừa tự đại vừa nực cười. Hắn ta không chỉ không hiểu được "yêu", còn không hiểu được nhân tâm. Cục diện cụ Dumbledore sắp xếp, lại vừa vặn thắng đúng ở nhân tâm.
Thật ra đây là lần đầu tiên Harry có thể nhận xét khách quan Dumbledore và Voldemort. Từ lúc anh trải qua cái "chết", đầu óc anh trở nên tỉnh táo đến đáng sợ. Anh cảm thấy bản thân quá mức bình tĩnh, nhưng nào có cái gì có quy định anh không thể bình tĩnh.
Dây xích Tử thần Thực tử dùng để trói Hagrid lỏng đi, có thể do bọn chúng cười, cũng có thể bọn chúng muốn làm như vậy. Bọn chúng đẩy Hagrid lên phía trước, thậm chí có người còn đánh bạo ném Chúa cứu thế lên mặt đất. Hagrid vốn muốn cậy mạnh ôm lấy Harry lại bị bọn họ dùng Crucio tra tấn, thống khổ mà run rẩy.
Voldemort nhìn "thi thể" Harry bị vứt đến trước mặt hắn, trong mắt càng hiện ra ánh sáng tàn khốc đắc ý. Hắn nhìn thành viên Hội Phượng hoàng, giáo viên, học sinh... đang đứng bên kia, chờ bọn họ thần phục dưới chân mình.
"Draco... Lại đây, Draco...", Narcissa mặt mày tái nhợt gọi đứa con của mình vẫn đang đứng trong nhóm Slytherin phe Hogwarts. Merlin, cuối cùng bà cũng nhìn thấy Draco. Bà muốn ôm cậu. Mọi việc lúc trước làm bà gấp đến phát điên rồi, bà không biết Draco có còn sống hay không, không biết Draco có bị thương không... Tất cả làm trái tim người mẹ của bà trở nên bất an. Đặc biệt là lúc kiểm tra Potter... bà biết bà vừa làm cái gì, Voldemort sẽ không tha cho bà, nhưng bà không nhịn được, bà chỉ mong mỏi muốn biết tin tức của con trai mình.
Từ khi bắt đầu học năm nhất, mỗi lần Draco viết thư cơ hồ đều sẽ nhắc tới Potter, giữa những hàng chữ dày đặc đó, cất giấu sự ủy khuất khó có thể phát hiện.
Chuyện này làm Narcissa cảm thấy mất mát và bất mãn. Nhưng khi bà oán giận với Lucius, người chồng yêu quý của bà lại tỏ vẻ không thèm để ý. Ông chỉ nói người thừa kế của Malfoy chắc chắn có thể giải quyết vấn đề của mình, đến lúc Draco lớn lên là tốt rồi. Mà lúc năm hai Lucius đi tới Hẻm Xéo với Draco, nàng lại từ trong miệng Draco đang cao hứng phấn chấn biết được Lucius hung hăng trào phúng Potter. Nhìn xem, còn chẳng biết ai xót con hơn ai.
Thời gian qua thật nhanh. Draco đã lớn lên cao ngang bà. Thật nhanh. Cứ như mới ngày hôm qua đứa trẻ xinh xắn kia còn níu áo bà, hôm nay đã sắp đến tuổi trưởng thành.
Narcissa và Lucius đã từng tình nguyện tin tưởng Voldemort sẽ không bao giờ trở về. Họ thành kính mà chào đón đứa con đầu lòng của mình, thề phải cho nó hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất. Bọn họ cho rằng bản thân có thể bảo vệ Draco thật lâu thật lâu. Nhưng không nghĩ tới, Voldemort lại quay trở lại.
Voldemort trở lại khiến đôi lúc Narcissa cảm thấy hối hận, hối hận bản thân bảo bọc quá nhiều, hối hận không để con trai lớn lên sớm hơn. Nhưng cũng còn may, ba người một nhà bọn họ cũng đã có mười mấy năm chân chính nếm trải hạnh phúc. Thậm chí lúc Voldemort quay về, bà cũng chỉ cần một nhà có thể ở bên nhau, chỉ như vậy thôi.
Nhưng Voldemort đã quá điên rồ! Hắn ta lại dám đánh dấu Draco. Draco còn chưa trưởng thành, nó mới bao lớn... Đứa con bà cẩn cẩn thận thận bảo vệ nuôi nấng cuối cùng lại phải quỳ mọp dưới tấm áo choàng kinh tởm kia. Nhìn Draco trong vỏn vẹn một năm nhanh chóng trưởng thành, Narcissa càng ngày càng hận Voldemort, hận đến nổi điên.
Kẻ điên dại như Voldemort tuyệt đối sẽ không bao giờ thắng được!
Chiến tranh chết tiệt.
Narcissa và Lucius đã tính toán rất kỹ, bọn họ quyết định chỉ cần bây giờ Draco đi tới bên cạnh, một nhà bọn họ liền Độn Thổ rời đi luôn. Ai rảnh mà quan tâm Voldemort với Chúa cứu thế. Narcissa đã mua một tòa lâu đài ở Hà Lan. Bọn họ sẽ ở đó, chờ đến lúc giới phù thủy nước Anh hoàn toàn ổn định lại. Nhà Malfoy có kho bạc ở Gringott, tiền ở đó thừa đủ tiêu cả ngàn năm không hết. Bà đã chuyển nửa kho bạc sang giới Muggle. Ai cũng không thể tưởng tượng nổi bọn họ sẽ làm như vậy. Trông bọn họ giống sẽ dùng đồ Muggle ư? Có lẽ Lucius sẽ không bao giờ làm như vậy, nhưng Narcissa thì có. Bà chỉ cần người một nhà bọn họ có thể sống, có thể ở cạnh nhau...
Bà gấp gáp muốn Draco đến bên cạnh bà. Và Draco, cũng chầm chậm đi tới.
Narcissa chán ghét trận chiến này. Nếu đúng như lời Voldemort nói "Vì máu trong" còn có thể chấp nhận được. Nhưng nhìn mà xem, đội ngũ Tử thần Thực tử hiện có không ít sinh vật ti tiện dơ bẩn, lại cả những đứa máu lai không có thực lực cũng chui vào. Chúng chỉ biết tra tấn, giết chóc. Những cái đó thì có lợi gì cho máu trong?
Draco càng đến gần, Narcissa không biết vì sao lại cảm thấy càng khẩn trương. Bà vươn tay, mong có thể kéo đứa con của mình đi tới nhanh hơn một chút. Nhưng Draco càng đến gần, bà lại càng thấy rõ: Trong đôi mắt nó, đôi mắt màu xám xanh vẫn luôn rực rỡ ánh sáng, nay lại ảm đạm, tĩnh mịch, như không còn sinh mệnh.
Merlin, đều tại trận chiến này.
Nếu không có nó, Draco của bà sao có thể trở thành như vậy.
"Potter... Thật sự đã chết?", Draco không biết bản thân làm thế nào phát ra tiếng, hoặc, nói cách khác, cậu lấy đâu ra dũng khí hỏi Voldemort như vậy. Cậu không bước tiếp nữa, đứng ở giữa Voldemort và thi thể của Harry mà hỏi. Voldemort dang tay, vẻ như muốn ôm cậu khen ngợi, nhưng vị trí Draco đứng vừa đúng không để hắn chạm tới được.
"Tất nhiên. Tới đây, Draco... Ta sẽ khen thưởng ngươi. Ngươi thông minh hơn đám người kia nhiều, phải không?", Voldemort đang chờ bọn họ thần phục, hắn cảm thấy thực vừa lòng với Draco đi đầu.
Đồng tử Draco co rụt lại. Cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Potter không phải Đứa-bé-vẫn-sống à? Tại sao lại chết? Không, không đúng, không phải...
Nực cười. A ha... Chắc chắn đây là thủ đoạn của Potter thôi. Cậu đã nhìn ra rồi...
Ai đó nói ra sự thật này đi! Tại sao không ai nói gì hết? Tại sao không ai nhận ra đây là giả?
Granger và Weasley đang làm gì? Tình bạn vĩ đại của Gryffindor đâu rồi? Sao không phát huy lúc này đi? Bọn họ khóc cái gì? Potter sẽ không bao giờ chết đơn giản như vậy! Không bao giờ! Đến Draco Malfoy còn chẳng tin, bọn họ dựa vào cái gì mà tin?
"Draco! Mau, tới đây!", Narcissa gần như thét lên. Bà nhìn Draco đứng như tượng gỗ, khuôn mặt xám trắng của Voldemort chậm rãi trở nên không vui.
Nghe thấy âm thanh, Draco cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn về hướng Tử thần Thực tử. Narcissa đang đứng ở đó, chờ cậu.
Cậu biết cái ôm của mẹ cực kỳ ấm áp. Bây giờ cậu rất lạnh, cực kỳ lạnh, lạnh đến trái tim cũng đau đớn. Cậu muốn đi, nhưng chân cậu như bị xích lại, một bước cũng bước không nổi.
"Draco... Mau tới đây. Thưa Chúa tể, nó chỉ đang khẩn trương mà thôi.", Lucius đổ mồ hôi lạnh. Ông sợ Voldemort không vui sẽ hành hạ Draco.
"A, không sao... Chúa tể Hắc ám sẽ không so đo chuyện này. Nào, Draco, tới đây. Ta sẽ khen thưởng ngươi.", âm thanh Voldemort như tiếng rít của rắn lướt qua không khí.
Chân Draco cuối cùng cũng động đậy. Cậu lướt qua Voldemort, đi tới bên cạnh Narcissa. Cậu rất mệt. Cậu muốn tìm một cái gì đó để dựa vào. Cậu muốn ngồi xuống, hay là nằm, thế nào cũng được. Cậu muốn hỏi mẹ: Tại sao cậu lại đau đến thế? Đau đến cả thế giới chỉ còn màu xám trắng.
Đột nhiên một lực như muốn bóp nát xương cốt giật tay Draco lại.
"Cậu ấy sẽ không đi sang!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất